Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Chương 20:
Nguyệt Bán Đinh
05/05/2023
Trong những ngày tận thế, mấy con thú biến dị nhỏ hơn thường khó đối phó hơn, bởi vì chúng sống theo bầy đàn.
Gia đình Tô Thanh Thanh cũng nghe thấy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Có tiếng gõ cửa, Trần Húc ở bên ngoài nói: “Bên ngoài có chuột biến dị.”
Tô Thanh Thanh sửng sốt, không nghĩ tới Trần Húc sẽ tới nhắc nhở bọn họ.
"...Cám ơn."
Trần Húc cũng không nhiều lời, vội vàng rời đi.
Khi Tô Thanh Thanh thu dọn đồ đạc và đưa gia đình ra khỏi nhà kho, nhóm người Trần Hạo đã biến mất. Nhìn mấy đàn chuột biến dị ngày càng đến gần, da gà da vịt của mọi người nổi hết cả lên.
Tia chớp trong tay lóe lên, trên trán cô xuất hiện những hạt mồ hôi nhỏ, hai ngày nay cô đã bảo vệ người nhà của mình, chịu không ít thương tích lớn nhỏ, nhưng vẫn giữ bí mật với mọi người.
Tối hôm qua giằng co cùng mấy người Trần Húc đã tiêu tốn hết sức mạnh còn lại của mình, hiện giờ cô không thể đối phó với nhiều chuột biến dị như vậy, thật sự là “ lực bất tòng tâm”. Cô đã quyết định tìm cách đưa cha mẹ và em gái đến nơi an toàn.
“Lên xe đi.” Ngay khi Tô Thanh Thanh đang nghĩ cách thoát khỏi mớ rắc rối này, một chiếc xe buýt mini bấm còi inh ỏi cách đó không xa, Trần Húc từ ghế lái ló đầu ra.
Tô Thanh Thanh không hề do dự, nhanh chóng cùng bố mẹ và em gái lên xe.
Chiếc xe chạy nhanh ra ngoài, mấy con chuột đột biến phía sau ngửi thấy mùi thịt nên chạy đuổi theo.
“Cảm ơn mọi người” Tô Thanh Thanh đứng ở bên cạnh Trần Húc, trầm mặc mấy giây mới nói.
“Coi như là báo đáp ân tình tối hôm qua của cô đi.” Khóe miệng Trần Húc lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Nhìn bóng đen phía sau, Tô Thanh Thanh nghiến răng suy nghĩ vài giây rồi nói: “Nếu anh tin tôi thì lái xe qua đó đi, có một thị trấn nhỏ để chúng ta có thể cư trú.”
Nếu là trước đây,cô tuyệt đối không bại lộ tin tức về thị trấn nhỏ cho bọn họ đâu, rốt cuộc cũng không thể mang lại những phiền phức không đáng có cho trưởng trấn Miêu.
Nhưng qua hành động trượng nghĩa của mấy người Trần Húc, cô cảm thấy bọn họ cũng không phải là người ác độc.
"Thị trấn nhỏ? Hiện tại lại có một trấn nhỏ an toàn sao?" Hàn Vĩ cau mày nghi hoặc hỏi.
“ Ngay từ đầu, tôi đã định đưa gia đình mình đến đó, tôi cũng không có cách nào để miêu tả thị trấn nhỏ một cách nghiêm túc cho mọi người. Nhưng chỉ cần đến thị trấn nhỏ, chúng ta sẽ an toàn. Người nhà tôi cũng đang ở trên xe, tôi sẽ không bao giờ lấy tính mạng của họ để đùa giỡn đâu.” Đối mặt với sự nghi ngờ của Hàn Vĩ, Tô Thanh Thanh mặt không biến sắc nói.
Gia đình Tô Thanh Thanh cũng nghe thấy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Có tiếng gõ cửa, Trần Húc ở bên ngoài nói: “Bên ngoài có chuột biến dị.”
Tô Thanh Thanh sửng sốt, không nghĩ tới Trần Húc sẽ tới nhắc nhở bọn họ.
"...Cám ơn."
Trần Húc cũng không nhiều lời, vội vàng rời đi.
Khi Tô Thanh Thanh thu dọn đồ đạc và đưa gia đình ra khỏi nhà kho, nhóm người Trần Hạo đã biến mất. Nhìn mấy đàn chuột biến dị ngày càng đến gần, da gà da vịt của mọi người nổi hết cả lên.
Tia chớp trong tay lóe lên, trên trán cô xuất hiện những hạt mồ hôi nhỏ, hai ngày nay cô đã bảo vệ người nhà của mình, chịu không ít thương tích lớn nhỏ, nhưng vẫn giữ bí mật với mọi người.
Tối hôm qua giằng co cùng mấy người Trần Húc đã tiêu tốn hết sức mạnh còn lại của mình, hiện giờ cô không thể đối phó với nhiều chuột biến dị như vậy, thật sự là “ lực bất tòng tâm”. Cô đã quyết định tìm cách đưa cha mẹ và em gái đến nơi an toàn.
“Lên xe đi.” Ngay khi Tô Thanh Thanh đang nghĩ cách thoát khỏi mớ rắc rối này, một chiếc xe buýt mini bấm còi inh ỏi cách đó không xa, Trần Húc từ ghế lái ló đầu ra.
Tô Thanh Thanh không hề do dự, nhanh chóng cùng bố mẹ và em gái lên xe.
Chiếc xe chạy nhanh ra ngoài, mấy con chuột đột biến phía sau ngửi thấy mùi thịt nên chạy đuổi theo.
“Cảm ơn mọi người” Tô Thanh Thanh đứng ở bên cạnh Trần Húc, trầm mặc mấy giây mới nói.
“Coi như là báo đáp ân tình tối hôm qua của cô đi.” Khóe miệng Trần Húc lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Nhìn bóng đen phía sau, Tô Thanh Thanh nghiến răng suy nghĩ vài giây rồi nói: “Nếu anh tin tôi thì lái xe qua đó đi, có một thị trấn nhỏ để chúng ta có thể cư trú.”
Nếu là trước đây,cô tuyệt đối không bại lộ tin tức về thị trấn nhỏ cho bọn họ đâu, rốt cuộc cũng không thể mang lại những phiền phức không đáng có cho trưởng trấn Miêu.
Nhưng qua hành động trượng nghĩa của mấy người Trần Húc, cô cảm thấy bọn họ cũng không phải là người ác độc.
"Thị trấn nhỏ? Hiện tại lại có một trấn nhỏ an toàn sao?" Hàn Vĩ cau mày nghi hoặc hỏi.
“ Ngay từ đầu, tôi đã định đưa gia đình mình đến đó, tôi cũng không có cách nào để miêu tả thị trấn nhỏ một cách nghiêm túc cho mọi người. Nhưng chỉ cần đến thị trấn nhỏ, chúng ta sẽ an toàn. Người nhà tôi cũng đang ở trên xe, tôi sẽ không bao giờ lấy tính mạng của họ để đùa giỡn đâu.” Đối mặt với sự nghi ngờ của Hàn Vĩ, Tô Thanh Thanh mặt không biến sắc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.