Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Chương 22:
Nguyệt Bán Đinh
05/05/2023
Trần Húc suy nghĩ nửa phút, lại nhìn thoáng qua đồng hồ xăng: “Được, chúng ta đi trấn nhỏ kia đi.”
Tối hôm qua thừa dịp gác đêm, anh ta đã lấy một chiếc ô tô đã được đổ xăng ở gần đó, mang mọi người rời đi.
Lưu Đông mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.
Mấy người ngồi trong xe hai mặt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy sợ hãi tương lai không rõ.
Có Tô Thanh Thanh dẫn đường, chiếc xe nhanh chóng lái đến phía ngoài của thị trấn, hy vọng rằng từ "trấn nhỏ" có vẻ sáng sủa hơn so với lần đầu tiên Tô Thanh Thanh nhìn thấy nó.
Tim Tô Thanh Thanh đập thình thịch, thị trấn càng ngày càng gần, niềm vui trong lòng cô càng ngày càng mạnh, cuối cùng cũng gần đến nơi rồi.
“Thật sự có một trấn nhỏ.” Vợ của Hàn Uy lẩm bẩm nói.
Lúc này, Miêu Tuệ Tuệ đang nhìn qua lan can ở cổng, cô đang nói về việc Tô Thanh Thanh đã đi xa mấy ngày, tại sao cô ấy không quay lại, liệu trên đường cô ấy có gặp phải chuyện gì không? Đúng lúc này, xa xa có tiếng xe gầm rú vang lên, Miêu Tuệ Tuệ lập tức lấy lại tinh thần, có người tới, không biết là ai đây?
Thấy chiếc xe càng lúc càng gần, hình như có khá nhiều người trong đó.
Chiếc xe lao thẳng vào trấn nhỏ, Miêu Tuệ Tuệ vô thức lùi lại một bước.
"Này. . . Hệ thống, bạn thật sự có thể bảo vệ tôi sao?" Miêu Tuệ Tuệ run giọng hỏi.
“Vâng, ký chủ, cô không cần lo lắng về sự an toàn của mình đâu.” Hệ thống kiên nhẫn nói.
Sau khi chiếc xe chạy vào trấn nhỏ, đàn chuột đột biến đã mất đi mục tiêu ngay lập tức.
Mà khi chiếc xe chạy đến một quãng đường giới hạn, tuyệt đối không có cách nào để đi tiếp, như thể có một thế lực thần kì nào đó đang cản trở bọn họ.
Làm sao bây giờ? Xe không lái được!" Trần Húc hét lớn.
“Nhìn đằng sau kìa.” Lưu Đông hưng phấn đến mức, dậm thẳng chân xuống thùng xe khiến xe vang lên mấy tiếng “lách cách” Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con chuột biến dị đang chạy loạn ở tại chỗ, có vẻ còn đang thắc mắc miếng thịt sắp có trong tay vì sao lại biến mất.
Trần Húc còn chưa dám thở dài một hơi, nhìn thấy trước mặt bọn họ là một cô gái trẻ có làn da trắng và rất xinh đẹp.
Cô gái còn đang mặc một bộ đồ ngủ tạo hình theo kiểu công chúa Bạch Tuyết, trên tay hình như là đồ ăn? Trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn họ.
"Trưởng trấn Miêu." Tô Thanh Thanh vẫy tay với người đang đứng ở bên dưới, "Tôi đã trở lại."
Cô Tô, là cô sao, cô làm tôi sợ muốn chết." Khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh,trái tim của Miêu Tuệ Tuệ mới bình tĩnh trở lại.
Tô Thanh Thanh giúp bố mẹ của mình xuống xe, em gái của cô ấy cũng xuống xe phía sau họ.
"Mọi người cũng đi xuống đi, Trưởng trấn Miêu còn có nhà ở, cung cấp lương thực, chỉ cần có tinh hạch là được ." Tô Thanh Thanh nói với Trần Húc.
“Liệu đây cô ta có lừa chúng ta không?” Lưu Đông nói thầm bên tai Trần Húc.
Tối hôm qua thừa dịp gác đêm, anh ta đã lấy một chiếc ô tô đã được đổ xăng ở gần đó, mang mọi người rời đi.
Lưu Đông mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.
Mấy người ngồi trong xe hai mặt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy sợ hãi tương lai không rõ.
Có Tô Thanh Thanh dẫn đường, chiếc xe nhanh chóng lái đến phía ngoài của thị trấn, hy vọng rằng từ "trấn nhỏ" có vẻ sáng sủa hơn so với lần đầu tiên Tô Thanh Thanh nhìn thấy nó.
Tim Tô Thanh Thanh đập thình thịch, thị trấn càng ngày càng gần, niềm vui trong lòng cô càng ngày càng mạnh, cuối cùng cũng gần đến nơi rồi.
“Thật sự có một trấn nhỏ.” Vợ của Hàn Uy lẩm bẩm nói.
Lúc này, Miêu Tuệ Tuệ đang nhìn qua lan can ở cổng, cô đang nói về việc Tô Thanh Thanh đã đi xa mấy ngày, tại sao cô ấy không quay lại, liệu trên đường cô ấy có gặp phải chuyện gì không? Đúng lúc này, xa xa có tiếng xe gầm rú vang lên, Miêu Tuệ Tuệ lập tức lấy lại tinh thần, có người tới, không biết là ai đây?
Thấy chiếc xe càng lúc càng gần, hình như có khá nhiều người trong đó.
Chiếc xe lao thẳng vào trấn nhỏ, Miêu Tuệ Tuệ vô thức lùi lại một bước.
"Này. . . Hệ thống, bạn thật sự có thể bảo vệ tôi sao?" Miêu Tuệ Tuệ run giọng hỏi.
“Vâng, ký chủ, cô không cần lo lắng về sự an toàn của mình đâu.” Hệ thống kiên nhẫn nói.
Sau khi chiếc xe chạy vào trấn nhỏ, đàn chuột đột biến đã mất đi mục tiêu ngay lập tức.
Mà khi chiếc xe chạy đến một quãng đường giới hạn, tuyệt đối không có cách nào để đi tiếp, như thể có một thế lực thần kì nào đó đang cản trở bọn họ.
Làm sao bây giờ? Xe không lái được!" Trần Húc hét lớn.
“Nhìn đằng sau kìa.” Lưu Đông hưng phấn đến mức, dậm thẳng chân xuống thùng xe khiến xe vang lên mấy tiếng “lách cách” Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con chuột biến dị đang chạy loạn ở tại chỗ, có vẻ còn đang thắc mắc miếng thịt sắp có trong tay vì sao lại biến mất.
Trần Húc còn chưa dám thở dài một hơi, nhìn thấy trước mặt bọn họ là một cô gái trẻ có làn da trắng và rất xinh đẹp.
Cô gái còn đang mặc một bộ đồ ngủ tạo hình theo kiểu công chúa Bạch Tuyết, trên tay hình như là đồ ăn? Trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn họ.
"Trưởng trấn Miêu." Tô Thanh Thanh vẫy tay với người đang đứng ở bên dưới, "Tôi đã trở lại."
Cô Tô, là cô sao, cô làm tôi sợ muốn chết." Khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh,trái tim của Miêu Tuệ Tuệ mới bình tĩnh trở lại.
Tô Thanh Thanh giúp bố mẹ của mình xuống xe, em gái của cô ấy cũng xuống xe phía sau họ.
"Mọi người cũng đi xuống đi, Trưởng trấn Miêu còn có nhà ở, cung cấp lương thực, chỉ cần có tinh hạch là được ." Tô Thanh Thanh nói với Trần Húc.
“Liệu đây cô ta có lừa chúng ta không?” Lưu Đông nói thầm bên tai Trần Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.