Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Chương 25:
Nguyệt Bán Đinh
05/05/2023
Mà nơi này, một cuộn giấy vệ sinh chỉ cần trả hai viên tinh hạch cấp một là có thể mua được.
Trần Húc và Lưu Đông liếc nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Rồi sau đó bọn họ quay đầu ra nhìn nông trường ở đằng sau, còn bất ngờ hơn nữa.
Hàng chục con gà thả rông chạy bộ dưới sự giám sát của người máy, một cánh đồng lúa mạch vàng ruộm đung đưa dưới cơn gió thổi qua, hình thành một mảng như sóng biển. Nhìn mấy bông lúa mạch to tròn có thể thấy được đây là một mùa bội thu.
Trên cánh đồng, người máy đang thu hoạch các cây lương thực.
Còn có thể thấy rất nhiều luống khoai tây, và những bắp ngô vàng óng ánh
“Đúng rồi, tạm thời ở đây không có cửa hàng bán đồ nông sản, nếu mọi người muốn mua bột mì, trứng gà hoặc là thịt gà có thể mua ở chỗ của tôi, bột mì và gạo đều có giá mười viên tinh hạch cấp một /một túi, trứng gà chỉ cần hai viên tinh hạch cấp một, thịt gà thì quý giá hơn một ít, mười lăm viên tinh hạch cấp một /một con, khoai tây và bắp đều có giá hai tinh hạch cấp một /một cân.” Miêu Tuệ Tuệ lại nói.
Mấy con gà mái một ngày có thể đẻ bảy-tám quả trứng gà, một số trứng được giữ lại tiếp tục ấp, một số thì cung cấp cho xưởng làm bánh, nên trong kho hàng của cô vẫn còn rất nhiều trứng.
Sau khi ăn thịt gà lần trước, cô mê mệt món thịt gà thơm mềm nên quyết định mua thêm mấy chục con về nuôi.
Cô thấy rằng miễn là thực phẩm được sản xuất tại thị trấn nhỏ, nó sẽ ngon hơn nhiều lần so với thực phẩm cô đã ăn trước đây.
Cuối cùng, cô đưa một vài người đến ngôi nhà tranh.
Lần trước, khi Tô Thanh Thanh rời đi, ở trong trấn nhỏ chỉ có hai căn nhà tranh. Nhưng sau hai ngày Tô Thanh Thanh trở lại, ở trong trấn đã có bốn căn nhà tranh.
“ Gia đình mọi người muốn ở chung một phòng hay chia ra ở hai phòng?” Sau khi giới thiệu giá cả thuê nhà, Tô Thanh Thanh dò hỏi.
“ Gia đình chúng tôi ở chung với nhau là được rồi.” Mẹ Tô vội vàng nói.
Miêu Tuệ Tuệ gật gật đầu, nhưng nhớ tới chỉ có một căn phòng ngủ, lại quay ra nói với mấy người kia: "Mọi người cũng có thể mua chăn bông từ người máy ở trong đại sảnh tầng một, có thể nói với nó nếu cần."
Vừa đi vừa nói chuyện chớp mắt bọn họ đã tiến tới đại sảnh tầng một.
“ Cô Tô đã đặt phòng và đặt cọc trước rồi, ngươi đăng kí giấy cư trú cho gia đình cô ấy đi.”
Người máy gật đầu, bắt đầu đăng kí cho gia đình bốn người Tô Thanh Thanh, ghi lại toàn bộ khuôn mặt của mọi người.”
Trần Húc và Lưu Đông liếc nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Rồi sau đó bọn họ quay đầu ra nhìn nông trường ở đằng sau, còn bất ngờ hơn nữa.
Hàng chục con gà thả rông chạy bộ dưới sự giám sát của người máy, một cánh đồng lúa mạch vàng ruộm đung đưa dưới cơn gió thổi qua, hình thành một mảng như sóng biển. Nhìn mấy bông lúa mạch to tròn có thể thấy được đây là một mùa bội thu.
Trên cánh đồng, người máy đang thu hoạch các cây lương thực.
Còn có thể thấy rất nhiều luống khoai tây, và những bắp ngô vàng óng ánh
“Đúng rồi, tạm thời ở đây không có cửa hàng bán đồ nông sản, nếu mọi người muốn mua bột mì, trứng gà hoặc là thịt gà có thể mua ở chỗ của tôi, bột mì và gạo đều có giá mười viên tinh hạch cấp một /một túi, trứng gà chỉ cần hai viên tinh hạch cấp một, thịt gà thì quý giá hơn một ít, mười lăm viên tinh hạch cấp một /một con, khoai tây và bắp đều có giá hai tinh hạch cấp một /một cân.” Miêu Tuệ Tuệ lại nói.
Mấy con gà mái một ngày có thể đẻ bảy-tám quả trứng gà, một số trứng được giữ lại tiếp tục ấp, một số thì cung cấp cho xưởng làm bánh, nên trong kho hàng của cô vẫn còn rất nhiều trứng.
Sau khi ăn thịt gà lần trước, cô mê mệt món thịt gà thơm mềm nên quyết định mua thêm mấy chục con về nuôi.
Cô thấy rằng miễn là thực phẩm được sản xuất tại thị trấn nhỏ, nó sẽ ngon hơn nhiều lần so với thực phẩm cô đã ăn trước đây.
Cuối cùng, cô đưa một vài người đến ngôi nhà tranh.
Lần trước, khi Tô Thanh Thanh rời đi, ở trong trấn nhỏ chỉ có hai căn nhà tranh. Nhưng sau hai ngày Tô Thanh Thanh trở lại, ở trong trấn đã có bốn căn nhà tranh.
“ Gia đình mọi người muốn ở chung một phòng hay chia ra ở hai phòng?” Sau khi giới thiệu giá cả thuê nhà, Tô Thanh Thanh dò hỏi.
“ Gia đình chúng tôi ở chung với nhau là được rồi.” Mẹ Tô vội vàng nói.
Miêu Tuệ Tuệ gật gật đầu, nhưng nhớ tới chỉ có một căn phòng ngủ, lại quay ra nói với mấy người kia: "Mọi người cũng có thể mua chăn bông từ người máy ở trong đại sảnh tầng một, có thể nói với nó nếu cần."
Vừa đi vừa nói chuyện chớp mắt bọn họ đã tiến tới đại sảnh tầng một.
“ Cô Tô đã đặt phòng và đặt cọc trước rồi, ngươi đăng kí giấy cư trú cho gia đình cô ấy đi.”
Người máy gật đầu, bắt đầu đăng kí cho gia đình bốn người Tô Thanh Thanh, ghi lại toàn bộ khuôn mặt của mọi người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.