Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Chương 37:
Nguyệt Bán Đinh
13/05/2023
Miêu Tuệ Tuệ có chút chua xót, ở thế giới ban đầu của cô, mấy đứa trẻ mười lăm – mười sáu tuổi còn ngây thơ chưa hiểu chuyện nhưng Tôn Ngọc đã phải gánh vác cả một gia đình và chăm lo cho các em.
Sau khi chào hỏi Miêu Tuệ Tuệ, Tôn Ngọc đã đến quán ăn để mua hai cái bánh bao và một cái màn thầu, cô bé cẩn thận đặt chúng trong ngực rồi nhanh chóng chạy đi.
Vào buổi chiều, có một gương mặt mới ghé đến trấn nhỏ.
Đó là một người đàn ông có vẻ phong trần mệt mỏi, người anh ta nhỏ nhỏ gầy gầy, trên vai còn đeo một cái ba lô, sắc mặt vàng như nến, môi khô nứt. Có vẻ là do ăn uống không đủ chất tạo nên.
Miêu Tuệ Tuệ nhận được nhắc nhở đi ra ngoài của hệ thống, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông đã đi gần đến tiệm bánh.
Người đàn ông bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, đứng đờ tại chỗ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm người máy đang chăm chỉ làm việc ở tiệm bánh.
“ Hoan nghênh đến với thị trấn Hy Vọng, tôi là trấn trưởng ở đây.”Giọng nói đột ngột vang lên khiến người đàn ông hoảng sợ, quay đầu nhìn thì thấy trước mắt anh ta là một cô gái xinh đẹp vừa trắng vừa mềm, “ Ôi…..Thật xin lỗi, tôi chỉ…..Chỉ là thấy ở đây có nhà ở nên mới muốn vào đây nghỉ chân một chút” Người đàn ông lắp bắp giải thích, đối mặt với cô gái đang cười cười nói nói nói này, lời nói từ miệng ra nặng nề khó nói vô cùng.
“ Ở chỗ của tôi anh có thể ở lại, còn cung cấp thêm thức ăn nước uống, chỉ cần trả tinh hạch là được, hơn nữa giá cả rất phải chăng.” Hai mắt Miêu Tuệ Tuệ sáng lấp lánh
Người đàn ông nghe được mấy từ thức ăn nước uống liền nuốt nước bọt theo bản năng, chỉ chỉ vào tiệm bánh.
“ Cái này là thật sao ? Có thể dùng tinh hạch để mua thật à?”
Miêu Tuệ Tuệ gật đầu, đẩy cửa tủ kính của tiệm bánh ra và nói: “ Mấy loại bánh này đều có giá niêm yết cả, anh muốn mua gì cũng được, phía trước kia còn có quán ăn và tiệm tạp hóa. Nếu anh muốn tự mình nấu cơm thì có thể mua nguyên liệu nấu ăn ở chỗ tôi.”
Người đàn ông kia trợn tròn hai mắt, mỗi một chữ Miêu Tuệ Tuệ nói ra anh ta đều biết nhưng tại sao mấy từ đó kết hợp với nhau thì lại không hiểu? Nếu không phải do vết thương đau âm ỉ kia nhắc nhở, có khi anh ta còn tưởng mình đang nằm mơ.
Anh ta đi theo Miêu Tuệ Tuệ đến trước quán ăn, chọn một phần mì gà giá năm tinh hạch cấp một, khi món mì nóng hôi hổi xuất hiện trước mặt, người đàn ông chẳng nghĩ thêm gì nữa nhanh chóng ăn ngấu nghiến miếng mì thơm ngon.
Sau khi chào hỏi Miêu Tuệ Tuệ, Tôn Ngọc đã đến quán ăn để mua hai cái bánh bao và một cái màn thầu, cô bé cẩn thận đặt chúng trong ngực rồi nhanh chóng chạy đi.
Vào buổi chiều, có một gương mặt mới ghé đến trấn nhỏ.
Đó là một người đàn ông có vẻ phong trần mệt mỏi, người anh ta nhỏ nhỏ gầy gầy, trên vai còn đeo một cái ba lô, sắc mặt vàng như nến, môi khô nứt. Có vẻ là do ăn uống không đủ chất tạo nên.
Miêu Tuệ Tuệ nhận được nhắc nhở đi ra ngoài của hệ thống, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông đã đi gần đến tiệm bánh.
Người đàn ông bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, đứng đờ tại chỗ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm người máy đang chăm chỉ làm việc ở tiệm bánh.
“ Hoan nghênh đến với thị trấn Hy Vọng, tôi là trấn trưởng ở đây.”Giọng nói đột ngột vang lên khiến người đàn ông hoảng sợ, quay đầu nhìn thì thấy trước mắt anh ta là một cô gái xinh đẹp vừa trắng vừa mềm, “ Ôi…..Thật xin lỗi, tôi chỉ…..Chỉ là thấy ở đây có nhà ở nên mới muốn vào đây nghỉ chân một chút” Người đàn ông lắp bắp giải thích, đối mặt với cô gái đang cười cười nói nói nói này, lời nói từ miệng ra nặng nề khó nói vô cùng.
“ Ở chỗ của tôi anh có thể ở lại, còn cung cấp thêm thức ăn nước uống, chỉ cần trả tinh hạch là được, hơn nữa giá cả rất phải chăng.” Hai mắt Miêu Tuệ Tuệ sáng lấp lánh
Người đàn ông nghe được mấy từ thức ăn nước uống liền nuốt nước bọt theo bản năng, chỉ chỉ vào tiệm bánh.
“ Cái này là thật sao ? Có thể dùng tinh hạch để mua thật à?”
Miêu Tuệ Tuệ gật đầu, đẩy cửa tủ kính của tiệm bánh ra và nói: “ Mấy loại bánh này đều có giá niêm yết cả, anh muốn mua gì cũng được, phía trước kia còn có quán ăn và tiệm tạp hóa. Nếu anh muốn tự mình nấu cơm thì có thể mua nguyên liệu nấu ăn ở chỗ tôi.”
Người đàn ông kia trợn tròn hai mắt, mỗi một chữ Miêu Tuệ Tuệ nói ra anh ta đều biết nhưng tại sao mấy từ đó kết hợp với nhau thì lại không hiểu? Nếu không phải do vết thương đau âm ỉ kia nhắc nhở, có khi anh ta còn tưởng mình đang nằm mơ.
Anh ta đi theo Miêu Tuệ Tuệ đến trước quán ăn, chọn một phần mì gà giá năm tinh hạch cấp một, khi món mì nóng hôi hổi xuất hiện trước mặt, người đàn ông chẳng nghĩ thêm gì nữa nhanh chóng ăn ngấu nghiến miếng mì thơm ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.