Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Chương 46: Phòng Khám Hy Vọng 2
Nguyệt Bán Đinh
14/05/2023
Có bốn chữ được in trên bảng hiệu “Phòng khám Hy Vọng”
Miêu Tuệ Tuệ đặt phòng khám ở bên cạnh thư viện, sau đó nhìn ba người đang dựa trên ghế ngủ, thỉnh thoảng còn nhăn mày đổ mồ hôi hột vì cơn đau. Cô không khỏi trầm trồ về sự may mắn của họ. Bị thương nặng như vậy nếu không có bệnh viện chữa trị, e rằng lành ít dữ nhiều, chỉ có thể nhờ vào sự may mắn để vượt qua cơn bạo bệnh.
Thời gian để đi về là một tiếng, khi xe dừng ở bên trong trấn nhỏ, nháy mắt hấp dẫn các ánh mắt nhìn đến đây.
Sau khi Miêu Tuệ Tuệ xuống xe thì nhìn thấy có ba người mới đến đang đứng trên khoảng đất trống, ánh mắt của bọn họ dừng trên xe hoả tốc, trên mặt là vẻ kinh ngạc vô cùng.
Thấy Miêu Tuệ Tuệ đã quay trở lại, Tôn Ngọc chạy chậm đến bên cạnh và thì thầm vào tai cô: “Trưởng trấn ba người này vô ý xông vào trấn nhỏ khi chị không có ở đây.”
Tôn Ngọc biểu tình có chút muốn nói lại thôi, Miêu Tuệ Tuệ nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Hai vợ chồng kia thì không có vấn đề gì, nhưng bà dì kia…Lúc nãy bà ta còn bắt em mua đồ ăn cho, em không mua thì chửi em không ra gì hết, cứ kêu là không biết kính trên nhường dưới.
Vẻ mặt Tôn Ngọc còn có chút phiền não: “ Bà ta còn muốn đi đến nông trại để bắt gà và vịt nhưng đã bị mấy người máy đuổi đi rồi.”
“Thôi, em kệ bà ta đi” Miêu Tuệ Tuệ an ủi Tôn Ngọc, lại hái một quả táo cho cô bé, để cô bé đi về nhà trước.
Phòng khám mới đã được xây dựng xong, Miêu Tuệ Tuệ ra lệnh cho mấy người máy bảo an đưa thẳng ba người kia đến phòng khám. Sau khi tất cả bọn họ đã xuống xe, tài xế liền điều khiển xe tốc hành đến phía sau lưng của trấn nhỏ, Miêu Tuệ Tuệ đoán rằng nó làm hành động này để tránh đi tai mắt của người khác, nếu một chiếc xe tự dưng biến mất thì quá là bất ngờ luôn.
Ba người Trần Húc tới phòng khám, lập tức bắt đầu điều trị bệnh, trước mắt quy mô của phòng khám không lớn lắm, chỉ có một người máy bác sĩ mặc áo khoác trắng, hai người máy y tá mặc đồng phục y tá màu hồng, cùng một người máy mặc quần áo màu lam ngồi ở phía trước quầy lễ tân.
Phương pháp điều trị của họ cũng khác với phương pháp điều trị của bác sĩ con người, mắt của họ có máy quét tích hợp, có thể nhìn thấy các vấn đề của bệnh nhân và sau đó đưa ra phương pháp điều trị rồi chữa bệnh.
Miêu Tuệ Tuệ đặt phòng khám ở bên cạnh thư viện, sau đó nhìn ba người đang dựa trên ghế ngủ, thỉnh thoảng còn nhăn mày đổ mồ hôi hột vì cơn đau. Cô không khỏi trầm trồ về sự may mắn của họ. Bị thương nặng như vậy nếu không có bệnh viện chữa trị, e rằng lành ít dữ nhiều, chỉ có thể nhờ vào sự may mắn để vượt qua cơn bạo bệnh.
Thời gian để đi về là một tiếng, khi xe dừng ở bên trong trấn nhỏ, nháy mắt hấp dẫn các ánh mắt nhìn đến đây.
Sau khi Miêu Tuệ Tuệ xuống xe thì nhìn thấy có ba người mới đến đang đứng trên khoảng đất trống, ánh mắt của bọn họ dừng trên xe hoả tốc, trên mặt là vẻ kinh ngạc vô cùng.
Thấy Miêu Tuệ Tuệ đã quay trở lại, Tôn Ngọc chạy chậm đến bên cạnh và thì thầm vào tai cô: “Trưởng trấn ba người này vô ý xông vào trấn nhỏ khi chị không có ở đây.”
Tôn Ngọc biểu tình có chút muốn nói lại thôi, Miêu Tuệ Tuệ nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Hai vợ chồng kia thì không có vấn đề gì, nhưng bà dì kia…Lúc nãy bà ta còn bắt em mua đồ ăn cho, em không mua thì chửi em không ra gì hết, cứ kêu là không biết kính trên nhường dưới.
Vẻ mặt Tôn Ngọc còn có chút phiền não: “ Bà ta còn muốn đi đến nông trại để bắt gà và vịt nhưng đã bị mấy người máy đuổi đi rồi.”
“Thôi, em kệ bà ta đi” Miêu Tuệ Tuệ an ủi Tôn Ngọc, lại hái một quả táo cho cô bé, để cô bé đi về nhà trước.
Phòng khám mới đã được xây dựng xong, Miêu Tuệ Tuệ ra lệnh cho mấy người máy bảo an đưa thẳng ba người kia đến phòng khám. Sau khi tất cả bọn họ đã xuống xe, tài xế liền điều khiển xe tốc hành đến phía sau lưng của trấn nhỏ, Miêu Tuệ Tuệ đoán rằng nó làm hành động này để tránh đi tai mắt của người khác, nếu một chiếc xe tự dưng biến mất thì quá là bất ngờ luôn.
Ba người Trần Húc tới phòng khám, lập tức bắt đầu điều trị bệnh, trước mắt quy mô của phòng khám không lớn lắm, chỉ có một người máy bác sĩ mặc áo khoác trắng, hai người máy y tá mặc đồng phục y tá màu hồng, cùng một người máy mặc quần áo màu lam ngồi ở phía trước quầy lễ tân.
Phương pháp điều trị của họ cũng khác với phương pháp điều trị của bác sĩ con người, mắt của họ có máy quét tích hợp, có thể nhìn thấy các vấn đề của bệnh nhân và sau đó đưa ra phương pháp điều trị rồi chữa bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.