Chương 29: mảng bình yên
LeeHannie
11/07/2016
Nhân xót xa nhìn con bé đang run rẩy trong vòng tay mình, anh ôm nó chặt
Nó lạnh... rất lạnh...
Khuôn mặt nhỏ nhắn có lép sát vào người anh tìm chút hơi ấm kẻ
Đặt con bé cẩn thận lên giường ở phòng y tế nhìn khuôn mặt tái nhợt của nó Nhân đau lòng
Tuấn bước vào thấy con bé nhợt nhạt xanh xao liền đau lòng
Anh chạy tới bên giường đặt vào bàn tay con bé túi giữ nhiệt
Từ bé cơ thể con bé đã yếu. Lạnh một chút , ngấm mưa một chút là rất dễ bị ốm...
-Cám ơn Tuấn. Tớ không sao
Băng Hi gượng cười, nói để thằng bạn thân yên tâm
-Cậu lạnh ngắt như vậy rồi còn nói không sao. Nhóc con ... đừng có cố chịu đựng được không. Cậu còn có tớ để dựa vào mà
Nghe Đức Tuấn nói như vậy có một người xúc động một người tức giận
Có dựa cũng dựa vào Vương Lãnh Nhân anh mắc gì phải nhờ vả dựa dẫm vào tên nhóc xấu tính kia.
-Có dựa cũng dựa vào tôi chứ không thèm dựa vào cậu. Muốn mê hoặc bảo bối nhà tôi? Cậu chưa đủ trình độ
Sun cầm một túi đồ bước vào. Không nhanh không chậm vừa đúng lúc nghe thấy mấy lời tâm trạng của bạn trẻ nào đó
Thấy chướng tai bèn nhảy vào...
Tuấn hung hăng trừng mắt một cái bày tỏ quan điểm
Sun cũng chẳng kém hất tóc vênh mặt thách thức.
-Sun... đừng náo loạn nữa
Nó lên tiếng
Sun sực nhớ liền mang túi quần áo lại gần
-Hai tên đàn ông con trai các người mau xách mông cút ra khỏi phòng cho tôi
Sun lớn tiếng
Hai kẻ nào đó liền bất mãn kêu nên
-Tại sao?
Sun cười
-Bởi vì các người không phải cùng giới tính với chúng tôi
-Có liên quan gì đến việc bọn anh ở đây?
Nhân nhíu mày
-Đúng vậy
Tuấn đồng tình
-Bởi vì Hi còn phải thay đồ hai người muốn cậu ấy chết cóng à
Băng Hi ngượng ngùng hai gò má ửng hồng
Tuấn và Nhân nhìn nhau cả hai không hẹn mà cùng bước ra ngoài
Cánh cửa lạnh lùng đóng lại cái rầm
Tùng tửng nhảy chân sáo tới... thấy hai bạn trẻ mặt mày đen thui ngoài phòng liền ngừng lại đề phòng bất chắc... mấy thằng OTTYRML (ốm tương tư yêu rồi mà lại ) này rất nguy hiểm bởi vì... chúng nó điên tùy hứng khùng tùy nơi dở hơi bất chợt.
Chúng là cái loại ưa bao lực thích hành hung và... nạn nhân là những người ngây thơ , tâm hồn dễ vỡ như anh...
...
.....
.......
:) :) :) :) :) <3 <3
Trong phòng...
-Cô chủ... thay đồ đi
-Ừm...
Nó gật đầu
-Hà Ánh... cô chủ, người định làm gì ?
Sun hỏi
-Tự có dự kiến. Cô ta muốn. Tôi liền theo tới cùng...
Sun gật đầu
Nhân đưa con bé về... khuôn mặt con bé trầm hẳn khiến anh lo lắng
-Anh này...
-Hả? Nhân nhìn nó...
-Ba em ... không phải người bình thường! Ông ấy là... xã hội đen
Nhân im lặng
Không phải anh không biết. Là anh đợi ... đợi con bé nói với anh... sự thật
Xem ra... em đã thực tin tưởng anh
-Chị em... vì phạm nội quy mà bị như vậy... chị ấy cũng là người của giang hồ... nhưng mà. Em không phải! Anh...em không cố ý dấu anh... chỉ là em sợ... em sợ
Đôi mắt nâu khói nhìn anh cầu khẩn...
Tìm đâu đó trong mắt anh một niềm tin tưởng
-Anh biết .
Nhân mỉm cười ôm lấy nó...
Nhẹ nhàng nói bên tai
-Bé con... lạnh rồi chúng ta mau về nhà
1 Câu thôi... như vậy là đủ cho em yên lòng. Như vậy là đủ cho anh một niềm vui nho nhỏ...
hạnh phúc....
.....đơn giản như vậy
Dưới ánh đèn mờ... bóng anh và em trải xuống đường
Một mảng bình yên đến lạ thường
Nó lạnh... rất lạnh...
Khuôn mặt nhỏ nhắn có lép sát vào người anh tìm chút hơi ấm kẻ
Đặt con bé cẩn thận lên giường ở phòng y tế nhìn khuôn mặt tái nhợt của nó Nhân đau lòng
Tuấn bước vào thấy con bé nhợt nhạt xanh xao liền đau lòng
Anh chạy tới bên giường đặt vào bàn tay con bé túi giữ nhiệt
Từ bé cơ thể con bé đã yếu. Lạnh một chút , ngấm mưa một chút là rất dễ bị ốm...
-Cám ơn Tuấn. Tớ không sao
Băng Hi gượng cười, nói để thằng bạn thân yên tâm
-Cậu lạnh ngắt như vậy rồi còn nói không sao. Nhóc con ... đừng có cố chịu đựng được không. Cậu còn có tớ để dựa vào mà
Nghe Đức Tuấn nói như vậy có một người xúc động một người tức giận
Có dựa cũng dựa vào Vương Lãnh Nhân anh mắc gì phải nhờ vả dựa dẫm vào tên nhóc xấu tính kia.
-Có dựa cũng dựa vào tôi chứ không thèm dựa vào cậu. Muốn mê hoặc bảo bối nhà tôi? Cậu chưa đủ trình độ
Sun cầm một túi đồ bước vào. Không nhanh không chậm vừa đúng lúc nghe thấy mấy lời tâm trạng của bạn trẻ nào đó
Thấy chướng tai bèn nhảy vào...
Tuấn hung hăng trừng mắt một cái bày tỏ quan điểm
Sun cũng chẳng kém hất tóc vênh mặt thách thức.
-Sun... đừng náo loạn nữa
Nó lên tiếng
Sun sực nhớ liền mang túi quần áo lại gần
-Hai tên đàn ông con trai các người mau xách mông cút ra khỏi phòng cho tôi
Sun lớn tiếng
Hai kẻ nào đó liền bất mãn kêu nên
-Tại sao?
Sun cười
-Bởi vì các người không phải cùng giới tính với chúng tôi
-Có liên quan gì đến việc bọn anh ở đây?
Nhân nhíu mày
-Đúng vậy
Tuấn đồng tình
-Bởi vì Hi còn phải thay đồ hai người muốn cậu ấy chết cóng à
Băng Hi ngượng ngùng hai gò má ửng hồng
Tuấn và Nhân nhìn nhau cả hai không hẹn mà cùng bước ra ngoài
Cánh cửa lạnh lùng đóng lại cái rầm
Tùng tửng nhảy chân sáo tới... thấy hai bạn trẻ mặt mày đen thui ngoài phòng liền ngừng lại đề phòng bất chắc... mấy thằng OTTYRML (ốm tương tư yêu rồi mà lại ) này rất nguy hiểm bởi vì... chúng nó điên tùy hứng khùng tùy nơi dở hơi bất chợt.
Chúng là cái loại ưa bao lực thích hành hung và... nạn nhân là những người ngây thơ , tâm hồn dễ vỡ như anh...
...
.....
.......
:) :) :) :) :) <3 <3
Trong phòng...
-Cô chủ... thay đồ đi
-Ừm...
Nó gật đầu
-Hà Ánh... cô chủ, người định làm gì ?
Sun hỏi
-Tự có dự kiến. Cô ta muốn. Tôi liền theo tới cùng...
Sun gật đầu
Nhân đưa con bé về... khuôn mặt con bé trầm hẳn khiến anh lo lắng
-Anh này...
-Hả? Nhân nhìn nó...
-Ba em ... không phải người bình thường! Ông ấy là... xã hội đen
Nhân im lặng
Không phải anh không biết. Là anh đợi ... đợi con bé nói với anh... sự thật
Xem ra... em đã thực tin tưởng anh
-Chị em... vì phạm nội quy mà bị như vậy... chị ấy cũng là người của giang hồ... nhưng mà. Em không phải! Anh...em không cố ý dấu anh... chỉ là em sợ... em sợ
Đôi mắt nâu khói nhìn anh cầu khẩn...
Tìm đâu đó trong mắt anh một niềm tin tưởng
-Anh biết .
Nhân mỉm cười ôm lấy nó...
Nhẹ nhàng nói bên tai
-Bé con... lạnh rồi chúng ta mau về nhà
1 Câu thôi... như vậy là đủ cho em yên lòng. Như vậy là đủ cho anh một niềm vui nho nhỏ...
hạnh phúc....
.....đơn giản như vậy
Dưới ánh đèn mờ... bóng anh và em trải xuống đường
Một mảng bình yên đến lạ thường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.