Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
Chương 57: Lâu đài cổ thần bí 07
Bạch Cô Cô
01/01/2022
Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Sở Tu không nói lời nào, hai người mới quen biết không lâu, ai đáng tin cậy ai không đáng tin cậy, sao mà cô có thể có phán đoán nhanh như vậy.
Đa số người chơi đều lưu luyến ở hai hiện trường vụ án, ý đồ tìm ra chứng cứ có quan hệ với hung thủ. Nhưng mỗi người nghi bị ngờ là hung thủ đều có chứng cứ không ở hiện trường, bọn họ bị nhốt ở lâu đài cổ này, ngoại trừ trinh thám ở ngoài không có biện pháp nào khác có thể chứng minh ai là hung thủ, điều này làm người ta sắp trọc đầu.
Lúc bọn họ ở đó điên cuồng tìm chứng cứ, ngược lại Sở Tu rất an nhàn, ngắm tuyết, uống trà nóng, tâm sự với gái.
Cô tựa hồ không hề cấp bách, trên người thậm chí để lộ ra một cổ thư thái.
Nếu một hai phải nói đó chính là… Cô vốn dĩ đối với phương diện trinh thám này không phải rất am hiểu, nếu là Úc Thời Dịch ở chỗ này, thì nói không chừng sẽ tìm được càng nhiều manh mối, rốt cuộc năng lực Úc Thời Dịch thật sự thực thích hợp với loại phó bản này.
Cô ở nơi đó mù quáng tìm kiếm, còn không bằng bình tĩnh lại, thông suốt tư duy của mình.
Vội nhất bên trong lâu đài cổ kỳ thật là quản gia, quản gia một bên phải phụ trách quản lý toàn bộ hầu gái còn sống trong lâu đài cổ, một bên còn phải điều hành tìm kiếm đồ vật mà người chơi yêu cầu, quả thực chính là cái công cụ hình người, nơi nào yêu cầu thì nơi đó có.
Ông ta thật vất vả mới rảnh rỗi, Sở Tu đột nhiên qua đi tìm ông ta: “Có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với ông trong chốc lát.”
Quản gia trông rất lễ phép: “Quý khách muốn nói chuyện gì?”
“Quản gia cũng cảm thấy sự tình rất kỳ quái đúng không? Thật giống như chỉ có một hung thủ, gã tựa hồ biết sắp có một bão tuyết rất lớn, sẽ vây tất cả mọi người ở trong lâu đài cổ, sau đó liền thừa dịp thời cơ này không ngừng giết người, cho nên tôi rất tò mò, chủ nhân lâu đài cổ có kẻ thù nào không vậy?”
“Hoặc là nói có người nào ghét cả tòa lâu đài cổ không?” Sở Tu hơi hơi mỉm cười, sau đó nói: “Bởi vì tôi luôn lo lắng, án mạng không ngừng phát sinh, về sau sẽ chết càng nhiều người, cho nên phải có được càng nhiều manh mối, tận lực trước khi có càng nhiều người bị hại, tra ra rốt cuộc là ai làm.”
“Cái này thật là không có, chủ lâu đài chúng tôi vô cùng thích làm việc thiện, mỗi năm đều sẽ quyên góp một số tiền tài ra ngoài, dùng làm từ thiện. Trong lâu đài cổ có vài hầu gái, vốn dĩ đều là ở bên ngoài sinh sống rất gian nan, thậm chí còn không có người đồng ý cho bọn họ làm việc, lúc sắp đói chết ở trời đông giá rét thì được chủ chúng tôi nhặt về.”
“Một người từ thiện như vậy, có ai sẽ hận ông ấy, hận đến giết chết cả nhà ông ấy, còn muốn giết chết những người khác trong lâu đài cổ đây?” Quản gia một bộ dáng mờ mịt: “Tôi thật sự là nghĩ không ra.”
“Ông làm quản gia ở chỗ này rất nhiều năm rồi à?” Sở Tu đột nhiên nói.
Quản gia gật gật đầu: “Đúng vậy, từ khi tôi mười mấy tuổi đã tới lâu đài cổ này rồi, lúc hơn 20 tuổi thì trở thành quản gia, mãi cho đến hiện tại.”
“Tôi nhớ rõ lúc trước ông có nói qua, mỗi năm lúc này tuyết đều sẽ lớn như vậy đúng không?”
“Mỗi năm đều sẽ có tuyết rơi, nhưng không phải mỗi năm đều có bão tuyết lớn như vậy, năm nay xem như là trận tuyết rơi lớn nhất nhỉ? Bất quá liền tính là năm rồi tuyết rơi nhỏ hơn, thì ra vào cũng rất phiền toái, bởi vì tuyết rất dày, rất dễ dàng xảy ra chuyện.”
“Được rồi, cảm ơn ông.” Nghe được có người kêu quản gia, Sở Tu không tiếp tục hỏi nữa, vị kia quản gia thực hiện một cái lễ cổ điển, sau đó đi khỏi.
Sở Tu tự mình ở nơi đó suy nghĩ một hồi, cô một chút cũng không tin cái phó bản này chỉ đơn giản là tìm ra hung thủ giết người, sau khi tìm được hung thủ thì tuyết sẽ người rơi gì đó, căn bản là không phù hợp với tính chất của trò chơi này.
Khẳng định phải càng phức tạp hơn một chút, nhưng mà trong một chốc cô còn chưa tìm được điểm chính, cả đầu óc đều là câu chuyện ma quái mà người phụ nữ kia lúc trước hù dọa cô.
Nếu phó bản này thật sự có liên quan tới ma quỷ, vậy thì rất bất lợi, bởi vì dựa theo lẽ thường mà nói, ma quỷ hẳn là không sợ thương tổn vật lý, mà thứ duy nhất cô tự tin còn không phải là là mình có sức chiến đấu không tồi sao?
Sở Tu nhịn không được thở dài, chỉ có thể nói trò chơi này quá đa dạng rồi.
Các người chơi bận việc một ngày, quả nhiên không có thu hoạch gì, Sở Tu thật ra là nghỉ ngơi một ngày, nhưng vẫn luôn rất nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng mà có đôi khi, bạn phải cần có linh quang chợt lóe, mới có thể thông suốt hết được.
Buổi tối cô vẫn ở phòng cách vách chủ nhân lâu đài cổ, buổi tối trước lúc ngủ cô vừa mới chuẩn bị đóng cửa, người phụ nữ xinh đẹp kia đã chen vào tới: “Đừng đóng cửa!”
Cô ấy thở hổn hển chen vài từ kẹt cửa, biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Hai chúng ta một người ở bên trái phòng của chủ nhân lâu đài cổ, một người ở bên phải, là thuộc về hai phòng nguy hiểm nhất. Tôi cảm thấy như vậy không an toàn, không bằng chúng ta hai ngày này đều ngủ cùng một phòng đi! Tôi luôn ngủ dưới đất cũng được, như vậy sẽ an toàn hơn một chút, vạn nhất buổi tối thật sự ra chuyện gì, ít nhất trong đó có một người có thể chạy trốn.”
Cô ấy nói nghĩa chính từ nghiêm như vậy, Sở Tu trong khoảng thời gian ngắn đã quên cự tuyệt, đã bị cô ấy thành công chen vào, Sở Tu chỉ có thể luôn mãi thanh minh: “Buổi tối ở trong phòng này không được hút thuốc.”
Người phụ nữ ra hiệu OK, tỏ vẻ làm Sở Tu yên tâm, lúc lại đây cô ấy còn tự mang theo đệm chăn. Cô ấy lấy tấm chăn mỏng ra, đặt tấm nệm dày phía dưới, sau đó mới đấp tấm chăn mỏng sạch sẽ lên người.
Sở Tu không thể lý giải vì sao cô ấy thích đến gần cô như vậy, nhưng tạm thời không cảm giác được ác ý trên người cô ấy, cũng liền tùy ý cô ấy.
Rốt cuộc người phụ nữ nói không sai, ở nơi gần phòng ngủ chủ nhân lâu đài cổ như vậy đúng thật là có hơi nguy hiểm, buổi tối hai người ngủ một phòng, ít nhất có một nửa xác suất sống sót đúng không…
Nhưng mà buổi tối hôm nay, cách vách không có phát ra bất cứ âm thanh gì, thật giống như âm thanh kỳ quái đêm qua nghe được là giả vậy.
Sở Tu ngủ cũng không tính là sớm, cũng khoảng 12 giờ, trước đó vẫn luôn không nghe được âm kỳ quái nào, lúc ngủ cũng không có nhận thấy được khác thường, buổi tối tỉnh một lần, chuẩn bị đi WC, ghé sát góc tường đó nghe thật lâu, vẫn không có phát hiện bất luận vấn đề gì.
Vị trí WC là ở cuối hành lang, nói cách khác muốn đi WC tất nhiên phải đi ngang qua phòng chủ nhân lâu đài cổ. Thậm chí lúc Sở Tu trở về từ WC, còn cố ý nhìn thoáng qua, bởi vì là ngày mùa đông, tốc độ thi thể hư thối tương đối chậm, mùi trong phòng cũng nồng đậm lắm, nhưng đã có thể làm người ta rõ ràng mà ngửi được mùi của thi thể hư thối.
Sở Tu nhìn lướt qua bộ trong phòng, sau khi không có phát hiện gì cả, thật sự chịu không nổi cái mùi này, liền đóng cửa lại, trở về trong phòng của mình.
Một đêm yên giấc, không xảy ra bất luận chuyện gì không thích hợp, cũng không có nghe được bất luận động tĩnh gì, hết thảy lại khôi phục bình thường, nhưng chính là loại bình thường này ngược lại làm người ta cảm thấy càng không thoải mái.
Đương nhiên, loại này yên bình này ở rạng sáng hôm sau đã bị phá vỡ, lúc tiếng thét chói tai vang lên, Sở Tu có lấy điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, mới rạng sáng 5 giờ rưỡi.
Cô còn ngủ mơ mơ màng màng, rốt cuộc đêm qua cũng không phải ngủ rất sớm.
Sở Tu ngáp bò dậy từ trên giường, thiếu chút nữa đã quên trên mặt đất có người, một chân đá vào trên người cô ấy, cũng may người phụ nữ cũng bừng tỉnh: “Hình như là âm thanh từ tầng một bên kia truyền tới?”
“Hình như là vậy, đi xuống nhìn xem.”
Tốc độ hai người mặc quần áo đều rất nhanh, chủ yếu là rất nhiều người lúc ngủ ở trong phó bản đều có thói quen chỉ cởi áo ngoài, như vậy mặc kệ gặp chuyện gì, phản ứng cũng sẽ tương đối mau, lượt bỏ đi rất nhiều phiền toái.
Tới dưới lầu thì thấy, quả nhiên đã có không ít người bị hấp dẫn lại đây, rất nhiều người vừa đi vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ở tầng một chính là những cô hầu gái, khách và chủ nhân lâu đài cổ đều là ở tại tầng hai, tầng 3 nghe nói là kho hàng và phòng tiện ích, lúc trước có không ít người đi lên dọn đồ ăn.
Sau khi Sở Tu tỉnh táo mới phản ứng lại, chỉ sợ là có hầu gái đã xảy ra chuyện.
Chờ khi bọn họ tới lầu một, quả nhiên, một cái cô gái cả người là máu thất tha thất thểu mà đi ra: “Tiểu Lan… Tiểu Lan đã chết!”
Đấy không phải Tiểu Lan lúc trước làm chứng cho Tiểu Hòa sao?
Lại chết thêm một người, Sở Tu đi tới phòng Tiểu Hòa và Tiểu Lan ở, mới nhìn thoáng qua da đầu đã tê dại, quan hệ hai cô gái này hẳn là rất tốt, hai cô ấy là kê giường cạnh nhau để ngủ.
Tiểu Lan nằm ở trên giường, máu tươi hoàn toàn thấm ướt khăn trải giường, trên chăn cũng đều là máu, phỏng chừng là máu tươi vẫn luôn thấm ướt tới Tiểu Hòa ngủ một bên, mới khiến Tiểu Hòa bừng tỉnh.
Nói cách khác, Tiểu Hòa vẫn luôn ngủ cùng thi thể, Tiểu Lan đã chết mà cô ấy cũng không biết.
Khó trách trên người Tiểu Hòa đều là máu.
Mới thức dậy thì thấy cảnh tượng này, không bị dọa cho đứng tim đã là rất kiên cường, cả người Tiểu Hòa đều uể oải ở trên mặt đất, cô ấy duỗi tay che kín mặt, vẫn luôn nghẹn ngào.
Bởi vì trên tay cũng dính một ít vết máu, nên máu cũng dính vào mặt cô ấy, làm cho biểu tình thống khổ mà sợ hãi của cô ấy thoạt nhìn có chút dọa người.
Tiểu Hòa hoàn toàn cuộn tròn thành một đoàn, vừa nghẹn ngào vừa nói: “Người tiếp theo… Người tiếp theo có phải chính là tôi hay không?”
Loại khả năng thật đúng là rất lớn, một nhà bốn người chủ nhân lâu đài cổ đã chết, đầu bếp có hiềm nghi lớn nhất đã lập tức tử vong ngày hôm sau, đầu bếp đã chết, người làm chứng cho ông ta chỉ duy nhất một người sẽ ra vào phòng bếp là Tiểu Lan ngày kế cũng lập tức chết ở trong phòng của mình.
Dựa theo cái logic này mà suy tính, ngày mai, người ở cùng một chỗ với Tiểu Lan, đã từng xin nghỉ giúp Tiểu Lan là Tiểu Hòa, nói không chừng cũng sẽ chết.
Sự im lặng bao trùm lấy đám đông, một lúc sau, đột nhiên có người đề nghị: “Hiện tại có một cách, nói không chừng có thể bắt được hung thủ.”
“Nếu rất có khả năng cô hầu gái này là người bị hại tiếp theo, vậy vào buổi tối, chúng ta ở cùng cô ấy không phải được rồi sao? Mọi người thay phiên gác đêm, hung thủ hoặc là không dám tới, hoặc là tới liền bị chúng ta phát hiện!”
Anh ta càng nói càng có nắm chắc: “Chúng ta chỉ cần ở cùng một chỗ, người hơi nhiều một chút sẽ tương đối an toàn, thật sự phát hiện hung thủ, khả năng bắt được cũng khá lớn, mọi người cảm thấy đề nghị này thế nào?
Edit: Chinn
Sở Tu không nói lời nào, hai người mới quen biết không lâu, ai đáng tin cậy ai không đáng tin cậy, sao mà cô có thể có phán đoán nhanh như vậy.
Đa số người chơi đều lưu luyến ở hai hiện trường vụ án, ý đồ tìm ra chứng cứ có quan hệ với hung thủ. Nhưng mỗi người nghi bị ngờ là hung thủ đều có chứng cứ không ở hiện trường, bọn họ bị nhốt ở lâu đài cổ này, ngoại trừ trinh thám ở ngoài không có biện pháp nào khác có thể chứng minh ai là hung thủ, điều này làm người ta sắp trọc đầu.
Lúc bọn họ ở đó điên cuồng tìm chứng cứ, ngược lại Sở Tu rất an nhàn, ngắm tuyết, uống trà nóng, tâm sự với gái.
Cô tựa hồ không hề cấp bách, trên người thậm chí để lộ ra một cổ thư thái.
Nếu một hai phải nói đó chính là… Cô vốn dĩ đối với phương diện trinh thám này không phải rất am hiểu, nếu là Úc Thời Dịch ở chỗ này, thì nói không chừng sẽ tìm được càng nhiều manh mối, rốt cuộc năng lực Úc Thời Dịch thật sự thực thích hợp với loại phó bản này.
Cô ở nơi đó mù quáng tìm kiếm, còn không bằng bình tĩnh lại, thông suốt tư duy của mình.
Vội nhất bên trong lâu đài cổ kỳ thật là quản gia, quản gia một bên phải phụ trách quản lý toàn bộ hầu gái còn sống trong lâu đài cổ, một bên còn phải điều hành tìm kiếm đồ vật mà người chơi yêu cầu, quả thực chính là cái công cụ hình người, nơi nào yêu cầu thì nơi đó có.
Ông ta thật vất vả mới rảnh rỗi, Sở Tu đột nhiên qua đi tìm ông ta: “Có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với ông trong chốc lát.”
Quản gia trông rất lễ phép: “Quý khách muốn nói chuyện gì?”
“Quản gia cũng cảm thấy sự tình rất kỳ quái đúng không? Thật giống như chỉ có một hung thủ, gã tựa hồ biết sắp có một bão tuyết rất lớn, sẽ vây tất cả mọi người ở trong lâu đài cổ, sau đó liền thừa dịp thời cơ này không ngừng giết người, cho nên tôi rất tò mò, chủ nhân lâu đài cổ có kẻ thù nào không vậy?”
“Hoặc là nói có người nào ghét cả tòa lâu đài cổ không?” Sở Tu hơi hơi mỉm cười, sau đó nói: “Bởi vì tôi luôn lo lắng, án mạng không ngừng phát sinh, về sau sẽ chết càng nhiều người, cho nên phải có được càng nhiều manh mối, tận lực trước khi có càng nhiều người bị hại, tra ra rốt cuộc là ai làm.”
“Cái này thật là không có, chủ lâu đài chúng tôi vô cùng thích làm việc thiện, mỗi năm đều sẽ quyên góp một số tiền tài ra ngoài, dùng làm từ thiện. Trong lâu đài cổ có vài hầu gái, vốn dĩ đều là ở bên ngoài sinh sống rất gian nan, thậm chí còn không có người đồng ý cho bọn họ làm việc, lúc sắp đói chết ở trời đông giá rét thì được chủ chúng tôi nhặt về.”
“Một người từ thiện như vậy, có ai sẽ hận ông ấy, hận đến giết chết cả nhà ông ấy, còn muốn giết chết những người khác trong lâu đài cổ đây?” Quản gia một bộ dáng mờ mịt: “Tôi thật sự là nghĩ không ra.”
“Ông làm quản gia ở chỗ này rất nhiều năm rồi à?” Sở Tu đột nhiên nói.
Quản gia gật gật đầu: “Đúng vậy, từ khi tôi mười mấy tuổi đã tới lâu đài cổ này rồi, lúc hơn 20 tuổi thì trở thành quản gia, mãi cho đến hiện tại.”
“Tôi nhớ rõ lúc trước ông có nói qua, mỗi năm lúc này tuyết đều sẽ lớn như vậy đúng không?”
“Mỗi năm đều sẽ có tuyết rơi, nhưng không phải mỗi năm đều có bão tuyết lớn như vậy, năm nay xem như là trận tuyết rơi lớn nhất nhỉ? Bất quá liền tính là năm rồi tuyết rơi nhỏ hơn, thì ra vào cũng rất phiền toái, bởi vì tuyết rất dày, rất dễ dàng xảy ra chuyện.”
“Được rồi, cảm ơn ông.” Nghe được có người kêu quản gia, Sở Tu không tiếp tục hỏi nữa, vị kia quản gia thực hiện một cái lễ cổ điển, sau đó đi khỏi.
Sở Tu tự mình ở nơi đó suy nghĩ một hồi, cô một chút cũng không tin cái phó bản này chỉ đơn giản là tìm ra hung thủ giết người, sau khi tìm được hung thủ thì tuyết sẽ người rơi gì đó, căn bản là không phù hợp với tính chất của trò chơi này.
Khẳng định phải càng phức tạp hơn một chút, nhưng mà trong một chốc cô còn chưa tìm được điểm chính, cả đầu óc đều là câu chuyện ma quái mà người phụ nữ kia lúc trước hù dọa cô.
Nếu phó bản này thật sự có liên quan tới ma quỷ, vậy thì rất bất lợi, bởi vì dựa theo lẽ thường mà nói, ma quỷ hẳn là không sợ thương tổn vật lý, mà thứ duy nhất cô tự tin còn không phải là là mình có sức chiến đấu không tồi sao?
Sở Tu nhịn không được thở dài, chỉ có thể nói trò chơi này quá đa dạng rồi.
Các người chơi bận việc một ngày, quả nhiên không có thu hoạch gì, Sở Tu thật ra là nghỉ ngơi một ngày, nhưng vẫn luôn rất nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng mà có đôi khi, bạn phải cần có linh quang chợt lóe, mới có thể thông suốt hết được.
Buổi tối cô vẫn ở phòng cách vách chủ nhân lâu đài cổ, buổi tối trước lúc ngủ cô vừa mới chuẩn bị đóng cửa, người phụ nữ xinh đẹp kia đã chen vào tới: “Đừng đóng cửa!”
Cô ấy thở hổn hển chen vài từ kẹt cửa, biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Hai chúng ta một người ở bên trái phòng của chủ nhân lâu đài cổ, một người ở bên phải, là thuộc về hai phòng nguy hiểm nhất. Tôi cảm thấy như vậy không an toàn, không bằng chúng ta hai ngày này đều ngủ cùng một phòng đi! Tôi luôn ngủ dưới đất cũng được, như vậy sẽ an toàn hơn một chút, vạn nhất buổi tối thật sự ra chuyện gì, ít nhất trong đó có một người có thể chạy trốn.”
Cô ấy nói nghĩa chính từ nghiêm như vậy, Sở Tu trong khoảng thời gian ngắn đã quên cự tuyệt, đã bị cô ấy thành công chen vào, Sở Tu chỉ có thể luôn mãi thanh minh: “Buổi tối ở trong phòng này không được hút thuốc.”
Người phụ nữ ra hiệu OK, tỏ vẻ làm Sở Tu yên tâm, lúc lại đây cô ấy còn tự mang theo đệm chăn. Cô ấy lấy tấm chăn mỏng ra, đặt tấm nệm dày phía dưới, sau đó mới đấp tấm chăn mỏng sạch sẽ lên người.
Sở Tu không thể lý giải vì sao cô ấy thích đến gần cô như vậy, nhưng tạm thời không cảm giác được ác ý trên người cô ấy, cũng liền tùy ý cô ấy.
Rốt cuộc người phụ nữ nói không sai, ở nơi gần phòng ngủ chủ nhân lâu đài cổ như vậy đúng thật là có hơi nguy hiểm, buổi tối hai người ngủ một phòng, ít nhất có một nửa xác suất sống sót đúng không…
Nhưng mà buổi tối hôm nay, cách vách không có phát ra bất cứ âm thanh gì, thật giống như âm thanh kỳ quái đêm qua nghe được là giả vậy.
Sở Tu ngủ cũng không tính là sớm, cũng khoảng 12 giờ, trước đó vẫn luôn không nghe được âm kỳ quái nào, lúc ngủ cũng không có nhận thấy được khác thường, buổi tối tỉnh một lần, chuẩn bị đi WC, ghé sát góc tường đó nghe thật lâu, vẫn không có phát hiện bất luận vấn đề gì.
Vị trí WC là ở cuối hành lang, nói cách khác muốn đi WC tất nhiên phải đi ngang qua phòng chủ nhân lâu đài cổ. Thậm chí lúc Sở Tu trở về từ WC, còn cố ý nhìn thoáng qua, bởi vì là ngày mùa đông, tốc độ thi thể hư thối tương đối chậm, mùi trong phòng cũng nồng đậm lắm, nhưng đã có thể làm người ta rõ ràng mà ngửi được mùi của thi thể hư thối.
Sở Tu nhìn lướt qua bộ trong phòng, sau khi không có phát hiện gì cả, thật sự chịu không nổi cái mùi này, liền đóng cửa lại, trở về trong phòng của mình.
Một đêm yên giấc, không xảy ra bất luận chuyện gì không thích hợp, cũng không có nghe được bất luận động tĩnh gì, hết thảy lại khôi phục bình thường, nhưng chính là loại bình thường này ngược lại làm người ta cảm thấy càng không thoải mái.
Đương nhiên, loại này yên bình này ở rạng sáng hôm sau đã bị phá vỡ, lúc tiếng thét chói tai vang lên, Sở Tu có lấy điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, mới rạng sáng 5 giờ rưỡi.
Cô còn ngủ mơ mơ màng màng, rốt cuộc đêm qua cũng không phải ngủ rất sớm.
Sở Tu ngáp bò dậy từ trên giường, thiếu chút nữa đã quên trên mặt đất có người, một chân đá vào trên người cô ấy, cũng may người phụ nữ cũng bừng tỉnh: “Hình như là âm thanh từ tầng một bên kia truyền tới?”
“Hình như là vậy, đi xuống nhìn xem.”
Tốc độ hai người mặc quần áo đều rất nhanh, chủ yếu là rất nhiều người lúc ngủ ở trong phó bản đều có thói quen chỉ cởi áo ngoài, như vậy mặc kệ gặp chuyện gì, phản ứng cũng sẽ tương đối mau, lượt bỏ đi rất nhiều phiền toái.
Tới dưới lầu thì thấy, quả nhiên đã có không ít người bị hấp dẫn lại đây, rất nhiều người vừa đi vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ở tầng một chính là những cô hầu gái, khách và chủ nhân lâu đài cổ đều là ở tại tầng hai, tầng 3 nghe nói là kho hàng và phòng tiện ích, lúc trước có không ít người đi lên dọn đồ ăn.
Sau khi Sở Tu tỉnh táo mới phản ứng lại, chỉ sợ là có hầu gái đã xảy ra chuyện.
Chờ khi bọn họ tới lầu một, quả nhiên, một cái cô gái cả người là máu thất tha thất thểu mà đi ra: “Tiểu Lan… Tiểu Lan đã chết!”
Đấy không phải Tiểu Lan lúc trước làm chứng cho Tiểu Hòa sao?
Lại chết thêm một người, Sở Tu đi tới phòng Tiểu Hòa và Tiểu Lan ở, mới nhìn thoáng qua da đầu đã tê dại, quan hệ hai cô gái này hẳn là rất tốt, hai cô ấy là kê giường cạnh nhau để ngủ.
Tiểu Lan nằm ở trên giường, máu tươi hoàn toàn thấm ướt khăn trải giường, trên chăn cũng đều là máu, phỏng chừng là máu tươi vẫn luôn thấm ướt tới Tiểu Hòa ngủ một bên, mới khiến Tiểu Hòa bừng tỉnh.
Nói cách khác, Tiểu Hòa vẫn luôn ngủ cùng thi thể, Tiểu Lan đã chết mà cô ấy cũng không biết.
Khó trách trên người Tiểu Hòa đều là máu.
Mới thức dậy thì thấy cảnh tượng này, không bị dọa cho đứng tim đã là rất kiên cường, cả người Tiểu Hòa đều uể oải ở trên mặt đất, cô ấy duỗi tay che kín mặt, vẫn luôn nghẹn ngào.
Bởi vì trên tay cũng dính một ít vết máu, nên máu cũng dính vào mặt cô ấy, làm cho biểu tình thống khổ mà sợ hãi của cô ấy thoạt nhìn có chút dọa người.
Tiểu Hòa hoàn toàn cuộn tròn thành một đoàn, vừa nghẹn ngào vừa nói: “Người tiếp theo… Người tiếp theo có phải chính là tôi hay không?”
Loại khả năng thật đúng là rất lớn, một nhà bốn người chủ nhân lâu đài cổ đã chết, đầu bếp có hiềm nghi lớn nhất đã lập tức tử vong ngày hôm sau, đầu bếp đã chết, người làm chứng cho ông ta chỉ duy nhất một người sẽ ra vào phòng bếp là Tiểu Lan ngày kế cũng lập tức chết ở trong phòng của mình.
Dựa theo cái logic này mà suy tính, ngày mai, người ở cùng một chỗ với Tiểu Lan, đã từng xin nghỉ giúp Tiểu Lan là Tiểu Hòa, nói không chừng cũng sẽ chết.
Sự im lặng bao trùm lấy đám đông, một lúc sau, đột nhiên có người đề nghị: “Hiện tại có một cách, nói không chừng có thể bắt được hung thủ.”
“Nếu rất có khả năng cô hầu gái này là người bị hại tiếp theo, vậy vào buổi tối, chúng ta ở cùng cô ấy không phải được rồi sao? Mọi người thay phiên gác đêm, hung thủ hoặc là không dám tới, hoặc là tới liền bị chúng ta phát hiện!”
Anh ta càng nói càng có nắm chắc: “Chúng ta chỉ cần ở cùng một chỗ, người hơi nhiều một chút sẽ tương đối an toàn, thật sự phát hiện hung thủ, khả năng bắt được cũng khá lớn, mọi người cảm thấy đề nghị này thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.