Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
Chương 44: Mê cung vô tận 10
Bạch Cô Cô
29/11/2021
Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Sở Tu vẫn luôn tìm cơ hội, cô hy vọng có thể nhanh chóng đi vào nhìn một cái, chủ yếu là lo lắng vị trí mê cung lại biến hóa một lần nữa, đến lúc đó sẽ tìm không thể đến ngôi nhà này.
Nhưng mà cô không ngờ rằng cơ hội tới nhanh như vậy, vừa mới ra khỏi một điểm tiếp tế, đã gặp phải vài người, một nam thanh niên chạy ở phía trước, phía sau có một nam một nữ đang rượt đuổi cậu ta.
“Triệu Lâm, đừng đi mà!” Cô gái vô cùng vội vàng nói: “Sẽ chết! Thật sự sẽ chết đó!”
Một chàng trai khác cũng kêu: “Vô dụng thôi! Trái với quy tắc sẽ không có kết cục tốt! Cậu tiến cái phó bản này cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng lẽ trong lòng còn không rõ sao?”
“Tôi không chịu nổi!” Trong mắt nam thanh niên tên là Triệu Lâm đều là tơ máu đỏ, cả người thoạt nhìn đều lộ sự cuồng loạn: “Đến ngày nào chúng ta mới thoát khỏi đây? Chúng ta đợi ở chỗ này chính là chờ chết! Tôi không muốn ngồi chờ chết! Tôi không thể chết ở chỗ này…”
[Chứng cuồng loạn (Hysteria), tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri: là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị "hysteria" thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu.]
Cạu ta chạy trốn nhanh đến nỗi đồng đội không thể nào kìm lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta chạy tới một cái chỗ ngoặt, ném ba lô trên người xuống, bắt đầu leo lên tường.
Sở Tu biết, bò lên trên đó chính là chết. Tuy rằng nói chưa từng gặp mặt, nhưng mà đã gặp nhau trong phó bản chính là duyên phận. Cô tiến lên hai bước muốn hỗ trợ cản một chút, nhưng là không nghĩ tới Triệu Lâm đã là nhẫn nại tới cực hạn rồi, trực tiếp xông ra ngoài. Chỉ hai ba bước đã bò lên tới đầu tường, trong miệng còn lẩm bẩm tự nói: “Tôi muốn xem xem ít nhất nơi này có cửa ra hay không… Cửa ra rốt cuộc ở đâu…”
Vừa lúc cậu ta đứng thẳng ở đầu tường, quay đầu nhìn xung quanh, trong ánh mắt đều là tuyệt vọng, cạu ta giống như là thất thần đứng ở kia, ngây ngốc. Vài giây sau, đất rung núi chuyển.
Đây là lần đầu tiên Sở Tu nhìn thấy cái tay kia gần đến vậy, trên mặt đất mở ra một khe hở, dưới đất có một bàn tay duỗi ra, bàn tay đầy lông, trông giống như lông ngựa hoặc lông bò, màu vàng xám.
Cô muốn đi xem cơ thể của nó, nên đánh bạo đi phía trước dựa, cái khe đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, Nhưng có một ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, trông giống như nó đang phát ra từ một quả bóng.
Sở Tu sửng sốt một chút, nháy mắt phản ứng lại, đó là quả bóng gì chứ, rõ ràng chính là một con mắt!
Triệu Lâm nây ngốc đứng ở đầu tường, thẳng đến khi cái tay kia bắt lấy cậu ta, cầu ta mới đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, vừa điên cuồng giãy giụa vừa kêu: “Không có… Không có cửa ra! Căn bản là không có cửa ra!”
Trong ánh mắt cậu ta đều là tuyệt vọng, bởi vì bị bàn tay khổng lồ thực dùng sức nắm chặt, phỏng chừng đã đè ép tới nội tạng, khóe miệng chảy máu, cậu ta nỗ lực vươn tay ra, ném một cái đồ vật cho đồng đội của mình, sau đó đã bị kéo vào khe hở.
Rốt cuộc cậu ta đã nhìn thấy cái gì? Vì sao đột nhiên lại kêu là không có cửa ra?
Dựa theo lẽ thường mà nói, cạu ta đứng ở trên tường cũng không thể nhìn thấy được rất xa, mê cung không nhỏ, hẳn là cậu ta không thể nhìn thấy hết được, nhất định là cậu ta đã nhìn thấy thứ gì đó.
Khe hở đang ở chậm rãi khép lại, hoàn toàn cắn nuốt người kia.
Trong lòng Sở Tu như là có thứ gì đang cào cào, vô cùng tò mò, nhưng mà cô có khả năng tìm đường chết, chỉ có thể lập tức quay đầu: “Đi đi đi!”
Nơi này cách nhà của công chúa "Ariadne" rất gần. Cô hy vọng trước khi vị trí biến động, sẽ đi vào được, cô đoán hiện tại công chúa "Ariadne" không ở trong nhà.
Động tác của Sở Tu là nhanh nhất, mọi người đều chậm một bước so với cô. Úc Thời Dịch xem như tương đối nhanh, bám chặt ở phía sau cô.
Chậm nhất chính là Chu Thanh, dù sao thì cậu ta còn thiếu một chân.
Sở Tu không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng thấy được ngôi nhà kia. Nhưng mà còn chưa kịp đi qua, vị trí của ngôi nhà đã thay đổi. Cô trơ mắt nhìn ngôi nhà đen mái trắng như thể dịch chuyển, tan biến trong không khí ngay trước mặt cô.
Công cốc rồi.
Sở Tu tức giận, cô chỉ tới chậm một bước, nếu cho cô thêm hai giây, cô có thể trực tiếp xông vào nhà, đến lúc đó ngôi nhà muốn dịch chuyển cũng tiện thể mang cô theo.
“Quên đi quên đi, chúng ta lại đi tìm.” Úc Thời Dịch an ủi cô: “Dù sao thì cũng đều ở trong mê cung này, còn có thể chạy đi đâu nữa?”
Lúc này Sở Tu mới dừng bước chân, giờ đây mê cung đã lặng yên không một tiếng động, quay đầu lại xem, phía sau lưng vừa quen thuộc vừ xa lạ.
“Aiii…” Cô lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó nói: “Hiện tại tôi còn muốn biết một chuyện, vì sao đột nhiên cậu ta lại nói là không có cửa ra?”
Bốn người ngồi xổm bên gốc tường, bắt đầu sửa sang lại manh mối, Úc Thời Dịch lấy ra vở của mình, vừa viết viết vẽ vẽ vừa nói: “Tôi có hai suy đoán.”
“Thứ nhất, so với tưởng tượng của chúng mê cung này hơi nhỏ một chút, cậu ta thấy được toàn bộ cảnh tượng trong mê cung, liếc mắt một cái đã phát hiện việc không có cửa ra.”
“Thứ hai, có khả năng đây không phải cái mê cung đơn giản như vậy, cậu ta phát hiện…”
Sở Tu ngẩng đầu nhìn không trung, trên đỉnh đầu cũng là một khoảng trắng xóa, không có ngôi sao, không có mặt trời, cái gì cũng không có.
Cô thật sự muốn biết khung cảnh mà những người đó nhìn thấy là như thế nào. Lúc trước người kia cũng như vậy, sau khi leo lên trên, trang thái cả người đều trở nên cuồng loạn.
Cho nên rốt cuộc bọn họ đã phát hiện ra cái gì?
Thật sự rất muốn biết.
Sở Tu xoa gương mặt mình: “Hiện tại có hai việc, là tìm vật tư với ngôi nhà mái trắng, trọng điểm nhất định là ở trong nhà, tôi có dự cảm như vậy.”
“Ừm, cũng không cần quá sốt ruột, ở trong phó bản này nhất định không thể sốt ruột.” Úc Thời Dịch nhẹ giọng nói: “Tôi tin rằng chúng ta nhất định có thể rời đi.”
Chu Thanh càng quyết đoán, trực tiếp lấy ra một quả quýt màu vàng cam: “Chị ơi, ăn quýt này!”
Sở Tu vốn dĩ mặt ủ mày ê, sau khi lấy được quả quýt tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, vỗ bờ vai của cậu ta: “Có tiền đồ.”
Đúng lúc này cô có một quả quýt, tức khắc trở nên đầy máu sống lại. Không thể bị phó bản ảnh hưởng, một khi bị phó bản ảnh hưởng, nó sẽ dần dần gia tăng, cuối cùng tựa như mấy người kia bị ép đến phát điên. Tất cả mọi người đều biết, vi phạm quy tắc khẳng định là sẽ có kết quả không tốt, nhưng bọn họ vẫn bởi vì quá mức cuồng loạn, cuối cùng lựa chọn con đường này.
Một phần là do bản tính cá nhân và nhiều hơn là do ảnh hưởng rất lớn của phó bản.
Bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể phát hiện được càng nhiều dấu vết để lại, mới càng có cơ hội tìm được đường đi ra ngoài. Chỉ có trời mới biết hiện tại Sở Tu tình nguyện đối mặt với phó bản lúc trước, cô đơn sinh tồn như vậy cũng không muốn đối mặt với loại phó bản này.
Không phải vấn đề giải mê cung quá khó hiểu, mà là việc phó bản ảnh hưởng tới tinh thần quá phiền phức.
Trong đầu giống như có vô số con ruồi bọ, mọi lúc mọi nơi đều kêu vo ve, thậm chí khi tự ngẫm nghĩ đều không thể tập trung được.
Mọi người chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, tuy rằng nói để lại ký hiệu đã không có tác dụng gì, nhưng bọn họ vẫn để lại ký hiệu như cũ, chẳng qua để lại ký nhiệu không giống như trước.
Ký hiệu lúc trước là một cái chữ thập, hiện tại là dùng một chữ C lớn.
Mỗi lần trải qua mê cung biến động, bọn họ sẽ đổi một cái ký hiệu. Cho nên chờ đến khi mê cung biến động, bọn họ tiếp tục đi về trước đi, thậm chí có thể nhìn thấy ký hiệu mới với ký hiệu cũ song song ở trên tường.
Chủ yếu loại biến động này không có quy luật, cũng có thể là có quy luật nhưng bọn họ không tìm được.
“Nếu có thể đi vào một lần nữa, tôi nhất định sẽ đào ba thước đất tìm manh mối.” Sở Tu vừa thở dài vừa nói: “Quy luật ra cửa của cô ta là gì vậy? Nhất định không phải là sau khi phó bản biến động mới có thể ra cửa, bởi vì lầm đầu tiên chúng ta đi vào cô ta cũng không ở đó.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy vào lúc phó bản biến động cô ta sẽ không ở trong nhà, cái tay kỳ quái kia có liên quan tới cô ta. Nhưng mà căn bản là chúng ta không biết khi nào phó bản mới có thể biến đổi, cũng không thể vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài ngôi nhà.”
Sở Tu còn muốn nói chuyện với người đồng đội trước kia một chút, đáng tiếc biến đổi nhiều lần, vị trí của bọn họ cũng thay đổi theo, muốn quay đầu lại đi tìm, không thể tìm thấy người nữa rồi.
Chỉ có thể xem duyên số… . Truyện Thám Hiểm
Kỳ thật ngoại trừ vấn đề không có cách nào rời khỏi phó bản này, cuộc sống của bốn người cũng khá tốt, có bánh mì ăn thì sẽ không đói bụng, có nước uống, còn có trái cây có thể ăn. Hơn nữa một khi có ai tâm thái có vấn đề, ba người khác lập tức sẽ vây quanh lại, tiến hành phương phán an ủi, trò chuyện giúp người đó trở lại bình thường.
Nếu có thể lập tức rời đi phó bản thì càng tốt…
Mỗi ngày Sở Tu đều có thể ăn các loại trái cây mới mẻ, hôm nay là táo, ngày mai là quả quýt, ngày mốt là chuối, ngày kia là đào...
Đồng đội cô ở phương diện này cực kỳ săn sóc, Sở Tu vô cùng cảm động, cảm giác mình sống đến giờ, tâm thái hiện tại có thể duy trì trạng thái tương đối bình tĩnh, đều là nhờ vào công của những trái cây đó.
40 tiếng tiếp theo, bọn họ vẫn không gặp được ngôi nhà mái trắng, cũng không gặp được những người khác. Sở Tu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Là do điểm tiếp tế sẽ đổi mới, hay là những điểm tiếp tế mà chúng ta thấy chưa từng có người nào khác nhìn thấy?”
Bọn họ chưa từng thấy điểm tiếp tế trống không, cũng chưa từng nhìn thấy có dấu vết chiến đấu gì đó ở điểm tiếp tế.
Chẳng lẽ sẽ đổi mới giống như trò chơi hả?
“Đại khái là sẽ đổi mới, bằng không chúng ta nhất định sẽ gặp phải thi thể quái vật, hoặc là con người. Ít nhất sẽ gặp rương nào đó trống không.”
“Có lý.”
Đây chỉ là cái vấn đề nhỏ, bọn họ không nghĩ nhiều, nên làm gì thì gì, tranh thủ sớm nhìn thấy ngôi nhà mái trắng một chút. Hiện tại Sở Tu đều có hơi mê tín, lúc không tìm thấy điểm tiếp tế, không cần nhờ vào cô gái mặt tròn, cô tự mình lấy một cái tiền xu rồi ném, mặt chính diện thì đi bên trái, mặt còn lại thì đi bên phải.
Tùy duyên thôi, duyên phận đủ sâu thì sớm hay muộn sẽ gặp được.
Duyên phận của cô với vị công chúa Ariadne kia hẳn là xem như không sâu cũng không cạn. Bởi vì qua rát lâu, rốt cuộc lại thấy được ngôi nhà mái trắng, trong giây phút ấy trong lòng Sở Tu còn có hơi kích động. Theo thường lệ là hai người canh gác, hai người lại gần. Lúc này Sở Tu đã biết thứ bên trong không phải là tốt lành gì, hiển nhiên sẽ không lễ phép gõ cửa giống lần trước nữa.
Trước tiên cô nhìn vào bên trong từ khe cửa sổ, không thấy được bóng dáng cô gái kia. Sau khi đi một vòng, lại đến phía sau cửa sổ, rút đao ra bắt đầu cạy cửa.
Úc Thời Dịch thì ở bên cạnh giúp cô canh gác.
Kỹ xảo cạy cửa sổ của Sở Tu cực kỳ tinh vi, rất nhanh đã cạy cửa ra, cô cất đao, rất cẩn thận đi vào từ cửa sổ, ra hiệu với Úc Thời Dịch.
Lần này cô nhất định phải tìm kiếm thật kỹ xem vị công chúa Ariadne kia giở trò quỷ gì.
Edit: Chinn
Sở Tu vẫn luôn tìm cơ hội, cô hy vọng có thể nhanh chóng đi vào nhìn một cái, chủ yếu là lo lắng vị trí mê cung lại biến hóa một lần nữa, đến lúc đó sẽ tìm không thể đến ngôi nhà này.
Nhưng mà cô không ngờ rằng cơ hội tới nhanh như vậy, vừa mới ra khỏi một điểm tiếp tế, đã gặp phải vài người, một nam thanh niên chạy ở phía trước, phía sau có một nam một nữ đang rượt đuổi cậu ta.
“Triệu Lâm, đừng đi mà!” Cô gái vô cùng vội vàng nói: “Sẽ chết! Thật sự sẽ chết đó!”
Một chàng trai khác cũng kêu: “Vô dụng thôi! Trái với quy tắc sẽ không có kết cục tốt! Cậu tiến cái phó bản này cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng lẽ trong lòng còn không rõ sao?”
“Tôi không chịu nổi!” Trong mắt nam thanh niên tên là Triệu Lâm đều là tơ máu đỏ, cả người thoạt nhìn đều lộ sự cuồng loạn: “Đến ngày nào chúng ta mới thoát khỏi đây? Chúng ta đợi ở chỗ này chính là chờ chết! Tôi không muốn ngồi chờ chết! Tôi không thể chết ở chỗ này…”
[Chứng cuồng loạn (Hysteria), tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri: là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị "hysteria" thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu.]
Cạu ta chạy trốn nhanh đến nỗi đồng đội không thể nào kìm lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta chạy tới một cái chỗ ngoặt, ném ba lô trên người xuống, bắt đầu leo lên tường.
Sở Tu biết, bò lên trên đó chính là chết. Tuy rằng nói chưa từng gặp mặt, nhưng mà đã gặp nhau trong phó bản chính là duyên phận. Cô tiến lên hai bước muốn hỗ trợ cản một chút, nhưng là không nghĩ tới Triệu Lâm đã là nhẫn nại tới cực hạn rồi, trực tiếp xông ra ngoài. Chỉ hai ba bước đã bò lên tới đầu tường, trong miệng còn lẩm bẩm tự nói: “Tôi muốn xem xem ít nhất nơi này có cửa ra hay không… Cửa ra rốt cuộc ở đâu…”
Vừa lúc cậu ta đứng thẳng ở đầu tường, quay đầu nhìn xung quanh, trong ánh mắt đều là tuyệt vọng, cạu ta giống như là thất thần đứng ở kia, ngây ngốc. Vài giây sau, đất rung núi chuyển.
Đây là lần đầu tiên Sở Tu nhìn thấy cái tay kia gần đến vậy, trên mặt đất mở ra một khe hở, dưới đất có một bàn tay duỗi ra, bàn tay đầy lông, trông giống như lông ngựa hoặc lông bò, màu vàng xám.
Cô muốn đi xem cơ thể của nó, nên đánh bạo đi phía trước dựa, cái khe đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, Nhưng có một ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, trông giống như nó đang phát ra từ một quả bóng.
Sở Tu sửng sốt một chút, nháy mắt phản ứng lại, đó là quả bóng gì chứ, rõ ràng chính là một con mắt!
Triệu Lâm nây ngốc đứng ở đầu tường, thẳng đến khi cái tay kia bắt lấy cậu ta, cầu ta mới đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, vừa điên cuồng giãy giụa vừa kêu: “Không có… Không có cửa ra! Căn bản là không có cửa ra!”
Trong ánh mắt cậu ta đều là tuyệt vọng, bởi vì bị bàn tay khổng lồ thực dùng sức nắm chặt, phỏng chừng đã đè ép tới nội tạng, khóe miệng chảy máu, cậu ta nỗ lực vươn tay ra, ném một cái đồ vật cho đồng đội của mình, sau đó đã bị kéo vào khe hở.
Rốt cuộc cậu ta đã nhìn thấy cái gì? Vì sao đột nhiên lại kêu là không có cửa ra?
Dựa theo lẽ thường mà nói, cạu ta đứng ở trên tường cũng không thể nhìn thấy được rất xa, mê cung không nhỏ, hẳn là cậu ta không thể nhìn thấy hết được, nhất định là cậu ta đã nhìn thấy thứ gì đó.
Khe hở đang ở chậm rãi khép lại, hoàn toàn cắn nuốt người kia.
Trong lòng Sở Tu như là có thứ gì đang cào cào, vô cùng tò mò, nhưng mà cô có khả năng tìm đường chết, chỉ có thể lập tức quay đầu: “Đi đi đi!”
Nơi này cách nhà của công chúa "Ariadne" rất gần. Cô hy vọng trước khi vị trí biến động, sẽ đi vào được, cô đoán hiện tại công chúa "Ariadne" không ở trong nhà.
Động tác của Sở Tu là nhanh nhất, mọi người đều chậm một bước so với cô. Úc Thời Dịch xem như tương đối nhanh, bám chặt ở phía sau cô.
Chậm nhất chính là Chu Thanh, dù sao thì cậu ta còn thiếu một chân.
Sở Tu không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng thấy được ngôi nhà kia. Nhưng mà còn chưa kịp đi qua, vị trí của ngôi nhà đã thay đổi. Cô trơ mắt nhìn ngôi nhà đen mái trắng như thể dịch chuyển, tan biến trong không khí ngay trước mặt cô.
Công cốc rồi.
Sở Tu tức giận, cô chỉ tới chậm một bước, nếu cho cô thêm hai giây, cô có thể trực tiếp xông vào nhà, đến lúc đó ngôi nhà muốn dịch chuyển cũng tiện thể mang cô theo.
“Quên đi quên đi, chúng ta lại đi tìm.” Úc Thời Dịch an ủi cô: “Dù sao thì cũng đều ở trong mê cung này, còn có thể chạy đi đâu nữa?”
Lúc này Sở Tu mới dừng bước chân, giờ đây mê cung đã lặng yên không một tiếng động, quay đầu lại xem, phía sau lưng vừa quen thuộc vừ xa lạ.
“Aiii…” Cô lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó nói: “Hiện tại tôi còn muốn biết một chuyện, vì sao đột nhiên cậu ta lại nói là không có cửa ra?”
Bốn người ngồi xổm bên gốc tường, bắt đầu sửa sang lại manh mối, Úc Thời Dịch lấy ra vở của mình, vừa viết viết vẽ vẽ vừa nói: “Tôi có hai suy đoán.”
“Thứ nhất, so với tưởng tượng của chúng mê cung này hơi nhỏ một chút, cậu ta thấy được toàn bộ cảnh tượng trong mê cung, liếc mắt một cái đã phát hiện việc không có cửa ra.”
“Thứ hai, có khả năng đây không phải cái mê cung đơn giản như vậy, cậu ta phát hiện…”
Sở Tu ngẩng đầu nhìn không trung, trên đỉnh đầu cũng là một khoảng trắng xóa, không có ngôi sao, không có mặt trời, cái gì cũng không có.
Cô thật sự muốn biết khung cảnh mà những người đó nhìn thấy là như thế nào. Lúc trước người kia cũng như vậy, sau khi leo lên trên, trang thái cả người đều trở nên cuồng loạn.
Cho nên rốt cuộc bọn họ đã phát hiện ra cái gì?
Thật sự rất muốn biết.
Sở Tu xoa gương mặt mình: “Hiện tại có hai việc, là tìm vật tư với ngôi nhà mái trắng, trọng điểm nhất định là ở trong nhà, tôi có dự cảm như vậy.”
“Ừm, cũng không cần quá sốt ruột, ở trong phó bản này nhất định không thể sốt ruột.” Úc Thời Dịch nhẹ giọng nói: “Tôi tin rằng chúng ta nhất định có thể rời đi.”
Chu Thanh càng quyết đoán, trực tiếp lấy ra một quả quýt màu vàng cam: “Chị ơi, ăn quýt này!”
Sở Tu vốn dĩ mặt ủ mày ê, sau khi lấy được quả quýt tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, vỗ bờ vai của cậu ta: “Có tiền đồ.”
Đúng lúc này cô có một quả quýt, tức khắc trở nên đầy máu sống lại. Không thể bị phó bản ảnh hưởng, một khi bị phó bản ảnh hưởng, nó sẽ dần dần gia tăng, cuối cùng tựa như mấy người kia bị ép đến phát điên. Tất cả mọi người đều biết, vi phạm quy tắc khẳng định là sẽ có kết quả không tốt, nhưng bọn họ vẫn bởi vì quá mức cuồng loạn, cuối cùng lựa chọn con đường này.
Một phần là do bản tính cá nhân và nhiều hơn là do ảnh hưởng rất lớn của phó bản.
Bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể phát hiện được càng nhiều dấu vết để lại, mới càng có cơ hội tìm được đường đi ra ngoài. Chỉ có trời mới biết hiện tại Sở Tu tình nguyện đối mặt với phó bản lúc trước, cô đơn sinh tồn như vậy cũng không muốn đối mặt với loại phó bản này.
Không phải vấn đề giải mê cung quá khó hiểu, mà là việc phó bản ảnh hưởng tới tinh thần quá phiền phức.
Trong đầu giống như có vô số con ruồi bọ, mọi lúc mọi nơi đều kêu vo ve, thậm chí khi tự ngẫm nghĩ đều không thể tập trung được.
Mọi người chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, tuy rằng nói để lại ký hiệu đã không có tác dụng gì, nhưng bọn họ vẫn để lại ký hiệu như cũ, chẳng qua để lại ký nhiệu không giống như trước.
Ký hiệu lúc trước là một cái chữ thập, hiện tại là dùng một chữ C lớn.
Mỗi lần trải qua mê cung biến động, bọn họ sẽ đổi một cái ký hiệu. Cho nên chờ đến khi mê cung biến động, bọn họ tiếp tục đi về trước đi, thậm chí có thể nhìn thấy ký hiệu mới với ký hiệu cũ song song ở trên tường.
Chủ yếu loại biến động này không có quy luật, cũng có thể là có quy luật nhưng bọn họ không tìm được.
“Nếu có thể đi vào một lần nữa, tôi nhất định sẽ đào ba thước đất tìm manh mối.” Sở Tu vừa thở dài vừa nói: “Quy luật ra cửa của cô ta là gì vậy? Nhất định không phải là sau khi phó bản biến động mới có thể ra cửa, bởi vì lầm đầu tiên chúng ta đi vào cô ta cũng không ở đó.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy vào lúc phó bản biến động cô ta sẽ không ở trong nhà, cái tay kỳ quái kia có liên quan tới cô ta. Nhưng mà căn bản là chúng ta không biết khi nào phó bản mới có thể biến đổi, cũng không thể vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài ngôi nhà.”
Sở Tu còn muốn nói chuyện với người đồng đội trước kia một chút, đáng tiếc biến đổi nhiều lần, vị trí của bọn họ cũng thay đổi theo, muốn quay đầu lại đi tìm, không thể tìm thấy người nữa rồi.
Chỉ có thể xem duyên số… . Truyện Thám Hiểm
Kỳ thật ngoại trừ vấn đề không có cách nào rời khỏi phó bản này, cuộc sống của bốn người cũng khá tốt, có bánh mì ăn thì sẽ không đói bụng, có nước uống, còn có trái cây có thể ăn. Hơn nữa một khi có ai tâm thái có vấn đề, ba người khác lập tức sẽ vây quanh lại, tiến hành phương phán an ủi, trò chuyện giúp người đó trở lại bình thường.
Nếu có thể lập tức rời đi phó bản thì càng tốt…
Mỗi ngày Sở Tu đều có thể ăn các loại trái cây mới mẻ, hôm nay là táo, ngày mai là quả quýt, ngày mốt là chuối, ngày kia là đào...
Đồng đội cô ở phương diện này cực kỳ săn sóc, Sở Tu vô cùng cảm động, cảm giác mình sống đến giờ, tâm thái hiện tại có thể duy trì trạng thái tương đối bình tĩnh, đều là nhờ vào công của những trái cây đó.
40 tiếng tiếp theo, bọn họ vẫn không gặp được ngôi nhà mái trắng, cũng không gặp được những người khác. Sở Tu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Là do điểm tiếp tế sẽ đổi mới, hay là những điểm tiếp tế mà chúng ta thấy chưa từng có người nào khác nhìn thấy?”
Bọn họ chưa từng thấy điểm tiếp tế trống không, cũng chưa từng nhìn thấy có dấu vết chiến đấu gì đó ở điểm tiếp tế.
Chẳng lẽ sẽ đổi mới giống như trò chơi hả?
“Đại khái là sẽ đổi mới, bằng không chúng ta nhất định sẽ gặp phải thi thể quái vật, hoặc là con người. Ít nhất sẽ gặp rương nào đó trống không.”
“Có lý.”
Đây chỉ là cái vấn đề nhỏ, bọn họ không nghĩ nhiều, nên làm gì thì gì, tranh thủ sớm nhìn thấy ngôi nhà mái trắng một chút. Hiện tại Sở Tu đều có hơi mê tín, lúc không tìm thấy điểm tiếp tế, không cần nhờ vào cô gái mặt tròn, cô tự mình lấy một cái tiền xu rồi ném, mặt chính diện thì đi bên trái, mặt còn lại thì đi bên phải.
Tùy duyên thôi, duyên phận đủ sâu thì sớm hay muộn sẽ gặp được.
Duyên phận của cô với vị công chúa Ariadne kia hẳn là xem như không sâu cũng không cạn. Bởi vì qua rát lâu, rốt cuộc lại thấy được ngôi nhà mái trắng, trong giây phút ấy trong lòng Sở Tu còn có hơi kích động. Theo thường lệ là hai người canh gác, hai người lại gần. Lúc này Sở Tu đã biết thứ bên trong không phải là tốt lành gì, hiển nhiên sẽ không lễ phép gõ cửa giống lần trước nữa.
Trước tiên cô nhìn vào bên trong từ khe cửa sổ, không thấy được bóng dáng cô gái kia. Sau khi đi một vòng, lại đến phía sau cửa sổ, rút đao ra bắt đầu cạy cửa.
Úc Thời Dịch thì ở bên cạnh giúp cô canh gác.
Kỹ xảo cạy cửa sổ của Sở Tu cực kỳ tinh vi, rất nhanh đã cạy cửa ra, cô cất đao, rất cẩn thận đi vào từ cửa sổ, ra hiệu với Úc Thời Dịch.
Lần này cô nhất định phải tìm kiếm thật kỹ xem vị công chúa Ariadne kia giở trò quỷ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.