Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
Chương 3: Trấn nhỏ quái đản 03
Bạch Cô Cô
26/09/2021
Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Côn nham trì.
Đây là câu chuyện gì?
Chính là một cái bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang nhiều năm, có tin đồn nơi đây có quỷ, còn từng có người đi thăm dò bị mất tích.
Nghe nói bệnh viện tâm thần kia có người bệnh đột nhiên tử vong, viện trưởng mất tích, sau đó mới bị bỏ hoang, có lời đồn đãi rằng viện trưởng giết chết mọi người, sau đó thắt cổ tự sát, nhưng chân tướng rốt cuộc là như thế nào không ai biết được.
Sau đó lại có một đoàn đội phát sóng trực tiếp, đi đến bệnh viện tâm thần kia phát sóng trực tiếp, chết hết cả đoàn.
Sở Tu sở dĩ nhớ tới bộ phim này, là bởi vì bệnh viện tâm thần là vật dẫn, cô đối nó ấn tượng quá sâu, bởi vì đoạn đầu quá dài dòng, Sở Tu xem một lát liền ngủ, thẳng đến khi phim phát hơn phân nửa, đến đoạn chủ chốt, thật sự xuất hiện nữ quỷ, Sở Tu vừa nửa mộng nửa tỉnh nên bị gương mặt quỷ kia dọa đến run rẩy, hoàn toàn thanh tỉnh.
Tóm lại ở trò chơi chạy trốn này, ở trong trò chơi, đột nhiên xuất hiện một manh mối như vậy, tuyệt đối không phải là không có lý do.
Sở Tu ở bên ngoài đi hai vòng, thuận tiện ăn cơm chiều, lúc này mới chậm rì rì đi bộ trở về, thời điểm cô về đến cửa phong chính mình, người ở phòng bên cạnh vừa lúc ra tới, hai người vừa lúc đối mặt nhau.
Ừm…… Có chút quen mắt.
Đây còn không phải là người gặp được ở thư viện có đôi chân dài…… Không phải, là thanh niên kia sao?
Sở Tu sửng sốt một chút, thanh niên đã từ trong phòng ra tới, đi xuống lầu.
Sở Tu đứng ở cửa phòng mình rồi hồi tưởng, kết quả đồng đội của cô cũng đã trở về, từ bên trong vươn một cái đầu: “Sao bây giờ cô mới trở về? Có chuyện gì chậm trễ sao?”
Vóc dáng thấp cẩn thận nhìn đồng đội: “Cô vào đây, chậm rãi nói.”
Sở Tu đành phải tiến vào trong phòng của bọn họ, vóc dáng cao thoạt nhìn rất khẩn trương: “Sao lâu như vậy mới trở về? Chúng tôi đều nghĩ đi tìm cô, sợ cô xảy ra chuyện gì.”
“Tôi đi đến hai nơi, sau đó ở bên ngoài ăn bữa cơm mới trở về.” Sở Tu ngoan ngoãn nói.
Hai người đều có một ít vô ngữ, bọn họ cũng coi như người có kinh nghiệm, hiển nhiên gặp qua không ít người mới, to gan như vậy thật đúng là hiếm thấy, cũng không biết là nên khen cô có dũng khí, hay là mắng cô đầu óc đần độn.
Vóc dáng cao đành phải dời đề tài: “Cô có tìm được manh mối gì không? Chúng ta chia sẻ cho nhau một chút.”
“Có, nơi này trước kia là một bệnh viện tâm thần, nhiều hơn thì tôi cũng không biết, tôi có dò hỏi một ít cư dân, bọn họ dường như đều không muốn cùng ta nói về chuyện đó.” Sở Tu biểu tình thành khẩn: “Ngại quá, tôi không có kinh nghiệm, cho nên cũng không tìm được càng nhiều manh mối.”
Hai người đến một manh mối cũng không có phát hiện: ……
“Người mới có biểu hiện như vậy, đã khá tốt, không cần tự oán trách bản thân.” Vóc dáng cao chạy nhanh an ủi cô: “Bất quá chúng tôi cũng có một ít phát hiện, ở phía đông thị trấn, có một nơi bị chặn lại, còn xiềng xích không cho người tiến, tôi cảm thấy bên trong khả năng sẽ có manh mối nào đó, bất quá chúng tôi thiếu người, cho nên không có thể thành công đi vào, ngày mai chúng ta lại đi qua nhìn xem đi.”
“Được.” Sở Tu từ bọn họ nghe được một ít tin tức lung tung rối loạn, sau đó liền trở về ngủ, chất lượng giấc ngủ của cô luôn luôn rất tốt, nằm xuống là có ngủ đến hừng đông.
Kết quả mới vừa ngủ được không bao lâu, liền có người lại đây gõ cửa, gõ cửa chính là một cô gái tuổi trẻ, biểu tình thoạt nhìn có chút sốt ruột: “Xin hỏi cô có gặp qua bạn của tôi không? Hắn đến bây giờ còn chưa trở về!”
“Không có.” Sở Tu nhớ rõ, cô gái này vẫn luôn không tìm được đồng đội, sau đó dường như cùng người đàn ông trung niên tổ đội.
Cô gái nói cảm ơn, lại đi gõ cửa phòng người khác.
Sở Tu cố ý nhìn nhìn thời gian, lúc này đã rạng sáng 1 giờ, nói không trở về nói thật sự làm người ta cảm thấy bất an, đặc biệt là cô gái kia, thật vất vả mới tìm được một đồng đội……
Cô không nghĩ nhiều, nằm trở về tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng tựa hồ nghe được loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết, cô trở mình tiếp tục ngủ, nhưng các phòng khác giống như lục tục đều bị đánh thức.
Cả đêm liên tục bị đánh thức hai lần Sở Tu hơi đau đầu, xoa xoa đầu bò lên, lại lần nữa nhìn nhìn thời gian, đã sáu giờ sáng.
Đã sáu giờ nhưng sắc trời còn âm u, còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, cô mặc thêm quần áo, chậm rì rì đi mở cửa, quả nhiên trên hành lang đã đứng vài người, đang thấp giọng bàn bạc gì đó.
Cẩn thận vừa nghe, bọn họ bàn bạc chính là ai sẽ đi ra ngoài nhìn một cái xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mạng người chỉ có một cái, bọn họ vừa mới tiến vào phó bản, các loại quy tắc đều còn chưa biết đến, tất nhiên là chú ý cẩn thận, ai biết đột nhiên phạm phải điều kiện nào đó, kết cục chẳng phải là chết sao?
Loại này chỉ có thể ban ngày hành động, buổi tối không thể rời đi kiến trúc phó bản, bọn họ cũng là gặp được.
Những người tỉnh lại ghé vào cùng nhau, thương lượng nửa ngày cũng không thương lượng được gì, nói câu không dễ nghe, loại thời điểm này ai ai cũng không muốn đi ra ngoài xem thử, đều nghĩ đứng một bên xem, để cho người khác làm chuột bạch.
Đang thảo luận không biết là ai nhắc tới: “Tôi nhớ rõ trong chúng ta có người mới?”
Có một người đã từng bại lộ thân phận mình là người mới, sau đó lại bị cô gái hơi lớn tuổi một ít, thoạt nhìn thực ôn nhu kéo vào đội ngũ.
Vì thế ánh mắt mọi người đều nhìn đến người mới, hắn có chút khẩn trương, nhịn không được đi đẩy mắt kính.
Mọi người liền bắt đầu mồm năm miệng mười lại nói tiếp: “Để người mới đi là thích hợp hợp nhất đúng không? Chỉ cần không chủ động tìm đường chết, sẽ không bị công kích, tính an toàn tương đối tương đối cao.”
“Đúng vậy, người mới đi ra ngoài nhìn xem một lát, nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, cũng không cần làm gì khác, sẽ không có nguy hiểm.”
“Kim tỷ à, chị thấy thế nào?”
Có người trực tiếp đem đầu mâu chỉ hướng về phía người kéo tân nhân tiến đội ngũ của mình, nghe nói tên Kim Bội Nhu, cô ấy cũng là do tiểu đội bọn họ kéo đến.
Kim Bội Nhu trong nháy mắt sắc mặt cứng đờ, lúc này phái người đi ra ngoài tra xét, ai cũng sẽ không chịu đi ra ngoài, dùng người mới đúng là tốt nhất, nhưng cô bên ngoài luôn luôn là ôn nhu săn sóc, thật sự không thể bức bách người của chính mình đi mạo hiểm, bằng không không phải là OOC sao?
Kim Bội Nhu chỉ có thể mỉm cười đi dò hỏi người mới kia: “Anh nguyện ý đi ra ngoài coi một chút không? Người mới có được thời gian bảo vệ, đích xác là an toàn nhất.”
“Chính là…… Chính là vạn nhất có nguy hiểm……” Người mới hiển nhiên là không muốn mạo hiểm, ấp úng, không chịu đi ra ngoài.
Thanh niên có bề ngoài trông như lưu manh đột nhiên nói: “Người mới là cô kéo vào trong đội ngũ, cô đã đáp ứng rồi thì phải bảo vệ người ta. ”
Ngữ khí của hắn mang theo một chút trào phúng: “Người mới nếu không muốn, hiện tại đừng lại đem người đẩy ra, diễn xuất trông chẳng đẹp chút nào.”
Kim Bội Nhu sắc mặt càng khó nhìn, hiển nhiên là rất khó chịu, rốt cuộc vô luận như thế nào cô cũng sẽ không làm trái ý nguyện của mọi người, bởi vì hôm nay tất nhiên phải có người đi ra ngoài tra xét, nếu cô giữ gìn người mới kia, trừ phi chính cô đi ra ngoài tra xét, bằng không khẳng định sẽ bị tập thể công kích.
Nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm.
Kim Bội Nhu ha hả cười, quay đầu đi xem người mới:" Theo lý mà nói thì người mới là an toàn nhất, thích hợp đi ra ngoài xem xét tình huống, tôi mong là hy vọng anh có thể suy xét rõ ràng, rốt cuộc thì người mới muốn vượt qua phó bản thứ nhất không dễ dàng, vẫn là yêu cầu những người chơi cũ giúp đỡ, trò chơi này luôn luôn tiềm ẩn một ít bẫy rập, không biết lúc nào đột nhiên sẽ phạm phải, có người khác kế bên chỉ dẫn, hiển nhiên càng dễ dàng sống sót, không phải sao?”
Đây là trần trụi uy hiếp, người mới sắc mặt cũng thật không đẹp, phỏng chừng là có chút hối hận, nhưng lúc này hắn đã gia nhập đội ngũ của Kim Bội Nhu, hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể khẽ cắn môi: “Tôi đi.”
Người mới không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài, Sở Tu có quan sát qua, Kim Bội Nhu đáy mắt mang theo một chút oán hận, tuy rằng giấu khá tốt, nhưng vẫn là hiện ra một ít.
Cô ta hận cái người lớn lên giống như lưu manh kia, đối phương liên tục vài lần hỏng chuyện của mình, làm cô ta xuống đài không được.
Sở Tu đối với người lớn lên giống lưu manh ngược lại có chút hảo cảm, đừng nhìn hắn lớn lên giống xã hội đen, nói chuyện cũng không dễ nghe, nhưng tổng thể làm người ta cảm thấy không giống người xấu.
Ít nhất so với kia vị họ Kim kia tâm địa còn tốt hơn rất nhiều.
Người mới sau khi ra ngoài, bầu không khí trong nháy mắt như ngưng đọng lại, bởi vì ở lầu hai chờ chung quy không quá tiện lợi, mọi người đã tập hợp ở đại sảnh lầu một.
Thanh niên chân dài ở phòng cách vách tự mình vượt phó bản kia cũng xuống dưới, tuy nhiên là ở trong góc, không tiến vào giữa cùng bọn họ.
Trong đại sảnh có một cái bàn dài, chuẩn xác mà nói là dùng mấy cái bàn ghép lại thành, vừa vặn đủ mọi người vây một vòng còn có thừa.
Vì thế mọi người liền đều ở chỗ này chờ đợi.
Người mới kia đi ra ngoài, không lâu sau, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, dẫn tới vài người nghi hoặc từ cửa ra bên ngoài nhìn xung quanh, một lát liền nhìn thấy người mới tè ra quần đã trở lại.
Lúc hắn bước qua ngạch cửa thậm chí còn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, cả người thoạt nhìn rất chật vật.
Một đám người chạy nhanh xông tới: “Anh ở bên ngoài rốt cuộc nhìn thấy gì?”
“Làm sao vậy làm sao vậy? Đã xảy ra cái gì sao?”
Người mới thở ra một hơi, ánh mắt đều là hoảng sợ: “Có người…… Có người đã chết!”
Hắn khẩn trương khoa tay múa chân, bởi vì quá độ kinh hoảng, thoạt nhìn thậm chí như là nơi tay vũ đạo: “Bên ngoài…… Bên ngoài chết người! Đầu…… Còn có cánh tay chân…… Rơi rớt tan tác!”
Lần đầu tiên nhìn đến người chết có này phản ứng là thực bình thường, huống hồ hắn lần đầu tiên nhìn thấy người chết, chính là loại bị phanh thây này.
Vài người ngươi xem ta ta xem ngươi, kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi hắn một chút, nhưng là hắn bởi vì quá mức kinh hoảng, căn bản không có nhìn đến kỹ càng.
Chỉ là nói chính mình thấy được thi thể, sau đó liền chạy về tới.
Mọi người cũng không có dám lập tức đi ra ngoài, mà là ngồi ở trong đại sảnh, mãi cho đến hừng đông.
Đến hừng đông họ liền cùng nhau đi, đi theo người mới đến nơi hắn nhìn thấy thi thể, một lát thì đã có thể nhìn thấy vệt máu lớn, các bộ phận trên cơ thể rơi rớt tan tác.
Bỗng nhiên có người đẩy mọi người ra, thất tha thất thểu đi qua.
Sở Tu vừa thấy, đây không phải là cô gái đêm qua gõ cửa sao?
Edit: Chinn
Côn nham trì.
Đây là câu chuyện gì?
Chính là một cái bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang nhiều năm, có tin đồn nơi đây có quỷ, còn từng có người đi thăm dò bị mất tích.
Nghe nói bệnh viện tâm thần kia có người bệnh đột nhiên tử vong, viện trưởng mất tích, sau đó mới bị bỏ hoang, có lời đồn đãi rằng viện trưởng giết chết mọi người, sau đó thắt cổ tự sát, nhưng chân tướng rốt cuộc là như thế nào không ai biết được.
Sau đó lại có một đoàn đội phát sóng trực tiếp, đi đến bệnh viện tâm thần kia phát sóng trực tiếp, chết hết cả đoàn.
Sở Tu sở dĩ nhớ tới bộ phim này, là bởi vì bệnh viện tâm thần là vật dẫn, cô đối nó ấn tượng quá sâu, bởi vì đoạn đầu quá dài dòng, Sở Tu xem một lát liền ngủ, thẳng đến khi phim phát hơn phân nửa, đến đoạn chủ chốt, thật sự xuất hiện nữ quỷ, Sở Tu vừa nửa mộng nửa tỉnh nên bị gương mặt quỷ kia dọa đến run rẩy, hoàn toàn thanh tỉnh.
Tóm lại ở trò chơi chạy trốn này, ở trong trò chơi, đột nhiên xuất hiện một manh mối như vậy, tuyệt đối không phải là không có lý do.
Sở Tu ở bên ngoài đi hai vòng, thuận tiện ăn cơm chiều, lúc này mới chậm rì rì đi bộ trở về, thời điểm cô về đến cửa phong chính mình, người ở phòng bên cạnh vừa lúc ra tới, hai người vừa lúc đối mặt nhau.
Ừm…… Có chút quen mắt.
Đây còn không phải là người gặp được ở thư viện có đôi chân dài…… Không phải, là thanh niên kia sao?
Sở Tu sửng sốt một chút, thanh niên đã từ trong phòng ra tới, đi xuống lầu.
Sở Tu đứng ở cửa phòng mình rồi hồi tưởng, kết quả đồng đội của cô cũng đã trở về, từ bên trong vươn một cái đầu: “Sao bây giờ cô mới trở về? Có chuyện gì chậm trễ sao?”
Vóc dáng thấp cẩn thận nhìn đồng đội: “Cô vào đây, chậm rãi nói.”
Sở Tu đành phải tiến vào trong phòng của bọn họ, vóc dáng cao thoạt nhìn rất khẩn trương: “Sao lâu như vậy mới trở về? Chúng tôi đều nghĩ đi tìm cô, sợ cô xảy ra chuyện gì.”
“Tôi đi đến hai nơi, sau đó ở bên ngoài ăn bữa cơm mới trở về.” Sở Tu ngoan ngoãn nói.
Hai người đều có một ít vô ngữ, bọn họ cũng coi như người có kinh nghiệm, hiển nhiên gặp qua không ít người mới, to gan như vậy thật đúng là hiếm thấy, cũng không biết là nên khen cô có dũng khí, hay là mắng cô đầu óc đần độn.
Vóc dáng cao đành phải dời đề tài: “Cô có tìm được manh mối gì không? Chúng ta chia sẻ cho nhau một chút.”
“Có, nơi này trước kia là một bệnh viện tâm thần, nhiều hơn thì tôi cũng không biết, tôi có dò hỏi một ít cư dân, bọn họ dường như đều không muốn cùng ta nói về chuyện đó.” Sở Tu biểu tình thành khẩn: “Ngại quá, tôi không có kinh nghiệm, cho nên cũng không tìm được càng nhiều manh mối.”
Hai người đến một manh mối cũng không có phát hiện: ……
“Người mới có biểu hiện như vậy, đã khá tốt, không cần tự oán trách bản thân.” Vóc dáng cao chạy nhanh an ủi cô: “Bất quá chúng tôi cũng có một ít phát hiện, ở phía đông thị trấn, có một nơi bị chặn lại, còn xiềng xích không cho người tiến, tôi cảm thấy bên trong khả năng sẽ có manh mối nào đó, bất quá chúng tôi thiếu người, cho nên không có thể thành công đi vào, ngày mai chúng ta lại đi qua nhìn xem đi.”
“Được.” Sở Tu từ bọn họ nghe được một ít tin tức lung tung rối loạn, sau đó liền trở về ngủ, chất lượng giấc ngủ của cô luôn luôn rất tốt, nằm xuống là có ngủ đến hừng đông.
Kết quả mới vừa ngủ được không bao lâu, liền có người lại đây gõ cửa, gõ cửa chính là một cô gái tuổi trẻ, biểu tình thoạt nhìn có chút sốt ruột: “Xin hỏi cô có gặp qua bạn của tôi không? Hắn đến bây giờ còn chưa trở về!”
“Không có.” Sở Tu nhớ rõ, cô gái này vẫn luôn không tìm được đồng đội, sau đó dường như cùng người đàn ông trung niên tổ đội.
Cô gái nói cảm ơn, lại đi gõ cửa phòng người khác.
Sở Tu cố ý nhìn nhìn thời gian, lúc này đã rạng sáng 1 giờ, nói không trở về nói thật sự làm người ta cảm thấy bất an, đặc biệt là cô gái kia, thật vất vả mới tìm được một đồng đội……
Cô không nghĩ nhiều, nằm trở về tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng tựa hồ nghe được loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết, cô trở mình tiếp tục ngủ, nhưng các phòng khác giống như lục tục đều bị đánh thức.
Cả đêm liên tục bị đánh thức hai lần Sở Tu hơi đau đầu, xoa xoa đầu bò lên, lại lần nữa nhìn nhìn thời gian, đã sáu giờ sáng.
Đã sáu giờ nhưng sắc trời còn âm u, còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, cô mặc thêm quần áo, chậm rì rì đi mở cửa, quả nhiên trên hành lang đã đứng vài người, đang thấp giọng bàn bạc gì đó.
Cẩn thận vừa nghe, bọn họ bàn bạc chính là ai sẽ đi ra ngoài nhìn một cái xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mạng người chỉ có một cái, bọn họ vừa mới tiến vào phó bản, các loại quy tắc đều còn chưa biết đến, tất nhiên là chú ý cẩn thận, ai biết đột nhiên phạm phải điều kiện nào đó, kết cục chẳng phải là chết sao?
Loại này chỉ có thể ban ngày hành động, buổi tối không thể rời đi kiến trúc phó bản, bọn họ cũng là gặp được.
Những người tỉnh lại ghé vào cùng nhau, thương lượng nửa ngày cũng không thương lượng được gì, nói câu không dễ nghe, loại thời điểm này ai ai cũng không muốn đi ra ngoài xem thử, đều nghĩ đứng một bên xem, để cho người khác làm chuột bạch.
Đang thảo luận không biết là ai nhắc tới: “Tôi nhớ rõ trong chúng ta có người mới?”
Có một người đã từng bại lộ thân phận mình là người mới, sau đó lại bị cô gái hơi lớn tuổi một ít, thoạt nhìn thực ôn nhu kéo vào đội ngũ.
Vì thế ánh mắt mọi người đều nhìn đến người mới, hắn có chút khẩn trương, nhịn không được đi đẩy mắt kính.
Mọi người liền bắt đầu mồm năm miệng mười lại nói tiếp: “Để người mới đi là thích hợp hợp nhất đúng không? Chỉ cần không chủ động tìm đường chết, sẽ không bị công kích, tính an toàn tương đối tương đối cao.”
“Đúng vậy, người mới đi ra ngoài nhìn xem một lát, nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, cũng không cần làm gì khác, sẽ không có nguy hiểm.”
“Kim tỷ à, chị thấy thế nào?”
Có người trực tiếp đem đầu mâu chỉ hướng về phía người kéo tân nhân tiến đội ngũ của mình, nghe nói tên Kim Bội Nhu, cô ấy cũng là do tiểu đội bọn họ kéo đến.
Kim Bội Nhu trong nháy mắt sắc mặt cứng đờ, lúc này phái người đi ra ngoài tra xét, ai cũng sẽ không chịu đi ra ngoài, dùng người mới đúng là tốt nhất, nhưng cô bên ngoài luôn luôn là ôn nhu săn sóc, thật sự không thể bức bách người của chính mình đi mạo hiểm, bằng không không phải là OOC sao?
Kim Bội Nhu chỉ có thể mỉm cười đi dò hỏi người mới kia: “Anh nguyện ý đi ra ngoài coi một chút không? Người mới có được thời gian bảo vệ, đích xác là an toàn nhất.”
“Chính là…… Chính là vạn nhất có nguy hiểm……” Người mới hiển nhiên là không muốn mạo hiểm, ấp úng, không chịu đi ra ngoài.
Thanh niên có bề ngoài trông như lưu manh đột nhiên nói: “Người mới là cô kéo vào trong đội ngũ, cô đã đáp ứng rồi thì phải bảo vệ người ta. ”
Ngữ khí của hắn mang theo một chút trào phúng: “Người mới nếu không muốn, hiện tại đừng lại đem người đẩy ra, diễn xuất trông chẳng đẹp chút nào.”
Kim Bội Nhu sắc mặt càng khó nhìn, hiển nhiên là rất khó chịu, rốt cuộc vô luận như thế nào cô cũng sẽ không làm trái ý nguyện của mọi người, bởi vì hôm nay tất nhiên phải có người đi ra ngoài tra xét, nếu cô giữ gìn người mới kia, trừ phi chính cô đi ra ngoài tra xét, bằng không khẳng định sẽ bị tập thể công kích.
Nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm.
Kim Bội Nhu ha hả cười, quay đầu đi xem người mới:" Theo lý mà nói thì người mới là an toàn nhất, thích hợp đi ra ngoài xem xét tình huống, tôi mong là hy vọng anh có thể suy xét rõ ràng, rốt cuộc thì người mới muốn vượt qua phó bản thứ nhất không dễ dàng, vẫn là yêu cầu những người chơi cũ giúp đỡ, trò chơi này luôn luôn tiềm ẩn một ít bẫy rập, không biết lúc nào đột nhiên sẽ phạm phải, có người khác kế bên chỉ dẫn, hiển nhiên càng dễ dàng sống sót, không phải sao?”
Đây là trần trụi uy hiếp, người mới sắc mặt cũng thật không đẹp, phỏng chừng là có chút hối hận, nhưng lúc này hắn đã gia nhập đội ngũ của Kim Bội Nhu, hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể khẽ cắn môi: “Tôi đi.”
Người mới không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài, Sở Tu có quan sát qua, Kim Bội Nhu đáy mắt mang theo một chút oán hận, tuy rằng giấu khá tốt, nhưng vẫn là hiện ra một ít.
Cô ta hận cái người lớn lên giống như lưu manh kia, đối phương liên tục vài lần hỏng chuyện của mình, làm cô ta xuống đài không được.
Sở Tu đối với người lớn lên giống lưu manh ngược lại có chút hảo cảm, đừng nhìn hắn lớn lên giống xã hội đen, nói chuyện cũng không dễ nghe, nhưng tổng thể làm người ta cảm thấy không giống người xấu.
Ít nhất so với kia vị họ Kim kia tâm địa còn tốt hơn rất nhiều.
Người mới sau khi ra ngoài, bầu không khí trong nháy mắt như ngưng đọng lại, bởi vì ở lầu hai chờ chung quy không quá tiện lợi, mọi người đã tập hợp ở đại sảnh lầu một.
Thanh niên chân dài ở phòng cách vách tự mình vượt phó bản kia cũng xuống dưới, tuy nhiên là ở trong góc, không tiến vào giữa cùng bọn họ.
Trong đại sảnh có một cái bàn dài, chuẩn xác mà nói là dùng mấy cái bàn ghép lại thành, vừa vặn đủ mọi người vây một vòng còn có thừa.
Vì thế mọi người liền đều ở chỗ này chờ đợi.
Người mới kia đi ra ngoài, không lâu sau, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, dẫn tới vài người nghi hoặc từ cửa ra bên ngoài nhìn xung quanh, một lát liền nhìn thấy người mới tè ra quần đã trở lại.
Lúc hắn bước qua ngạch cửa thậm chí còn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, cả người thoạt nhìn rất chật vật.
Một đám người chạy nhanh xông tới: “Anh ở bên ngoài rốt cuộc nhìn thấy gì?”
“Làm sao vậy làm sao vậy? Đã xảy ra cái gì sao?”
Người mới thở ra một hơi, ánh mắt đều là hoảng sợ: “Có người…… Có người đã chết!”
Hắn khẩn trương khoa tay múa chân, bởi vì quá độ kinh hoảng, thoạt nhìn thậm chí như là nơi tay vũ đạo: “Bên ngoài…… Bên ngoài chết người! Đầu…… Còn có cánh tay chân…… Rơi rớt tan tác!”
Lần đầu tiên nhìn đến người chết có này phản ứng là thực bình thường, huống hồ hắn lần đầu tiên nhìn thấy người chết, chính là loại bị phanh thây này.
Vài người ngươi xem ta ta xem ngươi, kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi hắn một chút, nhưng là hắn bởi vì quá mức kinh hoảng, căn bản không có nhìn đến kỹ càng.
Chỉ là nói chính mình thấy được thi thể, sau đó liền chạy về tới.
Mọi người cũng không có dám lập tức đi ra ngoài, mà là ngồi ở trong đại sảnh, mãi cho đến hừng đông.
Đến hừng đông họ liền cùng nhau đi, đi theo người mới đến nơi hắn nhìn thấy thi thể, một lát thì đã có thể nhìn thấy vệt máu lớn, các bộ phận trên cơ thể rơi rớt tan tác.
Bỗng nhiên có người đẩy mọi người ra, thất tha thất thểu đi qua.
Sở Tu vừa thấy, đây không phải là cô gái đêm qua gõ cửa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.