Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao
Chương 66: Làm sao đáng yêu bằng chị Nguyên được chứ?
Lộ Quy Đồ
14/03/2021
Editor: Royan
“Cậu là quỷ?!”
Nam oldbie nhìn ra vẻ mặt của Mưu Cương có gì đó sai sai, đề phòng đứng cách xa đối phương một chút. Mưu Cương phủ nhận: “Sao có thể như thế được, tôi cảm thấy ngọn nến ở bên trên vẫn đang bình thường mà, cô ấy bắt lấy xuống, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
“Xảy ra chuyện gì thì tôi cũng là người phải chịu hết, anh gấp gáp làm cái gì?” Trần Thải Tinh cười lạnh nhìn về phía Mưu Cương, “Lẽ nào anh cũng yêu thầm tôi à? Lo lắng sợ tôi xảy ra chuyện?”
Mọi người đều nhìn về phía Mưu Cương, chờ đợi Mưu Cương trả lời. Mưu Cương cắn chặt răng, đối mặt với khuôn mặt chờ xem kịch vui của thai phụ, cũng không nghĩ tới việc thuận theo mạch chuyện mà thừa nhận tất cả, chỉ biết câm nín không nói lấy nửa lời. Thế nhưng thái độ của hắn từ đầu đã làm cho mọi người hoài nghi, đứng hết dậy.
“Hầy, tối nay không kể chuyện nữa, thật khiến người ta hoài niệm mà.” Trần Thải Tinh cảm thán một câu, mắt nhìn sang Cảnh Kiến, “Còn thất thần ở đấy làm gì, leo lên lấy ngọn nến đi, còn chờ tôi phải đi à?”
Cảnh Kiến tưởng tượng, cánh tay hắn bị thương, hợp tác với chị Nguyên cố gắng một phen may ra còn có thể sống sót. Nếu cứ làm con rùa co đầu rụt cổ thì đêm nay nhất định sẽ mất mạng. Vì thế dọn hết đồ sang một bên, kê ghế đứng lên lấy ngọn nến.
“Chị Nguyên ơi, em nên lấy mấy cây?”
“Lấy hết xuống đi.” Trần Thải Tinh mắt liếc oldbie, “Anh là người tiếp theo.”
Oldbie nghĩ thầm dựa vào cái gì mà bắt hắn phải đi, nhưng vừa thấy đáy mắt không hề có ánh cười của thai phụ, bèn tiến lên một tay lấy xuống. Ngọn nến được lấy xuống thuận lợi, giá cắm nến bằng đồng thau loang lổ bên trên cắm một đoạn cánh tay thô của người đàn ông trưởng thành béo ục ịch bị sáp nến màu đỏ bao lấy, ngọn lửa lập loè, thỉnh thoảng có sáp nên chảy ra nhỏ giọt ở giá cắm nến.
“Chị ơi, tiếp theo nên làm gì nữa?” Cảnh Kiến đem một ngọn nến đưa qua.
Trần Thải Tinh cầm lấy, quét mắt nhìn hoa văn dính sáp nến trên giá cắm nến, nói: “Ngồi xuống đi, để tôi kể cho các người nghe chuyện xưa.”
“Ngọn nến đâu rồi? Chị Nguyên ơi, em cũng muốn lấy ngọn nến.” Phương Tâm Di chân chó tiến lên.
Cảnh Kiến yên lặng che chở ngọn nến nhìn về phía Chị Nguyên. Trần Thải Tinh đã ngồi xuống, cũng không quay đầu lại nói: “Ngọn nến đợi lát nữa có người lấy, ngồi xuống trước đi.”
Mọi người ngồi xuống vây quanh bếp lò, Nguyên tiên sinh thì ngồi ở trên ghế bập bênh, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn chăm chú vào bóng dáng của Trần Thải Tinh.
Bốn cây nến thắp nên ánh sáng thật tối tăm, cộng thêm ánh sáng từ bếp lò chất cao củi lửa, ánh sáng trong nhà gỗ bốn làm mấy cái bóng hắt lên phía sau người chơi xảy ra biến hóa. Oldbie quét mắt, chú ý tới bóng in trên tường, đáy mắt hiện lên sợ hãi, bóng dáng in trên đó kéo dài ra lại còn to, phần lưng kéo dài ra thêm vài cái đầu nữa.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Mưu Cương đột nhiên quay đầu mắt nhìn chằm chằm oldbie.
Oldbie trái tim muốn rụng rời, lúc này dựa vào kinh nghiệm bản năng nói: “Không nhìn gì hết, đang mải suy nghĩ tí nữa sẽ kể chuyện xưa gì đây.”
Sáu người vây quanh tạo thành một vòng tròn, hai bên trái phải Trần Thải Tinh bị Cảnh Kiến và Phương Tâm Di giành trước, bên cạnh Phương Tâm Di là oldbie, lần lượt tới Mưu Cương và Thẩm Huyên. Oldbie và Phương Tâm Di ngồi đối diện chếch nhau một chút, cho nên vừa nãy chủ nhân cái bóng hắn nhìn thấy không phải Mưu Cương mà là của Phương Tâm Di.
Trần Thải Tinh không biết bóng bóng của Phương Tâm Di biến hóa ra sao, nhưng từ phản ứng của oldbie lúc vừa nãy bọn họ bên này cũng có thể đoán ra vài phần.
“Kể chuyện xưa thôi nào.”
Mọi người đều dồn lực chú ý trên người Trần Thải Tinh bên này. Trần Thải Tinh một tay nắm ngọn nến, nuốt nước miếng, chậm rãi nói: “Đại học ở phương Bắc nghênh đón trận tuyết đầu mùa của mùa đông, có cặp nam sinh nữ sinh trẻ đến từ phía Nam chưa bao giờ gặp trận tuyết nào mà lớn như vậy, họ hứng thú bừng bừng hăng hái muốn đi ngắm tuyết. Chính vào ngày hôm ấy, cô gái tình cờ gặp gỡ chàng nam sinh đồng hương cũng đến từ phía nam, hai người đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, rất nhanh đã fall in love.”
“Hai người được ông Tơ bà Nguyệt kết duyên, cuối cũng tới ngày tốt nghiệp, chàng trai lên kế hoạch tạo một món quà bất ngờ dành tặng cô gái, cậu ta tính toán sẽ đưa cô gái leo lên núi tuyết, lúc ở núi tuyết sẽ cầu hôn cô gái.” Trần Thải Tinh nhìn vào mắt Mưu Cương, có thể là do ánh nến nên biểu tình Mưu Cương chuyển biến vặn vẹo.
Câu chuyên tiếp tục: “Chàng trai ngày thường hẳn là rất thích vận động, có kinh nghiệm trong việc leo núi tuyết, vì phòng ngừa nguy hiểm bất ngờ, nên trước đó cố ý tìm năm chàng trai khác cùng đi theo. Vì thế bảy người cùng nhau lên núi tuyết, ây da, trùng hợp đó chính là núi tuyết chúng ta leo này. Đáng tiếc, mới leo được đến lưng núi tuyết lại gặp phải tuyết lở……”
“Sau khi gặp tuyết lở thì sao?” Phương Tâm Di thắc mắc, vẻ mặt không còn vẻ ngây thơ vui vẻ như trước nữa, cô ta hình như nhớ tới điều gì, “Tuyết lở thì không chạy thoát được đâu, quá lạnh.”
“Đúng vậy, quá lạnh.” Trần Thải Tinh tiếp lời, “Bảy người bị chôn ở trong tuyết, vừa rét vừa đói, nhưng mà vẫn thoát ra được. Cô gái và bạn trai chắc là bị tách khỏi nhau, đói khổ lạnh lẽo đợi không được cứu viện, đồ ăn khi đi mang theo cũng ăn sạch, người nào nói không đói chắc đó không phải người, không còn lý trí, mấy chàng trai kia đều nhắm vào cô gái không còn năng lực phản kháng.”
Phương Tâm Di dường như rơi vào trong cơn ác mộng, trong miệng lẩm bẩm: “Đừng tới đây, đừng tới đây, tôi không muốn……”
Trần Thải Tinh giơ ngọn nến tới gần Phương Tâm Di, ánh nến nhảy lên, con ngươi của Phương Tâm Di chậm rãi thu nhỏ lại, hiện ra một cảnh tượng khác, làn da mịn màng trắng trẻo ban đầu bắt đầu khô nứt nẻ, da trên mặt rạn hết, tóc khô khốc, gương mặt cũng co lại.
“Tâm Di, cô nghĩ thế nào? Rất lâu về trước, cô đã chết ở trên núi tuyết rồi.”
Phương Tâm Di nhăn nhúm dúm dó vò đầu bứt tai, thống khổ đau đơn. Mưu Cương đánh gãy lời: “Đừng nói nữa, chị đừng nói gì nữa.”
“Chuyện xưa tựa quân bài domino vậy.” Trần Thải Tinh cầm ngọn nến nhìn về phía đối diện, “Tới phiên cậu, bạn trai của Phương Tâm Di, cậu Mưu Cương.”
Mưu Cương còn chưa nói cái gì, Phương Tâm Di đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mưu Cương, hai hàng nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, “Em nhớ ra rồi, em nhớ rằng em hay gọi bạn trai em là gì rồi, A Cương, A Cương, chúng ta không thoát được, có phải không?”
“Tiểu Di, chờ một chút. Em không phải thích bà chị này sao? Anh lột da bà chị này cho em, chúng ta có thể thoát khỏi núi tuyết này, mình có thể trở về để kết hôn, chỉ là bà chị này đang mang thai, cũng không sao phá bỏ là được”
Trần Thải Tinh sắc mặt cực kì kinh khủng, bên dưới ngọn nến khẽ lung lay, cắt lời hắn nói: “Ở trước mặt tôi dám muốn hại em bé trong bụng tôi, trước tiên bước qua xác tôi nha.”
Tuy rằng chỉ là em bé Schrodinger. Cũng không được động vào!
(Schrodinger tượng trưng cho sự tưởng tượng)
“A Cương à làm vậy vô dụng thôi, chúng ta không thoát khỏi đây được, anh đừng giết người.” Phương Tâm Di chảy nước mắt nói, ánh mắt đảo qua ngọn nến trong tay Trần Thải Tinh, ánh mắt hoảng loạn lóe lên tia sợ hãi, cầu xin liên tục nói: “Chị Nguyên ơi, chị buông tha cho chúng em đi, em với A Cương bị nhốt ở chỗ này lâu lắm rồi, A Cương đã nói sẽ không làm hại chị. Lúc trận tuyết lở, A Cương và em đã bị tách khỏi nhau, em và hai người khác ở một chỗ trong động tránh gió tuyết, lâu lắm, vừa rét vừa đói, không đợi được cứu viện của A Cương và mấy người cứu hộ, em cứ như chết dần chết mòn, lúc nào cũng ngủ, đến mức ngất đi, mỗi lần tỉnh lại, hai người kia cũng tỉnh, nói là sẽ đi tìm A Cương.”
“Sau đó thì sao?” Trần Thải Tinh ánh mắt đồng tình.
Phương Tâm Di như là sợ hãi cực kỳ, nói: “Sau, sau đó, A Cương tới, A Cương tới tìm em, em mới biết được chân em đã không còn mất rồi. Bọn họ ăn chân của em rồi.”
“Thật là đáng thương.” Trần Thải Tinh thở dài.
Phương Tâm Di khóc lóc nói: “Thật sự rất đau chị Nguyên ạ, chị Nguyên ơi chúng em cũng là do bất đắc dĩ, em rất muốn ra khỏi đây, em sẽ khuyên bảo A Cương đừng hại chị.”
“Em không phải muốn tấm da này của chị sao? Hãy để mọi người rơi khỏi nơi đây, nhưng nếu như vậy thì em sẽ không thể rời khỏi nơi này?” Trần Thải Tinh nhìn Phương Tâm Di khóc đến đáng thương, “Không thoát khỏi nơi này, em cam tâm sao?”
Phương Tâm Di cắn môi, do dự giãy giụa nói: “Vậy không rời khỏi đây nữa, dù sao bọn em cũng bị giam chân ở chỗ này lâu lắm rồi.”
“Vậy em nói làm thế nào để chị buông tha cho hai đứa em đây?”
Phương Tâm Di ánh mắt chợt lóe, đang định nói cái gì đó, sau đó rất nhanh ngậm miệng lại, sắc mặt biến đổi, bộ dạng nhu nhược đáng thương vừa rồi cũng không còn, “Chị không tin lời em nói sao?”
“Không tin? Chị vẫn còn chờ em kể chuyện xưa đó.” Trần Thải Tinh một tay chống mặt, cười châm biếm nói: “Bông sen trắng nhu nhược đáng thương của chị ơi,những lời em nói vừa rồi chị chỉ tin một câu thôi à, cái đoạn mà chân của em bị bọn chúng ăn ấy.”
Phương Tâm Di trên mặt tràn ngập oán hận, vui vẻ vì được phục thù nói: “Bọn họ thừa dịp em sinh bệnh mà ăn mất chân của em, cơ mà em ăn bọn họ trong hai tháng, từ đang sống sờ sờ khiến cho bọn họ sống không bằng chết, ăn sạch sẽ, cả xương cốt cũng đều bị em liếm mút sạch sẽ……”
“Thật là ngon miệng nha.” Phương Tâm Di dường như tưởng tượng ra hương vị từ trong hồi ức, còn liếm liếm môi thèm thuồng.
Trần Thải Tinh nghĩ ngay đến Tiểu Lý bị ăn đêm đó.
Hiện tại ở trong nhà gỗ chia làm hai phe phái.
Đứng cạnh Trần Thải Tinh một trái một phải là tay oldbie và Cảnh Kiến, Thẩm Huyên rốt cuộc từ trạng thái mơ hồ cuối cùng cũng thanh tỉnh. Đối diện là Phương Tâm Di và Mưu Cương, hai người lo sợ cái gì đó không dám tiến lên.
“Bọn họ bị vậy là đáng đời! Bọn họ hãm hại Tiểu Di.” Mưu Cương sát ý bừng bừng nói.
Trần Thải Tinh hỏi: “Vậy ba người còn lại đâu rồi? Ba người không ăn Phương Tâm Di ấy?” Năm bộ xương trắng gặp được lúc bị quỷ đánh tường hẳn là động đội cũ năm xưa của hai người.
Mưu Cương im lặng, Phương Tâm Di lại chẳng hề để ý cười to, nói: “Em vừa lạnh vừa đói, bọn họ không chết thì người chết là bọn em, chúng em vẫn luôn chờ đợi cứu viện, vẫn luôn mong ngóng, em nhanh chóng không chịu nổi nữa rồi, em rất đói……”
Không có chân, Phương Tâm Di ở nơi băng tuyết giá lạnh như vậy vốn kiên trì đến mấy cũng không trụ được quá hai tháng. Mưu Cương tìm được Phương Tâm Di khi Phương Tâm Di đã chén luôn hai đồng đội đã ăn chân cô, lúc này Phương Tâm Di vốn không phải là người nữa rồi, oán khí tích tụ dần biến thành quỷ quái, bởi vì chết thê thảm, đối với việc nợ máu trả máu đã trở thành oán vọng.
“Thời điểm đó ngươi đã ăn sạch chẳng còn ai, tiếp đó thì đến phiên Mưu Cương.” Anh mắt Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm Mưu Cương.
“Không, là do tôi tự nguyện, tôi nguyện ý dùng ta máu thịt của mình giúp Tiểu Di.” Mưu Cương thống khổ đến cực điểm, “Vì Tiểu Di ăn máu thịt của tôi, ban ngày sẽ mất đi ký ức, sẽ quên mất tôi.”
Trần Thải Tinh biết ngay kỹ thuật diễn xuất của Phương Tâm Di tốt như vậy thì ra không phải cầm được giải Oscar, chỉ là vì đã mất đi hết ký ức ở núi tuyết, dừng lại ở những năm tháng sinh viên hạnh phúc, khả năng đây cũng là quãng thời gian mà Phương Tâm Di vui vẻ nhất trong kí ức.
“Ở trong kế hoạch của các người, Thẩm Huyên và Cảnh Kiến hẳn là sẽ chết sau cùng. Lúc chúng ta mới tới chân núi tuyết, trong lúc vội vàng, Mưu Cương chọn trúng thân thể của Cảnh Kiến và Thẩm Huyên, thế nhưng sau này lại bị nhan sắc xinh đẹp của tôi mê hoặc, thế nhưng cứ xoắn xuýt mãi vì tôi đang mang thai, rốt cuộc vẫn không thể từ bỏ nhan sắc xinh đẹp này.” Trần Thải Tinh nhìn hai người, “Cuối cũng cũng đến thời điểm mà trò chơi chỉ còn lại một ngày, trên núi tuyết sẽ không có Mưu Cương và Phương Tâm Di nữa, chỉ có hai con quỷ đội lốt của Thẩm Huyên và Cảnh Kiến.”
“Sao chị không chịu tin tưởng em?” Phương Tâm Di ai oán nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, “Em đều nói hết rồi, chân em bị gặm sạch, em đáng thương như vậy, chị vì sao lại không tin em!!! Các người chỉ cần ngoan ngoãn, em đáng thương như vậy, vì sao lại nỡ lòng nói không cho em da.”
Trần Thải Tinh đanh thép, “Cô đúng là đã xấu mà còn không nên nết. Cô đáng thương chẳng lẽ tôi đây phải đem da tặng cho cô à? Hơn nữa, cô chỉ mất đi một đôi chân, nếu tôi tin tưởng cô thì tôi đã một xác hai mạng con mẹ nó rồi, trong bụng tôi còn có đứa trẻ chưa chào đời lẽ nào không đáng thương? Đừng ở nơi này không có đạo đức mà bắt cóc một thai phụ như tôi, tôi trâu bò lắm đấy, biết không.”
Phương Tâm Di “chỉ là mất đi một đôi chân”:……
Người chơi khác:…… Nếu không phải đối diện là quỷ, chỉ bằng mấy lời nói vừa mới phun ra thì chị Nguyên rất giống mấy vai nữ phản diện đó chị biết không.
“Chị Nguyên, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?” Cảnh Kiến che chở ngọn nến rất sợ nó đột nhiên tắt ngủm. Cậu đã bị thương, coi như đã dính dấu vết của điều kiện tử vong trên người.
Ánh mắt động tác của mọi người một lòng nhìn về phía Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh hạ giọng nói: “Chị sao mà biết được? Chị chỉ biết hai người bọn họ sợ nhất là mấy ngọn nến, chi bằng hỏa thiêu?” Thời điểm cậu nói ra lời này liếc mắt chú ý hành vi của Mưu Cương và Phương Tâm Di, phát hiện trên mặt hai người họ mang theo sợ hãi, nhưng trong đáy mắt lại chẳng lấy làm lo lắng hốt hoảng gì cho cam.
Không phải hỏa thiêu ư?
“Thiêu kiểu gì bây giờ? Tưới dầu từ dưới lên trên sao?” Oldbie hỏi.
Việc này thật làm khó mọi người, quỷ cũng tìm được rồi, hiện tại bọn họ chiếm phần ưu thế hơn, nhưng ngọn nến luôn có giới hạn thời gian rồi sẽ tắt, nếu bây giờ còn không mau không động thủ thì hai con quỷ sẽ chiếm được lớp da mất.
Trần Thải Tinh lia mắt nhìn hai tên quỷ quái, suy nghĩ hạ nói: “Bằng không để tôi hy sinh thân mình vậy.”
“???”
Cảnh Kiến bỗng nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, Nguyên tiên sinh.”
Vì thế ba người ánh mắt chờ mong mang theo áy náy cùng cả tự trách nhìn về phía thai phụ.
Trần Thải Tinh:……
Sau lưng vang lên một giọng nói âm trầm lạnh lẽo như băng nhưng cẩn thận lắng tai nghe sẽ nhận ra nó còn mang theo sự sung sướng nữa: “Hai điều trước, em không cần đụng tay tới. Điều sau, em muốn làm gì thì làm.”
Dưới ánh mắt mong chờ của ba người chơi dành cho NPC, Trần Thải Tinh ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không nói: “Tôi quyết định vẫn sẽ làm tiếp nghề cũ.”
“?” Nghề cũ là cái quái gì? Cảnh Kiến đơ người.
Trần Thải Tinh mỉm cười: “Mọi người có lẽ không biết một điều, ngoại trừ thân phận thánh mẫu, tôi còn có biệt danh đặc biệt nổi tiếng, đó là …”
“Thánh! Moi! Tim.”
Nam oldbie lộ ra vẻ mặt cứng nhắc, toàn bộ mọi người nghe xong cũng không biết phải trưng ra bộ mặt nào, có bơm máu gà cũng chẳng dám giết thai phụ đâu?
“Ấy chị chị ơi, đừng manh động, lỡ mà moi nhầm thì sao?” Cảnh Kiến vô cùng sợ hãi bèn cản người lại gấp.
So với Phương Tâm Di và Mưu Cương, hiện tại chị Nguyên càng giống nữ ma đầu giết người không chớp mắt a a a!!
“Không moi ra thì sao mà biết được? Cứ nên moi tất, không việc gì phải hốt.” Trần Thải Tinh không để bụng, giơ ngọn nến chậm rãi tới gần Phương Tâm Di, “Cô ngoan ngoãn nghe lời đi, cô xem tôi chỉ là một thai phụ bụng sắp vượt mặt, bụng to chềnh ềnh còn muốn động thủ, cô cũng đừng giãy giụa làm gì, ngoan ngoãn nào, chỉ là moi tim ra thôi mà, dù sao cô đã chết rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao.”
Lời thoại này thật là quen tai.
Phương Tâm Di:……
“Mày đừng tới gần!” Mưu Cương gào lên che chở bạn gái.
Trần Thải Tinh phát ra hì hì tiếng cười: “Đừng nóng vội, moi tim ả xong sẽ tới lượt ngươi ngay.”
Mưu Cương:……
Đến nước này hổ sói cũng chẳng từ!! Cảnh Kiến đi theo chị Nguyên, nhất thời không biết chị Nguyên là đang nghiêm túc hay nói giỡn, thật sự muốn moi tim ra sao?
Bởi vì đang giơ ngọn nến, hai con quỷ bị buộc phải đành lui về phía sau, cuối cùng cũng không còn đường lui, Phương Tâm Di đột nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy Mưu Cương ra làm lá chắn, ngọn nến trong tay Trần Thải Tinh khẽ nghiêng, sáp nến trào ra xối lên nửa thân trên của Mưu Cương, giống như axít mãnh liệt nóng rát vậy, Mưu Cương phát ra kêu thảm thiết, che lại cánh tay kêu rên.
Ngọn nến đã không còn sáp nến nữa.
Phương Tâm Di lộ ra nụ cười ngoan độc, thò tay tiến lên, nhưng so với cô thì Trần Thải Tinh vẫn nhanh hơn một bước, cậu hẳn sớm đã dự đoán được hết mưu kế rồi, giơ giá cắm nến bất ngờ đâm vào ngực của Phương Tâm Di, động tác hai người dường như cùng một lúc, móng tay sắc nhọn của Phương Tâm Di cách cổ của Trần Thải Tinh một khoảng nhỏ thì dừng lại.
“Xem ra vẫn là tôi đây nhanh hơn.” Trần Thải Tinh đem nửa ngọn nến lung lay nhỏ xuống.
Ngọn nến rời khỏi giá cắm nến, chiếc giá cắm nến bén nhọn thon dài như cái đinh có chỗ loang màu do sáp nến tích tụ lâu năm, hiện tại chỗ ấy đang cắm thẳng ở ngực của Phương Tâm Di. Phương Tâm Di ôm lấy bên ngực trái kêu rên, duỗi tay muốn rút nó ra, nhưng một khi đụng tới hoa văn khắc trên đồng thau liền đau đớn như bị bỏng rát, liên tục kêu gào thảm thiết liên tục, thậm chí da thịt lở loét ra rơi xuống.
“Ôi vãi, biến hình thật kìa.” Cảnh Kiến đứng ra che chở trước người chị Nguyên, tự nói: “Moi tim kiểu này cũng khá hữu dụng đấy!”
Làn da Phương Tâm Di nứt toác hết ra, lộ ra cơ bắp máu thịt xếp từng lớp lớp, mấu chốt nhất là nửa người dưới của cô đã không còn chân nữa, chỉ còn bộ xương trắng hếu mà thôi.
“Tiểu Di! Tiểu Di!” Mưu Cương nhịn đau lết tới ôm Phương Tâm Di. Phương Tâm Di hô to:
“Mau rút nó ra, nhanh lên.”
Đều là quỷ như nhau, Mưu Cương tất nhiên chẳng làm gì được, mặc dù hắn có thể chịu đựng đau đớn, nhưng da thịt cứ tróc ra từng lớp đến mức lộ hết xương cốt ra ngoài, căn bản không có cách nào rút giá cắm nến ra được, đành phải trơ mắt nhìn Phương Tâm Di trong lồng ngực hắn biến thành bộ dạng khi chết mà vẫn không thể nhúc nhích chút nào.
“Các ngươi nên bị vậy.”
Trần Thải Tinh vỗ vỗ tay, bày ra bộ dạng đã đánh xong boss cuối, kết thúc phụ bản. Cảnh Kiến nắm giá cắm nến: “Chị, chị thật sự muốn đâm vào hả?”
Phương Tâm Di giống như đã chết rồi, hiện tại Mưu Cương như rơi vào trạng thái điên loạn, Cảnh Kiến rất sợ, nhìn về phía oldbie, oldbie lại nhìn Thẩm Huyên, cuối cùng ba người đều đồng lòng nhìn về phía Trần Thải Tinh.
“Người ta là một thai phụ ngây thơ yếu đuối, đối với loại ma quỷ giết người không chớp mắt này, tôi cũng không dám động vào.” Trần Thải Tinh yêu kiều nói, nhìn về phía Nguyên tiên sinh sau lưng như là vừa mới nhớ tới, nói: “Đúng rồi, tôi với Nguyên tiên sinh còn có giao dịch, chúng tôi đi ra ngoài nói chuyện trước đã, các người cứ thong thả mà đâm chọt gì đó đi.”
Ba người:???
Chị Nguyên à, chị đừng đi mà, bên ngoài lạnh lắm, chị thuận tay đâm một cái thôi cũng được!!!
Nhưng chị Nguyên đã đi thật rồi, một đường đi theo Nguyên tiên sinh. Ba người cũng không dám giữ lại.
Cửa nhà gỗ nhỏ phanh một tiếng đóng lại.
Ngăn cách với căn phòng đầy mùi hôi tanh. Trần Thải Tinh thở ra một hơi, gió lạnh trên núi tuyết phả vào mặt, so với bên trong vẫn thoải mái hơn nhiều.
“Em không sợ bên trong xảy ra chuyện gì à?” Giọng của Nguyên tiên sinh phảng phất mùi chua thanh mát, “Cái người tên là Cảnh Kiến vẫn còn ở bên trong đấy.”
“Mưu Cương sống dở chết dở, ba người kia nếu cả việc cỏn con này làm cũng không xong, sớm hay muộn cũng sẽ bay màu thôi.” Hắn lại không phải là thánh mẫu thật.
Nguyên tiên sinh: “Tôi cứ nghĩ rằng em coi người đó như em trai của mình.” Tinh Tinh chính là rất bênh vực người của mình.
Nói đến cái đề tài này, Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn Nguyên tiên sinh, từng câu từng chữ chậm rãi nói, nhưng mà càng về sau càng nghe ra vài phần hương vị đay nghiến.
“Tôi có một người em trai, nhỏ hơn đây một chút, da thịt trắng trắng mềm mềm, tóc rất mềm mại, nói chuyện mang theo âm sữa, cả ngày tung ta tung tăng đi theo sau lưng tôi, nhóc ấy tên Tiểu Cửu Vạn, Nguyên tiên sinh có biết không?”
Nguyên tiên sinh:…… nói về này đề tài thật này đúng là tự tìm đường chết.
Không cần Nguyên tiên sinh trả lời, Trần Thải Tinh đã tự đáp lại: “Đúng vậy, Nguyên tiên sinh tất nhiên biết chứ, chính là Nguyên tiên sinh đã nuốt em trai tôi rồi mà.”
“Tinh Tinh, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, em phải biết là tôi chính là thằng nhóc đó.”
“Anh không phải.” Trần Thải Tinh lúc này rất bình tĩnh, giọng điệu không hề gây rối một cách vô cớ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía đối phương, “Khi tôi phát hiện được thân phận của anh, tôi đã biết không thể đem cậu trở thành nhóc học sinh tiểu học lớp 3 Nguyên Cửu Vạn nữa rồi.”
Vấn đề này cậu cũng đã phân rõ trắng đen, tình cảm anh em đối với cậu nhóc học sinh tiểu học kia cũng đã không còn nữa rồi.
“Anh hiểu rõ tôi mà.”
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, để tránh đi cơn giận của cậu, hắn đã dùng thân phận NPC trưởng thành để xuất hiện trước mặt cậu. Vì dùng thân phân boss nhỏ của bảo tàng tượng sáp để tiếp cận Tinh Tinh, nên vô hình chung đã chọc cho cậu giận thành thế này.“Tôi không có ác ý đâu Tinh Tinh à.” Nguyên tiên sinh giải thích.
Trần Thải Tinh cười một cái, “Tôi biết. Nếu anh mà có ác ý thì phía dưới của cậu đã sớm không còn.”
Nguyên tiên sinh:……
Hai người đứng một lúc ở bên ngoài, trong nhà gỗ vang lên tiếng chửi bậy ầm ầm, đều là giọng nói của Cảnh Kiến cùng oldbie, Thẩm Huyên thế mà còn tỏ ra rất bình tĩnh. Kết quả đi vào, Thẩm Huyên té xỉu trên mặt đất, chỉ còn lại có hai tên đàn ông run bần bật ôm nhau, trong phòng có hai cỗ thi thể, thi thể đã khôi phục thành trạng thái chết lúc ban đầu.
Phương Tâm Di ăn mặc trang phục thể thao leo núi, nhưng lại không có áo khoác, cả người bị thương do giá rét run cầm cập, ống quần trống rỗng lộ ra xương trắng hếu. Trên người Mưu Cương toàn là vết trầy xước loang lổ, gồ ghề lồi lõm thiếu thịt.
“Chị Nguyên, xử lí hai người bọn họ kiểu gì bây giờ?”
“Không nhìn ra được cậu là người rất lương thiện đấy, còn muốn đem đi chôn à?”
Cảnh Kiến lắc đầu như trống bỏi, là do miệng nhanh hơn não!
“Ngày mai sẽ thiêu.” Trần Thải Tinh nói.
Thế giới này hẳn cho điểm sẽ không cho điểm quá cao.
Mọi người cứ thế vật vã trôi qua một đêm, ngày hôm sau lửa từ bếp lò bùng cháy nuốt trọn nhà gỗ trong biển lửa.
“Các vị, tôi nhận được thông báo từ trạm khí tượng rằng sắp có một cơn lốc sắp đổ bộ, không thích hợp để tiếp tục leo núi tuyết, thật là đáng tiếc, tôi sẽ đưa các vị trở về.”
Nguyên tiên sinh làm hết bổn phận của một NPC trò chơi không có tình cảm gì sất chỉ biết đọc lời thoại.
Rốt cuộc cũng có thể trở về nhà, thật tốt quá.
Ba người lộ ra vẻ tươi cười, mọi người đều thong thả bước đi, Cảnh Kiến tò mò tám chuyện hỏi: “Chị Nguyên, sao mà chị lại biết cuối cùng phải dùng giá cắm nến cắm vào ngực thế?”
“Trò chơi ban cho lũ quỷ quái năng lực thì cũng sẽ lưu lại cho người chơi một đường sống, bằng không trò chơi này sẽ mất cân bằng, sẽ không còn hứng thú nữa.” Trần Thải Tinh thấy oldbie và Thẩm Huyên đều nghe trộm được cũng không thèm để ý hiếm khi nghiêm túc nói: “Thế giới này nếu không cung cấp manh mối, chỉ dựa vào điều kiện mà trò chơi đưa ra, thì quá hà khắc rồi. Chúng ta mỗi ngày ở đây đều phải leo núi, điểm khác biệt duy nhất chính là nhà gỗ, cho nên nhà gỗ sẽ có đạo cụ để khống chế quỷ quái.”
“Vậy Chị Nguyên ơi, sao chị lại biết không thể thiêu chết bọn họ mà phải đâm vào tim ạ?” Cảnh Kiến càng tò mò hơn.
Trần Thải Tinh lộ ra nụ cười như phù thủy ăn thịt trẻ con, Cảnh Kiến sợ tới mức kêu um lên, xách dép chạy xa tận ba mét.
“Đương nhiên là vì có kinh nghiệm.”
Danh hiệu bàn tay thánh đâu phải chỉ để trưng.
“Trong trò chơi này muốn giết chết quỷ quái chỉ có thể có một cách duy nhất mà thôi, không thú vị chút nào.” Trần Thải Tinh thuận miệng cảm thán một câu.
Nguyên tiên sinh nghe được, lộ ra biểu tình như đang suy tư điều gì đó.
Lúc trở về dường như đi nhanh hơn rất nhiều, rõ ràng bọn họ leo tới tận vài ngày trời, nhưng khi xuống núi mới có nửa ngày đã thấy được cồng chào khi bắt đầu leo, vì thế chỉ nhanh chân thêm một hai bước thì đến lúc trời vừa tối đã tới nơi. Xe trượt tuyết của Nguyên tiên sinh còn ở đó, bên trong chứa vali hành lý của Trần Thải Tinh.
Cảnh Kiến thấy thế, nói: “Chị Nguyên, em đã giặt sạch sẽ thơm tho quần áo cho chị, chị cho em số điện thoại được không?”
“Không thể.” Nguyên tiên sinh mở miệng từ chối lạnh lùng hơn cả băng. ngôn tình hoàn
Trần Thải Tinh quét mắt, Nguyên tiên sinh chỉ có thể thu lại sự khó ở lạnh lùng, tỏ vẻ hiền lành tươi cười, nhắc nhở nói: “Tốt nhất là không nên có liên hệ gì giữa trò chơi và thế giới thật.”
“Nếu có thì làm sao? Sẽ chết ư? Không được nói chuyện này với người ở thế giới thật nếu không sẽ bị tưởng là bệnh nhân tâm thần hoặc trở thành mẫu vật để làm nghiên cứu thí nghiệm sao?” Cảnh Kiến là người mới nên trong đầu tràn ngập mười vạn câu hỏi vì sao.
Trần Thải Tinh nghĩ thầm nếu không làm thế thì cậu sẽ phát hiện rằng chi Nguyên đây mà tốc váy lên thì bên trong còn lớn hơn cả cậu!
“Cái gì cũng không được.”
Đúng lúc này, cảm giác không trọng lực quen thuộc bỗng ập đến, trước mắt tối sầm.
Trò chơi thần quái [Ai là quỷ núi tuyết?] bảng tổng kết cá nhân của Trần Thải Tinh.
Tìm ra quỷ: hoàn thành.
Giết chết Boss Phương Tâm Di: hoàn thành.
Tìm ra manh mối: hoàn thành.
Danh sách biến mất, màn chơi núi tuyết được xếp độ khó trung cấp. Cho điểm cấp S, khen thưởng một trăm đồng vàng, rớt xuống một đạo cụ 【 Người tuyết nhỏ: Thích người tuyết nhỏ chứ? Khả khả ái ái không có đầu, sử dụng đạo cụ Người tuyết nhỏ, tùy thời điểm mong muốn có thể biến ra người tuyết nhỏ, nó sẽ nghe theo sự chỉ huy của bạn đó nha ~ ( đương nhiên vào mùa hè người tuyết nhỏ sẽ bị tan chảy mất) 】
Trần Thải Tinh nhìn vào chỉ dẫn sử dụng đạo cụ vừa rơi xuống.
Làm như cậu không biết mùa hè người tuyết sẽ tan ấy.
Như vậy xin hỏi đạo cụ này cho cậu có tác dụng gì?
Làm nũng à?
Còn khả khả ái ái không có đầu, đáng yêu có thể đáng yêu kiểu gì?!
Chị Nguyên trong lòng khinh thường nghĩ.
Cảm giác như mất trọng lực, lại mở mắt ra hóa ra vẫn còn ở sân bay.
Trần Thải Tinh chú ý tới ánh mắt mọi người dường như xem nhẹ cậu, hẳn là ra khỏi trò chơi khi rơi chậm sẽ làm giảm cảm giác tồn tại. Sau khi tắt đạo cụ hóa trang, cảm giác tồn tại của cậu mới bị lôi trở lại hiện thực.
Di động vang tiếng ting ting.
Trần Thải Tinh mở ra thì là Quách Dục gọi, vừa nhấc mày thì đầu kia đã nói thẳng: “Tinh ơi, anh cùng lão Trình vào thế giới cấp cao rồi!”
“Cậu là quỷ?!”
Nam oldbie nhìn ra vẻ mặt của Mưu Cương có gì đó sai sai, đề phòng đứng cách xa đối phương một chút. Mưu Cương phủ nhận: “Sao có thể như thế được, tôi cảm thấy ngọn nến ở bên trên vẫn đang bình thường mà, cô ấy bắt lấy xuống, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
“Xảy ra chuyện gì thì tôi cũng là người phải chịu hết, anh gấp gáp làm cái gì?” Trần Thải Tinh cười lạnh nhìn về phía Mưu Cương, “Lẽ nào anh cũng yêu thầm tôi à? Lo lắng sợ tôi xảy ra chuyện?”
Mọi người đều nhìn về phía Mưu Cương, chờ đợi Mưu Cương trả lời. Mưu Cương cắn chặt răng, đối mặt với khuôn mặt chờ xem kịch vui của thai phụ, cũng không nghĩ tới việc thuận theo mạch chuyện mà thừa nhận tất cả, chỉ biết câm nín không nói lấy nửa lời. Thế nhưng thái độ của hắn từ đầu đã làm cho mọi người hoài nghi, đứng hết dậy.
“Hầy, tối nay không kể chuyện nữa, thật khiến người ta hoài niệm mà.” Trần Thải Tinh cảm thán một câu, mắt nhìn sang Cảnh Kiến, “Còn thất thần ở đấy làm gì, leo lên lấy ngọn nến đi, còn chờ tôi phải đi à?”
Cảnh Kiến tưởng tượng, cánh tay hắn bị thương, hợp tác với chị Nguyên cố gắng một phen may ra còn có thể sống sót. Nếu cứ làm con rùa co đầu rụt cổ thì đêm nay nhất định sẽ mất mạng. Vì thế dọn hết đồ sang một bên, kê ghế đứng lên lấy ngọn nến.
“Chị Nguyên ơi, em nên lấy mấy cây?”
“Lấy hết xuống đi.” Trần Thải Tinh mắt liếc oldbie, “Anh là người tiếp theo.”
Oldbie nghĩ thầm dựa vào cái gì mà bắt hắn phải đi, nhưng vừa thấy đáy mắt không hề có ánh cười của thai phụ, bèn tiến lên một tay lấy xuống. Ngọn nến được lấy xuống thuận lợi, giá cắm nến bằng đồng thau loang lổ bên trên cắm một đoạn cánh tay thô của người đàn ông trưởng thành béo ục ịch bị sáp nến màu đỏ bao lấy, ngọn lửa lập loè, thỉnh thoảng có sáp nên chảy ra nhỏ giọt ở giá cắm nến.
“Chị ơi, tiếp theo nên làm gì nữa?” Cảnh Kiến đem một ngọn nến đưa qua.
Trần Thải Tinh cầm lấy, quét mắt nhìn hoa văn dính sáp nến trên giá cắm nến, nói: “Ngồi xuống đi, để tôi kể cho các người nghe chuyện xưa.”
“Ngọn nến đâu rồi? Chị Nguyên ơi, em cũng muốn lấy ngọn nến.” Phương Tâm Di chân chó tiến lên.
Cảnh Kiến yên lặng che chở ngọn nến nhìn về phía Chị Nguyên. Trần Thải Tinh đã ngồi xuống, cũng không quay đầu lại nói: “Ngọn nến đợi lát nữa có người lấy, ngồi xuống trước đi.”
Mọi người ngồi xuống vây quanh bếp lò, Nguyên tiên sinh thì ngồi ở trên ghế bập bênh, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn chăm chú vào bóng dáng của Trần Thải Tinh.
Bốn cây nến thắp nên ánh sáng thật tối tăm, cộng thêm ánh sáng từ bếp lò chất cao củi lửa, ánh sáng trong nhà gỗ bốn làm mấy cái bóng hắt lên phía sau người chơi xảy ra biến hóa. Oldbie quét mắt, chú ý tới bóng in trên tường, đáy mắt hiện lên sợ hãi, bóng dáng in trên đó kéo dài ra lại còn to, phần lưng kéo dài ra thêm vài cái đầu nữa.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Mưu Cương đột nhiên quay đầu mắt nhìn chằm chằm oldbie.
Oldbie trái tim muốn rụng rời, lúc này dựa vào kinh nghiệm bản năng nói: “Không nhìn gì hết, đang mải suy nghĩ tí nữa sẽ kể chuyện xưa gì đây.”
Sáu người vây quanh tạo thành một vòng tròn, hai bên trái phải Trần Thải Tinh bị Cảnh Kiến và Phương Tâm Di giành trước, bên cạnh Phương Tâm Di là oldbie, lần lượt tới Mưu Cương và Thẩm Huyên. Oldbie và Phương Tâm Di ngồi đối diện chếch nhau một chút, cho nên vừa nãy chủ nhân cái bóng hắn nhìn thấy không phải Mưu Cương mà là của Phương Tâm Di.
Trần Thải Tinh không biết bóng bóng của Phương Tâm Di biến hóa ra sao, nhưng từ phản ứng của oldbie lúc vừa nãy bọn họ bên này cũng có thể đoán ra vài phần.
“Kể chuyện xưa thôi nào.”
Mọi người đều dồn lực chú ý trên người Trần Thải Tinh bên này. Trần Thải Tinh một tay nắm ngọn nến, nuốt nước miếng, chậm rãi nói: “Đại học ở phương Bắc nghênh đón trận tuyết đầu mùa của mùa đông, có cặp nam sinh nữ sinh trẻ đến từ phía Nam chưa bao giờ gặp trận tuyết nào mà lớn như vậy, họ hứng thú bừng bừng hăng hái muốn đi ngắm tuyết. Chính vào ngày hôm ấy, cô gái tình cờ gặp gỡ chàng nam sinh đồng hương cũng đến từ phía nam, hai người đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, rất nhanh đã fall in love.”
“Hai người được ông Tơ bà Nguyệt kết duyên, cuối cũng tới ngày tốt nghiệp, chàng trai lên kế hoạch tạo một món quà bất ngờ dành tặng cô gái, cậu ta tính toán sẽ đưa cô gái leo lên núi tuyết, lúc ở núi tuyết sẽ cầu hôn cô gái.” Trần Thải Tinh nhìn vào mắt Mưu Cương, có thể là do ánh nến nên biểu tình Mưu Cương chuyển biến vặn vẹo.
Câu chuyên tiếp tục: “Chàng trai ngày thường hẳn là rất thích vận động, có kinh nghiệm trong việc leo núi tuyết, vì phòng ngừa nguy hiểm bất ngờ, nên trước đó cố ý tìm năm chàng trai khác cùng đi theo. Vì thế bảy người cùng nhau lên núi tuyết, ây da, trùng hợp đó chính là núi tuyết chúng ta leo này. Đáng tiếc, mới leo được đến lưng núi tuyết lại gặp phải tuyết lở……”
“Sau khi gặp tuyết lở thì sao?” Phương Tâm Di thắc mắc, vẻ mặt không còn vẻ ngây thơ vui vẻ như trước nữa, cô ta hình như nhớ tới điều gì, “Tuyết lở thì không chạy thoát được đâu, quá lạnh.”
“Đúng vậy, quá lạnh.” Trần Thải Tinh tiếp lời, “Bảy người bị chôn ở trong tuyết, vừa rét vừa đói, nhưng mà vẫn thoát ra được. Cô gái và bạn trai chắc là bị tách khỏi nhau, đói khổ lạnh lẽo đợi không được cứu viện, đồ ăn khi đi mang theo cũng ăn sạch, người nào nói không đói chắc đó không phải người, không còn lý trí, mấy chàng trai kia đều nhắm vào cô gái không còn năng lực phản kháng.”
Phương Tâm Di dường như rơi vào trong cơn ác mộng, trong miệng lẩm bẩm: “Đừng tới đây, đừng tới đây, tôi không muốn……”
Trần Thải Tinh giơ ngọn nến tới gần Phương Tâm Di, ánh nến nhảy lên, con ngươi của Phương Tâm Di chậm rãi thu nhỏ lại, hiện ra một cảnh tượng khác, làn da mịn màng trắng trẻo ban đầu bắt đầu khô nứt nẻ, da trên mặt rạn hết, tóc khô khốc, gương mặt cũng co lại.
“Tâm Di, cô nghĩ thế nào? Rất lâu về trước, cô đã chết ở trên núi tuyết rồi.”
Phương Tâm Di nhăn nhúm dúm dó vò đầu bứt tai, thống khổ đau đơn. Mưu Cương đánh gãy lời: “Đừng nói nữa, chị đừng nói gì nữa.”
“Chuyện xưa tựa quân bài domino vậy.” Trần Thải Tinh cầm ngọn nến nhìn về phía đối diện, “Tới phiên cậu, bạn trai của Phương Tâm Di, cậu Mưu Cương.”
Mưu Cương còn chưa nói cái gì, Phương Tâm Di đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mưu Cương, hai hàng nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, “Em nhớ ra rồi, em nhớ rằng em hay gọi bạn trai em là gì rồi, A Cương, A Cương, chúng ta không thoát được, có phải không?”
“Tiểu Di, chờ một chút. Em không phải thích bà chị này sao? Anh lột da bà chị này cho em, chúng ta có thể thoát khỏi núi tuyết này, mình có thể trở về để kết hôn, chỉ là bà chị này đang mang thai, cũng không sao phá bỏ là được”
Trần Thải Tinh sắc mặt cực kì kinh khủng, bên dưới ngọn nến khẽ lung lay, cắt lời hắn nói: “Ở trước mặt tôi dám muốn hại em bé trong bụng tôi, trước tiên bước qua xác tôi nha.”
Tuy rằng chỉ là em bé Schrodinger. Cũng không được động vào!
(Schrodinger tượng trưng cho sự tưởng tượng)
“A Cương à làm vậy vô dụng thôi, chúng ta không thoát khỏi đây được, anh đừng giết người.” Phương Tâm Di chảy nước mắt nói, ánh mắt đảo qua ngọn nến trong tay Trần Thải Tinh, ánh mắt hoảng loạn lóe lên tia sợ hãi, cầu xin liên tục nói: “Chị Nguyên ơi, chị buông tha cho chúng em đi, em với A Cương bị nhốt ở chỗ này lâu lắm rồi, A Cương đã nói sẽ không làm hại chị. Lúc trận tuyết lở, A Cương và em đã bị tách khỏi nhau, em và hai người khác ở một chỗ trong động tránh gió tuyết, lâu lắm, vừa rét vừa đói, không đợi được cứu viện của A Cương và mấy người cứu hộ, em cứ như chết dần chết mòn, lúc nào cũng ngủ, đến mức ngất đi, mỗi lần tỉnh lại, hai người kia cũng tỉnh, nói là sẽ đi tìm A Cương.”
“Sau đó thì sao?” Trần Thải Tinh ánh mắt đồng tình.
Phương Tâm Di như là sợ hãi cực kỳ, nói: “Sau, sau đó, A Cương tới, A Cương tới tìm em, em mới biết được chân em đã không còn mất rồi. Bọn họ ăn chân của em rồi.”
“Thật là đáng thương.” Trần Thải Tinh thở dài.
Phương Tâm Di khóc lóc nói: “Thật sự rất đau chị Nguyên ạ, chị Nguyên ơi chúng em cũng là do bất đắc dĩ, em rất muốn ra khỏi đây, em sẽ khuyên bảo A Cương đừng hại chị.”
“Em không phải muốn tấm da này của chị sao? Hãy để mọi người rơi khỏi nơi đây, nhưng nếu như vậy thì em sẽ không thể rời khỏi nơi này?” Trần Thải Tinh nhìn Phương Tâm Di khóc đến đáng thương, “Không thoát khỏi nơi này, em cam tâm sao?”
Phương Tâm Di cắn môi, do dự giãy giụa nói: “Vậy không rời khỏi đây nữa, dù sao bọn em cũng bị giam chân ở chỗ này lâu lắm rồi.”
“Vậy em nói làm thế nào để chị buông tha cho hai đứa em đây?”
Phương Tâm Di ánh mắt chợt lóe, đang định nói cái gì đó, sau đó rất nhanh ngậm miệng lại, sắc mặt biến đổi, bộ dạng nhu nhược đáng thương vừa rồi cũng không còn, “Chị không tin lời em nói sao?”
“Không tin? Chị vẫn còn chờ em kể chuyện xưa đó.” Trần Thải Tinh một tay chống mặt, cười châm biếm nói: “Bông sen trắng nhu nhược đáng thương của chị ơi,những lời em nói vừa rồi chị chỉ tin một câu thôi à, cái đoạn mà chân của em bị bọn chúng ăn ấy.”
Phương Tâm Di trên mặt tràn ngập oán hận, vui vẻ vì được phục thù nói: “Bọn họ thừa dịp em sinh bệnh mà ăn mất chân của em, cơ mà em ăn bọn họ trong hai tháng, từ đang sống sờ sờ khiến cho bọn họ sống không bằng chết, ăn sạch sẽ, cả xương cốt cũng đều bị em liếm mút sạch sẽ……”
“Thật là ngon miệng nha.” Phương Tâm Di dường như tưởng tượng ra hương vị từ trong hồi ức, còn liếm liếm môi thèm thuồng.
Trần Thải Tinh nghĩ ngay đến Tiểu Lý bị ăn đêm đó.
Hiện tại ở trong nhà gỗ chia làm hai phe phái.
Đứng cạnh Trần Thải Tinh một trái một phải là tay oldbie và Cảnh Kiến, Thẩm Huyên rốt cuộc từ trạng thái mơ hồ cuối cùng cũng thanh tỉnh. Đối diện là Phương Tâm Di và Mưu Cương, hai người lo sợ cái gì đó không dám tiến lên.
“Bọn họ bị vậy là đáng đời! Bọn họ hãm hại Tiểu Di.” Mưu Cương sát ý bừng bừng nói.
Trần Thải Tinh hỏi: “Vậy ba người còn lại đâu rồi? Ba người không ăn Phương Tâm Di ấy?” Năm bộ xương trắng gặp được lúc bị quỷ đánh tường hẳn là động đội cũ năm xưa của hai người.
Mưu Cương im lặng, Phương Tâm Di lại chẳng hề để ý cười to, nói: “Em vừa lạnh vừa đói, bọn họ không chết thì người chết là bọn em, chúng em vẫn luôn chờ đợi cứu viện, vẫn luôn mong ngóng, em nhanh chóng không chịu nổi nữa rồi, em rất đói……”
Không có chân, Phương Tâm Di ở nơi băng tuyết giá lạnh như vậy vốn kiên trì đến mấy cũng không trụ được quá hai tháng. Mưu Cương tìm được Phương Tâm Di khi Phương Tâm Di đã chén luôn hai đồng đội đã ăn chân cô, lúc này Phương Tâm Di vốn không phải là người nữa rồi, oán khí tích tụ dần biến thành quỷ quái, bởi vì chết thê thảm, đối với việc nợ máu trả máu đã trở thành oán vọng.
“Thời điểm đó ngươi đã ăn sạch chẳng còn ai, tiếp đó thì đến phiên Mưu Cương.” Anh mắt Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm Mưu Cương.
“Không, là do tôi tự nguyện, tôi nguyện ý dùng ta máu thịt của mình giúp Tiểu Di.” Mưu Cương thống khổ đến cực điểm, “Vì Tiểu Di ăn máu thịt của tôi, ban ngày sẽ mất đi ký ức, sẽ quên mất tôi.”
Trần Thải Tinh biết ngay kỹ thuật diễn xuất của Phương Tâm Di tốt như vậy thì ra không phải cầm được giải Oscar, chỉ là vì đã mất đi hết ký ức ở núi tuyết, dừng lại ở những năm tháng sinh viên hạnh phúc, khả năng đây cũng là quãng thời gian mà Phương Tâm Di vui vẻ nhất trong kí ức.
“Ở trong kế hoạch của các người, Thẩm Huyên và Cảnh Kiến hẳn là sẽ chết sau cùng. Lúc chúng ta mới tới chân núi tuyết, trong lúc vội vàng, Mưu Cương chọn trúng thân thể của Cảnh Kiến và Thẩm Huyên, thế nhưng sau này lại bị nhan sắc xinh đẹp của tôi mê hoặc, thế nhưng cứ xoắn xuýt mãi vì tôi đang mang thai, rốt cuộc vẫn không thể từ bỏ nhan sắc xinh đẹp này.” Trần Thải Tinh nhìn hai người, “Cuối cũng cũng đến thời điểm mà trò chơi chỉ còn lại một ngày, trên núi tuyết sẽ không có Mưu Cương và Phương Tâm Di nữa, chỉ có hai con quỷ đội lốt của Thẩm Huyên và Cảnh Kiến.”
“Sao chị không chịu tin tưởng em?” Phương Tâm Di ai oán nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, “Em đều nói hết rồi, chân em bị gặm sạch, em đáng thương như vậy, chị vì sao lại không tin em!!! Các người chỉ cần ngoan ngoãn, em đáng thương như vậy, vì sao lại nỡ lòng nói không cho em da.”
Trần Thải Tinh đanh thép, “Cô đúng là đã xấu mà còn không nên nết. Cô đáng thương chẳng lẽ tôi đây phải đem da tặng cho cô à? Hơn nữa, cô chỉ mất đi một đôi chân, nếu tôi tin tưởng cô thì tôi đã một xác hai mạng con mẹ nó rồi, trong bụng tôi còn có đứa trẻ chưa chào đời lẽ nào không đáng thương? Đừng ở nơi này không có đạo đức mà bắt cóc một thai phụ như tôi, tôi trâu bò lắm đấy, biết không.”
Phương Tâm Di “chỉ là mất đi một đôi chân”:……
Người chơi khác:…… Nếu không phải đối diện là quỷ, chỉ bằng mấy lời nói vừa mới phun ra thì chị Nguyên rất giống mấy vai nữ phản diện đó chị biết không.
“Chị Nguyên, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?” Cảnh Kiến che chở ngọn nến rất sợ nó đột nhiên tắt ngủm. Cậu đã bị thương, coi như đã dính dấu vết của điều kiện tử vong trên người.
Ánh mắt động tác của mọi người một lòng nhìn về phía Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh hạ giọng nói: “Chị sao mà biết được? Chị chỉ biết hai người bọn họ sợ nhất là mấy ngọn nến, chi bằng hỏa thiêu?” Thời điểm cậu nói ra lời này liếc mắt chú ý hành vi của Mưu Cương và Phương Tâm Di, phát hiện trên mặt hai người họ mang theo sợ hãi, nhưng trong đáy mắt lại chẳng lấy làm lo lắng hốt hoảng gì cho cam.
Không phải hỏa thiêu ư?
“Thiêu kiểu gì bây giờ? Tưới dầu từ dưới lên trên sao?” Oldbie hỏi.
Việc này thật làm khó mọi người, quỷ cũng tìm được rồi, hiện tại bọn họ chiếm phần ưu thế hơn, nhưng ngọn nến luôn có giới hạn thời gian rồi sẽ tắt, nếu bây giờ còn không mau không động thủ thì hai con quỷ sẽ chiếm được lớp da mất.
Trần Thải Tinh lia mắt nhìn hai tên quỷ quái, suy nghĩ hạ nói: “Bằng không để tôi hy sinh thân mình vậy.”
“???”
Cảnh Kiến bỗng nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, Nguyên tiên sinh.”
Vì thế ba người ánh mắt chờ mong mang theo áy náy cùng cả tự trách nhìn về phía thai phụ.
Trần Thải Tinh:……
Sau lưng vang lên một giọng nói âm trầm lạnh lẽo như băng nhưng cẩn thận lắng tai nghe sẽ nhận ra nó còn mang theo sự sung sướng nữa: “Hai điều trước, em không cần đụng tay tới. Điều sau, em muốn làm gì thì làm.”
Dưới ánh mắt mong chờ của ba người chơi dành cho NPC, Trần Thải Tinh ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không nói: “Tôi quyết định vẫn sẽ làm tiếp nghề cũ.”
“?” Nghề cũ là cái quái gì? Cảnh Kiến đơ người.
Trần Thải Tinh mỉm cười: “Mọi người có lẽ không biết một điều, ngoại trừ thân phận thánh mẫu, tôi còn có biệt danh đặc biệt nổi tiếng, đó là …”
“Thánh! Moi! Tim.”
Nam oldbie lộ ra vẻ mặt cứng nhắc, toàn bộ mọi người nghe xong cũng không biết phải trưng ra bộ mặt nào, có bơm máu gà cũng chẳng dám giết thai phụ đâu?
“Ấy chị chị ơi, đừng manh động, lỡ mà moi nhầm thì sao?” Cảnh Kiến vô cùng sợ hãi bèn cản người lại gấp.
So với Phương Tâm Di và Mưu Cương, hiện tại chị Nguyên càng giống nữ ma đầu giết người không chớp mắt a a a!!
“Không moi ra thì sao mà biết được? Cứ nên moi tất, không việc gì phải hốt.” Trần Thải Tinh không để bụng, giơ ngọn nến chậm rãi tới gần Phương Tâm Di, “Cô ngoan ngoãn nghe lời đi, cô xem tôi chỉ là một thai phụ bụng sắp vượt mặt, bụng to chềnh ềnh còn muốn động thủ, cô cũng đừng giãy giụa làm gì, ngoan ngoãn nào, chỉ là moi tim ra thôi mà, dù sao cô đã chết rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao.”
Lời thoại này thật là quen tai.
Phương Tâm Di:……
“Mày đừng tới gần!” Mưu Cương gào lên che chở bạn gái.
Trần Thải Tinh phát ra hì hì tiếng cười: “Đừng nóng vội, moi tim ả xong sẽ tới lượt ngươi ngay.”
Mưu Cương:……
Đến nước này hổ sói cũng chẳng từ!! Cảnh Kiến đi theo chị Nguyên, nhất thời không biết chị Nguyên là đang nghiêm túc hay nói giỡn, thật sự muốn moi tim ra sao?
Bởi vì đang giơ ngọn nến, hai con quỷ bị buộc phải đành lui về phía sau, cuối cùng cũng không còn đường lui, Phương Tâm Di đột nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy Mưu Cương ra làm lá chắn, ngọn nến trong tay Trần Thải Tinh khẽ nghiêng, sáp nến trào ra xối lên nửa thân trên của Mưu Cương, giống như axít mãnh liệt nóng rát vậy, Mưu Cương phát ra kêu thảm thiết, che lại cánh tay kêu rên.
Ngọn nến đã không còn sáp nến nữa.
Phương Tâm Di lộ ra nụ cười ngoan độc, thò tay tiến lên, nhưng so với cô thì Trần Thải Tinh vẫn nhanh hơn một bước, cậu hẳn sớm đã dự đoán được hết mưu kế rồi, giơ giá cắm nến bất ngờ đâm vào ngực của Phương Tâm Di, động tác hai người dường như cùng một lúc, móng tay sắc nhọn của Phương Tâm Di cách cổ của Trần Thải Tinh một khoảng nhỏ thì dừng lại.
“Xem ra vẫn là tôi đây nhanh hơn.” Trần Thải Tinh đem nửa ngọn nến lung lay nhỏ xuống.
Ngọn nến rời khỏi giá cắm nến, chiếc giá cắm nến bén nhọn thon dài như cái đinh có chỗ loang màu do sáp nến tích tụ lâu năm, hiện tại chỗ ấy đang cắm thẳng ở ngực của Phương Tâm Di. Phương Tâm Di ôm lấy bên ngực trái kêu rên, duỗi tay muốn rút nó ra, nhưng một khi đụng tới hoa văn khắc trên đồng thau liền đau đớn như bị bỏng rát, liên tục kêu gào thảm thiết liên tục, thậm chí da thịt lở loét ra rơi xuống.
“Ôi vãi, biến hình thật kìa.” Cảnh Kiến đứng ra che chở trước người chị Nguyên, tự nói: “Moi tim kiểu này cũng khá hữu dụng đấy!”
Làn da Phương Tâm Di nứt toác hết ra, lộ ra cơ bắp máu thịt xếp từng lớp lớp, mấu chốt nhất là nửa người dưới của cô đã không còn chân nữa, chỉ còn bộ xương trắng hếu mà thôi.
“Tiểu Di! Tiểu Di!” Mưu Cương nhịn đau lết tới ôm Phương Tâm Di. Phương Tâm Di hô to:
“Mau rút nó ra, nhanh lên.”
Đều là quỷ như nhau, Mưu Cương tất nhiên chẳng làm gì được, mặc dù hắn có thể chịu đựng đau đớn, nhưng da thịt cứ tróc ra từng lớp đến mức lộ hết xương cốt ra ngoài, căn bản không có cách nào rút giá cắm nến ra được, đành phải trơ mắt nhìn Phương Tâm Di trong lồng ngực hắn biến thành bộ dạng khi chết mà vẫn không thể nhúc nhích chút nào.
“Các ngươi nên bị vậy.”
Trần Thải Tinh vỗ vỗ tay, bày ra bộ dạng đã đánh xong boss cuối, kết thúc phụ bản. Cảnh Kiến nắm giá cắm nến: “Chị, chị thật sự muốn đâm vào hả?”
Phương Tâm Di giống như đã chết rồi, hiện tại Mưu Cương như rơi vào trạng thái điên loạn, Cảnh Kiến rất sợ, nhìn về phía oldbie, oldbie lại nhìn Thẩm Huyên, cuối cùng ba người đều đồng lòng nhìn về phía Trần Thải Tinh.
“Người ta là một thai phụ ngây thơ yếu đuối, đối với loại ma quỷ giết người không chớp mắt này, tôi cũng không dám động vào.” Trần Thải Tinh yêu kiều nói, nhìn về phía Nguyên tiên sinh sau lưng như là vừa mới nhớ tới, nói: “Đúng rồi, tôi với Nguyên tiên sinh còn có giao dịch, chúng tôi đi ra ngoài nói chuyện trước đã, các người cứ thong thả mà đâm chọt gì đó đi.”
Ba người:???
Chị Nguyên à, chị đừng đi mà, bên ngoài lạnh lắm, chị thuận tay đâm một cái thôi cũng được!!!
Nhưng chị Nguyên đã đi thật rồi, một đường đi theo Nguyên tiên sinh. Ba người cũng không dám giữ lại.
Cửa nhà gỗ nhỏ phanh một tiếng đóng lại.
Ngăn cách với căn phòng đầy mùi hôi tanh. Trần Thải Tinh thở ra một hơi, gió lạnh trên núi tuyết phả vào mặt, so với bên trong vẫn thoải mái hơn nhiều.
“Em không sợ bên trong xảy ra chuyện gì à?” Giọng của Nguyên tiên sinh phảng phất mùi chua thanh mát, “Cái người tên là Cảnh Kiến vẫn còn ở bên trong đấy.”
“Mưu Cương sống dở chết dở, ba người kia nếu cả việc cỏn con này làm cũng không xong, sớm hay muộn cũng sẽ bay màu thôi.” Hắn lại không phải là thánh mẫu thật.
Nguyên tiên sinh: “Tôi cứ nghĩ rằng em coi người đó như em trai của mình.” Tinh Tinh chính là rất bênh vực người của mình.
Nói đến cái đề tài này, Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn Nguyên tiên sinh, từng câu từng chữ chậm rãi nói, nhưng mà càng về sau càng nghe ra vài phần hương vị đay nghiến.
“Tôi có một người em trai, nhỏ hơn đây một chút, da thịt trắng trắng mềm mềm, tóc rất mềm mại, nói chuyện mang theo âm sữa, cả ngày tung ta tung tăng đi theo sau lưng tôi, nhóc ấy tên Tiểu Cửu Vạn, Nguyên tiên sinh có biết không?”
Nguyên tiên sinh:…… nói về này đề tài thật này đúng là tự tìm đường chết.
Không cần Nguyên tiên sinh trả lời, Trần Thải Tinh đã tự đáp lại: “Đúng vậy, Nguyên tiên sinh tất nhiên biết chứ, chính là Nguyên tiên sinh đã nuốt em trai tôi rồi mà.”
“Tinh Tinh, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, em phải biết là tôi chính là thằng nhóc đó.”
“Anh không phải.” Trần Thải Tinh lúc này rất bình tĩnh, giọng điệu không hề gây rối một cách vô cớ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía đối phương, “Khi tôi phát hiện được thân phận của anh, tôi đã biết không thể đem cậu trở thành nhóc học sinh tiểu học lớp 3 Nguyên Cửu Vạn nữa rồi.”
Vấn đề này cậu cũng đã phân rõ trắng đen, tình cảm anh em đối với cậu nhóc học sinh tiểu học kia cũng đã không còn nữa rồi.
“Anh hiểu rõ tôi mà.”
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, để tránh đi cơn giận của cậu, hắn đã dùng thân phận NPC trưởng thành để xuất hiện trước mặt cậu. Vì dùng thân phân boss nhỏ của bảo tàng tượng sáp để tiếp cận Tinh Tinh, nên vô hình chung đã chọc cho cậu giận thành thế này.“Tôi không có ác ý đâu Tinh Tinh à.” Nguyên tiên sinh giải thích.
Trần Thải Tinh cười một cái, “Tôi biết. Nếu anh mà có ác ý thì phía dưới của cậu đã sớm không còn.”
Nguyên tiên sinh:……
Hai người đứng một lúc ở bên ngoài, trong nhà gỗ vang lên tiếng chửi bậy ầm ầm, đều là giọng nói của Cảnh Kiến cùng oldbie, Thẩm Huyên thế mà còn tỏ ra rất bình tĩnh. Kết quả đi vào, Thẩm Huyên té xỉu trên mặt đất, chỉ còn lại có hai tên đàn ông run bần bật ôm nhau, trong phòng có hai cỗ thi thể, thi thể đã khôi phục thành trạng thái chết lúc ban đầu.
Phương Tâm Di ăn mặc trang phục thể thao leo núi, nhưng lại không có áo khoác, cả người bị thương do giá rét run cầm cập, ống quần trống rỗng lộ ra xương trắng hếu. Trên người Mưu Cương toàn là vết trầy xước loang lổ, gồ ghề lồi lõm thiếu thịt.
“Chị Nguyên, xử lí hai người bọn họ kiểu gì bây giờ?”
“Không nhìn ra được cậu là người rất lương thiện đấy, còn muốn đem đi chôn à?”
Cảnh Kiến lắc đầu như trống bỏi, là do miệng nhanh hơn não!
“Ngày mai sẽ thiêu.” Trần Thải Tinh nói.
Thế giới này hẳn cho điểm sẽ không cho điểm quá cao.
Mọi người cứ thế vật vã trôi qua một đêm, ngày hôm sau lửa từ bếp lò bùng cháy nuốt trọn nhà gỗ trong biển lửa.
“Các vị, tôi nhận được thông báo từ trạm khí tượng rằng sắp có một cơn lốc sắp đổ bộ, không thích hợp để tiếp tục leo núi tuyết, thật là đáng tiếc, tôi sẽ đưa các vị trở về.”
Nguyên tiên sinh làm hết bổn phận của một NPC trò chơi không có tình cảm gì sất chỉ biết đọc lời thoại.
Rốt cuộc cũng có thể trở về nhà, thật tốt quá.
Ba người lộ ra vẻ tươi cười, mọi người đều thong thả bước đi, Cảnh Kiến tò mò tám chuyện hỏi: “Chị Nguyên, sao mà chị lại biết cuối cùng phải dùng giá cắm nến cắm vào ngực thế?”
“Trò chơi ban cho lũ quỷ quái năng lực thì cũng sẽ lưu lại cho người chơi một đường sống, bằng không trò chơi này sẽ mất cân bằng, sẽ không còn hứng thú nữa.” Trần Thải Tinh thấy oldbie và Thẩm Huyên đều nghe trộm được cũng không thèm để ý hiếm khi nghiêm túc nói: “Thế giới này nếu không cung cấp manh mối, chỉ dựa vào điều kiện mà trò chơi đưa ra, thì quá hà khắc rồi. Chúng ta mỗi ngày ở đây đều phải leo núi, điểm khác biệt duy nhất chính là nhà gỗ, cho nên nhà gỗ sẽ có đạo cụ để khống chế quỷ quái.”
“Vậy Chị Nguyên ơi, sao chị lại biết không thể thiêu chết bọn họ mà phải đâm vào tim ạ?” Cảnh Kiến càng tò mò hơn.
Trần Thải Tinh lộ ra nụ cười như phù thủy ăn thịt trẻ con, Cảnh Kiến sợ tới mức kêu um lên, xách dép chạy xa tận ba mét.
“Đương nhiên là vì có kinh nghiệm.”
Danh hiệu bàn tay thánh đâu phải chỉ để trưng.
“Trong trò chơi này muốn giết chết quỷ quái chỉ có thể có một cách duy nhất mà thôi, không thú vị chút nào.” Trần Thải Tinh thuận miệng cảm thán một câu.
Nguyên tiên sinh nghe được, lộ ra biểu tình như đang suy tư điều gì đó.
Lúc trở về dường như đi nhanh hơn rất nhiều, rõ ràng bọn họ leo tới tận vài ngày trời, nhưng khi xuống núi mới có nửa ngày đã thấy được cồng chào khi bắt đầu leo, vì thế chỉ nhanh chân thêm một hai bước thì đến lúc trời vừa tối đã tới nơi. Xe trượt tuyết của Nguyên tiên sinh còn ở đó, bên trong chứa vali hành lý của Trần Thải Tinh.
Cảnh Kiến thấy thế, nói: “Chị Nguyên, em đã giặt sạch sẽ thơm tho quần áo cho chị, chị cho em số điện thoại được không?”
“Không thể.” Nguyên tiên sinh mở miệng từ chối lạnh lùng hơn cả băng. ngôn tình hoàn
Trần Thải Tinh quét mắt, Nguyên tiên sinh chỉ có thể thu lại sự khó ở lạnh lùng, tỏ vẻ hiền lành tươi cười, nhắc nhở nói: “Tốt nhất là không nên có liên hệ gì giữa trò chơi và thế giới thật.”
“Nếu có thì làm sao? Sẽ chết ư? Không được nói chuyện này với người ở thế giới thật nếu không sẽ bị tưởng là bệnh nhân tâm thần hoặc trở thành mẫu vật để làm nghiên cứu thí nghiệm sao?” Cảnh Kiến là người mới nên trong đầu tràn ngập mười vạn câu hỏi vì sao.
Trần Thải Tinh nghĩ thầm nếu không làm thế thì cậu sẽ phát hiện rằng chi Nguyên đây mà tốc váy lên thì bên trong còn lớn hơn cả cậu!
“Cái gì cũng không được.”
Đúng lúc này, cảm giác không trọng lực quen thuộc bỗng ập đến, trước mắt tối sầm.
Trò chơi thần quái [Ai là quỷ núi tuyết?] bảng tổng kết cá nhân của Trần Thải Tinh.
Tìm ra quỷ: hoàn thành.
Giết chết Boss Phương Tâm Di: hoàn thành.
Tìm ra manh mối: hoàn thành.
Danh sách biến mất, màn chơi núi tuyết được xếp độ khó trung cấp. Cho điểm cấp S, khen thưởng một trăm đồng vàng, rớt xuống một đạo cụ 【 Người tuyết nhỏ: Thích người tuyết nhỏ chứ? Khả khả ái ái không có đầu, sử dụng đạo cụ Người tuyết nhỏ, tùy thời điểm mong muốn có thể biến ra người tuyết nhỏ, nó sẽ nghe theo sự chỉ huy của bạn đó nha ~ ( đương nhiên vào mùa hè người tuyết nhỏ sẽ bị tan chảy mất) 】
Trần Thải Tinh nhìn vào chỉ dẫn sử dụng đạo cụ vừa rơi xuống.
Làm như cậu không biết mùa hè người tuyết sẽ tan ấy.
Như vậy xin hỏi đạo cụ này cho cậu có tác dụng gì?
Làm nũng à?
Còn khả khả ái ái không có đầu, đáng yêu có thể đáng yêu kiểu gì?!
Chị Nguyên trong lòng khinh thường nghĩ.
Cảm giác như mất trọng lực, lại mở mắt ra hóa ra vẫn còn ở sân bay.
Trần Thải Tinh chú ý tới ánh mắt mọi người dường như xem nhẹ cậu, hẳn là ra khỏi trò chơi khi rơi chậm sẽ làm giảm cảm giác tồn tại. Sau khi tắt đạo cụ hóa trang, cảm giác tồn tại của cậu mới bị lôi trở lại hiện thực.
Di động vang tiếng ting ting.
Trần Thải Tinh mở ra thì là Quách Dục gọi, vừa nhấc mày thì đầu kia đã nói thẳng: “Tinh ơi, anh cùng lão Trình vào thế giới cấp cao rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.