Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao
Chương 142: Phiên Ngoại 5: Thôn du lịch Thánh mẫu
Lộ Quy Đồ
14/03/2021
Editor: Nhật Hạ
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn đi thế giới tu chân đón con trai và Tiểu Bạch. Chạy một chuyến đến Côn Lôn giới, Lâm Hân nhìn thấy sư phụ rất vui vẻ, đắc ý kể lại hành trình mấy ngày nay đã đi đâu chơi gì với Hắc Đản kể lại hết với sư phụ, y hệt như đang báo cáo bài tập về nhà.
“Không sao đâu, ta đã biết chuyện của Hỏa Linh Chi và Băng Liên.” Trần Thải Tinh nhìn tiểu đồ đệ, vẫn luôn ngăn nắp quy củ, chẳng trách tu vi lúc này lại rơi vào thế nghẽn cổ chai, nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Lâm Hân, con hãy thử những việc mà mình chưa từng làm, không cần lúc nào cũng phải tuân theo quy củ như thế, nói không chừng tu vi sẽ có đột phá.”
Lâm Hân quy củ hành đại lễ xưng phải.
Trần Thải Tinh gật đầu, không còn gì căn dặn, bèn cùng Nguyên Cửu Vạn đi Hỏa Diệm Sơn.
Trong khu rừng ở Hoả Diệm Sơn, Bạch Long, Băng Liên, Hỏa Linh Chi, Sương đen, bốn giống loài vốn khác nhau đang chơi đùa thật vui vẻ. Hắc Đản vừa nhìn thấy ba ba, vui vẻ bay đến đâm đầu vào lồng ngực ba ba, làm nũng nói muốn ba ba.
Trần Thải Tinh: … Cứ xạo đi, đừng tưởng ba không thấy cái đứa mới vừa đùa vui đến quên trời quên đất là con.
Nhưng mà Trần Thải Tinh không vạch trần, hôn một cái lên khuôn mặt tròn trong của con cưng, không ngờ Hỏa Linh Chi đã tu thành hình người, còn là một thiếu niên xinh đẹp như vậy, không khỏi nhìn qua nhìn về thêm mấy lần.
“Tỷ tỷ, ngươi biến thành ca ca ta cũng nhận ra ngươi.” Hỏa Linh Chi vui vẻ nói, bị nhìn nhiều lần, cũng không tức giận, còn nói: “Ca ca, ngươi nhìn ta có chỗ nào không đẹp ta sẽ sửa lại cho ngươi xem.”
Trần Thải Tinh: … Đứa nhỏ này tại sao cũng là phường nhan khống.
“Không cần, ngươi bây giờ đã rất xinh đẹp rồi.” Chẳng trách Hắc Đản thích chơi cùng Hỏa Linh Chi.
Quay qua nhìn Băng Liên có Hư Vô Chi Lực, tu vi so với Hỏa Linh Chi còn vững vàng hơn, hai người, một người thì khi nóng lên sẽ bắn lửa tia lửa nóng đến chói mắt ra bốn phía, người còn lại lạnh như núi băng nở ra hoa sen, nhưng mà cả hai lại cực kì hợp nhau. Hai cây thực vật tu luyện tốt, Trần Thải Tinh cũng không có gì để nói. Bọn họ không quay về thành Hư Vô, Hắc Đản hỏi ba ba đi đâu chơi.
“Đi ăn đặc sản rừng núi đi.” Trần Thải Tinh nhớ tới huynh đệ Tô Đạt, Tô Nhạc.
Thôn của phó bản đèn lồng da người, giờ đã sửa lại đường quanh núi, một vòng lại một vòng, cảnh vật đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu Trần Thải Tinh tới đây.
Làng bị bỏ hoang.
Mấy căn nhà gỗ nhỏ hai tầng đều bị rêu xanh dây leo phủ kín, đường đi mọc đầy cỏ dại cao tới đầu gối, mơ hồ nhìn ra được phó bản trong trí nhớ. Thôn bị bỏ hoang, quảng trường vẫn còn, từ đường thì tróc mái, dường như đã từng bị đốt cháy, không còn dáng vẻ âm u mục nát năm đó, cây liễu cũng không thấy nữa.
“Ba ba không có ai.” Hắc Đản cưỡi trên người Tiểu Bạch nói.
Trần Thải Tinh: …
Trước khi tới Hắc Đản đã leo khỏi người Tiểu Bạch, tuy rằng Tiểu Bạch rút nhỏ thân hình thành con rồng tí hon, thế nhưng nhìn Hắc Đản bay giữa trời, hẳn là sẽ dọa héo bất kì ai thấy được. Thế nhưng, trong thôn không có ai.
“Nhìn đằng trước.”
Từ đường nhỏ trong làng đi ra ngoài, ngay sau đó là đến đường lớn xi măng. Sau khi xe đến, Hắc Đản vừa nhảy xuống, Tiểu Bạch liền biến thành rắn còn nhỏ hơn vừa nãy, vòng quanh tay của Hắc Đản, Hắc Đản sờ sờ nói: “Cực cho Tiểu Bạch rồi.”
Tiểu Bạch dụi vào lòng bàn tay Hắc Đản.
Tình cảm cả hai cũng rất tốt. Trần Thải Tinh cũng không để ý.
Hắc Đản không như mấy đứa nhỏ bình thường, lớn lên từ vườn trẻ, được kết bạn, học tập tri thức cùng mấy bạn nhỏ khác… Hắc Đản học rất nhanh, lại không thể ngồi yên, hơn nữa cũng chẳng có đề tài chung với những đứa trẻ khác. Không thể bắt nó học nhạc thiếu nhi, Hắc Đản sẽ hóa quỷ dọa người ta chạy mất.
Trần Thải Tinh vốn đang lo lắng trạng thái tâm lý của con cưng, may là giờ đã có Tiểu Bạch làm bạn chơi cùng đem lại tuổi thơ cho Hắc Đản.
Đường lớn vây quanh thôn trên núi.
Đầu thôn có một tảng đá lớn khắc “Thôn Thánh Mẫu”, Trần Thải Tinh nhìn thấy tảng đá lớn khắc chữ im lặng một giây, quay đầu nhìn Nguyên Cửu Vạn, “Chắc không phải như em nghĩ đâu nhỉ?”
Nguyên Cửu Vạn không nói mà chỉ nhìn Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh nhìn sang, thấy cách khối đá tầm mười mấy mét có tượng đá điêu khắc thánh mẫu – một cô gái tóc đen, bụng nhô lên, mặt lạnh nhưng lại có đôi mắt ấm áp.
Là thánh mẫu Nguyên Tinh.
Trần Thải Tinh: …
“Đùa quá trớn rồi.” Trần Thải Tinh chiêm ngưỡng tượng đá thánh mẫu, như nhìn thấy bản thân mình thời trẻ trâu, thoáng chút ngượng ngùng, nghĩ thầm thật may là lúc này cậu mặc đồ nam, sẽ không có ai nhận ra.
Thôn này sửa chữa rất nhiều, nhà nào cũng là nhà lầu, được tu sửa đẹp đẽ, hiện đại. Không giống như trước kia toàn đốt đèn dầu.
Xe ô tô không ngừng đi về hướng thôn, Trần Thải Tinh còn muốn thôn này mở rộng thêm với bên ngoài, vừa nhìn lại, thấy bên cạnh cửa thôn là một mảnh gỗ khắc – Thôn du lịch Thánh Mẫu.
Ờm, thôn du lịch Thánh mẫu.
“Đến giờ cơm rồi, kiếm gì ăn thôi.” Trần Thải Tinh quyết định, chừa cho Thánh mẫu chút mặt mũi.
Hắc Đản vừa đi vừa nhảy rất vui vẻ làm hai cái đuôi ngựa cũng đung đưa theo.
Tùy ý quẹo vào một căn nhà, lúc gọi món ăn, Trần Thải Tinh phát hiện bà chủ vẫn luôn nhìn cậu và Hắc Đản, cậu đang mặc đồ nam bụng cũng không lớn nên chắc sẽ không bị nhận ra đâu nhỉ?
“Cậu giống thánh mẫu thiệt á.” Bà chủ tươi cười vui vẻ nói.
Trần Thải Tinh nở nụ cười, bắt đầu diễn: “Có lẽ là do tôi và cô ấy đều có tâm địa thiện lương như nhau.”
Bà chủ: … Lần đầu tiên thấy có người tự khen mình như vậy.
Chờ cơm nước xong xuôi, Trần Thải Tinh hỏi về thôn du lịch Thánh Mẫu. Bà chủ nhiệt tình, chỉ vào lịch treo tường trong nhà, nói: “Đây chính là thánh mẫu nương nương, cậu xem có phải là rất giống cậu không.”
Quả thực trông như chị em!
Trần Thải Tinh chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu có thể xuất hiện trên lịch treo tường.
Bởi vì cậu rất giống thánh mẫu, bà chủ như bắt trúng đài nói đủ chuyện, kể hết từ a đến z. Trước đây trưởng làng quá phong kiến mê tín, làm rất nhiều chuyện sai lầm, để rất nhiều bé gái phải chết, cậu nói xem mấy người kia nghĩ cái gì trong đầu? Treo cổ con gái mình để hiến tế cho tổ tiên, tổ tiên kiểu gì mà chó má đến mức ấy cơ chứ!
Có thể nhìn ra bà chủ rất chán ghét lễ tế thánh nữ, mạnh mẽ lên án một chặp, lúc này mới nói: “Sau đó thánh mẫu nương nương đến, bài trừ mê tín ngu dốt, nghe nói là thôn dân đều biết hối cải, làm lại mọi thứ, nhưng tôi nghĩ là do sợ khuê nữ về báo thù nên mới vậy. Trưởng thôn Thánh mẫu chúng tôi, chính là Tô Đạt, Tô Nhạc rời khỏi thôn, sau đó thôn kia cực kì xui xẻo, gặp quả báo, trong thôn không một ai có thể sinh con được nữa, ha, đáng đời!”
Coconut pussy.
Trần Thải Tinh gật đầu.
“Thôn không sinh được đứa nào, sau đó cảnh sát cũng tới điều tra, tra ra đều là mạng người, mấy đứa trẻ không phải là đồ vật của cha mẹ, làm sao có thể nói giết là giết, tất nhiên là tù mọt gông!” Bà chủ sảng khoái nói, “Sau đó chúng tôi khai khẩn đất hoang, sửa chữa đường xá, trưởng thôn Tô Đạt, Tô Nhạc quay về, mang theo tiền bạc mua lại đất đai, nói là Thánh mẫu nương nương muốn xây dựng lại thôn.”
Nhóm thôn dân đầu tiên thực chất chính là mấy đứa trẻ của thôn cũ có cha mẹ phải ngồi tù, sau đó được mấy nhà tình thương nhận nuôi, cuộc sống cũng không tốt đẹp là bao. Tô Đạt với Tô Nhạc ra ngoài làm công hơn mười năm, kiếm được chút của cải, trở về làng, những đứa trẻ năm ấy có người trở lại, có người tiếp tục ra ngoài làm công. Hơn ba mươi năm qua đi, dần dà dân cư trong làng cũng trở nên phức tạp hơn.
“Trưởng thôn cũ cũng từng muốn kiến thiết lại thôn làm thôn du lịch, thế nhưng vừa khởi công đã xảy ra chuyện, âm khí quá nặng, mời hòa thượng đọc kinh cũng vô dụng, sau đó không ai dám nữa.” Bà chủ nói.
Sau đó là khen thôn du lịch Thánh mẫu bọn họ khác xa với cái thôn cũ kĩ kia.
“Thôn chúng ta cả đời làm điều thiện, quyên tiền để xây dựng, thu nhập hằng năm trong thôn đều được trích một phần ra quyên góp, dùng để giúp đỡ cho các bé gái nghèo được đi học. Ở đây chúng tôi không cần thắp hương quỳ lạy gì cả, thánh mẫu nương nương đã nói, nàng mong các bé gái có thể đọc nhiều sách, cũng không cần dâng hương cúng quả gì, các cậu chắc cũng thấy tượng điêu khắc thánh mẫu ở đầu thôn nhỉ? Có rất nhiều du khách ném tiền xu vào hồ cầu may, nhưng mà có cầu mấy cũng vô dụng, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy bé gái trong thôn chúng tôi lớn lên đều vô cùng thông minh xinh đẹp…”
“Mấy du khách đến nơi này nếu dẫn theo con gái đều muốn dẫn đến diện kiến Thánh mẫu, để cầu mong thi cử được thuận buồm xuôi gió.”
Trần Thải Tinh: …
Cậu thật sự không biết mình còn có tác dụng này.
Lại nhìn lịch treo tường nhà bà chủ, ở giữa là tranh sơn dầu thánh mẫu Nguyên Tinh, hẳn là hai anh em Tô Đạt, Tô Nhạc tả lại cho họa sĩ phác họa, giống Nguyên Tinh đến tám phần, chỉ là ‘hiền lành’ hơn chút, bên trái ghi: Đọc sách nhiều, ít thắp hương; bên phải ghi: Mang tấm lòng thiện làm việc tốt, hoành phi: Thánh mẫu phù hộ.
???
Tây không đúng, đông không đúng, giữa cũng trật luôn.
Thôi được rồi.
Ý đúng là được.
Tô Đạt, Tô Nhạc đã hơn bảy mươi tuổi, con cháu đầy cả sảnh đường, đối xử bình đẳng với con cháu, không ai phải chịu bất công, không trọng nam khinh nữ. Trần Thải Tinh chỉ sợ thôn này không làm được như vậy, thế thì thật không tốt.
“Ai, đều là con do chính mình sinh, sao có thể cay nghiệt với nó.” Bà chủ cười, mới vừa nói xong, thấy đứa nhỏ quần áo đầy nước bùn bước vào, liền mắng to: “Cái thằng này mày dám xuống sông đi chơi? Mẹ đánh chết mày bây giờ.”
Thằng bé tám – chín tuổi, cũng không sợ, giương cổ trả lời: “Chị cũng xuống sông mà.”
“Chị mày xuống sông thì nó xuống, mày lớn giọng với mẹ làm gì? Chị mày đâu? Quần áo có ướt không? Trời này dễ cảm mạo, lần sau mày còn rủ chị mày xuống sông, mẹ sẽ đánh mày, mẹ đã nói với mày…”
Trần Thải Tinh: …
Chắc cũng coi như đối xử bình đẳng nhỉ.
Thế giới này đúng là tốt hơn so với tưởng tượng của cậu.
Cơm nước xong, trước khi đi, Trần Thải Tinh cũng không gặp Tô Đạt, Tô Nhạc, cậu từ miệng bà chủ nghe được hai anh em giờ sống rất yên vui, không cần thiết phải gặp lại nhau làm gì. Hẳn là khi gặp mặt cũng không thể chạy đến trước mặt người ta mà nói hai người xây dựng được thôn Thánh mẫu như này cũng đã vất vả rồi, bây giờ có thể đổi thành thôn Thánh phụ rồi đấy được.
Cũng chả mấy hay ho, tưởng tượng đến cảnh du khách tới nơi này thăm thú, dẫn theo con gái rồi bảo: Đến sờ Thánh phụ đi, Thánh phụ sẽ phù hộ cho con trở nên xinh đẹp, thông minh, khỏe mạnh…?
Không hợp lí tí tẹo nào.
Trần Thải Tinh cũng cần giữ mặt mũi của mình mà.
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn đi thế giới tu chân đón con trai và Tiểu Bạch. Chạy một chuyến đến Côn Lôn giới, Lâm Hân nhìn thấy sư phụ rất vui vẻ, đắc ý kể lại hành trình mấy ngày nay đã đi đâu chơi gì với Hắc Đản kể lại hết với sư phụ, y hệt như đang báo cáo bài tập về nhà.
“Không sao đâu, ta đã biết chuyện của Hỏa Linh Chi và Băng Liên.” Trần Thải Tinh nhìn tiểu đồ đệ, vẫn luôn ngăn nắp quy củ, chẳng trách tu vi lúc này lại rơi vào thế nghẽn cổ chai, nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Lâm Hân, con hãy thử những việc mà mình chưa từng làm, không cần lúc nào cũng phải tuân theo quy củ như thế, nói không chừng tu vi sẽ có đột phá.”
Lâm Hân quy củ hành đại lễ xưng phải.
Trần Thải Tinh gật đầu, không còn gì căn dặn, bèn cùng Nguyên Cửu Vạn đi Hỏa Diệm Sơn.
Trong khu rừng ở Hoả Diệm Sơn, Bạch Long, Băng Liên, Hỏa Linh Chi, Sương đen, bốn giống loài vốn khác nhau đang chơi đùa thật vui vẻ. Hắc Đản vừa nhìn thấy ba ba, vui vẻ bay đến đâm đầu vào lồng ngực ba ba, làm nũng nói muốn ba ba.
Trần Thải Tinh: … Cứ xạo đi, đừng tưởng ba không thấy cái đứa mới vừa đùa vui đến quên trời quên đất là con.
Nhưng mà Trần Thải Tinh không vạch trần, hôn một cái lên khuôn mặt tròn trong của con cưng, không ngờ Hỏa Linh Chi đã tu thành hình người, còn là một thiếu niên xinh đẹp như vậy, không khỏi nhìn qua nhìn về thêm mấy lần.
“Tỷ tỷ, ngươi biến thành ca ca ta cũng nhận ra ngươi.” Hỏa Linh Chi vui vẻ nói, bị nhìn nhiều lần, cũng không tức giận, còn nói: “Ca ca, ngươi nhìn ta có chỗ nào không đẹp ta sẽ sửa lại cho ngươi xem.”
Trần Thải Tinh: … Đứa nhỏ này tại sao cũng là phường nhan khống.
“Không cần, ngươi bây giờ đã rất xinh đẹp rồi.” Chẳng trách Hắc Đản thích chơi cùng Hỏa Linh Chi.
Quay qua nhìn Băng Liên có Hư Vô Chi Lực, tu vi so với Hỏa Linh Chi còn vững vàng hơn, hai người, một người thì khi nóng lên sẽ bắn lửa tia lửa nóng đến chói mắt ra bốn phía, người còn lại lạnh như núi băng nở ra hoa sen, nhưng mà cả hai lại cực kì hợp nhau. Hai cây thực vật tu luyện tốt, Trần Thải Tinh cũng không có gì để nói. Bọn họ không quay về thành Hư Vô, Hắc Đản hỏi ba ba đi đâu chơi.
“Đi ăn đặc sản rừng núi đi.” Trần Thải Tinh nhớ tới huynh đệ Tô Đạt, Tô Nhạc.
Thôn của phó bản đèn lồng da người, giờ đã sửa lại đường quanh núi, một vòng lại một vòng, cảnh vật đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu Trần Thải Tinh tới đây.
Làng bị bỏ hoang.
Mấy căn nhà gỗ nhỏ hai tầng đều bị rêu xanh dây leo phủ kín, đường đi mọc đầy cỏ dại cao tới đầu gối, mơ hồ nhìn ra được phó bản trong trí nhớ. Thôn bị bỏ hoang, quảng trường vẫn còn, từ đường thì tróc mái, dường như đã từng bị đốt cháy, không còn dáng vẻ âm u mục nát năm đó, cây liễu cũng không thấy nữa.
“Ba ba không có ai.” Hắc Đản cưỡi trên người Tiểu Bạch nói.
Trần Thải Tinh: …
Trước khi tới Hắc Đản đã leo khỏi người Tiểu Bạch, tuy rằng Tiểu Bạch rút nhỏ thân hình thành con rồng tí hon, thế nhưng nhìn Hắc Đản bay giữa trời, hẳn là sẽ dọa héo bất kì ai thấy được. Thế nhưng, trong thôn không có ai.
“Nhìn đằng trước.”
Từ đường nhỏ trong làng đi ra ngoài, ngay sau đó là đến đường lớn xi măng. Sau khi xe đến, Hắc Đản vừa nhảy xuống, Tiểu Bạch liền biến thành rắn còn nhỏ hơn vừa nãy, vòng quanh tay của Hắc Đản, Hắc Đản sờ sờ nói: “Cực cho Tiểu Bạch rồi.”
Tiểu Bạch dụi vào lòng bàn tay Hắc Đản.
Tình cảm cả hai cũng rất tốt. Trần Thải Tinh cũng không để ý.
Hắc Đản không như mấy đứa nhỏ bình thường, lớn lên từ vườn trẻ, được kết bạn, học tập tri thức cùng mấy bạn nhỏ khác… Hắc Đản học rất nhanh, lại không thể ngồi yên, hơn nữa cũng chẳng có đề tài chung với những đứa trẻ khác. Không thể bắt nó học nhạc thiếu nhi, Hắc Đản sẽ hóa quỷ dọa người ta chạy mất.
Trần Thải Tinh vốn đang lo lắng trạng thái tâm lý của con cưng, may là giờ đã có Tiểu Bạch làm bạn chơi cùng đem lại tuổi thơ cho Hắc Đản.
Đường lớn vây quanh thôn trên núi.
Đầu thôn có một tảng đá lớn khắc “Thôn Thánh Mẫu”, Trần Thải Tinh nhìn thấy tảng đá lớn khắc chữ im lặng một giây, quay đầu nhìn Nguyên Cửu Vạn, “Chắc không phải như em nghĩ đâu nhỉ?”
Nguyên Cửu Vạn không nói mà chỉ nhìn Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh nhìn sang, thấy cách khối đá tầm mười mấy mét có tượng đá điêu khắc thánh mẫu – một cô gái tóc đen, bụng nhô lên, mặt lạnh nhưng lại có đôi mắt ấm áp.
Là thánh mẫu Nguyên Tinh.
Trần Thải Tinh: …
“Đùa quá trớn rồi.” Trần Thải Tinh chiêm ngưỡng tượng đá thánh mẫu, như nhìn thấy bản thân mình thời trẻ trâu, thoáng chút ngượng ngùng, nghĩ thầm thật may là lúc này cậu mặc đồ nam, sẽ không có ai nhận ra.
Thôn này sửa chữa rất nhiều, nhà nào cũng là nhà lầu, được tu sửa đẹp đẽ, hiện đại. Không giống như trước kia toàn đốt đèn dầu.
Xe ô tô không ngừng đi về hướng thôn, Trần Thải Tinh còn muốn thôn này mở rộng thêm với bên ngoài, vừa nhìn lại, thấy bên cạnh cửa thôn là một mảnh gỗ khắc – Thôn du lịch Thánh Mẫu.
Ờm, thôn du lịch Thánh mẫu.
“Đến giờ cơm rồi, kiếm gì ăn thôi.” Trần Thải Tinh quyết định, chừa cho Thánh mẫu chút mặt mũi.
Hắc Đản vừa đi vừa nhảy rất vui vẻ làm hai cái đuôi ngựa cũng đung đưa theo.
Tùy ý quẹo vào một căn nhà, lúc gọi món ăn, Trần Thải Tinh phát hiện bà chủ vẫn luôn nhìn cậu và Hắc Đản, cậu đang mặc đồ nam bụng cũng không lớn nên chắc sẽ không bị nhận ra đâu nhỉ?
“Cậu giống thánh mẫu thiệt á.” Bà chủ tươi cười vui vẻ nói.
Trần Thải Tinh nở nụ cười, bắt đầu diễn: “Có lẽ là do tôi và cô ấy đều có tâm địa thiện lương như nhau.”
Bà chủ: … Lần đầu tiên thấy có người tự khen mình như vậy.
Chờ cơm nước xong xuôi, Trần Thải Tinh hỏi về thôn du lịch Thánh Mẫu. Bà chủ nhiệt tình, chỉ vào lịch treo tường trong nhà, nói: “Đây chính là thánh mẫu nương nương, cậu xem có phải là rất giống cậu không.”
Quả thực trông như chị em!
Trần Thải Tinh chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu có thể xuất hiện trên lịch treo tường.
Bởi vì cậu rất giống thánh mẫu, bà chủ như bắt trúng đài nói đủ chuyện, kể hết từ a đến z. Trước đây trưởng làng quá phong kiến mê tín, làm rất nhiều chuyện sai lầm, để rất nhiều bé gái phải chết, cậu nói xem mấy người kia nghĩ cái gì trong đầu? Treo cổ con gái mình để hiến tế cho tổ tiên, tổ tiên kiểu gì mà chó má đến mức ấy cơ chứ!
Có thể nhìn ra bà chủ rất chán ghét lễ tế thánh nữ, mạnh mẽ lên án một chặp, lúc này mới nói: “Sau đó thánh mẫu nương nương đến, bài trừ mê tín ngu dốt, nghe nói là thôn dân đều biết hối cải, làm lại mọi thứ, nhưng tôi nghĩ là do sợ khuê nữ về báo thù nên mới vậy. Trưởng thôn Thánh mẫu chúng tôi, chính là Tô Đạt, Tô Nhạc rời khỏi thôn, sau đó thôn kia cực kì xui xẻo, gặp quả báo, trong thôn không một ai có thể sinh con được nữa, ha, đáng đời!”
Coconut pussy.
Trần Thải Tinh gật đầu.
“Thôn không sinh được đứa nào, sau đó cảnh sát cũng tới điều tra, tra ra đều là mạng người, mấy đứa trẻ không phải là đồ vật của cha mẹ, làm sao có thể nói giết là giết, tất nhiên là tù mọt gông!” Bà chủ sảng khoái nói, “Sau đó chúng tôi khai khẩn đất hoang, sửa chữa đường xá, trưởng thôn Tô Đạt, Tô Nhạc quay về, mang theo tiền bạc mua lại đất đai, nói là Thánh mẫu nương nương muốn xây dựng lại thôn.”
Nhóm thôn dân đầu tiên thực chất chính là mấy đứa trẻ của thôn cũ có cha mẹ phải ngồi tù, sau đó được mấy nhà tình thương nhận nuôi, cuộc sống cũng không tốt đẹp là bao. Tô Đạt với Tô Nhạc ra ngoài làm công hơn mười năm, kiếm được chút của cải, trở về làng, những đứa trẻ năm ấy có người trở lại, có người tiếp tục ra ngoài làm công. Hơn ba mươi năm qua đi, dần dà dân cư trong làng cũng trở nên phức tạp hơn.
“Trưởng thôn cũ cũng từng muốn kiến thiết lại thôn làm thôn du lịch, thế nhưng vừa khởi công đã xảy ra chuyện, âm khí quá nặng, mời hòa thượng đọc kinh cũng vô dụng, sau đó không ai dám nữa.” Bà chủ nói.
Sau đó là khen thôn du lịch Thánh mẫu bọn họ khác xa với cái thôn cũ kĩ kia.
“Thôn chúng ta cả đời làm điều thiện, quyên tiền để xây dựng, thu nhập hằng năm trong thôn đều được trích một phần ra quyên góp, dùng để giúp đỡ cho các bé gái nghèo được đi học. Ở đây chúng tôi không cần thắp hương quỳ lạy gì cả, thánh mẫu nương nương đã nói, nàng mong các bé gái có thể đọc nhiều sách, cũng không cần dâng hương cúng quả gì, các cậu chắc cũng thấy tượng điêu khắc thánh mẫu ở đầu thôn nhỉ? Có rất nhiều du khách ném tiền xu vào hồ cầu may, nhưng mà có cầu mấy cũng vô dụng, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy bé gái trong thôn chúng tôi lớn lên đều vô cùng thông minh xinh đẹp…”
“Mấy du khách đến nơi này nếu dẫn theo con gái đều muốn dẫn đến diện kiến Thánh mẫu, để cầu mong thi cử được thuận buồm xuôi gió.”
Trần Thải Tinh: …
Cậu thật sự không biết mình còn có tác dụng này.
Lại nhìn lịch treo tường nhà bà chủ, ở giữa là tranh sơn dầu thánh mẫu Nguyên Tinh, hẳn là hai anh em Tô Đạt, Tô Nhạc tả lại cho họa sĩ phác họa, giống Nguyên Tinh đến tám phần, chỉ là ‘hiền lành’ hơn chút, bên trái ghi: Đọc sách nhiều, ít thắp hương; bên phải ghi: Mang tấm lòng thiện làm việc tốt, hoành phi: Thánh mẫu phù hộ.
???
Tây không đúng, đông không đúng, giữa cũng trật luôn.
Thôi được rồi.
Ý đúng là được.
Tô Đạt, Tô Nhạc đã hơn bảy mươi tuổi, con cháu đầy cả sảnh đường, đối xử bình đẳng với con cháu, không ai phải chịu bất công, không trọng nam khinh nữ. Trần Thải Tinh chỉ sợ thôn này không làm được như vậy, thế thì thật không tốt.
“Ai, đều là con do chính mình sinh, sao có thể cay nghiệt với nó.” Bà chủ cười, mới vừa nói xong, thấy đứa nhỏ quần áo đầy nước bùn bước vào, liền mắng to: “Cái thằng này mày dám xuống sông đi chơi? Mẹ đánh chết mày bây giờ.”
Thằng bé tám – chín tuổi, cũng không sợ, giương cổ trả lời: “Chị cũng xuống sông mà.”
“Chị mày xuống sông thì nó xuống, mày lớn giọng với mẹ làm gì? Chị mày đâu? Quần áo có ướt không? Trời này dễ cảm mạo, lần sau mày còn rủ chị mày xuống sông, mẹ sẽ đánh mày, mẹ đã nói với mày…”
Trần Thải Tinh: …
Chắc cũng coi như đối xử bình đẳng nhỉ.
Thế giới này đúng là tốt hơn so với tưởng tượng của cậu.
Cơm nước xong, trước khi đi, Trần Thải Tinh cũng không gặp Tô Đạt, Tô Nhạc, cậu từ miệng bà chủ nghe được hai anh em giờ sống rất yên vui, không cần thiết phải gặp lại nhau làm gì. Hẳn là khi gặp mặt cũng không thể chạy đến trước mặt người ta mà nói hai người xây dựng được thôn Thánh mẫu như này cũng đã vất vả rồi, bây giờ có thể đổi thành thôn Thánh phụ rồi đấy được.
Cũng chả mấy hay ho, tưởng tượng đến cảnh du khách tới nơi này thăm thú, dẫn theo con gái rồi bảo: Đến sờ Thánh phụ đi, Thánh phụ sẽ phù hộ cho con trở nên xinh đẹp, thông minh, khỏe mạnh…?
Không hợp lí tí tẹo nào.
Trần Thải Tinh cũng cần giữ mặt mũi của mình mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.