Chương 27
Cửu Đâu Tinh
17/11/2021
***
Trong lòng Chu Ngộ Thần vẫn nhớ kĩ những lời mà Thời Lạc vừa nói.
Tối nay chắc chắn Chúc Vãn chưa ăn một bữa cơm nào tử tế nên giờ phút này chắc dạ dày cô gái nhỏ khó chịu lắm.
Anh lôi kéo cô xuống xe, tâm tình cũng không tồi cho nên việc vừa nãy tài xế phạm sai lầm cũng không chán ghét, nhưng cũng nhíu nhíu mày, không nói nhiều.
Anh mang cô gái nhỏ của mình bước vào cửa.
Tên Chu Ngộ Thần này, tuổi cũng không tính là lớn nhưng hơi thở xung quanh anh vẫn rất ép người.
Thấy anh không truy cứu, tài xế vốn đang nơm nớp lo sợ nhẹ nhàng thở hắt ra, trong lòng yên lặng mà cảm ơn tiểu nha đầu.
Quán ăn nhìn trông khá bình thường nhưng cũng không che được vẻ trang trọng, ngay cả chủ quán cũng khá thanh cao, nơi này không nói chuyện về kinh doanh cho nên cũng có khá nhiều người giàu trong thành phố đến ăn.
Chu Ngộ Thần kéo Chúc Vãn vào cửa, bên trong là những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề thống nhất, thấy thiếu niên vào thì lập tức khom lưng cung kính mà hoan nghênh: “Chu thiếu.”
Chu Ngộ Thần đã sớm quen như vậy nên cũng không nói gì, lực chú ý của anh cũng không ở đây nhưng đối với Chúc Vãn, trong mắt cô gái nhỏ toàn là sự kinh ngạc, cô ngửa đầu nhìn thiếu niên, cũng không hỏi gì.
Đưa cô vào phòng, Chu Ngộ Thần không hỏi Chúc Vãn thích ăn cái gì, mà vì anh không cần nghĩ cũng biết câu trả lời rồi.
Đó chính là quá quý giá, không muốn ăn gì hết, không được lãng phí.
Chu Ngộ Thần là khách quen của chỗ này nên cũng không lấy thực đơn, dựa theo ấn tượng về một đống đồ ăn ở đây, rồi lại nghĩ đến Chúc Vãn thích ăn ngọt nên thuận miệng nói sau khi ăn xong mang lên chút điểm tâm ngọt.
Chu tiểu bá vương rất có danh tiếng ở đây nên ai cũng không dám không cho chút mặt mũi nên đồ ăn được đưa lên rất nhanh, chỉ một lát mà đã đầy kín bàn. Chúc Vãn nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn bèn hơi hơi cau mày, mở miệng nói anh lãng phí.
Chu Ngộ Thần cười đến sủng nịch, cũng không phản bác, anh biết từ nhỏ Chúc Vãn đã tiết kiệm, anh cũng không cãi cọ với cô mà trong lòng chỉ hy vọng mình có cái gì tốt nhất cũng sẽ đưa đến trước mặt cô gái nhỏ.
Một con tôm, anh lột vỏ sạch sẽ đưa đến miệng cô.
Một con cá, anh rút hết xương đưa đến chỗ cô.
Một miếng bít tết bò, anh cũng không cho cô làm gì mà anh cắt từng miếng cho cô.
“Vãn Vãn, tôm này đến từ Úc Châu đó, rất ngon, cậu đừng lãng phí, tí nữa không ăn thì phải đổ đi đó, chúng nó đáng thương lắm.”
Chúc Vãn nghe xong thì vùi đầu vào ăn, một miếng lại một miếng, anh duỗi tay đưa đồ ăn đến thì cô cũng ngoan ngoãn há miệng.
“Cậu gọi nhiều quá, rất lãng phí đó….”
“Ừm ừm ừm, do tôi hết, tôi sai rồi, cho nên cậu ăn nhiều một chút nha, hỗ trợ tôi đền bù sai lầm.” Chu Ngộ Thần cười trả lời.
Một bữa ăn khuya, đều là Chu Ngộ Thần lừa gạt cô ăn, đúng là thủ đoạn mà.
Cũng may buổi tối cô vẫn chưa ăn gì, bụng trống trơn nên mới ăn hết được.
Sau khi ăn xong, Chu Ngộ Thần đưa cô trở về.
Mười mấy năm trong quá khứ, giờ sinh hoạt làm việc và giờ nghỉ ngơi của Chúc Vãn rất có quy luật. Mỗi buổi sáng 5 rưỡi cô đã dậy, 9 giờ tối đã ngủ, ngoan ngoãn cực kì, từ trước đến nay cũng không khiến ông bà lo lắng.
Đêm nay là lần đầu tiên cô làm khác đi, lần đầu tiên biết thế giới bên ngoài thật rực rỡ nhiều màu, vui vẻ nhưng cũng có chút mệt.
Khi ngồi trên xe về nhà, giờ này đã qua thời gian cô nghỉ ngơi rồi, cô gái nhỏ ngồi trên xe cùng với Chu Ngộ Thần. Ở sau lưng là thân ghế mềm mại, mà gió đêm từ cửa sổ thổi vào, rất thoải mái.
Đồng hồ sinh học cho phép, Chúc Vãn híp mắt lại, đầu nhỏ dựa vào ghế ngồi, mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Chu Ngộ Thần cũng biết cô gái nhỏ mệt nên cũng không trêu đùa nữa mà chờ cô ngủ say. Anh lật người Chúc Vãn lại, nhìn cô gái nhỏ trong lòng, những sợi tóc trên trán giờ đây nhẹ nhàng bay bay, trên mặt thoải mái vô cùng, ăn no thì ngủ, giống hệt như con mèo nhỏ được thỏa mãn.
Đầu nhỏ gật gật một chút rồi cả người mềm mại dựa vào trong lồng ngực anh.
Chu Ngộ Thần không tự chủ được mà khẽ cười, trong mắt toàn là sự ấm áp.
Tài xế rẽ vào một khu ở cũ, theo lời của Chu Ngộ Thần mà dừng lại.
Thấy cô vẫn không tỉnh, Chu Ngộ Thần nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mà cô cũng không tỉnh lại. Anh bèn ôm người trong lòng xuống xe, cả người mềm mại thơm tho mà cuộn lại vào trong lòng anh. Chu Ngộ Thần nhắm mắt hít sâu hai cái, mùi hương nhàn nhạt mang theo chút ngọt ngào vây quanh, ai đó càng thêm khẩn trương.
Buổi tối cũng không oi bức, Chu Ngộ Thần luyến tiếc mà ôm cô về phòng, vì vậy mà anh cứ chậm rãi đi vòng quanh tiểu khu, không muốn trở về sớm.
Lực cánh tay của thiếu niên so với bạn cùng lứa thì tốt hơn nhiều nên đi vòng quanh toàn bộ tiểu khu vô cùng nhẹ nhàng, cũng không thấy mệt một chút nào.
Chờ đến khi ôm Chúc Vãn đứng dưới lầu, anh đi vào lối đi hẹp nhỏ tối tắm, lúc này tiểu cô nương ở trong ngực anh bắt đầu có chút động đậy.
Tiểu khu cũ nên cũng không có chuyên môn bất động sản hợp lý, mấy cái đèn đường chiếu sáng lâu năm không tu sửa, ngẫu nhiên thì mới có hai người tự bỏ tiền túi ra mua một cái bóng đèn. Mà ở chỗ Chúc Vãn phần lớn là cho người ngoài thuê nên không có bóng đèn, khi đi vào trong lúc buổi tối thì có một mảng đen nhánh.
Chúc Vãn ngủ ngon một lúc, giờ phút này mới chậm rãi mở mắt.
Khi tỉnh lại, não cô mới có một chút trí nhớ ngắn ngủi, cô nhớ là đang ở trên xe với Chu Ngộ Thần, đèn đường còn lập lòe nhiều màu mà sao giờ đây lại đen nhánh một mảng vậy. Vì vậy mà cô gái nhỏ theo bản năng mà co người vào trong ngực ai đó một lát, trên chóp mũi toàn là mùi hương quen thuộc.
“Tôi sợ quá, chúng ta đang ở đâu vậy?”. Khuôn mặt nhỏ dán vào ngực của thiếu niên. Bỗng, trên đỉnh đầu Chúc Vãn có tiếng nói trầm thấp.
Chúc Vãn yên tâm, nghĩ đến tư thế vừa nãy, anh bế cô y hệt như kiểu bế công chúa trong truyền thuyết, trái tim bé nhỏ vừa bình tĩnh lại thì bỗng chốc đập vừa nhanh vừa mạnh.
Tiểu nha đầu vẫn ở trong ngực, Chu Ngộ Thần cảm giác được trái tim cô gái nhỏ đang điên cuồng nhảy bèn cười khẽ ra tiếng:
“Cậu khẩn trương cái gì thế?”
“Không có mà…. Cậu để tôi xuống đi.” Chúc Vãn cũng không có ngốc mà thừa nhận tâm tư của mình nên bèn giãy giụa muốn xuống.
“Đừng nhúc nhích.” Chu Ngộ Thần có hơi lo lắng, sợ lúc lơ đãng mà để cô ngã xuống đất.
“Cử động nữa thì tôi ném cậu xuống đấy.”
“....”
“Để tôi ôm một lát thôi.”
Sau khi Chúc Vãn vào nhà bèn mau chóng đuổi người.
“Khuya rồi, cậu về nhà đi…”
“Sao cậu nhẫn tâm thế? Sao không để tôi ngủ ở đây chứ?” Thật sự thì anh rất không muốn đi nên bèn chơi xấu trong chốc lát.
“Tôi còn tốt bụng đưa cậu về nhà, sao không báo đáp vậy?”
Chúc Vãn có nề nếp mà giảng đạo lý cho anh, giọng điệu vẫn mềm như cũ: “Như vậy không thích hợp cho lắm.”
Nhưng không thích hợp chỗ nào, cô cũng không nói rõ.
Thấy cô không nói rõ, Chu Ngộ Thần cười đến tùy ý: “Chỗ nào không hợp cơ? Cậu nói cho tôi biết đi, hay là do trai đơn gái chiếc ở chung một phòng?”
“Có phải chúng ta chưa từng như thế đâu chứ.”
Chúc Vãn nghe thấy thế mà không nhịn được mặt đỏ lên, bàn tay nhỏ duỗi đến trước mặt anh mà kéo kéo.
Thật sự thì thời gian cũng rất khuya rồi, Chu Ngộ Thần cũng biết cô không thức được nữa, mới ngủ một tí trong chốc lát mà thôi. Thức đêm cũng không tốt cho sức khỏe, anh từng đến tiệm net chơi game điên cuồng, đồng hồ sinh học cũng không giống bé ngoan này, anh có thể thức được, nhưng Chúc Vãn thì không thể, anh sợ cô sẽ mệt.
Chu Ngộ Thần mềm lòng mà duỗi tay để cô kéo về hướng mình, nhưng ai ngờ lực của cô gái nhỏ bé quá, người cô lung lay, không cẩn thận mà suýt ngã lên người anh.
Chúc Vãn có chút hoảng sợ, sợ rằng cô sẽ áp lên người anh nên luống cuống muốn đứng dậy, nhưng lại bị bàn tay của anh vòng qua eo giữ cố định.
“Chu Ngộ Thần, cậu sao thế, có chuyện gì à?”
Thiếu niên bên dưới kêu lên một tiếng mà cười khẽ, cười đến nỗi ngực anh cũng rung lên:
“Nào có cô gái nhỏ nào như cậu làm như vậy chứ? Không muốn tôi đi cậu có thể nói thẳng mà, sao phải động tay động chân? Cũng may ông đây tốt tính đó. Mẹ nó, nếu là người khác chắn chắn sẽ tức hộc máu rồi.”
Anh cố ý trêu học Chúc Vãn, quả nhiên giờ phút này Chúc Vãn mặt đỏ tai hồng, anh lại nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Không được, không được làm như này với người khác, chỉ có thể làm với tôi mà thôi.”
“.....” Chúc Vãn đỏ mặt mà ngồi dậy từ trên người anh, rồi lập tức trốn sau cánh cửa phòng, mở cửa chờ ai đó đi.
“Được được được, tôi đi ngay đây, cậu trốn cái gì, tôi ăn được cậu chắc?”.
Mặt Chúc Vãn càng đỏ bừng hơn, như đang tích tụ máu, Chu Ngộ Thần nói thầm: “Muốn ăn thì đây cũng không phải là thời điểm thích hợp…”
“Nhớ khóa cửa đó nhé.” Anh dặn dò.
Chúc Vãn ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Thứ hai gặp nha, bạn học ngồi cùng bàn.”
Sau khi tiễn Chu Ngộ Thần, cảm giác xấu hổ qua ngay tức khắc, mệt mỏi và buồn ngủ lại đánh úp lại. Chúc Vãn tắm rửa qua loa, ném quần áo vào máy giặt, ngồi vào bàn xem sách giáo khoa tiếng anh, chờ giặt quần áo xong phơi rồi đi ngủ.
Cô học tiếng anh không tốt nên mỗi buổi tối đều xem sách giáo khoa trước, học từ đơn. Bên tai cô là tiếng máy giặt, đây là lần thứ hai cô dùng đồ mới.
Lúc đó là lần đầu tiên Chu Ngộ Thần đến đây, thấy cô không có máy giặt, đồ dùng cũng không đủ. Ngoài miệng thì anh không nói gì nhưng sau khi đi về thì đi dạo một vòng, mang theo bánh ngọt trà sữa cho cô rồi mới cho nhân viên mang máy giặt tới.
Chu Ngộ Thần nhảy từ trên tường cao 1m xuống, một lần nữa bước vào trong phòng cô,
Nhân viên cửa hàng lấy lý do là thực hiện hiệp ước của chủ nhà, cho nên đi đổi hết đồ dùng trong nhà. Chúc Vãn chớp chớp mắt, nhìn bọn họ động tác nhanh nhẹn mà đem từng trang bị vào, máy giặt điều hòa đều có thể sử dụng.
Chúc Vãn mặc dù không hiểu việc đời cho lắm nhưng loại lý do thuyết phục này cô vẫn không tin, Chúc Vãn ngửa mặt nhìn thiếu niên đang chỉ huy, trong lòng cô cũng hiểu rõ nhưng cũng không nói thẳng ra mà trước khi nhóm nhân viên đi, bèn thuận miệng hỏi một câu:
“Tổng hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Nhân viên cửa hàng dựa theo lời nói của sếp, cũng không nghĩ nhiều và mở miệng báo giá, nói xong mới phát hiện sắc mặt cô gái nhỏ có chút không đúng, sắc mặt thiếu niên cũng không khác gì mà vội nhíu mày ý bảo bọn họ câm miệng. Người đó bèn vội vàng phản ứng lại, bổ sung thế:
“À, nhưng mà những cái này đều là do chủ nhà đặt hàng, không cần cô bé bỏ tiền đâu, xin cứ yên tâm sử dụng.”
Chu Ngộ Thần mím môi không nói lời nào, không biết vận gì mà gặp phải đồng đội như này, trình độ nói dối quá kém.
Nhưng anh không nghĩ tới, Chúc Vãn cũng không nói gì thêm mà cười nói cảm ơn, bảo bọn họ cảm ơn chủ nhà hộ, nhìn vẻ mặt cũng không có gì khác thường.
Thấy cô gái nhỏ không nghĩ nhiều, Chu Ngộ Thàn cũng yên lòng.
Trong lòng Chúc Vãn cũng rõ ràng, anh dùng phương thức này để giúp đỡ mình. Bây giờ từ chối thì ngày mai anh lại có cách khác, không đạt được mục đích không bỏ qua mới là tác phong của Chu Ngộ Thần, thà vui vẻ nhận lấy còn hơn lăn lộn với anh.
Nhưng mỗi tội Chu Ngộ Thần không biết là, sau khi anh đi, Chúc Vãn bèn lặng lẽ lấy quyển số nhật kí của mình, ghi con số mà nhân viên vừa mới nói lên hàng đầu. Cô không thể nhận lấy không đồ được, bây giờ thiếu anh, về sau sẽ trả.
Trong lòng Chu Ngộ Thần vẫn nhớ kĩ những lời mà Thời Lạc vừa nói.
Tối nay chắc chắn Chúc Vãn chưa ăn một bữa cơm nào tử tế nên giờ phút này chắc dạ dày cô gái nhỏ khó chịu lắm.
Anh lôi kéo cô xuống xe, tâm tình cũng không tồi cho nên việc vừa nãy tài xế phạm sai lầm cũng không chán ghét, nhưng cũng nhíu nhíu mày, không nói nhiều.
Anh mang cô gái nhỏ của mình bước vào cửa.
Tên Chu Ngộ Thần này, tuổi cũng không tính là lớn nhưng hơi thở xung quanh anh vẫn rất ép người.
Thấy anh không truy cứu, tài xế vốn đang nơm nớp lo sợ nhẹ nhàng thở hắt ra, trong lòng yên lặng mà cảm ơn tiểu nha đầu.
Quán ăn nhìn trông khá bình thường nhưng cũng không che được vẻ trang trọng, ngay cả chủ quán cũng khá thanh cao, nơi này không nói chuyện về kinh doanh cho nên cũng có khá nhiều người giàu trong thành phố đến ăn.
Chu Ngộ Thần kéo Chúc Vãn vào cửa, bên trong là những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề thống nhất, thấy thiếu niên vào thì lập tức khom lưng cung kính mà hoan nghênh: “Chu thiếu.”
Chu Ngộ Thần đã sớm quen như vậy nên cũng không nói gì, lực chú ý của anh cũng không ở đây nhưng đối với Chúc Vãn, trong mắt cô gái nhỏ toàn là sự kinh ngạc, cô ngửa đầu nhìn thiếu niên, cũng không hỏi gì.
Đưa cô vào phòng, Chu Ngộ Thần không hỏi Chúc Vãn thích ăn cái gì, mà vì anh không cần nghĩ cũng biết câu trả lời rồi.
Đó chính là quá quý giá, không muốn ăn gì hết, không được lãng phí.
Chu Ngộ Thần là khách quen của chỗ này nên cũng không lấy thực đơn, dựa theo ấn tượng về một đống đồ ăn ở đây, rồi lại nghĩ đến Chúc Vãn thích ăn ngọt nên thuận miệng nói sau khi ăn xong mang lên chút điểm tâm ngọt.
Chu tiểu bá vương rất có danh tiếng ở đây nên ai cũng không dám không cho chút mặt mũi nên đồ ăn được đưa lên rất nhanh, chỉ một lát mà đã đầy kín bàn. Chúc Vãn nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn bèn hơi hơi cau mày, mở miệng nói anh lãng phí.
Chu Ngộ Thần cười đến sủng nịch, cũng không phản bác, anh biết từ nhỏ Chúc Vãn đã tiết kiệm, anh cũng không cãi cọ với cô mà trong lòng chỉ hy vọng mình có cái gì tốt nhất cũng sẽ đưa đến trước mặt cô gái nhỏ.
Một con tôm, anh lột vỏ sạch sẽ đưa đến miệng cô.
Một con cá, anh rút hết xương đưa đến chỗ cô.
Một miếng bít tết bò, anh cũng không cho cô làm gì mà anh cắt từng miếng cho cô.
“Vãn Vãn, tôm này đến từ Úc Châu đó, rất ngon, cậu đừng lãng phí, tí nữa không ăn thì phải đổ đi đó, chúng nó đáng thương lắm.”
Chúc Vãn nghe xong thì vùi đầu vào ăn, một miếng lại một miếng, anh duỗi tay đưa đồ ăn đến thì cô cũng ngoan ngoãn há miệng.
“Cậu gọi nhiều quá, rất lãng phí đó….”
“Ừm ừm ừm, do tôi hết, tôi sai rồi, cho nên cậu ăn nhiều một chút nha, hỗ trợ tôi đền bù sai lầm.” Chu Ngộ Thần cười trả lời.
Một bữa ăn khuya, đều là Chu Ngộ Thần lừa gạt cô ăn, đúng là thủ đoạn mà.
Cũng may buổi tối cô vẫn chưa ăn gì, bụng trống trơn nên mới ăn hết được.
Sau khi ăn xong, Chu Ngộ Thần đưa cô trở về.
Mười mấy năm trong quá khứ, giờ sinh hoạt làm việc và giờ nghỉ ngơi của Chúc Vãn rất có quy luật. Mỗi buổi sáng 5 rưỡi cô đã dậy, 9 giờ tối đã ngủ, ngoan ngoãn cực kì, từ trước đến nay cũng không khiến ông bà lo lắng.
Đêm nay là lần đầu tiên cô làm khác đi, lần đầu tiên biết thế giới bên ngoài thật rực rỡ nhiều màu, vui vẻ nhưng cũng có chút mệt.
Khi ngồi trên xe về nhà, giờ này đã qua thời gian cô nghỉ ngơi rồi, cô gái nhỏ ngồi trên xe cùng với Chu Ngộ Thần. Ở sau lưng là thân ghế mềm mại, mà gió đêm từ cửa sổ thổi vào, rất thoải mái.
Đồng hồ sinh học cho phép, Chúc Vãn híp mắt lại, đầu nhỏ dựa vào ghế ngồi, mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Chu Ngộ Thần cũng biết cô gái nhỏ mệt nên cũng không trêu đùa nữa mà chờ cô ngủ say. Anh lật người Chúc Vãn lại, nhìn cô gái nhỏ trong lòng, những sợi tóc trên trán giờ đây nhẹ nhàng bay bay, trên mặt thoải mái vô cùng, ăn no thì ngủ, giống hệt như con mèo nhỏ được thỏa mãn.
Đầu nhỏ gật gật một chút rồi cả người mềm mại dựa vào trong lồng ngực anh.
Chu Ngộ Thần không tự chủ được mà khẽ cười, trong mắt toàn là sự ấm áp.
Tài xế rẽ vào một khu ở cũ, theo lời của Chu Ngộ Thần mà dừng lại.
Thấy cô vẫn không tỉnh, Chu Ngộ Thần nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mà cô cũng không tỉnh lại. Anh bèn ôm người trong lòng xuống xe, cả người mềm mại thơm tho mà cuộn lại vào trong lòng anh. Chu Ngộ Thần nhắm mắt hít sâu hai cái, mùi hương nhàn nhạt mang theo chút ngọt ngào vây quanh, ai đó càng thêm khẩn trương.
Buổi tối cũng không oi bức, Chu Ngộ Thần luyến tiếc mà ôm cô về phòng, vì vậy mà anh cứ chậm rãi đi vòng quanh tiểu khu, không muốn trở về sớm.
Lực cánh tay của thiếu niên so với bạn cùng lứa thì tốt hơn nhiều nên đi vòng quanh toàn bộ tiểu khu vô cùng nhẹ nhàng, cũng không thấy mệt một chút nào.
Chờ đến khi ôm Chúc Vãn đứng dưới lầu, anh đi vào lối đi hẹp nhỏ tối tắm, lúc này tiểu cô nương ở trong ngực anh bắt đầu có chút động đậy.
Tiểu khu cũ nên cũng không có chuyên môn bất động sản hợp lý, mấy cái đèn đường chiếu sáng lâu năm không tu sửa, ngẫu nhiên thì mới có hai người tự bỏ tiền túi ra mua một cái bóng đèn. Mà ở chỗ Chúc Vãn phần lớn là cho người ngoài thuê nên không có bóng đèn, khi đi vào trong lúc buổi tối thì có một mảng đen nhánh.
Chúc Vãn ngủ ngon một lúc, giờ phút này mới chậm rãi mở mắt.
Khi tỉnh lại, não cô mới có một chút trí nhớ ngắn ngủi, cô nhớ là đang ở trên xe với Chu Ngộ Thần, đèn đường còn lập lòe nhiều màu mà sao giờ đây lại đen nhánh một mảng vậy. Vì vậy mà cô gái nhỏ theo bản năng mà co người vào trong ngực ai đó một lát, trên chóp mũi toàn là mùi hương quen thuộc.
“Tôi sợ quá, chúng ta đang ở đâu vậy?”. Khuôn mặt nhỏ dán vào ngực của thiếu niên. Bỗng, trên đỉnh đầu Chúc Vãn có tiếng nói trầm thấp.
Chúc Vãn yên tâm, nghĩ đến tư thế vừa nãy, anh bế cô y hệt như kiểu bế công chúa trong truyền thuyết, trái tim bé nhỏ vừa bình tĩnh lại thì bỗng chốc đập vừa nhanh vừa mạnh.
Tiểu nha đầu vẫn ở trong ngực, Chu Ngộ Thần cảm giác được trái tim cô gái nhỏ đang điên cuồng nhảy bèn cười khẽ ra tiếng:
“Cậu khẩn trương cái gì thế?”
“Không có mà…. Cậu để tôi xuống đi.” Chúc Vãn cũng không có ngốc mà thừa nhận tâm tư của mình nên bèn giãy giụa muốn xuống.
“Đừng nhúc nhích.” Chu Ngộ Thần có hơi lo lắng, sợ lúc lơ đãng mà để cô ngã xuống đất.
“Cử động nữa thì tôi ném cậu xuống đấy.”
“....”
“Để tôi ôm một lát thôi.”
Sau khi Chúc Vãn vào nhà bèn mau chóng đuổi người.
“Khuya rồi, cậu về nhà đi…”
“Sao cậu nhẫn tâm thế? Sao không để tôi ngủ ở đây chứ?” Thật sự thì anh rất không muốn đi nên bèn chơi xấu trong chốc lát.
“Tôi còn tốt bụng đưa cậu về nhà, sao không báo đáp vậy?”
Chúc Vãn có nề nếp mà giảng đạo lý cho anh, giọng điệu vẫn mềm như cũ: “Như vậy không thích hợp cho lắm.”
Nhưng không thích hợp chỗ nào, cô cũng không nói rõ.
Thấy cô không nói rõ, Chu Ngộ Thần cười đến tùy ý: “Chỗ nào không hợp cơ? Cậu nói cho tôi biết đi, hay là do trai đơn gái chiếc ở chung một phòng?”
“Có phải chúng ta chưa từng như thế đâu chứ.”
Chúc Vãn nghe thấy thế mà không nhịn được mặt đỏ lên, bàn tay nhỏ duỗi đến trước mặt anh mà kéo kéo.
Thật sự thì thời gian cũng rất khuya rồi, Chu Ngộ Thần cũng biết cô không thức được nữa, mới ngủ một tí trong chốc lát mà thôi. Thức đêm cũng không tốt cho sức khỏe, anh từng đến tiệm net chơi game điên cuồng, đồng hồ sinh học cũng không giống bé ngoan này, anh có thể thức được, nhưng Chúc Vãn thì không thể, anh sợ cô sẽ mệt.
Chu Ngộ Thần mềm lòng mà duỗi tay để cô kéo về hướng mình, nhưng ai ngờ lực của cô gái nhỏ bé quá, người cô lung lay, không cẩn thận mà suýt ngã lên người anh.
Chúc Vãn có chút hoảng sợ, sợ rằng cô sẽ áp lên người anh nên luống cuống muốn đứng dậy, nhưng lại bị bàn tay của anh vòng qua eo giữ cố định.
“Chu Ngộ Thần, cậu sao thế, có chuyện gì à?”
Thiếu niên bên dưới kêu lên một tiếng mà cười khẽ, cười đến nỗi ngực anh cũng rung lên:
“Nào có cô gái nhỏ nào như cậu làm như vậy chứ? Không muốn tôi đi cậu có thể nói thẳng mà, sao phải động tay động chân? Cũng may ông đây tốt tính đó. Mẹ nó, nếu là người khác chắn chắn sẽ tức hộc máu rồi.”
Anh cố ý trêu học Chúc Vãn, quả nhiên giờ phút này Chúc Vãn mặt đỏ tai hồng, anh lại nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Không được, không được làm như này với người khác, chỉ có thể làm với tôi mà thôi.”
“.....” Chúc Vãn đỏ mặt mà ngồi dậy từ trên người anh, rồi lập tức trốn sau cánh cửa phòng, mở cửa chờ ai đó đi.
“Được được được, tôi đi ngay đây, cậu trốn cái gì, tôi ăn được cậu chắc?”.
Mặt Chúc Vãn càng đỏ bừng hơn, như đang tích tụ máu, Chu Ngộ Thần nói thầm: “Muốn ăn thì đây cũng không phải là thời điểm thích hợp…”
“Nhớ khóa cửa đó nhé.” Anh dặn dò.
Chúc Vãn ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Thứ hai gặp nha, bạn học ngồi cùng bàn.”
Sau khi tiễn Chu Ngộ Thần, cảm giác xấu hổ qua ngay tức khắc, mệt mỏi và buồn ngủ lại đánh úp lại. Chúc Vãn tắm rửa qua loa, ném quần áo vào máy giặt, ngồi vào bàn xem sách giáo khoa tiếng anh, chờ giặt quần áo xong phơi rồi đi ngủ.
Cô học tiếng anh không tốt nên mỗi buổi tối đều xem sách giáo khoa trước, học từ đơn. Bên tai cô là tiếng máy giặt, đây là lần thứ hai cô dùng đồ mới.
Lúc đó là lần đầu tiên Chu Ngộ Thần đến đây, thấy cô không có máy giặt, đồ dùng cũng không đủ. Ngoài miệng thì anh không nói gì nhưng sau khi đi về thì đi dạo một vòng, mang theo bánh ngọt trà sữa cho cô rồi mới cho nhân viên mang máy giặt tới.
Chu Ngộ Thần nhảy từ trên tường cao 1m xuống, một lần nữa bước vào trong phòng cô,
Nhân viên cửa hàng lấy lý do là thực hiện hiệp ước của chủ nhà, cho nên đi đổi hết đồ dùng trong nhà. Chúc Vãn chớp chớp mắt, nhìn bọn họ động tác nhanh nhẹn mà đem từng trang bị vào, máy giặt điều hòa đều có thể sử dụng.
Chúc Vãn mặc dù không hiểu việc đời cho lắm nhưng loại lý do thuyết phục này cô vẫn không tin, Chúc Vãn ngửa mặt nhìn thiếu niên đang chỉ huy, trong lòng cô cũng hiểu rõ nhưng cũng không nói thẳng ra mà trước khi nhóm nhân viên đi, bèn thuận miệng hỏi một câu:
“Tổng hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Nhân viên cửa hàng dựa theo lời nói của sếp, cũng không nghĩ nhiều và mở miệng báo giá, nói xong mới phát hiện sắc mặt cô gái nhỏ có chút không đúng, sắc mặt thiếu niên cũng không khác gì mà vội nhíu mày ý bảo bọn họ câm miệng. Người đó bèn vội vàng phản ứng lại, bổ sung thế:
“À, nhưng mà những cái này đều là do chủ nhà đặt hàng, không cần cô bé bỏ tiền đâu, xin cứ yên tâm sử dụng.”
Chu Ngộ Thần mím môi không nói lời nào, không biết vận gì mà gặp phải đồng đội như này, trình độ nói dối quá kém.
Nhưng anh không nghĩ tới, Chúc Vãn cũng không nói gì thêm mà cười nói cảm ơn, bảo bọn họ cảm ơn chủ nhà hộ, nhìn vẻ mặt cũng không có gì khác thường.
Thấy cô gái nhỏ không nghĩ nhiều, Chu Ngộ Thàn cũng yên lòng.
Trong lòng Chúc Vãn cũng rõ ràng, anh dùng phương thức này để giúp đỡ mình. Bây giờ từ chối thì ngày mai anh lại có cách khác, không đạt được mục đích không bỏ qua mới là tác phong của Chu Ngộ Thần, thà vui vẻ nhận lấy còn hơn lăn lộn với anh.
Nhưng mỗi tội Chu Ngộ Thần không biết là, sau khi anh đi, Chúc Vãn bèn lặng lẽ lấy quyển số nhật kí của mình, ghi con số mà nhân viên vừa mới nói lên hàng đầu. Cô không thể nhận lấy không đồ được, bây giờ thiếu anh, về sau sẽ trả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.