Chương 37
Cửu Đâu Tinh
17/11/2021
^^ Vãn Vãn sắp ghen roiii nhaa
***
Không biết có phải vì Chúc Vãn và Thời Lạc đều ngồi xem hay không mà Chu Ngộ Thần cùng Đường Kỳ Thâm đều phá lệ mà thi đấu nghiêm túc, động tác chơi lưu loát nên các bạn học nữ đều thét chói tai liên tục.
Hai người có hai tính cách tương phản trái ngược nhau, lại quen nhau từ nhỏ đánh qua đánh lại, trình độ không phân cao thấp, tất cả đều quen thuộc, anh tới thì tôi lui. Mấy bạn học vây xem đã quên đi điểm sổ, lực chú ý của mỗi người đều tập trung vào khuôn mặt đẹp trai của hai thiếu niên, dù ai đánh bóng vào đi chăng nữa thì tiếng hoan hô đều đinh tai nhức óc.
Một trận thi đấu rất dài, mấy đàn em khóa dưới của sôi nổi vây xem. Đến khi trận đấu kết thúc, tốp năm tốp ba bạn học nữ rời đi vẫn luôn miệng thảo luận về trận thi đấu xuất sắc giữa hai thiếu niên.
“Dáng người bọn họ tốt quá! Lại cao nữa!”
“Như nào như nào, thậm chí tớ còn cảm thấy Chu Ngộ Thần chỉ cần duỗi tay là có thể nhẹ nhàng ném bóng vào rồi, không hề có trở ngại.”
“Đường Kỳ Thâm cũng đẹp trai lắm đó, lúc trước tớ còn tưởng anh ấy lạnh lùng không quan tâm mấy việc này, ai ngờ lại chơi tốt như vậy! Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ thấy anh ấy thi đấu đâu!”
“A aaa kích thích quá đi, không uống công hôm nay đến! Hai nam thần ở trường cùng ở trong một khung!”
Ở lớp 10, đội bóng rổ là do Phạm Vũ Triết thành lập, lúc trước cậu còn nghĩ sao để mình nổi bật, không ngờ Thần ca còn không cho cơ hội, mà ngay cả Đường Kỳ Thâm - người từ trước đến nay không tham gia mà bây giờ lại đến xem náo nhiệt.
Hai người đứng trên sân, chẳng có cô gái nào chú ý đến cậu, cậu có chơi xuất sắc đi chăng nữa thì trong đám đông cũng chẳng nghe thấy có người gọi tên cậu.
Phạm Vũ Triết tức giận, nhưng không trút giận lên Chu Ngộ Thần được nên đành trút lên bạn cùng bàn. Vừa kết thúc trận đấu xong, cậu định cướp lấy chai nước Thời Lạc đang cầm mà Đường Kỳ Thâm đã uống qua nhưng bị tiểu công chúa đánh.
Cậu bèn kêu xin tha, phải trả nguyên bình nước.
Sau khi đánh bóng xong cũng không biết Đường Kỳ Thâm đi đâu, áo khoác anh để ở chỗ nghỉ ngơi. Thời Lạc hưng phấn mà nhặt cái áo lên, dọc đường đi không nỡ buông tay, nở nụ cười tươi.
Chúc Vãn cười nhìn Thời Lạc, cô có thể nhìn thấy Thời Lạc rất vui vẻ. Cô nàng vui vẻ, cô cũng vui theo.
Mấy người chơi đến từ lớp 11, bởi vì Phạm Vũ Triết tổ chức, mới đổi lại đồng phục, các bộ đồng phục thống nhất để ở ban mười bốn nên khi tan cuộc, cả đoàn người cùng kề vai sát cánh đi về phía ban mười bốn.
Đi trên đường cũng khó tránh khỏi có các bạn học nữ âm thầm đi theo phía sau, dù sao cũng là đội bóng rổ của Niên Đoạn, hầu như lại cao trên 1m85, đi trên sân trường cao lớn như thế. Dù không có khuôn mặt của Chu Ngộ Thần và Đường Kỳ Thâm thì vẫn hấp dẫn được mấy cô gái mặt đỏ tim đập.
Chúc Vãn bị Thời Lạc lôi kéo đi về phòng học, ngồi sắp xếp lại mấy cặp xách rồi để trước cửa cho các thành viên của đội bóng rổ.
Trước khi thi, toàn bộ áo khoác của ban mười bốn đều để ở trên bàn bục giảng, cứ tốp năm tốp ba hoặc cá nhân đi từ ngoài cửa vào, đi đến phía bục giảng để lấy áo khoác.
Mà mấy người cao lớn ấy đứng ở bục giảng cả nửa ngày, tại vì vóc dáng không khác nhau lắm, áo khoác đồng phục lại giống nhau nên chọn nhặt mãi vẫn không biết là của ai.
“Mẹ nó, sao giống nhau thế, phân biệt như nào giờ?”
“Sao tao cảm giác cái này không phải là của tao nhỉ? Cho tao nhìn áo mày đang cầm đi?”
Chu Ngộ Thần cùng bọn Tiếu Hoặc đi được nửa đường thì rẽ vào nhà vệ sinh rửa sạch mồ hôi, đợi trong chốc lát mà khi vào cửa vẫn thấy các thành viên chưa đi, vẫn vây quanh ở bục giảng.
Anh tùy ý liếc nhìn, cũng không để ý mà ngồi xuống vị trí của mình, lười nhác mà dựa vào tường. Một tay anh chống trên bàn, một tay cầm nước uống, hầu kết lăn lộn, khi nuốt xuống cũng không phát ra tiếng lớn, nhưng khi Chúc Vãn dọn đồ, vẫn nghiêng đầu nhìn anh vài lần.
Chu Ngộ Thần cười, hỏi cô gái nhỏ:
“Sao thế? Tôi đẹp trai lắm à?”
Chúc Vãn biết anh lại bắt đầu rồi nên cũng mặc kệ, không thèm trả lời.
“Ơ kìa, rõ ràng là cậu nhìn lén mà, sao lại để kiểu như tôi vu khống vậy?”. Chu Ngộ Thần ngừng động tác uống nước, anh nhìn trên phía bục giảng, mới nhớ ra mình chưa lấy áo khoác đồng phục.
Anh vẫn lười nhác dựa vào tường, khóe miệng hơi cong lên, sai bảo Chúc Vãn/
“Bạn học nhỏ, lấy hộ tôi áo đồng phục nha?”. Anh cười khẽ, cũng chẳng phải lời nhờ hợp tình hợp lý nhưng từ trong miệng anh, nghe có vẻ không trong sáng mấy.
Chúc Vãn đang sửa sang lại cặp xách, thấy có vẻ sắp xong rồi thì lại nghe thấy anh nói, cũng không từ chối mà định cất nốt quyển sách rồi mới đi lấy.
Nhưng Chu Ngộ Thần lại không chờ được, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.
“Sao thế hả bạn học nhỏ, cậu không lau mồ hôi, lấy hộ áo cũng không được? Cậu không muốn giúp tôi à?”
Phạm Vũ Triết ngồi ở đằng sau nhìn Chu Ngộ Thần như đang bị thần kinh, bèn không nhịn được cười:
“Đệch mẹ nó chứ. ai dà, Thần ca? Không phải anh muốn giúp à? A ha ha ha ha.”
Trên mặt Chu Ngộ Thần cũng là ý cười khó nén, khó có khi Phạm Vũ Triết phản bác mà không đá cậu, mà anh cam chịu gật đầu.
Hai người kẻ xướng người họa, gương mặt Chúc Vãn đỏ ửng lên, không nghe được nữa nên cô gái nhỏ dứt khoát để cặp xuống rồi xoay người đến bục giảng lấy áo đồng phục.
Mấy bạn học kia cũng đang mải tìm áo nhưng vẫn chưa thấy, thấy Chúc Vãn đến, bọn họ tự động mà dạt ra nhường đường.
“Bạn học, đến lấy áo đồng phục cho Thần ca à?”
Trong lời nói còn mang một chút trêu chọc, đội bóng cũng biết Chu Ngộ Thần có ý tứ với cô gái nhỏ, mà lúc trước thấy Chu Ngộ Thần - người luôn chán ghét nữ sinh lại quấn lấy không buông với Chúc Vãn, trong lúc nghỉ ngơi cũng phải ngồi cạnh cô gái nhỏ, nên chắc chắn quan hệ giữa hai người này không đơn giản.
Chúc Vãn nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận mà duỗi tay lấy một áo đồng phục trên bục giảng.
“Bọn tớ đều để lẫn lộn hết vào rồi, không phân biệt được đâu.”
Mấy bạn học nam không nhịn được mà tức giận, bọn họ tìm lâu thế rồi, sợ Chúc Vãn cũng khó tìm được.
Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn bọn họ, cũng không nói gì mà tìm ra một cái áo, nhẹ nhàng đưa lên chóp mũi. Mấy phút sau bình tĩnh mà ôm cái áo khoác có mùi hương quen thuộc kia từ bục giảng về chỗ.
Mà cô gái nhỏ cũng không cảm thấy mình làm thế có gì đó không thích hợp.
Thấy Chúc Vãn làm như vậy, mấy bạn học nam kia kinh ngạc một hồi lâu.
“Con mẹ nó? Làm như này có thể chọn được á?”
“Sao có thể thế được nhỉ?”. Mấy bạn bên cạnh cũng không thể tin được, bèn lấy một cái áo thử ngửi, nhưng vẻ mặt vẫn hoang mang.
“Tao thấy có khác gì nhau đâu? Toàn mùi mồ hôi.”
“Mẹ nó, buồn ói quá, mày đừng nói nữa, ghê quá.”
Nhưng cũng có người chú ý đến việc đặc biệt này nên bèn nhỏ giọng thảo luận:
“Sao cô gái nhỏ có thể nhận ra được nhỉ, có vẻ rất quen thuộc đó…”
“Không phải sao, nói nhỏ nè, mỗi lần Thần ca luyện tập mà thấy cậu ấy thì như được thêm máu vậy, hưng phấn lắm.”
“Cậu ấy trị được anh ấy…”
Chúc Vãn không nghe được lời của mấy người này nhưng Chu Ngộ Thần lại nghe rõ ràng. Vốn dĩ anh cũng không để ý đến mấy lời đồn đãi liên quan đến mình, thậm chí còn có chút chán ghét nhưng không hiểu sao giờ phút này anh nghe thấy, trong lòng còn có chút vui vẻ, anh thích mọi người cho rằng quan hệ của anh với Chúc Vãn là không bình thường.
Cô gái nhỏ ôm áo đồng phục xuống dưới, duỗi tay đưa cho anh, nhưng không biết anh có bệnh gì mà khi nhìn cô, mặt có chút ái muội, trong mắt toàn ý cười.
Chúc Vãn bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng.
“Sao cậu nhìn tôi….”
“Cậu đẹp đó, lại còn không cho nhìn à?”. Anh cười hư hỏng, duỗi tay lấy áo khoác rồi cố tình đưa lên chóp mũi, làm bộ không hiểu nổi nhìn về phía Chúc Vãn.
“Mùi gì vậy Chúc Vãn? Sao cậu lại quen thuộc tôi như vậy, vừa ngửi đã biết, có phải mỗi ngày đều trộm —— “
Anh còn chưa nói xong, mặt cô gái nhỏ đã đỏ bừng, lập tức hiểu ra hành động lúc nãy của mình có bao nhiêu ái muội. Lại nhớ đến ánh mắt cũng những người đó, nên cô gái nhỏ phản ứng lại, sốt ruột mà duỗi tay che miệng Chu Ngộ Thần không cho nói nữa.
“Cậu đừng nói nữa….
Tự dưng bị người khác che miệng, chẳng những Chu Ngộ Thần không tức giận mà càng cười làm càn, vẻ mặt toàn sự cưng chiều. Anh nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn đang che miệng mình, anh hôn lên lòng bàn tay cô một chút. Cảm thấy lòng bàn tay có chút ấm, mặt cô gái nhỏ càng đỏ hơn nữa, xấu hổ đến nỗi cả người đều đỏ.
“Cậu không được cười…” Giọng nói Chúc Vãn mềm mại, mang theo chút ý tứ xin tha.
Chu Ngộ Thần không nhịn được nữa bèn đè lại hôn bàn tay mà cô gái nhỏ định rụt lại, rồi mới bằng lòng bỏ qua.
“Bây giờ ông đây cười hay không cười cũng bị cậu quản, lá gan của tiểu nha đầu càng ngày càng lớn đó.”
Thấy cô gái nhỏ không để ý tới mình nữa, anh lại cười.
“Được được được, không cười nữa, cậu nhìn tôi đi mà.”
“Không nhìn…”
“Nhìn bài nhiều làm gì, có nhiều cô gái muốn nhìn tôi, tôi cũng không cho nhìn đâu.”
Càng ngày anh càng nói càn, Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc ngồi đằng sau đã cười gần chế.t. Thần ca tự tin quá đi, lại còn trẻ con nữa, cười chế.t mất thôi.
Tuy rằng Chu Ngộ Thần cuồng vọng nhưng thật ra cũng không sai, lúc trận bóng rổ kết thúc, bên cửa sổ của ban mười bốn toàn là những cô gái đang nhìn trộm.
Nối dài không dứt.
“Ai dà, hai ngày này, lớp chúng ta như là vườn bách thú ấy nhỉ, cứ một đám con gái tới, hành lang sập mất thôi.”
Tiếu Hoặc cũng mặc kệ Phạm Vũ Triết tự luyến.
“Có ai không hóng chuyện đâu.”
“Nhiều con gái đến như thế, Thần ca chịu được, cũng không để ý tới, trâu bò thật!”
“Từ nhỏ tới lớn, Thần ca nhìn mấy cảnh này còn chưa đủ à? Thói quen rồi.”
Phạm Vũ Triết chẹp chẹp miệng, bên ngoài có một đám đang nhìn lén, cậu bèn chọc chọc người đang tương tư ngồi bên cạnh mình.
“Ê tiểu công chúa, cậu vội vàng đi gặp người ta thế, người ta không thèm phản ứng, không cảm thấy khó chịu à?”
Thời Lạc đang đeo tai nghe nghe nhạc, nghe thấy cậu nói thế bèn tức không chịu được.
“Cậu nói lại lần nữa đi! Đường Kỳ Thâm có đáp lại tôi mà! Tôi đưa nước anh ấy cũng uống! Nói nữa thì tôi bóp chết cậu!”
***
Không biết có phải vì Chúc Vãn và Thời Lạc đều ngồi xem hay không mà Chu Ngộ Thần cùng Đường Kỳ Thâm đều phá lệ mà thi đấu nghiêm túc, động tác chơi lưu loát nên các bạn học nữ đều thét chói tai liên tục.
Hai người có hai tính cách tương phản trái ngược nhau, lại quen nhau từ nhỏ đánh qua đánh lại, trình độ không phân cao thấp, tất cả đều quen thuộc, anh tới thì tôi lui. Mấy bạn học vây xem đã quên đi điểm sổ, lực chú ý của mỗi người đều tập trung vào khuôn mặt đẹp trai của hai thiếu niên, dù ai đánh bóng vào đi chăng nữa thì tiếng hoan hô đều đinh tai nhức óc.
Một trận thi đấu rất dài, mấy đàn em khóa dưới của sôi nổi vây xem. Đến khi trận đấu kết thúc, tốp năm tốp ba bạn học nữ rời đi vẫn luôn miệng thảo luận về trận thi đấu xuất sắc giữa hai thiếu niên.
“Dáng người bọn họ tốt quá! Lại cao nữa!”
“Như nào như nào, thậm chí tớ còn cảm thấy Chu Ngộ Thần chỉ cần duỗi tay là có thể nhẹ nhàng ném bóng vào rồi, không hề có trở ngại.”
“Đường Kỳ Thâm cũng đẹp trai lắm đó, lúc trước tớ còn tưởng anh ấy lạnh lùng không quan tâm mấy việc này, ai ngờ lại chơi tốt như vậy! Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ thấy anh ấy thi đấu đâu!”
“A aaa kích thích quá đi, không uống công hôm nay đến! Hai nam thần ở trường cùng ở trong một khung!”
Ở lớp 10, đội bóng rổ là do Phạm Vũ Triết thành lập, lúc trước cậu còn nghĩ sao để mình nổi bật, không ngờ Thần ca còn không cho cơ hội, mà ngay cả Đường Kỳ Thâm - người từ trước đến nay không tham gia mà bây giờ lại đến xem náo nhiệt.
Hai người đứng trên sân, chẳng có cô gái nào chú ý đến cậu, cậu có chơi xuất sắc đi chăng nữa thì trong đám đông cũng chẳng nghe thấy có người gọi tên cậu.
Phạm Vũ Triết tức giận, nhưng không trút giận lên Chu Ngộ Thần được nên đành trút lên bạn cùng bàn. Vừa kết thúc trận đấu xong, cậu định cướp lấy chai nước Thời Lạc đang cầm mà Đường Kỳ Thâm đã uống qua nhưng bị tiểu công chúa đánh.
Cậu bèn kêu xin tha, phải trả nguyên bình nước.
Sau khi đánh bóng xong cũng không biết Đường Kỳ Thâm đi đâu, áo khoác anh để ở chỗ nghỉ ngơi. Thời Lạc hưng phấn mà nhặt cái áo lên, dọc đường đi không nỡ buông tay, nở nụ cười tươi.
Chúc Vãn cười nhìn Thời Lạc, cô có thể nhìn thấy Thời Lạc rất vui vẻ. Cô nàng vui vẻ, cô cũng vui theo.
Mấy người chơi đến từ lớp 11, bởi vì Phạm Vũ Triết tổ chức, mới đổi lại đồng phục, các bộ đồng phục thống nhất để ở ban mười bốn nên khi tan cuộc, cả đoàn người cùng kề vai sát cánh đi về phía ban mười bốn.
Đi trên đường cũng khó tránh khỏi có các bạn học nữ âm thầm đi theo phía sau, dù sao cũng là đội bóng rổ của Niên Đoạn, hầu như lại cao trên 1m85, đi trên sân trường cao lớn như thế. Dù không có khuôn mặt của Chu Ngộ Thần và Đường Kỳ Thâm thì vẫn hấp dẫn được mấy cô gái mặt đỏ tim đập.
Chúc Vãn bị Thời Lạc lôi kéo đi về phòng học, ngồi sắp xếp lại mấy cặp xách rồi để trước cửa cho các thành viên của đội bóng rổ.
Trước khi thi, toàn bộ áo khoác của ban mười bốn đều để ở trên bàn bục giảng, cứ tốp năm tốp ba hoặc cá nhân đi từ ngoài cửa vào, đi đến phía bục giảng để lấy áo khoác.
Mà mấy người cao lớn ấy đứng ở bục giảng cả nửa ngày, tại vì vóc dáng không khác nhau lắm, áo khoác đồng phục lại giống nhau nên chọn nhặt mãi vẫn không biết là của ai.
“Mẹ nó, sao giống nhau thế, phân biệt như nào giờ?”
“Sao tao cảm giác cái này không phải là của tao nhỉ? Cho tao nhìn áo mày đang cầm đi?”
Chu Ngộ Thần cùng bọn Tiếu Hoặc đi được nửa đường thì rẽ vào nhà vệ sinh rửa sạch mồ hôi, đợi trong chốc lát mà khi vào cửa vẫn thấy các thành viên chưa đi, vẫn vây quanh ở bục giảng.
Anh tùy ý liếc nhìn, cũng không để ý mà ngồi xuống vị trí của mình, lười nhác mà dựa vào tường. Một tay anh chống trên bàn, một tay cầm nước uống, hầu kết lăn lộn, khi nuốt xuống cũng không phát ra tiếng lớn, nhưng khi Chúc Vãn dọn đồ, vẫn nghiêng đầu nhìn anh vài lần.
Chu Ngộ Thần cười, hỏi cô gái nhỏ:
“Sao thế? Tôi đẹp trai lắm à?”
Chúc Vãn biết anh lại bắt đầu rồi nên cũng mặc kệ, không thèm trả lời.
“Ơ kìa, rõ ràng là cậu nhìn lén mà, sao lại để kiểu như tôi vu khống vậy?”. Chu Ngộ Thần ngừng động tác uống nước, anh nhìn trên phía bục giảng, mới nhớ ra mình chưa lấy áo khoác đồng phục.
Anh vẫn lười nhác dựa vào tường, khóe miệng hơi cong lên, sai bảo Chúc Vãn/
“Bạn học nhỏ, lấy hộ tôi áo đồng phục nha?”. Anh cười khẽ, cũng chẳng phải lời nhờ hợp tình hợp lý nhưng từ trong miệng anh, nghe có vẻ không trong sáng mấy.
Chúc Vãn đang sửa sang lại cặp xách, thấy có vẻ sắp xong rồi thì lại nghe thấy anh nói, cũng không từ chối mà định cất nốt quyển sách rồi mới đi lấy.
Nhưng Chu Ngộ Thần lại không chờ được, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.
“Sao thế hả bạn học nhỏ, cậu không lau mồ hôi, lấy hộ áo cũng không được? Cậu không muốn giúp tôi à?”
Phạm Vũ Triết ngồi ở đằng sau nhìn Chu Ngộ Thần như đang bị thần kinh, bèn không nhịn được cười:
“Đệch mẹ nó chứ. ai dà, Thần ca? Không phải anh muốn giúp à? A ha ha ha ha.”
Trên mặt Chu Ngộ Thần cũng là ý cười khó nén, khó có khi Phạm Vũ Triết phản bác mà không đá cậu, mà anh cam chịu gật đầu.
Hai người kẻ xướng người họa, gương mặt Chúc Vãn đỏ ửng lên, không nghe được nữa nên cô gái nhỏ dứt khoát để cặp xuống rồi xoay người đến bục giảng lấy áo đồng phục.
Mấy bạn học kia cũng đang mải tìm áo nhưng vẫn chưa thấy, thấy Chúc Vãn đến, bọn họ tự động mà dạt ra nhường đường.
“Bạn học, đến lấy áo đồng phục cho Thần ca à?”
Trong lời nói còn mang một chút trêu chọc, đội bóng cũng biết Chu Ngộ Thần có ý tứ với cô gái nhỏ, mà lúc trước thấy Chu Ngộ Thần - người luôn chán ghét nữ sinh lại quấn lấy không buông với Chúc Vãn, trong lúc nghỉ ngơi cũng phải ngồi cạnh cô gái nhỏ, nên chắc chắn quan hệ giữa hai người này không đơn giản.
Chúc Vãn nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận mà duỗi tay lấy một áo đồng phục trên bục giảng.
“Bọn tớ đều để lẫn lộn hết vào rồi, không phân biệt được đâu.”
Mấy bạn học nam không nhịn được mà tức giận, bọn họ tìm lâu thế rồi, sợ Chúc Vãn cũng khó tìm được.
Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn bọn họ, cũng không nói gì mà tìm ra một cái áo, nhẹ nhàng đưa lên chóp mũi. Mấy phút sau bình tĩnh mà ôm cái áo khoác có mùi hương quen thuộc kia từ bục giảng về chỗ.
Mà cô gái nhỏ cũng không cảm thấy mình làm thế có gì đó không thích hợp.
Thấy Chúc Vãn làm như vậy, mấy bạn học nam kia kinh ngạc một hồi lâu.
“Con mẹ nó? Làm như này có thể chọn được á?”
“Sao có thể thế được nhỉ?”. Mấy bạn bên cạnh cũng không thể tin được, bèn lấy một cái áo thử ngửi, nhưng vẻ mặt vẫn hoang mang.
“Tao thấy có khác gì nhau đâu? Toàn mùi mồ hôi.”
“Mẹ nó, buồn ói quá, mày đừng nói nữa, ghê quá.”
Nhưng cũng có người chú ý đến việc đặc biệt này nên bèn nhỏ giọng thảo luận:
“Sao cô gái nhỏ có thể nhận ra được nhỉ, có vẻ rất quen thuộc đó…”
“Không phải sao, nói nhỏ nè, mỗi lần Thần ca luyện tập mà thấy cậu ấy thì như được thêm máu vậy, hưng phấn lắm.”
“Cậu ấy trị được anh ấy…”
Chúc Vãn không nghe được lời của mấy người này nhưng Chu Ngộ Thần lại nghe rõ ràng. Vốn dĩ anh cũng không để ý đến mấy lời đồn đãi liên quan đến mình, thậm chí còn có chút chán ghét nhưng không hiểu sao giờ phút này anh nghe thấy, trong lòng còn có chút vui vẻ, anh thích mọi người cho rằng quan hệ của anh với Chúc Vãn là không bình thường.
Cô gái nhỏ ôm áo đồng phục xuống dưới, duỗi tay đưa cho anh, nhưng không biết anh có bệnh gì mà khi nhìn cô, mặt có chút ái muội, trong mắt toàn ý cười.
Chúc Vãn bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng.
“Sao cậu nhìn tôi….”
“Cậu đẹp đó, lại còn không cho nhìn à?”. Anh cười hư hỏng, duỗi tay lấy áo khoác rồi cố tình đưa lên chóp mũi, làm bộ không hiểu nổi nhìn về phía Chúc Vãn.
“Mùi gì vậy Chúc Vãn? Sao cậu lại quen thuộc tôi như vậy, vừa ngửi đã biết, có phải mỗi ngày đều trộm —— “
Anh còn chưa nói xong, mặt cô gái nhỏ đã đỏ bừng, lập tức hiểu ra hành động lúc nãy của mình có bao nhiêu ái muội. Lại nhớ đến ánh mắt cũng những người đó, nên cô gái nhỏ phản ứng lại, sốt ruột mà duỗi tay che miệng Chu Ngộ Thần không cho nói nữa.
“Cậu đừng nói nữa….
Tự dưng bị người khác che miệng, chẳng những Chu Ngộ Thần không tức giận mà càng cười làm càn, vẻ mặt toàn sự cưng chiều. Anh nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn đang che miệng mình, anh hôn lên lòng bàn tay cô một chút. Cảm thấy lòng bàn tay có chút ấm, mặt cô gái nhỏ càng đỏ hơn nữa, xấu hổ đến nỗi cả người đều đỏ.
“Cậu không được cười…” Giọng nói Chúc Vãn mềm mại, mang theo chút ý tứ xin tha.
Chu Ngộ Thần không nhịn được nữa bèn đè lại hôn bàn tay mà cô gái nhỏ định rụt lại, rồi mới bằng lòng bỏ qua.
“Bây giờ ông đây cười hay không cười cũng bị cậu quản, lá gan của tiểu nha đầu càng ngày càng lớn đó.”
Thấy cô gái nhỏ không để ý tới mình nữa, anh lại cười.
“Được được được, không cười nữa, cậu nhìn tôi đi mà.”
“Không nhìn…”
“Nhìn bài nhiều làm gì, có nhiều cô gái muốn nhìn tôi, tôi cũng không cho nhìn đâu.”
Càng ngày anh càng nói càn, Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc ngồi đằng sau đã cười gần chế.t. Thần ca tự tin quá đi, lại còn trẻ con nữa, cười chế.t mất thôi.
Tuy rằng Chu Ngộ Thần cuồng vọng nhưng thật ra cũng không sai, lúc trận bóng rổ kết thúc, bên cửa sổ của ban mười bốn toàn là những cô gái đang nhìn trộm.
Nối dài không dứt.
“Ai dà, hai ngày này, lớp chúng ta như là vườn bách thú ấy nhỉ, cứ một đám con gái tới, hành lang sập mất thôi.”
Tiếu Hoặc cũng mặc kệ Phạm Vũ Triết tự luyến.
“Có ai không hóng chuyện đâu.”
“Nhiều con gái đến như thế, Thần ca chịu được, cũng không để ý tới, trâu bò thật!”
“Từ nhỏ tới lớn, Thần ca nhìn mấy cảnh này còn chưa đủ à? Thói quen rồi.”
Phạm Vũ Triết chẹp chẹp miệng, bên ngoài có một đám đang nhìn lén, cậu bèn chọc chọc người đang tương tư ngồi bên cạnh mình.
“Ê tiểu công chúa, cậu vội vàng đi gặp người ta thế, người ta không thèm phản ứng, không cảm thấy khó chịu à?”
Thời Lạc đang đeo tai nghe nghe nhạc, nghe thấy cậu nói thế bèn tức không chịu được.
“Cậu nói lại lần nữa đi! Đường Kỳ Thâm có đáp lại tôi mà! Tôi đưa nước anh ấy cũng uống! Nói nữa thì tôi bóp chết cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.