Chương 43
Cửu Đâu Tinh
17/11/2021
***
Mấy ngày khảo sát, Thẩm Vi không đến làm phiền nữa, không biết là bởi vì bị dạy dỗ trở nên thành thật hay là bởi vì thi rớt môn ngữ văn nên sợ hãi với cách phạt của bố mẹ.
Bố mẹ cô ta chuyển tới thành phố H là vì cô ta, sắp xếp rất khó khăn, tận lực mà cho cô ta sống một cách tốt nhất, hy vọng cô ta có thể tranh đua, nỗ lực học tập trong ba năm, thi vào một trường đại học thật tốt.
Nhưng tâm tư Thẩm Vi không trong sáng như Chúc Vãn, cô ta đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Thẩm Vi lo âu hoảng sợ, cũng không thể tìm được con đường đi chính xác.
Mỗi lần thi, Chúc Vãn đi vào chỗ ngồi của đều thấy một đống đồ trong ngăn bàn, là “cống phẩm” mà mấy tên côn đồ ấy dâng lên, cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Mấy người kia không thiếu tiền nên xõa tay mua rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt, nhét đầy trong ngăn bàn. Chúc Vãn cũng không động vào nên đồ ăn ngày càng nhiều thêm, không thể chứa được cặp xách nữa nên Chúc Vãn đành treo ở bên cạnh bàn học.
Môn thi cuối cùng là môn Tiếng Anh.
Trước đó, Chúc Vãn đã làm rất nhiều đề Tiếng Anh, cũng viết đi viết lại rất nhiều từ mới. Cũng may là tiếng anh lớp 10 chưa khó lắm nên cô gái nhỏ nhìn vài lần đã hiểu rõ, Chúc Vãn nhìn thời gian, thấy còn tương đối nhiều nên cầm bút chì đánh dấu vào bản nháp, sửa sửa xóa xóa cho ngay ngắn hơn.
Chúc Vãn biết trình độ tiếng anh của mình không tốt, ngoại trừ phần nghe thì mấy phần điền từ đơn vào chỗ trống thì đều kiểm tra tỉ mỉ, đến khi đảm bảo mới buông xuống.
Cho nên khi cô dọn đồ thì chậm hơn so với các bạn.
Mọi người trong lớp cũng đã rời đi gần hết, cô nhìn một đống đồ ở ngăn bàn bèn thở dài, không biết làm như nào cho đúng. Không thể nhận nhưng cũng không thể để ở chỗ ngồi người khác. Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn mấy người kia còn đang ngồi chơi game nên lấy đồ ăn vặt ra, định trả cho người ta rồi về.
Chu Ngộ Thần đứng đợi ở cửa một hồi lâu, anh lười biếng dựa vào hành lang bấm điện thoại, chốc chốc lại nhìn vào bên trong xem cô gái nhỏ thu dọn, thấy Chúc Vãn không dọn thứ gì tốt mà lôi một đống đồ ăn vặt từ ngăn kéo để lên bàn bèn nhướng nhướng mày, cất điện thoại rồi đi đến.
Anh biết rõ Chúc Vãn sẽ không mua cho mình nhiều đồ ăn vặt như vậy, anh nhăn mày, tự ý thức được mức độ nguy hiểm, chắc chắn cô gái nhỏ lớn lên vừa đáng yêu, thành tích lại tốt nên lại có mấy tên khốn nhân lúc anh không có mà động chân.
“Ở đâu ra đó?”. Anh đi đến trước mặt Chúc Vãn, thuận tay cầm một túi khoai tây rồi nhìn về bàn.
“Bọn họ đưa…” Chúc Vãn lấy từng đồ ăn vặt ra một, không chú ý đến sự biến hóa trên sắc mặt của Chu Ngộ Thần.
“Thích ăn thì tôi mua cho, không được ăn của người khác.”
Lời nói của anh nồng nặc mùi chua, anh cũng không để mấy tên du thủ du thực* vào trong mắt. Nhưng anh vẫn không yên tâm, Chúc Vãn nhiều người thích như thế, anh phải che chở thật tốt. Nếu Phạm Vũ Triết thấy được sắc mặt này của anh, chắc chắn mặc kệ bị anh đá chế.t mà cười nhạo một trận.
(* du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác. Cre: lazi)
“Không phải, tôi không muốn, còn nghĩ là trả cho mấy người đó cơ.”
Chu Ngộ Thần nhướng mày, một tay túm lấy cặp xách Chúc Vãn, làm cho cô không đụng được mấy thứ đồ đó. Rồi lười biếng đi đến trước mặt người kia, kiêu ngạo gõ gõ mặt bàn. Mấy người này đang chơi game rất gay cấn, nghe thấy người gõ bàn khiêu khích thì không thoải mái, không ngẩng đầu đã nói to:
“Con mẹ nó không có mắt, không thấy đang chơi game à?”
Tính tình Chu Ngộ Thần như nào, sao có thể để cho người ta hét vào mặt như vậy chứ? Nhưng Chúc Vãn đang đứng đằng sau, anh không muốn cô nhìn thấy sắc mặt của mình nên đành nén lại cơn giận xuống gõ hai cái xuống bàn. Người kia ngẩng đầu lên, từ đang không vui bỗng biến thành hoảng loạn sợ hãi, nói chuyện cũng không kiểu mắng chửi như trước.
“Thần, Thần ca…”
Mấy người đang chơi game nghe thấy như vậy lập tức ném điện thoại đứng lên. Nói đùa à, lão đại của trường đang đứng trước mặt, chả lẽ còn có lá gan ngồi thảnh thơi?
“Thần ca?”
“Mấy đồ kia là của chúng mày à?”
“Ơ, đúng rồi… Thần ca, sao, sao thế?”
“Cô gái nhỏ của tao không ăn được mấy đồ này.”
Chu Ngộ Thần hỏi lại, khi nói ra những lời này, anh đã cố tình đè thấp giọng nói, không muốn để cho Chúc Vãn nghe thấy. Mấy tên côn đồ nhìn nhau, suy nghĩ về mấy câu nói của Chu Ngộ Thần, trong lòng bên trùng xuống. Gặp bạn gái của lão đại, mấy người nhớ lại dáng vẻ của Chúc Vãn, thảo nào bọn họ thấy cô quen mắt, hóa ra là người mặc đồng phục lan truyền điên đảo trên diễn đàn trường.
“Thần ca, không phải đây, bọn em thấy thành tích của bạn gái anh khá tốt nên nhờ một chút thôi. Lúc trước thật sự thì em không biết cô ấy có quan hệ với anh, nhưng em cũng chưa làm gì cô gái đó…. Chị dâu cũng không muốn lấy những thứ đó mà, anh yên tâm…”
Mày Chu Ngộ Thần hơi hơi giãn ra, nói thật thì anh bị mấy tên xảo quyệt này nói từ “bạn gái anh”, “chị dâu” lấy lòng, được vỗ mông ngựa* nên cơn tức giận cũng dần lắng xuống, dễ nói chuyện hơn rất nhiều.
(* vỗ mông ngựa: kiểu như là nịnh hót đó mn)
“Chúng mày lấy đồ hết đi, thì cũng không còn chuyện gì nữa.” Chu Ngộ Thần bâng quơ nói, rồi anh xoay người đi đến bên cạnh Chúc Vãn, một tay cầm cặp xách, một tay khác thì cầm cổ tay dắt cô gái nhỏ đi ra ngoài.
Cả quá trình anh đều tỏ ra sự chiếm hữu, quang minh chính đại tuyên bố chủ quyền.
“Mẹ nó, hù chết ông đây rồi.. Năm nay vận gì vậy, tùy tiện hỏi một cô gái cũng là bạn gái của lão đại…”
“Anh còn vỗ mông ngựa rất tốt đó chứ…”
“Nhưng mà trước kia Thần ca làm gì có cô gái nào?”
“Chắc thủ đoạn người kia lợi hại lắm.”
“Nhưng cô gái kia làm cho người khác yêu thích mà, yên tĩnh, cười rộ lên cũng ngọt ngào lắm, tìm bạn gái phải như thế chứ, đáng yêu như vậy.”
Thành tích của học sinh ở trường rất tốt nên nhà trường chú trọng giữa việc học và nghỉ ngơi, cũng không giống với mấy trường khác là nắm chặt hết thời gian dạy học bù. Từ trước đến nay trường cũng không keo kiệt trong việc cho nghỉ ngắn. Truyền thống của trường là sau khảo sát thì được nghỉ nên lúc về lớp, nghe chủ nhiệm lớp lải nhải những điều cần chú ý sau kì nghỉ, trên gương mặt mỗi bạn học đều không giấu được vẻ vui sướng.
“Chơi thôi nhưng mà đừng quá đà, phải hoàn thành hết bài tập, không làm xong thì đến lớp tự giác đứng.”
Các bạn học đều nhỏ giọng cười lời đe dọa của chủ nhiệm.
LiLy cũng biết kì nghỉ này, các bạn học vui vẻ cũng là điều khó tránh khỏi, kì nghỉ này giúp cho học sinh đỡ ngột ngạt. Cô chủ nhiệm đưa cho Ôn Đình Đình phát mấy tờ giấy về an toàn trong kì nghỉ rồi tan học.
Nghỉ năm ngày, Chúc Vãn về quê một chuyến.
Trước khi Chúc Vãn tới thành phố H thì cũng không có điện thoại, ông bà ngoại cũng không biết liên hệ như nào, mỗi lần đều gọi điện thoại nhờ nhà Thẩm Hoài, hỏi cậu một số việc, may Chúc Vãn ngoan ngoãn hiểu chuyện, học tập rất tốt nên không khiến hai người phải nhọc lòng.
Nghe thấy Thẩm Hoài nào sau khảo sát sẽ có một kì nghỉ kéo dài 5 ngày, từ nhỏ tới lớn Chúc Vãn đều sống bên cạnh ông bà ngoại, không hề rời đi một chút nào. Giờ đây rời đi hai tháng, trong lòng hai người luôn nhớ mong nên đã gọi điện cho Thẩm Hoài nhờ nói hộ với Chúc Vãn rằng về nhà một chuyến vào kỉ nghỉ.
Nên lúc trước vội vàng ôn tập cho khảo sát, Chúc Vãn không nghĩ nhiều mà đến ga tàu hỏa mua vé xe luôn, quên nói cho Chu Ngộ Thần.
Lúc LiLy nói tan học, Thời Lạc hỏi:
“Vãn Vãn, kì nghỉ này cậu đi chơi ở đâu thế? Tới nhà tớ được không, chúng ta xem phim cùng nhau?”
“Tớ phải về quê rồi, tớ không gặp ông bà ngoại lâu rồi…” Chúc Vãn cười xin lỗi.
“Nhưng lúc trở về tớ mang cho cậu bánh hoa quế bà làm nha, thơm lắm, ăn ngon nữa.”
“Thật à? Tốt qua đi, nhưng chúng ta không thể chơi với nhau trong năm ngày, tớ nhớ cậu thì phải làm sao bây giờ?”. Thời Lạc bĩu môi nắm lấy ống tay áo làm nũng với Chúc Vãn, khiến Chúc Vãn bật cười.
“Cậu đừng có nói mấy câu ghê tởm đó được không.” Phạm Vũ Triết không biết xấu hổ mà quở trách Thời Lạc.
“Không muốn bị véo thì chạy nhanh đi.”
“Mẹ nó, sao cậu thay đổi sắc mặt nhanh thế…”
Chu Ngộ Thần không quan tâm mấy người này đang nói gì mà trong đầu toàn lời nói muốn về quê của Chúc Vãn. Sắc mặt anh không đẹp cho lắm, vốn dĩ anh nghĩ kĩ trong năm ngày nên đưa cô đi chơi ở đâu, kết quả cô phải về quê, toàn bộ kế hoạch bị ngâm nước nóng rồi.
“Khi nào về thế? Sao không nói với tôi một tiếng.”
“Mấy hôm trước á, ông tôi bảo Thẩm Hoài nói hộ, cậu ấy nói ông bà lâu chưa gặp tôi.”
“Lại là Thẩm Hoài….”
“Chu Ngộ Thần….” Giọng nói của Chúc Vãn mềm mại, có mang theo chút cầu xin.
Chu Ngộ Thần nghe xong thì không chịu nổi, nhưng nghĩ đến việc năm ngày không thấy cô gái nhỏ thì trái tim hơi đau.
“Tôi đưa cậu về.”
“Tôi có vé xe rồi.”
“Bỏ đi, bỏ cũng không sao, vé xe lửa cũng không có đáng giá bao nhiêu tiền, tôi đưa cậu trở về cũng như thế thôi.”
Chúc Vãn bất đắc dĩ nhìn anh, không biết làm như nào để sửa đổi tính tình của thiếu niên.
“Tôi chỉ đi có 5 ngày thôi mà…”
Năm ngày đó! Cô không biết là năm ngày này có thể lấy mạng anh được đâu!
Chu Ngộ Thần mím môi không nói lời nào, trên mặt không có sự vui sướng của kì nghỉ.
“Tôi cũng mang cho cậu bánh hoa quế bà làm được không? Hồi trước cậu thích ăn mà.” Cô gái nhỏ mềm mềm mại mại trấn an.
“Ai hiếm lạ gì bánh hoa quế đâu.” Chu Ngộ Thần bĩu môi, không cảm kích.
“Chu Ngộ Thần….”
“Được được được, lúc đó tôi đưa cậu đến nhà ga, tới nơi thì gọi điện cho tôi, không thì ông đây đuổi theo đó.” Anh không thể chịu nổi giọng của cô gái nhỏ nên mềm lòng thỏa hiệp.
“Nhớ mang bánh hoa quế cho tôi đó.”
Anh khó chịu mà nói thêm một câu, anh nhường nhịn như thế thì phải khen thưởng chứ.
“Được…”
Chúc Vãn mua vé xé lửa vào buổi tối, Chu Ngộ Thần lái xe đưa cô đến ga tàu hỏa. Trong lòng Chu Ngộ Thần cứ nghĩ là cô hủy bỏ vé xe thì tốt, như thế thì anh mới có thể danh ngôn chính thuận nghỉ dài hạn ở mảnh đất của cô, nhưng đáng tiếc xe lửa không phải là phi cơ, xác xuất mức độ cô hủy bỏ vé xe còn thấp hơn mức độ cô lại gần anh nên vẻ mặt Chu Ngộ Thần đầy khó chịu đưa cô đến xe lửa, dặn dò rất nhiều lần.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ngẩng mặt nhìn anh, môi hồng răng trắng nhìn rất đáng yêu, còn rất mê người. Chu Ngộ Thần không khống chế được mà duỗi tay phải xoa xoa gương mặt Chúc Vãn, ngón cái vuốt ve môi cô, con ngươi sâu không thấy đáy.
Chúc Vãn cũng cảm giác được anh có gì đó không đúng lắm, trái tim đập không ngừng, gương mặt cũng nóng lên, như có chút dũng khí nào đó mà ánh mắt Chúc Vãn ướt át, cũng không có lui bước mà đánh bạo nhìn anh, cảm xúc rõ ràng nên Chu Ngộ Thần hít sâu một hơi.
Đang định cúi đầu thì nhiều người bên đường rất đông, không chú ý hành lý của hai người nên đụng vào Chu Ngộ Thần. Thiếu niên như tỉnh trong giấc mộng bèn cắn chặt răng nuốt nước miếng, nghiêng đầu thầm mắng con mẹ nó rồi quay đầu cười với Chúc Vãn, vỗ vỗ gương mặt cô.
“Cẩn thận chút nhé, ông đây phải đi rồi.”
Chúc Vãn nhẹ nhàng gật đầu, đến lúc hết thời gian thì Chu Ngộ Thần mới ngượng ngùng rời đi.
Chúc Vãn ngồi dựa vào cửa sổ, xe lửa vang lên “ầm ầm” không ngừng lại, cô lẻ loi đi đến thành phố H một mình, hai tháng sau lại ngồi xe lửa về nhà.
Nhưng lần này lên xe lửa, cô lại được thiếu niên mà cô yêu thầm một năm đưa đón, chính khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình là người con gái may mắn nhất trên đời.
Mấy ngày khảo sát, Thẩm Vi không đến làm phiền nữa, không biết là bởi vì bị dạy dỗ trở nên thành thật hay là bởi vì thi rớt môn ngữ văn nên sợ hãi với cách phạt của bố mẹ.
Bố mẹ cô ta chuyển tới thành phố H là vì cô ta, sắp xếp rất khó khăn, tận lực mà cho cô ta sống một cách tốt nhất, hy vọng cô ta có thể tranh đua, nỗ lực học tập trong ba năm, thi vào một trường đại học thật tốt.
Nhưng tâm tư Thẩm Vi không trong sáng như Chúc Vãn, cô ta đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Thẩm Vi lo âu hoảng sợ, cũng không thể tìm được con đường đi chính xác.
Mỗi lần thi, Chúc Vãn đi vào chỗ ngồi của đều thấy một đống đồ trong ngăn bàn, là “cống phẩm” mà mấy tên côn đồ ấy dâng lên, cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Mấy người kia không thiếu tiền nên xõa tay mua rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt, nhét đầy trong ngăn bàn. Chúc Vãn cũng không động vào nên đồ ăn ngày càng nhiều thêm, không thể chứa được cặp xách nữa nên Chúc Vãn đành treo ở bên cạnh bàn học.
Môn thi cuối cùng là môn Tiếng Anh.
Trước đó, Chúc Vãn đã làm rất nhiều đề Tiếng Anh, cũng viết đi viết lại rất nhiều từ mới. Cũng may là tiếng anh lớp 10 chưa khó lắm nên cô gái nhỏ nhìn vài lần đã hiểu rõ, Chúc Vãn nhìn thời gian, thấy còn tương đối nhiều nên cầm bút chì đánh dấu vào bản nháp, sửa sửa xóa xóa cho ngay ngắn hơn.
Chúc Vãn biết trình độ tiếng anh của mình không tốt, ngoại trừ phần nghe thì mấy phần điền từ đơn vào chỗ trống thì đều kiểm tra tỉ mỉ, đến khi đảm bảo mới buông xuống.
Cho nên khi cô dọn đồ thì chậm hơn so với các bạn.
Mọi người trong lớp cũng đã rời đi gần hết, cô nhìn một đống đồ ở ngăn bàn bèn thở dài, không biết làm như nào cho đúng. Không thể nhận nhưng cũng không thể để ở chỗ ngồi người khác. Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn mấy người kia còn đang ngồi chơi game nên lấy đồ ăn vặt ra, định trả cho người ta rồi về.
Chu Ngộ Thần đứng đợi ở cửa một hồi lâu, anh lười biếng dựa vào hành lang bấm điện thoại, chốc chốc lại nhìn vào bên trong xem cô gái nhỏ thu dọn, thấy Chúc Vãn không dọn thứ gì tốt mà lôi một đống đồ ăn vặt từ ngăn kéo để lên bàn bèn nhướng nhướng mày, cất điện thoại rồi đi đến.
Anh biết rõ Chúc Vãn sẽ không mua cho mình nhiều đồ ăn vặt như vậy, anh nhăn mày, tự ý thức được mức độ nguy hiểm, chắc chắn cô gái nhỏ lớn lên vừa đáng yêu, thành tích lại tốt nên lại có mấy tên khốn nhân lúc anh không có mà động chân.
“Ở đâu ra đó?”. Anh đi đến trước mặt Chúc Vãn, thuận tay cầm một túi khoai tây rồi nhìn về bàn.
“Bọn họ đưa…” Chúc Vãn lấy từng đồ ăn vặt ra một, không chú ý đến sự biến hóa trên sắc mặt của Chu Ngộ Thần.
“Thích ăn thì tôi mua cho, không được ăn của người khác.”
Lời nói của anh nồng nặc mùi chua, anh cũng không để mấy tên du thủ du thực* vào trong mắt. Nhưng anh vẫn không yên tâm, Chúc Vãn nhiều người thích như thế, anh phải che chở thật tốt. Nếu Phạm Vũ Triết thấy được sắc mặt này của anh, chắc chắn mặc kệ bị anh đá chế.t mà cười nhạo một trận.
(* du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác. Cre: lazi)
“Không phải, tôi không muốn, còn nghĩ là trả cho mấy người đó cơ.”
Chu Ngộ Thần nhướng mày, một tay túm lấy cặp xách Chúc Vãn, làm cho cô không đụng được mấy thứ đồ đó. Rồi lười biếng đi đến trước mặt người kia, kiêu ngạo gõ gõ mặt bàn. Mấy người này đang chơi game rất gay cấn, nghe thấy người gõ bàn khiêu khích thì không thoải mái, không ngẩng đầu đã nói to:
“Con mẹ nó không có mắt, không thấy đang chơi game à?”
Tính tình Chu Ngộ Thần như nào, sao có thể để cho người ta hét vào mặt như vậy chứ? Nhưng Chúc Vãn đang đứng đằng sau, anh không muốn cô nhìn thấy sắc mặt của mình nên đành nén lại cơn giận xuống gõ hai cái xuống bàn. Người kia ngẩng đầu lên, từ đang không vui bỗng biến thành hoảng loạn sợ hãi, nói chuyện cũng không kiểu mắng chửi như trước.
“Thần, Thần ca…”
Mấy người đang chơi game nghe thấy như vậy lập tức ném điện thoại đứng lên. Nói đùa à, lão đại của trường đang đứng trước mặt, chả lẽ còn có lá gan ngồi thảnh thơi?
“Thần ca?”
“Mấy đồ kia là của chúng mày à?”
“Ơ, đúng rồi… Thần ca, sao, sao thế?”
“Cô gái nhỏ của tao không ăn được mấy đồ này.”
Chu Ngộ Thần hỏi lại, khi nói ra những lời này, anh đã cố tình đè thấp giọng nói, không muốn để cho Chúc Vãn nghe thấy. Mấy tên côn đồ nhìn nhau, suy nghĩ về mấy câu nói của Chu Ngộ Thần, trong lòng bên trùng xuống. Gặp bạn gái của lão đại, mấy người nhớ lại dáng vẻ của Chúc Vãn, thảo nào bọn họ thấy cô quen mắt, hóa ra là người mặc đồng phục lan truyền điên đảo trên diễn đàn trường.
“Thần ca, không phải đây, bọn em thấy thành tích của bạn gái anh khá tốt nên nhờ một chút thôi. Lúc trước thật sự thì em không biết cô ấy có quan hệ với anh, nhưng em cũng chưa làm gì cô gái đó…. Chị dâu cũng không muốn lấy những thứ đó mà, anh yên tâm…”
Mày Chu Ngộ Thần hơi hơi giãn ra, nói thật thì anh bị mấy tên xảo quyệt này nói từ “bạn gái anh”, “chị dâu” lấy lòng, được vỗ mông ngựa* nên cơn tức giận cũng dần lắng xuống, dễ nói chuyện hơn rất nhiều.
(* vỗ mông ngựa: kiểu như là nịnh hót đó mn)
“Chúng mày lấy đồ hết đi, thì cũng không còn chuyện gì nữa.” Chu Ngộ Thần bâng quơ nói, rồi anh xoay người đi đến bên cạnh Chúc Vãn, một tay cầm cặp xách, một tay khác thì cầm cổ tay dắt cô gái nhỏ đi ra ngoài.
Cả quá trình anh đều tỏ ra sự chiếm hữu, quang minh chính đại tuyên bố chủ quyền.
“Mẹ nó, hù chết ông đây rồi.. Năm nay vận gì vậy, tùy tiện hỏi một cô gái cũng là bạn gái của lão đại…”
“Anh còn vỗ mông ngựa rất tốt đó chứ…”
“Nhưng mà trước kia Thần ca làm gì có cô gái nào?”
“Chắc thủ đoạn người kia lợi hại lắm.”
“Nhưng cô gái kia làm cho người khác yêu thích mà, yên tĩnh, cười rộ lên cũng ngọt ngào lắm, tìm bạn gái phải như thế chứ, đáng yêu như vậy.”
Thành tích của học sinh ở trường rất tốt nên nhà trường chú trọng giữa việc học và nghỉ ngơi, cũng không giống với mấy trường khác là nắm chặt hết thời gian dạy học bù. Từ trước đến nay trường cũng không keo kiệt trong việc cho nghỉ ngắn. Truyền thống của trường là sau khảo sát thì được nghỉ nên lúc về lớp, nghe chủ nhiệm lớp lải nhải những điều cần chú ý sau kì nghỉ, trên gương mặt mỗi bạn học đều không giấu được vẻ vui sướng.
“Chơi thôi nhưng mà đừng quá đà, phải hoàn thành hết bài tập, không làm xong thì đến lớp tự giác đứng.”
Các bạn học đều nhỏ giọng cười lời đe dọa của chủ nhiệm.
LiLy cũng biết kì nghỉ này, các bạn học vui vẻ cũng là điều khó tránh khỏi, kì nghỉ này giúp cho học sinh đỡ ngột ngạt. Cô chủ nhiệm đưa cho Ôn Đình Đình phát mấy tờ giấy về an toàn trong kì nghỉ rồi tan học.
Nghỉ năm ngày, Chúc Vãn về quê một chuyến.
Trước khi Chúc Vãn tới thành phố H thì cũng không có điện thoại, ông bà ngoại cũng không biết liên hệ như nào, mỗi lần đều gọi điện thoại nhờ nhà Thẩm Hoài, hỏi cậu một số việc, may Chúc Vãn ngoan ngoãn hiểu chuyện, học tập rất tốt nên không khiến hai người phải nhọc lòng.
Nghe thấy Thẩm Hoài nào sau khảo sát sẽ có một kì nghỉ kéo dài 5 ngày, từ nhỏ tới lớn Chúc Vãn đều sống bên cạnh ông bà ngoại, không hề rời đi một chút nào. Giờ đây rời đi hai tháng, trong lòng hai người luôn nhớ mong nên đã gọi điện cho Thẩm Hoài nhờ nói hộ với Chúc Vãn rằng về nhà một chuyến vào kỉ nghỉ.
Nên lúc trước vội vàng ôn tập cho khảo sát, Chúc Vãn không nghĩ nhiều mà đến ga tàu hỏa mua vé xe luôn, quên nói cho Chu Ngộ Thần.
Lúc LiLy nói tan học, Thời Lạc hỏi:
“Vãn Vãn, kì nghỉ này cậu đi chơi ở đâu thế? Tới nhà tớ được không, chúng ta xem phim cùng nhau?”
“Tớ phải về quê rồi, tớ không gặp ông bà ngoại lâu rồi…” Chúc Vãn cười xin lỗi.
“Nhưng lúc trở về tớ mang cho cậu bánh hoa quế bà làm nha, thơm lắm, ăn ngon nữa.”
“Thật à? Tốt qua đi, nhưng chúng ta không thể chơi với nhau trong năm ngày, tớ nhớ cậu thì phải làm sao bây giờ?”. Thời Lạc bĩu môi nắm lấy ống tay áo làm nũng với Chúc Vãn, khiến Chúc Vãn bật cười.
“Cậu đừng có nói mấy câu ghê tởm đó được không.” Phạm Vũ Triết không biết xấu hổ mà quở trách Thời Lạc.
“Không muốn bị véo thì chạy nhanh đi.”
“Mẹ nó, sao cậu thay đổi sắc mặt nhanh thế…”
Chu Ngộ Thần không quan tâm mấy người này đang nói gì mà trong đầu toàn lời nói muốn về quê của Chúc Vãn. Sắc mặt anh không đẹp cho lắm, vốn dĩ anh nghĩ kĩ trong năm ngày nên đưa cô đi chơi ở đâu, kết quả cô phải về quê, toàn bộ kế hoạch bị ngâm nước nóng rồi.
“Khi nào về thế? Sao không nói với tôi một tiếng.”
“Mấy hôm trước á, ông tôi bảo Thẩm Hoài nói hộ, cậu ấy nói ông bà lâu chưa gặp tôi.”
“Lại là Thẩm Hoài….”
“Chu Ngộ Thần….” Giọng nói của Chúc Vãn mềm mại, có mang theo chút cầu xin.
Chu Ngộ Thần nghe xong thì không chịu nổi, nhưng nghĩ đến việc năm ngày không thấy cô gái nhỏ thì trái tim hơi đau.
“Tôi đưa cậu về.”
“Tôi có vé xe rồi.”
“Bỏ đi, bỏ cũng không sao, vé xe lửa cũng không có đáng giá bao nhiêu tiền, tôi đưa cậu trở về cũng như thế thôi.”
Chúc Vãn bất đắc dĩ nhìn anh, không biết làm như nào để sửa đổi tính tình của thiếu niên.
“Tôi chỉ đi có 5 ngày thôi mà…”
Năm ngày đó! Cô không biết là năm ngày này có thể lấy mạng anh được đâu!
Chu Ngộ Thần mím môi không nói lời nào, trên mặt không có sự vui sướng của kì nghỉ.
“Tôi cũng mang cho cậu bánh hoa quế bà làm được không? Hồi trước cậu thích ăn mà.” Cô gái nhỏ mềm mềm mại mại trấn an.
“Ai hiếm lạ gì bánh hoa quế đâu.” Chu Ngộ Thần bĩu môi, không cảm kích.
“Chu Ngộ Thần….”
“Được được được, lúc đó tôi đưa cậu đến nhà ga, tới nơi thì gọi điện cho tôi, không thì ông đây đuổi theo đó.” Anh không thể chịu nổi giọng của cô gái nhỏ nên mềm lòng thỏa hiệp.
“Nhớ mang bánh hoa quế cho tôi đó.”
Anh khó chịu mà nói thêm một câu, anh nhường nhịn như thế thì phải khen thưởng chứ.
“Được…”
Chúc Vãn mua vé xé lửa vào buổi tối, Chu Ngộ Thần lái xe đưa cô đến ga tàu hỏa. Trong lòng Chu Ngộ Thần cứ nghĩ là cô hủy bỏ vé xe thì tốt, như thế thì anh mới có thể danh ngôn chính thuận nghỉ dài hạn ở mảnh đất của cô, nhưng đáng tiếc xe lửa không phải là phi cơ, xác xuất mức độ cô hủy bỏ vé xe còn thấp hơn mức độ cô lại gần anh nên vẻ mặt Chu Ngộ Thần đầy khó chịu đưa cô đến xe lửa, dặn dò rất nhiều lần.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ngẩng mặt nhìn anh, môi hồng răng trắng nhìn rất đáng yêu, còn rất mê người. Chu Ngộ Thần không khống chế được mà duỗi tay phải xoa xoa gương mặt Chúc Vãn, ngón cái vuốt ve môi cô, con ngươi sâu không thấy đáy.
Chúc Vãn cũng cảm giác được anh có gì đó không đúng lắm, trái tim đập không ngừng, gương mặt cũng nóng lên, như có chút dũng khí nào đó mà ánh mắt Chúc Vãn ướt át, cũng không có lui bước mà đánh bạo nhìn anh, cảm xúc rõ ràng nên Chu Ngộ Thần hít sâu một hơi.
Đang định cúi đầu thì nhiều người bên đường rất đông, không chú ý hành lý của hai người nên đụng vào Chu Ngộ Thần. Thiếu niên như tỉnh trong giấc mộng bèn cắn chặt răng nuốt nước miếng, nghiêng đầu thầm mắng con mẹ nó rồi quay đầu cười với Chúc Vãn, vỗ vỗ gương mặt cô.
“Cẩn thận chút nhé, ông đây phải đi rồi.”
Chúc Vãn nhẹ nhàng gật đầu, đến lúc hết thời gian thì Chu Ngộ Thần mới ngượng ngùng rời đi.
Chúc Vãn ngồi dựa vào cửa sổ, xe lửa vang lên “ầm ầm” không ngừng lại, cô lẻ loi đi đến thành phố H một mình, hai tháng sau lại ngồi xe lửa về nhà.
Nhưng lần này lên xe lửa, cô lại được thiếu niên mà cô yêu thầm một năm đưa đón, chính khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình là người con gái may mắn nhất trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.