Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ
Chương 70
Tam Thiên Phong Tuyết
19/05/2022
Trong một lúc, tâm trạng của Kỷ Nguyên cực kỳ phức tạp, cảm xúc lẫn lộn.
Anh nắm lấy miếng ngọc trên cổ Ứng Thư Hoán, vuốt ve hai lần, ý thức được biểu hiện của mình không bình thường lắm, chỉ sợ Ứng Thư Hoán đã nhận ra điều gì kỳ quái.
Quả nhiên, khi anh ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt Ứng Thư Hoán nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Đúng vậy, người bình thường nếu thích một món đồ nào đó, biểu cảm lộ ra cũng không giống như lúc này.
Vào khoảng khắc đó, Ứng Thư Hoán nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trên mặt Kỷ Nguyên, vui sướng, bi thương, nghi hoặc, khiếp sợ.
Vì sao? Là vì miếng ngọc này ư?
Nhưng mà, miếng ngọc này có gì đặc biệt?
Hắn chỉ nhớ lúc còn rất nhỏ, ông nội đã đeo miếng ngọc này cho hắn, ông nói đây là đồ của hắn, muốn hắn đeo nó cả đời, cho dù có chết cũng không được vứt đi.
Ứng Thư Hoán khi còn nhỏ đã nhớ rất kỹ chuyện này.
Hơn nữa, giống như có một sức mạnh thần bí gì đó, làm hắn cảm thấy rất quen thuốc với nửa miếng ngọc này.
Hắn vẫn luôn đeo nói, giấu trong áo, thỉnh thoảng để lô ra một đoạn dây đỏ, fans cũng bắt chước hắn, đeo một sợi dây đỏ tương tự.
Nếu như đóng phim yêu cầu hắn phải tháo sợi dây đỏ xuống thì người đại diện Tiểu Vương sẽ giữ nó giúp hắn.
Tuy nhiên, Kỷ Nguyên dường như không muốn hỏi thêm nữa.
Vẻ mặt ảm đạm của Kỷ Nguyên chỉ trong nháy mắt khôi phục lại như cũ, anh thả miếng ngọc trong tay xuống, ngược lại nhéo chân Ứng Thư Hoán một chút: “Còn đau không?”
Ứng Thư Hoán lúc này mới nhớ ra “Chân đau”, vội vàng “A a” kêu to hai tiếng, làm nũng nói: “Đau, đau lắm…”
Đến lúc này, Kỷ Nguyên đã nhìn ra được hắn đang giả vờ kêu đau, nhưng mà anh không muốn vạch trần Ứng Thư Hoán, anh cúi đầu, để lộ ra sau gáy trắng nõn, che giấu cảm xúc trên mặt.
Ứng Thư Hoán thức thời nên không nói gì, hắn cảm giác được tâm trạng của Kỷ Nguyên hơi trầm xuống.
Lúc này, không chỉ tâm trạng của Kỷ Nguyên hơi trầm xuống.
Mà trong lòng anh cũng rối như tơ vò.
Anh không ngờ miếng ngọc bội không tìm được ở kiếp trước lại xuất hiện ở đây, không phải, trong tiềm thức, Kỷ Nguyên phủ nhận chính mình, vừa rồi nhìn quá vội vàng, chỉ có thể dựa vào trực giác xác định này miếng ngọc này là một nửa ngọc bội ở kiếp trước, nhưng sau khi bình tĩnh lại, rất nhiều nghi vấn hiện ra trong đầu anh?
Nó là đồ cổ sao? Được lưu truyền tới ngày nay sao? Nó thật sự là nửa miếng ngọc bội kiếp trước sao?
Kiếp trước có làm cách nào cũng không tìm ra miếng ngọc bội đó, hiện giờ lại xuất hiện ở trên cổ Ứng Thư Hoán, chẳng lẽ không phải trùng hợp sao?
Kỷ Nguyên nghĩ thầm, có phải nên xác nhận lại hình dạng của miếng ngọc này hay không, suy cho cùng trên đời này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy?
Nhưng mà, xem ra hiện giờ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để kiểm tra ngọc.
Nếu anh hỏi về mặt dây chuyền ngọc của Ứng Thư Hoán lần nữa, nhất định sẽ khiến Ứng Thư Hoán hoài nghi…
Haizz, chỉ có thể để lần sau tìm cơ hội nhìn xem, hơn nữa, lần sau sẽ nhìn cẩn thận hơn một chút.
Kỷ Nguyên nhớ về những ký ức đã mất của mình.
Không phải anh không biết điều này, mà là anh ta luôn chọn cách trốn tránh nó.
Lúc ở Tuyệt Bích Cốc, Kỷ Nguyên đã bị nhiễm khí độc, sau khi đi dạo một vòng ở Quỷ môn quan đã đánh mất đi một phần nhỏ ký ức.
Nhưng bởi vì nhớ rõ đám người Phó Lạc, Phó Diêu và sư nương, cho nên cũng không để tâm đến ký ức bị mất đi. Hơn nữa trận chiến ở Tuyệt Bích Cốc trong kiếp trước là ác mộng cả đời anh không thể quên được, thật ra Kỷ Nguyên có vấn đề tâm lý muốn trốn tránh ký ức này, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình đã quên nó, nếu không, hằng đêm anh không thể yên giấc.
Nhưng bây giờ, Kỷ Nguyên cảm thấy bản thân không thể tránh khỏi việc nhớ lại ký ức, khi nghĩ đến những ký ức đã mất, trái tim anh lại trống rỗng, Kỷ Nguyên có dự cảm, có thể những ký ức mà anh xem là không quan trọng đã bị mất đi.
Có lẽ, anh đã mất đi ký ức quan trọng nhất?
Anh không có cách nào để nhớ lại những ký ức đã mất đi ở kiếp trước, nhưng thời đại này có những nhà tâm lý học chuyên trách điều trị sau chấn thương.
Kỷ Nguyên từng nhìn thấy những cuốn sách về liệu pháp điều trị tâm lý sau chiến tranh, trong lòng anh thầm đưa ra quyết định, anh muốn nhớ lại những lý ức này.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra sau khi nhớ lại?
Làm thế nào để đối mặt ác mộng trong quá khứ…
Tâm tình của Kỷ Nguyên trở nên nặng trĩu.
Đột nhiên, cánh tay anh hơi nhột, anh giật mình, nhìnthấy Ứng Thư Hoán đang vươn hai ngón tay ra, bắt chước dáng vẻ người đi bộ, nhẹ nhàng đi trên cánh tay anh, từng chút từng chút đi về phía anh, “Đi” thẳng đến mu bàn tay, ngón trỏ gõ lên mu bàn tay của Kỷ Nguyên.
Anh nghe Ứng Thư Hoán nhẹ giọng hỏi: “Anh trai dịu dàng vì sao lại buồn?”
Ngay khoảng khắc đó, Kỷ Nguyên thật sự không cảm thấy buồn nữa.
Điều này thật sự kỳ lạ, anh chưa từng có cảm giác này, không biết phải diễn tả thế nào, giống như trời mưa lớn không phải đi làm, hay giống như được ăn một miếng dưa ngọt giữa mùa hè, lòng của anh giống như sợi bông, xõa tung lên.
Ứng Thư Hoán gõ mu bàn tay anh, dường như không đợi anh trả lời.
Kỷ Nguyên giật mình, bắt được ngón tay hắn, hắn lật bàn tay anh lại mà nắm, mãi không buông ra.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của Kỷ Nguyên truyền đến trái tim của Ứng Thư Hoán thông qua ngón tay của anh, lúc ấy, trái tim của Ứng Thư Hoán như muốn nổ tung, lỗ tai ong ong không còn nghe thấy giọng nói của chính mình, giống như cả cơ thể bây giờ chỉ còn hai đầu ngón tay.
Bọn họ cứ như vậy im lặng mà nắm tay, tự mình duy trì không khí ái muội này.
Mãi đến khi xe cấp cứu ngừng lại, bệnh viện hiện ra trước mắt.
Ứng Thư Hoán chưa bao giờ cảm thấy bệnh viện lại chán ghét như vậy!
Lúc này Kỷ Nguyên đã bình tĩnh lại, anh buông tay, Ứng Thư Hoán giữ bàn tay của anh lại.
Nhưng động tác của hắn chậm mất một nhịp, Kỷ Nguyên vờ như không có chuyện gì, bước xuống xe.
Ứng Thư Hoán không nhìn rõ đây là nơi nào nữa, nhịp tim hắn tăng nhanh, vành tai hơi đỏ lên, trong lòng có chút cảm xúc không phân biệt được là hối hận hay là hồi hộp với chuyện hắn làm vừa nãy.
Kỷ Nguyên đến bệnh viện thì vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Xe cấp cứu là do người đại diện Tiểu Vượng gọi, cậu ta trực tiếp gọi xe cấp cứu của bệnh viện trung y trực thuộc Đại học Kiến Kinh, đây là bệnh viện nổi tiếng và tốt nhất ở Kiến Kinh, hơn nữa viện trưởng bệnh viện này là ông Trương, bạn tốt của ông cụ Ứng, Tiểu Trương con của ông ấy chính là bác sĩ riêng cho nhà họ Ứng.
Với giao tình như vậy, Tiểu Vương càng tin tưởng bệnh viện trung y Kiến Kinh hơn.
Kỷ Nguyên không xuống, anh nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Giang Ngọc.
Hắn ta gọi anh không được, cho nên gửi tin nhắn, bảo anh đừng vào Weibo.
Bởi vì trên Weibo đã náo loạn.
Hot search #Ứng Thư Hoán bị thương nằm viện # đã chiếm vị trí đầu tiên, theo sau đó là hàng loạt thông tin khác.
Khi nhấn vào tin tức, những cô gái Cấm Vệ Quân đều lo lắng khóc thét, còn có một số hình ảnh mơ hồ không rõ ràng do mấy nhà báo săn tin chụp được.
Các cô đều không biết chuyện gì xảy ra với Ứng Thư Hoán, người này truyền người kia, lời đồn cũng càng ngày càng quá đáng, mãi đến nửa giờ sau, phòng làm việc của Ứng Thư Hoán ra văn bản thanh minh, mấy cô gái Cấm Vệ Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã tìm thấy người, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ là chân bị thương một chút.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Ứng Thư Hoán, sự chú ý của mọi người tự nhiên chuyển sang Kỷ Nguyên.
Dù gì hot search phổ biến thứ hai #Kỷ Nguyên chạy như điên ở sân bay#, kết hợp với tin tức Ứng Thư Hoán gặp tai nạn, không khó đoán ra, lúc Kỷ Nguyên ở sân bay thì nhận được tin Ứng Thư Hoán bị thương, sau đó có cảnh tượng chạy như điên thế này.
Các phương tiện truyền thông và tài khoản tiếp thị đặc biệt ngửi thấy hơi thở của sự khác biệt.
Nếu thật sự chỉ là bạn thân, sẽ lo lắng đến như vậy sao?
Không chỉ có một người chụp được ảnh Kỷ Nguyên chạy như điên ở khoảng cách gần, thậm chí mọi người đều có thể chụp được sự lo lắng và hoảng sợ trên khuôn mặt của Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên là mỹ nhân lạnh lùng có tiếng, ngoại trừ khi diễn xuất, lúc phỏng vấn truyền thông chưa bao giờ có biểu hiện bất lực như vậy, nhưng giờ phút này lại lộ ra biểu cảm bất lực ấy chỉ vì Ứng Thư Hoán.
Luật hôn nhân đồng tính đã được ban hành hơn mười mấy năm.
Trong giới giải trí Trung Quốc cũng có rất nhiều đôi vợ chồng đồng tính công khai, tất cả đều được đa số cư dân mạng chúc phúc.
Hiệu quả mà nó mang lại, chính là khi người xem quan sát hai nam minh tinh, ánh mắt đều toát lên màu hồng phấn.
Bạn bè bình thường có thể đạt đến trình độ như thế này sao?
Sau khi hai hot search trên Weibo lần lượt xuất hiện, mấy quần chúng ăn dưa lại nhìn thấy hot search thứ ba đang có xu hướng tăng lên trên Weibo: # Tình yêu của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên #.
Trước mắt đề tài này chỉ có một vài tài khoản tiếp thị dùng mấy ảnh chụp màn hình hư cấu trên Weibo để phỏng đoán, trong đó còn có rất nhiều lời lẽ vu khống Kỷ Nguyên, nói tài nguyên của Kỷ Nguyên tốt như vậy, chẳng phải là do Ứng Thư Hoán tìm giúp sao? Có phải Kỷ Nguyên muốn bước chân vào hào môn hay không? Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng?
Có điều, đề tài này ngay lập tức bị những Cấm Vệ Quân và Nhất Nguyên khống bình.
Trên quảng trường lúc này toàn là những hình ảnh đẹp.
Hai bên fans bắt đầu cãi nhau, nhiệt độ của fans CP Kim Ốc Tàng Kiều cũng tăng lên chóng mặt.
Điều kỳ lạ chính lạ, những fans Cp này ra sức bác bỏ tin đồn.
“Cắn đều là đường giả! Nhặt chính là rác rưởi! Hai người anh của bọn tôi chính là bạn bè tốt!”
“Đừng mắng, đừng mắng, đúng là giả, mấy người nhặt được đều là rác rưởi…”
“Đều lừa cả, mấy tài khoản tiếp thị mau biến đi.”
“Thật sự là giả đó? Cắn đường sẽ sinh ra cảm giác hư ảo!”
“Mẹ nó! Mấy tài khoản tiếp thị cắn còn hơn cả chúng tôi, bọn tôi đều nhặt rác ở xa, bọn họ lại ở biệt thự, nghĩ hay lắm!”
“…”
Tin nhắn phía sau Giang Ngọc còn nói: Anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, nhiệt độ của đề tài này tuy cao, nhưng thật ra chẳng có gì. Cơ bản bản đều là đồng nghiệp trong vòng mua thủy quân bịa đặt, anh đừng để trong lòng.
Kỷ Nguyên trả lời hắn: Anh tính giải quyết chuyện này như thế nào?
Giang Ngọc ở bên kia do sự một lát, chần chờ nói: Anh thật sự không yêu đương với Ứng Thư Hoán đấy chứ?
Kỷ Nguyên: Không có.
Không có à.
Kỷ Nguyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng mà, ý định ban đầu không kết hôn của anh đã bất giác rung động.
Giang Ngọc thở phào nhẹ nhõm: Như vậy cũng dễ dàng hơn. Trước tiên tôi liên hệ với phòng làm việc của Ứng Thư Hoán, xem bọn họ nói như thế nào, chuyện này vẫn nên thượng lượng, trao đổi vài vấn đề với bên Ứng Thư Hoán một chút.
Kỷ Nguyên không có ý kiến, cúp điện thoại, anh nhìn thấy bác sĩ đi ra từ phòng bệnh Ứng Thư Hoán, nhét điện thoại vào trong túi, Kỷ Nguyên vào cửa, đã thấy Tiểu Vương đứng bên cạnh giường Ứng Thư Hoán.
Ứng Thư Hoán nhìn thoáng qua Kỷ Nguyên, Tiểu Vương rất thức thời chạy ra ngoài.
Kỷ Nguyên nhìn biểu cảm của Ứng Thư Hoán, anh chắc chắn Ứng Thư Hoán đã biết chuyện của hai người trên mạng rồi.
Ứng Thư Hoán mới xem xong video Kỷ Nguyên chạy ở dân bay, trong lòng vừa chua vừa ngọt.
Một mặt hắn cảm thấy bản thân đã khiến Kỷ Nguyên lo lắng, nhưng mặt khác lại vui vẻ vì biểu cảm bất lực này của Kỷ Nguyên.
Hắn ngượng ngùng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Kỷ Nguyên: “Xin lỗi, là tôi gây phiền phức cho anh.”
Kỷ Nguyên ngồi xuống: “Không sao, do tôi mới đến xem cậu thôi.”
Ứng Thư Hoán nghĩ: Nếu vậy, suy cho cùng, nguyên nhân chính là vì hắn!
Tai tiếng trên mạng, hắn sợ.
Hơn nữa hắn thật sự mong scandal này càng lớn càng tốt, lớn đến mức phải kết hôn mới kết thúc được scandal này.
Nhưng mà, như vậy không công bằng với Kỷ Nguyên.
Ứng Thư Hoán nghĩ đến đây, trong lòng chỉ còn lại chua xót, không ngọt ngào như ban nãy nữa.
“Giang Ngọc nói sẽ giải quyết như thế nào?” Ứng Thư Hoán hỏi lại.
Kỷ Nguyên lắc đầu, bởi vì vừa rồi Giang Ngọc không nói cho anh biết hắn ta sẽ giải quyết như thế nào.
Ứng Thư Hoán nói: “Hay là để tôi giúp anh giải quyết đi, dù sao tôi cũng gây ra phiền phức cho anh.”
Rất khó giải quyết và làm sáng tỏ vấn đề tai tiếng lần này.
Tuy rằng bây giờ Kỷ Nguyên đã là đỉnh lưu, nhưng địa vị của anh trong giới giải trí vẫn còn kém xa Ứng Thư Hoán rất nhiều.
Nếu tai tiếng đã gắn trên người anh, vậy thì chính là anh trèo cao, hút máu, fandom Nhất Nguyên lo lắng đến mức khóc thét. Bởi vì tai tiếng này khi gắn vào rồi thì rất khó mà tháo xuống.
Fan only hai nhà cãi nhau kịch liệt, fans Cp Kim Ốc Tang Kiều khó khăn bò trên mặt đất, tránh đi chiến trường thù hận của mấy chị gái fan only, để các cô ấy không làm tổn thương đến mình.
Đúng thế, Kim Ốc Tàng Kiều luôn rất cầu toàn! Mắng chúng tôi không có đạo đức nhưng đừng dùng lý lẽ để xé chúng tôi, cho dù fan only có xé bọn tôi cũng có nhưng ý tưởng khác, tưởng tượng mãi đến bây giờ, thế nhưng chưa từng tranh cãi gì với fan only. Hơn nữa rất muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó!
Thật sự quá hiếm lạ trong giới người hâm mộ.
Đúng lúc này, Ứng Thư Hoán lại cập nhật Weibo.
Tất cả những người hâm mộ của Ứng Thư Hoán đều nhận được thông báo.
Idol của bạn @Ứng Thư Hoán đã online.
Idol của bạn @Ứng Thư Hoán đã đăng Weibo mới.
@Ứng Thư Hoán: Đúng đúng đúng, đều nói đúng rồi, tôi và Kỷ Nguyên trước đây từng ly hôn, bây giờ tôi đang theo đuổi vợ đó, nhưng vẫn chưa theo đuổi được ‘bắn tim’ ‘bắn tim’.
Mọi người đều biết, biểu cảm ‘bắn tim’ kia của Ứng Thư Hoán chắc chắn không bình thường.
Khi hắn đăng Weibo này, trang chủ đã bị đóng băng trong một giây.
Không ai nghĩ rằng sau khi ăn dưa lâu như vậy, câu trả lời mà bọn họ nhận được lại thành ra thế này!
Một câu trả lời hoàn toàn — hoàn toàn — hoàn toàn vô nghĩa! Ai mà tin chứ! Đệt!
Đây là một cú tát bất ngờ đối với các tài khoản tiếp thị!
Cái này là cái gì? Muốn chơi bọn họ sao?
Chẳng lẽ dùng tài khoản tiếp thị để ăn dưa thì không cần KPI sao!
Mà những lưu lượng cùng thời kỳ với Kỷ Nguyên muốn gắp đá bỏ lửa tức giận đến ngứa răng, tức giận đến đau mặt!
Sau khi scandal nổ ra, Kỷ Nguyên chẳng những không mất mặt như bọn họ, ngược lại còn được khen ngợi hết lời!
Có cái gì so sánh được với việc Ứng Thư Hoán ra mặt không?
Không tốt mới là chuyện lạ!
Ứng Thư Hoán bị trúng tà à, đến mặt mũi của mình cũng từ bỏ, còn quan tâm đến thể diện của Kỷ Nguyên?
Quả nhiên, khi Ứng Thư Hoán đăng Weibo như thế, giới truyền thông đều không tin.
Bọn họ thật sự tức giận vì bị Ứng Thư Hoán dắt mũi theo hướng khác, kiên định cho rằng Ứng Thư Hoán đang cố tình cười nhạo bọn họ.
Đúng vậy, thoải mái thẳng thắn trả lời, tốt hơn che che giấu giấu nhiều lần.
Hơn nữa, Ứng Thư Hoán đăng Weibo trả lời thế này giống như vô nghĩa! Truyền thông lan truyền scandal của bọn họ, Ứng Thư Hoán ngay lập tức nhảy ra châm chọc giới truyền thông, còn khoa trương hơn những tài khoản tiếp thị kia, nói rằng mình và Kỷ Nguyên còn từng ky hôn, bây giờ theo đuổi vợ rất cuồng nhiệt… Vào lúc ấy, nhưng tài khoản tiếp thị cảm thấy mình vừa bị tát cho một cú trời giáng.
Cái vả mặt nghiêm túc này bọn họ không lường trước được, người ta không những không trúng kế của bọn họ mà còn châm biếm lại… Quá mạnh mẽ rồi…
Mấy chị gái Nhất nguyên nhìn thấy Weibo này của Ứng Thư Hoán, tim muốn rớt ra ngoài.
Phải nói rằng, lúc này đối mặt với Ứng Thư Hoán, các cô cảm thấy hơi khó xưe, bởi vì cách xử lý chuyện này của Ứng Thư Hoán rất cao minh, khiến các cô ấy cảm động không thôi.
Nếu như hắn nhảy ra bác bỏ tin đồn giữa mình và Kỷ Nguyên không có quan hệ gì, chỉ là bạn bè mà thôi, vậy chẳng khác này tát vào mặt Kỷ Nguyên, truyền thông sẽ đăng bài như điên nói rằng Ứng Thư Hoán không hề xem trọng Kỷ Nguyên, hoặc nói Kỷ Nguyên muốn trèo cao.
Nhưng mà bài đăng Weibo này, một là châm chọc giới truyền thông đưa tin vô căn cứ, hai là giữ mặt mũi cho Kỷ Nguyên, như vậy cách trêu chọc này, nếu không phải là bạn bè thì thật sự nói không nên lời.
Người qua đường cũng rất kinh ngạc với cách xử lý của Ứng Thư Hoán, không thể không nói, cách xử lý như vậy rất phù hợp với tính cách của Ứng Thư Hoán.
Cho dù bất kỳ người nào trong giới giải trí đăng Weibo này, tất cả đều không hiệu quả bằng hắn.
Chẳng những làm fans cảm thấy thoải mái, hơn nữa cũng dành được thiện cảm của người qua đường.
Không sai, dưới tình huống vô cớ nổ ra scandal, không hoàn toàn chối bỏ quan hệ với đối phương, lạnh lùng thờ ơ mà giải quyết chuyện này, như thế mới là người có trách nhiệm.
Hơn nữa, không ai chụp được ảnh của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên lén lút gặp nhau vào đêm khuya.
Hai người đều rất ngay thẳng, đóng phim cũng rất chuyên nghiệp, cho nên phong ba bão táp lần này rất nhanh đã lắng xuống, ngược lại còn có thêm nhiều người cảm thấy quan hệ của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên vô cùng tốt.
“Phải nói rằng Ứng Kiều Kiều rất bênh vực Kỷ Nguyên, nếu không với tính tình của hắn khẳng định không bao giờ đăng Weibo như thế này…”
“Nhìn ra được quan hệ của hai người họ rất tốt, tài khoản tiếp thị có bệnh rồi phải không, chẳng lẽ hai anh chàng đẹp trai thì không làm bạn bè được sao?”
“2333 nhớ đến cách đối xử này của Ứng Thư Hoán, trước kia có người muốn xào tai tiếng với hắn sao, hắn liền đăng Weibo ‘Không quen biết, cậu là ai?’ quả nhiên là sát nhân tru tâm* hàng loạt…”
(*)Sát nhân tru tâm: có nghĩa hủy hoại một ai đó, có thể hiểu là điều ghê gớm hơn chết chính là mất đi nhân tâm (trái tim). Ở đây nói đến Ứng Thư Hoán làm như thế với rất nhiều người nên mới có tên sát nhân tru tâm hàng loạt.
“So ra thì, Ứng Kiều Kiều rất tốt với Kỷ Nguyên đó!”
“Hai người đẹp trai ở cạnh nhay, có phải muốn chúng ta thành Kim Ốc Tàng Kiều không? Bây giờ không còn nhặt rác nữa, chuẩn bị tích cóp tiền mua nhà, có người thanh toán giúp!”
“Hoan nghênh đến với cộng đồng gấu mèo nhỏ mộc mạc!”
“…”
Hướng gió vừa chuyển, những tài khoản tiếp thị đưa dưa bịa đặt đều xóa Weibo.
Chỉ còn lại Weibo trả lời tin đồn kia của Ứng Thư Hoán và những tài khoản tiếp thị do Giang Ngọc sắp xếp.
Dần dần, toàn bộ tình hình bắt đầu có lợi với Kỷ Nguyên.
Những bình luận trong Weibo của Ứng Thư Hoán cũng bị gỡ, douban và khu ẩn danh cũng thảo luận về hồi đáp của Ứng Thư Hoán, ngoài dự đoán, mọi người đều cảm thấy cái này câu trả lời này rất hợp với tính cách kiêu căng như công chúa nhỏ của hắn, lại duy trì được quan hệ bình đẳng với Kỷ Nguyên, hảo cảm của người qua đường với hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Nhất Nguyên cũng nhiệt tình cảm ơn Ứng Thư Hoán, nếu không lúc này bọn họ giống như đá thả xuống giếng.
Nhưng thật ra Kim Ốc Tàng Kiều, cao hứng muốn chết.
Mấy chị em, đây là chuyện gì nào!
Bốn bỏ thành năm chính là công bố đsó!
Viết cái gì bánh ngọt nhỏ nữa, nghe Ứng chính ủy chỉ đạo này: Viết gương vỡ lại lành!
Vì thế, sau khi trong siêu thoại ăn mừng một lúc, đã có mười mấy câu chuyện gương vỡ lại lành!
Kỷ Nguyên nhìn thấy cái này trên Weibo, trong nháy mắt không nói thành lời.
Phải nói rằng cậu không hổ là Ứng Thư Hoán sao, làm chuyện gì cũng tốt hơn dự kiến, hơn nữa vận may cũng rất tốt, mỗi lần làm xong phản ứng đều không tồi…
Anh chuyển tiếp Weibo này, tỏ vẻ đáp trả:…
Mấy chị gái Nhất Nguyên bình luận sôi nổi an ủi Kỷ Nguyên, bảo anh đừng tin mấy lời bịa đặt báo chí đăng.
Do dự một chút, nhóm Nhất Nguyên còn nói, Ứng Thư Hoán khá tốt bụng, anh và hắn hãy làm bạn bè thật tốt, hai người các anh đừng vì chuyện này mà rạn nứt tình bạn.
Ứng Thư Hoán đang nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên lướt điện thoại, nhìn thấy bình luận của nhóm Nhất Nguyên, cười híp cả mắt.
Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn có cảm giác được mẹ vợ công nhận…
Ứng Thư Hoán hợp tình hợp lý nói: “Anh thấy không, fans của anh nói, muốn anh và tôi mãi hòa hợp, đừng vì thế mà sứt mẻ tình cảm.”
Kỷ Nguyên hết nói nổi hắn, bèn hỏi: “Cậu nói như thế, không sợ ảnh hưởng gì sao?”
Ứng Thư Hoán nói: “Ảnh hưởng cái gì, chẳng lẽ tôi nói không đúng ư? Có câu nào giả à? Chẳng qua bọn họ không tin mà thôi.”
Kỷ Nguyên nghĩ lại, Weibo kia của Ứng Thư Hoán qua thật không nói dối câu nào.
Trong nháy mắt, anh không biết nói gì.
Rạng sáng hôm sau, Mộ Ấu Lan và Ứng Hứa vội vàng chạy đến bệnh viện.
Hai người bọn họ đều ở nước ngoài, nhìn thấy tin tức con trai mình bị thương, đương nhiên không yên tâm.
Đôi mắt của Mộ Ấu Lan sưng lên, giống y như quả hạch, thời tiết âm u còn đeo kính râm, che đi nửa khuôn mặt sưng.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu…”Ứng Thư Hoán nói thầm.
Mộ Ấu Lan đau lòng muốn chết, nhìn Ứng Thư Hoán nằm trên giường bệnh, lập tưc muốn khóc.
Ứng Hứa trấn an bà vài câu, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn vào Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên cũng cảm thấy mình không nên ở lại chỗ này nữa, cản trở gia đình người ta trò chuyện.
Anh lễ phép ra ngoài, Mộ Ấu Lan và Ứng Hứa liếc nhau, qua một lát, Ứng Hứa cũng đi ra ngoài.
Ông ở trên hành lang gọi Kỷ Nguyên: “Tiểu Kỷ.”
Kỷ Nguyên dừng chân lại, người đàn ông trung niên cười nói: “Gần đây công việc làm ăn thế nào?”
Lời dạo đầu không quá tân thời, cũng không quá quê mùa.
Ấn tượng của Kỷ Nguyên cha mẹ Ứng Thư Hoán không quá tốt, cũng không tính là xấu, phần lớn thời gian là vô cảm.
Ứng Hứa là người hay nói, nói chuyện một hồi, cuối cùng cũng nói về vấn đề hợp tác.
Khi ông và Kỷ Nguyên nói chuyện, ông không dùng giọng điệu của người lớn, mà dùng cách nói chuyện của dân làm ăn, thong thả, ung dung nói chuyện cùng Kỷ Nguyên, khiêm tốn lịch sự, làm Kỷ Nguyên có thể nhận thấy được sự tôn trọng và thành ý của ông.
Quả thật Kỷ Nguyên cảm nhận được, sự khác biệt của Ứng Hứa với mình.
Thật ra, hợp tác với Ứng Hứa cũng là một phần kế hoạch của Kỷ Nguyên.
Dù sao thì địa ốc của nhà họ Ứng ở đây không thể nào lung lay được, là người đứng đầu trong ngành công nghiệp thành phố Kiến Kinh, Khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân muốn làm ăn lớn, muốn mở rộng, tất nhiên phải hợp tác cùng nhà họ Ứng.
Mà Ứng Hứa đến nói chuyện cùng Kỷ Nguyên, thân phận rất bình đẳng, cũng không lấy thân phận “Ba chồng” áp đặt anh, cái ông đưa ra là những điều kiện kèm lợi nhuận phòng phú, đả động Kỷ Nguyên.
Mộ Ấu Lan ở trong phòng nhìn hai người ngoài cửa.
Trong mắt Mộ Ấu Lan, quả nhiên nội tâm cảm thấy hụt hẫng, bởi vì bà có thể nhìn ra được, Kỷ Nguyên cảu hiện tại vô cùng ưu tú, ưu tú đến mức bà cảm thấy hối hận.
Bà không thể nào ngờ được, người con dâu lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Ứng, cuối cùng lại dùng cách thức như vậy mà trở về, thậm chí còn đứng ngang hàng với địa vị của Ứng Hứa mà trò chuyện vui vẻ. Phải biết rằng địa vị của Ứng Hứa ở Kiến Kinh rất cao, trong thời gian ngắn như vậy, Kỷ Nguyên có thể ngang hàng mà trò chuyện với Ứng Hứa, như vậy đã là kỳ tích.
Nhưng mà, thật sự bà đã làm sai rất nhiều chuyện với Kỷ Nguyên, bà biết Kỷ Nguyên chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình, bà cũng không mong Kỷ Nguyên sẽ tha thứ.
Người cao ngạo như bà cùng lắm chỉ đi xin lỗi Kỷ Nguyên, tuyệt đối sẽ không mong Kỷ Nguyên quay về.
Suy cho cùng, Mộ Ấu Lan biết những điều mà mình làm sẽ không sửa đổi được, hơn nữa cũng cảm thấy bản thân quá dối trá, điều quan trọng nhất chính là mất mặt.
Điều bà có thể làm, chính là ít xuất hiện trước mặt Kỷ Nguyên, nếu như con trai bà thích cậu ta, bà chỉ còn cách cam chịu ủng hộ mối quan hệ này.
Trong lòng Mộ Ấu Lan tràn ngập cảm xúc ngổn ngang, ưu tư.
Kỷ Nguyên và Ứng Hứa quyết định hợp tác một hạng mục, qua tuần sau, Giang Ánh Nguyệt sẽ tự mình đến tập đoàn Ứng Thị xem xét quy trình và ký hợp đồng.
Buổi tối, Ứng Thư Hoán nằm không thoải mái, bắt đầu làm phiền bác sĩ và hộ sĩ.
Nguyên nhân là vì hắn cảm thấy người mình bẩn, muốn tắm rửa.
Trên người Ứng Thư Hoán có nhiều vết thương, bác sĩ khăng khăng không cho hắn tắm rửa, đành phải lui một vạn bước, sắp xếp cho hắn một người hộ sĩ ở bên cạnh.
Kết quả bảo cái gì Ứng Thư Hoán cũng không làm, một chốc bảo mình quen sạch sẽ, một chốc lại nói người kia là nam, lực tay mạnh, khiến da hắn chịu không nổi.
Đổi cho hắn hộ sĩ nữ, hắn lại nói người đó chiếm tiện nghi của mình, dù sao không có Kỷ Nguyên hắn sẽ náo loạn một hồi, này cũng không được, kia cũng không xong.
Kỷ Nguyên xem như hiểu rõ, cái gì mà hắn thích sạch sẽ chứ, hắn chỉ đang đợi anh mở miệng giúp hắn.
Về chuyện này, Kỷ Nguyên vẫn có thể thỏa mãn với hắn, sau Kỷ Nguyên xem xong màn biểu diễn cuẩ Ứng Thư Hoán, bất đắc dĩ đồng ý.
Nhưng mà thật tội vị bác sĩ điều trị cho hắn, lúc nãy còn nhăn mày cầu nguyện, bây giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói với Kỷ Nguyên: “Vậy thì vất vả cho người nhà rồi.”
Kỷ Nguyên gật đầu, ánh mắt của bác sĩ tạm ngừng một chút, nhìn thấy Kỷ Nguyên hơi quen mắt, nhưng cụ thể không nhớ được đã gặp ở đâu, chần chờ nhìn thoáng qua: “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện không?”
Đúng là đã gặp qua.
Trí nhớ của Kỷ Nguyên rất tốt, cho nên lần đầu tiên bác sĩ tiến vào, anh đã nhận ra người này.
Lúc trước, bởi vì cơ thể của anh rất yếu, khi đến khám bệnh ở bệnh viện Kiến Kinh, người khám cho anh chính là bác sĩ này, Kỷ Nguyên nhớ rõ, ông ấy là một chuyên gia về trung y của bệnh viện.
Có thể nói, Mộ Ấu Lan rất quan tâm đến bệnh tình của Ứng Thư Hoán, một chuyên gia về trung y vậy mà đến đây kiểm tra bệnh cho Ứng Thư Hoán.
Kỷ Nguyên còn nhớ rõ, khi anh đến khoa trung y khám bệnh, anh đã đưa cho ông ấy một phương thuốc cổ truyền thất lạc từ thời Trần Khang.
Nhưng mà, hiện tại anh đã thay đổi rất nhiều, từ một chàng trai một mạp trước kia trở thành một minh tinh lớn được nhiều người chú ý.
Đừng nói bác sĩ không nhận ra, vào lúc anh gầy đi, người sớm chiều ở cùng anh là Ứng Thư Hoán cũng không nhận ra được.
Kỷ Nguyên cười nói: “Có thể là vì khuôn mặt của tôi khá phổ thông.”
Anh không nhắc lại quá khứ này, bác sĩ cũng không hỏi thêm gì, cười nói: “Khiêm tốn rồi, nếu như gương mặt của cậu phổ thông, vậy thì người như chúng tôi sống thế nào đây!”
Hai người cười cười, một người ra ngoài, một người ngồi xuống.
Tám giờ tối, Ứng Thư Hoán nói hắn muốn tắm rửa.
Kỷ Nguyên giúp hắn cởi đồ, hắn lại ngượng ngùng, sống chết cũng không muốn Kỷ Nguyên lau người giúp mình.
Kỷ Nguyên lạnh mặt, hù dọa hắn: “Cởi hay không?”
Ứng Thư Hoán không có cách, đành phải cởi áo trên, miếng ngọc kia rơi xuống ngay tầm mắt của Kỷ Nguyên — Không sai! Sở dĩ Kỷ Nguyên đồng ý lau người cho Ứng Thư Hoán, là vì anh có tính toán trong lòng mình, anh muốn nhân cơ hội này, tỉ mỉ quan sát xem miếng ngọc ấy cuối cùng có hình dạng gì.
Kỷ Nguyên làm ướt khăn lông, từ từ lau nửa thân trên cho Ứng Thư Hoán, ánh mắt như có như không dừng trên miếng ngọc, chăm chú đánh giá nó.
Ngay lúc này, anh đã xác nhận chắc chắn, miếng ngọc trên cổ Ứng Thư Hoán chính là một nửa miếng ngọc bội kia!
Hắn có muốn lừa anh cũng không thể được.
Kỷ Nguyên trăm nghìn lần cũng nghĩ không ra, vì sao nửa miếng ngọc ấy lại xuất hiện bên cạnh Ứng Thư Hoán.
Kiếp trước, anh bị kẻ gian làm hại, vây bắt ở đại doanh phương Bắc, hôn mê bất tỉnh, sớm tới đều gặp nguy.
Nhưng không biết ai đã cứu mình, khi anh tỉnh dậy, bản thân đã ở phủ Tướng quân.
Nghe Phó Lạc nói, anh tự mình trở về, người trong phủ Tướng quân tìm anh vài ngày, kết quả anh lại êm đẹp nằm trong phòng ngủ.
Tát cả vết thương trên người đều được xử lý, chỉ có nửa miếng ngọc bội trong lồng ngực chứng mình anh từng bị ám sát.
Lúc ấy Kỷ Nguyên cho rằng mình có thể tìm được ân nhân cứu mạng.
Nhưng kiếp trước, đến khi chết đi anh vẫn không tìm thấy, mà nửa miếng ngọc bội này, cũng biến mất khi anh băng hà.
Hiện giờ, nửa miếng ngọc mà Kỷ Nguyên tìm được lại xuất hiện bên cạnh Ứng Thư Hoán.
Kỷ Nguyên cau mày thật sâu, muốn định thần lại, nhưng không biết vì sao càng lau càng đi xuống dưới, sau đó gặp trở ngại.
Kỷ Nguyên lấy lại tinh thần, theo bản năng ấn một chút, đầy đặn, có hơi cứng, bàn tay vô thức nắm lấy, sau đó anh phản ứng chậm nửa nhịp nhìn Ứng Thư Hoán.
Hai mắt Ứng Thư Hoán mở lớn, lông mi rung động, biểu cảm khốn khổ, trên cổ ửng đỏ lan dần đến mặt, đỏ ửng trên làn da trắng của hắn.
Đột nhiên, Kỷ Nguyên nhận ra được thứ mình ấn phải là gì.
Anh xấu hổ thả tay ra, giống như điện giật thu tay về, ho khan một tiếng, bên tai cũng đỏ.
……Thật sự không cố ý.
Kỷ Nguyên cầm khăn lông ướt nhẹp, mạnh mẽ chuyển đề tài, sau đó vắt khô rồi đưa cho Ứng Thư Hoán: “Những chỗ còn lại cậu có thể với tới, tự mình lau đi.”
Ứng Thư Hoán khó chịu “Ừ” một tiếng, trong phòng đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng, Ứng Thư Hoán căng da đầu đánh vỡ sự trầm lắng ấy: “Tôi không cố ý…”
Là bởi vì Kỷ Nguyên thất thần mà lau nó!
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ! Đương nhiên sẽ có phản ứng!
Ngay lập tức Kỷ Nguyên cảm thấy hình như không khí trong phòng không đủ nữ, hô hấp của anh có hơi khó khăn.
Vì thế, anh trực tiếp đứng lên, tùy tiện tìm một lý do đi ra ngoài.
Hành lang mở máy sưởi, Kỷ Nguyên cảm thấy hô hấp khó khăn như cũ, vì thế một mạch đi thẳng đến sảnh chính bệnh viện.
Anh mở cửa sổ, để gió lạnh thổi vào, đầu óc như bùn nhão cuối cùng mới ổn định một chút.
Thật xấu hổ…
Kỷ Nguyên che mặt, anh rất muốn chửi thầm: Rốt cuộc Ứng Thư Hoán ăn thứ gì mà lớn lên… Sao chỗ đó lại lớn hơn những người khác vậy?
Thật ra, cái anh muốn chửi thề, chính là Ứng Thư Hoán sở hữu khuôn mặt như cô gái nhỏ, nhưng cái thứ ở dưới lại dữ tợn như vậy!
Trong tưởng tượng của Kỷ Nguyên, khuôn mặt xinh đẹp kia của Ứng Thư Hoán, vậy thì… Cái kia cũng rất nhỏ nhắn đáng yêu.
Trăm vạn lần không ngờ được… Chân tướng và cái anh tưởng tượng lại đối lập nhau.
Tam quan đều chấn động rồi!
Những dao động trong lòng của Kỷ Nguyên cũng ổn định lại.
Anh tuyệt đối không bao giờ ở chung với Ứng Thư Hoán, cũng không thể nào quay về với Ứng Thư Hoán!
Đùa cái gì vậy, chết sớm đi.
Kiếp trước anh không ăn thịt heo, nhưng chẳng lẽ không thấy heo chạy hay sao?
Triều Đại Chu mở ra phong nam hầu, anh cũng gặp qua không ít quan lớn bao dưỡng nam sủng, thậm chí còn có người cưới nam nhân làm vợ.
Xen lẫn trong quân doanh, đại lão nhất bang là đàn ông, vừa uống rượu đã nói bậy, Kỷ Nguyên cũng nghe thoáng vài chuyện, biết được phòng the giữa nam nhân là như thế nào…
Nghĩ đến thôi, thật sự là hỏng mất.
Kỷ Nguyên vội vàng xoa gương mặt mình, để nhiệt độ trên mặt giảm đi một ít.
Anh lặng lẽ chửi thề, trừ khi người đó có thiên phú dị bẩm, nếu không làm sao có thể vào được…
Đừng nghĩ nữa, dù sao là cũng không có khả năng.
Ít nhất chính mình… Là không có khả năng!
Anh nắm lấy miếng ngọc trên cổ Ứng Thư Hoán, vuốt ve hai lần, ý thức được biểu hiện của mình không bình thường lắm, chỉ sợ Ứng Thư Hoán đã nhận ra điều gì kỳ quái.
Quả nhiên, khi anh ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt Ứng Thư Hoán nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Đúng vậy, người bình thường nếu thích một món đồ nào đó, biểu cảm lộ ra cũng không giống như lúc này.
Vào khoảng khắc đó, Ứng Thư Hoán nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trên mặt Kỷ Nguyên, vui sướng, bi thương, nghi hoặc, khiếp sợ.
Vì sao? Là vì miếng ngọc này ư?
Nhưng mà, miếng ngọc này có gì đặc biệt?
Hắn chỉ nhớ lúc còn rất nhỏ, ông nội đã đeo miếng ngọc này cho hắn, ông nói đây là đồ của hắn, muốn hắn đeo nó cả đời, cho dù có chết cũng không được vứt đi.
Ứng Thư Hoán khi còn nhỏ đã nhớ rất kỹ chuyện này.
Hơn nữa, giống như có một sức mạnh thần bí gì đó, làm hắn cảm thấy rất quen thuốc với nửa miếng ngọc này.
Hắn vẫn luôn đeo nói, giấu trong áo, thỉnh thoảng để lô ra một đoạn dây đỏ, fans cũng bắt chước hắn, đeo một sợi dây đỏ tương tự.
Nếu như đóng phim yêu cầu hắn phải tháo sợi dây đỏ xuống thì người đại diện Tiểu Vương sẽ giữ nó giúp hắn.
Tuy nhiên, Kỷ Nguyên dường như không muốn hỏi thêm nữa.
Vẻ mặt ảm đạm của Kỷ Nguyên chỉ trong nháy mắt khôi phục lại như cũ, anh thả miếng ngọc trong tay xuống, ngược lại nhéo chân Ứng Thư Hoán một chút: “Còn đau không?”
Ứng Thư Hoán lúc này mới nhớ ra “Chân đau”, vội vàng “A a” kêu to hai tiếng, làm nũng nói: “Đau, đau lắm…”
Đến lúc này, Kỷ Nguyên đã nhìn ra được hắn đang giả vờ kêu đau, nhưng mà anh không muốn vạch trần Ứng Thư Hoán, anh cúi đầu, để lộ ra sau gáy trắng nõn, che giấu cảm xúc trên mặt.
Ứng Thư Hoán thức thời nên không nói gì, hắn cảm giác được tâm trạng của Kỷ Nguyên hơi trầm xuống.
Lúc này, không chỉ tâm trạng của Kỷ Nguyên hơi trầm xuống.
Mà trong lòng anh cũng rối như tơ vò.
Anh không ngờ miếng ngọc bội không tìm được ở kiếp trước lại xuất hiện ở đây, không phải, trong tiềm thức, Kỷ Nguyên phủ nhận chính mình, vừa rồi nhìn quá vội vàng, chỉ có thể dựa vào trực giác xác định này miếng ngọc này là một nửa ngọc bội ở kiếp trước, nhưng sau khi bình tĩnh lại, rất nhiều nghi vấn hiện ra trong đầu anh?
Nó là đồ cổ sao? Được lưu truyền tới ngày nay sao? Nó thật sự là nửa miếng ngọc bội kiếp trước sao?
Kiếp trước có làm cách nào cũng không tìm ra miếng ngọc bội đó, hiện giờ lại xuất hiện ở trên cổ Ứng Thư Hoán, chẳng lẽ không phải trùng hợp sao?
Kỷ Nguyên nghĩ thầm, có phải nên xác nhận lại hình dạng của miếng ngọc này hay không, suy cho cùng trên đời này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy?
Nhưng mà, xem ra hiện giờ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để kiểm tra ngọc.
Nếu anh hỏi về mặt dây chuyền ngọc của Ứng Thư Hoán lần nữa, nhất định sẽ khiến Ứng Thư Hoán hoài nghi…
Haizz, chỉ có thể để lần sau tìm cơ hội nhìn xem, hơn nữa, lần sau sẽ nhìn cẩn thận hơn một chút.
Kỷ Nguyên nhớ về những ký ức đã mất của mình.
Không phải anh không biết điều này, mà là anh ta luôn chọn cách trốn tránh nó.
Lúc ở Tuyệt Bích Cốc, Kỷ Nguyên đã bị nhiễm khí độc, sau khi đi dạo một vòng ở Quỷ môn quan đã đánh mất đi một phần nhỏ ký ức.
Nhưng bởi vì nhớ rõ đám người Phó Lạc, Phó Diêu và sư nương, cho nên cũng không để tâm đến ký ức bị mất đi. Hơn nữa trận chiến ở Tuyệt Bích Cốc trong kiếp trước là ác mộng cả đời anh không thể quên được, thật ra Kỷ Nguyên có vấn đề tâm lý muốn trốn tránh ký ức này, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình đã quên nó, nếu không, hằng đêm anh không thể yên giấc.
Nhưng bây giờ, Kỷ Nguyên cảm thấy bản thân không thể tránh khỏi việc nhớ lại ký ức, khi nghĩ đến những ký ức đã mất, trái tim anh lại trống rỗng, Kỷ Nguyên có dự cảm, có thể những ký ức mà anh xem là không quan trọng đã bị mất đi.
Có lẽ, anh đã mất đi ký ức quan trọng nhất?
Anh không có cách nào để nhớ lại những ký ức đã mất đi ở kiếp trước, nhưng thời đại này có những nhà tâm lý học chuyên trách điều trị sau chấn thương.
Kỷ Nguyên từng nhìn thấy những cuốn sách về liệu pháp điều trị tâm lý sau chiến tranh, trong lòng anh thầm đưa ra quyết định, anh muốn nhớ lại những lý ức này.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra sau khi nhớ lại?
Làm thế nào để đối mặt ác mộng trong quá khứ…
Tâm tình của Kỷ Nguyên trở nên nặng trĩu.
Đột nhiên, cánh tay anh hơi nhột, anh giật mình, nhìnthấy Ứng Thư Hoán đang vươn hai ngón tay ra, bắt chước dáng vẻ người đi bộ, nhẹ nhàng đi trên cánh tay anh, từng chút từng chút đi về phía anh, “Đi” thẳng đến mu bàn tay, ngón trỏ gõ lên mu bàn tay của Kỷ Nguyên.
Anh nghe Ứng Thư Hoán nhẹ giọng hỏi: “Anh trai dịu dàng vì sao lại buồn?”
Ngay khoảng khắc đó, Kỷ Nguyên thật sự không cảm thấy buồn nữa.
Điều này thật sự kỳ lạ, anh chưa từng có cảm giác này, không biết phải diễn tả thế nào, giống như trời mưa lớn không phải đi làm, hay giống như được ăn một miếng dưa ngọt giữa mùa hè, lòng của anh giống như sợi bông, xõa tung lên.
Ứng Thư Hoán gõ mu bàn tay anh, dường như không đợi anh trả lời.
Kỷ Nguyên giật mình, bắt được ngón tay hắn, hắn lật bàn tay anh lại mà nắm, mãi không buông ra.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của Kỷ Nguyên truyền đến trái tim của Ứng Thư Hoán thông qua ngón tay của anh, lúc ấy, trái tim của Ứng Thư Hoán như muốn nổ tung, lỗ tai ong ong không còn nghe thấy giọng nói của chính mình, giống như cả cơ thể bây giờ chỉ còn hai đầu ngón tay.
Bọn họ cứ như vậy im lặng mà nắm tay, tự mình duy trì không khí ái muội này.
Mãi đến khi xe cấp cứu ngừng lại, bệnh viện hiện ra trước mắt.
Ứng Thư Hoán chưa bao giờ cảm thấy bệnh viện lại chán ghét như vậy!
Lúc này Kỷ Nguyên đã bình tĩnh lại, anh buông tay, Ứng Thư Hoán giữ bàn tay của anh lại.
Nhưng động tác của hắn chậm mất một nhịp, Kỷ Nguyên vờ như không có chuyện gì, bước xuống xe.
Ứng Thư Hoán không nhìn rõ đây là nơi nào nữa, nhịp tim hắn tăng nhanh, vành tai hơi đỏ lên, trong lòng có chút cảm xúc không phân biệt được là hối hận hay là hồi hộp với chuyện hắn làm vừa nãy.
Kỷ Nguyên đến bệnh viện thì vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Xe cấp cứu là do người đại diện Tiểu Vượng gọi, cậu ta trực tiếp gọi xe cấp cứu của bệnh viện trung y trực thuộc Đại học Kiến Kinh, đây là bệnh viện nổi tiếng và tốt nhất ở Kiến Kinh, hơn nữa viện trưởng bệnh viện này là ông Trương, bạn tốt của ông cụ Ứng, Tiểu Trương con của ông ấy chính là bác sĩ riêng cho nhà họ Ứng.
Với giao tình như vậy, Tiểu Vương càng tin tưởng bệnh viện trung y Kiến Kinh hơn.
Kỷ Nguyên không xuống, anh nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Giang Ngọc.
Hắn ta gọi anh không được, cho nên gửi tin nhắn, bảo anh đừng vào Weibo.
Bởi vì trên Weibo đã náo loạn.
Hot search #Ứng Thư Hoán bị thương nằm viện # đã chiếm vị trí đầu tiên, theo sau đó là hàng loạt thông tin khác.
Khi nhấn vào tin tức, những cô gái Cấm Vệ Quân đều lo lắng khóc thét, còn có một số hình ảnh mơ hồ không rõ ràng do mấy nhà báo săn tin chụp được.
Các cô đều không biết chuyện gì xảy ra với Ứng Thư Hoán, người này truyền người kia, lời đồn cũng càng ngày càng quá đáng, mãi đến nửa giờ sau, phòng làm việc của Ứng Thư Hoán ra văn bản thanh minh, mấy cô gái Cấm Vệ Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã tìm thấy người, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ là chân bị thương một chút.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Ứng Thư Hoán, sự chú ý của mọi người tự nhiên chuyển sang Kỷ Nguyên.
Dù gì hot search phổ biến thứ hai #Kỷ Nguyên chạy như điên ở sân bay#, kết hợp với tin tức Ứng Thư Hoán gặp tai nạn, không khó đoán ra, lúc Kỷ Nguyên ở sân bay thì nhận được tin Ứng Thư Hoán bị thương, sau đó có cảnh tượng chạy như điên thế này.
Các phương tiện truyền thông và tài khoản tiếp thị đặc biệt ngửi thấy hơi thở của sự khác biệt.
Nếu thật sự chỉ là bạn thân, sẽ lo lắng đến như vậy sao?
Không chỉ có một người chụp được ảnh Kỷ Nguyên chạy như điên ở khoảng cách gần, thậm chí mọi người đều có thể chụp được sự lo lắng và hoảng sợ trên khuôn mặt của Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên là mỹ nhân lạnh lùng có tiếng, ngoại trừ khi diễn xuất, lúc phỏng vấn truyền thông chưa bao giờ có biểu hiện bất lực như vậy, nhưng giờ phút này lại lộ ra biểu cảm bất lực ấy chỉ vì Ứng Thư Hoán.
Luật hôn nhân đồng tính đã được ban hành hơn mười mấy năm.
Trong giới giải trí Trung Quốc cũng có rất nhiều đôi vợ chồng đồng tính công khai, tất cả đều được đa số cư dân mạng chúc phúc.
Hiệu quả mà nó mang lại, chính là khi người xem quan sát hai nam minh tinh, ánh mắt đều toát lên màu hồng phấn.
Bạn bè bình thường có thể đạt đến trình độ như thế này sao?
Sau khi hai hot search trên Weibo lần lượt xuất hiện, mấy quần chúng ăn dưa lại nhìn thấy hot search thứ ba đang có xu hướng tăng lên trên Weibo: # Tình yêu của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên #.
Trước mắt đề tài này chỉ có một vài tài khoản tiếp thị dùng mấy ảnh chụp màn hình hư cấu trên Weibo để phỏng đoán, trong đó còn có rất nhiều lời lẽ vu khống Kỷ Nguyên, nói tài nguyên của Kỷ Nguyên tốt như vậy, chẳng phải là do Ứng Thư Hoán tìm giúp sao? Có phải Kỷ Nguyên muốn bước chân vào hào môn hay không? Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng?
Có điều, đề tài này ngay lập tức bị những Cấm Vệ Quân và Nhất Nguyên khống bình.
Trên quảng trường lúc này toàn là những hình ảnh đẹp.
Hai bên fans bắt đầu cãi nhau, nhiệt độ của fans CP Kim Ốc Tàng Kiều cũng tăng lên chóng mặt.
Điều kỳ lạ chính lạ, những fans Cp này ra sức bác bỏ tin đồn.
“Cắn đều là đường giả! Nhặt chính là rác rưởi! Hai người anh của bọn tôi chính là bạn bè tốt!”
“Đừng mắng, đừng mắng, đúng là giả, mấy người nhặt được đều là rác rưởi…”
“Đều lừa cả, mấy tài khoản tiếp thị mau biến đi.”
“Thật sự là giả đó? Cắn đường sẽ sinh ra cảm giác hư ảo!”
“Mẹ nó! Mấy tài khoản tiếp thị cắn còn hơn cả chúng tôi, bọn tôi đều nhặt rác ở xa, bọn họ lại ở biệt thự, nghĩ hay lắm!”
“…”
Tin nhắn phía sau Giang Ngọc còn nói: Anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, nhiệt độ của đề tài này tuy cao, nhưng thật ra chẳng có gì. Cơ bản bản đều là đồng nghiệp trong vòng mua thủy quân bịa đặt, anh đừng để trong lòng.
Kỷ Nguyên trả lời hắn: Anh tính giải quyết chuyện này như thế nào?
Giang Ngọc ở bên kia do sự một lát, chần chờ nói: Anh thật sự không yêu đương với Ứng Thư Hoán đấy chứ?
Kỷ Nguyên: Không có.
Không có à.
Kỷ Nguyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng mà, ý định ban đầu không kết hôn của anh đã bất giác rung động.
Giang Ngọc thở phào nhẹ nhõm: Như vậy cũng dễ dàng hơn. Trước tiên tôi liên hệ với phòng làm việc của Ứng Thư Hoán, xem bọn họ nói như thế nào, chuyện này vẫn nên thượng lượng, trao đổi vài vấn đề với bên Ứng Thư Hoán một chút.
Kỷ Nguyên không có ý kiến, cúp điện thoại, anh nhìn thấy bác sĩ đi ra từ phòng bệnh Ứng Thư Hoán, nhét điện thoại vào trong túi, Kỷ Nguyên vào cửa, đã thấy Tiểu Vương đứng bên cạnh giường Ứng Thư Hoán.
Ứng Thư Hoán nhìn thoáng qua Kỷ Nguyên, Tiểu Vương rất thức thời chạy ra ngoài.
Kỷ Nguyên nhìn biểu cảm của Ứng Thư Hoán, anh chắc chắn Ứng Thư Hoán đã biết chuyện của hai người trên mạng rồi.
Ứng Thư Hoán mới xem xong video Kỷ Nguyên chạy ở dân bay, trong lòng vừa chua vừa ngọt.
Một mặt hắn cảm thấy bản thân đã khiến Kỷ Nguyên lo lắng, nhưng mặt khác lại vui vẻ vì biểu cảm bất lực này của Kỷ Nguyên.
Hắn ngượng ngùng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Kỷ Nguyên: “Xin lỗi, là tôi gây phiền phức cho anh.”
Kỷ Nguyên ngồi xuống: “Không sao, do tôi mới đến xem cậu thôi.”
Ứng Thư Hoán nghĩ: Nếu vậy, suy cho cùng, nguyên nhân chính là vì hắn!
Tai tiếng trên mạng, hắn sợ.
Hơn nữa hắn thật sự mong scandal này càng lớn càng tốt, lớn đến mức phải kết hôn mới kết thúc được scandal này.
Nhưng mà, như vậy không công bằng với Kỷ Nguyên.
Ứng Thư Hoán nghĩ đến đây, trong lòng chỉ còn lại chua xót, không ngọt ngào như ban nãy nữa.
“Giang Ngọc nói sẽ giải quyết như thế nào?” Ứng Thư Hoán hỏi lại.
Kỷ Nguyên lắc đầu, bởi vì vừa rồi Giang Ngọc không nói cho anh biết hắn ta sẽ giải quyết như thế nào.
Ứng Thư Hoán nói: “Hay là để tôi giúp anh giải quyết đi, dù sao tôi cũng gây ra phiền phức cho anh.”
Rất khó giải quyết và làm sáng tỏ vấn đề tai tiếng lần này.
Tuy rằng bây giờ Kỷ Nguyên đã là đỉnh lưu, nhưng địa vị của anh trong giới giải trí vẫn còn kém xa Ứng Thư Hoán rất nhiều.
Nếu tai tiếng đã gắn trên người anh, vậy thì chính là anh trèo cao, hút máu, fandom Nhất Nguyên lo lắng đến mức khóc thét. Bởi vì tai tiếng này khi gắn vào rồi thì rất khó mà tháo xuống.
Fan only hai nhà cãi nhau kịch liệt, fans Cp Kim Ốc Tang Kiều khó khăn bò trên mặt đất, tránh đi chiến trường thù hận của mấy chị gái fan only, để các cô ấy không làm tổn thương đến mình.
Đúng thế, Kim Ốc Tàng Kiều luôn rất cầu toàn! Mắng chúng tôi không có đạo đức nhưng đừng dùng lý lẽ để xé chúng tôi, cho dù fan only có xé bọn tôi cũng có nhưng ý tưởng khác, tưởng tượng mãi đến bây giờ, thế nhưng chưa từng tranh cãi gì với fan only. Hơn nữa rất muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó!
Thật sự quá hiếm lạ trong giới người hâm mộ.
Đúng lúc này, Ứng Thư Hoán lại cập nhật Weibo.
Tất cả những người hâm mộ của Ứng Thư Hoán đều nhận được thông báo.
Idol của bạn @Ứng Thư Hoán đã online.
Idol của bạn @Ứng Thư Hoán đã đăng Weibo mới.
@Ứng Thư Hoán: Đúng đúng đúng, đều nói đúng rồi, tôi và Kỷ Nguyên trước đây từng ly hôn, bây giờ tôi đang theo đuổi vợ đó, nhưng vẫn chưa theo đuổi được ‘bắn tim’ ‘bắn tim’.
Mọi người đều biết, biểu cảm ‘bắn tim’ kia của Ứng Thư Hoán chắc chắn không bình thường.
Khi hắn đăng Weibo này, trang chủ đã bị đóng băng trong một giây.
Không ai nghĩ rằng sau khi ăn dưa lâu như vậy, câu trả lời mà bọn họ nhận được lại thành ra thế này!
Một câu trả lời hoàn toàn — hoàn toàn — hoàn toàn vô nghĩa! Ai mà tin chứ! Đệt!
Đây là một cú tát bất ngờ đối với các tài khoản tiếp thị!
Cái này là cái gì? Muốn chơi bọn họ sao?
Chẳng lẽ dùng tài khoản tiếp thị để ăn dưa thì không cần KPI sao!
Mà những lưu lượng cùng thời kỳ với Kỷ Nguyên muốn gắp đá bỏ lửa tức giận đến ngứa răng, tức giận đến đau mặt!
Sau khi scandal nổ ra, Kỷ Nguyên chẳng những không mất mặt như bọn họ, ngược lại còn được khen ngợi hết lời!
Có cái gì so sánh được với việc Ứng Thư Hoán ra mặt không?
Không tốt mới là chuyện lạ!
Ứng Thư Hoán bị trúng tà à, đến mặt mũi của mình cũng từ bỏ, còn quan tâm đến thể diện của Kỷ Nguyên?
Quả nhiên, khi Ứng Thư Hoán đăng Weibo như thế, giới truyền thông đều không tin.
Bọn họ thật sự tức giận vì bị Ứng Thư Hoán dắt mũi theo hướng khác, kiên định cho rằng Ứng Thư Hoán đang cố tình cười nhạo bọn họ.
Đúng vậy, thoải mái thẳng thắn trả lời, tốt hơn che che giấu giấu nhiều lần.
Hơn nữa, Ứng Thư Hoán đăng Weibo trả lời thế này giống như vô nghĩa! Truyền thông lan truyền scandal của bọn họ, Ứng Thư Hoán ngay lập tức nhảy ra châm chọc giới truyền thông, còn khoa trương hơn những tài khoản tiếp thị kia, nói rằng mình và Kỷ Nguyên còn từng ky hôn, bây giờ theo đuổi vợ rất cuồng nhiệt… Vào lúc ấy, nhưng tài khoản tiếp thị cảm thấy mình vừa bị tát cho một cú trời giáng.
Cái vả mặt nghiêm túc này bọn họ không lường trước được, người ta không những không trúng kế của bọn họ mà còn châm biếm lại… Quá mạnh mẽ rồi…
Mấy chị gái Nhất nguyên nhìn thấy Weibo này của Ứng Thư Hoán, tim muốn rớt ra ngoài.
Phải nói rằng, lúc này đối mặt với Ứng Thư Hoán, các cô cảm thấy hơi khó xưe, bởi vì cách xử lý chuyện này của Ứng Thư Hoán rất cao minh, khiến các cô ấy cảm động không thôi.
Nếu như hắn nhảy ra bác bỏ tin đồn giữa mình và Kỷ Nguyên không có quan hệ gì, chỉ là bạn bè mà thôi, vậy chẳng khác này tát vào mặt Kỷ Nguyên, truyền thông sẽ đăng bài như điên nói rằng Ứng Thư Hoán không hề xem trọng Kỷ Nguyên, hoặc nói Kỷ Nguyên muốn trèo cao.
Nhưng mà bài đăng Weibo này, một là châm chọc giới truyền thông đưa tin vô căn cứ, hai là giữ mặt mũi cho Kỷ Nguyên, như vậy cách trêu chọc này, nếu không phải là bạn bè thì thật sự nói không nên lời.
Người qua đường cũng rất kinh ngạc với cách xử lý của Ứng Thư Hoán, không thể không nói, cách xử lý như vậy rất phù hợp với tính cách của Ứng Thư Hoán.
Cho dù bất kỳ người nào trong giới giải trí đăng Weibo này, tất cả đều không hiệu quả bằng hắn.
Chẳng những làm fans cảm thấy thoải mái, hơn nữa cũng dành được thiện cảm của người qua đường.
Không sai, dưới tình huống vô cớ nổ ra scandal, không hoàn toàn chối bỏ quan hệ với đối phương, lạnh lùng thờ ơ mà giải quyết chuyện này, như thế mới là người có trách nhiệm.
Hơn nữa, không ai chụp được ảnh của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên lén lút gặp nhau vào đêm khuya.
Hai người đều rất ngay thẳng, đóng phim cũng rất chuyên nghiệp, cho nên phong ba bão táp lần này rất nhanh đã lắng xuống, ngược lại còn có thêm nhiều người cảm thấy quan hệ của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên vô cùng tốt.
“Phải nói rằng Ứng Kiều Kiều rất bênh vực Kỷ Nguyên, nếu không với tính tình của hắn khẳng định không bao giờ đăng Weibo như thế này…”
“Nhìn ra được quan hệ của hai người họ rất tốt, tài khoản tiếp thị có bệnh rồi phải không, chẳng lẽ hai anh chàng đẹp trai thì không làm bạn bè được sao?”
“2333 nhớ đến cách đối xử này của Ứng Thư Hoán, trước kia có người muốn xào tai tiếng với hắn sao, hắn liền đăng Weibo ‘Không quen biết, cậu là ai?’ quả nhiên là sát nhân tru tâm* hàng loạt…”
(*)Sát nhân tru tâm: có nghĩa hủy hoại một ai đó, có thể hiểu là điều ghê gớm hơn chết chính là mất đi nhân tâm (trái tim). Ở đây nói đến Ứng Thư Hoán làm như thế với rất nhiều người nên mới có tên sát nhân tru tâm hàng loạt.
“So ra thì, Ứng Kiều Kiều rất tốt với Kỷ Nguyên đó!”
“Hai người đẹp trai ở cạnh nhay, có phải muốn chúng ta thành Kim Ốc Tàng Kiều không? Bây giờ không còn nhặt rác nữa, chuẩn bị tích cóp tiền mua nhà, có người thanh toán giúp!”
“Hoan nghênh đến với cộng đồng gấu mèo nhỏ mộc mạc!”
“…”
Hướng gió vừa chuyển, những tài khoản tiếp thị đưa dưa bịa đặt đều xóa Weibo.
Chỉ còn lại Weibo trả lời tin đồn kia của Ứng Thư Hoán và những tài khoản tiếp thị do Giang Ngọc sắp xếp.
Dần dần, toàn bộ tình hình bắt đầu có lợi với Kỷ Nguyên.
Những bình luận trong Weibo của Ứng Thư Hoán cũng bị gỡ, douban và khu ẩn danh cũng thảo luận về hồi đáp của Ứng Thư Hoán, ngoài dự đoán, mọi người đều cảm thấy cái này câu trả lời này rất hợp với tính cách kiêu căng như công chúa nhỏ của hắn, lại duy trì được quan hệ bình đẳng với Kỷ Nguyên, hảo cảm của người qua đường với hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Nhất Nguyên cũng nhiệt tình cảm ơn Ứng Thư Hoán, nếu không lúc này bọn họ giống như đá thả xuống giếng.
Nhưng thật ra Kim Ốc Tàng Kiều, cao hứng muốn chết.
Mấy chị em, đây là chuyện gì nào!
Bốn bỏ thành năm chính là công bố đsó!
Viết cái gì bánh ngọt nhỏ nữa, nghe Ứng chính ủy chỉ đạo này: Viết gương vỡ lại lành!
Vì thế, sau khi trong siêu thoại ăn mừng một lúc, đã có mười mấy câu chuyện gương vỡ lại lành!
Kỷ Nguyên nhìn thấy cái này trên Weibo, trong nháy mắt không nói thành lời.
Phải nói rằng cậu không hổ là Ứng Thư Hoán sao, làm chuyện gì cũng tốt hơn dự kiến, hơn nữa vận may cũng rất tốt, mỗi lần làm xong phản ứng đều không tồi…
Anh chuyển tiếp Weibo này, tỏ vẻ đáp trả:…
Mấy chị gái Nhất Nguyên bình luận sôi nổi an ủi Kỷ Nguyên, bảo anh đừng tin mấy lời bịa đặt báo chí đăng.
Do dự một chút, nhóm Nhất Nguyên còn nói, Ứng Thư Hoán khá tốt bụng, anh và hắn hãy làm bạn bè thật tốt, hai người các anh đừng vì chuyện này mà rạn nứt tình bạn.
Ứng Thư Hoán đang nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên lướt điện thoại, nhìn thấy bình luận của nhóm Nhất Nguyên, cười híp cả mắt.
Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn có cảm giác được mẹ vợ công nhận…
Ứng Thư Hoán hợp tình hợp lý nói: “Anh thấy không, fans của anh nói, muốn anh và tôi mãi hòa hợp, đừng vì thế mà sứt mẻ tình cảm.”
Kỷ Nguyên hết nói nổi hắn, bèn hỏi: “Cậu nói như thế, không sợ ảnh hưởng gì sao?”
Ứng Thư Hoán nói: “Ảnh hưởng cái gì, chẳng lẽ tôi nói không đúng ư? Có câu nào giả à? Chẳng qua bọn họ không tin mà thôi.”
Kỷ Nguyên nghĩ lại, Weibo kia của Ứng Thư Hoán qua thật không nói dối câu nào.
Trong nháy mắt, anh không biết nói gì.
Rạng sáng hôm sau, Mộ Ấu Lan và Ứng Hứa vội vàng chạy đến bệnh viện.
Hai người bọn họ đều ở nước ngoài, nhìn thấy tin tức con trai mình bị thương, đương nhiên không yên tâm.
Đôi mắt của Mộ Ấu Lan sưng lên, giống y như quả hạch, thời tiết âm u còn đeo kính râm, che đi nửa khuôn mặt sưng.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu…”Ứng Thư Hoán nói thầm.
Mộ Ấu Lan đau lòng muốn chết, nhìn Ứng Thư Hoán nằm trên giường bệnh, lập tưc muốn khóc.
Ứng Hứa trấn an bà vài câu, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn vào Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên cũng cảm thấy mình không nên ở lại chỗ này nữa, cản trở gia đình người ta trò chuyện.
Anh lễ phép ra ngoài, Mộ Ấu Lan và Ứng Hứa liếc nhau, qua một lát, Ứng Hứa cũng đi ra ngoài.
Ông ở trên hành lang gọi Kỷ Nguyên: “Tiểu Kỷ.”
Kỷ Nguyên dừng chân lại, người đàn ông trung niên cười nói: “Gần đây công việc làm ăn thế nào?”
Lời dạo đầu không quá tân thời, cũng không quá quê mùa.
Ấn tượng của Kỷ Nguyên cha mẹ Ứng Thư Hoán không quá tốt, cũng không tính là xấu, phần lớn thời gian là vô cảm.
Ứng Hứa là người hay nói, nói chuyện một hồi, cuối cùng cũng nói về vấn đề hợp tác.
Khi ông và Kỷ Nguyên nói chuyện, ông không dùng giọng điệu của người lớn, mà dùng cách nói chuyện của dân làm ăn, thong thả, ung dung nói chuyện cùng Kỷ Nguyên, khiêm tốn lịch sự, làm Kỷ Nguyên có thể nhận thấy được sự tôn trọng và thành ý của ông.
Quả thật Kỷ Nguyên cảm nhận được, sự khác biệt của Ứng Hứa với mình.
Thật ra, hợp tác với Ứng Hứa cũng là một phần kế hoạch của Kỷ Nguyên.
Dù sao thì địa ốc của nhà họ Ứng ở đây không thể nào lung lay được, là người đứng đầu trong ngành công nghiệp thành phố Kiến Kinh, Khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân muốn làm ăn lớn, muốn mở rộng, tất nhiên phải hợp tác cùng nhà họ Ứng.
Mà Ứng Hứa đến nói chuyện cùng Kỷ Nguyên, thân phận rất bình đẳng, cũng không lấy thân phận “Ba chồng” áp đặt anh, cái ông đưa ra là những điều kiện kèm lợi nhuận phòng phú, đả động Kỷ Nguyên.
Mộ Ấu Lan ở trong phòng nhìn hai người ngoài cửa.
Trong mắt Mộ Ấu Lan, quả nhiên nội tâm cảm thấy hụt hẫng, bởi vì bà có thể nhìn ra được, Kỷ Nguyên cảu hiện tại vô cùng ưu tú, ưu tú đến mức bà cảm thấy hối hận.
Bà không thể nào ngờ được, người con dâu lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Ứng, cuối cùng lại dùng cách thức như vậy mà trở về, thậm chí còn đứng ngang hàng với địa vị của Ứng Hứa mà trò chuyện vui vẻ. Phải biết rằng địa vị của Ứng Hứa ở Kiến Kinh rất cao, trong thời gian ngắn như vậy, Kỷ Nguyên có thể ngang hàng mà trò chuyện với Ứng Hứa, như vậy đã là kỳ tích.
Nhưng mà, thật sự bà đã làm sai rất nhiều chuyện với Kỷ Nguyên, bà biết Kỷ Nguyên chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình, bà cũng không mong Kỷ Nguyên sẽ tha thứ.
Người cao ngạo như bà cùng lắm chỉ đi xin lỗi Kỷ Nguyên, tuyệt đối sẽ không mong Kỷ Nguyên quay về.
Suy cho cùng, Mộ Ấu Lan biết những điều mà mình làm sẽ không sửa đổi được, hơn nữa cũng cảm thấy bản thân quá dối trá, điều quan trọng nhất chính là mất mặt.
Điều bà có thể làm, chính là ít xuất hiện trước mặt Kỷ Nguyên, nếu như con trai bà thích cậu ta, bà chỉ còn cách cam chịu ủng hộ mối quan hệ này.
Trong lòng Mộ Ấu Lan tràn ngập cảm xúc ngổn ngang, ưu tư.
Kỷ Nguyên và Ứng Hứa quyết định hợp tác một hạng mục, qua tuần sau, Giang Ánh Nguyệt sẽ tự mình đến tập đoàn Ứng Thị xem xét quy trình và ký hợp đồng.
Buổi tối, Ứng Thư Hoán nằm không thoải mái, bắt đầu làm phiền bác sĩ và hộ sĩ.
Nguyên nhân là vì hắn cảm thấy người mình bẩn, muốn tắm rửa.
Trên người Ứng Thư Hoán có nhiều vết thương, bác sĩ khăng khăng không cho hắn tắm rửa, đành phải lui một vạn bước, sắp xếp cho hắn một người hộ sĩ ở bên cạnh.
Kết quả bảo cái gì Ứng Thư Hoán cũng không làm, một chốc bảo mình quen sạch sẽ, một chốc lại nói người kia là nam, lực tay mạnh, khiến da hắn chịu không nổi.
Đổi cho hắn hộ sĩ nữ, hắn lại nói người đó chiếm tiện nghi của mình, dù sao không có Kỷ Nguyên hắn sẽ náo loạn một hồi, này cũng không được, kia cũng không xong.
Kỷ Nguyên xem như hiểu rõ, cái gì mà hắn thích sạch sẽ chứ, hắn chỉ đang đợi anh mở miệng giúp hắn.
Về chuyện này, Kỷ Nguyên vẫn có thể thỏa mãn với hắn, sau Kỷ Nguyên xem xong màn biểu diễn cuẩ Ứng Thư Hoán, bất đắc dĩ đồng ý.
Nhưng mà thật tội vị bác sĩ điều trị cho hắn, lúc nãy còn nhăn mày cầu nguyện, bây giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói với Kỷ Nguyên: “Vậy thì vất vả cho người nhà rồi.”
Kỷ Nguyên gật đầu, ánh mắt của bác sĩ tạm ngừng một chút, nhìn thấy Kỷ Nguyên hơi quen mắt, nhưng cụ thể không nhớ được đã gặp ở đâu, chần chờ nhìn thoáng qua: “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện không?”
Đúng là đã gặp qua.
Trí nhớ của Kỷ Nguyên rất tốt, cho nên lần đầu tiên bác sĩ tiến vào, anh đã nhận ra người này.
Lúc trước, bởi vì cơ thể của anh rất yếu, khi đến khám bệnh ở bệnh viện Kiến Kinh, người khám cho anh chính là bác sĩ này, Kỷ Nguyên nhớ rõ, ông ấy là một chuyên gia về trung y của bệnh viện.
Có thể nói, Mộ Ấu Lan rất quan tâm đến bệnh tình của Ứng Thư Hoán, một chuyên gia về trung y vậy mà đến đây kiểm tra bệnh cho Ứng Thư Hoán.
Kỷ Nguyên còn nhớ rõ, khi anh đến khoa trung y khám bệnh, anh đã đưa cho ông ấy một phương thuốc cổ truyền thất lạc từ thời Trần Khang.
Nhưng mà, hiện tại anh đã thay đổi rất nhiều, từ một chàng trai một mạp trước kia trở thành một minh tinh lớn được nhiều người chú ý.
Đừng nói bác sĩ không nhận ra, vào lúc anh gầy đi, người sớm chiều ở cùng anh là Ứng Thư Hoán cũng không nhận ra được.
Kỷ Nguyên cười nói: “Có thể là vì khuôn mặt của tôi khá phổ thông.”
Anh không nhắc lại quá khứ này, bác sĩ cũng không hỏi thêm gì, cười nói: “Khiêm tốn rồi, nếu như gương mặt của cậu phổ thông, vậy thì người như chúng tôi sống thế nào đây!”
Hai người cười cười, một người ra ngoài, một người ngồi xuống.
Tám giờ tối, Ứng Thư Hoán nói hắn muốn tắm rửa.
Kỷ Nguyên giúp hắn cởi đồ, hắn lại ngượng ngùng, sống chết cũng không muốn Kỷ Nguyên lau người giúp mình.
Kỷ Nguyên lạnh mặt, hù dọa hắn: “Cởi hay không?”
Ứng Thư Hoán không có cách, đành phải cởi áo trên, miếng ngọc kia rơi xuống ngay tầm mắt của Kỷ Nguyên — Không sai! Sở dĩ Kỷ Nguyên đồng ý lau người cho Ứng Thư Hoán, là vì anh có tính toán trong lòng mình, anh muốn nhân cơ hội này, tỉ mỉ quan sát xem miếng ngọc ấy cuối cùng có hình dạng gì.
Kỷ Nguyên làm ướt khăn lông, từ từ lau nửa thân trên cho Ứng Thư Hoán, ánh mắt như có như không dừng trên miếng ngọc, chăm chú đánh giá nó.
Ngay lúc này, anh đã xác nhận chắc chắn, miếng ngọc trên cổ Ứng Thư Hoán chính là một nửa miếng ngọc bội kia!
Hắn có muốn lừa anh cũng không thể được.
Kỷ Nguyên trăm nghìn lần cũng nghĩ không ra, vì sao nửa miếng ngọc ấy lại xuất hiện bên cạnh Ứng Thư Hoán.
Kiếp trước, anh bị kẻ gian làm hại, vây bắt ở đại doanh phương Bắc, hôn mê bất tỉnh, sớm tới đều gặp nguy.
Nhưng không biết ai đã cứu mình, khi anh tỉnh dậy, bản thân đã ở phủ Tướng quân.
Nghe Phó Lạc nói, anh tự mình trở về, người trong phủ Tướng quân tìm anh vài ngày, kết quả anh lại êm đẹp nằm trong phòng ngủ.
Tát cả vết thương trên người đều được xử lý, chỉ có nửa miếng ngọc bội trong lồng ngực chứng mình anh từng bị ám sát.
Lúc ấy Kỷ Nguyên cho rằng mình có thể tìm được ân nhân cứu mạng.
Nhưng kiếp trước, đến khi chết đi anh vẫn không tìm thấy, mà nửa miếng ngọc bội này, cũng biến mất khi anh băng hà.
Hiện giờ, nửa miếng ngọc mà Kỷ Nguyên tìm được lại xuất hiện bên cạnh Ứng Thư Hoán.
Kỷ Nguyên cau mày thật sâu, muốn định thần lại, nhưng không biết vì sao càng lau càng đi xuống dưới, sau đó gặp trở ngại.
Kỷ Nguyên lấy lại tinh thần, theo bản năng ấn một chút, đầy đặn, có hơi cứng, bàn tay vô thức nắm lấy, sau đó anh phản ứng chậm nửa nhịp nhìn Ứng Thư Hoán.
Hai mắt Ứng Thư Hoán mở lớn, lông mi rung động, biểu cảm khốn khổ, trên cổ ửng đỏ lan dần đến mặt, đỏ ửng trên làn da trắng của hắn.
Đột nhiên, Kỷ Nguyên nhận ra được thứ mình ấn phải là gì.
Anh xấu hổ thả tay ra, giống như điện giật thu tay về, ho khan một tiếng, bên tai cũng đỏ.
……Thật sự không cố ý.
Kỷ Nguyên cầm khăn lông ướt nhẹp, mạnh mẽ chuyển đề tài, sau đó vắt khô rồi đưa cho Ứng Thư Hoán: “Những chỗ còn lại cậu có thể với tới, tự mình lau đi.”
Ứng Thư Hoán khó chịu “Ừ” một tiếng, trong phòng đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng, Ứng Thư Hoán căng da đầu đánh vỡ sự trầm lắng ấy: “Tôi không cố ý…”
Là bởi vì Kỷ Nguyên thất thần mà lau nó!
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ! Đương nhiên sẽ có phản ứng!
Ngay lập tức Kỷ Nguyên cảm thấy hình như không khí trong phòng không đủ nữ, hô hấp của anh có hơi khó khăn.
Vì thế, anh trực tiếp đứng lên, tùy tiện tìm một lý do đi ra ngoài.
Hành lang mở máy sưởi, Kỷ Nguyên cảm thấy hô hấp khó khăn như cũ, vì thế một mạch đi thẳng đến sảnh chính bệnh viện.
Anh mở cửa sổ, để gió lạnh thổi vào, đầu óc như bùn nhão cuối cùng mới ổn định một chút.
Thật xấu hổ…
Kỷ Nguyên che mặt, anh rất muốn chửi thầm: Rốt cuộc Ứng Thư Hoán ăn thứ gì mà lớn lên… Sao chỗ đó lại lớn hơn những người khác vậy?
Thật ra, cái anh muốn chửi thề, chính là Ứng Thư Hoán sở hữu khuôn mặt như cô gái nhỏ, nhưng cái thứ ở dưới lại dữ tợn như vậy!
Trong tưởng tượng của Kỷ Nguyên, khuôn mặt xinh đẹp kia của Ứng Thư Hoán, vậy thì… Cái kia cũng rất nhỏ nhắn đáng yêu.
Trăm vạn lần không ngờ được… Chân tướng và cái anh tưởng tượng lại đối lập nhau.
Tam quan đều chấn động rồi!
Những dao động trong lòng của Kỷ Nguyên cũng ổn định lại.
Anh tuyệt đối không bao giờ ở chung với Ứng Thư Hoán, cũng không thể nào quay về với Ứng Thư Hoán!
Đùa cái gì vậy, chết sớm đi.
Kiếp trước anh không ăn thịt heo, nhưng chẳng lẽ không thấy heo chạy hay sao?
Triều Đại Chu mở ra phong nam hầu, anh cũng gặp qua không ít quan lớn bao dưỡng nam sủng, thậm chí còn có người cưới nam nhân làm vợ.
Xen lẫn trong quân doanh, đại lão nhất bang là đàn ông, vừa uống rượu đã nói bậy, Kỷ Nguyên cũng nghe thoáng vài chuyện, biết được phòng the giữa nam nhân là như thế nào…
Nghĩ đến thôi, thật sự là hỏng mất.
Kỷ Nguyên vội vàng xoa gương mặt mình, để nhiệt độ trên mặt giảm đi một ít.
Anh lặng lẽ chửi thề, trừ khi người đó có thiên phú dị bẩm, nếu không làm sao có thể vào được…
Đừng nghĩ nữa, dù sao là cũng không có khả năng.
Ít nhất chính mình… Là không có khả năng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.