Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ
Chương 75
Tam Thiên Phong Tuyết
19/05/2022
Giang Ngọc hơi hơi hé miệng, trong nháy mắt, tất cả ký ức đều hiện lên một cách rõ ràng, rành mạch, tại sao lần đầu tiên Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên gặp mặt lại xảy ra vấn đề lớn như vậy, tại sao bảo mẫu trong nhà Ứng Thư Hoán lại cung kính với Kỷ Nguyên như vậy, tại sao Ứng Thư Hoán lại ngoan ngoãn phục tùng Kỷ Nguyên như vậy…
Vcl thật! Hóa ra hai người là vợ chồng??
Ứng Thư Hoán?
Kỷ Nguyên??
Vợ chồng???
Giang Ngọc cảm thấy đầu óc của mình đã không còn tiếp tục sử dụng được nữa.
Hiện tại tự dưng có người nhảy ra nói với y Kỷ Nguyên kỳ thực là xuyên không tới đây, y đều có thể tin răm rắp!
Tin này sốc không? Thì chả sốc! Nếu như bị người khác tuồn ra ngoài, nhất định sẽ lập tức trở thành drama lớn nhất trong giới giải trí năm nay!
Tuy rằng trong lòng vô cùng chấn động, nhưng ngoài mặt Giang Ngọc vẫn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh của một người đại diện chuyên nghiệp.
Rất nhanh y đã kịp tỉnh táo lại, nếu Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên thật sự là vợ chồng, vậy thì tại sao hai người lại không sống chung với nhau?
À mà từ từ, lúc trước trong giới có lời đồn Ứng Thư Hoán kết hôn kín, hóa ra chuyện này là thật sao? Vcl! Trên đời này quả nhiên không có chuyện gì là có thể giấu giếm được!
Trong nháy mắt, Giang Ngọc suy nghĩ về rất nhiều thứ, rồi đột nhiên y lại khép miệng lại, nhìn Ứng Thư Hoán: “Vậy thì…”
Tuy rằng Ứng Thư Hoán vô cùng vô cùng chán ghét Giang Ngọc! Đặc biệt là khi nhớ tới chuyện tên hồ ly tinh giả danh người đại diện này còn từng sống chung với Kỷ Nguyên một khoảng thời gian, hắn lại càng chán ghét hơn hơn nữa!
Giang Ngọc lo lắng, sốt ruột hỏi lại: “Vậy thì… chắc là trong khoảng thời gian sắp tới, hai người không có ý định công khai đâu nhỉ…”
Ứng Thư Hoán nghĩ thầm: Tất cả là do anh chứ ai vào đây nữa! Công khai cái quần què, ly hôn luôn rồi đây này!
Chuyện ly hôn này, không nên nói ra thì vẫn tốt hơn.
Ứng Thư Hoán cũng không muốn bị mất hết mặt mũi.
“Không…” Ứng Thư Hoán cứng đờ người trả lời.
Ngay tức khắc Giang Ngọc cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ có gì đó không đúng lắm, y lập tức đứng dậy, ý đồ chạy trốn, thuận tiện lúc trở về cũng phải chuẩn bị trước bản thông cáo liên quan đến chuyện kết hôn của hai người, phòng khi dùng tới.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền tới.
“Xin chào, xin hỏi Kỷ tiên sinh nằm ở phòng này đúng không ạ?”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Giang Ngọc quay đầu lại nhó xem là ai tới.
Bên ngoài cửa phòng bệnh, là một người đàn ông tóc dài vô cùng xinh đẹp.
Thân là một người đại diện, nháy mắt Giang Ngọc đã cảm thấy động lòng! Vẻ đẹp này! Kể cả có ném vào giới giải trí làm một bình hoa cũng vẫn có thể nổi như thường!
Giang Ánh Nguyệt nhìn thấy Kỷ Nguyên vẫn đang lành lặn nằm trên giường, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Lúc y nhận được điện thoại của trợ lý, thông báo rằng Kỷ Nguyên bị ngất ngay trong buổi họp báo, thân là một cấp dưới và một thư ký đủ tư cách, y quyết định mình sẽ tới để chia sẻ chút quan tâm và tình cảm với ông chủ.
Kết quả là vừa mới bước qua cửa thì đã thấy trong phòng bệnh của ông chủ có những 2 người đàn ông đang ngồi đó.
Đây là lần đầu tiên Ứng Thư Hoán được gặp Giang Ánh Nguyệt. Lớn như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Ứng Thư Hoán gặp được một người đàn ông có thể so về vẻ bề ngoài với mình.
Vấn đề là vẻ đẹp của hai người lại không giống nhau, Ứng Thư Hoán đẹp kiểu minh diễm, sáng sủa, Giang Ánh Nguyệt thì lại đẹp kiểu ôn nhu, nhẹ nhàng, một người giống như ánh mặt trời, một người kia thì tựa như ánh trăng sáng… Nhưng Ứng Thư Hoán vẫn nhận thấy bản thân đẹp hơn.
Nháy mắt, lòng cảnh giác của Ứng Thư Hoán tăng cao.
“Anh là…” Giang Ngọc đứng dậy.
Giang Ánh Nguyệt nói: “À, tôi là bạn của Kỷ tiên sinh.”
Y không biết là Kỷ Nguyên có nói với bọn họ về chuyện khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân hay chưa, vì thế nên mới trả lời một cách chung chung như vậy.
Giang Ánh Nguyệt biết cả 2 người trong phòng bệnh là ai.
Thân là trợ lý và thư ký của Kỷ Nguyên, hiểu biết về những người thân quen của ông chủ là một loại năng lực nghiệp vụ không thể thiếu!
Giang Ngọc, người đại diện của ông chủ.
Ứng Thư Hoán, chồng trước của ông chủ.
Huhu… cả hai người đều không nên đắc tội phải.
Ứng Thư Hoán thì có thể là đã biết ông chủ của mình sở hữu một công ty, nhưng Giang Ngọc thì chưa chắc đã biết chuyện này.
Dù sao thì tuy rằng Giang Ngọc là người đại diện của Kỷ Nguyên, nhưng y cũng chỉ là một cậu chàng Lọ Lem trong phòng làm việc của ông chủ mình mà thôi, không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh Kỷ Nguyên được, y vẫn còn rất nhiều nghệ sĩ cần phải để ý và lo lắng, bởi vậy nên trợ lý ở chung với Kỷ Nguyên nhiều hơn lại là Khâu Khê.
Cho nên, Giang Ngọc cũng không quá hiểu biết về cuộc sống riêng tư của Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên còn có người bạn xinh đẹp như vậy sao? Đây chính là “những người đẹp trai thì hay chơi chung với nhau” trong truyền thuyết sao…
Giang Ngọc khẽ giật mình một cái, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì mình nghĩ.
Ánh mắt của y dừng lại trên người của Ứng Thư Hoán, rồi lại lướt sang phía Giang Ánh Nguyệt, bắt đầu động não. Y đã xem quá nhiều những bộ phim truyền hình cẩu huyết, ngay lập tức y trở nên cảnh giác: Wow… cái tình tiết này… ánh trăng sáng và nốt chu sa à nha…
Giang Ánh Nguyệt tới chủ yếu là để xem xem ông chủ của mình bị thương có nghiêm trọng hay không.
Hiện giờ đã có “phu nhân” của ông chủ ở đây rùi, y cũng biết bản thân nên rời đi thôi.
Giang Ánh Nguyệt lên tiếng: “Ứng tiên sinh, chờ lúc nào Kỷ tiên sinh tỉnh lại, nhờ cậu đưa phần tư liệu này cho anh ấy xem qua nhé, nếu muốn sửa phần nào thì có thể trực tiếp liên hệ với tôi. Hoặc là tôi đến đây cũng được.”
Ứng Thư Hoán nhìn mặt y, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Tôi biết rồi, anh về đi.”
Giang Ánh Nguyệt cũng không suy nghĩ gì nhiều, lên tiếng tạm biệt 2 người trong phòng bệnh.
Giang Ngọc cảm thấy mình cũng không nên ở đây lâu hơn nữa, cùng Giang Ánh Nguyệt đi ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi phòng, Ứng Thư Hoán lập tức cảm thấy cuốn tiểu thuyết trong tay không còn thú vị như trước nữa.
Kỷ Nguyên cũng từng nhắc tới Giang Ánh Nguyệt với hắn, nhưng anh không hề nói… cái tên thư ký ngu ngốc này lại đẹp, trai, đến, mức, độ, như, vậy!!!
Hắn biết là mình chưa có tư cách gì để ghen tuông linh tinh cả, chuyện này hắn hiểu chứ, nhưng thấy bên cạnh Kỷ Nguyên xuất hiện một người đàn ông xinh đẹp như vậy, hắn có thể chịu được mà không ghen tuông sao!
Mà lại còn là thư ký của Kỷ Nguyên! Vcl… Cái tên hồ ly tinh này trông đã thấy không giống một người đứng đắn rồi… Lẽ nào y định chơi trò bá đạo tổng tài x tiểu thư ký xinh đẹp với Kỷ Nguyên? Tui không cho phép chuyện đó xảy ra! Mẹ nó chứ, nhất định phải nghĩ cách tách y ra…
Ngay lúc Ứng Thư Hoán đang cuồn cuộn ghen tuông trong lòng, tay của Kỷ Nguyên khẽ động đậy.
Giờ bên ngoài trời cũng đã tối rồi, Kỷ Nguyên từ từ mở mắt ra, cũng đã giảm sốt.
Hiếm khi anh không nằm mơ linh tinh, yên tĩnh mà ngủ một giấc.
Lần này mở mắt ra, không phải là giãy giụa tỉnh dậy từ trong cơn mơ, mà chỉ đơn giản là tỉnh dậy từ một giấc ngủ nhẹ nhàng, cơ thể của anh cũng không hề nặng nề, đầu óc cũng tỉnh táo vô cùng.
Bên ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi, cả căn phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ cả tiếng tim đập thình thịch.
Chiếc đồng hồ treo tường nhích từng nhịp “tích tắc tích tắc”.
Đêm đến, tâm trạng của Kỷ Nguyên trùng xuống hơn ban ngày thấy rõ, lại cộng thêm việc bị ốm, cơ thể trở nên yếu ớt hơn hẳn. Anh khẽ thở dài, muốn ngồi dậy.
Ai mà ngờ rằng, bỗng nhiên lại bị người kia đè xuống.
Lúc này Kỷ Nguyên mới kinh ngạc mà phát hiện ra trong phòng có người —— quả thực là anh vô cùng kinh ngạc, bởi vì lòng cảnh giác của anh đã bị giảm bớt!
Sau khi phát hiện người kia là Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên lại nhẹ nhàng thở ra —— xem ra không phải là vì lòng cảnh giác bị yếu đi, chỉ là vì người kia là Ứng Thư Hoán mà thôi, lòng cảnh giác của anh không có tác dụng.
Kỷ Nguyên sớm đã quen thuộc với cảm giác có Ứng Thư Hoán ở bên cạnh.
Ứng Thư Hoán trông anh suốt một ngày một đêm, chưa ngủ được 1 giấc hẳn hoi nào, hai mắt đã bắt đầu hoa.
Kỷ Nguyên biết rằng lần ngã này của mình chắc chắn sẽ tạo nên một hồi sóng gió trên mạng, trong chốc lát anh vẫn chưa nghĩ ra phải xử lý chút sóng gió này như thế nào.
Trong lòng anh cảm thấy hơi phiền muộn. Ứng Thư Hoán tựa như cũng cảm nhận được anh đang phiền muộn điều gì, hắn lên tiếng: “Tôi đã giúp anh xử lý hết mọi chuyện rồi, anh yên tâm, hot search cũng kéo xuống rồi, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch tuyên truyền sắp tới đâu. Giờ việc anh cần làm là nghỉ ngơi thôi.”
Kỷ Nguyên khẽ giật mình một cái, nhiều năm như vậy rồi, đều là anh giúp người khác thu thập cục diện rối rắm, chưa từng có ai đứng ra giúp anh thu thập mọi chuyện cả, trong nháy mắt, anh cảm thấy cảm động vô cùng: “Cậu xử lý hết rồi hả?”
Ứng Thư Hoán lẩm bẩm: “Đừng không tin tưởng tôi như thế chứ, tôi ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm hơn anh nhiều.”
Kỷ Nguyên không nhịn được mà bật cười, cố ý đáp: “Ừm, vậy thì nhất định phải cảm ơn cậu cho tốt mới được, ngầu lắm.”
Như đang khen trẻ con vậy! Ứng Thư Hoán cảm thấy khó chịu vô cùng!
Lúc này đáng nhẽ anh ấy phải sùng bái mình mới đúng chứ?!
Ứng Thư Hoán rót cho anh một cốc nước, Kỷ Nguyên uống một ngụm nhỏ, “Chuyện ngày hôm qua cảm ơn cậu nhé.”
“Anh không cần nói cảm ơn với tôi đâu, đều là tôi tự nguyện làm mà.” Hắn nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Hơn nữa, tôi đang theo đuổi anh mà, đây là chuyện tôi nên làm thôi, để anh có chút ấn tượng tốt với tôi.”
Sau khi nghe xong, Kỷ Nguyên cảm thấy buồn cười vô cùng, nghĩ thầm: Lúc nào cũng treo cái câu “tôi đang theo đuổi anh đấy” ở trên miệng cho được.
Ứng Thư Hoán nhìn thấy anh đã uống hết cốc nước thì ghé vào mép giường, chống cằm nhìn Kỷ Nguyên, tỏ vẻ phiền muộn: “Rốt cuộc thì đến bao giờ tôi mới có thể theo đuổi được anh đây?”
Kỷ Nguyên hơi cứng người một lúc, Ứng Thư Hoán vội vàng sửa miệng: “À à, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn xem thanh tiến độ đến đâu rồi thôi ý mà!”
Lời này lập tức thành công chọc cười Kỷ Nguyên, anh thả cốc nước xuống, cảm thấy mối quan hệ mập mờ giữa mình và Ứng Thư Hoán không nên tiếp tục nữa.
Ứng Thư Hoán tựa hồ như cũng đã phát hiện ra điều gì đó không đúng, lập tức ngồi ngay ngắn.
Lúc Kỷ Nguyên nói chuyện với hắn, ngữ khí vô cùng ôn hòa, anh hỏi một câu: “Cậu xác định là cậu thích tôi sao?”
Ứng Thư Hoán nghĩ nghĩ, hắn quả thực là vô cùng chắc chắn việc này.
Kỷ Nguyên hỏi lại hắn: “Cậu chỉ đơn giản là muốn yêu đương với tôi hay là muốn cùng tôi ở bên nhau cả đời?”
Anh không hỏi Ứng Thư Hoán có phải thích anh là bởi vì áy náy hay không, bởi vì chính Kỷ Nguyên cũng có thể cảm nhận được rằng Ứng Thư Hoán không có bất kỳ tình cảm gì đối với nguyên chủ cả, hết thảy sự thay đổi đều xuất hiện sau khi anh xuyên qua đây.
Kỷ Nguyên không rối rắm chuyện rốt cuộc thì Ứng Thư Hoán để ý ai, anh cũng không phải kẻ ngốc, nhìn cũng có thể đoán được ngay, người Ứng Thư Hoán thích chính là anh.
Ứng Thư Hoán nghiêm túc nói: “Tôi muốn ở bên cạnh anh cả đời.”
Kỷ Nguyên hỏi lại: “Cậu có hiểu rõ về tôi không?”
Ứng Thư Hoán sửng sốt, não bộ lập tức vận động 100% công suất: “Vậy anh có nguyện ý cho tôi một cơ hội để hiểu rõ về anh không?”
Kỷ Nguyên không ngờ rằng bỗng dưng Ứng Thư Hoán lại trở nên thông minh như vậy, nhất thời cứng họng, không biết nói gì.
Anh im lặng trong chốc lát, bỗng dưng nói tiếp: “Có lẽ là, sau khi cậu hiểu rõ về con người tôi, cậu sẽ phát hiện ra rằng, tôi kỳ thực không phải là người mà cậu thích. Đến lúc đó, cậu nhất định sẽ hối hận, thậm chí là căm hận tôi vô cùng.”
Ứng Thư Hoán vừa lo lắng vừa ấm ức, nói: “Vậy thì anh cũng phải cho tôi cơ hội chứ! Anh có phải người mà tôi thích không, chuyện đó chỉ có tôi mới biết được thôi! Chúng ta còn chưa cả bắt đầu ở bên nhau mà, anh đừng phán án tử hình cho tôi như thế chứ.”
Kỷ Nguyên nhìn nhìn hắn, hơi chần chờ.
Ứng Thư Hoán ghé sát vào người anh, cầm tay của anh lên, đặt trước trái tim của mình.
Đồng thời, hắn cũng tựa trán vào lồng ngực của Kỷ Nguyên, thấp giọng hỏi: “Giờ đến lượt tôi hỏi anh, có được không?”
Trái tim của Kỷ Nguyên đập mạnh một nhịp: “Ừm.”
Ứng Thư Hoán hỏi anh: “Người anh thích là tôi, đúng không?”
Hắn nghe được rõ ràng nhịp đập mãnh liệt dưới lồng ngực của Kỷ Nguyên, so với trước đó thì đập mạnh hơn rất nhiều, rất khẩn trương.
Ứng Thư Hoán không chờ được đáp án của Kỷ Nguyên, nhưng hắn đã biết được đáp án.
Ứng Thư Hoán nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân khẩn trương vô cùng, cho dù là lần đầu tiên được lên sân khấu lớn cũng không khẩn trương như bây giờ.
Trái tim hắn tựa như đang hòa chung nhịp đập với Kỷ Nguyên vậy.
Ứng Thư Hoán ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi biết là anh có rất nhiều những băn khoăn. Anh cũng có rất nhiều những bí mật, nếu anh không muốn nói cho tôi, vậy thì tôi cũng có thể giả vờ như không biết gì. Nếu anh cảm thấy hiện tại chúng ta chưa thể ở bên nhau, vậy thì tôi có thể tiếp tục chờ, rồi anh có thể nhìn xem tôi có hối hận hay không.”
Kỷ Nguyên hơi có chút bất đắc dĩ, thở dài. Bỗng nhiên, anh lại cười nhẹ một tiếng: “Nếu tôi đã từng giết người thì sao?”
Ứng Thư Hoán:!!
Hai mắt của Kỷ Nguyên vô cùng lanh lợi, hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Cậu hối hận rồi đúng không?”
Sắc mặt của Ứng Thư Hoán trắng bệch, chắc chắn là đã bị dọa rồi: “… Thế thì, tôi… tôi… ngồi tù cũng anh vậy.”
Kỷ Nguyên cười đến độ không dừng lại được. Lúc này Ứng Thư Hoán mới ý thức được là bản thân bị trêu đùa.
Dù sao thì hắn cũng biết rõ Kỷ Nguyên có nhiều bí mật, hơn nữa lại còn là những bí mật rất lớn, bởi vậy nên Kỷ Nguyên vừa nói cái, hắn lập tức tin tưởng ngay!
“Anh có thể… đừng đùa tôi như vậy nữa có được không…” Ứng Thư Hoán vừa cảm thấy tức giận, cũng vừa cảm thấy vui vẻ.
Kỷ Nguyên cười đủ rồi thì dừng lại, sau đó anh nghiêm túc nói: “Ứng Thư Hoán, cậu ở cùng tôi thì nhất định một ngày nào đó cậu sẽ hối hận thôi.”
Từ khi sinh ra, Kỷ Nguyên đã không có bất kỳ một sự lựa chọn nào cả, trở thành vật hy sinh cho cuộc đấu tranh chốn hậu cung, sau đó lại tới Phó gia, cả đời anh sống chỉ vì để báo đáp Phó gia. Sau khi Phó gia chết hết, anh lại phải tiếp tục sống vì thanh danh của Phó gia và Phó Diều, rồi sau này, anh lại trở thành hoàng đế, lại phải sống vì bá tánh của Đại Chu.
Cả đời này, chỉ có duy nhất một việc mà anh có thể làm theo con tim của mình, đó chính là chạy trốn khỏi hậu cung, tìm được Phó gia, một nơi có thể tạm thời che mưa chắn gió.
Thế nhưng, chính nơi ấy lại bị sự “tùy hứng” của anh giết chết. Từ một giây phút kia, Kỷ Nguyên nhận ra một điều rằng, anh không nên đưa ra bất cứ một sự lựa chọn nào theo con tim cả.
Phàm là những gì được cuộc đời ban tặng, thì đều phải âm thầm trả giá rất đắt.
Mà cái giá đó, anh không thể nào trả nổi.
Bởi vậy nên mới phải lấy thân mình ra để trả nợ trời.
Mà ngay ban nãy thôi, Kỷ Nguyên lại bỗng nhiên muốn nghe theo con tim mình thêm một lần nữa.
Anh cả thấy bản thân ích kỷ vô cùng. Bỗng dưng, anh lại nghĩ, nếu như anh đã trả hết nợ cho đời trước rồi, vậy thì có khi nào bây giờ anh đã có thể nghe theo con tim rồi hay không…
Anh cảm thấy cô đơn vô cùng.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc anh tỉnh dậy từ trong cơn mơ, nhìn thấy Ứng Thư Hoán, cái cảm giác cô đơn này lập tức theo gió cuốn bay.
Kỷ Nguyên cảm giác bản thân đã tìm được cách trốn thoát khỏi sự cô đọc, nhưng anh không biết sự lựa chọn này của mình sẽ đem lại hậu quả gì.
Anh tin rằng, lần này anh không thể trả nợ thêm được nữa…
Chút dũng khí nhỏ nhoi của Kỷ Nguyên lập tức biến mất không còn dấu vết.
Quả nhiên… vẫn là không được, vẫn là nên bỏ qua thì hơn
Gần đây Ứng Thư Hoán vô cùng khó ở.
Từ sau lần ở cùng Kỷ Nguyên trong bệnh viện kia đến nay, hắn chưa được gặp Kỷ Nguyên thêm một lần nào.
Mà nguyên nhân của việc này là do hắn tự muốn chiến tranh lạnh.
Bởi vì mấy lời mà Kỷ Nguyên! Cái gì mà ở bên nhau nhất định sẽ hối hận này nọ, này thì có khác gì đang phát thẻ người tốt* cho hắn đâu!
*Phát thẻ người tốt: Đây là một trong những lý do từ chối lời tỏ tình thường gặp. “Em/ Anh rất tốt nhưng chúng ta không hợp…” kiểu vậy đóoo
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được rằng Kỷ Nguyên cũng thích hắn, nhưng hắn không hiểu tại sao Kỷ Nguyên lại không muốn tin tưởng mình, lẽ nào bản thân hắn không đáng tin đến vậy sao… Thôi được rồi, đúng là trước kia hơi không đáng tin thật, nhưng hiện tại hắn đã ăn năn hối cải rồi cơ mà!
“Cậu rất tốt nhưng tôi rất tiếc, là tôi không xứng với cậu sao?” Ứng Thư Hoán bực chết đi được!
Cái gì mà hối với chả hận! Chắc chắn mình sẽ không hối hận!
Hắn có thể cảm giác được, Kỷ Nguyên đang cất giấu một bí mật vô cùng đáng sợ.
Chỉ là Ứng Thư Hoán không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu mới phải.
Thời điểm duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến là vào khoảng tháng 8 năm ngoái, trước khi Kỷ Nguyên rời nhà trốn đi, cái đêm mà hai người cùng chung chăn gối.
Bắt đầu từ ngày đó, tính cách của Kỷ Nguyên tựa như thay đổi thành một người khác vậy, thay đổi hoàn toàn.
Lúc trước Ứng Thư Hoán đã muốn mặc kệ chuyện này đi, nhưng hiện giờ thì trong lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lẽ nào thực sự là do Kỷ Nguyên đã trọng sinh quay trở về sao? Hay là người khác xuyên không tới đây?
Bởi vậy nên anh ấy mới do dự, không chịu ở bên cạnh mình?
Càng nghĩ Ứng Thư Hoán càng cảm thấy kinh hãi, đáp án mà trước kia hắn vẫn luôn phủ nhận, ngay tại khoảnh khắc này lại trở thành đáp án duy nhất hắn có thể nghĩ tới.
Đúng vậy, hắn thà tin vào mấy thứ quỷ quái này!
Còn hơn là tin rằng Kỷ Nguyên không có chút tình cảm nào với mình!
Hắn ngẫm ngẫm rồi quyết định đến thư phòng của ông nội tìm xem trong lịch sử từng xảy ra sự việc nào như vậy chưa!
Ông nội Ứng từ lúc nghe được tin Kỷ Nguyên bị bệnh thì lập tức đứng ngồi không yên.
Vừa muốn kéo quản gia đưa đi thăm anh, lại vừa sợ bản thân biểu hiện quá rõ ràng, sẽ khiến Kỷ Nguyên đoán ra chuyện gì đó.
Ông đi vào thư phòng, lại mở hộp gấm ra, nhìn nửa khối ngọc kia, cảm thán trong lòng.
Khối ngọc này đã được ông bảo vệ suốt mấy thập niên, giờ cũng đã đến lúc nó nên trở về với chủ nhân của mình.
Đúng lúc nào cửa thư phòng mở ra.
Lão gia tử còn chưa cả kịp cất khối ngọc kia đi thì đã thấy Ứng Thư Hoán nổi giận đùng đùng đi vào, lật tung phía tủ sách của ông lên.
Cây gậy trong tay lão gia tử lại bắt đầu rục rịch.
Ứng Thư Hoán lật đi lật lại một lúc lâu, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy khối ngọc trong tay lão gia tử. Ngay lập tức hắn nhớ tới chuyện Kỷ Nguyên cũng hứng thú với khối ngọc mà hắn đeo trên cổ.
Lão gia tử cất ngọc vào lại trong hộp gấm, Ứng Thư Hoán lấy khối ngọc trên cổ mình xuống, đặt xuống trước mặt của ông nội mình, hỏi: “Ông nội, khối ngọc này có lai lịch như thế nào vậy ạ? Tại sao ông lại để con đeo từ nhỏ tới lớn?”
Lão gia tử: “Phù hộ cho con bình an lớn lên.”
Vừa nói ông vừa đặt hộp gấm kia vào góc bàn.
Ứng Thư Hoán nói: “Lần trước Kỷ Nguyên cũng tỏ vẻ có hứng thú với khối ngọc này lắm, con còn tưởng là thứ gì tốt lắm chứ.
Ông nội Ứng lập tức trở nên căng thẳng, hỏi lại: “Y cảm thấy hứng thú với khối ngọc này sao?”
Ứng Thư Hoán: “Đúng vậy ạ, nhưng mà chỉ có nửa khối thôi, con đưa cho anh ấy, anh ấy lại bảo không cần. Con còn định hỏi chỗ để mua cho anh ấy một khối ngọc hoàn chỉnh.”
Ông nội Ứng im lặng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “Không có chỗ nào bán đâu, con hết hy vọng đi là vừa.”
Ứng Thư Hoán lập tức không tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa, ông nội Ứng hỏi hắn: “Ông hỏi con, con có nhớ kỹ là tính cách của Kỷ tiên sinh bắt đầu thay đổi từ lúc nào không?”
“Ông nội cũng cảm thấy anh ấy như biến thành một người khác đúng không?” Ứng Thư Hoán tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, sau đó thành thật trả lời: “Thì… từ cái lần mà Thẩm Kiến Thành hạ thuốc con ý, con đá anh ấy xuống giường, có lẽ là vô tình ảnh hưởng tới đầu óc nên mới như thể biến thành một người khác.”
Ứng Thư Hoán hơi mất mát, hắn do dự mà nói tiếp: “Tối hôm đó Kỷ Nguyên uống rất nhiều rượu, con có cho người tra, thuốc mà Thẩm Kiến Thành mang tới nếu kết hợp với cồn thì sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng. Cũng may mà Kỷ Nguyên mạng lớn nên mới…”
Ông nội Ứng nghe tới đây là đoán được ngay mọi chuyện.
Kỷ Nguyên không phải là mạng lớn, mà là thực sự “đã chết”.
Hiện giờ, Kỷ Nguyên trước mặt mọi người kia chỉ sợ là đã đổi thành vị quân vương dưới triều đại Đại Chu kia.
Trong lòng lão gia tử là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn thấy Ứng Thư Hoán, ông lại nhớ tới mọi chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Ông đã từng không tin vào vận mệnh, nhưng vào giờ phút này, ông lại tin tưởng vận mệnh hơn bất kỳ thứ gì hết.
Là bởi vì hai đứa nhỏ này kiếp trước đã phải chịu quá nhiều những đau khổ nên mới đổi lại được cơ duyên gặp lại ở kiếp này sao?
Lão gia từ im lặng một lúc lâu, phảng phất như đã hạ quyết tâm, sau đó mới nhắc nhở cháu trai mình một chút: “A Hoán này… con có từng nhớ những câu chuyện về vị vua thời Đại Chu mà ngày xưa ông kể cho con nghe không?”
Ứng Thư Hoán đặt bút của ông nội mình xuống bàn, đáp: “Nhớ ạ, lúc trước con còn từng diễn phim về thời đại đó cơ mà, diễn vai Thích Thừa Tuyết gì đó đó.”
Lão gia tử nói: “Nếu mà có thời gian thì đọc thêm về lịch sử Đại Chu đi.”
Sau đó, dưới ánh nhìn đầy mê man của Ứng Thư Hoán, ông nội Ứng đi ra khỏi thư phòng.
Hắn nghĩ thầm: Chuyện này thì có liên quan gì với Kỷ Nguyên chứ.
Kỷ Nguyên lại cùng giáo sư Tựu gặp mặt.
Lần này gặp mặt, giáo sư Tựu phát hiện cảm xúc của Kỷ Nguyên kém hơn trước rất nhiều.
Bà không chủ động dò hỏi, Kỷ Nguyên cũng không tự nguyện nhắc tới nguyên nhân tại sao bản thân lại như vậy.
Cảm giác mất mát của anh, đương nhiên là liên quan tới Ứng Thư Hoán rồi.
Hiện giờ trong đầu anh tựa như một cuộn chỉ bị rối, rõ ràng biết rằng bản thân có quá nhiều bí mật, nhưng anh lại không thể nào thẳng thắn nói ra với Ứng Thư Hoán được, vậy mà anh vẫn muốn ích kỷ đáp lại người kia như cũ.
Rối rắm mấy ngày liền, thành ra mấy ngày liền anh cũng không được ngủ ngon giấc.
Đợt trị liệu tâm lý hôm nay, giáo sư Tựu hẹn anh đến vào lúc 3 giờ chiều.
Chủ yếu là để bắt đầu đánh thức một phần ký ức đã ngủ quên.
Giáo sư Tựu cho rằng, mất trí nhớ có chọn lọc không đồng nghĩa với việc hoàn toàn mất đi phần ký ức này, chẳng qua là do người bệnh đang cố gắng lẩn tránh đi những đau khổ, lựa chọn quên đi chúng mà thôi.
Tình trạng này rất phù hợp với bệnh trạng của Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên vô cùng phối hợp mà nằm lên một chiếc ghế dài thoải mái.
Giọng nói ôn hòa của giáo sư Tựu vang lên: “Hiện giờ, cậu chỉ cần nhắm mắt lại rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ là được, không có chuyện gì xảy ra đâu, nơi này vô cùng an toàn, tôi chỉ đơn giản là hỏi cậu một số vấn đề mà thôi…”
Theo sự dẫn dắt của giáo sư Tựu, Kỷ Nguyên rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Dần dần, anh cảm giác được cơ thể của mình trùng hẳn xuống, nhưng linh hồn lại nhẹ nhõm vô cùng.
Tiếng vó ngựa vang lên bên tai của anh, ký ức của Kỷ Nguyên lập tức bị lôi trở về Đại Chu mấy trăm năm trước.
Trong trí nhớ của mình, Kỷ Nguyên nhìn thấy chính mình, từ một đứa trẻ trở thành một cậu chàng thiếu niên, từ một cậu chàng thiếu niên trở thành chàng thanh niên cường tráng.
Thấy được cả Phó Diều, sư huynh, sư phụ, sư nương,…
Sau đó còn thấy cả Giang Ánh Nguyệt… Khâu Lâm…
Ký ức của anh mãi cho đến năm 25 tuổi vẫn giống hệt như những gì anh nhớ được, không có gì khác biệt cả.
Kỷ Nguyên mờ mịt nhìn ngắm cuộc đời của mình, tựa như đang nhìn cuộc đời của một con người xa lạ.
25 tuổi, không phải lúc anh khí phách hăng hái nhất, nhưng lại là năm tháng tốt đẹp nhất của cuộc đời anh.
Cánh cửa dẫn vào Tràng An mở ra, tháng 4, hoa đào bay đầy trời, nhảy múa trên những đỉnh lầu đài các, núi non trùng điệp, hồng tụ tung bay.
Kỷ Nguyên ngẩng đầu lên là có thể thấy được trong tửu lâu có không ít những thiên kim khuê tú, ai ai cũng đáng ghé vào nhau, người dùng khăn, người dùng quạt tròn che mặt lại, lén lén lút lút mà đánh giá anh.
Trong trí nhớ của mình… còn có cảnh tượng này sao?
Kỷ Nguyên hơi nghi hoặc, lại ngẩng lên trên nữa để nhìn, sau đó, lập tức chấn kinh!
Giáo sư Tựu phát hiện đột nhiên Kỷ Nguyên mở bừng mắt ra, động tác vô cùng nhanh nhẹn, ngồi bật dậy!
Bà lập tức hoảng sợ, hơi hơi nhích lại gần hơn. Người bệnh tự mạnh mẽ gián đoạn quá trình trị liệu, chuyện này sẽ gây nên tổn thương cực kỳ lớn cho Kỷ Nguyên!
Giáo sư Tựu nhìn cái là biết ngay anh đã nhớ lại chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, vội vàng trấn an: “Không có chuyện gì xảy ra cả… Có thể nói với tôi cậu đã nhìn thấy gì không? Mà không nói cũng không sao, buổi trị liệu hôm nay tới đây là được rồi…”
Kỷ Nguyên không tài nào nghe rõ được giáo sư Tựu đang nói gì, trái tim của anh đập liên hồi, không theo quy luật nào cả.
Trong trí nhớ của mình, anh nhìn thấy được Ứng Thư Hoán.
Từng đợt mồ hôi giăng kín trên trán, hai mắt của Kỷ Nguyên vẫn không khép lại được.
Anh nhìn thấy Ứng Thư Hoán đang mặc một bộ đồ cưỡi ngựa đầy hoạt bát, nghịch ngợm, bím tóc trát xiêu xiêu vẹo vẹo, nét trẻ con trên mặt vẫn chưa biến mất, nhìn qua chắc chỉ mới có 15 tuổi mà thôi. Hắn đứng xen lẫn trong nhóm nữ quyến, ai mà không biết có khi còn không phân biệt được hắn là nam hay nữa.
Nhưng mấu chốt lại… tại sao mình lại nhìn thấy Ứng Thư Hoán chứ?
Nếu có thể đổ lỗi cho tương tư thì mọi chuyện có thể giải thích được, có lẽ là dạo gần đây anh vẫn luôn nhớ đến hắn nên giờ mới nhìn thấy hắn trong ký ức của mình.
Nhưng vấn đề là… Kỷ Nguyên chưa từng nhìn thấy Ứng Thư Hoán năm 15 tuổi, làm sao có thể phác họa ra được gương mặt của hắn trong trí nhớ chứ?
Trong lúc nhất thời, cả người Kỷ Nguyên cứng đờ lại tựa như một pho tượng.
Anh cứng đờ người, ngồi trên ghế, nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra lý do.
Vcl thật! Hóa ra hai người là vợ chồng??
Ứng Thư Hoán?
Kỷ Nguyên??
Vợ chồng???
Giang Ngọc cảm thấy đầu óc của mình đã không còn tiếp tục sử dụng được nữa.
Hiện tại tự dưng có người nhảy ra nói với y Kỷ Nguyên kỳ thực là xuyên không tới đây, y đều có thể tin răm rắp!
Tin này sốc không? Thì chả sốc! Nếu như bị người khác tuồn ra ngoài, nhất định sẽ lập tức trở thành drama lớn nhất trong giới giải trí năm nay!
Tuy rằng trong lòng vô cùng chấn động, nhưng ngoài mặt Giang Ngọc vẫn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh của một người đại diện chuyên nghiệp.
Rất nhanh y đã kịp tỉnh táo lại, nếu Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên thật sự là vợ chồng, vậy thì tại sao hai người lại không sống chung với nhau?
À mà từ từ, lúc trước trong giới có lời đồn Ứng Thư Hoán kết hôn kín, hóa ra chuyện này là thật sao? Vcl! Trên đời này quả nhiên không có chuyện gì là có thể giấu giếm được!
Trong nháy mắt, Giang Ngọc suy nghĩ về rất nhiều thứ, rồi đột nhiên y lại khép miệng lại, nhìn Ứng Thư Hoán: “Vậy thì…”
Tuy rằng Ứng Thư Hoán vô cùng vô cùng chán ghét Giang Ngọc! Đặc biệt là khi nhớ tới chuyện tên hồ ly tinh giả danh người đại diện này còn từng sống chung với Kỷ Nguyên một khoảng thời gian, hắn lại càng chán ghét hơn hơn nữa!
Giang Ngọc lo lắng, sốt ruột hỏi lại: “Vậy thì… chắc là trong khoảng thời gian sắp tới, hai người không có ý định công khai đâu nhỉ…”
Ứng Thư Hoán nghĩ thầm: Tất cả là do anh chứ ai vào đây nữa! Công khai cái quần què, ly hôn luôn rồi đây này!
Chuyện ly hôn này, không nên nói ra thì vẫn tốt hơn.
Ứng Thư Hoán cũng không muốn bị mất hết mặt mũi.
“Không…” Ứng Thư Hoán cứng đờ người trả lời.
Ngay tức khắc Giang Ngọc cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ có gì đó không đúng lắm, y lập tức đứng dậy, ý đồ chạy trốn, thuận tiện lúc trở về cũng phải chuẩn bị trước bản thông cáo liên quan đến chuyện kết hôn của hai người, phòng khi dùng tới.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền tới.
“Xin chào, xin hỏi Kỷ tiên sinh nằm ở phòng này đúng không ạ?”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Giang Ngọc quay đầu lại nhó xem là ai tới.
Bên ngoài cửa phòng bệnh, là một người đàn ông tóc dài vô cùng xinh đẹp.
Thân là một người đại diện, nháy mắt Giang Ngọc đã cảm thấy động lòng! Vẻ đẹp này! Kể cả có ném vào giới giải trí làm một bình hoa cũng vẫn có thể nổi như thường!
Giang Ánh Nguyệt nhìn thấy Kỷ Nguyên vẫn đang lành lặn nằm trên giường, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Lúc y nhận được điện thoại của trợ lý, thông báo rằng Kỷ Nguyên bị ngất ngay trong buổi họp báo, thân là một cấp dưới và một thư ký đủ tư cách, y quyết định mình sẽ tới để chia sẻ chút quan tâm và tình cảm với ông chủ.
Kết quả là vừa mới bước qua cửa thì đã thấy trong phòng bệnh của ông chủ có những 2 người đàn ông đang ngồi đó.
Đây là lần đầu tiên Ứng Thư Hoán được gặp Giang Ánh Nguyệt. Lớn như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Ứng Thư Hoán gặp được một người đàn ông có thể so về vẻ bề ngoài với mình.
Vấn đề là vẻ đẹp của hai người lại không giống nhau, Ứng Thư Hoán đẹp kiểu minh diễm, sáng sủa, Giang Ánh Nguyệt thì lại đẹp kiểu ôn nhu, nhẹ nhàng, một người giống như ánh mặt trời, một người kia thì tựa như ánh trăng sáng… Nhưng Ứng Thư Hoán vẫn nhận thấy bản thân đẹp hơn.
Nháy mắt, lòng cảnh giác của Ứng Thư Hoán tăng cao.
“Anh là…” Giang Ngọc đứng dậy.
Giang Ánh Nguyệt nói: “À, tôi là bạn của Kỷ tiên sinh.”
Y không biết là Kỷ Nguyên có nói với bọn họ về chuyện khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân hay chưa, vì thế nên mới trả lời một cách chung chung như vậy.
Giang Ánh Nguyệt biết cả 2 người trong phòng bệnh là ai.
Thân là trợ lý và thư ký của Kỷ Nguyên, hiểu biết về những người thân quen của ông chủ là một loại năng lực nghiệp vụ không thể thiếu!
Giang Ngọc, người đại diện của ông chủ.
Ứng Thư Hoán, chồng trước của ông chủ.
Huhu… cả hai người đều không nên đắc tội phải.
Ứng Thư Hoán thì có thể là đã biết ông chủ của mình sở hữu một công ty, nhưng Giang Ngọc thì chưa chắc đã biết chuyện này.
Dù sao thì tuy rằng Giang Ngọc là người đại diện của Kỷ Nguyên, nhưng y cũng chỉ là một cậu chàng Lọ Lem trong phòng làm việc của ông chủ mình mà thôi, không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh Kỷ Nguyên được, y vẫn còn rất nhiều nghệ sĩ cần phải để ý và lo lắng, bởi vậy nên trợ lý ở chung với Kỷ Nguyên nhiều hơn lại là Khâu Khê.
Cho nên, Giang Ngọc cũng không quá hiểu biết về cuộc sống riêng tư của Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên còn có người bạn xinh đẹp như vậy sao? Đây chính là “những người đẹp trai thì hay chơi chung với nhau” trong truyền thuyết sao…
Giang Ngọc khẽ giật mình một cái, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì mình nghĩ.
Ánh mắt của y dừng lại trên người của Ứng Thư Hoán, rồi lại lướt sang phía Giang Ánh Nguyệt, bắt đầu động não. Y đã xem quá nhiều những bộ phim truyền hình cẩu huyết, ngay lập tức y trở nên cảnh giác: Wow… cái tình tiết này… ánh trăng sáng và nốt chu sa à nha…
Giang Ánh Nguyệt tới chủ yếu là để xem xem ông chủ của mình bị thương có nghiêm trọng hay không.
Hiện giờ đã có “phu nhân” của ông chủ ở đây rùi, y cũng biết bản thân nên rời đi thôi.
Giang Ánh Nguyệt lên tiếng: “Ứng tiên sinh, chờ lúc nào Kỷ tiên sinh tỉnh lại, nhờ cậu đưa phần tư liệu này cho anh ấy xem qua nhé, nếu muốn sửa phần nào thì có thể trực tiếp liên hệ với tôi. Hoặc là tôi đến đây cũng được.”
Ứng Thư Hoán nhìn mặt y, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Tôi biết rồi, anh về đi.”
Giang Ánh Nguyệt cũng không suy nghĩ gì nhiều, lên tiếng tạm biệt 2 người trong phòng bệnh.
Giang Ngọc cảm thấy mình cũng không nên ở đây lâu hơn nữa, cùng Giang Ánh Nguyệt đi ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi phòng, Ứng Thư Hoán lập tức cảm thấy cuốn tiểu thuyết trong tay không còn thú vị như trước nữa.
Kỷ Nguyên cũng từng nhắc tới Giang Ánh Nguyệt với hắn, nhưng anh không hề nói… cái tên thư ký ngu ngốc này lại đẹp, trai, đến, mức, độ, như, vậy!!!
Hắn biết là mình chưa có tư cách gì để ghen tuông linh tinh cả, chuyện này hắn hiểu chứ, nhưng thấy bên cạnh Kỷ Nguyên xuất hiện một người đàn ông xinh đẹp như vậy, hắn có thể chịu được mà không ghen tuông sao!
Mà lại còn là thư ký của Kỷ Nguyên! Vcl… Cái tên hồ ly tinh này trông đã thấy không giống một người đứng đắn rồi… Lẽ nào y định chơi trò bá đạo tổng tài x tiểu thư ký xinh đẹp với Kỷ Nguyên? Tui không cho phép chuyện đó xảy ra! Mẹ nó chứ, nhất định phải nghĩ cách tách y ra…
Ngay lúc Ứng Thư Hoán đang cuồn cuộn ghen tuông trong lòng, tay của Kỷ Nguyên khẽ động đậy.
Giờ bên ngoài trời cũng đã tối rồi, Kỷ Nguyên từ từ mở mắt ra, cũng đã giảm sốt.
Hiếm khi anh không nằm mơ linh tinh, yên tĩnh mà ngủ một giấc.
Lần này mở mắt ra, không phải là giãy giụa tỉnh dậy từ trong cơn mơ, mà chỉ đơn giản là tỉnh dậy từ một giấc ngủ nhẹ nhàng, cơ thể của anh cũng không hề nặng nề, đầu óc cũng tỉnh táo vô cùng.
Bên ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi, cả căn phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ cả tiếng tim đập thình thịch.
Chiếc đồng hồ treo tường nhích từng nhịp “tích tắc tích tắc”.
Đêm đến, tâm trạng của Kỷ Nguyên trùng xuống hơn ban ngày thấy rõ, lại cộng thêm việc bị ốm, cơ thể trở nên yếu ớt hơn hẳn. Anh khẽ thở dài, muốn ngồi dậy.
Ai mà ngờ rằng, bỗng nhiên lại bị người kia đè xuống.
Lúc này Kỷ Nguyên mới kinh ngạc mà phát hiện ra trong phòng có người —— quả thực là anh vô cùng kinh ngạc, bởi vì lòng cảnh giác của anh đã bị giảm bớt!
Sau khi phát hiện người kia là Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên lại nhẹ nhàng thở ra —— xem ra không phải là vì lòng cảnh giác bị yếu đi, chỉ là vì người kia là Ứng Thư Hoán mà thôi, lòng cảnh giác của anh không có tác dụng.
Kỷ Nguyên sớm đã quen thuộc với cảm giác có Ứng Thư Hoán ở bên cạnh.
Ứng Thư Hoán trông anh suốt một ngày một đêm, chưa ngủ được 1 giấc hẳn hoi nào, hai mắt đã bắt đầu hoa.
Kỷ Nguyên biết rằng lần ngã này của mình chắc chắn sẽ tạo nên một hồi sóng gió trên mạng, trong chốc lát anh vẫn chưa nghĩ ra phải xử lý chút sóng gió này như thế nào.
Trong lòng anh cảm thấy hơi phiền muộn. Ứng Thư Hoán tựa như cũng cảm nhận được anh đang phiền muộn điều gì, hắn lên tiếng: “Tôi đã giúp anh xử lý hết mọi chuyện rồi, anh yên tâm, hot search cũng kéo xuống rồi, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch tuyên truyền sắp tới đâu. Giờ việc anh cần làm là nghỉ ngơi thôi.”
Kỷ Nguyên khẽ giật mình một cái, nhiều năm như vậy rồi, đều là anh giúp người khác thu thập cục diện rối rắm, chưa từng có ai đứng ra giúp anh thu thập mọi chuyện cả, trong nháy mắt, anh cảm thấy cảm động vô cùng: “Cậu xử lý hết rồi hả?”
Ứng Thư Hoán lẩm bẩm: “Đừng không tin tưởng tôi như thế chứ, tôi ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm hơn anh nhiều.”
Kỷ Nguyên không nhịn được mà bật cười, cố ý đáp: “Ừm, vậy thì nhất định phải cảm ơn cậu cho tốt mới được, ngầu lắm.”
Như đang khen trẻ con vậy! Ứng Thư Hoán cảm thấy khó chịu vô cùng!
Lúc này đáng nhẽ anh ấy phải sùng bái mình mới đúng chứ?!
Ứng Thư Hoán rót cho anh một cốc nước, Kỷ Nguyên uống một ngụm nhỏ, “Chuyện ngày hôm qua cảm ơn cậu nhé.”
“Anh không cần nói cảm ơn với tôi đâu, đều là tôi tự nguyện làm mà.” Hắn nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Hơn nữa, tôi đang theo đuổi anh mà, đây là chuyện tôi nên làm thôi, để anh có chút ấn tượng tốt với tôi.”
Sau khi nghe xong, Kỷ Nguyên cảm thấy buồn cười vô cùng, nghĩ thầm: Lúc nào cũng treo cái câu “tôi đang theo đuổi anh đấy” ở trên miệng cho được.
Ứng Thư Hoán nhìn thấy anh đã uống hết cốc nước thì ghé vào mép giường, chống cằm nhìn Kỷ Nguyên, tỏ vẻ phiền muộn: “Rốt cuộc thì đến bao giờ tôi mới có thể theo đuổi được anh đây?”
Kỷ Nguyên hơi cứng người một lúc, Ứng Thư Hoán vội vàng sửa miệng: “À à, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn xem thanh tiến độ đến đâu rồi thôi ý mà!”
Lời này lập tức thành công chọc cười Kỷ Nguyên, anh thả cốc nước xuống, cảm thấy mối quan hệ mập mờ giữa mình và Ứng Thư Hoán không nên tiếp tục nữa.
Ứng Thư Hoán tựa hồ như cũng đã phát hiện ra điều gì đó không đúng, lập tức ngồi ngay ngắn.
Lúc Kỷ Nguyên nói chuyện với hắn, ngữ khí vô cùng ôn hòa, anh hỏi một câu: “Cậu xác định là cậu thích tôi sao?”
Ứng Thư Hoán nghĩ nghĩ, hắn quả thực là vô cùng chắc chắn việc này.
Kỷ Nguyên hỏi lại hắn: “Cậu chỉ đơn giản là muốn yêu đương với tôi hay là muốn cùng tôi ở bên nhau cả đời?”
Anh không hỏi Ứng Thư Hoán có phải thích anh là bởi vì áy náy hay không, bởi vì chính Kỷ Nguyên cũng có thể cảm nhận được rằng Ứng Thư Hoán không có bất kỳ tình cảm gì đối với nguyên chủ cả, hết thảy sự thay đổi đều xuất hiện sau khi anh xuyên qua đây.
Kỷ Nguyên không rối rắm chuyện rốt cuộc thì Ứng Thư Hoán để ý ai, anh cũng không phải kẻ ngốc, nhìn cũng có thể đoán được ngay, người Ứng Thư Hoán thích chính là anh.
Ứng Thư Hoán nghiêm túc nói: “Tôi muốn ở bên cạnh anh cả đời.”
Kỷ Nguyên hỏi lại: “Cậu có hiểu rõ về tôi không?”
Ứng Thư Hoán sửng sốt, não bộ lập tức vận động 100% công suất: “Vậy anh có nguyện ý cho tôi một cơ hội để hiểu rõ về anh không?”
Kỷ Nguyên không ngờ rằng bỗng dưng Ứng Thư Hoán lại trở nên thông minh như vậy, nhất thời cứng họng, không biết nói gì.
Anh im lặng trong chốc lát, bỗng dưng nói tiếp: “Có lẽ là, sau khi cậu hiểu rõ về con người tôi, cậu sẽ phát hiện ra rằng, tôi kỳ thực không phải là người mà cậu thích. Đến lúc đó, cậu nhất định sẽ hối hận, thậm chí là căm hận tôi vô cùng.”
Ứng Thư Hoán vừa lo lắng vừa ấm ức, nói: “Vậy thì anh cũng phải cho tôi cơ hội chứ! Anh có phải người mà tôi thích không, chuyện đó chỉ có tôi mới biết được thôi! Chúng ta còn chưa cả bắt đầu ở bên nhau mà, anh đừng phán án tử hình cho tôi như thế chứ.”
Kỷ Nguyên nhìn nhìn hắn, hơi chần chờ.
Ứng Thư Hoán ghé sát vào người anh, cầm tay của anh lên, đặt trước trái tim của mình.
Đồng thời, hắn cũng tựa trán vào lồng ngực của Kỷ Nguyên, thấp giọng hỏi: “Giờ đến lượt tôi hỏi anh, có được không?”
Trái tim của Kỷ Nguyên đập mạnh một nhịp: “Ừm.”
Ứng Thư Hoán hỏi anh: “Người anh thích là tôi, đúng không?”
Hắn nghe được rõ ràng nhịp đập mãnh liệt dưới lồng ngực của Kỷ Nguyên, so với trước đó thì đập mạnh hơn rất nhiều, rất khẩn trương.
Ứng Thư Hoán không chờ được đáp án của Kỷ Nguyên, nhưng hắn đã biết được đáp án.
Ứng Thư Hoán nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân khẩn trương vô cùng, cho dù là lần đầu tiên được lên sân khấu lớn cũng không khẩn trương như bây giờ.
Trái tim hắn tựa như đang hòa chung nhịp đập với Kỷ Nguyên vậy.
Ứng Thư Hoán ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi biết là anh có rất nhiều những băn khoăn. Anh cũng có rất nhiều những bí mật, nếu anh không muốn nói cho tôi, vậy thì tôi cũng có thể giả vờ như không biết gì. Nếu anh cảm thấy hiện tại chúng ta chưa thể ở bên nhau, vậy thì tôi có thể tiếp tục chờ, rồi anh có thể nhìn xem tôi có hối hận hay không.”
Kỷ Nguyên hơi có chút bất đắc dĩ, thở dài. Bỗng nhiên, anh lại cười nhẹ một tiếng: “Nếu tôi đã từng giết người thì sao?”
Ứng Thư Hoán:!!
Hai mắt của Kỷ Nguyên vô cùng lanh lợi, hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Cậu hối hận rồi đúng không?”
Sắc mặt của Ứng Thư Hoán trắng bệch, chắc chắn là đã bị dọa rồi: “… Thế thì, tôi… tôi… ngồi tù cũng anh vậy.”
Kỷ Nguyên cười đến độ không dừng lại được. Lúc này Ứng Thư Hoán mới ý thức được là bản thân bị trêu đùa.
Dù sao thì hắn cũng biết rõ Kỷ Nguyên có nhiều bí mật, hơn nữa lại còn là những bí mật rất lớn, bởi vậy nên Kỷ Nguyên vừa nói cái, hắn lập tức tin tưởng ngay!
“Anh có thể… đừng đùa tôi như vậy nữa có được không…” Ứng Thư Hoán vừa cảm thấy tức giận, cũng vừa cảm thấy vui vẻ.
Kỷ Nguyên cười đủ rồi thì dừng lại, sau đó anh nghiêm túc nói: “Ứng Thư Hoán, cậu ở cùng tôi thì nhất định một ngày nào đó cậu sẽ hối hận thôi.”
Từ khi sinh ra, Kỷ Nguyên đã không có bất kỳ một sự lựa chọn nào cả, trở thành vật hy sinh cho cuộc đấu tranh chốn hậu cung, sau đó lại tới Phó gia, cả đời anh sống chỉ vì để báo đáp Phó gia. Sau khi Phó gia chết hết, anh lại phải tiếp tục sống vì thanh danh của Phó gia và Phó Diều, rồi sau này, anh lại trở thành hoàng đế, lại phải sống vì bá tánh của Đại Chu.
Cả đời này, chỉ có duy nhất một việc mà anh có thể làm theo con tim của mình, đó chính là chạy trốn khỏi hậu cung, tìm được Phó gia, một nơi có thể tạm thời che mưa chắn gió.
Thế nhưng, chính nơi ấy lại bị sự “tùy hứng” của anh giết chết. Từ một giây phút kia, Kỷ Nguyên nhận ra một điều rằng, anh không nên đưa ra bất cứ một sự lựa chọn nào theo con tim cả.
Phàm là những gì được cuộc đời ban tặng, thì đều phải âm thầm trả giá rất đắt.
Mà cái giá đó, anh không thể nào trả nổi.
Bởi vậy nên mới phải lấy thân mình ra để trả nợ trời.
Mà ngay ban nãy thôi, Kỷ Nguyên lại bỗng nhiên muốn nghe theo con tim mình thêm một lần nữa.
Anh cả thấy bản thân ích kỷ vô cùng. Bỗng dưng, anh lại nghĩ, nếu như anh đã trả hết nợ cho đời trước rồi, vậy thì có khi nào bây giờ anh đã có thể nghe theo con tim rồi hay không…
Anh cảm thấy cô đơn vô cùng.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc anh tỉnh dậy từ trong cơn mơ, nhìn thấy Ứng Thư Hoán, cái cảm giác cô đơn này lập tức theo gió cuốn bay.
Kỷ Nguyên cảm giác bản thân đã tìm được cách trốn thoát khỏi sự cô đọc, nhưng anh không biết sự lựa chọn này của mình sẽ đem lại hậu quả gì.
Anh tin rằng, lần này anh không thể trả nợ thêm được nữa…
Chút dũng khí nhỏ nhoi của Kỷ Nguyên lập tức biến mất không còn dấu vết.
Quả nhiên… vẫn là không được, vẫn là nên bỏ qua thì hơn
Gần đây Ứng Thư Hoán vô cùng khó ở.
Từ sau lần ở cùng Kỷ Nguyên trong bệnh viện kia đến nay, hắn chưa được gặp Kỷ Nguyên thêm một lần nào.
Mà nguyên nhân của việc này là do hắn tự muốn chiến tranh lạnh.
Bởi vì mấy lời mà Kỷ Nguyên! Cái gì mà ở bên nhau nhất định sẽ hối hận này nọ, này thì có khác gì đang phát thẻ người tốt* cho hắn đâu!
*Phát thẻ người tốt: Đây là một trong những lý do từ chối lời tỏ tình thường gặp. “Em/ Anh rất tốt nhưng chúng ta không hợp…” kiểu vậy đóoo
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được rằng Kỷ Nguyên cũng thích hắn, nhưng hắn không hiểu tại sao Kỷ Nguyên lại không muốn tin tưởng mình, lẽ nào bản thân hắn không đáng tin đến vậy sao… Thôi được rồi, đúng là trước kia hơi không đáng tin thật, nhưng hiện tại hắn đã ăn năn hối cải rồi cơ mà!
“Cậu rất tốt nhưng tôi rất tiếc, là tôi không xứng với cậu sao?” Ứng Thư Hoán bực chết đi được!
Cái gì mà hối với chả hận! Chắc chắn mình sẽ không hối hận!
Hắn có thể cảm giác được, Kỷ Nguyên đang cất giấu một bí mật vô cùng đáng sợ.
Chỉ là Ứng Thư Hoán không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu mới phải.
Thời điểm duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến là vào khoảng tháng 8 năm ngoái, trước khi Kỷ Nguyên rời nhà trốn đi, cái đêm mà hai người cùng chung chăn gối.
Bắt đầu từ ngày đó, tính cách của Kỷ Nguyên tựa như thay đổi thành một người khác vậy, thay đổi hoàn toàn.
Lúc trước Ứng Thư Hoán đã muốn mặc kệ chuyện này đi, nhưng hiện giờ thì trong lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lẽ nào thực sự là do Kỷ Nguyên đã trọng sinh quay trở về sao? Hay là người khác xuyên không tới đây?
Bởi vậy nên anh ấy mới do dự, không chịu ở bên cạnh mình?
Càng nghĩ Ứng Thư Hoán càng cảm thấy kinh hãi, đáp án mà trước kia hắn vẫn luôn phủ nhận, ngay tại khoảnh khắc này lại trở thành đáp án duy nhất hắn có thể nghĩ tới.
Đúng vậy, hắn thà tin vào mấy thứ quỷ quái này!
Còn hơn là tin rằng Kỷ Nguyên không có chút tình cảm nào với mình!
Hắn ngẫm ngẫm rồi quyết định đến thư phòng của ông nội tìm xem trong lịch sử từng xảy ra sự việc nào như vậy chưa!
Ông nội Ứng từ lúc nghe được tin Kỷ Nguyên bị bệnh thì lập tức đứng ngồi không yên.
Vừa muốn kéo quản gia đưa đi thăm anh, lại vừa sợ bản thân biểu hiện quá rõ ràng, sẽ khiến Kỷ Nguyên đoán ra chuyện gì đó.
Ông đi vào thư phòng, lại mở hộp gấm ra, nhìn nửa khối ngọc kia, cảm thán trong lòng.
Khối ngọc này đã được ông bảo vệ suốt mấy thập niên, giờ cũng đã đến lúc nó nên trở về với chủ nhân của mình.
Đúng lúc nào cửa thư phòng mở ra.
Lão gia tử còn chưa cả kịp cất khối ngọc kia đi thì đã thấy Ứng Thư Hoán nổi giận đùng đùng đi vào, lật tung phía tủ sách của ông lên.
Cây gậy trong tay lão gia tử lại bắt đầu rục rịch.
Ứng Thư Hoán lật đi lật lại một lúc lâu, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy khối ngọc trong tay lão gia tử. Ngay lập tức hắn nhớ tới chuyện Kỷ Nguyên cũng hứng thú với khối ngọc mà hắn đeo trên cổ.
Lão gia tử cất ngọc vào lại trong hộp gấm, Ứng Thư Hoán lấy khối ngọc trên cổ mình xuống, đặt xuống trước mặt của ông nội mình, hỏi: “Ông nội, khối ngọc này có lai lịch như thế nào vậy ạ? Tại sao ông lại để con đeo từ nhỏ tới lớn?”
Lão gia tử: “Phù hộ cho con bình an lớn lên.”
Vừa nói ông vừa đặt hộp gấm kia vào góc bàn.
Ứng Thư Hoán nói: “Lần trước Kỷ Nguyên cũng tỏ vẻ có hứng thú với khối ngọc này lắm, con còn tưởng là thứ gì tốt lắm chứ.
Ông nội Ứng lập tức trở nên căng thẳng, hỏi lại: “Y cảm thấy hứng thú với khối ngọc này sao?”
Ứng Thư Hoán: “Đúng vậy ạ, nhưng mà chỉ có nửa khối thôi, con đưa cho anh ấy, anh ấy lại bảo không cần. Con còn định hỏi chỗ để mua cho anh ấy một khối ngọc hoàn chỉnh.”
Ông nội Ứng im lặng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “Không có chỗ nào bán đâu, con hết hy vọng đi là vừa.”
Ứng Thư Hoán lập tức không tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa, ông nội Ứng hỏi hắn: “Ông hỏi con, con có nhớ kỹ là tính cách của Kỷ tiên sinh bắt đầu thay đổi từ lúc nào không?”
“Ông nội cũng cảm thấy anh ấy như biến thành một người khác đúng không?” Ứng Thư Hoán tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, sau đó thành thật trả lời: “Thì… từ cái lần mà Thẩm Kiến Thành hạ thuốc con ý, con đá anh ấy xuống giường, có lẽ là vô tình ảnh hưởng tới đầu óc nên mới như thể biến thành một người khác.”
Ứng Thư Hoán hơi mất mát, hắn do dự mà nói tiếp: “Tối hôm đó Kỷ Nguyên uống rất nhiều rượu, con có cho người tra, thuốc mà Thẩm Kiến Thành mang tới nếu kết hợp với cồn thì sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng. Cũng may mà Kỷ Nguyên mạng lớn nên mới…”
Ông nội Ứng nghe tới đây là đoán được ngay mọi chuyện.
Kỷ Nguyên không phải là mạng lớn, mà là thực sự “đã chết”.
Hiện giờ, Kỷ Nguyên trước mặt mọi người kia chỉ sợ là đã đổi thành vị quân vương dưới triều đại Đại Chu kia.
Trong lòng lão gia tử là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn thấy Ứng Thư Hoán, ông lại nhớ tới mọi chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Ông đã từng không tin vào vận mệnh, nhưng vào giờ phút này, ông lại tin tưởng vận mệnh hơn bất kỳ thứ gì hết.
Là bởi vì hai đứa nhỏ này kiếp trước đã phải chịu quá nhiều những đau khổ nên mới đổi lại được cơ duyên gặp lại ở kiếp này sao?
Lão gia từ im lặng một lúc lâu, phảng phất như đã hạ quyết tâm, sau đó mới nhắc nhở cháu trai mình một chút: “A Hoán này… con có từng nhớ những câu chuyện về vị vua thời Đại Chu mà ngày xưa ông kể cho con nghe không?”
Ứng Thư Hoán đặt bút của ông nội mình xuống bàn, đáp: “Nhớ ạ, lúc trước con còn từng diễn phim về thời đại đó cơ mà, diễn vai Thích Thừa Tuyết gì đó đó.”
Lão gia tử nói: “Nếu mà có thời gian thì đọc thêm về lịch sử Đại Chu đi.”
Sau đó, dưới ánh nhìn đầy mê man của Ứng Thư Hoán, ông nội Ứng đi ra khỏi thư phòng.
Hắn nghĩ thầm: Chuyện này thì có liên quan gì với Kỷ Nguyên chứ.
Kỷ Nguyên lại cùng giáo sư Tựu gặp mặt.
Lần này gặp mặt, giáo sư Tựu phát hiện cảm xúc của Kỷ Nguyên kém hơn trước rất nhiều.
Bà không chủ động dò hỏi, Kỷ Nguyên cũng không tự nguyện nhắc tới nguyên nhân tại sao bản thân lại như vậy.
Cảm giác mất mát của anh, đương nhiên là liên quan tới Ứng Thư Hoán rồi.
Hiện giờ trong đầu anh tựa như một cuộn chỉ bị rối, rõ ràng biết rằng bản thân có quá nhiều bí mật, nhưng anh lại không thể nào thẳng thắn nói ra với Ứng Thư Hoán được, vậy mà anh vẫn muốn ích kỷ đáp lại người kia như cũ.
Rối rắm mấy ngày liền, thành ra mấy ngày liền anh cũng không được ngủ ngon giấc.
Đợt trị liệu tâm lý hôm nay, giáo sư Tựu hẹn anh đến vào lúc 3 giờ chiều.
Chủ yếu là để bắt đầu đánh thức một phần ký ức đã ngủ quên.
Giáo sư Tựu cho rằng, mất trí nhớ có chọn lọc không đồng nghĩa với việc hoàn toàn mất đi phần ký ức này, chẳng qua là do người bệnh đang cố gắng lẩn tránh đi những đau khổ, lựa chọn quên đi chúng mà thôi.
Tình trạng này rất phù hợp với bệnh trạng của Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên vô cùng phối hợp mà nằm lên một chiếc ghế dài thoải mái.
Giọng nói ôn hòa của giáo sư Tựu vang lên: “Hiện giờ, cậu chỉ cần nhắm mắt lại rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ là được, không có chuyện gì xảy ra đâu, nơi này vô cùng an toàn, tôi chỉ đơn giản là hỏi cậu một số vấn đề mà thôi…”
Theo sự dẫn dắt của giáo sư Tựu, Kỷ Nguyên rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Dần dần, anh cảm giác được cơ thể của mình trùng hẳn xuống, nhưng linh hồn lại nhẹ nhõm vô cùng.
Tiếng vó ngựa vang lên bên tai của anh, ký ức của Kỷ Nguyên lập tức bị lôi trở về Đại Chu mấy trăm năm trước.
Trong trí nhớ của mình, Kỷ Nguyên nhìn thấy chính mình, từ một đứa trẻ trở thành một cậu chàng thiếu niên, từ một cậu chàng thiếu niên trở thành chàng thanh niên cường tráng.
Thấy được cả Phó Diều, sư huynh, sư phụ, sư nương,…
Sau đó còn thấy cả Giang Ánh Nguyệt… Khâu Lâm…
Ký ức của anh mãi cho đến năm 25 tuổi vẫn giống hệt như những gì anh nhớ được, không có gì khác biệt cả.
Kỷ Nguyên mờ mịt nhìn ngắm cuộc đời của mình, tựa như đang nhìn cuộc đời của một con người xa lạ.
25 tuổi, không phải lúc anh khí phách hăng hái nhất, nhưng lại là năm tháng tốt đẹp nhất của cuộc đời anh.
Cánh cửa dẫn vào Tràng An mở ra, tháng 4, hoa đào bay đầy trời, nhảy múa trên những đỉnh lầu đài các, núi non trùng điệp, hồng tụ tung bay.
Kỷ Nguyên ngẩng đầu lên là có thể thấy được trong tửu lâu có không ít những thiên kim khuê tú, ai ai cũng đáng ghé vào nhau, người dùng khăn, người dùng quạt tròn che mặt lại, lén lén lút lút mà đánh giá anh.
Trong trí nhớ của mình… còn có cảnh tượng này sao?
Kỷ Nguyên hơi nghi hoặc, lại ngẩng lên trên nữa để nhìn, sau đó, lập tức chấn kinh!
Giáo sư Tựu phát hiện đột nhiên Kỷ Nguyên mở bừng mắt ra, động tác vô cùng nhanh nhẹn, ngồi bật dậy!
Bà lập tức hoảng sợ, hơi hơi nhích lại gần hơn. Người bệnh tự mạnh mẽ gián đoạn quá trình trị liệu, chuyện này sẽ gây nên tổn thương cực kỳ lớn cho Kỷ Nguyên!
Giáo sư Tựu nhìn cái là biết ngay anh đã nhớ lại chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, vội vàng trấn an: “Không có chuyện gì xảy ra cả… Có thể nói với tôi cậu đã nhìn thấy gì không? Mà không nói cũng không sao, buổi trị liệu hôm nay tới đây là được rồi…”
Kỷ Nguyên không tài nào nghe rõ được giáo sư Tựu đang nói gì, trái tim của anh đập liên hồi, không theo quy luật nào cả.
Trong trí nhớ của mình, anh nhìn thấy được Ứng Thư Hoán.
Từng đợt mồ hôi giăng kín trên trán, hai mắt của Kỷ Nguyên vẫn không khép lại được.
Anh nhìn thấy Ứng Thư Hoán đang mặc một bộ đồ cưỡi ngựa đầy hoạt bát, nghịch ngợm, bím tóc trát xiêu xiêu vẹo vẹo, nét trẻ con trên mặt vẫn chưa biến mất, nhìn qua chắc chỉ mới có 15 tuổi mà thôi. Hắn đứng xen lẫn trong nhóm nữ quyến, ai mà không biết có khi còn không phân biệt được hắn là nam hay nữa.
Nhưng mấu chốt lại… tại sao mình lại nhìn thấy Ứng Thư Hoán chứ?
Nếu có thể đổ lỗi cho tương tư thì mọi chuyện có thể giải thích được, có lẽ là dạo gần đây anh vẫn luôn nhớ đến hắn nên giờ mới nhìn thấy hắn trong ký ức của mình.
Nhưng vấn đề là… Kỷ Nguyên chưa từng nhìn thấy Ứng Thư Hoán năm 15 tuổi, làm sao có thể phác họa ra được gương mặt của hắn trong trí nhớ chứ?
Trong lúc nhất thời, cả người Kỷ Nguyên cứng đờ lại tựa như một pho tượng.
Anh cứng đờ người, ngồi trên ghế, nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra lý do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.