Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
Chương 30: Bubble Bobble
Vãn Thu Sơ Thập
17/07/2024
“2 giờ 25 phút”
Giang Tri Hỏa: “......”
Giang Tri Hỏa nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, dùng gối đầu che ở trên bụng nhỏ, mạnh mẽ banh lại thần sắc: “Cái này rất bình thường nha! Vừa mới tôi chính là phát huy sức tưởng tượng xem cậu như con gái, bằng không, mười phút......”
Nói chuyện này, giọng nói hơi dừng, Giang Tri Hỏa thân thể nghiêng về trước, nhướng mày nhìn về phía Nhan Mộ, ánh mắt quét đi xuống: “Lại nói tiếp, cậu liền không có một chút phản ứng?”
Nhan Mộ mặt không đổi sắc, như cũ đạm mạc: “Không có.”
Giang Tri Hỏa không tin, âm cuối giơ lên: “Tôi nhìn thử xem?”
Nhan Mộ đứng dậy, nghiêng sườn đảo qua nửa đôi mắt, ánh mắt thanh lãnh: “Cút.”
“Ha ha ha ha ha.” Giang Tri Hỏa ngã vào trên giường cười to, ôm lấy gối đầu ở trên giường lăn một vòng.
Nhan Mộ mở ra một chồng bài thi, nói: “Nếu là không buồn ngủ, có thể tới học tập.”
“......” Giang Tri Hỏa ngừng tiếng cười, cố ý đánh cái ngáp đặc biệt khoa trương, duỗi tay dài đóng đèn đầu giường, nằm xong nói, “Ngủ, mẹ nó tôi buồn ngủ chết đi được!”
Đèn trên bàn học sáng lên, trong phòng bắt đầu một đoạn thời gian ngắn ngủi an tĩnh, tiếng ve kêu cùng ánh trăng bị che ở sau bức màn nhắm chặt, điều hòa trên đỉnh đầu thổi ra gió lạnh nhè nhẹ.
Không biết qua bao lâu, Giang Tri Hỏa trước sau không ngủ được, nhắm mắt rất nhiều lần, ở trên giường quay trái quay phải, chăn mỏng cọ qua chiếu trúc, phát ra tiếng vang sột soạt, cuối cùng rốt cuộc từ bỏ, đôi tay mở ra, bày hình chữ đại (大) nằm giữa giường.
“Ngày 26.” Giang Tri Hỏa nâng lên một bàn tay, che ở trước mắt.
Nhan Mộ không có dừng bút: “Ừ.”
Giang Tri Hỏa nhìn lên trần nhà: “Còn có hai tuần, là tới sinh nhật Ngữ Quân.”
Nhan Mộ: “Tôi biết.”
“Cậu......” Giang Tri Hỏa thanh âm tại đây chợt tạm dừng, đột nhiên ngồi dậy, lòng bàn tay gắt gao nắm lấy quần áo trên ngực, hô hấp khó khăn, trong căn phòng an tĩnh, tiếng trái tim đập lên kịch liệt có thể nghe rõ ràng.
Nhan Mộ nắm lấy cổ tay Giang Tri Hỏa, dùng sức kéo qua, ở khóe miệng anh nhẹ nhàng hôn một cái, ngưng tính giờ.
“Hai giờ 25 phút.” Nhan Mộ nói.
Giang Tri Hỏa hít sâu vài ngụm khí mới hoãn lại.
Hôn môi 10 phút, ức chế khoảng hai tiếng rưỡi, so với phía trước ít quá nhiều.
“Trước cứ như vậy đi.” Giang Tri Hỏa nói, “3 tiết học ra tới một lần, ở gian phòng học trống kia.”
“Ừm.” Nhan Mộ không có ý kiến, trở lại bàn học, lại hỏi lại, “Cậu có thể sao?”
Giang Tri Hỏa: “Tôi có thể có cái gì?”
Nhan Mộ xoay người, khuỷu tay đặt ở trên chỗ vịn tay: “Ở trong trường học lên, không tốt lắm đâu?”:)))
“......”
“..................”
Người này cứ cùng chuyện này không qua được sao, Giang Tri Hỏa một tay đem gối đầu nện ở trên người Nhan Mộ, tức giận nói: “Lại nói chuyện này tôi đấm cậu đó!!”
Nhan Mộ bình tĩnh bắt được, ném lại giường đệm, đạm nhiên: “Tôi chỉ là nhắc nhở cậu một chút.”
“Cậu!!” Giang Tri Hỏa quả thực muốn xé rách miệng à không cả người tên trước mặt này luôn.
“Ting ——”
Đúng lúc này, di động rung.
Di động Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ, đồng thời rung lên.
Hai người cúi đầu, click mở, thu được cùng người gửi tin nhắn tới.
Bạch Ngữ Quân: Đột nhiên rất muốn xem điện ảnh, có thể cùng tớ đi không?
Bạch Ngữ Quân nhắn tới, lấy tính tình Giang Tri Hỏa, sẽ cực độ hưng phấn, hơn nữa khoe khoang với Nhan Mộ, nhưng anh lại tức khắc không nói chuyện nữa, giữa mày hơi hơi nhăn lại.
Trầm mặc.
Giây lát, là Nhan Mộ trước đứng dậy, đưa điện thoại di động ném đến trước mặt Giang Tri Hỏa, nói: “Ngữ Quân rủ tôi đi xem phim.”
“À.” Giang Tri Hỏa ngước mắt, cũng không ngoài ý muốn, “Cũng rủ cả tôi.”
Nhan Mộ nói: “cậu hình như không vui vẻ chút nào.”
Giang Tri Hỏa hỏi lại: “Cũng hẹn cậu, tôi nên vui vẻ gì chứ?”
Nhan Mộ chỉ ra: “Không phải lần đầu tiên ba người cùng nhau đi ra ngoài.”
Giang Tri Hỏa đưa cho hắn một cái xem thường: “...... Lần trước là cậu càn quấy.”
Nhan Mộ vẫn chưa cãi lại, hắn hỏi: “Tôi nên đi không?”
Giang Tri Hỏa: “Muốn đi thì đi, hỏi tôi làm gì?”
Nhan Mộ lần này phá lệ thẳng thắn thành khẩn: “Tôi chỉ là cảm thấy cậu hẳn là biết cô ấy muốn làm cái gì.”
Giang Tri Hỏa cùng hắn đối diện nhìn nhau.
Nhan Mộ như cũ chưa từng có nhiều biểu tình, ánh mắt thâm trầm chảy tiến đáy mắt.
Từ sau ngày hôm đó thừa nhận là chính mình đem tờ phụ lục sườn tính cách lấy đi, Nhan Mộ chưa từng đưa ra nửa câu nghi vấn đối với bản thân Giang Tri Hỏa, hoặc là chuyện mà anh đang làm.
Không can thiệp chuyện của nhau, hắn vẫn luôn đều ở tuân thủ điều này.
Ngay cả chính Giang Tri Hỏa cũng vô cùng rõ ràng.
Người trước mặt này, kỳ thật cái gì đều biết —— ít nhất biết anh không phải thật sự vì theo đuổi Bạch Ngữ Quân mà tiếp cận cô ấy.
Quá thông minh, có thể tra được những tư liệu đó của Phùng Trí, chứng tỏ sau lưng có người giúp hắn.
Cùng người này ở chung, căn bản cái gì đều giấu không được.
“À.” Giang Tri Hỏa cười nhạt, không hề giả bộ, nói, “Tôi đại khái có thể đoán được.”
**
Bản edit chỉ đăng tại acc@gri1004 in WAttPAD.COM, nghiêm cấm các hành vi re-up
Ngày hôm sau, Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ đến rạp chiếu phim trước.
Buổi tối hôm trước, hai người chưa nói chuyện bọn họ ở cùng một chỗ, từng người không lộ manh mối trả lời. Bạch Ngữ Quân căn bản không để ý bị phát hiện chuyện cô đồng thời hẹn hai người, chọn cùng thời gian, cũng cùng bộ phim.
Bọn họ hẹn ở ngoài rạp chiếu phim.
Dưới ánh mặt trời nóng rực, Bạch Ngữ Quân vẫn là một thân váy trắng, đi đôi xăng đan nâu nhạt, mu bàn chân xinh đẹp và trắng nõn, làn váy phiêu động, nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng. Cô đứng yên ở trước mặt hai người, trên mặt trang điểm nhẹ, trong mắt mềm mại ôn hòa tươi cười: “Các cậu tới rồi?”
Nhan Mộ: “Ừm.”
“Vừa tới không bao lâu.” Giang Tri Hỏa ngón cái chỉ về phía sau, chỉ hướng Nhan Mộ, làm bộ cái gì cũng không biết, ngữ khí nghe tới mười phần kinh ngạc, “Cho nên vì sao người này cũng ở chỗ này?!”
Bạch Ngữ Quân đi đến máy bán vé, vé xem phim tối hôm qua cô đã mua xong: “Lần trước ba người cùng nhau ra tới, tớ cảm thấy rất thú vị, muốn...... một đi thêm lần nữa.”
Lấy vé xong, cô xoay người, áy náy cười: “Xin lỗi nhiều vì không có nói trước với các cậu.”
Nhan Mộ: “Không sao.”
Hắn ít lời, ý đây là đồng ý, Bạch Ngữ Quân lại nhìn về Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa gãi gãi đầu tóc: “Nếu là cậu muốn...... Vậy cứ như vậy đi.”
Bạch Ngữ Quân: “Cảm ơn các cậu.”
Bạch Ngữ Quân muốn xem, là một bộ điện ảnh anime Nhật Bản không nổi tiếng lắm, phòng bán vé không cao, lượng vé cũng ít, trong phong chiếu phim vài người rải rác ngồi, tất cả đều là mang trẻ con cùng tới.
Xem cả bộ phim mất một tiếng rưỡi, Giang Tri Hỏa cho rằng, bộ phim hoạt hình điện ảnh này lượng phòng bán vé nằm liệt giữa đường không phải không có đạo lý.
Phong cách còn ổn, nhưng không xuất sắc, phong cách ngày thường hơi trong lành này mười phần phổ biến. Mấu chốt là câu chuyện kể không hay, tình tiết tầm thường, làm người không có dục vọng muốn xem tiếp.
Vai chính là con gấu làm bằng vải, toàn bộ câu chuyện nói chính là chú gấu vải bằng vào nỗ lực của bản thân đi từng bước một lên đỉnh cao của thú rừng như thế nào.
Thật sự rất cũ kỹ, nhàm chán đến mới chiếu đến một nửa, khán giả ngồi ở phía trước cũng đã lục tục mang theo con nhỏ đi rồi, thậm chí một vị phụ huynh ngồi ở phía bên phải ngủ rồi, còn ngáy khò khè rung vang trời, cuối cùng vẫn là đứa con đánh thức: “Ba ơi, quá nhàm chán, con muốn đi.”
Người đàn ông mới vừa tỉnh ngủ, sững sờ: “Tốn hơn 30 tệ, không xem xong bao nhiêu mà đòi đi? Tiếp tục xem đi.”
Đứa bé ủy ủy khuất khuất cúi đầu: “Dạ......”
“Tri Hỏa, Nhan Mộ.” Bạch Ngữ Quân kêu tên của bọn họ, “Các cậu có đang xem không?”
Giang Tri Hỏa: “Có có.”
Nhan Mộ: “Ừm, còn chưa ngủ.”
Bạch Ngữ Quân nhẹ nhàng cười một tiếng.
Rạp chiếu phim cơ bản đã không mấy người, nhỏ giọng nói chuyện sẽ không ảnh hưởng đến vị phụ huynh đang ngủ kia, Bạch Ngữ Quân hỏi: “Các cậu còn nhớ rõ cảnh vừa rồi sao?”
Cảnh vừa rồi chính là, chú gấu vải muốn rời đi khỏi nhà cậu chủ nhỏ, đi rừng rậm, trở thành một con động vật thật sự, giữa cậu chủ nhỏ và nó đã có một đoạn đối thoại.
Phim điện ảnh anime Nhật Bản ra rạp trong nước sẽ lồng tiếng Trung, pha chút giọng Đài Loan
Cậu chủ nhỏ hỏi: “Cậu chỉ là một con búp bê vải, cậu có thể làm gì?”
“Cậu không thể đụng vào nước, sẽ nặng hơn, bông cũng sẽ thành từng đống, cậu cũng không thể chạm vào bùn đất, sẽ dơ, khi bẩn không thể giặt sạch sẽ, cậu cũng không thể đụng tới thứ gì sắc bén, như móng vuốt, hay nhánh cây, cậu sẽ bị rách hỏng.”
Chú gấu vải nói: “Không sao, tất cả những gì khó khăn tôi đều sẽ nỗ lực khắc phục, tôi sẽ trở thành động vật thật sự cho cậu xem.”
Cậu chủ nhỏ lại hỏi: “Nhưng mà, cậu chỉ là một con gấu, cậu chỉ có một mình, một con gấu, có thể làm cái gì chứ?”
Chú gấu vải không có trả lời câu hỏi này, nó không biết nên trả lời thế nào, bởi vì ngay cả chính nó cũng không biết.
Tình tiết tiếp theo phỏng chừng là quay xung quanh vấn đề”cậu chỉ có chính cậu, có thể làm cái gì đâu” tiến hành.
“Chỉ có một mình, thì có thể làm cái gì nhỉ?” Bạch Ngữ Quân cũng hỏi bọn hắn.
Giang Tri Hỏa nghĩ nghĩ: “Đầu tiên hãy làm chính mình. Cậu là búp bê vải, liền làm tốt chuyện búp bê vải nên làm, như là—— tận tình đáng yêu.”
Bạch Ngữ Quân cười cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, chờ đi, chờ cơ hội, chờ một cái cơ hội đến.” Giang Tri Hỏa nói, “Nói thật, chuyện một người có thể làm rất ít, nhưng luôn có người hoặc chuyện sẽ xuất hiện, trở thành một cái biến chuyển.”
Bạch Ngữ Quân rũ xuống đôi mắt, không ý thức kích thích ngón tay mình: “Có thể có loại cơ hội này sao?”
Giang Tri Hỏa nhìn thoáng qua: “Có người có, có người không, có thể làm sao bây giờ, tin tưởng chính mình cũng đủ may mắn đi.”
Bạch Ngữ Quân trầm tĩnh hồi lâu.
Phim còn đang chiếu, chú gấu vải bị nhánh cây làm rách, bông lòi ra tới, nó muốn tìm động vật khác cầu cứu, chính là không có một con động vật vì nó dừng lại bước chân, ngay cả bầu trời cũng âm u, từng hạt mưa lớn nện ở trên người nó.
Nó bị xối, ướt sũng, nặng trĩu, ngụp lặn bên trong vũng nước lầy lội.
Bạch Ngữ Quân rốt cuộc mở miệng, cô vẫn là cúi đầu, sợi tóc rũ xuống, ngăn trở sườn mặt, thấy không rõ biểu tình.
Cô hỏi: “Vậy, nếu là Omega đâu?”
Lúc này là Nhan Mộ trước mở miệng: “Omega cũng như vậy.”
Nhan Mộ: “Có cái vấn đề tôi nghĩ không ra. Tất cả mọi người cho rằng Omega có lỗi, ngay cả Omega cũng nghĩ như vậy, vì sao?”
Bạch Ngữ Quân: “Bởi vì bạn Nhan Mộ là Alpha, mới có thể nói như vậy.”
Nhan Mộ: “Không phải.”
“Được, tớ tin.” Bạch Ngữ Quân thanh âm như đang run rẩy, “Vậy thì nên làm gì đây?”
Nhan Mộ cùng Giang Tri Hỏa lời nói giống nhau: “Hãy làm chính mình là được.”
Bạch Ngữ Quân: “Giống như trước đây vậy?”
Nhan Mộ nói: “Ừm.”
Bạch Ngữ Quân nói: “Nhưng làm vậy cũng sẽ không thay đổi được điều gì.”
Giang Tri Hỏa nói tiếp: “Còn nhớ rõ trò bong bóng hồi bé không? Có rất nhiều quả bóng nhiều màu sắc được đổ xuống, nếu ghép được nhiều hơn ba quả bóng màu sắc giống nhau, liền sẽ biến mất, có cao thủ thích đổ đến gần đầy màn hình, đến lúc đối thủ cho rằng chính mình sẽ thua, bắn ra quả bóng cuối cùng, làm tất cả những quả bóng đều biến mất.”
Anh nói: “Nhỡ đâu cậu là quả bóng cuối cùng thì sao?”
Bạch Ngữ Quân ngẩng đầu, đem tóc vén ra sau tai, cười cười.
Hết phim, khoảnh khắc bài hát kết thúc phát ra, người cha ngồi bên phải rốt cuộc tỉnh, duỗi người, vỗ vỗ đứa bé bên người: “Con trai, tỉnh tỉnh, kết thúc, về nhà thôi.”
Đưa đến cửa rạp chiếu phim, Bạch Ngữ Quân hơi hơi khom người: “Cảm ơn các cậu có thể tới xem phim với tớ, để cảm ơn, có lẽ tớ có thể thơm các cậu một chút.”
Giang Tri Hỏa: “Oa, tốt như vậy sao?”
Ngoài miệng nói như vậy, anh lại không đi về phía trước.
Nhan Mộ: “Về đi.”
Bạch Ngữ Quân gật gật đầu, lại nói với Giang Tri Hỏa: “Lần sau không cho phép cậu lại vọt tới trong nhà tớ, ba tớ sẽ thọc chết cậu.”
“Ha ha ha......” Giang Tri Hỏa xấu hổ cười cười.
Bạch Ngữ Quân không cần bọn họ đưa về, vì tài xế tới đón, Bạch Ngữ Quân vẫy vẫy tay với hai người, lên xe.
Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ đi ở trên đường, nắng gắt như thiêu, đàn ông con trai không sợ phơi đen, không có bung dù.
Lần trước bọn họ cũng là cùng nhau đi trở về thế này.
Mùa hè sau giữa trưa, ở tiếng ve ngâm hơi hiện vẻ hiu quạnh.
Giang Tri Hỏa nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu rất chán ghét Omega.”
Trước đây, Giang Tri Hỏa thật sự vẫn luôn có suy nghĩ này, đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước anh không thích Nhan Mộ, lần đó Nhan Mộ chủ động trợ giúp Canh An Diệu, làm anh cảm thấy ngoài ý muốn, lần này cũng thế.
Người chán ghét Omega, sẽ không nói ra loại lời “Vì sao Omega cũng cảm thấy chính mình có lỗi“.
Nhan Mộ hỏi: “Là chuyện gì khiến cậu hiểu lầm?”
Giang Tri Hỏa tay ôm gáy, thân thể nghiêng ra sau, tư thế nhàn nhã: “Bởi vì rất rõ ràng á, cậu có khả năng không soi gương qua lần nào, một khi bị Omega đụng tới, liền vẻ mặt hung dữ.”
Nhan Mộ nói: “Chuyện đó không liên quan.”
“Được ròi.” Giang Tri Hỏa nói, “Là tôi hiểu lầm, xin lỗi.”
Nhan Mộ không trả lời, chưa nói rốt cuộc có tiếp thu lời xin lỗi này không.
Cho dù không cần Nhan Mộ nhất định phải tỏ ra thái độ, chỉ đơn thuần mà thấy loại cảm giác bị bỏ qua này rất không thoải mái, giống nửa thân mình treo ở không trung, khó chịu đến bực tức.
Giang Tri Hỏa: “Này.”
Nhan Mộ: “Giang Tri Hỏa.”
Hai người đồng thời mở miệng.
Nhan Mộ hiếm khi chủ động gọi anh, Giang Tri Hỏa gật đầu, ý bảo Nhan Mộ nói trước.
Nhan Mộ mở miệng, nói câu làm người thấy ngoài ý muốn: “Mẹ tôi, cũng là một Omega, tôi vẫn luôn rất kính trọng bà ấy.”
Giang Tri Hỏa hơi ngạc nhiên.
Nhan Mộ cư nhiên chủ động nhắc tới chuyện trong nhà.
Đối với người như Nhan Mộ này, chẳng sợ là Tạ Cừu thường đi cùng nhau trong trường học cả ngày, hay là như Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu quen biết nhiều năm, đều không nhất định có thể hoàn toàn hiểu biết. Chỉ biết hắn là cậu ấm của tập đoàn Nhan thị, không biết hắn vì sao hàng năm không trở về nhà, cũng không biết vì sao quan hệ cùng người nhà không tốt. Hắn cũng không nói, biểu tình cũng không lộ ra quá nửa điểm manh mối.
Nhưng hắn cũng chỉ nói một câu này mà thôi.
**
Bạch Ngữ Quân về đến nhà, quản gia nói với cô, cha ở thư phòng, vì thế cô liền đi vào trong thư phòng.
Bạch Tranh Âu đang ở làm việc, trên mặt bàn đặt một chồng folder thật dày, có một nửa là hợp đồng, hắn ta lợi dụng mấy cái hợp đồng này kiếm lời không ít tiền, bước lên bảng xếp hạng tỉ phú trong nước.
Nhìn thấy Bạch Ngữ Quân, Bạch Tranh Âu khó được vui vẻ một hồi.
“Thật tâm cơ nhỉ, vậy mà có thể đồng thời thông đồng hai tên? Thằng nhóc khốn kiếp lần trước thì không nói rồi, cả cậu chủ tập đoàn Nhan thị cũng có thể câu được? Không tồi, còn có tác dụng hơn mấy cô chị của con.”
Tài xế nói: “Lúc trước cô chủ từng cùng bọn họ đi ra ngoài một lần rồi.”
Bạch Ngữ Quân hơi hơi mỉm cười, không có nói tiếp chuyện này cùng cha và tài xế nói, mà là hỏi: “Ngày mai là cần cùng Vương tổng đi ra ngoài sao?”
Bạch Tranh Âu: “Đúng vậy.”
Bạch Ngữ Quân nói: “Nhưng mà ngày mai là thứ hai.”
Bạch Tranh Âu nói: “Tan học tài xế lại đi đón con, Vương tổng rất thích con, chờ đến ngày sinh nhật, phải biểu hiện thật tốt, giúp ba ký xuống hợp đồng kia.”
Bạch Ngữ Quân mặt mang mỉm cười: “Con biết rồi.”
Trở lại phòng, tắm rửa xong, Bạch Ngữ Quân đem điều hòa chỉnh đến thấp nhất, vừa sửa sang lại sách vở ngày hôm sau muốn mang đi trường học, vừa ngâm nga ca hát, nghe như là một bài đồng dao, giai điệu rất uyển chuyển nhẹ nhàng, rất đáng yêu.
Giúp việc don phòng nói: “Cô Ngữ Quân hôm nay tâm tình hình như rất tốt.”
Bạch Ngữ Quân cười: “Đúng vậy á.”
Giúp việc nói: “Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi, cần nỗ lực giúp Bạch tổng ký xuống bản hợp đồng kia nha.”
Bạch Ngữ Quân nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Tan học, Bạch Ngữ Quân bị đưa tới một nhà hàng trang trí hoa lệ.
Nhà hàng ở tầng cao nhất, bốn phía là bức tường kính trong suốt, mỗi cái bàn được ngăn cách bởi một tấm bình phong, mang lại không gian riêng tư, vị trí dựa cửa sổ có thể thấy cảnh đêm khắp Lâm Thành.
Xa xa dụng lên tháp dây điện, sơn hai màu đỏ trắng, đèn tín hiệu trên đỉnh lập loè, chìm trong mảnh đèn neon giữa bóng đêm.
Vương tổng là người đàn ông trung niên bụng phệ, 45 46 tuổi, sớm đã có vợ và con gái, nghe nói con gái năm nay mới vừa đi đại học.
Ở cái tuổi mà lẽ ra ông phải trở về với gia đình, lại nhìn đến cô gái xinh đẹp tuổi trạc tuổi con gái mình, ánh mắt ông vẫn tràn đầy ánh sáng.
Bạch Ngữ Quân nhịn xuống cơn buồn nôn, mỉm cười ngồi vào đối diện.
Đối với Vương tổng tới nói, tối nay có lẽ là một buổi tối tốt lành, một cô gái xinh đẹp khéo léo sắp tròn 18 tuổi, từng động tác giơ tay nhấc chân đều là điềm tĩnh dịu dàng mà từ nhỏ đã được dạy bảo.
Trước khi đi, Vương tổng luôn muốn sờ sờ mặt cô, Bạch Ngữ Quân cản ông ta lại, ôn nhu nói: “Không thể, ngài đã cùng cha nói rồi, phải chờ tới ngày sinh nhật.”
“Ha ha ha.” Vương tổng cười nói, “Chỉ còn hai tuần đi, 10 tháng mười, đúng không? em sẽ thành niên.”
Bạch Ngữ Quân gật gật đầu, trên mặt là nụ cười khéo léo: “Đúng vậy, đến lúc đó gặp.”
Vương tổng: “Được, tôi đưa em trở về.”
Bạch Ngữ Quân uyển chuyển cự tuyệt: “Tôi muốn đi dạo một chút, buổi tối ăn quá nhiều, không vận động một chút, sẽ tăng cân.”
Vương tổng tiếp thu cái lý do này, ngồi trên xe đi rồi.
Nhìn theo xe hơi chạy vào đường xe chạy, Bạch Ngữ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sinh hoạt của người hiện đại là thuộc về ban đêm, giờ này người trên đường còn rất nhiều, đèn neon chiếu sáng lên toàn bộ con phố, hai bên đường là kiến trúc phong cách hậu hiện đại, sầm uất, lại náo nhiệt.
Bạch Ngữ Quân hôm nay không có mặc váy trắng.
Hôm nay cô trang điểm là theo sở thích của Vương tổng, đồng phục học sinh Nhật Bản, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, tất qua đầu gối, cùng cặp với giày cùng bộ.
Hiện tại loại phong cách ăn mặc này cũng không kỳ quái, trên đường có rất nhiều cô gái cũng thích mặc, Bạch Ngữ Quân dáng cao, mặc cũng đẹp, người xung quanh luôn là sẽ quay đầu lại.
Cô bé xinh xắn bỗng nhiên cất tiếng hát.
Đó là bài hát kết thúc của bộ phim hoạt hình mà cô đã xem ngày hôm trước, một bài đồng dao tiếng Nhật.
“あなたは là ai ですか? あなたは là ai ですか?”
( cậu là ai, cậu rốt cuộc là ai?)
Người đi trên đường liên tục ghé mắt, ở trên đường lẻ loi một mình ca hát là một chuyện rất kỳ quái, cho dù giọng cô rất êm tai, giai điệu không tồi, nhưng kỳ quái chính là kỳ quái.
Bạch Ngữ Quân một chút cũng không thèm để ý ánh mắt của bọn họ, cô cứ đi phía trước, đi qua đầu đường, bước đi sung sướng lại nhẹ nhàng ——
【あなたは là ai ですか? あなたは là ai ですか? 】
( cậu là ai, cậu rốt cuộc là ai?)
Bạch Ngữ Quân trở lại trong phòng, cô mới vừa tắm xong, muốn thay áo ngủ.
Trong phòng cô có một tấm gương soi toàn thân, quay đầu là có thể nhìn đến phía sau lưng.
Miệng vết thương trên cánh tay đã lành, nhưng là phía sau lưng vẫn còn, nhưng mà cũng không sao, chỉ còn vài vết sẹo mờ nhạt, đến ngày sinh nhật, cũng đã nhìn không tới.
Cô nhớ tới một tháng trước, trước khai giảng một ngày, nhìn đến chị gái ở bên trong phòng mình thắt cổ.
Dáng vẻ kia quá khủng bố, đầu lưỡi duỗi dài ra, tròng mắt lồi ra. Cô chị gái yêu làm đẹp như vậy mà, thà rằng lựa chọn tư thế xấu xí như vậy cũng muốn chết đi.
Cô nghĩ, có một ngày cô cũng sẽ làm như vậy.
Cha nuôi dưỡng các cô, chỉ là vì làm như công cụ kinh doanh, làm như công cụ kiếm tiền. Cha sẽ đem các cô đưa đến trong phòng một đám đàn ông cùng loại như Vương tổng vậy.
Bạch Ngữ Quân từng nghĩ tới muốn chạy, nhưng cô chạy không thoát, cha dễ như trở bàn tay là có thể bắt được cô, đánh cô, đánh tới cô hoàn toàn dễ bảo mới thôi.
“Thấy rõ ràng thân phận chính mình đi, thân là Omega nên nghe lời mới phải.”
“Tao nuôi mày, dạy mày, không phải vì làm mày ăn không uống không, sống như bà hoàng!”
Omega có lỗi gì sao?
Cô không biết.
Tất cả mọi người nói cô là người có lỗi.
Có lẽ chính cô cũng cho rằng như vậy, cho nên cô không muốn ở trong trường học nói ra chính mình cũng là cái Omega.
Cô mở ra lịch trên bàn, ngày 29 tháng 9, cô gạch một đường vào hôm này.
【 “Ai があなたをここに liền れてきましたか? あなたはどこに hành きたいですか? 】
( là ai đem cậu đưa tới đây, cậu lại muốn đi đến phương nào)
Trường học tổ chức lễ khai giảng cho lớp 10 và lớp 11, Bạch Ngữ Quân cùng Nhan Mộ làm học sinh đại biểu lên đài phát biểu.
Bạch Ngữ Quân là giáo hoa, được công nhận xinh đẹp ở Nhất Trung, học sinh mới khối 10 cũng không có người so cô càng xinh đẹp.
Có cái đàn em tại hậu đài tìm cô muốn xin phương thức liên hệ, là một chàng trai rất cao ráo và đẹp trai, loại chuyện này hẳn là lần đầu tiên làm, lúc nói chuyện mặt rất hồng, còn sẽ thường thường quay đầu lại nhìn về phía bạn bè mình.
Bạch Ngữ Quân nói: “Phải học tập thật chăm chỉ, chờ nhìn đến thành tích thi giữa kì, chị liền cho em, như vậy được không?”
Đàn em trong mắt lóe đầy ánh sáng, liền đồng ý, vẫy vẫy tay chào cô, rồi mười phần năng lượng chạy về đội hình lớp.
Hoàng hôn từ từ hạ xuống ngoài khán phòng, và mặt trời lặn dâng lên thật hoa lệ.
Thật tốt.
Bạch Ngữ Quân nghĩ.
Lại một ngày tốt đẹp lại trôi qua.
【よく khảo えてみてください. Nói が trường くて, イバラがいっぱいあります. 】
( cậu hẳn là ngẫm lại thật kĩ, con đường phía trước còn dài, và dày đặc chông gai)
“Ngữ Quân?” Bạn thân nhận được quà Bạch Ngữ Quân tặng, vô cùng vui vẻ, “Đây là?!”
Bạch Ngữ Quân cong lên đôi mắt, cười nói: “đồng hồ mới ra của Dralack, tớ biết cậu vẫn luôn rất muốn nó, tặng cho cậu, sinh nhật năm nay cũng phải vui vẻ.”
“Khẳng định sẽ!!” Nữ sinh ôm lấy Bạch Ngữ Quân, “Tớ yêu cậu nhất, Ngữ Quân!”
【 hạnh い, あなたは cường nhận で dũng cảm な tâm を cầm っています. 】
( May mắn thay, cậu có một trái tim cứng rắn và dũng cảm)
Tiết viết văn, giáo viên yêu cầu viết một bài lấy đề là “Tương lai“.
Nghe Giang Tri Hỏa nói, lớp 1 đã viết trước đó lâu rồi, lấy đề là mộng tưởng, lão Đinh còn nói viết văn không chấm điểm, muốn ở trước thi đại học lại trả về cho bọn họ.
“Giáo hoa giáo hoa, cậu viết cái gì?” nam sinh ngồi đằng trước thật sự không viết ra được tới, khắp nơi hỏi chuyện, ngay tại chỗ lấy tư liệu.
Bạch Ngữ Quân chữ viết chỉnh tề xinh đẹp, nhưng cậu ta xem ngược, không thấy rõ.
Cậu ta nói: “Tôi cảm thấy cậu xinh đẹp như vậy, hoàn toàn có thể đi làm minh tinh, tham gia cái cuộc thi tài năng, cả trường chúng ta đều sẽ đi kéo phiếu cho cậu, cho cậu thành vị trí C luôn!”
*vị trí C: vị trí center, người ở giữa, trung tâm
Bạch Ngữ Quân hơi hơi mỉm cười: “Nhưng tôi không biết nhảy đâu.”
Nam sinh ngồi trước: “Hát hay là được rồi! Hiện tại có nhan sắc là có tất cả, có thể đứng ở trên sân khấu, thật xinh đẹp, chính là một loại thực lực!”
“Sẽ bị chửi đó, tôi mới không cần.” Bạch Ngữ Quân nói.
Người phía trước cười hì hì quay lại đi.
Cho nên, đối với cô mà nói, tương lai là cái gì?
Không biết, cũng không cần biết, cô không có tương lai.
【あなたは đi tới して, chống cự して, khi には kỳ りたいとも tư います. 】
( Cậu phải tiến về phía trước, cậu phải kháng cự, và đôi khi cậu phải cầu nguyện)
Kì nghỉ tới, đến bảy ngày được nghỉ.
Cô nhận được một cuộc gọi từ Vương tổng.
Vương tổng nói sẽ chuẩn bị đến mười phần đầy đủ cho sinh nhật cô, cô nhất định sẽ thích món quà mà ông ta đưa
“Ngài không cần nói như vậy, tôi sẽ rất mong đợi.” Bạch Ngữ Quân nói.
Vương tổng bị cô dỗ thật sự vui vẻ, ông ta nói: “Tôi cũng rất mong đợi.”
Bạch Ngữ Quân cúp điện thoại.
Đúng 0 giờ, lại là một ngày mới, cô lại gạch một đường trên ngày hôm qua.
Còn có năm ngày nữa là đến sinh nhật cô.
【 thần minh が trợ けてくれるということですか? 】
( thần minh sẽ giúp đỡ cậu, phải không?)
Mấy ngày nay cô luôn không ngủ được.
Một đoạn thời gian trước khi chết, chị gái cũng không ngủ được, quầng thâm mắt rõ ràng, trạng thái tinh thần rất tệ.
Có đôi khi, cô sẽ ở trong phòng nghe được tiếng kêu thảm thiết của chị ấy.
Bạch Ngữ Quân vặn ra thuốc ngủ, ngã vào trong lòng bàn tay, nuốt vào, đem chính mình chìm vào bồn tắm.
Nhưng mà cô không ngủ, dạ dày khó chịu như là lửa đốt, cô bò dậy, chạy đến bên bồn cầu, bắt đầu móc cổ họng.
Thật là khó chịu.
【 thế giới には thần がいません. あなた の kỳ りはやがて tự đánh giá の lực になります. 】
(Nhưng không có vị thần nào trên thế giới này, những lời cầu nguyện của cậu cuối cùng sẽ trở thành sức mạnh của chính cậu)
Ngày hôm nay, cô lại nhận được cuộc gọi từ Vương tổng, Vương tổng nói, ngày mai chính là sinh nhật cô.
Cha cũng đi vào phòng cô: “Con đã thành niên, con nên dâng lên chính con.”
Bạch Ngữ Quân nói: “Vâng.”
“Vâng.”
“Vâng......”
【だから tư い ra しましたか? あなたは ai ですか? Tư は ai ですか? 】
( cho nên cậu đã nhớ tới chưa? cậu là ai, tớ lại là ai?)
Ngày 9 tháng 10
Cô nói với cha, cô muốn ở sau khi tan học đi ra ngoài một chuyến, muốn mua một chút đồ trang điểm.
Cha đồng ý, bảo tài xế đi cùng cô.
Bạch Ngữ Quân nói: “Không cần đi theo tôi, tôi sẽ không chạy, ngày mai, chính là sinh nhật tôi, tôi muốn ở một mình, làm chính tôi.”
Bạch Tranh Âu nói: “Được.”
Ông ta tin tưởng Bạch Ngữ Quân sẽ không chạy, cô ta không dám chạy, cũng không thể chạy, không chạy thoát được đâu.
Hôm nay, Bạch Ngữ Quân không đi học, cô trốn học.
Đó là lần đầu tiên cô trốn học, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể ở đi một lần qua từng phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố.
Đây là thành phố cô sống từ nhỏ đến lớn, ánh đèn rực rỡ mở ra, soi sáng mười dặm phố.
Cô nhớ mang máng cảm giác hưng phấn sau khi bị Bạch gia nhận nuôi, cũng nhớ rõ cảm xúc khiếp sợ sau khi chính mình biết được chân tướng, càng sẽ không quên sự tuyệt vọng khi nhìn bộ dáng của chị gái khi chết.
Cô là Omega, cô là công cụ hình người phải vì cha dâng lên thân thể.
Chỉ thế mà thôi.
【 tư はあなた の thần dạng です. あなたは tư の kỳ りです. 】
( đúng vậy, tớ là thần minh của cậu, tớ là lời cầu nguyện của cậu.)
Cô đi đến bờ sông.
Ở bờ sông gió rất lớn, có một cái đập lớn, cô ở thềm đá ngồi xuống.
Bầu trời hôm nay đầy mây, có người ở chỗ này câu cá, cần câu đặt ở trên lan can bằng đá cẩm thạch, cùng người bên cạnh trò chuyện.
Cô cảm thấy rất vui vẻ.
Cô không muốn trở thành cái loại công cụ này,việc này làm cô cảm thấy buồn nôn, cô cũng không nghĩ giống chị gái như vậy, sau khi nhận hết tra tấn mới kết thúc sinh mệnh bản thân.
Cô trốn không thoát, nhưng cô có thể lựa chọn cách rời đi thế nào.
Bờ sông là tốt nhất. Nước sông chảy xiết, sẽ không có người nhìn đến cô, cũng sẽ không có người cứu cô.
Ngày đó cùng Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ xem phim, bọn họ nhắc tới bong bóng.
Liệu, bức di thư của cô, chứng cứ mà cô có, có thể là viên đạn cuối cùng làm kết thúc tất cả mọi chuyện?
Bạch Ngữ Quân đưa di động ra tắt máy.
Trước khi tắt, cô được Nhan Mộ gọi tới.
Trước khi ra đi có người trò chuyện với cô, đây là một chuyện rất hạnh phúc.
Bạch Ngữ Quân nhấn nghe.
Nhưng ống nghe lại truyền đến giọng Giang Tri Hỏa, giọng nói trước sau như một nhiệt liệt cũng ồn ào.
“Ngữ Quân Ngữ Quân Ngữ Quân, tớ biết ngày sinh nhật cậu nhất định có rất nhiều người tới! Không chen chúc với những người khác, ngày trước sinh nhật này dành cho chúng tớ đi!!”
- ---------------
Bubble Bobble _ game bong bóng có ai tưởng tượng được trò bong bóng mà Hoả cả nhắc ko nhỉ, ko thì bên dưới có hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho mọi người nhé
Tác giả có lời muốn nói: mọi người tưởng tượng một chút, nữ sinh đi ở đầu đường, trong miệng ca hát, cảnh tượng thật sự a ~, ha ha ha.
PS. Tuyến nhân vật giáo hoa chương sau liền sẽ kết thúc nha.
Gri: lời bài hát kèm tiếng nhật đó, tui cũng không biết sửa sao cho ổn nữa, thôi mấy bà cứ xem phần edit phía dưới thôi nhá, iu:“3
Giang Tri Hỏa: “......”
Giang Tri Hỏa nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, dùng gối đầu che ở trên bụng nhỏ, mạnh mẽ banh lại thần sắc: “Cái này rất bình thường nha! Vừa mới tôi chính là phát huy sức tưởng tượng xem cậu như con gái, bằng không, mười phút......”
Nói chuyện này, giọng nói hơi dừng, Giang Tri Hỏa thân thể nghiêng về trước, nhướng mày nhìn về phía Nhan Mộ, ánh mắt quét đi xuống: “Lại nói tiếp, cậu liền không có một chút phản ứng?”
Nhan Mộ mặt không đổi sắc, như cũ đạm mạc: “Không có.”
Giang Tri Hỏa không tin, âm cuối giơ lên: “Tôi nhìn thử xem?”
Nhan Mộ đứng dậy, nghiêng sườn đảo qua nửa đôi mắt, ánh mắt thanh lãnh: “Cút.”
“Ha ha ha ha ha.” Giang Tri Hỏa ngã vào trên giường cười to, ôm lấy gối đầu ở trên giường lăn một vòng.
Nhan Mộ mở ra một chồng bài thi, nói: “Nếu là không buồn ngủ, có thể tới học tập.”
“......” Giang Tri Hỏa ngừng tiếng cười, cố ý đánh cái ngáp đặc biệt khoa trương, duỗi tay dài đóng đèn đầu giường, nằm xong nói, “Ngủ, mẹ nó tôi buồn ngủ chết đi được!”
Đèn trên bàn học sáng lên, trong phòng bắt đầu một đoạn thời gian ngắn ngủi an tĩnh, tiếng ve kêu cùng ánh trăng bị che ở sau bức màn nhắm chặt, điều hòa trên đỉnh đầu thổi ra gió lạnh nhè nhẹ.
Không biết qua bao lâu, Giang Tri Hỏa trước sau không ngủ được, nhắm mắt rất nhiều lần, ở trên giường quay trái quay phải, chăn mỏng cọ qua chiếu trúc, phát ra tiếng vang sột soạt, cuối cùng rốt cuộc từ bỏ, đôi tay mở ra, bày hình chữ đại (大) nằm giữa giường.
“Ngày 26.” Giang Tri Hỏa nâng lên một bàn tay, che ở trước mắt.
Nhan Mộ không có dừng bút: “Ừ.”
Giang Tri Hỏa nhìn lên trần nhà: “Còn có hai tuần, là tới sinh nhật Ngữ Quân.”
Nhan Mộ: “Tôi biết.”
“Cậu......” Giang Tri Hỏa thanh âm tại đây chợt tạm dừng, đột nhiên ngồi dậy, lòng bàn tay gắt gao nắm lấy quần áo trên ngực, hô hấp khó khăn, trong căn phòng an tĩnh, tiếng trái tim đập lên kịch liệt có thể nghe rõ ràng.
Nhan Mộ nắm lấy cổ tay Giang Tri Hỏa, dùng sức kéo qua, ở khóe miệng anh nhẹ nhàng hôn một cái, ngưng tính giờ.
“Hai giờ 25 phút.” Nhan Mộ nói.
Giang Tri Hỏa hít sâu vài ngụm khí mới hoãn lại.
Hôn môi 10 phút, ức chế khoảng hai tiếng rưỡi, so với phía trước ít quá nhiều.
“Trước cứ như vậy đi.” Giang Tri Hỏa nói, “3 tiết học ra tới một lần, ở gian phòng học trống kia.”
“Ừm.” Nhan Mộ không có ý kiến, trở lại bàn học, lại hỏi lại, “Cậu có thể sao?”
Giang Tri Hỏa: “Tôi có thể có cái gì?”
Nhan Mộ xoay người, khuỷu tay đặt ở trên chỗ vịn tay: “Ở trong trường học lên, không tốt lắm đâu?”:)))
“......”
“..................”
Người này cứ cùng chuyện này không qua được sao, Giang Tri Hỏa một tay đem gối đầu nện ở trên người Nhan Mộ, tức giận nói: “Lại nói chuyện này tôi đấm cậu đó!!”
Nhan Mộ bình tĩnh bắt được, ném lại giường đệm, đạm nhiên: “Tôi chỉ là nhắc nhở cậu một chút.”
“Cậu!!” Giang Tri Hỏa quả thực muốn xé rách miệng à không cả người tên trước mặt này luôn.
“Ting ——”
Đúng lúc này, di động rung.
Di động Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ, đồng thời rung lên.
Hai người cúi đầu, click mở, thu được cùng người gửi tin nhắn tới.
Bạch Ngữ Quân: Đột nhiên rất muốn xem điện ảnh, có thể cùng tớ đi không?
Bạch Ngữ Quân nhắn tới, lấy tính tình Giang Tri Hỏa, sẽ cực độ hưng phấn, hơn nữa khoe khoang với Nhan Mộ, nhưng anh lại tức khắc không nói chuyện nữa, giữa mày hơi hơi nhăn lại.
Trầm mặc.
Giây lát, là Nhan Mộ trước đứng dậy, đưa điện thoại di động ném đến trước mặt Giang Tri Hỏa, nói: “Ngữ Quân rủ tôi đi xem phim.”
“À.” Giang Tri Hỏa ngước mắt, cũng không ngoài ý muốn, “Cũng rủ cả tôi.”
Nhan Mộ nói: “cậu hình như không vui vẻ chút nào.”
Giang Tri Hỏa hỏi lại: “Cũng hẹn cậu, tôi nên vui vẻ gì chứ?”
Nhan Mộ chỉ ra: “Không phải lần đầu tiên ba người cùng nhau đi ra ngoài.”
Giang Tri Hỏa đưa cho hắn một cái xem thường: “...... Lần trước là cậu càn quấy.”
Nhan Mộ vẫn chưa cãi lại, hắn hỏi: “Tôi nên đi không?”
Giang Tri Hỏa: “Muốn đi thì đi, hỏi tôi làm gì?”
Nhan Mộ lần này phá lệ thẳng thắn thành khẩn: “Tôi chỉ là cảm thấy cậu hẳn là biết cô ấy muốn làm cái gì.”
Giang Tri Hỏa cùng hắn đối diện nhìn nhau.
Nhan Mộ như cũ chưa từng có nhiều biểu tình, ánh mắt thâm trầm chảy tiến đáy mắt.
Từ sau ngày hôm đó thừa nhận là chính mình đem tờ phụ lục sườn tính cách lấy đi, Nhan Mộ chưa từng đưa ra nửa câu nghi vấn đối với bản thân Giang Tri Hỏa, hoặc là chuyện mà anh đang làm.
Không can thiệp chuyện của nhau, hắn vẫn luôn đều ở tuân thủ điều này.
Ngay cả chính Giang Tri Hỏa cũng vô cùng rõ ràng.
Người trước mặt này, kỳ thật cái gì đều biết —— ít nhất biết anh không phải thật sự vì theo đuổi Bạch Ngữ Quân mà tiếp cận cô ấy.
Quá thông minh, có thể tra được những tư liệu đó của Phùng Trí, chứng tỏ sau lưng có người giúp hắn.
Cùng người này ở chung, căn bản cái gì đều giấu không được.
“À.” Giang Tri Hỏa cười nhạt, không hề giả bộ, nói, “Tôi đại khái có thể đoán được.”
**
Bản edit chỉ đăng tại acc@gri1004 in WAttPAD.COM, nghiêm cấm các hành vi re-up
Ngày hôm sau, Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ đến rạp chiếu phim trước.
Buổi tối hôm trước, hai người chưa nói chuyện bọn họ ở cùng một chỗ, từng người không lộ manh mối trả lời. Bạch Ngữ Quân căn bản không để ý bị phát hiện chuyện cô đồng thời hẹn hai người, chọn cùng thời gian, cũng cùng bộ phim.
Bọn họ hẹn ở ngoài rạp chiếu phim.
Dưới ánh mặt trời nóng rực, Bạch Ngữ Quân vẫn là một thân váy trắng, đi đôi xăng đan nâu nhạt, mu bàn chân xinh đẹp và trắng nõn, làn váy phiêu động, nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng. Cô đứng yên ở trước mặt hai người, trên mặt trang điểm nhẹ, trong mắt mềm mại ôn hòa tươi cười: “Các cậu tới rồi?”
Nhan Mộ: “Ừm.”
“Vừa tới không bao lâu.” Giang Tri Hỏa ngón cái chỉ về phía sau, chỉ hướng Nhan Mộ, làm bộ cái gì cũng không biết, ngữ khí nghe tới mười phần kinh ngạc, “Cho nên vì sao người này cũng ở chỗ này?!”
Bạch Ngữ Quân đi đến máy bán vé, vé xem phim tối hôm qua cô đã mua xong: “Lần trước ba người cùng nhau ra tới, tớ cảm thấy rất thú vị, muốn...... một đi thêm lần nữa.”
Lấy vé xong, cô xoay người, áy náy cười: “Xin lỗi nhiều vì không có nói trước với các cậu.”
Nhan Mộ: “Không sao.”
Hắn ít lời, ý đây là đồng ý, Bạch Ngữ Quân lại nhìn về Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa gãi gãi đầu tóc: “Nếu là cậu muốn...... Vậy cứ như vậy đi.”
Bạch Ngữ Quân: “Cảm ơn các cậu.”
Bạch Ngữ Quân muốn xem, là một bộ điện ảnh anime Nhật Bản không nổi tiếng lắm, phòng bán vé không cao, lượng vé cũng ít, trong phong chiếu phim vài người rải rác ngồi, tất cả đều là mang trẻ con cùng tới.
Xem cả bộ phim mất một tiếng rưỡi, Giang Tri Hỏa cho rằng, bộ phim hoạt hình điện ảnh này lượng phòng bán vé nằm liệt giữa đường không phải không có đạo lý.
Phong cách còn ổn, nhưng không xuất sắc, phong cách ngày thường hơi trong lành này mười phần phổ biến. Mấu chốt là câu chuyện kể không hay, tình tiết tầm thường, làm người không có dục vọng muốn xem tiếp.
Vai chính là con gấu làm bằng vải, toàn bộ câu chuyện nói chính là chú gấu vải bằng vào nỗ lực của bản thân đi từng bước một lên đỉnh cao của thú rừng như thế nào.
Thật sự rất cũ kỹ, nhàm chán đến mới chiếu đến một nửa, khán giả ngồi ở phía trước cũng đã lục tục mang theo con nhỏ đi rồi, thậm chí một vị phụ huynh ngồi ở phía bên phải ngủ rồi, còn ngáy khò khè rung vang trời, cuối cùng vẫn là đứa con đánh thức: “Ba ơi, quá nhàm chán, con muốn đi.”
Người đàn ông mới vừa tỉnh ngủ, sững sờ: “Tốn hơn 30 tệ, không xem xong bao nhiêu mà đòi đi? Tiếp tục xem đi.”
Đứa bé ủy ủy khuất khuất cúi đầu: “Dạ......”
“Tri Hỏa, Nhan Mộ.” Bạch Ngữ Quân kêu tên của bọn họ, “Các cậu có đang xem không?”
Giang Tri Hỏa: “Có có.”
Nhan Mộ: “Ừm, còn chưa ngủ.”
Bạch Ngữ Quân nhẹ nhàng cười một tiếng.
Rạp chiếu phim cơ bản đã không mấy người, nhỏ giọng nói chuyện sẽ không ảnh hưởng đến vị phụ huynh đang ngủ kia, Bạch Ngữ Quân hỏi: “Các cậu còn nhớ rõ cảnh vừa rồi sao?”
Cảnh vừa rồi chính là, chú gấu vải muốn rời đi khỏi nhà cậu chủ nhỏ, đi rừng rậm, trở thành một con động vật thật sự, giữa cậu chủ nhỏ và nó đã có một đoạn đối thoại.
Phim điện ảnh anime Nhật Bản ra rạp trong nước sẽ lồng tiếng Trung, pha chút giọng Đài Loan
Cậu chủ nhỏ hỏi: “Cậu chỉ là một con búp bê vải, cậu có thể làm gì?”
“Cậu không thể đụng vào nước, sẽ nặng hơn, bông cũng sẽ thành từng đống, cậu cũng không thể chạm vào bùn đất, sẽ dơ, khi bẩn không thể giặt sạch sẽ, cậu cũng không thể đụng tới thứ gì sắc bén, như móng vuốt, hay nhánh cây, cậu sẽ bị rách hỏng.”
Chú gấu vải nói: “Không sao, tất cả những gì khó khăn tôi đều sẽ nỗ lực khắc phục, tôi sẽ trở thành động vật thật sự cho cậu xem.”
Cậu chủ nhỏ lại hỏi: “Nhưng mà, cậu chỉ là một con gấu, cậu chỉ có một mình, một con gấu, có thể làm cái gì chứ?”
Chú gấu vải không có trả lời câu hỏi này, nó không biết nên trả lời thế nào, bởi vì ngay cả chính nó cũng không biết.
Tình tiết tiếp theo phỏng chừng là quay xung quanh vấn đề”cậu chỉ có chính cậu, có thể làm cái gì đâu” tiến hành.
“Chỉ có một mình, thì có thể làm cái gì nhỉ?” Bạch Ngữ Quân cũng hỏi bọn hắn.
Giang Tri Hỏa nghĩ nghĩ: “Đầu tiên hãy làm chính mình. Cậu là búp bê vải, liền làm tốt chuyện búp bê vải nên làm, như là—— tận tình đáng yêu.”
Bạch Ngữ Quân cười cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, chờ đi, chờ cơ hội, chờ một cái cơ hội đến.” Giang Tri Hỏa nói, “Nói thật, chuyện một người có thể làm rất ít, nhưng luôn có người hoặc chuyện sẽ xuất hiện, trở thành một cái biến chuyển.”
Bạch Ngữ Quân rũ xuống đôi mắt, không ý thức kích thích ngón tay mình: “Có thể có loại cơ hội này sao?”
Giang Tri Hỏa nhìn thoáng qua: “Có người có, có người không, có thể làm sao bây giờ, tin tưởng chính mình cũng đủ may mắn đi.”
Bạch Ngữ Quân trầm tĩnh hồi lâu.
Phim còn đang chiếu, chú gấu vải bị nhánh cây làm rách, bông lòi ra tới, nó muốn tìm động vật khác cầu cứu, chính là không có một con động vật vì nó dừng lại bước chân, ngay cả bầu trời cũng âm u, từng hạt mưa lớn nện ở trên người nó.
Nó bị xối, ướt sũng, nặng trĩu, ngụp lặn bên trong vũng nước lầy lội.
Bạch Ngữ Quân rốt cuộc mở miệng, cô vẫn là cúi đầu, sợi tóc rũ xuống, ngăn trở sườn mặt, thấy không rõ biểu tình.
Cô hỏi: “Vậy, nếu là Omega đâu?”
Lúc này là Nhan Mộ trước mở miệng: “Omega cũng như vậy.”
Nhan Mộ: “Có cái vấn đề tôi nghĩ không ra. Tất cả mọi người cho rằng Omega có lỗi, ngay cả Omega cũng nghĩ như vậy, vì sao?”
Bạch Ngữ Quân: “Bởi vì bạn Nhan Mộ là Alpha, mới có thể nói như vậy.”
Nhan Mộ: “Không phải.”
“Được, tớ tin.” Bạch Ngữ Quân thanh âm như đang run rẩy, “Vậy thì nên làm gì đây?”
Nhan Mộ cùng Giang Tri Hỏa lời nói giống nhau: “Hãy làm chính mình là được.”
Bạch Ngữ Quân: “Giống như trước đây vậy?”
Nhan Mộ nói: “Ừm.”
Bạch Ngữ Quân nói: “Nhưng làm vậy cũng sẽ không thay đổi được điều gì.”
Giang Tri Hỏa nói tiếp: “Còn nhớ rõ trò bong bóng hồi bé không? Có rất nhiều quả bóng nhiều màu sắc được đổ xuống, nếu ghép được nhiều hơn ba quả bóng màu sắc giống nhau, liền sẽ biến mất, có cao thủ thích đổ đến gần đầy màn hình, đến lúc đối thủ cho rằng chính mình sẽ thua, bắn ra quả bóng cuối cùng, làm tất cả những quả bóng đều biến mất.”
Anh nói: “Nhỡ đâu cậu là quả bóng cuối cùng thì sao?”
Bạch Ngữ Quân ngẩng đầu, đem tóc vén ra sau tai, cười cười.
Hết phim, khoảnh khắc bài hát kết thúc phát ra, người cha ngồi bên phải rốt cuộc tỉnh, duỗi người, vỗ vỗ đứa bé bên người: “Con trai, tỉnh tỉnh, kết thúc, về nhà thôi.”
Đưa đến cửa rạp chiếu phim, Bạch Ngữ Quân hơi hơi khom người: “Cảm ơn các cậu có thể tới xem phim với tớ, để cảm ơn, có lẽ tớ có thể thơm các cậu một chút.”
Giang Tri Hỏa: “Oa, tốt như vậy sao?”
Ngoài miệng nói như vậy, anh lại không đi về phía trước.
Nhan Mộ: “Về đi.”
Bạch Ngữ Quân gật gật đầu, lại nói với Giang Tri Hỏa: “Lần sau không cho phép cậu lại vọt tới trong nhà tớ, ba tớ sẽ thọc chết cậu.”
“Ha ha ha......” Giang Tri Hỏa xấu hổ cười cười.
Bạch Ngữ Quân không cần bọn họ đưa về, vì tài xế tới đón, Bạch Ngữ Quân vẫy vẫy tay với hai người, lên xe.
Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ đi ở trên đường, nắng gắt như thiêu, đàn ông con trai không sợ phơi đen, không có bung dù.
Lần trước bọn họ cũng là cùng nhau đi trở về thế này.
Mùa hè sau giữa trưa, ở tiếng ve ngâm hơi hiện vẻ hiu quạnh.
Giang Tri Hỏa nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu rất chán ghét Omega.”
Trước đây, Giang Tri Hỏa thật sự vẫn luôn có suy nghĩ này, đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước anh không thích Nhan Mộ, lần đó Nhan Mộ chủ động trợ giúp Canh An Diệu, làm anh cảm thấy ngoài ý muốn, lần này cũng thế.
Người chán ghét Omega, sẽ không nói ra loại lời “Vì sao Omega cũng cảm thấy chính mình có lỗi“.
Nhan Mộ hỏi: “Là chuyện gì khiến cậu hiểu lầm?”
Giang Tri Hỏa tay ôm gáy, thân thể nghiêng ra sau, tư thế nhàn nhã: “Bởi vì rất rõ ràng á, cậu có khả năng không soi gương qua lần nào, một khi bị Omega đụng tới, liền vẻ mặt hung dữ.”
Nhan Mộ nói: “Chuyện đó không liên quan.”
“Được ròi.” Giang Tri Hỏa nói, “Là tôi hiểu lầm, xin lỗi.”
Nhan Mộ không trả lời, chưa nói rốt cuộc có tiếp thu lời xin lỗi này không.
Cho dù không cần Nhan Mộ nhất định phải tỏ ra thái độ, chỉ đơn thuần mà thấy loại cảm giác bị bỏ qua này rất không thoải mái, giống nửa thân mình treo ở không trung, khó chịu đến bực tức.
Giang Tri Hỏa: “Này.”
Nhan Mộ: “Giang Tri Hỏa.”
Hai người đồng thời mở miệng.
Nhan Mộ hiếm khi chủ động gọi anh, Giang Tri Hỏa gật đầu, ý bảo Nhan Mộ nói trước.
Nhan Mộ mở miệng, nói câu làm người thấy ngoài ý muốn: “Mẹ tôi, cũng là một Omega, tôi vẫn luôn rất kính trọng bà ấy.”
Giang Tri Hỏa hơi ngạc nhiên.
Nhan Mộ cư nhiên chủ động nhắc tới chuyện trong nhà.
Đối với người như Nhan Mộ này, chẳng sợ là Tạ Cừu thường đi cùng nhau trong trường học cả ngày, hay là như Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu quen biết nhiều năm, đều không nhất định có thể hoàn toàn hiểu biết. Chỉ biết hắn là cậu ấm của tập đoàn Nhan thị, không biết hắn vì sao hàng năm không trở về nhà, cũng không biết vì sao quan hệ cùng người nhà không tốt. Hắn cũng không nói, biểu tình cũng không lộ ra quá nửa điểm manh mối.
Nhưng hắn cũng chỉ nói một câu này mà thôi.
**
Bạch Ngữ Quân về đến nhà, quản gia nói với cô, cha ở thư phòng, vì thế cô liền đi vào trong thư phòng.
Bạch Tranh Âu đang ở làm việc, trên mặt bàn đặt một chồng folder thật dày, có một nửa là hợp đồng, hắn ta lợi dụng mấy cái hợp đồng này kiếm lời không ít tiền, bước lên bảng xếp hạng tỉ phú trong nước.
Nhìn thấy Bạch Ngữ Quân, Bạch Tranh Âu khó được vui vẻ một hồi.
“Thật tâm cơ nhỉ, vậy mà có thể đồng thời thông đồng hai tên? Thằng nhóc khốn kiếp lần trước thì không nói rồi, cả cậu chủ tập đoàn Nhan thị cũng có thể câu được? Không tồi, còn có tác dụng hơn mấy cô chị của con.”
Tài xế nói: “Lúc trước cô chủ từng cùng bọn họ đi ra ngoài một lần rồi.”
Bạch Ngữ Quân hơi hơi mỉm cười, không có nói tiếp chuyện này cùng cha và tài xế nói, mà là hỏi: “Ngày mai là cần cùng Vương tổng đi ra ngoài sao?”
Bạch Tranh Âu: “Đúng vậy.”
Bạch Ngữ Quân nói: “Nhưng mà ngày mai là thứ hai.”
Bạch Tranh Âu nói: “Tan học tài xế lại đi đón con, Vương tổng rất thích con, chờ đến ngày sinh nhật, phải biểu hiện thật tốt, giúp ba ký xuống hợp đồng kia.”
Bạch Ngữ Quân mặt mang mỉm cười: “Con biết rồi.”
Trở lại phòng, tắm rửa xong, Bạch Ngữ Quân đem điều hòa chỉnh đến thấp nhất, vừa sửa sang lại sách vở ngày hôm sau muốn mang đi trường học, vừa ngâm nga ca hát, nghe như là một bài đồng dao, giai điệu rất uyển chuyển nhẹ nhàng, rất đáng yêu.
Giúp việc don phòng nói: “Cô Ngữ Quân hôm nay tâm tình hình như rất tốt.”
Bạch Ngữ Quân cười: “Đúng vậy á.”
Giúp việc nói: “Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi, cần nỗ lực giúp Bạch tổng ký xuống bản hợp đồng kia nha.”
Bạch Ngữ Quân nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Tan học, Bạch Ngữ Quân bị đưa tới một nhà hàng trang trí hoa lệ.
Nhà hàng ở tầng cao nhất, bốn phía là bức tường kính trong suốt, mỗi cái bàn được ngăn cách bởi một tấm bình phong, mang lại không gian riêng tư, vị trí dựa cửa sổ có thể thấy cảnh đêm khắp Lâm Thành.
Xa xa dụng lên tháp dây điện, sơn hai màu đỏ trắng, đèn tín hiệu trên đỉnh lập loè, chìm trong mảnh đèn neon giữa bóng đêm.
Vương tổng là người đàn ông trung niên bụng phệ, 45 46 tuổi, sớm đã có vợ và con gái, nghe nói con gái năm nay mới vừa đi đại học.
Ở cái tuổi mà lẽ ra ông phải trở về với gia đình, lại nhìn đến cô gái xinh đẹp tuổi trạc tuổi con gái mình, ánh mắt ông vẫn tràn đầy ánh sáng.
Bạch Ngữ Quân nhịn xuống cơn buồn nôn, mỉm cười ngồi vào đối diện.
Đối với Vương tổng tới nói, tối nay có lẽ là một buổi tối tốt lành, một cô gái xinh đẹp khéo léo sắp tròn 18 tuổi, từng động tác giơ tay nhấc chân đều là điềm tĩnh dịu dàng mà từ nhỏ đã được dạy bảo.
Trước khi đi, Vương tổng luôn muốn sờ sờ mặt cô, Bạch Ngữ Quân cản ông ta lại, ôn nhu nói: “Không thể, ngài đã cùng cha nói rồi, phải chờ tới ngày sinh nhật.”
“Ha ha ha.” Vương tổng cười nói, “Chỉ còn hai tuần đi, 10 tháng mười, đúng không? em sẽ thành niên.”
Bạch Ngữ Quân gật gật đầu, trên mặt là nụ cười khéo léo: “Đúng vậy, đến lúc đó gặp.”
Vương tổng: “Được, tôi đưa em trở về.”
Bạch Ngữ Quân uyển chuyển cự tuyệt: “Tôi muốn đi dạo một chút, buổi tối ăn quá nhiều, không vận động một chút, sẽ tăng cân.”
Vương tổng tiếp thu cái lý do này, ngồi trên xe đi rồi.
Nhìn theo xe hơi chạy vào đường xe chạy, Bạch Ngữ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sinh hoạt của người hiện đại là thuộc về ban đêm, giờ này người trên đường còn rất nhiều, đèn neon chiếu sáng lên toàn bộ con phố, hai bên đường là kiến trúc phong cách hậu hiện đại, sầm uất, lại náo nhiệt.
Bạch Ngữ Quân hôm nay không có mặc váy trắng.
Hôm nay cô trang điểm là theo sở thích của Vương tổng, đồng phục học sinh Nhật Bản, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, tất qua đầu gối, cùng cặp với giày cùng bộ.
Hiện tại loại phong cách ăn mặc này cũng không kỳ quái, trên đường có rất nhiều cô gái cũng thích mặc, Bạch Ngữ Quân dáng cao, mặc cũng đẹp, người xung quanh luôn là sẽ quay đầu lại.
Cô bé xinh xắn bỗng nhiên cất tiếng hát.
Đó là bài hát kết thúc của bộ phim hoạt hình mà cô đã xem ngày hôm trước, một bài đồng dao tiếng Nhật.
“あなたは là ai ですか? あなたは là ai ですか?”
( cậu là ai, cậu rốt cuộc là ai?)
Người đi trên đường liên tục ghé mắt, ở trên đường lẻ loi một mình ca hát là một chuyện rất kỳ quái, cho dù giọng cô rất êm tai, giai điệu không tồi, nhưng kỳ quái chính là kỳ quái.
Bạch Ngữ Quân một chút cũng không thèm để ý ánh mắt của bọn họ, cô cứ đi phía trước, đi qua đầu đường, bước đi sung sướng lại nhẹ nhàng ——
【あなたは là ai ですか? あなたは là ai ですか? 】
( cậu là ai, cậu rốt cuộc là ai?)
Bạch Ngữ Quân trở lại trong phòng, cô mới vừa tắm xong, muốn thay áo ngủ.
Trong phòng cô có một tấm gương soi toàn thân, quay đầu là có thể nhìn đến phía sau lưng.
Miệng vết thương trên cánh tay đã lành, nhưng là phía sau lưng vẫn còn, nhưng mà cũng không sao, chỉ còn vài vết sẹo mờ nhạt, đến ngày sinh nhật, cũng đã nhìn không tới.
Cô nhớ tới một tháng trước, trước khai giảng một ngày, nhìn đến chị gái ở bên trong phòng mình thắt cổ.
Dáng vẻ kia quá khủng bố, đầu lưỡi duỗi dài ra, tròng mắt lồi ra. Cô chị gái yêu làm đẹp như vậy mà, thà rằng lựa chọn tư thế xấu xí như vậy cũng muốn chết đi.
Cô nghĩ, có một ngày cô cũng sẽ làm như vậy.
Cha nuôi dưỡng các cô, chỉ là vì làm như công cụ kinh doanh, làm như công cụ kiếm tiền. Cha sẽ đem các cô đưa đến trong phòng một đám đàn ông cùng loại như Vương tổng vậy.
Bạch Ngữ Quân từng nghĩ tới muốn chạy, nhưng cô chạy không thoát, cha dễ như trở bàn tay là có thể bắt được cô, đánh cô, đánh tới cô hoàn toàn dễ bảo mới thôi.
“Thấy rõ ràng thân phận chính mình đi, thân là Omega nên nghe lời mới phải.”
“Tao nuôi mày, dạy mày, không phải vì làm mày ăn không uống không, sống như bà hoàng!”
Omega có lỗi gì sao?
Cô không biết.
Tất cả mọi người nói cô là người có lỗi.
Có lẽ chính cô cũng cho rằng như vậy, cho nên cô không muốn ở trong trường học nói ra chính mình cũng là cái Omega.
Cô mở ra lịch trên bàn, ngày 29 tháng 9, cô gạch một đường vào hôm này.
【 “Ai があなたをここに liền れてきましたか? あなたはどこに hành きたいですか? 】
( là ai đem cậu đưa tới đây, cậu lại muốn đi đến phương nào)
Trường học tổ chức lễ khai giảng cho lớp 10 và lớp 11, Bạch Ngữ Quân cùng Nhan Mộ làm học sinh đại biểu lên đài phát biểu.
Bạch Ngữ Quân là giáo hoa, được công nhận xinh đẹp ở Nhất Trung, học sinh mới khối 10 cũng không có người so cô càng xinh đẹp.
Có cái đàn em tại hậu đài tìm cô muốn xin phương thức liên hệ, là một chàng trai rất cao ráo và đẹp trai, loại chuyện này hẳn là lần đầu tiên làm, lúc nói chuyện mặt rất hồng, còn sẽ thường thường quay đầu lại nhìn về phía bạn bè mình.
Bạch Ngữ Quân nói: “Phải học tập thật chăm chỉ, chờ nhìn đến thành tích thi giữa kì, chị liền cho em, như vậy được không?”
Đàn em trong mắt lóe đầy ánh sáng, liền đồng ý, vẫy vẫy tay chào cô, rồi mười phần năng lượng chạy về đội hình lớp.
Hoàng hôn từ từ hạ xuống ngoài khán phòng, và mặt trời lặn dâng lên thật hoa lệ.
Thật tốt.
Bạch Ngữ Quân nghĩ.
Lại một ngày tốt đẹp lại trôi qua.
【よく khảo えてみてください. Nói が trường くて, イバラがいっぱいあります. 】
( cậu hẳn là ngẫm lại thật kĩ, con đường phía trước còn dài, và dày đặc chông gai)
“Ngữ Quân?” Bạn thân nhận được quà Bạch Ngữ Quân tặng, vô cùng vui vẻ, “Đây là?!”
Bạch Ngữ Quân cong lên đôi mắt, cười nói: “đồng hồ mới ra của Dralack, tớ biết cậu vẫn luôn rất muốn nó, tặng cho cậu, sinh nhật năm nay cũng phải vui vẻ.”
“Khẳng định sẽ!!” Nữ sinh ôm lấy Bạch Ngữ Quân, “Tớ yêu cậu nhất, Ngữ Quân!”
【 hạnh い, あなたは cường nhận で dũng cảm な tâm を cầm っています. 】
( May mắn thay, cậu có một trái tim cứng rắn và dũng cảm)
Tiết viết văn, giáo viên yêu cầu viết một bài lấy đề là “Tương lai“.
Nghe Giang Tri Hỏa nói, lớp 1 đã viết trước đó lâu rồi, lấy đề là mộng tưởng, lão Đinh còn nói viết văn không chấm điểm, muốn ở trước thi đại học lại trả về cho bọn họ.
“Giáo hoa giáo hoa, cậu viết cái gì?” nam sinh ngồi đằng trước thật sự không viết ra được tới, khắp nơi hỏi chuyện, ngay tại chỗ lấy tư liệu.
Bạch Ngữ Quân chữ viết chỉnh tề xinh đẹp, nhưng cậu ta xem ngược, không thấy rõ.
Cậu ta nói: “Tôi cảm thấy cậu xinh đẹp như vậy, hoàn toàn có thể đi làm minh tinh, tham gia cái cuộc thi tài năng, cả trường chúng ta đều sẽ đi kéo phiếu cho cậu, cho cậu thành vị trí C luôn!”
*vị trí C: vị trí center, người ở giữa, trung tâm
Bạch Ngữ Quân hơi hơi mỉm cười: “Nhưng tôi không biết nhảy đâu.”
Nam sinh ngồi trước: “Hát hay là được rồi! Hiện tại có nhan sắc là có tất cả, có thể đứng ở trên sân khấu, thật xinh đẹp, chính là một loại thực lực!”
“Sẽ bị chửi đó, tôi mới không cần.” Bạch Ngữ Quân nói.
Người phía trước cười hì hì quay lại đi.
Cho nên, đối với cô mà nói, tương lai là cái gì?
Không biết, cũng không cần biết, cô không có tương lai.
【あなたは đi tới して, chống cự して, khi には kỳ りたいとも tư います. 】
( Cậu phải tiến về phía trước, cậu phải kháng cự, và đôi khi cậu phải cầu nguyện)
Kì nghỉ tới, đến bảy ngày được nghỉ.
Cô nhận được một cuộc gọi từ Vương tổng.
Vương tổng nói sẽ chuẩn bị đến mười phần đầy đủ cho sinh nhật cô, cô nhất định sẽ thích món quà mà ông ta đưa
“Ngài không cần nói như vậy, tôi sẽ rất mong đợi.” Bạch Ngữ Quân nói.
Vương tổng bị cô dỗ thật sự vui vẻ, ông ta nói: “Tôi cũng rất mong đợi.”
Bạch Ngữ Quân cúp điện thoại.
Đúng 0 giờ, lại là một ngày mới, cô lại gạch một đường trên ngày hôm qua.
Còn có năm ngày nữa là đến sinh nhật cô.
【 thần minh が trợ けてくれるということですか? 】
( thần minh sẽ giúp đỡ cậu, phải không?)
Mấy ngày nay cô luôn không ngủ được.
Một đoạn thời gian trước khi chết, chị gái cũng không ngủ được, quầng thâm mắt rõ ràng, trạng thái tinh thần rất tệ.
Có đôi khi, cô sẽ ở trong phòng nghe được tiếng kêu thảm thiết của chị ấy.
Bạch Ngữ Quân vặn ra thuốc ngủ, ngã vào trong lòng bàn tay, nuốt vào, đem chính mình chìm vào bồn tắm.
Nhưng mà cô không ngủ, dạ dày khó chịu như là lửa đốt, cô bò dậy, chạy đến bên bồn cầu, bắt đầu móc cổ họng.
Thật là khó chịu.
【 thế giới には thần がいません. あなた の kỳ りはやがて tự đánh giá の lực になります. 】
(Nhưng không có vị thần nào trên thế giới này, những lời cầu nguyện của cậu cuối cùng sẽ trở thành sức mạnh của chính cậu)
Ngày hôm nay, cô lại nhận được cuộc gọi từ Vương tổng, Vương tổng nói, ngày mai chính là sinh nhật cô.
Cha cũng đi vào phòng cô: “Con đã thành niên, con nên dâng lên chính con.”
Bạch Ngữ Quân nói: “Vâng.”
“Vâng.”
“Vâng......”
【だから tư い ra しましたか? あなたは ai ですか? Tư は ai ですか? 】
( cho nên cậu đã nhớ tới chưa? cậu là ai, tớ lại là ai?)
Ngày 9 tháng 10
Cô nói với cha, cô muốn ở sau khi tan học đi ra ngoài một chuyến, muốn mua một chút đồ trang điểm.
Cha đồng ý, bảo tài xế đi cùng cô.
Bạch Ngữ Quân nói: “Không cần đi theo tôi, tôi sẽ không chạy, ngày mai, chính là sinh nhật tôi, tôi muốn ở một mình, làm chính tôi.”
Bạch Tranh Âu nói: “Được.”
Ông ta tin tưởng Bạch Ngữ Quân sẽ không chạy, cô ta không dám chạy, cũng không thể chạy, không chạy thoát được đâu.
Hôm nay, Bạch Ngữ Quân không đi học, cô trốn học.
Đó là lần đầu tiên cô trốn học, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể ở đi một lần qua từng phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố.
Đây là thành phố cô sống từ nhỏ đến lớn, ánh đèn rực rỡ mở ra, soi sáng mười dặm phố.
Cô nhớ mang máng cảm giác hưng phấn sau khi bị Bạch gia nhận nuôi, cũng nhớ rõ cảm xúc khiếp sợ sau khi chính mình biết được chân tướng, càng sẽ không quên sự tuyệt vọng khi nhìn bộ dáng của chị gái khi chết.
Cô là Omega, cô là công cụ hình người phải vì cha dâng lên thân thể.
Chỉ thế mà thôi.
【 tư はあなた の thần dạng です. あなたは tư の kỳ りです. 】
( đúng vậy, tớ là thần minh của cậu, tớ là lời cầu nguyện của cậu.)
Cô đi đến bờ sông.
Ở bờ sông gió rất lớn, có một cái đập lớn, cô ở thềm đá ngồi xuống.
Bầu trời hôm nay đầy mây, có người ở chỗ này câu cá, cần câu đặt ở trên lan can bằng đá cẩm thạch, cùng người bên cạnh trò chuyện.
Cô cảm thấy rất vui vẻ.
Cô không muốn trở thành cái loại công cụ này,việc này làm cô cảm thấy buồn nôn, cô cũng không nghĩ giống chị gái như vậy, sau khi nhận hết tra tấn mới kết thúc sinh mệnh bản thân.
Cô trốn không thoát, nhưng cô có thể lựa chọn cách rời đi thế nào.
Bờ sông là tốt nhất. Nước sông chảy xiết, sẽ không có người nhìn đến cô, cũng sẽ không có người cứu cô.
Ngày đó cùng Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ xem phim, bọn họ nhắc tới bong bóng.
Liệu, bức di thư của cô, chứng cứ mà cô có, có thể là viên đạn cuối cùng làm kết thúc tất cả mọi chuyện?
Bạch Ngữ Quân đưa di động ra tắt máy.
Trước khi tắt, cô được Nhan Mộ gọi tới.
Trước khi ra đi có người trò chuyện với cô, đây là một chuyện rất hạnh phúc.
Bạch Ngữ Quân nhấn nghe.
Nhưng ống nghe lại truyền đến giọng Giang Tri Hỏa, giọng nói trước sau như một nhiệt liệt cũng ồn ào.
“Ngữ Quân Ngữ Quân Ngữ Quân, tớ biết ngày sinh nhật cậu nhất định có rất nhiều người tới! Không chen chúc với những người khác, ngày trước sinh nhật này dành cho chúng tớ đi!!”
- ---------------
Bubble Bobble _ game bong bóng có ai tưởng tượng được trò bong bóng mà Hoả cả nhắc ko nhỉ, ko thì bên dưới có hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho mọi người nhé
Tác giả có lời muốn nói: mọi người tưởng tượng một chút, nữ sinh đi ở đầu đường, trong miệng ca hát, cảnh tượng thật sự a ~, ha ha ha.
PS. Tuyến nhân vật giáo hoa chương sau liền sẽ kết thúc nha.
Gri: lời bài hát kèm tiếng nhật đó, tui cũng không biết sửa sao cho ổn nữa, thôi mấy bà cứ xem phần edit phía dưới thôi nhá, iu:“3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.