Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
Chương 109: Đoàn tụ
Vãn Thu Sơ Thập
17/07/2024
'Yêu anh yêu anh yêu anh nhiều! '
Hai người ngồi ở ghế đá ven đường.
Giang Tri Hỏa nhịn cả ngày, anh không muốn bày ra cảm xúc nào đó trước mặt Vân Tiểu Húc.
Anh nói với Nhan Mộ: “Tớ biết mẹ tớ là Omega, bởi vậy khi tớ biết phân hoá lần thứ hai, tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng chấp nhận rất mau.”
Anh còn nói: “Thật ra sau tớ có tìm đến bệnh viện đó, cũng tìm được bác sĩ năm đó.”
Lúc Giang Tri Hỏa đến, bác sĩ đã xin nghỉ việc. Anh hỏi bác sĩ còn có nhớ chuyện năm đó không, bác sĩ lộ ra một vẻ mặt cực kỳ thống khổ, ôm lấy đầu, giật tóc, dùng giọng gần như hối hận nói: “Tôi nhớ rõ.”
Ông nhớ rõ Omega đó.
Trước khi mất đi ý thức vì mất máu quá nhiều, cô vẫn luôn nói về con mình.
Nghĩ đến tương lai sau này, cô nói cô chắc chắn phải bảo vệ đứa bé này thật tốt, con cô nhất định sẽ thông minh giống ba nó.
Lúc ý thức được mình không chịu được đến đứa bé sinh ra, người phụ nữ dùng giọng nói suy yếu cực kỳ nói với bác sĩ: “Người ở bên ngoài không phải cha đứa bé, cho nên dù xảy ra chuyện gì, anh đều phải giữ được đứa bé giúp tôi, nó đã lớn như vậy, chỉ có sinh ra mới có hy vọng, đừng để đứa bé vào tay hắn ta.”
Đó là câu cuối cùng của người phụ nữ.
Bác sĩ cúi đầu: “Lúc sau tôi đã không làm gì cả, tôi không làm được, giữ đứa bé là phạm pháp, nhưng nếu là cố giải phẫu, tôi không trả nổi trách nhiệm phía sau.”
Sau ngày đó, bác sĩ vẫn tự trách: “Tôi từng nghĩ rằng, tôi có thể chào đón một sinh mệnh sinh ra và tôi đang làm một công việc vĩ đại, nhưng tôi không chịu nổi sức nặng của cái chết, không chịu nổi ấm lạnh của mối quan hệ giữa người với người, cũng không chịu nổi một lời nhờ vả của người phụ nữ trước khi nhắm mắt với tôi. Có lẽ tôi không hợp làm bác sĩ.”
Nhan Mộ trước sau vẫn lẳng lặng nghe, nghe Giang Tri Hỏa nói mỗi một câu với hắn và cho anh một cái ôm dịu dàng đến mức tận cùng.
Giang Tri Hỏa đem đầu để ở trên vai Nhan Mộ, cọ hạ khóe mắt.
Anh đã cấm mình đi nghĩ về rất nhiều câu hỏi, ba mẹ ruột, bác sĩ.
Trên thực tế bọn họ không có một quan hệ gì với anh bây giờ.
Nhưng giữa con người với nhau là vậy, có một chút gì đó gắn kết họ lại với nhau, và dù có mất bao lâu cũng không thể thoát ra được.
Sau khi biết sự thật, Lệ Hạo đổi thông tin của anh đi, khi bị hỏi một cái tên mới cho mình, anh nhớ tới lời bác sĩ đã nói, quyết định: “Vậy cùng họ với mẹ tôi.”
Nhan Mộ xoa nhẹ tóc Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa rúc vào cổ hắn.
Anh thích mùi hương trên người Nhan Mộ.
Bọn họ cứ ôm như vậy một hồi, lúc khổ sở không cần nói quá nhiều, Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại, đôi mắt có chút khô.
Một chốc anh nghe thấy Nhan Mộ kêu: “Tiểu Chu, tiểu Chu.”
Giang Tri Hỏa dùng gương mặt cọ cọ Nhan Mộ, không muốn động đậy.
Nhan Mộ ý bảo anh quay đầu.
Giang Tri Hỏa nghe lời quay sang, ánh mắt chạm vào —— hai giáo sư đứng cách bọn họ không xa.
Hai giáo sư mới từ cục cảnh sát đi ra, nghe được tiểu Chu và Đái Hồng Thiên không có quan hệ máu mủ, cảm xúc từ kinh ngạc chuyển thành vui vẻ.
Lưng Giang Tri Hỏa chợt căng chặt, anh lại lấy tay ôm lấy bả vai —— khi khẩn trương anh sẽ theo bản năng chạm vào nó.
Nhan Mộ nắm lấy tay anh, bàn tay khác vỗ lên bàn tay ôm lấy vai của anh, cố gắng hết sức để xoa dịu cảm xúc anh: “Bây giờ cậu cần trò chuyện với hai giáo sư một chút, tớ đi mua nước, ở máy bán tự động trước cửa bệnh viện thôi, cậu có thể nhìn thấy tớ, được không?”
Giang Tri Hỏa hít một hơi thật sâu.
Nhan Mộ đứng dậy rời đi, gật gật đầu với ba Vân mẹ Vân, bây giờ hắn không nên ở lại đây.
Không có người bên cạnh, Giang Tri Hỏa bỗng nhiên bắt đầu chân tay luống cuống.
Cách nói chuyện ngày thường hạ bút thành văn bây giờ hoàn toàn vô dụng, anh có thể cười đùa với mọi người nhưng anh không biết nên đối mặt với hai giáo sư thế nào, bọn họ đã lâu rồi không gặp mặt, lâu đến anh thậm chí không biết nên xưng hô như thế nào.
Sau khi nhìn nhau thật lâu sau cuối cùng mẹ Vân không kìm được cảm xúc mà bật khóc.
“Tiểu Chu......” Bà gọi tên anh, ôm lấy Giang Tri Hỏa, chưa nói gì cả.
Giang Tri Hỏa có thể nghe thấy tiếng nức nở, có thể cảm nhận được nước mắt rơi trên vai anh, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng mẹ Vân.
—— đó là một loại cảm giác đã lâu.
Ở rất lâu trước kia, ở nơi sâu thẳm trong ký ức, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, mẹ đều sẽ ôm cậu, hôn cậu, mà tiểu Vân Chu sẽ giơ tay vỗ vỗ sau lưng mẹ và nói: “Ngủ ngon.”
Một khắc đó, mẹ Vân như bị bông mịn đâm vào, lại không kìm được nước mắt.
Ba Vân cũng im lặng đặt tay lên vai bọn họ.
Hai giáo sư không hỏi gì cũng không cần hỏi.
Bọn họ hiểu con trai mình.
Ban đầu là bị Đái Hồng Thiên cưỡng ép bắt đi, nhưng lúc sau, là chính tiểu Chu không muốn trở về.
Bọn họ có đôi khi sẽ hối hận để Vân Chu đọc quá nhiều sách, cậu quá hiểu chuyện.
Đặc biệt khi những điều học được trong sách đặt vào trên người một đứa trẻ thì nó sẽ khiến mình đưa ra một lựa chọn hoàn toàn không hợp tuổi của mình.
Ví dụ như chịu đựng ở bên cạnh Đái Hồng Thiên, tập hợp chứng cứ phạm tội của hắn ta.
Ví dụ như sau khi kết thúc vụ án lựa chọn rời đi, không gặp lại bọn họ, không về nhà, cũng không để bọn họ tìm được.
Ba Vân mím môi, lại nhấp nhấp.
Thân là người cha, ông cũng không muốn toát ra một mặt quá mức cảm tính của mình nhưng ông cũng không nhịn được.
Cho nên ông nắm vai Giang Tri Hỏa, vỗ vỗ thật mạnh.
Giống có cục đá cực kỳ nặng đè ở trên vai, ba Vân nói: “Con không hiểu chuyện, tiểu Chu.”
Giang Tri Hỏa không phản bác: “Vâng......”
Ba Vân lại nắm mạnh, đầu ngón tay vừa lúc đè ở trên hình xăm, ông thấp giọng lặp lại: “Con không hiểu chuyện.”
“Vâng......”
“Con không hiểu chuyện chút nào......”
“Vâng......”
Bọn họ rõ ràng có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng là không có cách nào, bọn họ không thể ở đây quá lâu.
Chẳng bao lâu sau, tổ tiết mục đến bệnh viện.
Dư luận không chỉ muốn phía chính phủ đứng ra mà cả tổ tiết mục cũng cần ra mặt, ba Vân mẹ Vân cần phối hợp tổ tiết mục làm livestream, xoa dịu cảm xúc của cộng đồng mạng.
Ba Vân điều chỉnh cảm xúc xong dắt lấy tay mẹ Vân còn đang rơi nước mắt, chậm rãi nói: “Chúng ta đi lên trước, tiểu Chu...... Về sau, đừng trốn nữa......”
Giang Tri Hỏa gật đầu.
Cảm xúc đã bị đè nén quá lâu, bình thường đều là bị đè nén đến tận đáy, một khi đã lộ đầu ra, dù thế nào đi nữa cũng không thể ngăn cản được.
Anh không thể bình tĩnh, hốc mắt cứ đỏ lên.
Nhan Mộ mua hai chai nước về.
Giang Tri Hỏa khịt mũi, đang muốn tìm Nhan ca lừa tình một phen thật tốt, không chừng còn có thể mượn lúc này làm hắn quên chuyện mình đột nhiên chạy ra còn nhảy lầu, vừa mới vươn tay ra, lời nói còn xoay trong cổ họng, bỗng nhiên có một đám người vọt vào bệnh viện.
Một đám người mặc đồng phục Nhất Trung chạy đến Giang Tri Hỏa.
“Hỏa ca!”
“Sao cậu lại thế này? Băng vải trên tay cái quỷ gì?”
“Chúng tôi liền nói lại đây nhìn thử, ai ngờ thật đúng là cậu!!”
“Vì sao cậu lại ở hiện trường?!”
Giang Tri Hỏa: “?”
Nước mắt bị nghẹn ở hốc mắt không chảy ra được.
Giang Tri Hỏa: “Vì sao các cậu lại tới bệnh viện?”
Thường Lạc chậm rì rì click mở tài khoản chính thức của tin tức địa phương: “Nhìn trên báo, mặt thiếu niên mặc đồng phục trên ảnh chụp tuy rằng bị che, nhưng chúng tôi vừa thấy liền biết là cậu.”
Giang Tri Hỏa: “......”
Anh bỗng nghẹn lời.
Cho nên bây giờ là nên khen nhóm người này mắt sắc, ca ngợi tình bạn cùng lớp à!
Mắt thấy các nam sinh ôm Giang Tri Hỏa đến không thể động đậy, Nhan Mộ đẩy ra đám người, nghiêm túc nói: “Đừng chạm vào tiểu Chu, cậu ấy bị thương.”
“Ồ ồ ồ.” Thường Lạc lùi về phía sau vài bước, chợt ngạc nhiên, “Tiểu Chu là ai?”
Tông Bội: “Là nick name của Hỏa à? Là zhou nào? Không liên quan gì đến Hỏa ca mà?”
Giang Tri Hỏa: “......”
Thấy chủ đề lại chuẩn bị chèo sang hướng khác, dù sao cảm xúc đều bị nhóm người này phá thành không có, Giang Tri Hỏa tự mình sa ngã che ngực: “Ai da, đau đau đau...... Nhan ca đỡ tớ.”
Nhóm nam sinh thấy thế lập tức lo lắng, giơ tay chạm vào cũng không phải, không chạm vào cũng không phải.
Thường Lạc: “Vậy thì sao bây giờ? Hay là vào phòng bệnh đi?”
“Không cần......” Giang Tri Hỏa giả vờ suy yếu, run rẩy giơ tay, “Tôi về là được, Nhan ca chúng ta đi thôi.”
“Ừ, ở đây đông người quá.” Nhan Mộ phối hợp anh.
Nếu mà không đi, các nam sinh chắc chắn sẽ bắt bọn họ hỏi đông hỏi tây.
“Bên ngoài có rất nhiều fans của Vân Tiểu Húc, chắc là đều đang đợi tin của cậu ta.”
“Hỏa ca, cậu không thể để ai chạm vào người, chúng tôi đưa cậu đi.”
Vì thế, các nam sinh tự phát vây xung quanh thành một vòng tròn, hộ tống Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ rời khỏi bệnh viện.
Còn chưa đi hai bước, một cửa sổ phòng bệnh phía sau bỗng nhiên bị kéo ra, Vân Tiểu Húc hướng dưới lầu hô to: “Anh!! Anh ơi!!”
Giang Tri Hỏa: “......”
Vân Tiểu Húc nhìn đến cảnh tượng quỷ dị lại ấm áp dưới lầu, Giang Tri Hỏa ngã vào trong Nhan Mộ lại bị một đám người vây quanh, liền trừng lớn mắt.
Các nam sinh nhận ra cậu: “Đó là Vân Tiểu Húc đi! Cậu ta đang nhìn ai? Kêu ai là anh??”
“Ở đâu cơ? Tôi còn khá tò mò anh trai của Vân Tiểu Húc trông như thế nào?”
Giang Tri Hỏa: “......”
Trong phòng bệnh đều là camera, Vân Tiểu Húc đang quay dở liền nhìn thấy ba mẹ đi lên, liền biết bọn họ đã từng gặp dưới lầu. Vân Tiểu Húc sợ anh mình chạy, lúc sau lại làm trò mất tích, vội vàng lay cửa sổ: “Hai tuần nữa là xong trận chung kết! Chờ em được thả ra chúng ta cùng đi ăn cơm đi! Cả ba và mẹ nữa!!”
“Oa, tình anh em cảm động đất trời.”
“Cho nên anh trai Vân Tiểu Húc rốt cuộc là ai?”
“Ừa, mà công nhận Vân Tiểu Húc thoạt nhìn còn rất đẹp trai.”
“Anh!” Vân Tiểu Húc lại kêu một tiếng, như cố ý, “Người bị vây quanh ở giữa, là anh đó, nghe em nói không thế!!”
“Ai? Bị vây quanh ở giữa?”
Các nam sinh ăn dưa đúng hiện trường, đang nhìn khắp nơi xung quanh, ở đây không có bao nhiêu người, chỉ có một người đúng thật đang bị vây xung quanh: “......”
Hỏa ca?
Ai?!
Các nam sinh lại nhìn về phía Giang Tri Hỏa.
Hay lắm, đi về lại phải bị truy hỏi rõ ràng mới được!
“......” Giang Tri Hỏa nắm lấy tay Nhan Mộ, nhịn cảm xúc muốn xông lên tầng bóp chết Vân Tiểu Húc, kêu lại, “Biết, cậu quay tiếp đi!”
Được đáp lại, Vân Tiểu Húc cười hì hì, cong ngón trỏ ngón cái, hướng dưới lầu liên tục ném trái tim: “Em đi đây, yêu anh yêu anh yêu anh nhiều! Anh ưi!”
Các nam sinh: “???”
Bọn họ không quan tâm tuyển chọn idol, báo lại không nói rõ quan hệ gia đình Vân Tiểu Húc, cho nên không thể bởi vậy đi phân tích suy đoán nên bây giờ trong đầu bọn họ tất cả đều là ——
Giang Tri Hỏa? Anh trai? Vân Tiểu Húc????
Hỏa ca khi nào có thêm đứa em trai?!
Hai người ngồi ở ghế đá ven đường.
Giang Tri Hỏa nhịn cả ngày, anh không muốn bày ra cảm xúc nào đó trước mặt Vân Tiểu Húc.
Anh nói với Nhan Mộ: “Tớ biết mẹ tớ là Omega, bởi vậy khi tớ biết phân hoá lần thứ hai, tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng chấp nhận rất mau.”
Anh còn nói: “Thật ra sau tớ có tìm đến bệnh viện đó, cũng tìm được bác sĩ năm đó.”
Lúc Giang Tri Hỏa đến, bác sĩ đã xin nghỉ việc. Anh hỏi bác sĩ còn có nhớ chuyện năm đó không, bác sĩ lộ ra một vẻ mặt cực kỳ thống khổ, ôm lấy đầu, giật tóc, dùng giọng gần như hối hận nói: “Tôi nhớ rõ.”
Ông nhớ rõ Omega đó.
Trước khi mất đi ý thức vì mất máu quá nhiều, cô vẫn luôn nói về con mình.
Nghĩ đến tương lai sau này, cô nói cô chắc chắn phải bảo vệ đứa bé này thật tốt, con cô nhất định sẽ thông minh giống ba nó.
Lúc ý thức được mình không chịu được đến đứa bé sinh ra, người phụ nữ dùng giọng nói suy yếu cực kỳ nói với bác sĩ: “Người ở bên ngoài không phải cha đứa bé, cho nên dù xảy ra chuyện gì, anh đều phải giữ được đứa bé giúp tôi, nó đã lớn như vậy, chỉ có sinh ra mới có hy vọng, đừng để đứa bé vào tay hắn ta.”
Đó là câu cuối cùng của người phụ nữ.
Bác sĩ cúi đầu: “Lúc sau tôi đã không làm gì cả, tôi không làm được, giữ đứa bé là phạm pháp, nhưng nếu là cố giải phẫu, tôi không trả nổi trách nhiệm phía sau.”
Sau ngày đó, bác sĩ vẫn tự trách: “Tôi từng nghĩ rằng, tôi có thể chào đón một sinh mệnh sinh ra và tôi đang làm một công việc vĩ đại, nhưng tôi không chịu nổi sức nặng của cái chết, không chịu nổi ấm lạnh của mối quan hệ giữa người với người, cũng không chịu nổi một lời nhờ vả của người phụ nữ trước khi nhắm mắt với tôi. Có lẽ tôi không hợp làm bác sĩ.”
Nhan Mộ trước sau vẫn lẳng lặng nghe, nghe Giang Tri Hỏa nói mỗi một câu với hắn và cho anh một cái ôm dịu dàng đến mức tận cùng.
Giang Tri Hỏa đem đầu để ở trên vai Nhan Mộ, cọ hạ khóe mắt.
Anh đã cấm mình đi nghĩ về rất nhiều câu hỏi, ba mẹ ruột, bác sĩ.
Trên thực tế bọn họ không có một quan hệ gì với anh bây giờ.
Nhưng giữa con người với nhau là vậy, có một chút gì đó gắn kết họ lại với nhau, và dù có mất bao lâu cũng không thể thoát ra được.
Sau khi biết sự thật, Lệ Hạo đổi thông tin của anh đi, khi bị hỏi một cái tên mới cho mình, anh nhớ tới lời bác sĩ đã nói, quyết định: “Vậy cùng họ với mẹ tôi.”
Nhan Mộ xoa nhẹ tóc Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa rúc vào cổ hắn.
Anh thích mùi hương trên người Nhan Mộ.
Bọn họ cứ ôm như vậy một hồi, lúc khổ sở không cần nói quá nhiều, Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại, đôi mắt có chút khô.
Một chốc anh nghe thấy Nhan Mộ kêu: “Tiểu Chu, tiểu Chu.”
Giang Tri Hỏa dùng gương mặt cọ cọ Nhan Mộ, không muốn động đậy.
Nhan Mộ ý bảo anh quay đầu.
Giang Tri Hỏa nghe lời quay sang, ánh mắt chạm vào —— hai giáo sư đứng cách bọn họ không xa.
Hai giáo sư mới từ cục cảnh sát đi ra, nghe được tiểu Chu và Đái Hồng Thiên không có quan hệ máu mủ, cảm xúc từ kinh ngạc chuyển thành vui vẻ.
Lưng Giang Tri Hỏa chợt căng chặt, anh lại lấy tay ôm lấy bả vai —— khi khẩn trương anh sẽ theo bản năng chạm vào nó.
Nhan Mộ nắm lấy tay anh, bàn tay khác vỗ lên bàn tay ôm lấy vai của anh, cố gắng hết sức để xoa dịu cảm xúc anh: “Bây giờ cậu cần trò chuyện với hai giáo sư một chút, tớ đi mua nước, ở máy bán tự động trước cửa bệnh viện thôi, cậu có thể nhìn thấy tớ, được không?”
Giang Tri Hỏa hít một hơi thật sâu.
Nhan Mộ đứng dậy rời đi, gật gật đầu với ba Vân mẹ Vân, bây giờ hắn không nên ở lại đây.
Không có người bên cạnh, Giang Tri Hỏa bỗng nhiên bắt đầu chân tay luống cuống.
Cách nói chuyện ngày thường hạ bút thành văn bây giờ hoàn toàn vô dụng, anh có thể cười đùa với mọi người nhưng anh không biết nên đối mặt với hai giáo sư thế nào, bọn họ đã lâu rồi không gặp mặt, lâu đến anh thậm chí không biết nên xưng hô như thế nào.
Sau khi nhìn nhau thật lâu sau cuối cùng mẹ Vân không kìm được cảm xúc mà bật khóc.
“Tiểu Chu......” Bà gọi tên anh, ôm lấy Giang Tri Hỏa, chưa nói gì cả.
Giang Tri Hỏa có thể nghe thấy tiếng nức nở, có thể cảm nhận được nước mắt rơi trên vai anh, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng mẹ Vân.
—— đó là một loại cảm giác đã lâu.
Ở rất lâu trước kia, ở nơi sâu thẳm trong ký ức, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, mẹ đều sẽ ôm cậu, hôn cậu, mà tiểu Vân Chu sẽ giơ tay vỗ vỗ sau lưng mẹ và nói: “Ngủ ngon.”
Một khắc đó, mẹ Vân như bị bông mịn đâm vào, lại không kìm được nước mắt.
Ba Vân cũng im lặng đặt tay lên vai bọn họ.
Hai giáo sư không hỏi gì cũng không cần hỏi.
Bọn họ hiểu con trai mình.
Ban đầu là bị Đái Hồng Thiên cưỡng ép bắt đi, nhưng lúc sau, là chính tiểu Chu không muốn trở về.
Bọn họ có đôi khi sẽ hối hận để Vân Chu đọc quá nhiều sách, cậu quá hiểu chuyện.
Đặc biệt khi những điều học được trong sách đặt vào trên người một đứa trẻ thì nó sẽ khiến mình đưa ra một lựa chọn hoàn toàn không hợp tuổi của mình.
Ví dụ như chịu đựng ở bên cạnh Đái Hồng Thiên, tập hợp chứng cứ phạm tội của hắn ta.
Ví dụ như sau khi kết thúc vụ án lựa chọn rời đi, không gặp lại bọn họ, không về nhà, cũng không để bọn họ tìm được.
Ba Vân mím môi, lại nhấp nhấp.
Thân là người cha, ông cũng không muốn toát ra một mặt quá mức cảm tính của mình nhưng ông cũng không nhịn được.
Cho nên ông nắm vai Giang Tri Hỏa, vỗ vỗ thật mạnh.
Giống có cục đá cực kỳ nặng đè ở trên vai, ba Vân nói: “Con không hiểu chuyện, tiểu Chu.”
Giang Tri Hỏa không phản bác: “Vâng......”
Ba Vân lại nắm mạnh, đầu ngón tay vừa lúc đè ở trên hình xăm, ông thấp giọng lặp lại: “Con không hiểu chuyện.”
“Vâng......”
“Con không hiểu chuyện chút nào......”
“Vâng......”
Bọn họ rõ ràng có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng là không có cách nào, bọn họ không thể ở đây quá lâu.
Chẳng bao lâu sau, tổ tiết mục đến bệnh viện.
Dư luận không chỉ muốn phía chính phủ đứng ra mà cả tổ tiết mục cũng cần ra mặt, ba Vân mẹ Vân cần phối hợp tổ tiết mục làm livestream, xoa dịu cảm xúc của cộng đồng mạng.
Ba Vân điều chỉnh cảm xúc xong dắt lấy tay mẹ Vân còn đang rơi nước mắt, chậm rãi nói: “Chúng ta đi lên trước, tiểu Chu...... Về sau, đừng trốn nữa......”
Giang Tri Hỏa gật đầu.
Cảm xúc đã bị đè nén quá lâu, bình thường đều là bị đè nén đến tận đáy, một khi đã lộ đầu ra, dù thế nào đi nữa cũng không thể ngăn cản được.
Anh không thể bình tĩnh, hốc mắt cứ đỏ lên.
Nhan Mộ mua hai chai nước về.
Giang Tri Hỏa khịt mũi, đang muốn tìm Nhan ca lừa tình một phen thật tốt, không chừng còn có thể mượn lúc này làm hắn quên chuyện mình đột nhiên chạy ra còn nhảy lầu, vừa mới vươn tay ra, lời nói còn xoay trong cổ họng, bỗng nhiên có một đám người vọt vào bệnh viện.
Một đám người mặc đồng phục Nhất Trung chạy đến Giang Tri Hỏa.
“Hỏa ca!”
“Sao cậu lại thế này? Băng vải trên tay cái quỷ gì?”
“Chúng tôi liền nói lại đây nhìn thử, ai ngờ thật đúng là cậu!!”
“Vì sao cậu lại ở hiện trường?!”
Giang Tri Hỏa: “?”
Nước mắt bị nghẹn ở hốc mắt không chảy ra được.
Giang Tri Hỏa: “Vì sao các cậu lại tới bệnh viện?”
Thường Lạc chậm rì rì click mở tài khoản chính thức của tin tức địa phương: “Nhìn trên báo, mặt thiếu niên mặc đồng phục trên ảnh chụp tuy rằng bị che, nhưng chúng tôi vừa thấy liền biết là cậu.”
Giang Tri Hỏa: “......”
Anh bỗng nghẹn lời.
Cho nên bây giờ là nên khen nhóm người này mắt sắc, ca ngợi tình bạn cùng lớp à!
Mắt thấy các nam sinh ôm Giang Tri Hỏa đến không thể động đậy, Nhan Mộ đẩy ra đám người, nghiêm túc nói: “Đừng chạm vào tiểu Chu, cậu ấy bị thương.”
“Ồ ồ ồ.” Thường Lạc lùi về phía sau vài bước, chợt ngạc nhiên, “Tiểu Chu là ai?”
Tông Bội: “Là nick name của Hỏa à? Là zhou nào? Không liên quan gì đến Hỏa ca mà?”
Giang Tri Hỏa: “......”
Thấy chủ đề lại chuẩn bị chèo sang hướng khác, dù sao cảm xúc đều bị nhóm người này phá thành không có, Giang Tri Hỏa tự mình sa ngã che ngực: “Ai da, đau đau đau...... Nhan ca đỡ tớ.”
Nhóm nam sinh thấy thế lập tức lo lắng, giơ tay chạm vào cũng không phải, không chạm vào cũng không phải.
Thường Lạc: “Vậy thì sao bây giờ? Hay là vào phòng bệnh đi?”
“Không cần......” Giang Tri Hỏa giả vờ suy yếu, run rẩy giơ tay, “Tôi về là được, Nhan ca chúng ta đi thôi.”
“Ừ, ở đây đông người quá.” Nhan Mộ phối hợp anh.
Nếu mà không đi, các nam sinh chắc chắn sẽ bắt bọn họ hỏi đông hỏi tây.
“Bên ngoài có rất nhiều fans của Vân Tiểu Húc, chắc là đều đang đợi tin của cậu ta.”
“Hỏa ca, cậu không thể để ai chạm vào người, chúng tôi đưa cậu đi.”
Vì thế, các nam sinh tự phát vây xung quanh thành một vòng tròn, hộ tống Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ rời khỏi bệnh viện.
Còn chưa đi hai bước, một cửa sổ phòng bệnh phía sau bỗng nhiên bị kéo ra, Vân Tiểu Húc hướng dưới lầu hô to: “Anh!! Anh ơi!!”
Giang Tri Hỏa: “......”
Vân Tiểu Húc nhìn đến cảnh tượng quỷ dị lại ấm áp dưới lầu, Giang Tri Hỏa ngã vào trong Nhan Mộ lại bị một đám người vây quanh, liền trừng lớn mắt.
Các nam sinh nhận ra cậu: “Đó là Vân Tiểu Húc đi! Cậu ta đang nhìn ai? Kêu ai là anh??”
“Ở đâu cơ? Tôi còn khá tò mò anh trai của Vân Tiểu Húc trông như thế nào?”
Giang Tri Hỏa: “......”
Trong phòng bệnh đều là camera, Vân Tiểu Húc đang quay dở liền nhìn thấy ba mẹ đi lên, liền biết bọn họ đã từng gặp dưới lầu. Vân Tiểu Húc sợ anh mình chạy, lúc sau lại làm trò mất tích, vội vàng lay cửa sổ: “Hai tuần nữa là xong trận chung kết! Chờ em được thả ra chúng ta cùng đi ăn cơm đi! Cả ba và mẹ nữa!!”
“Oa, tình anh em cảm động đất trời.”
“Cho nên anh trai Vân Tiểu Húc rốt cuộc là ai?”
“Ừa, mà công nhận Vân Tiểu Húc thoạt nhìn còn rất đẹp trai.”
“Anh!” Vân Tiểu Húc lại kêu một tiếng, như cố ý, “Người bị vây quanh ở giữa, là anh đó, nghe em nói không thế!!”
“Ai? Bị vây quanh ở giữa?”
Các nam sinh ăn dưa đúng hiện trường, đang nhìn khắp nơi xung quanh, ở đây không có bao nhiêu người, chỉ có một người đúng thật đang bị vây xung quanh: “......”
Hỏa ca?
Ai?!
Các nam sinh lại nhìn về phía Giang Tri Hỏa.
Hay lắm, đi về lại phải bị truy hỏi rõ ràng mới được!
“......” Giang Tri Hỏa nắm lấy tay Nhan Mộ, nhịn cảm xúc muốn xông lên tầng bóp chết Vân Tiểu Húc, kêu lại, “Biết, cậu quay tiếp đi!”
Được đáp lại, Vân Tiểu Húc cười hì hì, cong ngón trỏ ngón cái, hướng dưới lầu liên tục ném trái tim: “Em đi đây, yêu anh yêu anh yêu anh nhiều! Anh ưi!”
Các nam sinh: “???”
Bọn họ không quan tâm tuyển chọn idol, báo lại không nói rõ quan hệ gia đình Vân Tiểu Húc, cho nên không thể bởi vậy đi phân tích suy đoán nên bây giờ trong đầu bọn họ tất cả đều là ——
Giang Tri Hỏa? Anh trai? Vân Tiểu Húc????
Hỏa ca khi nào có thêm đứa em trai?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.