Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 67: Anh lừa em! Em đánh chết anh!

AquariusAce

23/09/2024

Tần Cao Tuấn vẫn mãi tất bật với công việc, suốt ngày đầu tắt mặt tối với mấy cái địa bàn, mấy vụ giao dịch lớn nhỏ trong và ngoài nước. Ông cần lắm một kẻ có năng lực như Vương Khắc Kỷ nhưng khổ nỗi chẳng có ai. Kỷ bị thương nặng, làm việc vẫn năng suất và hiệu quả song ông muốn cậu có cái gọi là Tết, dẫu sao ông cũng cần để cậu nghỉ ngơi.

Phong lại chẳng thể nói chuyện, bàn bạc việc làm ăn bằng niềm tin chắc? Hay thần giao cách cảm? Ông chẳng trông cậy được vào đâu, đành nai lưng ra mà làm. Phải gồng gánh hết lên vai khiến ông ngày càng tiều tụy. Trông ông ốm đi thấy rõ, quầng thâm khắc sâu bên dưới đôi mắt đen đầy khắc khố.

Một hôm nào đó, cũng chẳng rõ là hôm nào, thằng Nghị nó được lệnh phải bịt mắt mà dắt Kỷ đến chỗ nào trông mập mờ lắm.

Đi miết, đi miết, đi muốn mòn luôn đôi giày mà vẫn chưa đến nơi. "Hình như thằng nhóc này dẫn tôi đi quanh nhà..."

Nhóc không cần dắt tôi đâu, tôi được huấn luyện để di chuyển trong điều kiện thiếu ánh sáng, chỉ cần lắng nghe âm thanh là được. Nhóc nói vị trí đi, tôi tự tìm! Không! Anh Phong đã dặn kĩ rồi, nhất định không được để anh thấy hay nghe bất cứ âm thanh nào cả! - nó vùng vằng. Nhóc máy móc vậy? Nhóc có bịt mắt thì miền là nơi quen thuộc tôi cũng mường tượng ra thôi. Ảnh dặn rồi! Dù anh có nói gì đi nữa cũng vô dụng! - nó vừa kéo tay cậu vừa bảo. Lúc này lời nói của nó chẳng còn lọt vào tai Khắc Kỷ nữa rồi. Thứ duy nhất khiến đôi tai ấy rung lên là tiếng nhạc ngân lắng đọng trong không gian im ắng.

Cậu vùng ra khỏi tay nó, chạy nhanh về phía có những nốt nhạc nhảy múa. Tiếng guitar cắm loa rất lớn, vang xa cả trăm mét nhưng Kỷ vẫn nghe rõ, rõ một thứ thanh âm dịu kì, đẹp đẽ nhất từng nghe trong đời. Cậu cắm đầu cắm cổ chạy, chẳng chú ý đến mọi thứ xung quanh, nhanh đến nỗi suýt thì vấp ngã.

"Tiếng guitar sao? Không phải! Không phải tiếng đàn mà là..." Tay vội vội vàng vàng giật phăng tấm khăn cản trở tầm nhìn.

- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday happy birthday... Happy birthday to you!

Khắc Kỷ lặng đi! Đôi mắt đã sớm nhòe nhoẹt, chẳng còn rõ lối. Má hồng ướt rồi.

- Chúc mừng sinh nhật em, Vương Khắc Kỷ! Em còn nhớ nơi này không? Đây là nơi tôi lần đầu nói chuyện cùng em, cũng là lần đầu trái tim tôi biết rung động là gì!

Anh giậm chân, tay thon gảy đàn, miệng cất tiếng hát:

- Lại mà nghe bài hát cho em ~ Xin đừng trách anh không hát hay ~ Đừng... (Cho - Ngọt)



Vẫn chưa hoàn thiện được câu thứ ba, cánh tay anh đã bị nắm chặt. Một lực cắn khủng khiếp đổ dồn vào đó khiến da bị tước rách, mạch máu vỡ tung.

Anh cắn răng, nén tiếng hét lại ở họng.

- Đừng làm vậy! Trông giống chó lắm!

Cổ áo anh đã bị túm chặt mà nhấc bổng lên. Chăng bao lâu sau, anh đã bị đè dưới đất, đánh túi bụi.

Tai Khắc Kỷ giờ chẳng còn nghe rõ lời anh, trong dư âm ngân vang của dây đàn vẫn còn rung lên ở trên đất, đầu cậu cứ vang vọng, lặp đi lặp lại cái giai điệu của bài chúc mừng sinh nhật.

Khốn kiếp! Sao anh dám lừa em? Sao lại không nói cho em biết? Anh có biết em đã khổ sở, quằn quại, đã buồn đau thế nào không? Đáng ghét! Đáng ghét! Đau tôi! Ký Kỷ, bình tĩnh! Những giọt nước mắt rơi ướt cả mặt anh. Khắc Kỷ không trả lời, tay vẫn không ngừng va chạm với gương mặt

lang tu.

Tôi mới biết họng tôi lành lại ngày trước thôi! Hôm nay sinh nhật em, đừng khóc mà, đừng có khóc... Lành một ngày rồi mà giờ mới nói. Chó chết! Em đánh chết anh! Ngự Phong biết, là anh sai. Con sói lớn cứ nằm vậy mà chịu trận. Anh cũng muốn nói cho cậu biết ngay khi vừa kiểm tra xong nhưng nhớ hôm nay sinh nhật cậu đành nén nhịn niềm vui sướng.

Cái đôi môi ngọt ngào ấy đã vêu lên nhưng vẫn lẩm bẩm lời bài hát:

- Đừng trách anh không khéo tay chơi đàn ~ Vì thật ra lâu không hát cho em ~ - anh vẫn cứ hát, mặc cho đôi môi đã chảy máu, răng trắng đã đỏ ngầu, thấm đẫm cả mu bàn tay của Khắc Kỷ.

Anh phải hát, tiếp tục hát, anh sợ chỉ cần bản thân ngừng lại thì nước mắt sẽ không kìm được mà tuôn rơi. "Em bé đúng là mỏng manh lắm, em khóc, tôi cũng muốn khóc nhưng tôi sợ em buồn..."



- Lâu không hát cho hai chúng ta ~ Những thứ không ai nói ra anh sợ quên ~

"Đúng là lâu rồi nhỉ! Cũng gần hết kì nghỉ Tết rồi tôi mới lại có dịp hát cho em nghe."

Anh hát thì cứ hát, cậu đánh vẫn không ngừng, nước mắt Kỷ cứ rơi lã chả hòa vào máu anh. Rát lắm! Rát trong tim...

Sau một thời gian, cậu đã trút được sự bực tức trong người, cuối cùng cũng ngưng. Quẹt vội giọt sương đọng lại trên cành liều mềm, Khắc Kỷ hỏi:

Hôm nay sinh nhật em sao? Kỷ ngốc không nhớ sinh nhật của mình hả? - mỗi lúc cất lời, cái vết thương trên môi anh lại nhói lên.

Ờ... không nhớ... Học nhanh thế lại không nhớ ngày sinh, quá tệ! Thì sao chứ? Giờ em mười bảy rồi, gọi em là anh đi! Không đấy! Em làm gì được tôi? Khắc Kỷ giơ tay, nắm đấm đã gần hạ xuống, cậu lại do dự. Nhìn gương mặt đẹp trai, tuấn tú đó bị bản thân đánh đến sưng vù, máu me tèm lem hết cả, cậu xót xa. Tay hạ xuống, cậu lo lắng xem xét những vết bầm, vết máu trên khuôn mặt kia rồi xuýt xoa:

Em xin lỗi... anh có đau không? Tôi cần lời cảm ơn chứ không phải lời xin lỗi! - anh đưa tay lau đi giọt nước còn tồn đọng dưới cằm cậu. Cảm ơn anh! Có lẽ đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà em được nhận từ trước đến nay! Đây đâu phải tất cả? Tôi còn một món quà đặc biệt khác nữa! Cái gì? Nè! - anh lấy từ trong túi quần một cây súng ngắn xịn xò đặt trong chiếc bao da mới toanh - Tặng em, khẩu súng được thiết kế riêng của nhà Angel of Death. Cậu nhận lấy, kéo súng ra khỏi bao. "Cái hình được khắc trên này..." Khắc Kỷ ôm đầu, ngã quy xuống đất. Dường như có thứ gì như những mũi kim cứ châm chích khắp sọ, cậu lảo đảo, đầu óc quay cuồng.

Anh luống cuống đỡ cậu:

Kỷ! Em sao vậy? Em không sao! Cái huy hiệu trên đó... hình như em thấy ở đâu rồi... Đây là biểu tượng riêng của băng, chỉ có những ai thuộc hàng ngũ tinh nhuệ mới được! Em ăn sinh nhật không? Hay tôi đưa em lên phòng nghỉ ngơi nhé?

- Cảm ơn! Chúng ta lên phòng đi! Nhưng không phải để em nghỉ ngơi, để chườm đá cho anh ấy! Trông cái mặt...

Chú chó lớn vẫy đuôi, hớn hở bảo:

Xấu lắm hả? Em đánh tôi ra nông nỗi này thì cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân đi! Khong co xลิน! Vay la rat xau sao? Em không có ý đó mà! - hình như cái mỏ hỗn của Kỷ lại đi lạc nữa rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook