Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Chương 32: Bạch ngọc trời ban.
AquariusAce
07/08/2024
### • Đính chính lại một chút để tránh có người hiểu lầm. Vết thương trên lưng mà trên mặt và ở bụng Khắc Kỷ là do bọn xã hội đen gây ra. Còn bọn học sinh kia chỉ "góp phần" làm những vết thương đó bị nhiễm trùng nặng và cũng bồi thêm vài vết bầm tím và vài vết xước trên mặt thôi. Bọn chúng cũng không biết là Khắc Kỷ đang bị thương nặng như vậy. Bởi thế đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn chúng. Mà có đổ hết lên cũng không sao, tác giả ghét, độc giả cũng thế! ( 3 )
### "Tụi bây động nhầm người rồi con ạ!" Có nhiều tiền đồng nghĩa bị đình chỉ còn có chút á? Vào trại cải tạo, học bạ bị đánh dấu đỏ, đừng hòng với tới bất kì một trường nào!
### Nếu đem đống lỗi ấy ra mà suy xét thì cũng phải đi tù năm đến mười năm. Nhưng khổ nỗi "ông bà già" chúng có tiền, cùng lắm chỉ có thể đưa chúng vào trại cải tạo. Mà đã lỡ làm thì phải làm cho đến cùng, trong trại, người của ông trùm vẫn đang chờ chúng đến. Cũng tại chúng đã động đến "vợ tương lai" của người mà tương lai sẽ trở thành ông trùm. (5)
### Chuyện gì có mặt Tần Cao Tuấn thì chậm nhất cũng hết ngày thôi, dăm ba chuyện cỏn con thế này, mấy tiếng là quá lâu. (T)
### Ngự Phong vừa ra khỏi tòa án, lập tức leo lên chiếc xe đen đã đỗ sẵn, vút nhanh đến bệnh viện. Vội vã sao? Hấp tập sao? Chẳng sao cả bởi anh đang đến với tình yêu của mình, là để trái tim dẫn lối nên không thể chậm trễ được. Anh không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa, anh nhớ cậu, rất nhớ Kỷ Kỷ của anh.### Đám mây trắng lượn giữa trời một gam xám dịu nhẹ bị làn tuyết dày phủ lên một sự mờ mịt, khó đoán, thế mà anh lại nhìn ra Khắc Kỷ. Có lẽ anh đang nhớ cậu, nhớ đến phát điên. ( 2
### Đêm qua, anh chưa ngủ được bao nhiêu, anh bận, bận chờ người anh yêu làm nhiệm vụ trở về. Đợi chờ... là hạnh phúc. Hạnh phúc khi được ôm em trong tay, khi được thấy khóe môi em tỏa sáng, khi ánh mắt em in dấu vào trong lòng... chỉ đơn giản thế thôi! (2)
### Hàng cây xanh ngày nào chỉ còn là những chiếc lá già nua rụng rời dưới sân song vẫn hiên ngang đứng giữa trời đất. Cho dù chỉ còn lại những cành lá xác xơ... đúng là mạnh mẽ...
### "Hứa Kiến Chương... anh ấy còn mạnh mẽ hơn cả tôi nữa... hahaha!" ( 2
### Y nhìn chàng trai đang thẩn thờ cười khổ, biết ý rời khỏi phòng. Y bước qua khỏi cánh cửa, không quên ngoái đầu mà đưa lời cho làn hơi lạnh đến tại Khắc Kỷ:
### - Nghỉ ngơi, chút anh quay lại đưa em vào phòng hậu phẫu.
### Khắc Kỷ không nghe lời y nói, tâm trí cậu mơ màng quay về khoảng thời gian khi cậu mới chập chững bước đi trên con đường đầy gai nhọn. Có lẽ, Kiến Chương đã trải một tấm thảm mỏng lên con đường đó. Dù không khiến đôi chân không còn tổn thương nhưng ít nhiều khiến mỗi bước đi nhẹ nhàng và dễ dàng hơn.
### Có phải y đã yêu cậu rồi không? Một tình yêu không có hồi đáp... (3
### May mà Khắc Kỷ không nhận ra điều đó, cậu không có sự tinh tế trong tình yêu. Nó là nhược điểm nhưng ngược lại lại là ưu điểm. Tại sao ư? Bởi vì cậu không biết thì sẽ không đau, không áy náy và sẽ tiếp tục yêu một người con trai khác - Tần Ngự Phong.
mực khiến mắt cậu nhòa đi nhưng cậu vẫn nhìn. Như thể là ánh mặt trời trên cao kia, dù là khiến ta đau mắt nhưng tất cả vẫn đều hướng về. "Tại sao không hướng về phía mặt trời mà cứ phải lùi về phía bóng tối nhỉ?"
### Khắc Kỷ nghĩ thông suốt rồi, cậu không muốn phiền não nữa. Tại sao người ta là người trong cuộc vẫn vui vẻ, lạc quan mà bản thân ta phải sầu? Cậu nằm xuống bàn phẫu thuật, thở hắt ra một hơi dài rồi từ từ nhắm mắt. Ngủ thôi, đêm qua vẫn chưa chợp mắt được bao lâu cả. (2)
### Khắc Kỷ khó khăn kéo căng hai mí mắt đang dính chặt vào nhau, cảnh tương trước mắt khiến tim cậu giật thật. (2)
### - Mày làm trò gì vậy? Đau tim vãi! - Khắc Kỷ đặt tay lên ngực, cảm nhân trái tim mình đang thổn thức. "Liệu có phải vì giật mình hay không?"
### Quay lại lúc Khắc Kỷ chìm vào giấc ngủ, cũng có thể đã mê man trong cơn sốt li bì. Người bác sĩ trẻ tuổi quay lại và đưa cậu đến phòng hậu phẫu.
### Mọi chuyện xảy ra, Khắc Kỷ đều lờ mờ nhìn thấy nhưng cậu không nhớ được điều gì, chỉ mơ mơ màng màng biết một thời gian sau, cậu được đưa trở lại phòng bệnh.
Băng qua làn tuyết trắng ngần, chiếc xe đen nổi bật lên một cách đầy huyền bí khiến một ngày trở nên thật thú vị.
- Tuyết rơi rồi! Dày hơn những hôm kia nữa!
Lũ trẻ nhìn ra ngoài cửa sổ để trông đợi điều gì ở cái thời tiết giá buốt này chứ? Tuyết! Chính là nó! Tưởng chừng nó sẽ chẳng đến một cách lớn lao và vĩ đại thế đâu, cũng chỉ nghĩ rằng chỉ vài bông tuyết nhỏ sẽ nô đùa hết tháng ngày thế thôi. Lũ trẻ cũng đã chán ngán phải chờ đợi lắm rồi, chúng không muốn nhìn mãi màn tuyết mỏng manh rơi ngoài khi nữa. Vậy mà nó lại đến lúc mọi người dần lãng quên.
Ngư Phong đứng trước cánh cổng rộng lớn của bệnh viên, không quên dẫn hai vệ sĩ trở lại trường lấy đồ cho Khắc Kỷ và anh. Lúc anh đến nơi thì cậu vẫn nằm trong phòng hậu phẫu, anh không được phép vào bởi đây là phòng vô trùng mà với bàn tay nhuốm máu này thì... (2)
Anh đến phòng vệ sinh để rửa tay, anh đã rửa rất kĩ, đã dùng rất nhiều xà phòng nhưng quả nhiên không thể nào sạch được. Tay anh bẩn đấy thì có làm sao? Chỉ cần Khắc Kỷ vẫn yêu anh, vẫn bảo vệ anh như cái hôm cậu đồng ý lời tỏ tình... "Kỷ Kỷ của tôi là người mạnh mẽ thế đấy!" (2)
Mãi đến lâu sau, Khắc Kỷ mới được quay về phòng bệnh. Đáng lí ra những bước phẫu thuật, hậu phẫu phải có sự đồng ý của người giám hộ song cái bệnh viện này đã nhìn mặt người đàn ông tên Tần Cao Tuấn ấy đến lớn rồi, dù không có mặt thì họ vẫn chắc chắn ông đồng ý phẫu thuật mà không quan trọng kết quả. (1
Bởi ông có nhiều tiền và cũng có nhiều người, chết một cũng có cả mười người muốn vào thay. Nhưng con thì ông chỉ có mỗi hai đứa, ông không muốn lần nữa mất đi một thành viên nào trong gia đình này đâu. Nếu Khắc Kỷ có mệnh hệ gì chắc bệnh viện sẽ không sống nổi qua ngày mai... (29
Ngự Phong không khóc khi nhìn em bé sốt cao đang nằm trên giường bởi anh biết mọi chuyện rồi sẽ ổn, anh tin Kỷ Kỷ của anh. Sau bao lần bị đánh thừa sống thiếu chết, con người kiên cường ấy vẫn vui vẻ cười đùa với anh kia mà.
Bàn tay thon dài, nõn nà đang nằm im lìm trên tấm chăn mỏng khẽ rung động. Nó làm chàng trai to cao đang gật gù kế bên bừng tỉnh hẳn. Đó là dấu hiệu khiến Ngự Phong phải chuẩn bị cho trò đùa của mình.
### "Tụi bây động nhầm người rồi con ạ!" Có nhiều tiền đồng nghĩa bị đình chỉ còn có chút á? Vào trại cải tạo, học bạ bị đánh dấu đỏ, đừng hòng với tới bất kì một trường nào!
### Nếu đem đống lỗi ấy ra mà suy xét thì cũng phải đi tù năm đến mười năm. Nhưng khổ nỗi "ông bà già" chúng có tiền, cùng lắm chỉ có thể đưa chúng vào trại cải tạo. Mà đã lỡ làm thì phải làm cho đến cùng, trong trại, người của ông trùm vẫn đang chờ chúng đến. Cũng tại chúng đã động đến "vợ tương lai" của người mà tương lai sẽ trở thành ông trùm. (5)
### Chuyện gì có mặt Tần Cao Tuấn thì chậm nhất cũng hết ngày thôi, dăm ba chuyện cỏn con thế này, mấy tiếng là quá lâu. (T)
### Ngự Phong vừa ra khỏi tòa án, lập tức leo lên chiếc xe đen đã đỗ sẵn, vút nhanh đến bệnh viện. Vội vã sao? Hấp tập sao? Chẳng sao cả bởi anh đang đến với tình yêu của mình, là để trái tim dẫn lối nên không thể chậm trễ được. Anh không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa, anh nhớ cậu, rất nhớ Kỷ Kỷ của anh.### Đám mây trắng lượn giữa trời một gam xám dịu nhẹ bị làn tuyết dày phủ lên một sự mờ mịt, khó đoán, thế mà anh lại nhìn ra Khắc Kỷ. Có lẽ anh đang nhớ cậu, nhớ đến phát điên. ( 2
### Đêm qua, anh chưa ngủ được bao nhiêu, anh bận, bận chờ người anh yêu làm nhiệm vụ trở về. Đợi chờ... là hạnh phúc. Hạnh phúc khi được ôm em trong tay, khi được thấy khóe môi em tỏa sáng, khi ánh mắt em in dấu vào trong lòng... chỉ đơn giản thế thôi! (2)
### Hàng cây xanh ngày nào chỉ còn là những chiếc lá già nua rụng rời dưới sân song vẫn hiên ngang đứng giữa trời đất. Cho dù chỉ còn lại những cành lá xác xơ... đúng là mạnh mẽ...
### "Hứa Kiến Chương... anh ấy còn mạnh mẽ hơn cả tôi nữa... hahaha!" ( 2
### Y nhìn chàng trai đang thẩn thờ cười khổ, biết ý rời khỏi phòng. Y bước qua khỏi cánh cửa, không quên ngoái đầu mà đưa lời cho làn hơi lạnh đến tại Khắc Kỷ:
### - Nghỉ ngơi, chút anh quay lại đưa em vào phòng hậu phẫu.
### Khắc Kỷ không nghe lời y nói, tâm trí cậu mơ màng quay về khoảng thời gian khi cậu mới chập chững bước đi trên con đường đầy gai nhọn. Có lẽ, Kiến Chương đã trải một tấm thảm mỏng lên con đường đó. Dù không khiến đôi chân không còn tổn thương nhưng ít nhiều khiến mỗi bước đi nhẹ nhàng và dễ dàng hơn.
### Có phải y đã yêu cậu rồi không? Một tình yêu không có hồi đáp... (3
### May mà Khắc Kỷ không nhận ra điều đó, cậu không có sự tinh tế trong tình yêu. Nó là nhược điểm nhưng ngược lại lại là ưu điểm. Tại sao ư? Bởi vì cậu không biết thì sẽ không đau, không áy náy và sẽ tiếp tục yêu một người con trai khác - Tần Ngự Phong.
mực khiến mắt cậu nhòa đi nhưng cậu vẫn nhìn. Như thể là ánh mặt trời trên cao kia, dù là khiến ta đau mắt nhưng tất cả vẫn đều hướng về. "Tại sao không hướng về phía mặt trời mà cứ phải lùi về phía bóng tối nhỉ?"
### Khắc Kỷ nghĩ thông suốt rồi, cậu không muốn phiền não nữa. Tại sao người ta là người trong cuộc vẫn vui vẻ, lạc quan mà bản thân ta phải sầu? Cậu nằm xuống bàn phẫu thuật, thở hắt ra một hơi dài rồi từ từ nhắm mắt. Ngủ thôi, đêm qua vẫn chưa chợp mắt được bao lâu cả. (2)
### Khắc Kỷ khó khăn kéo căng hai mí mắt đang dính chặt vào nhau, cảnh tương trước mắt khiến tim cậu giật thật. (2)
### - Mày làm trò gì vậy? Đau tim vãi! - Khắc Kỷ đặt tay lên ngực, cảm nhân trái tim mình đang thổn thức. "Liệu có phải vì giật mình hay không?"
### Quay lại lúc Khắc Kỷ chìm vào giấc ngủ, cũng có thể đã mê man trong cơn sốt li bì. Người bác sĩ trẻ tuổi quay lại và đưa cậu đến phòng hậu phẫu.
### Mọi chuyện xảy ra, Khắc Kỷ đều lờ mờ nhìn thấy nhưng cậu không nhớ được điều gì, chỉ mơ mơ màng màng biết một thời gian sau, cậu được đưa trở lại phòng bệnh.
Băng qua làn tuyết trắng ngần, chiếc xe đen nổi bật lên một cách đầy huyền bí khiến một ngày trở nên thật thú vị.
- Tuyết rơi rồi! Dày hơn những hôm kia nữa!
Lũ trẻ nhìn ra ngoài cửa sổ để trông đợi điều gì ở cái thời tiết giá buốt này chứ? Tuyết! Chính là nó! Tưởng chừng nó sẽ chẳng đến một cách lớn lao và vĩ đại thế đâu, cũng chỉ nghĩ rằng chỉ vài bông tuyết nhỏ sẽ nô đùa hết tháng ngày thế thôi. Lũ trẻ cũng đã chán ngán phải chờ đợi lắm rồi, chúng không muốn nhìn mãi màn tuyết mỏng manh rơi ngoài khi nữa. Vậy mà nó lại đến lúc mọi người dần lãng quên.
Ngư Phong đứng trước cánh cổng rộng lớn của bệnh viên, không quên dẫn hai vệ sĩ trở lại trường lấy đồ cho Khắc Kỷ và anh. Lúc anh đến nơi thì cậu vẫn nằm trong phòng hậu phẫu, anh không được phép vào bởi đây là phòng vô trùng mà với bàn tay nhuốm máu này thì... (2)
Anh đến phòng vệ sinh để rửa tay, anh đã rửa rất kĩ, đã dùng rất nhiều xà phòng nhưng quả nhiên không thể nào sạch được. Tay anh bẩn đấy thì có làm sao? Chỉ cần Khắc Kỷ vẫn yêu anh, vẫn bảo vệ anh như cái hôm cậu đồng ý lời tỏ tình... "Kỷ Kỷ của tôi là người mạnh mẽ thế đấy!" (2)
Mãi đến lâu sau, Khắc Kỷ mới được quay về phòng bệnh. Đáng lí ra những bước phẫu thuật, hậu phẫu phải có sự đồng ý của người giám hộ song cái bệnh viện này đã nhìn mặt người đàn ông tên Tần Cao Tuấn ấy đến lớn rồi, dù không có mặt thì họ vẫn chắc chắn ông đồng ý phẫu thuật mà không quan trọng kết quả. (1
Bởi ông có nhiều tiền và cũng có nhiều người, chết một cũng có cả mười người muốn vào thay. Nhưng con thì ông chỉ có mỗi hai đứa, ông không muốn lần nữa mất đi một thành viên nào trong gia đình này đâu. Nếu Khắc Kỷ có mệnh hệ gì chắc bệnh viện sẽ không sống nổi qua ngày mai... (29
Ngự Phong không khóc khi nhìn em bé sốt cao đang nằm trên giường bởi anh biết mọi chuyện rồi sẽ ổn, anh tin Kỷ Kỷ của anh. Sau bao lần bị đánh thừa sống thiếu chết, con người kiên cường ấy vẫn vui vẻ cười đùa với anh kia mà.
Bàn tay thon dài, nõn nà đang nằm im lìm trên tấm chăn mỏng khẽ rung động. Nó làm chàng trai to cao đang gật gù kế bên bừng tỉnh hẳn. Đó là dấu hiệu khiến Ngự Phong phải chuẩn bị cho trò đùa của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.