Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Chương 74: Đòn bẫy tâm lý
AquariusAce
23/09/2024
Những người công an gần đó thoáng chút lúng túng khi đối diện với ánh nhìn ấy, ánh mắt dường như bị cuốn vào cái nhìn đầy ma lực của cậu. Nhưng họ nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp và tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Bầu không khí căng thẳng được duy trì, nhưng rõ ràng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Khắc Kỷ đã khiến mọi thứ như ngừng lại.
- Chúng ta làm việc được chưa? - giọng nói lạnh nhạt, vô cảm của cậu vang lên, kéo tất cả trở về thực tại. Cậu không chỉ là một kẻ tội phạm nguy hiếm mà còn rất thông minh, biết rõ vị thế của mình.
May mắn cho cậu, công an không có đủ bằng chứng để buộc tội giết người. Những gì họ có chỉ là lời khai mơ hồ của nhân chứng về vụ xả súng kể trên.
Hệ thống pháp luật, dù chặt chẽ, vẫn có những lỗ hổng mà những kẻ như Khắc Kỷ biết cách lợi dụng. Miễn không có bằng chứng rõ ràng, tên xã hội đen họ Vương vẫn được xem như vô tội.
Một viên công an chỉ tay về phía đống xác:
- Còng tay những kẻ kia lại, đưa lên xe! - rồi ông tự mình còng tay Khắc Kỷ và dẫn cậu đến chiếc xe riêng.
Bọn tội phạm còn lại bị cáo buộc với tội danh chế tạo, vận chuyển, tàng trữ, sử dụng, mua bán trái phép vũ khí, lần lượt bị đưa lên xe tải. Khắc Kỷ, nghi phạm chính trong các vụ giết người gần đây, bị áp giải đến trại tạm giam để thẩm vấn trước khi đưa ra xét xử.
Ánh nắng trưa hè rực rỡ chiếu xuống sân trường, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cảnh tượng oai hùng diễn ra trước mắt. Cả chục chiếc xe tải áp giải tội phạm cứng cáp như những pháo đài di động, xếp thành một hàng dài đầy uy lực trên nền sân xi măng. Đèn xanh đỏ chớp nháy liên hồi, tạo ra một không khí căng thắng và hừng hực, như báo hiệu một sự kiện không thế bỏ qua.
Những chiếc xe, mỗi chiếc được trang bị lưới sắt, cửa dày và các biện pháp an ninh nghiêm ngặt, đứng sừng sững như những con quái thú sẵn sàng nuốt chửng mọi nguy hiểm. Tiếng động cơ xe rền vang như tiếng trống trận, phá tan không gian yên tĩnh vốn có của sân trường. Không ai dám đến gần, nhưng mọi người đều bị thu hút bởi sự trang nghiêm, mạnh mẽ mà cảnh tượng này tạo ra.
Lực lượng công an với trang phục chỉnh tề, vũ khí đầy đủ, di chuyển dọc theo hàng xe, ánh mắt kiên định và tập trung, tạo nên một hàng rào bảo vệ kiên cố. Sự phối hợp nhịp nhàng, từng bước chân vững chắc và những mệnh lệnh rõ ràng vang lên trong không khí làm tăng thêm cảm giác quyền lực và sự kiểm soát tuyệt đối.
Tiếng xích còng va vào nhau từ những tên tội phạm bị áp giải lên xe, càng làm cho khung cảnh thêm phần căng thẳng. Dưới nắng trưa chói chang, cảnh tượng ấy như một bộ phim hành động thực thụ, nơi mà sự dũng mãnh và uy quyền của lực lượng công an lấn át mọi thứ.
Cả sân trường như bị bao trùm bởi một không khí oai hùng, nơi những chiếc xe tải áp giải tội phạm, cùng với lực lượng công an đứng cạnh, thể hiện rõ sức mạnh và kỷ cương của pháp luật.
Chỉ một lát sau, lực lượng cứu hỏa cũng được điều động đến để xử lý đám cháy giữa sân trường.
Khắc Kỷ khom người bước lên xe, vẫn không quên nhìn lại, cười nhẹ với một người đứng từ xa.
[Vài ngày tới sẽ không thấy nụ cười của em đâu, cố gắng chịu đựng nhé!]
(Tạm biệt em bé...] - Ngự Phong buồn thiu vẫy tay chào. Anh đứng đó, nhìn theo đoàn xe dài dần khuất xa khỏi tầm mắt, biến mất giữa dòng đời hối hả của thành phố. Dòng xe cộ tấp nập chậm lại, nhường đường cho đoàn xe công an đang áp giải bọn tội phạm.
•----
Trên xe.
Viên công an ngồi ở ghế phụ nhìn chăm chăm vào Khắc Kỷ qua gương chiếu hậu, dò xét từng cử chỉ của cậu, giọng cố giữ vẻ thân thiện nhưng không che giấu được sự dò xét:
- Angel of Death... băng đó giờ mạnh lắm nhỉ? Đủ để khiến vài tên sợ tới mức không dám hé răng nửa lời.
Khắc Kỷ, không hề tỏ ra nao núng, ngả người vào ghế xe, đôi mắt ánh lên sự thản nhiên như thể cậu đã dự đoán được câu hỏi này từ trước, nhìn xa xăm về phía cửa sổ.
Cậu không vội trả lời, thay vào đó nhìn thoáng qua chiếc máy ghi âm nhấp nháy ánh đỏ trên bảng điều khiển.
Ngón tay vô tình mân mê chiếc còng, nghe tiếng kim loại va vào nhau leng keng, tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ám ảnh. Một nụ cười thoáng qua trên môi, lạnh lùng mà đầy thách thức.
- Chú thích nói chuyện phiếm nhỉ? - Khắc Kỷ lên tiếng, giọng nói kéo dài, bình thản. - Nhưng nếu chú muốn nghe về những điều đồn thổi, thì tôi e là chú phải thất vọng rồi.
Viên công an nhếch môi, cố giữ thái độ ôn hòa nhưng không giấu được sự cảnh giác trong ánh mắt.
- Nhóc nghĩ chúng tôi không biết gì sao? Chúng tôi đã theo dõi Angel of Death lâu rồi. Chỉ cần một lời khai từ nhóc, tất cả sẽ kết thúc sớm thôi.
Khắc Kỷ bật cười khẽ, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh:
- Kết thúc? Chú nghĩ thế thật à? Pháp luật không làm việc dựa trên cảm tính. Không có bằng chứng, không có tội.
Tôi chắc chú hiếu điều đó rõ hơn tôi.
Viên công an cảm nhận được sự cứng cỏi trong từng lời của Khắc Kỷ, nhíu mày. Ông không ngờ rằng đối mặt với một thanh niên trẻ như Khắc Kỷ lại khó đến vậy. Cậu không chỉ thông minh mà còn rất am hiểu cách vận hành của hệ thống pháp luật. Không hề tỏ ra lo lắng hay bối rối trước áp lực.
- Nhóc thông minh đấy, nhưng đừng quên, không phải tất cả mọi thứ đều cần bằng chứng trực tiếp. - ông ta nhìn
Khắc Kỷ, đôi mắt lóe lên tia sắc bén. - Một khi chúng tôi xâu chuỗi mọi thứ lại, nhóc sẽ không còn đường thoát.
Khắc Kỷ vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt trên môi, khẽ nghiêng đầu nhìn qua gương chiếu hậu:
- Có thế. Nhưng cho đến khi chú thực sự tìm ra thứ gì đó, tôi chỉ là một công dân bình thường, đang hợp tác với công an theo đúng nghĩa vụ của bản thân.
Viên công an trầm ngâm, nhíu mày nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Khắc Kỷ qua gương, thấy rõ sự tỉnh táo và sự bình tĩnh đến khó chịu trong từng lời cậu nói. Ông hiểu rõ, đối với những kẻ như Khắc Kỷ, chỉ dùng lời lẽ đe dọa hay mớm lời sẽ không bao giờ có tác dụng. Cậu quá tỉnh táo, quá sắc sảo để mắc vào những bẫy tâm lý đơn giản.
- Vậy thì... chuyện này sẽ dài lắm đấy. - ông ta nói với giọng trầm hơn, mắt nhìn về phía cổng trại tạm giam đang dần hiện ra trước mắt.
Khắc Kỷ nhún vai, không tỏ ra quan tâm:
- Tôi có thời gian mà. Quan trọng là ở chú thôi.
Chiếc xe dừng lại trước cổng trại tạm giam, không gian trở nên nặng nề. Viên công an xuống xe, mở cửa cho Khắc Kỷ, nhưng trước khi bước ra, Khắc Kỷ quay đầu nhìn ông một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh nhưng vần rất tự tin.
Bầu không khí căng thẳng được duy trì, nhưng rõ ràng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Khắc Kỷ đã khiến mọi thứ như ngừng lại.
- Chúng ta làm việc được chưa? - giọng nói lạnh nhạt, vô cảm của cậu vang lên, kéo tất cả trở về thực tại. Cậu không chỉ là một kẻ tội phạm nguy hiếm mà còn rất thông minh, biết rõ vị thế của mình.
May mắn cho cậu, công an không có đủ bằng chứng để buộc tội giết người. Những gì họ có chỉ là lời khai mơ hồ của nhân chứng về vụ xả súng kể trên.
Hệ thống pháp luật, dù chặt chẽ, vẫn có những lỗ hổng mà những kẻ như Khắc Kỷ biết cách lợi dụng. Miễn không có bằng chứng rõ ràng, tên xã hội đen họ Vương vẫn được xem như vô tội.
Một viên công an chỉ tay về phía đống xác:
- Còng tay những kẻ kia lại, đưa lên xe! - rồi ông tự mình còng tay Khắc Kỷ và dẫn cậu đến chiếc xe riêng.
Bọn tội phạm còn lại bị cáo buộc với tội danh chế tạo, vận chuyển, tàng trữ, sử dụng, mua bán trái phép vũ khí, lần lượt bị đưa lên xe tải. Khắc Kỷ, nghi phạm chính trong các vụ giết người gần đây, bị áp giải đến trại tạm giam để thẩm vấn trước khi đưa ra xét xử.
Ánh nắng trưa hè rực rỡ chiếu xuống sân trường, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cảnh tượng oai hùng diễn ra trước mắt. Cả chục chiếc xe tải áp giải tội phạm cứng cáp như những pháo đài di động, xếp thành một hàng dài đầy uy lực trên nền sân xi măng. Đèn xanh đỏ chớp nháy liên hồi, tạo ra một không khí căng thắng và hừng hực, như báo hiệu một sự kiện không thế bỏ qua.
Những chiếc xe, mỗi chiếc được trang bị lưới sắt, cửa dày và các biện pháp an ninh nghiêm ngặt, đứng sừng sững như những con quái thú sẵn sàng nuốt chửng mọi nguy hiểm. Tiếng động cơ xe rền vang như tiếng trống trận, phá tan không gian yên tĩnh vốn có của sân trường. Không ai dám đến gần, nhưng mọi người đều bị thu hút bởi sự trang nghiêm, mạnh mẽ mà cảnh tượng này tạo ra.
Lực lượng công an với trang phục chỉnh tề, vũ khí đầy đủ, di chuyển dọc theo hàng xe, ánh mắt kiên định và tập trung, tạo nên một hàng rào bảo vệ kiên cố. Sự phối hợp nhịp nhàng, từng bước chân vững chắc và những mệnh lệnh rõ ràng vang lên trong không khí làm tăng thêm cảm giác quyền lực và sự kiểm soát tuyệt đối.
Tiếng xích còng va vào nhau từ những tên tội phạm bị áp giải lên xe, càng làm cho khung cảnh thêm phần căng thẳng. Dưới nắng trưa chói chang, cảnh tượng ấy như một bộ phim hành động thực thụ, nơi mà sự dũng mãnh và uy quyền của lực lượng công an lấn át mọi thứ.
Cả sân trường như bị bao trùm bởi một không khí oai hùng, nơi những chiếc xe tải áp giải tội phạm, cùng với lực lượng công an đứng cạnh, thể hiện rõ sức mạnh và kỷ cương của pháp luật.
Chỉ một lát sau, lực lượng cứu hỏa cũng được điều động đến để xử lý đám cháy giữa sân trường.
Khắc Kỷ khom người bước lên xe, vẫn không quên nhìn lại, cười nhẹ với một người đứng từ xa.
[Vài ngày tới sẽ không thấy nụ cười của em đâu, cố gắng chịu đựng nhé!]
(Tạm biệt em bé...] - Ngự Phong buồn thiu vẫy tay chào. Anh đứng đó, nhìn theo đoàn xe dài dần khuất xa khỏi tầm mắt, biến mất giữa dòng đời hối hả của thành phố. Dòng xe cộ tấp nập chậm lại, nhường đường cho đoàn xe công an đang áp giải bọn tội phạm.
•----
Trên xe.
Viên công an ngồi ở ghế phụ nhìn chăm chăm vào Khắc Kỷ qua gương chiếu hậu, dò xét từng cử chỉ của cậu, giọng cố giữ vẻ thân thiện nhưng không che giấu được sự dò xét:
- Angel of Death... băng đó giờ mạnh lắm nhỉ? Đủ để khiến vài tên sợ tới mức không dám hé răng nửa lời.
Khắc Kỷ, không hề tỏ ra nao núng, ngả người vào ghế xe, đôi mắt ánh lên sự thản nhiên như thể cậu đã dự đoán được câu hỏi này từ trước, nhìn xa xăm về phía cửa sổ.
Cậu không vội trả lời, thay vào đó nhìn thoáng qua chiếc máy ghi âm nhấp nháy ánh đỏ trên bảng điều khiển.
Ngón tay vô tình mân mê chiếc còng, nghe tiếng kim loại va vào nhau leng keng, tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ám ảnh. Một nụ cười thoáng qua trên môi, lạnh lùng mà đầy thách thức.
- Chú thích nói chuyện phiếm nhỉ? - Khắc Kỷ lên tiếng, giọng nói kéo dài, bình thản. - Nhưng nếu chú muốn nghe về những điều đồn thổi, thì tôi e là chú phải thất vọng rồi.
Viên công an nhếch môi, cố giữ thái độ ôn hòa nhưng không giấu được sự cảnh giác trong ánh mắt.
- Nhóc nghĩ chúng tôi không biết gì sao? Chúng tôi đã theo dõi Angel of Death lâu rồi. Chỉ cần một lời khai từ nhóc, tất cả sẽ kết thúc sớm thôi.
Khắc Kỷ bật cười khẽ, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh:
- Kết thúc? Chú nghĩ thế thật à? Pháp luật không làm việc dựa trên cảm tính. Không có bằng chứng, không có tội.
Tôi chắc chú hiếu điều đó rõ hơn tôi.
Viên công an cảm nhận được sự cứng cỏi trong từng lời của Khắc Kỷ, nhíu mày. Ông không ngờ rằng đối mặt với một thanh niên trẻ như Khắc Kỷ lại khó đến vậy. Cậu không chỉ thông minh mà còn rất am hiểu cách vận hành của hệ thống pháp luật. Không hề tỏ ra lo lắng hay bối rối trước áp lực.
- Nhóc thông minh đấy, nhưng đừng quên, không phải tất cả mọi thứ đều cần bằng chứng trực tiếp. - ông ta nhìn
Khắc Kỷ, đôi mắt lóe lên tia sắc bén. - Một khi chúng tôi xâu chuỗi mọi thứ lại, nhóc sẽ không còn đường thoát.
Khắc Kỷ vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt trên môi, khẽ nghiêng đầu nhìn qua gương chiếu hậu:
- Có thế. Nhưng cho đến khi chú thực sự tìm ra thứ gì đó, tôi chỉ là một công dân bình thường, đang hợp tác với công an theo đúng nghĩa vụ của bản thân.
Viên công an trầm ngâm, nhíu mày nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Khắc Kỷ qua gương, thấy rõ sự tỉnh táo và sự bình tĩnh đến khó chịu trong từng lời cậu nói. Ông hiểu rõ, đối với những kẻ như Khắc Kỷ, chỉ dùng lời lẽ đe dọa hay mớm lời sẽ không bao giờ có tác dụng. Cậu quá tỉnh táo, quá sắc sảo để mắc vào những bẫy tâm lý đơn giản.
- Vậy thì... chuyện này sẽ dài lắm đấy. - ông ta nói với giọng trầm hơn, mắt nhìn về phía cổng trại tạm giam đang dần hiện ra trước mắt.
Khắc Kỷ nhún vai, không tỏ ra quan tâm:
- Tôi có thời gian mà. Quan trọng là ở chú thôi.
Chiếc xe dừng lại trước cổng trại tạm giam, không gian trở nên nặng nề. Viên công an xuống xe, mở cửa cho Khắc Kỷ, nhưng trước khi bước ra, Khắc Kỷ quay đầu nhìn ông một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh nhưng vần rất tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.