Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Chương 63: Gọi cha sao?
AquariusAce
04/09/2024
'Em là Hắc Tướng quân, là tượng trưng cho âm, là đêm đen lung linh, huyền ảo lại ma mị, đầy tà khí. Tôi là Bạch Tướng quân, là tượng trưng cho dương, là ngày sáng rực rỡ, là ánh trời trong trẻo, lấp lánh lại chói chang.
Tôi và em là hai thế đối lập nhưng lại luôn song hành cùng nhau. Nếu không có màn đêm u tối, làm sao có ánh dương rạng ngời? Nếu không có kẻ chết, làm sao có người được sinh ra?
Đời vốn là vậy, luôn có hai mặt đối nghịch nhau nhưng mãi đến khi hòa làm một mới trở thành một biểu tượng hoàn hảo. Giống như tôi và em, dù đời đã định duyên kiếp trái ngang, nhưng đã hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Cuộc sống vẫn luôn biến đổi, chẳng thể vĩnh hằng bất biến nhưng tình yêu mà tôi dành cho em là thứ thiên thu, chí tử bất du. Mỗi một ngày ở bên em, tôi lại nhận ra tình yêu của tôi càng sâu đậm. Dù cho thiên hoang địa lão, tôi nguyện nhất sanh nhất thế yêu em, đến khi bạch đầu giai lão vẫn nguyện ý chung tình!
Khắc Kỷ đọc xong thì cười trừ, đặt mảnh giấy vào lòng anh mà bảo:
- Năm chữ thôi: Biệt ngôn chi quả táo (1)! Mà hình như anh lạc đề rồi đúng không?
(1) Biệt ngôn chi quả táo: nói trước bước không qua.
Cậu tin anh song một kẻ thực tế nào thể tin lời sơn minh hải thệ đường mật?
[Được! Vậy tôi sẽ chứng minh cho em thấy! Lời tôi nói ắt khắc cốt ghi tâm. Mà tóm lại là vì nó có màu lông đen với trắng, thêm nữa, nó là con chúng ta, tất tên phải mang danh tôi và em!]
- Ờ ờ. Vậy gọi nó là Hắc Bạch đi có được không?
Cậu thấy anh thật rườm rà và phiền phức!
[Dạ! Vậy giờ chúng ta khui lì xì nhé?
- Ờ - cậu đáp hững hờ.
Khắc Kỷ móc trong túi quần ra cái phong bao đen thui in chìm rồng phượng, nó khá mỏng nhỉ?
[Cha thiên vị, sao của tôi dày mà của em lại mỏng như thế.]
"Dẫu sao tôi cũng chỉ là kẻ dư thừa.." Cậu thầm nghĩ, mặt vẫn vô cảm, leo lên giường, dựa vào bờ vai rộng thoải mái. Đầu trên vai anh, Kỷ như trẻ lại chục tuổi.
'Em bé lại buồn sao?' Anh viết ra giấy, gấp bốn lại, rụt rè dúi dúi vào tay cậu ngỏ ý nài nỉ. Đúng là cún lớn giỏi làm nũng nhất.
Kẻ vụng về kia nhận lấy, đọc từng nét chữ vội vàng mà quay sang anh. Cậu im lặng, dùng ngôn ngữ kí hiệu để giấu che sự thẹn thùng.
[Được ở cạnh anh, em vui lắm!]
[Vậy cười lên đi, có được không?]
[Không cười đâu, cười chảy nước mắt đấy! Xấu lắm!] - mũi cậu ửng đỏ, lời nói thốt ra thật ngây thơ, hồn nhiên lại man mác buồn.
[Vậy cứ gục đầu lên bờ vai này đi! Tôi không bảo vệ được em nhưng hứa sẽ chăm sóc em chu đáo! Nếu có làm em buồn, tôi sẽ bị Kỷ đánh nhừ tử: Móc ngoéo.] - anh đưa ngón út ra trước mặt cậu.
[Không đánh đâu, đánh anh đau thì em đau lắm! Nhưng hứa không được làm em buồn đấy! Em dễ tổn thương lắm!] - cậu móc ngón út của mình vào ngón tay dài có vài vết chai kia, nói - [Anh là đồ trẻ con!]
Khắc Kỷ dễ tổn thương thật, nhạy cảm thật nhưng trường đời đã dạy cậu phải gồng lên mà bảo vệ chính mình. Có phải rất giống loài hoa đỏ gai góc lại kiêu sa?
Ngự Phong nghe vậy thì vui như sáo, cơ mà sáo này bị câm...
[Vậy tôi khui nhé?
[Vâng!]
"Sao em ngoan thế nhỉ? Tôi sợ... sợ bản thân sẽ xịt máu mũi mất!" Anh chà chà nơi cánh mũi rồi cẩn thận mở bao lì xì ra.
Cả hai vẫn cứ im lặng, nói chuyện bằng loại ngôn ngữ kí hiệu nhẹ nhàng, tình cảm. Có phải đây là ngôn ngữ của tình yêu không? Tại sao có thể ấm áp, dịu êm đến như thế?
Cái mảnh giấy nhỏ để đóng bao vừa bung, đống tiền đã như được giải thoát mà tuôn trào ra ngoài.
Cả hai cùng chia nhau đếm, tổng cộng tám mươi tờ một đô là khoảng hai triệu.
[Anh xem có tờ giấy gì kìa!]
[Là lời chúc, để anh xem!]
'Mong cho con tìm được nửa còn lại!
- Hả? - Khắc Kỷ đọc xong không kiềm được mà thốt lời, cậu bổ ngửa ra phía sau.
Một bàn tay mềm mại nhẹ nâng tấm lưng đầy những vết thương đang rỉ máu thấm đẫm băng trắng.
[Lời chúc này tôi lỡ nẫng tay trên rồi, làm sao đây?]
- Ai mà biết được! - Khắc Kỷ ra vẻ giận dỗi.
Em bé cũng biết dỗi đấy, đừng có đùa!
'Tôi sẽ cho em một danh phận mà, chẳng qua em không muốn cho người khác biết thôi!' Anh toát mồ hôi lạnh, viết những lời muốn nói ra giấy rồi đến đấm bóp lưng cho Kỷ yêu.
- Hù! - cậu quay lưng hét to - Giật mình chưa?
Anh ngã ra giường êm, cười lăn cười bò.
[Đồ trẻ con!]
- Ờ đấy, thì sao nào? Đến khui bao của em đi!
[Tôi khui em luôn có được không?]
/Cộp/ Thằng Phong còn ngơ ngác trên tấm nệm thì bị thằng Kỷ thẳng chân đạp văng xuống đất, lưng đập mạnh vào nền lạnh.
- Mày... mày đừng có mà biến thái, tao gọi cha mày đến xử đấy!
[Xin nhỗi, xin nhỗi, xin nhỗi] - Anh đeo trên chân cậu, mắt ngân ngấn nước.
- Đừng... đừng khóc mà...
Đã biết người ta không biết dỗ, lại ngốc nghếch như vậy còn bày ra trò nước mắt cá sấu mà dụ người ta. Đúng là quá gian xảo!
Trò này lừa mãi vẫn có tác dụng nhỉ?
[Lau nước mắt cho tôi đi
- Ờ... lau... em lau... Phong Cẩu đừng khóc nữa nhé! - cậu lấy tay quẹt vội giọt sương long lanh trên khóe mắt anh, bộ dáng lúng ta lúng túng.
"Đáng yêu chết đi được ấy!" Lời chưa kịp lọt vào tai Ngự Phong mà mọi sự tập trung của anh đã đổ dồn vào gương mặt lạnh lùng đang bối rối ấy.
[Được rồi! Cảm ơn em bé nhé! Chúng ta tiếp tục đi
- Ờ.
"Câu cửa miệng của em ấy là "cứt" với "ờ" sao?" Phong vừa bóc bao vừa nghĩ ngợi lung tung.
Bao vừa được mở, cả hai đứng hình.
- Là năm tờ đó! Năm tờ một trăm đô!
[Đấy! Tôi nói có sai đâu, cha rõ thiên vị! Thiên vị em... Này, em đọc xem cha nói gì]
- Ờ. Để em đọc cho mà nghe! "Mong con nhận lấy số tiền này. Thật sự cha chẳng biết phải chúc con điều gì, chỉ mong con được hạnh phúc, bình an. Cha cũng tham lam xin một điều ước về mình, cha ước một ngày được nghe tiếng "cha" thốt lên từ chính miệng con... Tham lam thôi, nếu không muốn thì con cứ quên đi! Cha xin lỗi con thật nhiều!". - cậu càng đọc, giọng càng nhỏ lại, cậu chẳng biết rốt cuộc nên làm gì mới phải.
Khắc Kỷ rất tinh tế, cậu nhận ra những câu sau dấu ba chấm có màu mực đậm hơn so với những câu trước đó. Chắc ông viết rồi nhưng đọc lại lại thấy không cam nên mới viết thêm. Phía cuối trang, cậu thấy rõ độ cong nhẹ của mặt giấy, có vẻ tờ giấy đã bị thấm một giọt nước song giờ đã khô.
"Gọi cha sao? Ha, làm sao có thể chứ? Chính ông đã giết chết bố mẹ của tôi rồi! Chỉ có hai người họ mới là bố mẹ ruột của tôi, ngoài họ ra chẳng ai xứng!" Cậu cắn mạnh vành môi.
Tôi và em là hai thế đối lập nhưng lại luôn song hành cùng nhau. Nếu không có màn đêm u tối, làm sao có ánh dương rạng ngời? Nếu không có kẻ chết, làm sao có người được sinh ra?
Đời vốn là vậy, luôn có hai mặt đối nghịch nhau nhưng mãi đến khi hòa làm một mới trở thành một biểu tượng hoàn hảo. Giống như tôi và em, dù đời đã định duyên kiếp trái ngang, nhưng đã hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Cuộc sống vẫn luôn biến đổi, chẳng thể vĩnh hằng bất biến nhưng tình yêu mà tôi dành cho em là thứ thiên thu, chí tử bất du. Mỗi một ngày ở bên em, tôi lại nhận ra tình yêu của tôi càng sâu đậm. Dù cho thiên hoang địa lão, tôi nguyện nhất sanh nhất thế yêu em, đến khi bạch đầu giai lão vẫn nguyện ý chung tình!
Khắc Kỷ đọc xong thì cười trừ, đặt mảnh giấy vào lòng anh mà bảo:
- Năm chữ thôi: Biệt ngôn chi quả táo (1)! Mà hình như anh lạc đề rồi đúng không?
(1) Biệt ngôn chi quả táo: nói trước bước không qua.
Cậu tin anh song một kẻ thực tế nào thể tin lời sơn minh hải thệ đường mật?
[Được! Vậy tôi sẽ chứng minh cho em thấy! Lời tôi nói ắt khắc cốt ghi tâm. Mà tóm lại là vì nó có màu lông đen với trắng, thêm nữa, nó là con chúng ta, tất tên phải mang danh tôi và em!]
- Ờ ờ. Vậy gọi nó là Hắc Bạch đi có được không?
Cậu thấy anh thật rườm rà và phiền phức!
[Dạ! Vậy giờ chúng ta khui lì xì nhé?
- Ờ - cậu đáp hững hờ.
Khắc Kỷ móc trong túi quần ra cái phong bao đen thui in chìm rồng phượng, nó khá mỏng nhỉ?
[Cha thiên vị, sao của tôi dày mà của em lại mỏng như thế.]
"Dẫu sao tôi cũng chỉ là kẻ dư thừa.." Cậu thầm nghĩ, mặt vẫn vô cảm, leo lên giường, dựa vào bờ vai rộng thoải mái. Đầu trên vai anh, Kỷ như trẻ lại chục tuổi.
'Em bé lại buồn sao?' Anh viết ra giấy, gấp bốn lại, rụt rè dúi dúi vào tay cậu ngỏ ý nài nỉ. Đúng là cún lớn giỏi làm nũng nhất.
Kẻ vụng về kia nhận lấy, đọc từng nét chữ vội vàng mà quay sang anh. Cậu im lặng, dùng ngôn ngữ kí hiệu để giấu che sự thẹn thùng.
[Được ở cạnh anh, em vui lắm!]
[Vậy cười lên đi, có được không?]
[Không cười đâu, cười chảy nước mắt đấy! Xấu lắm!] - mũi cậu ửng đỏ, lời nói thốt ra thật ngây thơ, hồn nhiên lại man mác buồn.
[Vậy cứ gục đầu lên bờ vai này đi! Tôi không bảo vệ được em nhưng hứa sẽ chăm sóc em chu đáo! Nếu có làm em buồn, tôi sẽ bị Kỷ đánh nhừ tử: Móc ngoéo.] - anh đưa ngón út ra trước mặt cậu.
[Không đánh đâu, đánh anh đau thì em đau lắm! Nhưng hứa không được làm em buồn đấy! Em dễ tổn thương lắm!] - cậu móc ngón út của mình vào ngón tay dài có vài vết chai kia, nói - [Anh là đồ trẻ con!]
Khắc Kỷ dễ tổn thương thật, nhạy cảm thật nhưng trường đời đã dạy cậu phải gồng lên mà bảo vệ chính mình. Có phải rất giống loài hoa đỏ gai góc lại kiêu sa?
Ngự Phong nghe vậy thì vui như sáo, cơ mà sáo này bị câm...
[Vậy tôi khui nhé?
[Vâng!]
"Sao em ngoan thế nhỉ? Tôi sợ... sợ bản thân sẽ xịt máu mũi mất!" Anh chà chà nơi cánh mũi rồi cẩn thận mở bao lì xì ra.
Cả hai vẫn cứ im lặng, nói chuyện bằng loại ngôn ngữ kí hiệu nhẹ nhàng, tình cảm. Có phải đây là ngôn ngữ của tình yêu không? Tại sao có thể ấm áp, dịu êm đến như thế?
Cái mảnh giấy nhỏ để đóng bao vừa bung, đống tiền đã như được giải thoát mà tuôn trào ra ngoài.
Cả hai cùng chia nhau đếm, tổng cộng tám mươi tờ một đô là khoảng hai triệu.
[Anh xem có tờ giấy gì kìa!]
[Là lời chúc, để anh xem!]
'Mong cho con tìm được nửa còn lại!
- Hả? - Khắc Kỷ đọc xong không kiềm được mà thốt lời, cậu bổ ngửa ra phía sau.
Một bàn tay mềm mại nhẹ nâng tấm lưng đầy những vết thương đang rỉ máu thấm đẫm băng trắng.
[Lời chúc này tôi lỡ nẫng tay trên rồi, làm sao đây?]
- Ai mà biết được! - Khắc Kỷ ra vẻ giận dỗi.
Em bé cũng biết dỗi đấy, đừng có đùa!
'Tôi sẽ cho em một danh phận mà, chẳng qua em không muốn cho người khác biết thôi!' Anh toát mồ hôi lạnh, viết những lời muốn nói ra giấy rồi đến đấm bóp lưng cho Kỷ yêu.
- Hù! - cậu quay lưng hét to - Giật mình chưa?
Anh ngã ra giường êm, cười lăn cười bò.
[Đồ trẻ con!]
- Ờ đấy, thì sao nào? Đến khui bao của em đi!
[Tôi khui em luôn có được không?]
/Cộp/ Thằng Phong còn ngơ ngác trên tấm nệm thì bị thằng Kỷ thẳng chân đạp văng xuống đất, lưng đập mạnh vào nền lạnh.
- Mày... mày đừng có mà biến thái, tao gọi cha mày đến xử đấy!
[Xin nhỗi, xin nhỗi, xin nhỗi] - Anh đeo trên chân cậu, mắt ngân ngấn nước.
- Đừng... đừng khóc mà...
Đã biết người ta không biết dỗ, lại ngốc nghếch như vậy còn bày ra trò nước mắt cá sấu mà dụ người ta. Đúng là quá gian xảo!
Trò này lừa mãi vẫn có tác dụng nhỉ?
[Lau nước mắt cho tôi đi
- Ờ... lau... em lau... Phong Cẩu đừng khóc nữa nhé! - cậu lấy tay quẹt vội giọt sương long lanh trên khóe mắt anh, bộ dáng lúng ta lúng túng.
"Đáng yêu chết đi được ấy!" Lời chưa kịp lọt vào tai Ngự Phong mà mọi sự tập trung của anh đã đổ dồn vào gương mặt lạnh lùng đang bối rối ấy.
[Được rồi! Cảm ơn em bé nhé! Chúng ta tiếp tục đi
- Ờ.
"Câu cửa miệng của em ấy là "cứt" với "ờ" sao?" Phong vừa bóc bao vừa nghĩ ngợi lung tung.
Bao vừa được mở, cả hai đứng hình.
- Là năm tờ đó! Năm tờ một trăm đô!
[Đấy! Tôi nói có sai đâu, cha rõ thiên vị! Thiên vị em... Này, em đọc xem cha nói gì]
- Ờ. Để em đọc cho mà nghe! "Mong con nhận lấy số tiền này. Thật sự cha chẳng biết phải chúc con điều gì, chỉ mong con được hạnh phúc, bình an. Cha cũng tham lam xin một điều ước về mình, cha ước một ngày được nghe tiếng "cha" thốt lên từ chính miệng con... Tham lam thôi, nếu không muốn thì con cứ quên đi! Cha xin lỗi con thật nhiều!". - cậu càng đọc, giọng càng nhỏ lại, cậu chẳng biết rốt cuộc nên làm gì mới phải.
Khắc Kỷ rất tinh tế, cậu nhận ra những câu sau dấu ba chấm có màu mực đậm hơn so với những câu trước đó. Chắc ông viết rồi nhưng đọc lại lại thấy không cam nên mới viết thêm. Phía cuối trang, cậu thấy rõ độ cong nhẹ của mặt giấy, có vẻ tờ giấy đã bị thấm một giọt nước song giờ đã khô.
"Gọi cha sao? Ha, làm sao có thể chứ? Chính ông đã giết chết bố mẹ của tôi rồi! Chỉ có hai người họ mới là bố mẹ ruột của tôi, ngoài họ ra chẳng ai xứng!" Cậu cắn mạnh vành môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.