Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Chương 51: Hàng rào thép gai.
AquariusAce
30/08/2024
Ngự Phong bị ép vào tường, đầu cậu và anh gần như chạm nhau tạo thành một góc vuông hoàn hảo. Cảm giác như Khắc Kỷ đang lơ lửng trên ngàn sao. Hương thơm ngọt ngào từ khoang miệng cậu vấn vương trên trán anh, cùng hòa vào làn tóc hương bạc hà đầy chiếm hữu.
- Ok! Đi tiếp!
Nụ hôn của Vương Khắc Kỷ - thần dược của Tần Ngự Phong!
Hai người len lỏi qua các vách tường, chui qua những hàng rào dây thép gai, trèo qua các khu vực cấm nhằm né tránh các camera an ninh khắp nơi. May mắn có tấm bản đồ, cả hai nhanh chóng vào được thành phố.
Bọn họ hòa vào dòng người tấp nập trên vỉa hè, ổn định nhịp thở. Cảm giác phổi căng tràn sức sống, Khắc Kỷ yên tâm nắm lấy tay anh mà đùa:
- Bản đồ này chi tiết! Đúng là hàng lấy máu đánh đổi có khác!
- Em bớt đi! Đừng lấy chuyện đó ra đùa! Tôi sợ lắm!
- Anh sợ cái gì?
- Sợ em đau!
- Cứt! Nói chuyện với anh sến súa quá, chả bao giờ nghiêm túc được! À, kiểm tra xem áo quần, giày dép, balo có dính định vị gì không?
- Tôi không! Em lại định chạy tiếp nữa à?
- Chứ chả lẽ đứng đây?
- Tôi mệt thật rồi! Chạy mấy tiếng liền cũng hơn hai chục cây, hơn nữa còn phải chơi trò vượt chướng ngại vật chứ đâu có được đi trên đường bằng? - anh lại bắt đầu làm nũng.
- Lên lưng em cũng!
- Hả?
- Mệt nha! Đã bảo đi khám tại đi rồi mà không nghe! Cái gì cũng bắt người ta nhắc lại hai lần mất thời gian quá!
- Tôi nghe rồi mà, em đừng quát nữa! Tôi xin lỗi! - anh cụp tai, cụp mắt, mặt còn chẳng dám ngước lên nhìn.
- Thế có chạy tiếp không hay lại phải để người yêu cũng?
"Người yêu? Em ấy vừa tự xưng là người yêu? Sao lại đáng yêu vậy được cơ chứ?" Anh nghĩ xong, tinh thần lập tức được nạp đầy, bê nguyên cái mặt hưng phấn mà nói:
- Ok, cho anh miếng nước!
- Nè! - Khắc Kỷ móc ra chai nước bên hông chiếc balo của cậu mà đưa cho anh.
Anh tu ừng ực từng ngụm nước lớn. Nhìn dòng nước mát chảy ra từ khóe miệng dần thấm vào chiếc cổ cao đang không ngừng hoạt động, Khắc Kỷ không khỏi nuốt nước bọt. Cậu thèm khát thứ nước đó hay là... (1)
/ực... ực... ực.../ Cậu chăm chú nhìn vào chiếc cổ quyến rũ đẫm mồ hôi như bị thôi miên. Bàn tay vô thức chạm nhẹ vào yết hầu lồ lộ.
Bắt gặp cảnh tượng hiếm hoi ấy, Phong Phong chỉ muốn nắm chặt lấy tay cậu như bắt quả tang. Song... anh lại bị mê hoặc bởi ánh mắt đó, tiếp tục giả vờ uống nước để cậu thỏa thích sờ soạng. Anh muốn nhìn ngắm cậu lâu hơi một chút, một chút thôi...
Ngự Phong uống xong còn không quên khịa:
- Chân ngắn mà chạy nhanh thế?
Khắc Kỷ không giận dỗi, cậu đưa ngón tay cái thon dài nhẹ nhàng lau đi dòng nước trên môi anh:
- Chân ngắn này cũng hơn mét tám nhá! - nói rồi đưa ngón cái lên mút như em bé.
Anh thấy cái hôn gián tiếp ấy rồi, thấy rõ lắm, còn cảm nhận được cái cánh bướm kia nhẹ lướt qua cánh môi. Anh chỉ cười thầm, lòng vui sướng khôn cùng: "Em lại học được chiêu trò này ở đâu thế, bé ngốc?" Song lại tỏ ra bình thản mà đáp lời trêu ghẹo:
-
- Tôi cũng gần lên mét chín rồi chứ đùa!
- Chân dài chạy như rùa... ủa nhầm, ốc sên mới đúng!
Khắc Kỷ phán một câu, nhanh chóng lắp tên lửa vào chân mà phần đi.
- Em...
"Lại phải chạy, mùng một Tết chắc chân tê liệt luôn quá! Tê mùng một, tê cả năm, hờ hờ, xui xẻo! Ý... nhưng mà nếu tê chân về hành em xoa bóp!" Anh bị cuốn vào dòng suy nghĩ luân chuyển trong đầu mà cười phớ lớ.
Ngự Phong oán trách trong lòng nhưng chẳng dám nói ra, cứ thế lê lết cái thân tàn ma dại tiếp tục cuộc mèo vờn chuột. Dù sao cũng được cái đam mê hành người yêu làm chìm hẳn cái mệt!
Họ luồn lách qua những người đi bộ đang hét lên vì kinh ngạc, xoay người rồi chuyển hướng ẩn nấp các camera nhấp nháy ánh đỏ ở ngã tư. Chỉ có cắm đầu cắm cổ mà chạy không ngừng nghỉ mới kịp giờ giao dịch. Đêm nay, nhất định phải được xem pháo hoa ở trong nước!
Khắc Kỷ khựng lại trước dãy hàng rào dây thép gai. "Phía trước kia rồi, tòa biệt thự của King (1)!" Cậu dán mắt vào chiếc hàng rào sắc nhọn không người canh gác. Bên dưới nó trống rỗng nhưng cũng khó mà luồn xuống, chui qua. Bên trên càng vô vọng với tấm lưới nhọn hoắt cả mấy mét.
(1) King: tên gọi tắt của một băng đảng xã hội đen thuộc tứ trụ, cũng là băng họ chuẩn bị giao dịch.
Trời sẩm tối, Khắc Kỷ lờ mờ thấy những vệt máu dài trên đất và thứ đó nhớp nháp bám chắc đến khô cứng tại những mũi nhọn phía dưới hàng rào. Cậu nằm ép sát mặt đất, cố đo khoảng cách giữa mặt đường bê tông với tấm lưới gai.
Ngự Phong đứng sau rọi vào ánh đèn flash chói mắt, mất kiên nhẫn hỏi:
- Lũ King tiếp khách bằng máu chó à? - ý anh là máu người nhưng anh đang ám chỉ sự dơ bẩn của những kẻ đó. Nó làm anh kinh tởm và khinh thường.
Khắc Kỷ ngửi mùi hương trên mặt đất, áp tai nghe tiếng bước chân của những kẻ gác cửa.
- Đây là máu người trộn thuốc súng! Chắc chắc là bị bắn gục rồi lôi đi! Hết cách rồi, trượt qua thôi!
- Ha! Lũ này định giở trò gì vậy? Đây là giao dịch đàng hoàng chứ đâu phải băng ta cầu xin hắn mua? Một điều nhịn là chín điều nhục!
- Đã đến tận đây rồi còn nhiều lời, bọn King ít nhất không phải loại kinh tởm như bọn Bob! Đi thôi!
Khắc Kỷ không thèm tranh cãi bàn lùi với anh, cậu lấy đà trượt xuống hàng dây thép đẫm máu. Chiếc áo sơ mi làm từ loại vải Modal cao cấp cũng theo lực ma sát đó mà sờn đi. Tấm lưới này cách mặt đất một khoảng rất nhỏ, dù đã rất cố gắng song cậu vẫn không ngăn được những vết cắt trên tấm ngực vuông. Máu đỏ tươi chảy dài thấm vào chiếc áo trắng...
- Ngực em... - Phong sững người.
Khắc Kỷ nhìn xuống cơ ngực chắc chắn rỉ chút huyết, tâm không khỏi dao động. "Chết rồi! Chắc chắn là chúng dụ mình trượt xuống để lấy máu, vấn đề là chúng dù có điều tra ra cũng chẳng biết thân phận đâu! Vẫn nên cẩn thận thì hơn!"
Cậu bình tĩnh lau đi vết máu của mình dính trên tấm lưới, từ bên trong kích hoạt cơ quan mở hàng rào để anh tiến vào ngôi biệt thự.
- Áo em rách hết rồi! Mau mặc áo của tôi vào đi, tránh để lộ cơ thể!
- Ờ.
Khuất sau tán cây cổ thụ lớn, hai người tráo áo nhau, Khắc Kỷ lau đi vết máu, không khỏi thở dài, xuýt xoa cho chiếc áo đắt tiền vừa được ông trùm đặt may riêng coi như quà Tết. "Haizz... Cũng tại ông ấy nằng nặc đòi tôi mặc vào đúng hôm nay!" Mặc áo Ngự Phong, cậu đem áo của bản thân cất lại vào balo.
- Từ khi nào mà em mặc vừa áo tôi vậy hả? Trả Kỷ Kỷ với cái bao như hôm ở bệnh viện cho tôi!
- Đéo!
- Ok! Đi tiếp!
Nụ hôn của Vương Khắc Kỷ - thần dược của Tần Ngự Phong!
Hai người len lỏi qua các vách tường, chui qua những hàng rào dây thép gai, trèo qua các khu vực cấm nhằm né tránh các camera an ninh khắp nơi. May mắn có tấm bản đồ, cả hai nhanh chóng vào được thành phố.
Bọn họ hòa vào dòng người tấp nập trên vỉa hè, ổn định nhịp thở. Cảm giác phổi căng tràn sức sống, Khắc Kỷ yên tâm nắm lấy tay anh mà đùa:
- Bản đồ này chi tiết! Đúng là hàng lấy máu đánh đổi có khác!
- Em bớt đi! Đừng lấy chuyện đó ra đùa! Tôi sợ lắm!
- Anh sợ cái gì?
- Sợ em đau!
- Cứt! Nói chuyện với anh sến súa quá, chả bao giờ nghiêm túc được! À, kiểm tra xem áo quần, giày dép, balo có dính định vị gì không?
- Tôi không! Em lại định chạy tiếp nữa à?
- Chứ chả lẽ đứng đây?
- Tôi mệt thật rồi! Chạy mấy tiếng liền cũng hơn hai chục cây, hơn nữa còn phải chơi trò vượt chướng ngại vật chứ đâu có được đi trên đường bằng? - anh lại bắt đầu làm nũng.
- Lên lưng em cũng!
- Hả?
- Mệt nha! Đã bảo đi khám tại đi rồi mà không nghe! Cái gì cũng bắt người ta nhắc lại hai lần mất thời gian quá!
- Tôi nghe rồi mà, em đừng quát nữa! Tôi xin lỗi! - anh cụp tai, cụp mắt, mặt còn chẳng dám ngước lên nhìn.
- Thế có chạy tiếp không hay lại phải để người yêu cũng?
"Người yêu? Em ấy vừa tự xưng là người yêu? Sao lại đáng yêu vậy được cơ chứ?" Anh nghĩ xong, tinh thần lập tức được nạp đầy, bê nguyên cái mặt hưng phấn mà nói:
- Ok, cho anh miếng nước!
- Nè! - Khắc Kỷ móc ra chai nước bên hông chiếc balo của cậu mà đưa cho anh.
Anh tu ừng ực từng ngụm nước lớn. Nhìn dòng nước mát chảy ra từ khóe miệng dần thấm vào chiếc cổ cao đang không ngừng hoạt động, Khắc Kỷ không khỏi nuốt nước bọt. Cậu thèm khát thứ nước đó hay là... (1)
/ực... ực... ực.../ Cậu chăm chú nhìn vào chiếc cổ quyến rũ đẫm mồ hôi như bị thôi miên. Bàn tay vô thức chạm nhẹ vào yết hầu lồ lộ.
Bắt gặp cảnh tượng hiếm hoi ấy, Phong Phong chỉ muốn nắm chặt lấy tay cậu như bắt quả tang. Song... anh lại bị mê hoặc bởi ánh mắt đó, tiếp tục giả vờ uống nước để cậu thỏa thích sờ soạng. Anh muốn nhìn ngắm cậu lâu hơi một chút, một chút thôi...
Ngự Phong uống xong còn không quên khịa:
- Chân ngắn mà chạy nhanh thế?
Khắc Kỷ không giận dỗi, cậu đưa ngón tay cái thon dài nhẹ nhàng lau đi dòng nước trên môi anh:
- Chân ngắn này cũng hơn mét tám nhá! - nói rồi đưa ngón cái lên mút như em bé.
Anh thấy cái hôn gián tiếp ấy rồi, thấy rõ lắm, còn cảm nhận được cái cánh bướm kia nhẹ lướt qua cánh môi. Anh chỉ cười thầm, lòng vui sướng khôn cùng: "Em lại học được chiêu trò này ở đâu thế, bé ngốc?" Song lại tỏ ra bình thản mà đáp lời trêu ghẹo:
-
- Tôi cũng gần lên mét chín rồi chứ đùa!
- Chân dài chạy như rùa... ủa nhầm, ốc sên mới đúng!
Khắc Kỷ phán một câu, nhanh chóng lắp tên lửa vào chân mà phần đi.
- Em...
"Lại phải chạy, mùng một Tết chắc chân tê liệt luôn quá! Tê mùng một, tê cả năm, hờ hờ, xui xẻo! Ý... nhưng mà nếu tê chân về hành em xoa bóp!" Anh bị cuốn vào dòng suy nghĩ luân chuyển trong đầu mà cười phớ lớ.
Ngự Phong oán trách trong lòng nhưng chẳng dám nói ra, cứ thế lê lết cái thân tàn ma dại tiếp tục cuộc mèo vờn chuột. Dù sao cũng được cái đam mê hành người yêu làm chìm hẳn cái mệt!
Họ luồn lách qua những người đi bộ đang hét lên vì kinh ngạc, xoay người rồi chuyển hướng ẩn nấp các camera nhấp nháy ánh đỏ ở ngã tư. Chỉ có cắm đầu cắm cổ mà chạy không ngừng nghỉ mới kịp giờ giao dịch. Đêm nay, nhất định phải được xem pháo hoa ở trong nước!
Khắc Kỷ khựng lại trước dãy hàng rào dây thép gai. "Phía trước kia rồi, tòa biệt thự của King (1)!" Cậu dán mắt vào chiếc hàng rào sắc nhọn không người canh gác. Bên dưới nó trống rỗng nhưng cũng khó mà luồn xuống, chui qua. Bên trên càng vô vọng với tấm lưới nhọn hoắt cả mấy mét.
(1) King: tên gọi tắt của một băng đảng xã hội đen thuộc tứ trụ, cũng là băng họ chuẩn bị giao dịch.
Trời sẩm tối, Khắc Kỷ lờ mờ thấy những vệt máu dài trên đất và thứ đó nhớp nháp bám chắc đến khô cứng tại những mũi nhọn phía dưới hàng rào. Cậu nằm ép sát mặt đất, cố đo khoảng cách giữa mặt đường bê tông với tấm lưới gai.
Ngự Phong đứng sau rọi vào ánh đèn flash chói mắt, mất kiên nhẫn hỏi:
- Lũ King tiếp khách bằng máu chó à? - ý anh là máu người nhưng anh đang ám chỉ sự dơ bẩn của những kẻ đó. Nó làm anh kinh tởm và khinh thường.
Khắc Kỷ ngửi mùi hương trên mặt đất, áp tai nghe tiếng bước chân của những kẻ gác cửa.
- Đây là máu người trộn thuốc súng! Chắc chắc là bị bắn gục rồi lôi đi! Hết cách rồi, trượt qua thôi!
- Ha! Lũ này định giở trò gì vậy? Đây là giao dịch đàng hoàng chứ đâu phải băng ta cầu xin hắn mua? Một điều nhịn là chín điều nhục!
- Đã đến tận đây rồi còn nhiều lời, bọn King ít nhất không phải loại kinh tởm như bọn Bob! Đi thôi!
Khắc Kỷ không thèm tranh cãi bàn lùi với anh, cậu lấy đà trượt xuống hàng dây thép đẫm máu. Chiếc áo sơ mi làm từ loại vải Modal cao cấp cũng theo lực ma sát đó mà sờn đi. Tấm lưới này cách mặt đất một khoảng rất nhỏ, dù đã rất cố gắng song cậu vẫn không ngăn được những vết cắt trên tấm ngực vuông. Máu đỏ tươi chảy dài thấm vào chiếc áo trắng...
- Ngực em... - Phong sững người.
Khắc Kỷ nhìn xuống cơ ngực chắc chắn rỉ chút huyết, tâm không khỏi dao động. "Chết rồi! Chắc chắn là chúng dụ mình trượt xuống để lấy máu, vấn đề là chúng dù có điều tra ra cũng chẳng biết thân phận đâu! Vẫn nên cẩn thận thì hơn!"
Cậu bình tĩnh lau đi vết máu của mình dính trên tấm lưới, từ bên trong kích hoạt cơ quan mở hàng rào để anh tiến vào ngôi biệt thự.
- Áo em rách hết rồi! Mau mặc áo của tôi vào đi, tránh để lộ cơ thể!
- Ờ.
Khuất sau tán cây cổ thụ lớn, hai người tráo áo nhau, Khắc Kỷ lau đi vết máu, không khỏi thở dài, xuýt xoa cho chiếc áo đắt tiền vừa được ông trùm đặt may riêng coi như quà Tết. "Haizz... Cũng tại ông ấy nằng nặc đòi tôi mặc vào đúng hôm nay!" Mặc áo Ngự Phong, cậu đem áo của bản thân cất lại vào balo.
- Từ khi nào mà em mặc vừa áo tôi vậy hả? Trả Kỷ Kỷ với cái bao như hôm ở bệnh viện cho tôi!
- Đéo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.