Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Chương 91: Khúc hát Bồng lai (H nhẹ)
AquariusAce
02/10/2024
Ngự Phong nhẹ nhàng đặt tay lên ngực cậu, ngón tay vô tình lướt qua làn da nõn nà, nhẹ nhàng trêu đùa nhũ hoa hồng bé xíu. Giọng anh trầm đến mức khó mà nghe thấy được, nhưng cũng ấm đến chẳng ngờ:
- Nằm yên nào... - giống như tiếng nói trong giấc mơ vọng về, nhưng lại khiến tim Kỷ đập mạnh hơn.
"Mộng du thế này thì hời quá! Đêm nay, em chết với tôi! Xem như em sửa sai đi!" Anh tự viện cớ cho những hành động của bản thân, chân chà mạnh vào chân Khắc Kỷ. (
Phong... - cậu khẽ gọi, chẳng dám lớn tiếng, sợ rằng sẽ làm anh tỉnh giấc.
Từng hơi thở khó nhọc phà nhẹ, đứt quãng nhưng dồn dập. Cậu toan ngồi dậy nhưng bị anh kéo lại, cái ôm chiếm hữu càng chặt hơn. Cậu thở hổn hển, môi mấp máy:
- Anh là đồ lưu manh! Cả lúc ngủ cũng chẳng tha... (2)
"Nằm trong lòng anh chẳng ấm tí nào! Nóng muốn chết!" Kỷ nhăn mặt, cảm giác ấm áp từ cơ thể Ngự Phong gần như làm cậu ngạt thở. Cố gỡ bàn tay của anh ra khỏi ngực mình, nhưng dường như vô vọng, cậu chỉ có thể thở dài, để mặc cho tình huống diễn ra, sợ hãi như chú thỏ nhỏ sa vào hang sói. Tưởng rằng sói đang mơ, nào ngờ là mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Hơi thở của gió, à không, hơi thở của Phong phả nhẹ vào tai Khắc Kỷ, nhồn nhột. Cậu khẽ cựa quậy, vừa muốn thoát khỏi vòng tay anh, vừa sợ đánh thức anh dậy. Nhưng hơi thở anh cứ như luồng gió lành lạnh, luồn vào tai, ngày một gần hơn.
chỗ vốn đi
Đôi môi mỏng của Ngự Phong khẽ chạm vào vành tai đỏ ửng - chỗ vốn dĩ nhạy cảm. Khắc Kỷ khẽ rùng mình, như có luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, làm từng sợi lông nhỏ trên da cũng dựng đứng. Cậu mở miệng, nhưng chỉ thở được những hơi đứt quãng, cổ nói trong cơn ngượng ngùng:
- Anh... phù... anh làm trò gì vậy?
Nụ cười tinh quái của Ngự Phong hiện rõ trên gương mặt, nhưng anh vẫn vờ như không nghe thấy. Ngực Kỷ phập phồng, mặt đỏ bừng khi đôi tay của Phong không ngừng thám hiểm, tận dụng mọi cơ hội để tiếp xúc thân mật.
"Đêm nay thế này thôi, tạm tha cho em đấy!" Anh nhẹ mơn trớn vành tai cậu, rồi cứ thế mà thiếp đi.
"Anh ấy... dừng lại rồi sao? Nhưng tại sao... không thả tai em ra?" Đôi tai đỏ của Kỷ bị nóng ẩm, ướt át một cách quyến rũ. Cậu khẽ đẩy anh ra nhưng vô vọng, cứ thế lạc vào giấc mộng lúc nào chẳng hay.
Vương Khắc Kỷ đưa tay dụi mắt, ánh nắng lấp lánh trải dài trên tấm rèm mỏng trắng bay. Gió nhẹ hắt tầng nắng nhạt rải lên vai cậu, như một tấm áo choàng khoác hờ quanh thân. Cơ thể trần hồng hào, trắng nõn lấp lánh trong nắng
sớm, như thể xuân sắc chốn thần tiên.
-
Cậu nhẹ nhàng nhấc tay Ngự Phong khỏi mình, cố gắng không đánh thức anh. Nhưng nào ngờ, anh đã thức dậy từ lúc nào, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng cử động của cậu. Khắc Kỷ nhẹ nhàng nâng Ngự Phong lên giường, đắp chăn cẩn thận cho anh. Khi cậu quay người định lấy quần áo để thay, Ngự Phong bỗng nhiên vươn vai, tỉnh giấc. Cậu khựng lại, tim đập nhanh, đôi mắt bất giác liếc nhìn về phía anh. Cậu khẽ cất tiếng, nhẹ như cánh hoa rơi bên cửa sổ:
- Em làm anh tỉnh giấc sao?
Lời nói len lỏi vào trái tim Ngự Phong, song anh không đáp lại mà hỏi vu vơ:
- Sao? Ngủ đất có ngon không? (4)
Kỷ ngập ngừng, cảnh tượng đêm qua như tầng mây mỏng giăng kín đầu cậu:
- Ng... ngon!
Anh nở nụ cười đắc ý trong bụng. Ánh mắt anh mon men xuống mở áo quần cậu cầm trên tay, thái độ thờ ơ pha thêm chút bất mãn:
- Sao? Cậu không thích đồ tôi chọn cho cậu à?
- Không có! Chỉ là... có chút không đứng đắn...
Anh cười khẩy, tiến đến giật phăng áo quần trong tay cậu, ngón tay dài nhanh nhảu, đáp một cái búng lên vầng trán ướt mồ hôi lạnh:
- Ha! Không đứng đần à? Cậu có đi đâu ngoài cái phòng này đâu mà phải đứng với chả đắn? Cậu không mặc áo thì cũng chỉ mình tôi thấy thôi, chứ có ai thấy đâu mà lo.
Khắc Kỷ xoa xoa cái trán đỏ hoe, mảnh ký ức khi anh lần đầu lợi dụng cái búng trán để đặt môi lên đó mà dụ dỗ lại xuất hiện. Nhưng giờ đây, cậu biết dẫu bản thân có đợi thêm bao lâu nữa, nụ hôn ấy vẫn sẽ chẳng xuất hiện. Cậu thở dài: "Sao anh không làm lưu manh nữa đi?"
Rồi thấp giọng thỏ thẻ:
- Em còn phải ra ngoài học bài...
Ngự Phong nổi cọc, định đưa tay búng thêm phát nữa, nhưng nhìn thấy con người đang xoa cái trán đỏ, tự dưng lại thấy thương. Anh nhẹ nhàng bảo:
- Cứ học ở đây, ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ thấy tôi khiến cậu không thoải mái?
Khắc Kỷ xua tay
- Không có... Với lại... em còn phải xuống nấu ăn cho anh, không phải sao?
- Không cần nấu, tôi đặt đồ ăn là được chứ gì?
Kỷ tủm tỉm, chầm chậm đi vòng quanh anh, nhẹ nhàng cất tiếng như chú chim nhỏ:
- Vậy là anh không muốn em rời xa sao?
- Ai... ai nói? Cậu phải ở đây hầu hạ cho tôi! - Ngự Phong lắp bắp, mặt đỏ bừng lên - Mau... mau quay lại giường, nếu... nếu không... tôi không đảm bảo mình sẽ để yên đâu.
- Haizz... Em không thay là được chứ gì!
Khắc Kỷ thở dài, lẳng lặng gật đầu và ngoan ngoãn ngồi lại trên giường, tránh thêm bất kỳ sự đụng chạm nào của Ngự Phong.
Tần Cao Tuấn chằm chằm, đôi mắt phiền muộn hướng thẳng về phía Kỷ. Ngẫm nghĩ đôi ba câu, ông lên tiếng:
- Bao giờ chúng mày mới chịu phát cẩu lương?
- Dạ... hả? - Khắc Kỷ sững người, ngơ ngác.
Ông vứt bỏ dáng vẻ nghiêm nghị, thở dài một hơi thườn thượt:
- Haizz... Cha nhìn là cha biết rồi! Sao mày tệ vậy con?
- O... con...
- Sao?
Chuyện đó con không biết nhưng mà... đêm nào Phong cũng mộng du hết... nửa tuần rồi... - cả cơ thể cậu bất chợt cảm thấy lạnh, nóng cùng lúc.
- Ý con là sao? Thằng Phong nó làm gì con, để cha xử!
Khắc Kỷ ngập ngừng, đôi mắt hướng xuống mặt đất:
- Ảnh... ảnh... không làm gì con cả...
- Có chuyện gì thì nói cha nghe chưa, đừng có giấu mà lớn chuyện đấy, nó mà làm gì con, cha cho nó làm thái giám!
Kỷ Kỷ ngốc chẳng hiểu chuyện gì, lại nhớ đến chuyện "bông cúc" mà Phong từng nói, đầu bị xoay mòng mòng:
- Là sao ạ?
- Mày không hiểu thật hả con? Thôi, về phòng đi, chuyện này dừng lại ở đây thôi!
Kỷ gãi đầu:
- Vâng...
Hôm đó gần đến ngày đăng ký vào trường đại học, Vương Khắc Kỷ vẫn ngồi đó, trên sàn nhà trắng tinh khiết. Tay cậu không ngừng hoạt động, nặn nặn bóp bóp bàn chân anh. Nắng lùa vào căn phòng ấm áp, phảng phất hương cỏ dại quyện vào làn tóc đen.
Ngự Phong ngồi trên giường, đắm đuối nhìn cậu, hay nói đúng hơn là nhìn nụ hoa trên môi hồng. "Đẹp quá!" Lòng anh reo lên. Đầu bút không ngừng ma sát trên mặt giấy, phác họa lại hình ảnh người con trai trước mặt. Đôi mắt anh nhìn cậu sâu thẳm, như chứa cả biển tình, như sóng vỗ dập dìu bên bờ cát. Phong nhìn cậu, tưởng chừng anh đã lạc trôi nơi chốn nào.
- Anh vẽ gì vậy? - Khắc Kỷ tò mò, cố rướn người lên nhìn vào bức vẽ.
- Nằm yên nào... - giống như tiếng nói trong giấc mơ vọng về, nhưng lại khiến tim Kỷ đập mạnh hơn.
"Mộng du thế này thì hời quá! Đêm nay, em chết với tôi! Xem như em sửa sai đi!" Anh tự viện cớ cho những hành động của bản thân, chân chà mạnh vào chân Khắc Kỷ. (
Phong... - cậu khẽ gọi, chẳng dám lớn tiếng, sợ rằng sẽ làm anh tỉnh giấc.
Từng hơi thở khó nhọc phà nhẹ, đứt quãng nhưng dồn dập. Cậu toan ngồi dậy nhưng bị anh kéo lại, cái ôm chiếm hữu càng chặt hơn. Cậu thở hổn hển, môi mấp máy:
- Anh là đồ lưu manh! Cả lúc ngủ cũng chẳng tha... (2)
"Nằm trong lòng anh chẳng ấm tí nào! Nóng muốn chết!" Kỷ nhăn mặt, cảm giác ấm áp từ cơ thể Ngự Phong gần như làm cậu ngạt thở. Cố gỡ bàn tay của anh ra khỏi ngực mình, nhưng dường như vô vọng, cậu chỉ có thể thở dài, để mặc cho tình huống diễn ra, sợ hãi như chú thỏ nhỏ sa vào hang sói. Tưởng rằng sói đang mơ, nào ngờ là mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Hơi thở của gió, à không, hơi thở của Phong phả nhẹ vào tai Khắc Kỷ, nhồn nhột. Cậu khẽ cựa quậy, vừa muốn thoát khỏi vòng tay anh, vừa sợ đánh thức anh dậy. Nhưng hơi thở anh cứ như luồng gió lành lạnh, luồn vào tai, ngày một gần hơn.
chỗ vốn đi
Đôi môi mỏng của Ngự Phong khẽ chạm vào vành tai đỏ ửng - chỗ vốn dĩ nhạy cảm. Khắc Kỷ khẽ rùng mình, như có luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, làm từng sợi lông nhỏ trên da cũng dựng đứng. Cậu mở miệng, nhưng chỉ thở được những hơi đứt quãng, cổ nói trong cơn ngượng ngùng:
- Anh... phù... anh làm trò gì vậy?
Nụ cười tinh quái của Ngự Phong hiện rõ trên gương mặt, nhưng anh vẫn vờ như không nghe thấy. Ngực Kỷ phập phồng, mặt đỏ bừng khi đôi tay của Phong không ngừng thám hiểm, tận dụng mọi cơ hội để tiếp xúc thân mật.
"Đêm nay thế này thôi, tạm tha cho em đấy!" Anh nhẹ mơn trớn vành tai cậu, rồi cứ thế mà thiếp đi.
"Anh ấy... dừng lại rồi sao? Nhưng tại sao... không thả tai em ra?" Đôi tai đỏ của Kỷ bị nóng ẩm, ướt át một cách quyến rũ. Cậu khẽ đẩy anh ra nhưng vô vọng, cứ thế lạc vào giấc mộng lúc nào chẳng hay.
Vương Khắc Kỷ đưa tay dụi mắt, ánh nắng lấp lánh trải dài trên tấm rèm mỏng trắng bay. Gió nhẹ hắt tầng nắng nhạt rải lên vai cậu, như một tấm áo choàng khoác hờ quanh thân. Cơ thể trần hồng hào, trắng nõn lấp lánh trong nắng
sớm, như thể xuân sắc chốn thần tiên.
-
Cậu nhẹ nhàng nhấc tay Ngự Phong khỏi mình, cố gắng không đánh thức anh. Nhưng nào ngờ, anh đã thức dậy từ lúc nào, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng cử động của cậu. Khắc Kỷ nhẹ nhàng nâng Ngự Phong lên giường, đắp chăn cẩn thận cho anh. Khi cậu quay người định lấy quần áo để thay, Ngự Phong bỗng nhiên vươn vai, tỉnh giấc. Cậu khựng lại, tim đập nhanh, đôi mắt bất giác liếc nhìn về phía anh. Cậu khẽ cất tiếng, nhẹ như cánh hoa rơi bên cửa sổ:
- Em làm anh tỉnh giấc sao?
Lời nói len lỏi vào trái tim Ngự Phong, song anh không đáp lại mà hỏi vu vơ:
- Sao? Ngủ đất có ngon không? (4)
Kỷ ngập ngừng, cảnh tượng đêm qua như tầng mây mỏng giăng kín đầu cậu:
- Ng... ngon!
Anh nở nụ cười đắc ý trong bụng. Ánh mắt anh mon men xuống mở áo quần cậu cầm trên tay, thái độ thờ ơ pha thêm chút bất mãn:
- Sao? Cậu không thích đồ tôi chọn cho cậu à?
- Không có! Chỉ là... có chút không đứng đắn...
Anh cười khẩy, tiến đến giật phăng áo quần trong tay cậu, ngón tay dài nhanh nhảu, đáp một cái búng lên vầng trán ướt mồ hôi lạnh:
- Ha! Không đứng đần à? Cậu có đi đâu ngoài cái phòng này đâu mà phải đứng với chả đắn? Cậu không mặc áo thì cũng chỉ mình tôi thấy thôi, chứ có ai thấy đâu mà lo.
Khắc Kỷ xoa xoa cái trán đỏ hoe, mảnh ký ức khi anh lần đầu lợi dụng cái búng trán để đặt môi lên đó mà dụ dỗ lại xuất hiện. Nhưng giờ đây, cậu biết dẫu bản thân có đợi thêm bao lâu nữa, nụ hôn ấy vẫn sẽ chẳng xuất hiện. Cậu thở dài: "Sao anh không làm lưu manh nữa đi?"
Rồi thấp giọng thỏ thẻ:
- Em còn phải ra ngoài học bài...
Ngự Phong nổi cọc, định đưa tay búng thêm phát nữa, nhưng nhìn thấy con người đang xoa cái trán đỏ, tự dưng lại thấy thương. Anh nhẹ nhàng bảo:
- Cứ học ở đây, ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ thấy tôi khiến cậu không thoải mái?
Khắc Kỷ xua tay
- Không có... Với lại... em còn phải xuống nấu ăn cho anh, không phải sao?
- Không cần nấu, tôi đặt đồ ăn là được chứ gì?
Kỷ tủm tỉm, chầm chậm đi vòng quanh anh, nhẹ nhàng cất tiếng như chú chim nhỏ:
- Vậy là anh không muốn em rời xa sao?
- Ai... ai nói? Cậu phải ở đây hầu hạ cho tôi! - Ngự Phong lắp bắp, mặt đỏ bừng lên - Mau... mau quay lại giường, nếu... nếu không... tôi không đảm bảo mình sẽ để yên đâu.
- Haizz... Em không thay là được chứ gì!
Khắc Kỷ thở dài, lẳng lặng gật đầu và ngoan ngoãn ngồi lại trên giường, tránh thêm bất kỳ sự đụng chạm nào của Ngự Phong.
Tần Cao Tuấn chằm chằm, đôi mắt phiền muộn hướng thẳng về phía Kỷ. Ngẫm nghĩ đôi ba câu, ông lên tiếng:
- Bao giờ chúng mày mới chịu phát cẩu lương?
- Dạ... hả? - Khắc Kỷ sững người, ngơ ngác.
Ông vứt bỏ dáng vẻ nghiêm nghị, thở dài một hơi thườn thượt:
- Haizz... Cha nhìn là cha biết rồi! Sao mày tệ vậy con?
- O... con...
- Sao?
Chuyện đó con không biết nhưng mà... đêm nào Phong cũng mộng du hết... nửa tuần rồi... - cả cơ thể cậu bất chợt cảm thấy lạnh, nóng cùng lúc.
- Ý con là sao? Thằng Phong nó làm gì con, để cha xử!
Khắc Kỷ ngập ngừng, đôi mắt hướng xuống mặt đất:
- Ảnh... ảnh... không làm gì con cả...
- Có chuyện gì thì nói cha nghe chưa, đừng có giấu mà lớn chuyện đấy, nó mà làm gì con, cha cho nó làm thái giám!
Kỷ Kỷ ngốc chẳng hiểu chuyện gì, lại nhớ đến chuyện "bông cúc" mà Phong từng nói, đầu bị xoay mòng mòng:
- Là sao ạ?
- Mày không hiểu thật hả con? Thôi, về phòng đi, chuyện này dừng lại ở đây thôi!
Kỷ gãi đầu:
- Vâng...
Hôm đó gần đến ngày đăng ký vào trường đại học, Vương Khắc Kỷ vẫn ngồi đó, trên sàn nhà trắng tinh khiết. Tay cậu không ngừng hoạt động, nặn nặn bóp bóp bàn chân anh. Nắng lùa vào căn phòng ấm áp, phảng phất hương cỏ dại quyện vào làn tóc đen.
Ngự Phong ngồi trên giường, đắm đuối nhìn cậu, hay nói đúng hơn là nhìn nụ hoa trên môi hồng. "Đẹp quá!" Lòng anh reo lên. Đầu bút không ngừng ma sát trên mặt giấy, phác họa lại hình ảnh người con trai trước mặt. Đôi mắt anh nhìn cậu sâu thẳm, như chứa cả biển tình, như sóng vỗ dập dìu bên bờ cát. Phong nhìn cậu, tưởng chừng anh đã lạc trôi nơi chốn nào.
- Anh vẽ gì vậy? - Khắc Kỷ tò mò, cố rướn người lên nhìn vào bức vẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.