Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Chương 45: Lời hứa của một kẻ đào hoa liệu có đáng tin?
AquariusAce
20/08/2024
- Chụp lấy!
Khắc Kỷ ném quả cầu tuyết tròn tròn bằng nắm tay về phía Ngự Phong.
/Bịch/ Anh chụp lấy nó, ngơ ngác hỏi:
- Cha bảo chúng ta làm trò này để làm gì?
- Để em nghĩ coi... - Khắc Kỷ ngồi xuống, xếp bằng gọn trên chiếc nệm làm bằng tuyết trắng tinh - Rèn luyện tính nhanh nhẹn, độ chính xác, độ nhạy bén, khả năng chịu đựng... ờm...
- Em bé nghĩ nhiều rồi! - anh chạy lại đằng sau cậu để lại trên nền tuyết những dấu chân to bự đáng yêu. Anh ôm cổ Kỷ - Để học cách yêu thương, học cách vui vẻ, yêu đời!
- Chắc anh nói cũng đúng!
Cậu đưa cơ thể mình lắc lư, tay nắm lấy bắp tay săn chắc của anh.
- Thôi, vào phòng tập đi!
Căn phòng được cậu nhắc đến là một nơi bí mật, chỉ duy có bốn người biết được chính xác thông tin về nó.
Khắc Kỷ nắm lấy tay anh, bàn tay cả hai đều rét như nhau cả. Song... sao lại thấy ấm áp?
- Em vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, đó là mùa hè năm em mười lăm tuổi. Hôm đó trời đẹp lắm!
- Khoan... - anh ngắt lời - mười lăm tuổi? Có nghĩa là thời điểm mà những kẻ tập sự trong băng thi lên hàng ngũ cao cấp?
- Ò!
- Em đã đấu với con sói đó?
- Ờ, đúng!
- Thế nó có làm gì được em không? - anh sốt sắng hỏi, bước chân cũng vô thức mà tiến lên dồn dập hơn, chẳng mấy chốc đã gần vượt qua cậu.
Lúc này cả hai đã lên được tầng ba, nơi sẽ có cánh cửa mở ra căn phòng ấy. Khắc Kỷ khựng lại, bày ra bộ mặt xảo trá:
- Ngày nào nó cũng đòi thịt em! 1
- Nó dám? - anh tức giận - Hả? Ủa? - rồi chuyển sang ngơ ngác - ... Em nói tôi? - anh chỉ vào mặt mình, bàn chân cứng đờ lại, không tiến thêm nổi một bước nào. (1
Khắc Kỷ nhún vai, bỏ cái gương mặt đáng thương ấy ngoài tầm mắt:
- Chứ chả lẽ nói con sói trong căn phòng đó?
- Ah! Không chịu đâu! Em... em khịa tôi! - anh vùng vằng, ngồi bệt xuống nền đất lạnh, hai cẳng chân dài ngoằng co đạp liên tục như đứa trẻ con ăn vạ bố mẹ.
- Ờ ờ, ngồi đó ăn vạ tiếp đi, em đi à!
- Đừng bỏ tôi mà!
Anh túm chắt gấu quần cậu không buông.- Đừng... đừng... tụt... - Khắc Kỷ chẳng biết làm gì, chỉ có nước xách quần mà
cố dứt ra.
Tình huống trớ trêu gì đây?
- Em cõng anh theo mà, bỏ quần em ra đi!
Không khí ngượng ngùng bao trùm lấy hành lang tầng ba - nơi vốn luôn âm u, mù mịt, đen tối. Khắc Kỷ toát mồ hôi lạnh, đôi tai trắng ửng đỏ lên như chú yêu tinh nhỏ. Chàng trai lạnh lùng năm ấy đã đi đâu?
- Buông em ra đi mà! Nếu không... em... em ngồi đây ăn vạ! - cậu đang rối lắm, không hiểu vì sao nữa nhưng tình huống này đâu phải không giải quyết được đâu?
Tình huống này tương đối dễ xử lí, một cú đá xoay vòng 360° có thể giải quyết triệt để cả đối thủ lẫn... không tụt quần. Hay đơn giản hơn chỉ cần một cú đá móc sau... Song hiện giờ, Khắc Kỷ rối lắm, cậu chẳng nghĩ ra được diệu kế gì, chỉ có thể mách nước cho bản thân để nắm chắc chiếc quần tội lỗi.
- Tôi không buông đấy thì làm sao? Lỡ như... tôi mất em thì sao đây? Lỡ như... tôi lại một lần nữa đánh mất người quan trọng vì sự yếu đuối của bản thân thì tôi phải đối mặt với thực tế như nào?
Những ngón tay thon dài dần buông lỏng, anh gục đầu xuống sàn, ngón tay nhẹ lướt, vẽ những hình thù vô nghĩa trên nền đất như hư vô.
- Chó lớn đừng khóc nữa mà! - Khắc Kỷ không biết rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu, cậu muốn khóc khi nhìn cái hạt nước lớn đọng lại trên sàn dưới khuôn mặt anh.
Cậu ôm lấy đầu lớn, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài hoe hoe.- Tôi bế em được không? - anh gục đầu vào lòng cậu, bàn tay lớn ôm chặt lấy thân hình cứng cáp. (7)
- Ơ... Ờ.... - một thoáng ngạc nhiên, một thoáng sẽ từ chối nhưng rồi lại không nhịn được mà để anh bế lên. Cậu không muốn thấy anh khóc.
Anh đặt hai tay dưới mông cậu để cậu thoải mái ngồi lên.
Khắc Kỷ cũng chỉ có thể dựa vào bờ vai đang không ngừng run rẩy mà xoa dịu. Không hiểu vì sao nữa... chẳng hiểu được... chẳng thể hiểu vì sao tim lại nhói đau...
Mùi bạc hà đã trở lại trên mái tóc anh nhưng hương thơm này lạ lắm! Nó đậm đặc hơn, cay nồng hơn và có vẻ mạnh bạo hơn. Mùi hương mà có thể khiến những kẻ khác áp lực, khiến Kỷ Kỷ si mê. Tại sao?
Vương Khắc Kỷ mà! Cậu thích cảm giác bị chèn ép, không được chút tự do nào. Cậu muốn... muốn bị hành hạ, đầy đọa đến mức tuyệt vọng. Chỉ có như thế, cậu mới tạm quên đi mình là ai, mình đang làm gì!
- Có phải em thích mùi hương này lắm không? - anh tinh tế nhận ra phản ứng của cậu khi ghé sát mũi vào vai mình.
Anh biết cậu sẽ thích nó mà! Vậy là cuối cùng, chặng đường chinh phục chiếc mũi thính của Khắc Kỷ cũng thành công rồi!
Cậu không trả lời, bản thân cậu vẫn bị lạc trong mớ tóc mượt mang hương thơm đầy quyền lực.
- Em thích bị hành hạ như thế sao?
Anh hiểu rõ mùi hương đó, mùi hương mang đậm sự chiếm hữu.- Đến khi em lớn, tôi sẽ thịt em!
Anh như độc thoại một mình, chẳng có ai đáp lại những câu nói của anh,
nhưng vậy thì đã sao? Càng tốt, anh có thể nói hết nỗi lòng mà không sợ bị cảm giác tội lỗi bao trùm. (1)
Bỗng có tiếng đáp lại:
- Có đau không?
- Hả? Ý em là gì?
- Không có gì! - cậu ôm chầm lấy anh - Đừng bỏ em, anh nhé!
- Ừm! Sẽ không bao giờ bỏ em...
Lời hứa của một kẻ đào hoa liệu có đáng tin?
"Đáng chứ! Em tin anh!" Khắc Kỷ nghĩ thầm trong bụng, trườn xuống khỏi cơ
thể to lớn kia bởi đã đến trước cửa phòng ông trùm rồi.
- Em có sợ không?
- Sợ điều gì?
Sợ cái cảm giác mất đi một người quan trọng...
- Tất nhiên là sợ rồi...
- Tôi lại cứ tưởng em chẳng sợ gì hết cơ... - anh nói, giọng buồn buồn.Ngự Phong thực hiện một đống các thao tác xét vân tay, võng mạc rồi tự tin vặn tay nắm cửa. Song cách anh vặn cũng có chút kì lạ, vặn rồi giật rồi vặn về... nhìn rối hết cả mắt.
- Sai mật khẩu rồi cu! - Khắc Kỷ nhìn những động tác thành thạo lại cảm giác quá đỗi vung về.
Tại sao ư? Vì cậu thạo hơn chứ sao!
Anh vẫn cố chấp nắm lấy tay nắm cửa:
- Tôi vào đây nhiều rồi! Ít nhất cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ!
- 0 0.
Năm phút sau, cửa được bật ra...
- Mất thời gian vãi...
- Em... em nạt tôi? - chưa gì đã thấy anh rưng rưng.
- Em... em xin lỗi mà! Anh giỏi lắm!
Nhìn cái bộ dạng khen giả trận của cậu, anh vui vẻ hẳn ra, dắt tay cậu bước vào phòng.
Đây là phòng của ông trùm nếu được mở ra theo cách bình thường nhưng nó sẽ trở thành phòng họp bí mật khi mở khóa đúng cách.Một lần vặn khóa, bánh răng sẽ cử động một nấc trong quá trình chuyển phòng, cứ nhích từng chút một như thế sẽ mở ra được phòng họp.
Khắc Kỷ ném quả cầu tuyết tròn tròn bằng nắm tay về phía Ngự Phong.
/Bịch/ Anh chụp lấy nó, ngơ ngác hỏi:
- Cha bảo chúng ta làm trò này để làm gì?
- Để em nghĩ coi... - Khắc Kỷ ngồi xuống, xếp bằng gọn trên chiếc nệm làm bằng tuyết trắng tinh - Rèn luyện tính nhanh nhẹn, độ chính xác, độ nhạy bén, khả năng chịu đựng... ờm...
- Em bé nghĩ nhiều rồi! - anh chạy lại đằng sau cậu để lại trên nền tuyết những dấu chân to bự đáng yêu. Anh ôm cổ Kỷ - Để học cách yêu thương, học cách vui vẻ, yêu đời!
- Chắc anh nói cũng đúng!
Cậu đưa cơ thể mình lắc lư, tay nắm lấy bắp tay săn chắc của anh.
- Thôi, vào phòng tập đi!
Căn phòng được cậu nhắc đến là một nơi bí mật, chỉ duy có bốn người biết được chính xác thông tin về nó.
Khắc Kỷ nắm lấy tay anh, bàn tay cả hai đều rét như nhau cả. Song... sao lại thấy ấm áp?
- Em vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, đó là mùa hè năm em mười lăm tuổi. Hôm đó trời đẹp lắm!
- Khoan... - anh ngắt lời - mười lăm tuổi? Có nghĩa là thời điểm mà những kẻ tập sự trong băng thi lên hàng ngũ cao cấp?
- Ò!
- Em đã đấu với con sói đó?
- Ờ, đúng!
- Thế nó có làm gì được em không? - anh sốt sắng hỏi, bước chân cũng vô thức mà tiến lên dồn dập hơn, chẳng mấy chốc đã gần vượt qua cậu.
Lúc này cả hai đã lên được tầng ba, nơi sẽ có cánh cửa mở ra căn phòng ấy. Khắc Kỷ khựng lại, bày ra bộ mặt xảo trá:
- Ngày nào nó cũng đòi thịt em! 1
- Nó dám? - anh tức giận - Hả? Ủa? - rồi chuyển sang ngơ ngác - ... Em nói tôi? - anh chỉ vào mặt mình, bàn chân cứng đờ lại, không tiến thêm nổi một bước nào. (1
Khắc Kỷ nhún vai, bỏ cái gương mặt đáng thương ấy ngoài tầm mắt:
- Chứ chả lẽ nói con sói trong căn phòng đó?
- Ah! Không chịu đâu! Em... em khịa tôi! - anh vùng vằng, ngồi bệt xuống nền đất lạnh, hai cẳng chân dài ngoằng co đạp liên tục như đứa trẻ con ăn vạ bố mẹ.
- Ờ ờ, ngồi đó ăn vạ tiếp đi, em đi à!
- Đừng bỏ tôi mà!
Anh túm chắt gấu quần cậu không buông.- Đừng... đừng... tụt... - Khắc Kỷ chẳng biết làm gì, chỉ có nước xách quần mà
cố dứt ra.
Tình huống trớ trêu gì đây?
- Em cõng anh theo mà, bỏ quần em ra đi!
Không khí ngượng ngùng bao trùm lấy hành lang tầng ba - nơi vốn luôn âm u, mù mịt, đen tối. Khắc Kỷ toát mồ hôi lạnh, đôi tai trắng ửng đỏ lên như chú yêu tinh nhỏ. Chàng trai lạnh lùng năm ấy đã đi đâu?
- Buông em ra đi mà! Nếu không... em... em ngồi đây ăn vạ! - cậu đang rối lắm, không hiểu vì sao nữa nhưng tình huống này đâu phải không giải quyết được đâu?
Tình huống này tương đối dễ xử lí, một cú đá xoay vòng 360° có thể giải quyết triệt để cả đối thủ lẫn... không tụt quần. Hay đơn giản hơn chỉ cần một cú đá móc sau... Song hiện giờ, Khắc Kỷ rối lắm, cậu chẳng nghĩ ra được diệu kế gì, chỉ có thể mách nước cho bản thân để nắm chắc chiếc quần tội lỗi.
- Tôi không buông đấy thì làm sao? Lỡ như... tôi mất em thì sao đây? Lỡ như... tôi lại một lần nữa đánh mất người quan trọng vì sự yếu đuối của bản thân thì tôi phải đối mặt với thực tế như nào?
Những ngón tay thon dài dần buông lỏng, anh gục đầu xuống sàn, ngón tay nhẹ lướt, vẽ những hình thù vô nghĩa trên nền đất như hư vô.
- Chó lớn đừng khóc nữa mà! - Khắc Kỷ không biết rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu, cậu muốn khóc khi nhìn cái hạt nước lớn đọng lại trên sàn dưới khuôn mặt anh.
Cậu ôm lấy đầu lớn, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài hoe hoe.- Tôi bế em được không? - anh gục đầu vào lòng cậu, bàn tay lớn ôm chặt lấy thân hình cứng cáp. (7)
- Ơ... Ờ.... - một thoáng ngạc nhiên, một thoáng sẽ từ chối nhưng rồi lại không nhịn được mà để anh bế lên. Cậu không muốn thấy anh khóc.
Anh đặt hai tay dưới mông cậu để cậu thoải mái ngồi lên.
Khắc Kỷ cũng chỉ có thể dựa vào bờ vai đang không ngừng run rẩy mà xoa dịu. Không hiểu vì sao nữa... chẳng hiểu được... chẳng thể hiểu vì sao tim lại nhói đau...
Mùi bạc hà đã trở lại trên mái tóc anh nhưng hương thơm này lạ lắm! Nó đậm đặc hơn, cay nồng hơn và có vẻ mạnh bạo hơn. Mùi hương mà có thể khiến những kẻ khác áp lực, khiến Kỷ Kỷ si mê. Tại sao?
Vương Khắc Kỷ mà! Cậu thích cảm giác bị chèn ép, không được chút tự do nào. Cậu muốn... muốn bị hành hạ, đầy đọa đến mức tuyệt vọng. Chỉ có như thế, cậu mới tạm quên đi mình là ai, mình đang làm gì!
- Có phải em thích mùi hương này lắm không? - anh tinh tế nhận ra phản ứng của cậu khi ghé sát mũi vào vai mình.
Anh biết cậu sẽ thích nó mà! Vậy là cuối cùng, chặng đường chinh phục chiếc mũi thính của Khắc Kỷ cũng thành công rồi!
Cậu không trả lời, bản thân cậu vẫn bị lạc trong mớ tóc mượt mang hương thơm đầy quyền lực.
- Em thích bị hành hạ như thế sao?
Anh hiểu rõ mùi hương đó, mùi hương mang đậm sự chiếm hữu.- Đến khi em lớn, tôi sẽ thịt em!
Anh như độc thoại một mình, chẳng có ai đáp lại những câu nói của anh,
nhưng vậy thì đã sao? Càng tốt, anh có thể nói hết nỗi lòng mà không sợ bị cảm giác tội lỗi bao trùm. (1)
Bỗng có tiếng đáp lại:
- Có đau không?
- Hả? Ý em là gì?
- Không có gì! - cậu ôm chầm lấy anh - Đừng bỏ em, anh nhé!
- Ừm! Sẽ không bao giờ bỏ em...
Lời hứa của một kẻ đào hoa liệu có đáng tin?
"Đáng chứ! Em tin anh!" Khắc Kỷ nghĩ thầm trong bụng, trườn xuống khỏi cơ
thể to lớn kia bởi đã đến trước cửa phòng ông trùm rồi.
- Em có sợ không?
- Sợ điều gì?
Sợ cái cảm giác mất đi một người quan trọng...
- Tất nhiên là sợ rồi...
- Tôi lại cứ tưởng em chẳng sợ gì hết cơ... - anh nói, giọng buồn buồn.Ngự Phong thực hiện một đống các thao tác xét vân tay, võng mạc rồi tự tin vặn tay nắm cửa. Song cách anh vặn cũng có chút kì lạ, vặn rồi giật rồi vặn về... nhìn rối hết cả mắt.
- Sai mật khẩu rồi cu! - Khắc Kỷ nhìn những động tác thành thạo lại cảm giác quá đỗi vung về.
Tại sao ư? Vì cậu thạo hơn chứ sao!
Anh vẫn cố chấp nắm lấy tay nắm cửa:
- Tôi vào đây nhiều rồi! Ít nhất cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ!
- 0 0.
Năm phút sau, cửa được bật ra...
- Mất thời gian vãi...
- Em... em nạt tôi? - chưa gì đã thấy anh rưng rưng.
- Em... em xin lỗi mà! Anh giỏi lắm!
Nhìn cái bộ dạng khen giả trận của cậu, anh vui vẻ hẳn ra, dắt tay cậu bước vào phòng.
Đây là phòng của ông trùm nếu được mở ra theo cách bình thường nhưng nó sẽ trở thành phòng họp bí mật khi mở khóa đúng cách.Một lần vặn khóa, bánh răng sẽ cử động một nấc trong quá trình chuyển phòng, cứ nhích từng chút một như thế sẽ mở ra được phòng họp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.