Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Chương 77: Mảnh ghép tội đồ
AquariusAce
23/09/2024
Thuốc từ cơm bắt đầu thẩm thấu vào thực quản, men theo dạ dày trống rỗng, khiến cơn đau thêm phần dữ dội, giống như sục sôi acid bên trong. Khắc Kỷ cảm nhận rõ sự suy sụp, những cảm giác đau đớn đã không còn làm cậu bận tâm.
Vào lúc cơn mê man dần chiếm lấy, cậu chỉ còn khả năng suy nghĩ yếu ớt: "Tôi thua rồi..." và rồi rơi vào trạng thái bất tỉnh, cơ thể hoàn toàn buông thả giữa sự tàn nhẫn của số phận.
- Cứ theo kế hoạch mà làm! - từ nơi sâu thắm trong tâm trí, thanh âm đó vọng lên oang oang. Dù đã mất ý thức, chìm vào cơn mê, Khắc Kỷ vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng nói vọng lại từ trong tiềm thức.
Một giọng khàn khàn vang lên, xé toạc sự u ám bên trong căn phòng giam chật hẹp, mang chút mỉa mai:
Tụi bây còn nhớ vụ lùm xùm năm năm trước không? Vụ Vương gia và Angel of Death chứ chi? Hồi nó nóng bỏng tay trong thế giới ngầm luôn! - một gã khác bật cười nhạt, phụ họa thêm. Tao nhớ Tần Cao Tuấn, sau khi diệt sạch Vương gia thì tung tin khắp mọi nơi, như kiểu khoe chiến tích với thiên hạ vậy! Hả hê lắm! Hah! chưa hết đâu mày! Sau đó lão bắt Vương Khắc Kỷ về, ép thằng nhóc đó hầu hạ băng nhóm, rồi huấn luyện nó thành công cụ giết chóc, một con dao sống thật sự! Cái đó tao không rõ, nhưng nghe bảo gã có ý định để Khắc Kỷ lên làm trùm bù nhìn, chủ yếu để gã bảo vệ con trai của gã, tránh đám đối thủ để ý. Kế cũng thâm thật! Đúng bài tụi băng đảng mà. Vừa vẹn cả đôi đường! Giọng cười nhạo báng vang lên, như đinh vào trong đầu Khắc Kỷ. Mỗi từ ngữ, mỗi câu chuyện của chúng như những mũi dao sắc nhọn đâm vào tâm trí cậu. Dù đang mê man, lý trí cậu không ngừng gào thét, cố gắng phân biệt thật giả. Nhưng giọng nói mơ hồ kia, cơn mệt mỏi, và tác dụng của thuốc đã khiến mọi thứ trở nên nhạt nhòa, đẩy cậu vào mê cung của nghi hoặc.
Mỗi câu nói như một đòn tâm lý giáng xuống. Công an đã dựng lên kịch bản tàn nhẫn, lợi dụng cơn mê của Khắc Kỷ mà thêm mắm muối cho những lời dối trá, để lừa cậu vào chiếc bẫy mà họ đã chuẩn bị. Họ không cần dùng vũ lực, chỉ cần vài lời độc địa của những tên tội phạm giả mạo, đủ để gieo rắc sự hoài nghi, khiến Khắc Kỷ ngấm ngầm tin vào thứ mà chính cậu từng kiên định bác bỏ. 3°
Sự hèn hạ của chúng không nằm ở những đòn roi, mà nằm trong từng lời nói, từng bước toan tính. Chúng không ngần ngại lợi dụng điểm yếu của cậu, biến tâm trí cậu thành chiến trường, nơi mà sự thật và dối trá giao thoa, chỉ để đạt được mục đích cuối cùng.
Điểm yếu của Vương Khắc Kỷ chính là sự gắn bó với gia đình và lòng trung thành đối với Vương gia. Dù cậu có trở thành một thành viên của thế giới ngầm, bị vướng vào những tội ác, nhưng sâu thẳm bên trong, Khắc Kỷ vẫn là người bị ám ảnh bởi quá khứ của gia đình mình và những giá trị cậu được nuôi dưỡng từ nhỏ. Công an lợi dụng điểm yếu này, khai thác tình cảm gia đình để tác động vào tâm trí cậu. Họ cố gieo rắc sự nghi ngờ và dối trá, khiến cậu tin rằng những gì cậu đang chiến đấu vì hoặc bảo vệ chỉ là sự lừa dối.
Khắc Kỷ bật dậy, đêm đen bao trùm lên tấm thân gầy gò, xanh xao. Thứ ánh sáng duy nhất đã không còn nữa...
ánh sáng trong căn phòng giam hay ánh sáng trong tim? Mọi thứ giờ đây đều hư ảo, đen đúa và xấu xí. Khắc Kỷ trông chẳng khác gì một linh ma đói đang gào thét trong bóng tối, đến rách cổ họng để mong chút ít thức ăn "bố thí". Đôi mắt sáng quắc lên trong đêm như một hồn ma nơi ngục tù tối tăm.
"Tần Cao Tuấn! Tôi phải giết chết ông! Phải trả thù!" Mắt cậu long sòng sọc, tâm trí đã không còn tỉnh táo bắt đầu làm loạn, liên tục xúi giục cậu trả mối thù đã được nuôi lớn bằng sự đau khổ của chính mình.
Cậu cõng trên vai cái thù hận, tấm lưng cũng luôn nặng trĩu trong từng bước chân. Một thứ chẳng có ích lợi gì, tại sao lại không vứt bỏ, lại cứ mang theo làm gì? Một chấp niệm... ngu ngốc...
Bấy giờ là vào khoảng nửa đêm, người cuối cùng của gia tộc Vương ấy không tiếp tục ngủ nữa. Mặc cho cơn đói làm loạn, cậu chỉ đăm đăm vào bức tường phía đối diện giường. Không một cái chớp mắt trong khoảng chục phút khiến đôi mắt khô rát, mờ lòa.
"Tối quá..." Vương Khắc Kỷ cười như điên như dại, tựa một kẻ bị mất trí. Nụ cười của cậu như nứt toác trên gương mặt xanh xao, gợi lên hình ảnh của một tâm trí đang bị đẩy đến tận cùng của sự kiệt quệ và cuồng loạn. Trong bóng tối của căn phòng giam, sự tăm tối không chỉ bao trùm không gian mà còn xâm chiếm cả tâm hồn cậu, biến
Khắc Kỷ thành một bóng ma đầy đau đớn và tội lỗi.
Biệt thự Angel of Death.
Thằng Nghị hấp tấp chạy vào căn phòng tập thể của đàn anh thân thiết. Bước chân nó dồn dập rồi dừng hắn lại, nói trong tiếng thở dốc:
Mọi người biết tin gì chưa? Hôm nay thằng Kỷ được thả chứ gì! - một tên thuộc hàng ngũ cao cấp thở dài thườn thượt, gương mặt bị sự phiền muộn vây lấy. Kẻ khác lên tiếng, đôi mắt rầu rĩ nhìn về phía cửa sổ với nắng hạ bay:
Tin tức chấn động mấy nay không dám nhắc đến, giờ nhắc đến cái tên này lại khơi dậy sự mệt mỏi trong các nhóm những người từng bạo hành nó trong băng. Mấy anh? Bạo hành anh Kỷ? - Nghị thốt lên thảng thốt, tưởng bản thân nghe nhầm. Ừ. Cái lời vô căn cứ rằng kẻ sát nhân máu lạnh nằm trong băng ta vậy mà lại là sự thật, còn là kẻ chẳng bao giờ ngờ tới... Một kẻ nằm trong góc bật dậy, giọng điệu bực tức:
Ê! Vô căn cứ hồi nào? Đụng chạm nghe mày, muốn đánh nhau không? Thôi! - gã bậc III lên tiếng ngăn cản cuộc xung đột trước khi nó diễn ra.
Giờ nó không cần che giấu thân phận nữa rồi! Vậy còn tính mạng của chúng ta sao đây? Ha! Nó không xứng đáng được nghe đại ca gọi một tiếng "con". Bố mẹ nó là lũ phản bội, rồi nó cũng sẽ theo bố mẹ nó mà làm phản thôi! Người ta nói bố mẹ nào con nấy cũng có lí do cả! (3° Tao đã có ác cảm với nó từ khi đến đây rồi, đúng là thứ không biết điều! Dù nó có bị đánh đập, nhục mạ thế nào thì cái mặt cũng trơ trơ ra, chẳng tí cảm xúc, thậm chí còn chẳng thể hiện nổi một sự lễ phép nào! - một tên bức XúC. Sao em cứ thấy anh nói như khen ảnh... Không phải xã hội đen thì nên che giấu cảm xúc hay sao? ( Thằng Nghị vừa lên tiếng, cả hội im phăng phắc, chẳng ai còn ý kiến gì. Nó tiếp tục bênh:
Với lại mấy anh đừng có áp đặt cái tư tưởng "bố mẹ thế nào con thế ấy" quá! Dù sao anh ấy cũng là một phần của gia đình này, cũng do cha một tay nuôi dạy cả... Nhưng mà... hận thù... - một tên ngắt lời. Em tin anh ấy! - Nghị kiên quyết nói ra suy nghĩ từ sâu thằm trong trí óc nó. Thôi được, nghe nhóc!
Vào lúc cơn mê man dần chiếm lấy, cậu chỉ còn khả năng suy nghĩ yếu ớt: "Tôi thua rồi..." và rồi rơi vào trạng thái bất tỉnh, cơ thể hoàn toàn buông thả giữa sự tàn nhẫn của số phận.
- Cứ theo kế hoạch mà làm! - từ nơi sâu thắm trong tâm trí, thanh âm đó vọng lên oang oang. Dù đã mất ý thức, chìm vào cơn mê, Khắc Kỷ vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng nói vọng lại từ trong tiềm thức.
Một giọng khàn khàn vang lên, xé toạc sự u ám bên trong căn phòng giam chật hẹp, mang chút mỉa mai:
Tụi bây còn nhớ vụ lùm xùm năm năm trước không? Vụ Vương gia và Angel of Death chứ chi? Hồi nó nóng bỏng tay trong thế giới ngầm luôn! - một gã khác bật cười nhạt, phụ họa thêm. Tao nhớ Tần Cao Tuấn, sau khi diệt sạch Vương gia thì tung tin khắp mọi nơi, như kiểu khoe chiến tích với thiên hạ vậy! Hả hê lắm! Hah! chưa hết đâu mày! Sau đó lão bắt Vương Khắc Kỷ về, ép thằng nhóc đó hầu hạ băng nhóm, rồi huấn luyện nó thành công cụ giết chóc, một con dao sống thật sự! Cái đó tao không rõ, nhưng nghe bảo gã có ý định để Khắc Kỷ lên làm trùm bù nhìn, chủ yếu để gã bảo vệ con trai của gã, tránh đám đối thủ để ý. Kế cũng thâm thật! Đúng bài tụi băng đảng mà. Vừa vẹn cả đôi đường! Giọng cười nhạo báng vang lên, như đinh vào trong đầu Khắc Kỷ. Mỗi từ ngữ, mỗi câu chuyện của chúng như những mũi dao sắc nhọn đâm vào tâm trí cậu. Dù đang mê man, lý trí cậu không ngừng gào thét, cố gắng phân biệt thật giả. Nhưng giọng nói mơ hồ kia, cơn mệt mỏi, và tác dụng của thuốc đã khiến mọi thứ trở nên nhạt nhòa, đẩy cậu vào mê cung của nghi hoặc.
Mỗi câu nói như một đòn tâm lý giáng xuống. Công an đã dựng lên kịch bản tàn nhẫn, lợi dụng cơn mê của Khắc Kỷ mà thêm mắm muối cho những lời dối trá, để lừa cậu vào chiếc bẫy mà họ đã chuẩn bị. Họ không cần dùng vũ lực, chỉ cần vài lời độc địa của những tên tội phạm giả mạo, đủ để gieo rắc sự hoài nghi, khiến Khắc Kỷ ngấm ngầm tin vào thứ mà chính cậu từng kiên định bác bỏ. 3°
Sự hèn hạ của chúng không nằm ở những đòn roi, mà nằm trong từng lời nói, từng bước toan tính. Chúng không ngần ngại lợi dụng điểm yếu của cậu, biến tâm trí cậu thành chiến trường, nơi mà sự thật và dối trá giao thoa, chỉ để đạt được mục đích cuối cùng.
Điểm yếu của Vương Khắc Kỷ chính là sự gắn bó với gia đình và lòng trung thành đối với Vương gia. Dù cậu có trở thành một thành viên của thế giới ngầm, bị vướng vào những tội ác, nhưng sâu thẳm bên trong, Khắc Kỷ vẫn là người bị ám ảnh bởi quá khứ của gia đình mình và những giá trị cậu được nuôi dưỡng từ nhỏ. Công an lợi dụng điểm yếu này, khai thác tình cảm gia đình để tác động vào tâm trí cậu. Họ cố gieo rắc sự nghi ngờ và dối trá, khiến cậu tin rằng những gì cậu đang chiến đấu vì hoặc bảo vệ chỉ là sự lừa dối.
Khắc Kỷ bật dậy, đêm đen bao trùm lên tấm thân gầy gò, xanh xao. Thứ ánh sáng duy nhất đã không còn nữa...
ánh sáng trong căn phòng giam hay ánh sáng trong tim? Mọi thứ giờ đây đều hư ảo, đen đúa và xấu xí. Khắc Kỷ trông chẳng khác gì một linh ma đói đang gào thét trong bóng tối, đến rách cổ họng để mong chút ít thức ăn "bố thí". Đôi mắt sáng quắc lên trong đêm như một hồn ma nơi ngục tù tối tăm.
"Tần Cao Tuấn! Tôi phải giết chết ông! Phải trả thù!" Mắt cậu long sòng sọc, tâm trí đã không còn tỉnh táo bắt đầu làm loạn, liên tục xúi giục cậu trả mối thù đã được nuôi lớn bằng sự đau khổ của chính mình.
Cậu cõng trên vai cái thù hận, tấm lưng cũng luôn nặng trĩu trong từng bước chân. Một thứ chẳng có ích lợi gì, tại sao lại không vứt bỏ, lại cứ mang theo làm gì? Một chấp niệm... ngu ngốc...
Bấy giờ là vào khoảng nửa đêm, người cuối cùng của gia tộc Vương ấy không tiếp tục ngủ nữa. Mặc cho cơn đói làm loạn, cậu chỉ đăm đăm vào bức tường phía đối diện giường. Không một cái chớp mắt trong khoảng chục phút khiến đôi mắt khô rát, mờ lòa.
"Tối quá..." Vương Khắc Kỷ cười như điên như dại, tựa một kẻ bị mất trí. Nụ cười của cậu như nứt toác trên gương mặt xanh xao, gợi lên hình ảnh của một tâm trí đang bị đẩy đến tận cùng của sự kiệt quệ và cuồng loạn. Trong bóng tối của căn phòng giam, sự tăm tối không chỉ bao trùm không gian mà còn xâm chiếm cả tâm hồn cậu, biến
Khắc Kỷ thành một bóng ma đầy đau đớn và tội lỗi.
Biệt thự Angel of Death.
Thằng Nghị hấp tấp chạy vào căn phòng tập thể của đàn anh thân thiết. Bước chân nó dồn dập rồi dừng hắn lại, nói trong tiếng thở dốc:
Mọi người biết tin gì chưa? Hôm nay thằng Kỷ được thả chứ gì! - một tên thuộc hàng ngũ cao cấp thở dài thườn thượt, gương mặt bị sự phiền muộn vây lấy. Kẻ khác lên tiếng, đôi mắt rầu rĩ nhìn về phía cửa sổ với nắng hạ bay:
Tin tức chấn động mấy nay không dám nhắc đến, giờ nhắc đến cái tên này lại khơi dậy sự mệt mỏi trong các nhóm những người từng bạo hành nó trong băng. Mấy anh? Bạo hành anh Kỷ? - Nghị thốt lên thảng thốt, tưởng bản thân nghe nhầm. Ừ. Cái lời vô căn cứ rằng kẻ sát nhân máu lạnh nằm trong băng ta vậy mà lại là sự thật, còn là kẻ chẳng bao giờ ngờ tới... Một kẻ nằm trong góc bật dậy, giọng điệu bực tức:
Ê! Vô căn cứ hồi nào? Đụng chạm nghe mày, muốn đánh nhau không? Thôi! - gã bậc III lên tiếng ngăn cản cuộc xung đột trước khi nó diễn ra.
Giờ nó không cần che giấu thân phận nữa rồi! Vậy còn tính mạng của chúng ta sao đây? Ha! Nó không xứng đáng được nghe đại ca gọi một tiếng "con". Bố mẹ nó là lũ phản bội, rồi nó cũng sẽ theo bố mẹ nó mà làm phản thôi! Người ta nói bố mẹ nào con nấy cũng có lí do cả! (3° Tao đã có ác cảm với nó từ khi đến đây rồi, đúng là thứ không biết điều! Dù nó có bị đánh đập, nhục mạ thế nào thì cái mặt cũng trơ trơ ra, chẳng tí cảm xúc, thậm chí còn chẳng thể hiện nổi một sự lễ phép nào! - một tên bức XúC. Sao em cứ thấy anh nói như khen ảnh... Không phải xã hội đen thì nên che giấu cảm xúc hay sao? ( Thằng Nghị vừa lên tiếng, cả hội im phăng phắc, chẳng ai còn ý kiến gì. Nó tiếp tục bênh:
Với lại mấy anh đừng có áp đặt cái tư tưởng "bố mẹ thế nào con thế ấy" quá! Dù sao anh ấy cũng là một phần của gia đình này, cũng do cha một tay nuôi dạy cả... Nhưng mà... hận thù... - một tên ngắt lời. Em tin anh ấy! - Nghị kiên quyết nói ra suy nghĩ từ sâu thằm trong trí óc nó. Thôi được, nghe nhóc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.