Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Chương 38: Sự ngây thơ giết chết con người...
AquariusAce
15/08/2024
- Ưm... Kỷ Kỷ dừng lại đi! Tôi nhột! - một luồng điện xẹt qua cơ ngực khiến anh tê dại, đắm đuối. (2)
"Liệu nó chỉ là hiện tượng tĩnh điện truyền electron từ người tích điện là em sang tôi hay do một cảm giác gì đó khác?" (3
• Ai trả lời chứ tác giả chịu à!
- Không phải anh kéo em sát lại sao?
Ngự Phong không trả lời, mắt đen nhắm lại, cằm tựa nhẹ lên đầu Khắc Kỷ mà nói: 4
- Em ngủ ngon!
- Anh cũng thế! - Khắc Kỷ buông hàng mi cong lấp đôi đồng tử huyền ảo. (3
Mọi thứ giờ chẳng còn ảnh hưởng gì họ nữa. Đời vô thường mà! Cứ sống thật hạnh phúc là được. Cuộc sống ấy à, nó mỏng manh lắm! Nó chỉ tựa như làn sương mờ trên đỉnh núi, chỉ tựa chiếc lá úa sau hè, chỉ tựa như hương khói tỏa từ nén nhang đặt trong lư hương... chỉ cần một cơn gió nhẹ, tất cả sẽ đều vụt bay mất!
Gió đông lạnh cắt da thịt nhưng ta nằm trong lòng nhau chỉ cảm nhận được cái ấm áp, cái hơi thở nhè nhẹ của đối phương, cảm nhận trái tim cả hai hòa chung nhịp đập. Mái tóc cũng như thắt lại với nhau thành mối lương duyên... không bao giờ đứt lìa. (1
/Cốc cốc/ Thanh âm đều đều vang vọng vào phòng nghe như tiếng trống êm dịu chứ không phải là thứ tạp âm hỗn loạn khiến ta mệt mỏi.- Ai đó ạ? - Khắc Kỷ tay xoa xoa cục bông lớn ấm áp, nặng trịch đang nằm học
bài trên đùi mình, ghé mắt hỏi. (1)
- Là anh! (1
Nghe được giọng nói dịu dàng, ôn nhu quen thuộc, Khắc Kỷ mừng rỡ đẩy cái đầu lớn ra khỏi đùi mà chạy ra đón nhận khí lạnh từ bên ngoài ập vào. ( 3
Bị ăn nguyên quả bơ, Ngự Phong chau hai bên mày lại, bất mãn hướng ánh mắt hình viên đạn về cái bóng hình khá nhỏ con đối với anh đang tiến vào.
Người vừa đến mang một phong thái trang nhã. Chiều cao xấp xỉ Khắc Kỷ nhưng cũng có phần đô con hơn chút. Trái lại, gương mặt y điềm đạm, hiền lành và có phần nhút nhát. Không phải một vẻ đẹp xuất chúng nhưng cũng phải gọi là ưa nhìn.
Người kia vừa ló đầu vào đã bắt đầu săm soi cơ thể Khắc Kỷ, lo lắng hỏi:
- Em có sao không? Em lại làm điều gì dại dột nữa! Anh đã bảo đừng chơi với tụi đó nữa cơ mà sao lại không nghe? Mặt em nhiều vết thương vậy?
Anh cứ thế xả một tràng dài, chẳng biết qua bao lâu. Có lẽ nó dừng lại khi bắt gặp ánh mắt như sắp thành tia lửa của người ngồi trên giường.
- Đây là ai? - Ngự Phong nhăn nhó hỏi, có phải anh đang ghen không? Một câu hỏi thừa thãi! Bởi cái tường anh còn ghen được huống gì đây lại là một con người bằng xương bằng thịt. (4)
Khắc Kỷ hướng mắt về phía anh, vui vẻ đáp:
- Anh ấy là Hứa Kiến Chương, người dạy võ cho em! - rồi tiện tay đóng cửa lại, tránh người đời dòm ngó.- Vậy thì được! Nhưng cũng đừng thân mật với ai quá! - anh giở chất giọng trầm ấm ra mà khuyên nhủ rồi bước đến ôm lấy eo cậu từ phía sau mà kéo về giường. (1)
Bàn tay to lớn ấm áp lại chấm thêm một chút yếu đuối khiến người ta mềm lòng. Khắc Kỷ ngồi trên đùi anh, lấy tay véo má anh mà cười ngây ngốc. Có lẽ vì mãi bông đùa cùng anh mà cậu không nhận ra ánh mắt ướt buồn não nề của người vẫn đang đứng thất thần ở ngoài cửa.
Nhìn người con trai mình thầm thương ngồi trong lòng của một ai khác liệu y có buồn không? Y buồn chứ nhưng hãy nhìn cái nụ cười rực rỡ ấy đi! Hỡi ôi, nó mới rạng ngời làm sao! Người thương vui vẻ thì kẻ chỉ đứng phía sau như y cũng vui rồi. Vâng, rất vui... vui nhưng tim rỉ máu... (2)
Dẫu sao y cũng không đem đến cho người ta ánh dương của cuộc đời. Chỉ là một thoáng tuyết rơi khiến lòng mát mẻ nhưng sau đó lại là cái lạnh xé da... Tốt nhất vẫn không nên yêu người không yêu mình. (2)
Cũng có lẽ vì tin tưởng y mà cậu quyết định công khai mối quan hệ này cho y biết. Cũng vì thế mà khiến y đau lòng. Ánh mắt của kẻ si tình nhìn cậu chỉ một thoáng cũng nhận ra... nhưng Khắc Kỷ ơi, cậu ngây thơ quá! Ngây thơ đến cái mức làm tim người ta thổn thức, nhói đau.
Thật không biết cậu đã làm tổn thương biết bao người rồi! Sự ngây thơ nó giết chết được cả một con người đấy! Như Ngự Phong chẳng hạn, anh cũng đã từng bị cậu làm tổn thương. Anh đã từng ức đến phát khóc. Khóc vì những lời yêu thương chẳng được đáp lại. (2)
Anh vẫn nhớ chứ, nhớ lắm câu nói vô tình ngày hôm ấy: "Mà mày ngày nào cũng dính tạo thế lấy đâu ra thời gian cho người yêu?" Và còn: "Khi nào ra mắt?" Nó chỉ đơn giản là câu hỏi bâng khuâng nhưng lại làm tim anh nhói lên từng nhịp.
"Rõ ràng tôi yêu em mà! Sao em không nhận ra?" Bởi không có người bạn thân nào lại đối xử như thế cả. Anh đã từng tự hỏi như thế rất nhiều lần nhưng giờ
đây mọi thứ đều bị chôn sâu xuống đáy lòng. Tất cả chỉ là "đã từng". Vì giờ đây anh đã lấy được nó, lấy được ánh mắt, nụ cười và cả... trái tim của Vương Khắc Kỷ.
Còn Hứa Kiến Chương? Anh càng đau hơn khi tình yêu đơn phương năm năm không lời hồi đáp. Tại sao y yêu cậu? Tại cậu đã nhìn y vào cái ngày đó. Chỉ một ánh nhìn thôi sao? Không! Cái nhìn ấy chứa đựng sự hi vọng, sự tò mò. Đó là cái nhìn mà một kẻ bị người đời gọi là vô dụng như y chưa được nhận lấy dù chỉ một lần. Bạn bè bắt nạt, thầy cô khinh thường, bố mẹ ruồng bỏ. (12)
Vậy nên anh chỉ có thể cố gắng bước tiếp dù đôi chân có chai sạn hay rỉ máu thì vẫn phải bước tiếp. Bởi một khi dừng lại, một khi vấp ngã sẽ không thể đứng lên. Mà điều đau đớn nhất là... không một ai đỡ dậy. Chỉ vì cái nhìn ấy mà y đem lòng yêu cậu, muốn giúp đỡ cậu, muốn bảo vệ cậu. Vậy mà...
Chỉ cần một cái khẽ chạm mắt, Ngự Phong đã nhận ra ánh sáng le lói vụt tắt trong đôi mắt y. Ánh mắt ấy... giống của anh. Đó là ánh mắt của kẻ si tình, của tình yêu đơn phương không được hồi đáp. Anh thấu hiểu và cảm thông. Bởi anh đã từng trải qua rồi và nó đau lắm, khó mà tả thành lời được, khó mà thốt ra được thành tiếng.
Ngự Phong dịu dàng đặt Khắc Kỷ xuống mà đến bên y, người đã mở cửa, lẳng lặng rời đi từ lúc nào. Anh đuổi theo y đến hành lang dài, lớn tiếng gọi:
- Hứa Kiến Chương!
Y quay đầu, đôi mắt đã đẫm lệ, mũi xinh đã ửng đỏ lên.
Ngự Phong đến gần, khẽ thốt lên thành tiếng:
- Xin lỗi vì làm anh đau...- Không cần xin lỗi... trong tình yêu này, anh chỉ là kẻ thừa thãi mà thôi... chỉ là kẻ thua cuộc khi không nắm chắc tay em ấy, không bảo vệ được cho em ấy, không khiến em ấy cười, cũng không chữa được trái tim nứt nẻ, không...
- Anh im đi! - Ngự Phong ngắt lời - Anh thành công rồi!
"Liệu nó chỉ là hiện tượng tĩnh điện truyền electron từ người tích điện là em sang tôi hay do một cảm giác gì đó khác?" (3
• Ai trả lời chứ tác giả chịu à!
- Không phải anh kéo em sát lại sao?
Ngự Phong không trả lời, mắt đen nhắm lại, cằm tựa nhẹ lên đầu Khắc Kỷ mà nói: 4
- Em ngủ ngon!
- Anh cũng thế! - Khắc Kỷ buông hàng mi cong lấp đôi đồng tử huyền ảo. (3
Mọi thứ giờ chẳng còn ảnh hưởng gì họ nữa. Đời vô thường mà! Cứ sống thật hạnh phúc là được. Cuộc sống ấy à, nó mỏng manh lắm! Nó chỉ tựa như làn sương mờ trên đỉnh núi, chỉ tựa chiếc lá úa sau hè, chỉ tựa như hương khói tỏa từ nén nhang đặt trong lư hương... chỉ cần một cơn gió nhẹ, tất cả sẽ đều vụt bay mất!
Gió đông lạnh cắt da thịt nhưng ta nằm trong lòng nhau chỉ cảm nhận được cái ấm áp, cái hơi thở nhè nhẹ của đối phương, cảm nhận trái tim cả hai hòa chung nhịp đập. Mái tóc cũng như thắt lại với nhau thành mối lương duyên... không bao giờ đứt lìa. (1
/Cốc cốc/ Thanh âm đều đều vang vọng vào phòng nghe như tiếng trống êm dịu chứ không phải là thứ tạp âm hỗn loạn khiến ta mệt mỏi.- Ai đó ạ? - Khắc Kỷ tay xoa xoa cục bông lớn ấm áp, nặng trịch đang nằm học
bài trên đùi mình, ghé mắt hỏi. (1)
- Là anh! (1
Nghe được giọng nói dịu dàng, ôn nhu quen thuộc, Khắc Kỷ mừng rỡ đẩy cái đầu lớn ra khỏi đùi mà chạy ra đón nhận khí lạnh từ bên ngoài ập vào. ( 3
Bị ăn nguyên quả bơ, Ngự Phong chau hai bên mày lại, bất mãn hướng ánh mắt hình viên đạn về cái bóng hình khá nhỏ con đối với anh đang tiến vào.
Người vừa đến mang một phong thái trang nhã. Chiều cao xấp xỉ Khắc Kỷ nhưng cũng có phần đô con hơn chút. Trái lại, gương mặt y điềm đạm, hiền lành và có phần nhút nhát. Không phải một vẻ đẹp xuất chúng nhưng cũng phải gọi là ưa nhìn.
Người kia vừa ló đầu vào đã bắt đầu săm soi cơ thể Khắc Kỷ, lo lắng hỏi:
- Em có sao không? Em lại làm điều gì dại dột nữa! Anh đã bảo đừng chơi với tụi đó nữa cơ mà sao lại không nghe? Mặt em nhiều vết thương vậy?
Anh cứ thế xả một tràng dài, chẳng biết qua bao lâu. Có lẽ nó dừng lại khi bắt gặp ánh mắt như sắp thành tia lửa của người ngồi trên giường.
- Đây là ai? - Ngự Phong nhăn nhó hỏi, có phải anh đang ghen không? Một câu hỏi thừa thãi! Bởi cái tường anh còn ghen được huống gì đây lại là một con người bằng xương bằng thịt. (4)
Khắc Kỷ hướng mắt về phía anh, vui vẻ đáp:
- Anh ấy là Hứa Kiến Chương, người dạy võ cho em! - rồi tiện tay đóng cửa lại, tránh người đời dòm ngó.- Vậy thì được! Nhưng cũng đừng thân mật với ai quá! - anh giở chất giọng trầm ấm ra mà khuyên nhủ rồi bước đến ôm lấy eo cậu từ phía sau mà kéo về giường. (1)
Bàn tay to lớn ấm áp lại chấm thêm một chút yếu đuối khiến người ta mềm lòng. Khắc Kỷ ngồi trên đùi anh, lấy tay véo má anh mà cười ngây ngốc. Có lẽ vì mãi bông đùa cùng anh mà cậu không nhận ra ánh mắt ướt buồn não nề của người vẫn đang đứng thất thần ở ngoài cửa.
Nhìn người con trai mình thầm thương ngồi trong lòng của một ai khác liệu y có buồn không? Y buồn chứ nhưng hãy nhìn cái nụ cười rực rỡ ấy đi! Hỡi ôi, nó mới rạng ngời làm sao! Người thương vui vẻ thì kẻ chỉ đứng phía sau như y cũng vui rồi. Vâng, rất vui... vui nhưng tim rỉ máu... (2)
Dẫu sao y cũng không đem đến cho người ta ánh dương của cuộc đời. Chỉ là một thoáng tuyết rơi khiến lòng mát mẻ nhưng sau đó lại là cái lạnh xé da... Tốt nhất vẫn không nên yêu người không yêu mình. (2)
Cũng có lẽ vì tin tưởng y mà cậu quyết định công khai mối quan hệ này cho y biết. Cũng vì thế mà khiến y đau lòng. Ánh mắt của kẻ si tình nhìn cậu chỉ một thoáng cũng nhận ra... nhưng Khắc Kỷ ơi, cậu ngây thơ quá! Ngây thơ đến cái mức làm tim người ta thổn thức, nhói đau.
Thật không biết cậu đã làm tổn thương biết bao người rồi! Sự ngây thơ nó giết chết được cả một con người đấy! Như Ngự Phong chẳng hạn, anh cũng đã từng bị cậu làm tổn thương. Anh đã từng ức đến phát khóc. Khóc vì những lời yêu thương chẳng được đáp lại. (2)
Anh vẫn nhớ chứ, nhớ lắm câu nói vô tình ngày hôm ấy: "Mà mày ngày nào cũng dính tạo thế lấy đâu ra thời gian cho người yêu?" Và còn: "Khi nào ra mắt?" Nó chỉ đơn giản là câu hỏi bâng khuâng nhưng lại làm tim anh nhói lên từng nhịp.
"Rõ ràng tôi yêu em mà! Sao em không nhận ra?" Bởi không có người bạn thân nào lại đối xử như thế cả. Anh đã từng tự hỏi như thế rất nhiều lần nhưng giờ
đây mọi thứ đều bị chôn sâu xuống đáy lòng. Tất cả chỉ là "đã từng". Vì giờ đây anh đã lấy được nó, lấy được ánh mắt, nụ cười và cả... trái tim của Vương Khắc Kỷ.
Còn Hứa Kiến Chương? Anh càng đau hơn khi tình yêu đơn phương năm năm không lời hồi đáp. Tại sao y yêu cậu? Tại cậu đã nhìn y vào cái ngày đó. Chỉ một ánh nhìn thôi sao? Không! Cái nhìn ấy chứa đựng sự hi vọng, sự tò mò. Đó là cái nhìn mà một kẻ bị người đời gọi là vô dụng như y chưa được nhận lấy dù chỉ một lần. Bạn bè bắt nạt, thầy cô khinh thường, bố mẹ ruồng bỏ. (12)
Vậy nên anh chỉ có thể cố gắng bước tiếp dù đôi chân có chai sạn hay rỉ máu thì vẫn phải bước tiếp. Bởi một khi dừng lại, một khi vấp ngã sẽ không thể đứng lên. Mà điều đau đớn nhất là... không một ai đỡ dậy. Chỉ vì cái nhìn ấy mà y đem lòng yêu cậu, muốn giúp đỡ cậu, muốn bảo vệ cậu. Vậy mà...
Chỉ cần một cái khẽ chạm mắt, Ngự Phong đã nhận ra ánh sáng le lói vụt tắt trong đôi mắt y. Ánh mắt ấy... giống của anh. Đó là ánh mắt của kẻ si tình, của tình yêu đơn phương không được hồi đáp. Anh thấu hiểu và cảm thông. Bởi anh đã từng trải qua rồi và nó đau lắm, khó mà tả thành lời được, khó mà thốt ra được thành tiếng.
Ngự Phong dịu dàng đặt Khắc Kỷ xuống mà đến bên y, người đã mở cửa, lẳng lặng rời đi từ lúc nào. Anh đuổi theo y đến hành lang dài, lớn tiếng gọi:
- Hứa Kiến Chương!
Y quay đầu, đôi mắt đã đẫm lệ, mũi xinh đã ửng đỏ lên.
Ngự Phong đến gần, khẽ thốt lên thành tiếng:
- Xin lỗi vì làm anh đau...- Không cần xin lỗi... trong tình yêu này, anh chỉ là kẻ thừa thãi mà thôi... chỉ là kẻ thua cuộc khi không nắm chắc tay em ấy, không bảo vệ được cho em ấy, không khiến em ấy cười, cũng không chữa được trái tim nứt nẻ, không...
- Anh im đi! - Ngự Phong ngắt lời - Anh thành công rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.