Chương 102: Có hơi đáng thương
Chu Vu
18/10/2022
Đại lão hổ - thần trí không rõ ràng sống nhờ vào bản năng - giật giật lỗ tai, nhanh chóng buông móng vuốt ra hoàn toàn, thay vào đó là ngậm lấy
Tống Hứa chuẩn bị mang đi.
Tống Hứa bị ngậm trong miệng hổ, vừa hay kẹt giữa hai cây răng, dù đại lão hổ ngậm có chặt cũng không đến nỗi cắn nàng bị thương.
Đúng là lão hổ đã làm mẹ có khác, động tác cắn hài tử nhấc lên vẫn tương đối thuần thục.
Lúc này rắn bự nghe được tiếng sóc nhỏ kêu vội vàng bơi lên bờ biển, vừa kịp nhìn thấy Hắc Sâm cắn Tống Hứa chuẩn bị mang đi. Tống Hứa ló đầu ra khỏi miệng hổ nhìn hắn với vẻ mặt vừa hưng phấn vừa vô tội. Còn đại lão hổ thì đang suy tư không biết nên buông con sóc trong miệng xuống để đánh nhau với con rắn kia hay là tiếp tục cắn mang đi.
Cuối cùng đại lão hổ quyết định không để ý tới con rắn nhỏ bé kia, bước từng bước chân mèo ưu nhã rời đi.
Ô Mộc:?
Rắn bự bơi từ bờ biển lên trong nháy mắt, đuổi theo sau lưng Hắc Sâm và Tống Hứa.
Đại lão hổ nghe thấy động tĩnh thì ngoái lại nhìn.
Hay cho tên tiểu tử thúi, ta đã không đoái hoài đến ngươi, xem như không thấy, ngươi còn dám chạy theo khiêu khích.
Hắc Sâm đời nào nhịn, lập tức há mồm ra gầm lên.
Mà vừa há ra thì Tống Hứa rơi xuống đất cái bẹp.
Đại lão hổ bước ngang đỉnh đầu nàng, nhào về phía Ô Mộc. Tư thế kia hung ác như muốn cắn một phát chết tươi Ô Mộc làm Tống Hứa phải rợn người. Dù Ô Mộc có khả năng cắn một cái rồi tiêm nọc độc giết chết Hắc Sâm thì hắn cũng không thể làm vậy được, chỉ có thể chạy trốn như những lần trước. Chỉ là lần này gấp quá không kịp mang Tống Hứa theo.
Trong chớp mắt, hai mẹ con liền chạy vào rừng cây. Tống Hứa gãi đầu đứng dậy khỏi bờ cát, trợn tròn mắt nhìn bóng lưng hai người chạy đi.
Trong rừng cây cách đó không xa có một con khủng long nhỏ đi tới, có vẻ như muốn qua đây, Tống Hứa khóc không ra nước mắt hét lớn về hướng đại lão hổ và rắn bự:
"Đừng bỏ ta ở lại một mình!"
Sau đó lão hổ trở về, ngậm Tống Hứa đi vào rừng theo một hướng khác. Tống Hứa nhìn về phía sau, sợ rắn bự đã bị bà ấy cắn chết, mãi tới khi thấy một cái đuôi rắn quen thuộc nhè nhẹ quấn quanh nhánh cây, nàng mới yên lòng.
Vậy là lần này lão hổ vẫn không bắt được rắn bự, không hổ là rắn bự, nhanh nhẹn thật.
Nhưng mà rắn bự chạy trốn thuần thục như vậy, chẳng lẽ là do thuở nhỏ đã bị mẹ rượt đánh quá nhiều?
Đại lão hổ đưa Tống Hứa tới bãi đá ngầm mà bà thường hay ngồi, đặt nàng bên cạnh móng vuốt mình rồi nằm xuống, vừa hay tựa đầu lên bụng Tống Hứa.
Tống Hứa: Thì ra thói quen tựa cằm lên bụng người khác khi đi ngủ của rắn bự là do di truyền.
Trong nháy mắt, Tống Hứa bị lông xù bao trùm. Bộ lông rậm rạp trên cằm lão hổ đúng là một cái chăn lớn nặng nề, nàng trực tiếp biến thành con côn trùng nhỏ lọt thỏm trong chăn. Khi sắp không thể hô hấp được nữa, Tống Hứa vươn tay, cố gắng vén "cái chăn" này ra hai bên để có một khe hở thông khí.
Đại lão hổ nằm lười biếng, không để ý mấy động tác nhỏ của nàng, bà nheo mắt tắm nắng hưởng thụ.
Thi thoảng bà cũng sẽ ngẩng đầu nhìn hòn đảo nhỏ thấp thoáng ngoài biển xa, rồi toát lên thần sắc nghi hoặc ngắn ngủi, rồi rất nhanh lại rũ bỏ hết suy tư, tiếp tục ngủ.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ô Mộc phía xa xa nhìn qua đây, nóng ruột đập đập đuôi lên mặt đất. Hắn không biết phải làm gì với tình cảnh trước mắt, rối đến mức thân thể cũng xoắn thành một cục.
Mà ở bãi đá đằng xa kia, có một cánh tay vươn ra khỏi bộ râu của đại lão hổ, vẫy vẫy về phía hắn, sau đó là một cái đầu ló ra. Tống Hứa không sợ hãi cũng không khẩn trương. Dưới cái nhìn chăm chú của Ô Mộc, nàng còn đưa tay sờ lên mấy sợi râu của lão hổ, sau đó lại chạm vào cây răng nanh lộ ra ngoài. Hình như nàng cảm thấy râu lão hổ sờ rất êm, lại vươn tay sờ thêm vài cái, rồi thế là sờ mãi không ngừng, còn nở nụ cười mộng ảo.
Ô Mộc:?
Miệng hơi ngứa nên đại lão hổ tùy tiện gật gật đầu vài cái, Tống Hứa cảm thấy như bà ấy đang dụi dụi lên người mình. Không chỉ thế, đại lão hổ gối lên người nàng một hồi, hình như nhớ ra gì đó, cảm thấy bộ lông xù này mang chút mùi hương quen thuộc, đột nhiên lè lưỡi ra liếm Tống Hứa như liếm láp con non.
Tống Hứa được bao lớn, còn không đủ bà ấy liếm một cái, lông toàn thân đều bị chải qua một lượt, dựng ngược chiều hết lên.
Sóc nhỏ vội vã vuốt thuận lông lại, lòng thầm nghĩ: Liếm kiểu này vài ba lần thì chỉ hai ngày thôi là con cái trọc hết.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Nhìn thấy cảnh tượng hài hòa phía xa, đại xà càng thêm lo lắng.
Hắn không kìm lòng được, có ý đồ tiếp cận lần nữa.
Quả nhiên, lão hổ ma ma rất dễ bị chọc giận lại đứng lên gầm về phía hắn, xông lên muốn đánh. Không có gì bất ngờ xảy ra hết, hai người lại chơi đuổi bắt.
Lần này đại lão hổ đuổi rắn bự đi đặc biệt xa, với lại hai người có đánh nhau thật thì phải, khi trở về lông lá trên người đại lão hổ rối tung, bà còn tức giận đứng trên bờ cát gào rống không ngừng, chắc chắn là đang chửi tục.
Tống Hứa nhìn về hướng rừng cây một hồi lâu, rốt cuộc thấy Ô Mộc xuất hiện.
Hắn đứng xa xa, nhìn về hướng đại lão hổ đang điên cuồng gào thét trút giận, lại nhìn sang hướng sóc con vui vẻ vung hai tay chào mình, trông có hơi đáng thương.
Anh rắn kiểu: huhu con đây mới là trai cưng của mẹ này.
Tống Hứa bị ngậm trong miệng hổ, vừa hay kẹt giữa hai cây răng, dù đại lão hổ ngậm có chặt cũng không đến nỗi cắn nàng bị thương.
Đúng là lão hổ đã làm mẹ có khác, động tác cắn hài tử nhấc lên vẫn tương đối thuần thục.
Lúc này rắn bự nghe được tiếng sóc nhỏ kêu vội vàng bơi lên bờ biển, vừa kịp nhìn thấy Hắc Sâm cắn Tống Hứa chuẩn bị mang đi. Tống Hứa ló đầu ra khỏi miệng hổ nhìn hắn với vẻ mặt vừa hưng phấn vừa vô tội. Còn đại lão hổ thì đang suy tư không biết nên buông con sóc trong miệng xuống để đánh nhau với con rắn kia hay là tiếp tục cắn mang đi.
Cuối cùng đại lão hổ quyết định không để ý tới con rắn nhỏ bé kia, bước từng bước chân mèo ưu nhã rời đi.
Ô Mộc:?
Rắn bự bơi từ bờ biển lên trong nháy mắt, đuổi theo sau lưng Hắc Sâm và Tống Hứa.
Đại lão hổ nghe thấy động tĩnh thì ngoái lại nhìn.
Hay cho tên tiểu tử thúi, ta đã không đoái hoài đến ngươi, xem như không thấy, ngươi còn dám chạy theo khiêu khích.
Hắc Sâm đời nào nhịn, lập tức há mồm ra gầm lên.
Mà vừa há ra thì Tống Hứa rơi xuống đất cái bẹp.
Đại lão hổ bước ngang đỉnh đầu nàng, nhào về phía Ô Mộc. Tư thế kia hung ác như muốn cắn một phát chết tươi Ô Mộc làm Tống Hứa phải rợn người. Dù Ô Mộc có khả năng cắn một cái rồi tiêm nọc độc giết chết Hắc Sâm thì hắn cũng không thể làm vậy được, chỉ có thể chạy trốn như những lần trước. Chỉ là lần này gấp quá không kịp mang Tống Hứa theo.
Trong chớp mắt, hai mẹ con liền chạy vào rừng cây. Tống Hứa gãi đầu đứng dậy khỏi bờ cát, trợn tròn mắt nhìn bóng lưng hai người chạy đi.
Trong rừng cây cách đó không xa có một con khủng long nhỏ đi tới, có vẻ như muốn qua đây, Tống Hứa khóc không ra nước mắt hét lớn về hướng đại lão hổ và rắn bự:
"Đừng bỏ ta ở lại một mình!"
Sau đó lão hổ trở về, ngậm Tống Hứa đi vào rừng theo một hướng khác. Tống Hứa nhìn về phía sau, sợ rắn bự đã bị bà ấy cắn chết, mãi tới khi thấy một cái đuôi rắn quen thuộc nhè nhẹ quấn quanh nhánh cây, nàng mới yên lòng.
Vậy là lần này lão hổ vẫn không bắt được rắn bự, không hổ là rắn bự, nhanh nhẹn thật.
Nhưng mà rắn bự chạy trốn thuần thục như vậy, chẳng lẽ là do thuở nhỏ đã bị mẹ rượt đánh quá nhiều?
Đại lão hổ đưa Tống Hứa tới bãi đá ngầm mà bà thường hay ngồi, đặt nàng bên cạnh móng vuốt mình rồi nằm xuống, vừa hay tựa đầu lên bụng Tống Hứa.
Tống Hứa: Thì ra thói quen tựa cằm lên bụng người khác khi đi ngủ của rắn bự là do di truyền.
Trong nháy mắt, Tống Hứa bị lông xù bao trùm. Bộ lông rậm rạp trên cằm lão hổ đúng là một cái chăn lớn nặng nề, nàng trực tiếp biến thành con côn trùng nhỏ lọt thỏm trong chăn. Khi sắp không thể hô hấp được nữa, Tống Hứa vươn tay, cố gắng vén "cái chăn" này ra hai bên để có một khe hở thông khí.
Đại lão hổ nằm lười biếng, không để ý mấy động tác nhỏ của nàng, bà nheo mắt tắm nắng hưởng thụ.
Thi thoảng bà cũng sẽ ngẩng đầu nhìn hòn đảo nhỏ thấp thoáng ngoài biển xa, rồi toát lên thần sắc nghi hoặc ngắn ngủi, rồi rất nhanh lại rũ bỏ hết suy tư, tiếp tục ngủ.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ô Mộc phía xa xa nhìn qua đây, nóng ruột đập đập đuôi lên mặt đất. Hắn không biết phải làm gì với tình cảnh trước mắt, rối đến mức thân thể cũng xoắn thành một cục.
Mà ở bãi đá đằng xa kia, có một cánh tay vươn ra khỏi bộ râu của đại lão hổ, vẫy vẫy về phía hắn, sau đó là một cái đầu ló ra. Tống Hứa không sợ hãi cũng không khẩn trương. Dưới cái nhìn chăm chú của Ô Mộc, nàng còn đưa tay sờ lên mấy sợi râu của lão hổ, sau đó lại chạm vào cây răng nanh lộ ra ngoài. Hình như nàng cảm thấy râu lão hổ sờ rất êm, lại vươn tay sờ thêm vài cái, rồi thế là sờ mãi không ngừng, còn nở nụ cười mộng ảo.
Ô Mộc:?
Miệng hơi ngứa nên đại lão hổ tùy tiện gật gật đầu vài cái, Tống Hứa cảm thấy như bà ấy đang dụi dụi lên người mình. Không chỉ thế, đại lão hổ gối lên người nàng một hồi, hình như nhớ ra gì đó, cảm thấy bộ lông xù này mang chút mùi hương quen thuộc, đột nhiên lè lưỡi ra liếm Tống Hứa như liếm láp con non.
Tống Hứa được bao lớn, còn không đủ bà ấy liếm một cái, lông toàn thân đều bị chải qua một lượt, dựng ngược chiều hết lên.
Sóc nhỏ vội vã vuốt thuận lông lại, lòng thầm nghĩ: Liếm kiểu này vài ba lần thì chỉ hai ngày thôi là con cái trọc hết.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Nhìn thấy cảnh tượng hài hòa phía xa, đại xà càng thêm lo lắng.
Hắn không kìm lòng được, có ý đồ tiếp cận lần nữa.
Quả nhiên, lão hổ ma ma rất dễ bị chọc giận lại đứng lên gầm về phía hắn, xông lên muốn đánh. Không có gì bất ngờ xảy ra hết, hai người lại chơi đuổi bắt.
Lần này đại lão hổ đuổi rắn bự đi đặc biệt xa, với lại hai người có đánh nhau thật thì phải, khi trở về lông lá trên người đại lão hổ rối tung, bà còn tức giận đứng trên bờ cát gào rống không ngừng, chắc chắn là đang chửi tục.
Tống Hứa nhìn về hướng rừng cây một hồi lâu, rốt cuộc thấy Ô Mộc xuất hiện.
Hắn đứng xa xa, nhìn về hướng đại lão hổ đang điên cuồng gào thét trút giận, lại nhìn sang hướng sóc con vui vẻ vung hai tay chào mình, trông có hơi đáng thương.
Anh rắn kiểu: huhu con đây mới là trai cưng của mẹ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.