Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 50: Dây chuyền răng nanh

Chu Vu

16/05/2022

Tống Hứa lập tức hoàn hồn thả người đáp đất. Thú nguyên thủy với chiều cao mấy mét sau khi ngã vào rừng đã đè gẫy tận vài cây to.

Trong lòng thầm đem con thú nguyên thủy đang giãy giụa muốn cất cánh này ra so với loài Dực long, Tống Hứa nhớ lại lúc còn bé mình xem công viên kỷ Jura.

Trên trời có rất nhiều khủng long đang bay, ngó lên nhìn toàn cánh với cánh, nói không chừng sẽ bất thình lình té xuống chỗ nàng. Giờ Tống Hứa mới hiểu được vì sao rắn bự liên tục dặn dò nàng đừng ra ngoài, xem náo nhiệt cũng không nên xem của khủng long.

Tống Hứa dứt khoát quay đầu rời đi, đã nhìn thấy thú nguyên thủy, mở rộng tầm mắt rồi, về thôi.

Ở bờ sông mà con thú nguyên thủy khổng lồ kia ngã xuống, hơn mười thú nhân của bộ lạc mãnh thú biến thành thú hình ra sức xua đuổi mấy con thú nguyên thủy cỡ nhỏ muốn vây quanh.

Sau khi bọn họ cực khổ gian nan giết chết con mồi, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, những con thú nguyên thủy lớn nhỏ xung quanh cũng sẽ tranh giành xác con mồi này với họ.

Trong trận săn giết này, bọn họ mất đi sáu thú nhân trẻ tuổi, trong đó có một thú nhân trực tiếp bị thú nguyên thủy ăn luôn, còn ba người bị giẫm đạp mà chết, hai người bị cánh thú nguyên thủy đập chết. Dù vậy, đây vẫn là lần thuận lợi nhất trong mấy năm qua. Tàn cuộc chiến mọi người đều rất hưng phấn, tiếp theo bọn họ chỉ cần thủ ở đây, đợi những con thú nguyên thủy này bỏ đi là có thể cắt thịt con mồi mang về bộ lạc.

Toàn thân Sư Vưu đầy máu, biến thành thú hình đứng trên xác thú nguyên thủy, thấy thú nguyên thủy khác tới gần liền ngóc đầu dậy rống lớn xua đuổi, phát tiết sự kích động trong cơ thể.

Thú nguyên thủy cỡ nhỏ không dám tới gần hắn, nhưng thú nguyên thủy lớn cao mười mấy mét lại không e ngại con sư tử này, vẫn có ý đồ muốn nhấp nháp món thức ăn hiếm có này.

Bị con thú nguyên thủy trước mắt xem thường, Sư Vưu quên đi lời dặn của Uy Sơn là chỉ đuổi mà không công kích. Hắn xúc động nhào lên, cắn một cái vào chi sau của con thú nguyên thủy kia.

Con thú nguyên thủy kia rít lên một tiếng, vỗ cánh muốn bay để thoát khỏi công kích ở chân sau. Bỗng nhiên Sư Vưu bị kéo lên không trung, lập tức trợn tròn mắt. Hắn chỉ có thể cắn chặt lấy chân sau của con thú nguyên thủy này, điên cuồng lắc người để cản trở nó bay lên.



Uy Sơn trông thấy cảnh này nổi giận gầm lên một tiếng, đoạt lấy móc câu trong tay đồng bạn, dùng sức quăng về hướng con thú nguyên thủy kia, vừa kịp vòng qua cổ nó, gắng sức tạm thời cố định nó trên không trung, những thú nhân khác cũng vội vàng tới hỗ trợ, cùng nhau kéo nó và Sư Vưu xuống.

Bị trói chặt cổ, lại thêm mấy thú nhân khác nhào lên cắn xé, thú nguyên thủy thoi thóp nhảy trên mặt đất. Có lẽ nó biết mình phải chết ở đây, đột nhiên ngẩng đầu lên trời phát ra tiếng kêu 'kéc kéc' nghẹn ngào.

Có một con thú nguyên thủy chiều cao mười mét bay lòng vòng trên trời phát ra tiếng kêu 'kéc kéc' như đáp lại, sau đó nó sà xuống. Đám thú nhân vừa chiến đấu kịch liệt xong không kịp tránh né, có một người vừa đứng dậy liền bị nó ngậm vào miệng. Hàm răng như lưỡi cưa sắt của nó cắn phập một cái khiến người kia đứt thành hai đoạn, nó nuốt một đoạn vào bụng.

"Đây là một cặp, mau chóng công kích."

Uy Sơn rống to, nhào tới trước, những thú nhân còn lại cũng cầm theo dây thừng có móc câu, chen lấn nhau 'tiếp đón' con thú nguyên thủy này.

Một phen khổ đấu kết thúc bằng việc Uy Sơn xé rách bụng con thú nguyên thủy này. Đại lão hổ mệt mỏi không muốn cử động ghé vào phần bụng bị rách của con thú kia, miệng đầy máu, thở hồng hộc không ra hơi.

Những thú nhân còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, ai cũng ngồi sụp xuống đất nghỉ ngơi. Liên tiếp mấy trận đấu đã dọa đám thú nguyên thủy cỡ nhỏ chạy tán loại, bờ sông thanh tĩnh hẳn.

"Con thú nguyên thủy này chưa chết. Hay là chúng ta mang nó về bộ lạc cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng thú nguyên thủy còn sống đi."

Sư Vưu là người đầu tiên đứng dậy. Hắn nhìn qua con thú nguyên thủy bị hắn cắn đứt chân còn đang giãy giụa, đã bắt đầu tưởng tượng khi về bộ lạc mình sẽ uy phong thế nào.

Uy Sơn góp nhặt được chút sức, đứng dậy nhấc chân đá cho con sư tử mặt mũi đầy tự hào này một cước, mắng to:

"Vừa rồi ai bảo ngươi đột nhiên công kích!"



Sư Vưu ngã qua một bên, cả người đầy bụi đất đứng dậy, không phục rống lại:

"Nếu không nhờ ta, mọi người cũng không săn thêm được hai con thú nguyên thủy!"

Loại thú nguyên thủy cao tám mét này không phải mục tiêu của bọn họ. Bình thường bọn chúng đi theo bầy một con cái với mấy con đực. Nếu trêu chọc vào con cái, bọn họ sẽ bị mấy con đực tấn công cùng lúc. Lần này may là chỉ có hai con, nếu không còn phải chết thêm mấy thú nhân.

Uy Sơn không muốn giải thích với hắn, đưa tay đánh tên nhóc tuổi trẻ khí thịnh không hiểu chuyện này một trận.

Đánh xong, Uy Sơn gọi mọi người tới cắt xẻ con mồi.

Con thú nguyên thủy còn sống kia được giữ lại dưới sự kiên trì của Sư Vưu. Mọi người cũng cảm thấy con này không có thịt gì mấy, mang về cho người trong bộ lạc xem chơi cũng được, vì vậy chỉ tập trung xử lý hai con thú nguyên thủy lớn nhỏ đã chết.

Con bị Uy Sơn xé bụng cắt đi cái cánh mỏng thì chỉ còn chút thịt trên bụng. Nhìn nó lớn nhưng chỉ có xương với da, trong bụng thì toàn là mấy cái nội tạng không thể ăn, cho nên đội săn thú nguyên thủy chưa bao giờ phí sức chọn nó là mục tiêu.

Thú nhân xử lý thú nguyên thủy này cắt lấy tầng thịt mỏng, lại xé nội tạng nó, muốn lấy phần thân thể của đồng bạn bị nó nuốt ra ngoài.

Trong dạ dày của thú nguyên thủy còn rất nhiều đồ vật chưa tiêu hóa, thậm chí còn có mấy viên đá nhỏ, lật tới lật lui chốc lát, rơi ra một sợi dây chuyền răng nanh màu sắc rực rỡ.

Uy Sơn và mấy đồng bạn lớn tuổi khác ở bên cạnh xử lý con thú nguyên thủy cỡ lớn, bỗng nhiên nhìn thấy người đồng bạn kia cầm một sợi dây chuyền răng nanh quen mắt tới:

"Uy Sơn, ngươi xem xem đây có phải dây chuyền răng nanh của Hắc Sâm không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook