Chương 53: Không sao cả
Chu Vu
16/05/2022
Các thú nhân nhanh chóng rời đi, khí tức hỗn loạn bị băng tuyết và rừng
rậm thanh lãnh bao trùm. Trên đống đá nát vụn chỉ còn Tống Hứa và Ô Mộc
cùng với thi thể lạnh lẽo cứng dần của thú nguyên thủy.
Có vẻ đại xà đã thả lỏng hơn một chút, không ngừng thè lưỡi ra nắm bắt tin tức bên ngoài.
Tống Hứa thừa cơ xích lại gần:
"Ha ha, cục cưng..."
Rắn bự phát ra thanh ám khè khè đầy tính đe dọa, khác hắn với thanh âm khè khè tùy ý bình thường. Tống Hứa phân biệt được, vì vậy ngoan ngoãn duy trì khoảng cách.
Hơn hai tháng không thấy rắn bự mở mắt ra, vất vả lắm mới tỉnh lại thì hắn biến thành con rắn ngốc, không nhận ra nàng, hà hơi khè nàng, lòng Tống Hứa thật là chua xót.
Bất quá hành động này cho thấy hiện tại thần trí hắn mơ hồ.
Là do ngủ đông giữa chừng bị đánh thức hay máu thịt thú nguyên thủy ảnh hưởng?
Tống Hứa moi hắn ra từ bụng thú nguyên thủy liền để ý đến máu và vụn thịt trên khóe miệng hắn. Cho nên khẳng định là trong lúc đầu óc không rõ ràng hắn đã gặm con thú này.
Trời dần tối, Tống Hứa ngồi xổm trên đất tuyết, cảm thấy mình sắp bị đông cứng, rắn bự cũng không tốt hơn là bao, cứng còng đằng kia không nhúc nhích.
Thấy bông tuyết nhỏ lại bắt đầu rơi xuống, Tống Hứa quyết tâm. Nàng tới gần đại xà, mặc kệ thanh êm khè khè dần yếu đi của hắn, cởi áo da sói trên người trùm lên cái miệng rộng của hắn, muốn kéo hắn xuống khỏi tảng đá.
Một con rắn to như thế khi giằng co có sức lực rất lớn, đầu bị trùm trong da sói điên cuồng vùng vẫy, Tống Hứa không áp chế được, bị vung bay ra ngoài.
Khi đang bay trên không trung Tống Hứa nhanh chóng biến thành thú hình, sóc nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt đáp đất, nhặt da sói bị rơi bên cạnh, lần nữa biến thành người đi tới mò mẫm đầu rắn.
Dang chân ngồi lên thân rắn lạnh lẽo, Tống Hứa chỉ cảm thấy người của rắn bự còn lạnh hơn cả tuyết. Tựa hồ như trong hắn chỉ còn lại bản năng, vì bị công kích mà điên cuồng vặn vẹo. Cái đuôi đập bốp bốp trên tảng đá, quét thi thể thú nguyên thủy rơi xuống, một ít đá vụn cũng bị hắn đập tung tóe.
Tống Hứa tin rằng nếu không phải hắn bị đông cứng quá lâu, chắc chắn không chỉ có chút khí lực như vậy. Nàng cảm nhận được miệng rắn bị khóa trong da sói lại có ý đồ muốn há ra, nàng mạnh mẽ chặn lại.
Cái gì Tống Hứa cũng mặc kệ. Mặc cho rắn bự sắp bị đông cứng đập mấy tảng đá xung quanh bay loạn xạ, cứ đè ép hắn như vậy. Dần dần biên độ giãy giụa của hắn nhỏ lại, càng lúc càng nhỏ, rồi cuối cùng triệt để yên tĩnh, còn nhanh hơn so với dự tính của Tống Hứa.
Tống Hứa còn tưởng là rắn bự đã dùng hết chút sức lực còn sót lại, lạnh quá nên lâm vào hôn mê. Nhưng khi nàng lặng lẽ xốc một góc da sói lên nhìn vào thì vừa vặn trông thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn qua nàng.
Đại xà không hôn mê, chỉ là bị da sói trùm lên, chậm rãi nhớ lại mùi hương quen thuộc của Tống Hứa trên da sói, nên mới không giãy giụa nữa.
Tống Hứa không rõ lắm, đậy da sói lại, vẫn không thả lỏng tay đang áp chế đầu rắn. Bây giờ mà nàng bị đại xà cắn một cái thì cả hai đều phải chết ở đây, cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Bây giờ hai người đang ở trên một tảng đá bị lở nằm nghiêng. Vì vừa rồi đại xà giãy giụa, tảng đá sắp lăn xuống dưới rồi. Tống Hứa quan sát thấy phía dưới có một chỗ có thể thông vào hang đá.
Tiếc là hang đá vốn có không gian rộng rãi, nay bị thú nguyên thủy 'ghé thăm' liền sụp mất phân nửa. Truyện Thám Hiểm
Tống Hứa ôm đầu và một đoạn thân thể của rắn bự lăn xuống dưới. Với chiều cao và cân nặng này của rắn bự, nàng muốn mang hắn đi là chuyện tương đối vất vả, không bằng trực tiếp lăn xuống luôn cho khỏe.
Lăn vào hang động, bỗng nhiên rắn bự bị kinh sợ bắt đầu vặn vẹo. Tống Hứa vội vàng trấn an, miệng nói:
"Không sao cả không sao cả!"
Trên tay lại nhanh chóng chụp lấy sợi dây thừng bện bằng cỏ từ mùa thu, vòng qua da sói buộc đầu đại xà lại.
Buông đại xà đeo 'khăn trùm đầu' da sói ra, Tống Hứa khom người vào hang đá, nhanh tay dọn dẹp mấy tảng đá cản trên đất, dùng chân đẩy mấy quả hạch rơi đầy đất ra, lại chạy đến ổ của mình và đại xà xem thử.
Cái ổ thì không có hư hao gì, ngược lại phía bên cạnh thiếu một tảng đá lớn, gió tuyết phù phù thổi vào từ chỗ thủng kia. Thủng to như thế, nếu phải lấp bằng đá thì nàng không mang nổi, còn dùng cái khác chắn thì tạm thời chưa thấy thứ gì có hiệu quả tốt... đúng rồi, không phải còn có thi thể của thú nguyên thủy sao!
Tống Hứa nhớ tới vật liệu có sẵn, cẩn thận đi ngang đại xà đang bị búi thành một cục, cầm dao răng thú chạy thẳng lại xác thú nguyên thủy, cắt hai cái cánh mỏng của nó trụi lủi.
Đôi cánh to không nặng như trong tưởng tượng. Nàng kéo một cái về đắp lên lổ hổng, đậy vừa khít, lại dùng tảng đá cố định một chút miễn cho nữa đêm bị gió mạnh thổi lệch đi.
Giải quyết xong lổ hổng lọt gió lớn nhất trong nhà, Tống Hứa lại nhặt cánh cửa nàng tự làm từ trong đống đá đổ nát, chặn vào một lỗ hổng khác, xong xuôi mới quay lại hang động chật hẹp u ám.
Đống lửa đã sớm bị dập tắt, tro và củi đều nằm bẹp dưới một tảng đá to. Tống Hứa tìm một chỗ khô ráo trong động, ôm củi khô tới nhóm đống lửa khác.
Làm xong mọi thứ, nàng lại tới chỗ rắn bự, cẩn thận ôm đầu hắn, kéo vào cái ổ da gấu.
Quá nặng, Tống Hứa đổ mồ hôi đầy người mới kéo được nửa thân trên của hắn nằm lên ổ. Trong suốt quá trình này, Ô Mộc đều không nhúc nhích, giống như một khúc củi nặng nề, lại như một bó dây gai đã hút no nước.
Tống Hứa cầm phần đuôi còn lại quấn vòng quanh thân thể hắn, kéo tấm gấu đang bị đè dưới một tảng đá ra đắp lên.
Hắn không giãy giụa đòi cắn nàng làm Tống Hứa lo lắng có phải hắn bị đông lạnh đến lú rồi không. Nàng kiểm tra thân rắn, bóp bóp một chút xem có đông cứng không, cảm thấy không có thì cẩn thận cởi dây trói từng chút một, lấy da sói bọc trên đầu đại xà ra.
Ở thú hình thì không thể phân biệt được hắn đang mở mắt hay nhắm mắt. Bởi vì hắn không có mí mắt như con người, ngoài mắt chỉ có một lớp màng mỏng trong suốt bảo hộ. Cho nên Tống Hứa không biết được hắn đang ngủ hay thức.
Có vẻ đại xà đã thả lỏng hơn một chút, không ngừng thè lưỡi ra nắm bắt tin tức bên ngoài.
Tống Hứa thừa cơ xích lại gần:
"Ha ha, cục cưng..."
Rắn bự phát ra thanh ám khè khè đầy tính đe dọa, khác hắn với thanh âm khè khè tùy ý bình thường. Tống Hứa phân biệt được, vì vậy ngoan ngoãn duy trì khoảng cách.
Hơn hai tháng không thấy rắn bự mở mắt ra, vất vả lắm mới tỉnh lại thì hắn biến thành con rắn ngốc, không nhận ra nàng, hà hơi khè nàng, lòng Tống Hứa thật là chua xót.
Bất quá hành động này cho thấy hiện tại thần trí hắn mơ hồ.
Là do ngủ đông giữa chừng bị đánh thức hay máu thịt thú nguyên thủy ảnh hưởng?
Tống Hứa moi hắn ra từ bụng thú nguyên thủy liền để ý đến máu và vụn thịt trên khóe miệng hắn. Cho nên khẳng định là trong lúc đầu óc không rõ ràng hắn đã gặm con thú này.
Trời dần tối, Tống Hứa ngồi xổm trên đất tuyết, cảm thấy mình sắp bị đông cứng, rắn bự cũng không tốt hơn là bao, cứng còng đằng kia không nhúc nhích.
Thấy bông tuyết nhỏ lại bắt đầu rơi xuống, Tống Hứa quyết tâm. Nàng tới gần đại xà, mặc kệ thanh êm khè khè dần yếu đi của hắn, cởi áo da sói trên người trùm lên cái miệng rộng của hắn, muốn kéo hắn xuống khỏi tảng đá.
Một con rắn to như thế khi giằng co có sức lực rất lớn, đầu bị trùm trong da sói điên cuồng vùng vẫy, Tống Hứa không áp chế được, bị vung bay ra ngoài.
Khi đang bay trên không trung Tống Hứa nhanh chóng biến thành thú hình, sóc nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt đáp đất, nhặt da sói bị rơi bên cạnh, lần nữa biến thành người đi tới mò mẫm đầu rắn.
Dang chân ngồi lên thân rắn lạnh lẽo, Tống Hứa chỉ cảm thấy người của rắn bự còn lạnh hơn cả tuyết. Tựa hồ như trong hắn chỉ còn lại bản năng, vì bị công kích mà điên cuồng vặn vẹo. Cái đuôi đập bốp bốp trên tảng đá, quét thi thể thú nguyên thủy rơi xuống, một ít đá vụn cũng bị hắn đập tung tóe.
Tống Hứa tin rằng nếu không phải hắn bị đông cứng quá lâu, chắc chắn không chỉ có chút khí lực như vậy. Nàng cảm nhận được miệng rắn bị khóa trong da sói lại có ý đồ muốn há ra, nàng mạnh mẽ chặn lại.
Cái gì Tống Hứa cũng mặc kệ. Mặc cho rắn bự sắp bị đông cứng đập mấy tảng đá xung quanh bay loạn xạ, cứ đè ép hắn như vậy. Dần dần biên độ giãy giụa của hắn nhỏ lại, càng lúc càng nhỏ, rồi cuối cùng triệt để yên tĩnh, còn nhanh hơn so với dự tính của Tống Hứa.
Tống Hứa còn tưởng là rắn bự đã dùng hết chút sức lực còn sót lại, lạnh quá nên lâm vào hôn mê. Nhưng khi nàng lặng lẽ xốc một góc da sói lên nhìn vào thì vừa vặn trông thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn qua nàng.
Đại xà không hôn mê, chỉ là bị da sói trùm lên, chậm rãi nhớ lại mùi hương quen thuộc của Tống Hứa trên da sói, nên mới không giãy giụa nữa.
Tống Hứa không rõ lắm, đậy da sói lại, vẫn không thả lỏng tay đang áp chế đầu rắn. Bây giờ mà nàng bị đại xà cắn một cái thì cả hai đều phải chết ở đây, cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Bây giờ hai người đang ở trên một tảng đá bị lở nằm nghiêng. Vì vừa rồi đại xà giãy giụa, tảng đá sắp lăn xuống dưới rồi. Tống Hứa quan sát thấy phía dưới có một chỗ có thể thông vào hang đá.
Tiếc là hang đá vốn có không gian rộng rãi, nay bị thú nguyên thủy 'ghé thăm' liền sụp mất phân nửa. Truyện Thám Hiểm
Tống Hứa ôm đầu và một đoạn thân thể của rắn bự lăn xuống dưới. Với chiều cao và cân nặng này của rắn bự, nàng muốn mang hắn đi là chuyện tương đối vất vả, không bằng trực tiếp lăn xuống luôn cho khỏe.
Lăn vào hang động, bỗng nhiên rắn bự bị kinh sợ bắt đầu vặn vẹo. Tống Hứa vội vàng trấn an, miệng nói:
"Không sao cả không sao cả!"
Trên tay lại nhanh chóng chụp lấy sợi dây thừng bện bằng cỏ từ mùa thu, vòng qua da sói buộc đầu đại xà lại.
Buông đại xà đeo 'khăn trùm đầu' da sói ra, Tống Hứa khom người vào hang đá, nhanh tay dọn dẹp mấy tảng đá cản trên đất, dùng chân đẩy mấy quả hạch rơi đầy đất ra, lại chạy đến ổ của mình và đại xà xem thử.
Cái ổ thì không có hư hao gì, ngược lại phía bên cạnh thiếu một tảng đá lớn, gió tuyết phù phù thổi vào từ chỗ thủng kia. Thủng to như thế, nếu phải lấp bằng đá thì nàng không mang nổi, còn dùng cái khác chắn thì tạm thời chưa thấy thứ gì có hiệu quả tốt... đúng rồi, không phải còn có thi thể của thú nguyên thủy sao!
Tống Hứa nhớ tới vật liệu có sẵn, cẩn thận đi ngang đại xà đang bị búi thành một cục, cầm dao răng thú chạy thẳng lại xác thú nguyên thủy, cắt hai cái cánh mỏng của nó trụi lủi.
Đôi cánh to không nặng như trong tưởng tượng. Nàng kéo một cái về đắp lên lổ hổng, đậy vừa khít, lại dùng tảng đá cố định một chút miễn cho nữa đêm bị gió mạnh thổi lệch đi.
Giải quyết xong lổ hổng lọt gió lớn nhất trong nhà, Tống Hứa lại nhặt cánh cửa nàng tự làm từ trong đống đá đổ nát, chặn vào một lỗ hổng khác, xong xuôi mới quay lại hang động chật hẹp u ám.
Đống lửa đã sớm bị dập tắt, tro và củi đều nằm bẹp dưới một tảng đá to. Tống Hứa tìm một chỗ khô ráo trong động, ôm củi khô tới nhóm đống lửa khác.
Làm xong mọi thứ, nàng lại tới chỗ rắn bự, cẩn thận ôm đầu hắn, kéo vào cái ổ da gấu.
Quá nặng, Tống Hứa đổ mồ hôi đầy người mới kéo được nửa thân trên của hắn nằm lên ổ. Trong suốt quá trình này, Ô Mộc đều không nhúc nhích, giống như một khúc củi nặng nề, lại như một bó dây gai đã hút no nước.
Tống Hứa cầm phần đuôi còn lại quấn vòng quanh thân thể hắn, kéo tấm gấu đang bị đè dưới một tảng đá ra đắp lên.
Hắn không giãy giụa đòi cắn nàng làm Tống Hứa lo lắng có phải hắn bị đông lạnh đến lú rồi không. Nàng kiểm tra thân rắn, bóp bóp một chút xem có đông cứng không, cảm thấy không có thì cẩn thận cởi dây trói từng chút một, lấy da sói bọc trên đầu đại xà ra.
Ở thú hình thì không thể phân biệt được hắn đang mở mắt hay nhắm mắt. Bởi vì hắn không có mí mắt như con người, ngoài mắt chỉ có một lớp màng mỏng trong suốt bảo hộ. Cho nên Tống Hứa không biết được hắn đang ngủ hay thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.