Chương 91: Ốc đảo ư?
Chu Vu
13/08/2022
Được biết, gần đây trên sa mạc liên tiếp xuất hiện nhiều vụ bám đuôi
chấn động dư luận, những người bị hại đa phần đều là thú nhân thằn lằn.
Dựa theo hồi ức của một thú nhân thằn lằn xin phép được giấu tên, trong một đêm trăng hắn phát hiện hai kẻ tình nghi, một người là thú nhân giống cái cỡ nhỏ, người còn lại là bán thú nhân rắn giống đực cỡ lớn.
Bọn họ bám theo hắn đi suốt hai bãi đá không rời, cuối cùng khi trời sắp sáng, thú nhân giống cái kia lắc đầu, sau đó bọn họ mới rời đi theo một hướng khác.
Đối với cái lắc đầu này, người bị hại cho là thú nhân giống cái kia đang ước định thịt hắn ăn có ngon hay không. May là tuổi tác hắn đã lớn, da dày thịt béo mới có thể thoát nạn.
Một vị khác cũng bị theo dõi bất hạnh bày tỏ, hắn còn đấm nhau một trận với hai kẻ tình nghi kia, nhưng đánh không lại, chỉ mới xông lên đã bị bán thú nhân rắn kia quất một đuôi văng ra, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong khe đá, phía trên còn đặt một tảng đá che nắng cho hắn.
Trước mắt không phát hiện trường hợp thương vong nào. Nhưng sự việc bám đuôi trên gieo rắc nỗi bàng hoàng lớn vào lòng các thú nhân thằn lằn, dạo gần đây cần đi ra ngoài họ đều lôi bạn kéo bè, tránh bị để mắt tới.
Những diễn biến tiếp theo thế nào, vui lòng theo dõi để biết thêm.
...
"Lạ thật, thằn lằn ở đây đều là động vật quần cư sao? Dạo này cứ gặp thú nhân thằn lằn là đều đi thành một đàn?"
Tống Hứa thấy trên ghềnh bãi sa mạc xa xa có mười mấy thú nhân thằn lằn khí thế hùng hổ đang lẻn qua một cồn cát, có ảo giác như một lão đại đưa đám đàn em mặc âu phục đi khắp các hang cùng ngõ hẻm hay thấy trong phim điện ảnh.
Nàng nói suy đoán của mình cho đại xà bên cạnh nghe:
"Liệu có phải bọn họ đang tụ tập đánh nhau không? Quy mô như này thì đúng là lớn đó, ở đây ai cũng đều là lão đại táo bạo hết trơn."
Hai ngày nay Tống Hứa không còn đi bám đuôi thú nhân thằn lằn nữa.
Thú nhân thằn lằn ở đây chủng loại không nhiều, nàng đã ngắm hết rồi, cơ bản đều là đại hán hoang dại mình đầy bụi đất, khiến nàng dần mất đi hứng thú… Thêm nữa là rắn bự dễ nảy sinh xung đột với người ta, giống như hai đại ca say rượu trên đường Đông Bắc, vừa va vào nhau là đã động tay động chân, Tống Hứa khuyên can cũng mệt nhọc cả người.
Sự hứng thú này qua đi, hai người bắt đầu né tránh những thú nhân táo bạo kia.
Nơi đây nguồn nước ít, Tống Hứa không thể không lợi dụng tri thức ngày trước, lần theo một ít thực vật tìm nguồn nước.
Mỗi một nơi với một hoàn cảnh khác biệt, sẽ xuất hiện một ít tập tính sinh hoạt đặc thù. Đi ngang qua một đại thụ với lớp vỏ bóng loáng, nhưng trên cành cây lại có nhiều vết cắt đã bắt đầu lành lại, tầng tầng lớp lớp chếch xuống dưới. Tống Hứa vừa nhìn đã biết đây là nơi lấy nước công cộng.
Dùng đao răng thú rạch một đường, nhựa cây trong suốt lập tức chảy ra, nàng vội lấy lá cây hứng lấy.
Nhựa cây mang theo vị cay the the của vỏ thấm vào bờ môi khát khô và yết hầu nóng cháy, cẩn thận nhấm nháp còn có chút ngọt ngào.
Tống Hứa uống một ngụm lại đưa cho rắn bự uống một ngụm, rất nhanh nàng đã giải khát liền bắt đầu chuyên tâm rạch nhựa cây cho Ô Mộc. Hắn cũng học theo nàng dùng lá cây hứng lấy.
Xưa nay hắn không hề biết còn có nơi hoang vu không có nguồn nước như thế này, cũng là lần đầu tiên nếm thử phương thức giải khát như vậy.
Lúc hắn còn đang lo lắng vì không tìm được nguồn nước, sóc nhỏ bên cạnh vừa nhìn đã khẳng định nhựa cây này có thể uống, điểm này làm hắn phi thường kinh ngạc.
Đôi khi Tống Hứa còn cắt một loại thực vật toàn thân đầy gai, gọt sạch lớp gai nhọn bên ngoài rồi ăn phần thịt quả bên trong, cũng đút cho hắn ăn ké.
Phần thịt quả màu xanh lục có vị chát chát kia cũng là thứ trước kia Ô Mộc chưa từng ăn. Hắn không thích mùi vị này lắm, nhưng những lúc không tìm được nguồn nước vẫn chịu ăn. Lúc ấy sóc nhỏ sẽ ôm một phần thịt quả ngồi bên cạnh vừa vui vẻ gặm vừa nhìn hắn gian nan nuốt xuống, thật là xấu xa.
"Không biết chúng ta có thể tìm được ốc đảo không. Nếu có thể gặp được thú nhân để hỏi đường thì tốt rồi, người địa phương thì chắc phải biết nhỉ?" Tống Hứa lại tiếp tục giảng giải về định nghĩa ốc đảo cho Ô Mộc nghe.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian trước còn có thể nhìn thấy thú nhân thằn lằn tụm năm tụm bảy xuất hiện, dạo gần đây không thấy một ai.
Nhắc mãi thì đúng là ngày hôm sau hai người gặp được một nhóm thú nhân thật. Nhóm đó là những động vật cao lớn cõng đồ vật trên lưng đi trên cát, chính là phong cảnh thường thấy nhất trên những tấm ảnh chụp sa mạc.
"Là lạc đà hoang!" Tống Hứa reo hò.
"Thú nhân." Ô Mộc nói. Hắn chưa từng thấy lạc đà, đối với loài động vật đã từng được Tống Hứa nhắc tới, hắn cũng có chút hứng thú.
Tránh làm các thú nhân lạc đà sợ hãi khiến việc hỏi đường thất bại, Ô Mộc dừng lại cách đó một khoảng, Tống Hứa tự qua hỏi thăm. Đội thú nhân lạc đà kia trông thấy bán thú nhân rắn cách đó không xa, ngược lại không hề kinh hoảng.
Lão thú nhân Viên Khâu dẫn đầu đội ngũ đã từng đi qua rất nhiều nơi, kiến thức tương đối phong phú. Nàng cẩn thận quan sát Tống Hứa, phát hiện đây là một thú nhân sóc.
Thật lạ, nơi này của bọn họ không hề có thú nhân sóc sinh hoạt, cũng sẽ không có thú nhân sóc nào muốn chạy tới đây sống cả.
"Ốc đảo ư? Bọn ta cũng đang định tới đó, các ngươi có thể theo sau." Viên Khâu bình thản nói.
Nàng có đôi mắt to, lông mi dài, ở trạng thái thú hình còn đeo rất nhiều thứ trên lưng như tảng đá, da thú này nọ. Tống Hứa chưa nhìn kỹ đã bị những bình nước lớn bọn họ treo trên người thu hút, được tạo thành từ vỏ của loại quả cứng rắn.
Dựa theo hồi ức của một thú nhân thằn lằn xin phép được giấu tên, trong một đêm trăng hắn phát hiện hai kẻ tình nghi, một người là thú nhân giống cái cỡ nhỏ, người còn lại là bán thú nhân rắn giống đực cỡ lớn.
Bọn họ bám theo hắn đi suốt hai bãi đá không rời, cuối cùng khi trời sắp sáng, thú nhân giống cái kia lắc đầu, sau đó bọn họ mới rời đi theo một hướng khác.
Đối với cái lắc đầu này, người bị hại cho là thú nhân giống cái kia đang ước định thịt hắn ăn có ngon hay không. May là tuổi tác hắn đã lớn, da dày thịt béo mới có thể thoát nạn.
Một vị khác cũng bị theo dõi bất hạnh bày tỏ, hắn còn đấm nhau một trận với hai kẻ tình nghi kia, nhưng đánh không lại, chỉ mới xông lên đã bị bán thú nhân rắn kia quất một đuôi văng ra, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong khe đá, phía trên còn đặt một tảng đá che nắng cho hắn.
Trước mắt không phát hiện trường hợp thương vong nào. Nhưng sự việc bám đuôi trên gieo rắc nỗi bàng hoàng lớn vào lòng các thú nhân thằn lằn, dạo gần đây cần đi ra ngoài họ đều lôi bạn kéo bè, tránh bị để mắt tới.
Những diễn biến tiếp theo thế nào, vui lòng theo dõi để biết thêm.
...
"Lạ thật, thằn lằn ở đây đều là động vật quần cư sao? Dạo này cứ gặp thú nhân thằn lằn là đều đi thành một đàn?"
Tống Hứa thấy trên ghềnh bãi sa mạc xa xa có mười mấy thú nhân thằn lằn khí thế hùng hổ đang lẻn qua một cồn cát, có ảo giác như một lão đại đưa đám đàn em mặc âu phục đi khắp các hang cùng ngõ hẻm hay thấy trong phim điện ảnh.
Nàng nói suy đoán của mình cho đại xà bên cạnh nghe:
"Liệu có phải bọn họ đang tụ tập đánh nhau không? Quy mô như này thì đúng là lớn đó, ở đây ai cũng đều là lão đại táo bạo hết trơn."
Hai ngày nay Tống Hứa không còn đi bám đuôi thú nhân thằn lằn nữa.
Thú nhân thằn lằn ở đây chủng loại không nhiều, nàng đã ngắm hết rồi, cơ bản đều là đại hán hoang dại mình đầy bụi đất, khiến nàng dần mất đi hứng thú… Thêm nữa là rắn bự dễ nảy sinh xung đột với người ta, giống như hai đại ca say rượu trên đường Đông Bắc, vừa va vào nhau là đã động tay động chân, Tống Hứa khuyên can cũng mệt nhọc cả người.
Sự hứng thú này qua đi, hai người bắt đầu né tránh những thú nhân táo bạo kia.
Nơi đây nguồn nước ít, Tống Hứa không thể không lợi dụng tri thức ngày trước, lần theo một ít thực vật tìm nguồn nước.
Mỗi một nơi với một hoàn cảnh khác biệt, sẽ xuất hiện một ít tập tính sinh hoạt đặc thù. Đi ngang qua một đại thụ với lớp vỏ bóng loáng, nhưng trên cành cây lại có nhiều vết cắt đã bắt đầu lành lại, tầng tầng lớp lớp chếch xuống dưới. Tống Hứa vừa nhìn đã biết đây là nơi lấy nước công cộng.
Dùng đao răng thú rạch một đường, nhựa cây trong suốt lập tức chảy ra, nàng vội lấy lá cây hứng lấy.
Nhựa cây mang theo vị cay the the của vỏ thấm vào bờ môi khát khô và yết hầu nóng cháy, cẩn thận nhấm nháp còn có chút ngọt ngào.
Tống Hứa uống một ngụm lại đưa cho rắn bự uống một ngụm, rất nhanh nàng đã giải khát liền bắt đầu chuyên tâm rạch nhựa cây cho Ô Mộc. Hắn cũng học theo nàng dùng lá cây hứng lấy.
Xưa nay hắn không hề biết còn có nơi hoang vu không có nguồn nước như thế này, cũng là lần đầu tiên nếm thử phương thức giải khát như vậy.
Lúc hắn còn đang lo lắng vì không tìm được nguồn nước, sóc nhỏ bên cạnh vừa nhìn đã khẳng định nhựa cây này có thể uống, điểm này làm hắn phi thường kinh ngạc.
Đôi khi Tống Hứa còn cắt một loại thực vật toàn thân đầy gai, gọt sạch lớp gai nhọn bên ngoài rồi ăn phần thịt quả bên trong, cũng đút cho hắn ăn ké.
Phần thịt quả màu xanh lục có vị chát chát kia cũng là thứ trước kia Ô Mộc chưa từng ăn. Hắn không thích mùi vị này lắm, nhưng những lúc không tìm được nguồn nước vẫn chịu ăn. Lúc ấy sóc nhỏ sẽ ôm một phần thịt quả ngồi bên cạnh vừa vui vẻ gặm vừa nhìn hắn gian nan nuốt xuống, thật là xấu xa.
"Không biết chúng ta có thể tìm được ốc đảo không. Nếu có thể gặp được thú nhân để hỏi đường thì tốt rồi, người địa phương thì chắc phải biết nhỉ?" Tống Hứa lại tiếp tục giảng giải về định nghĩa ốc đảo cho Ô Mộc nghe.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian trước còn có thể nhìn thấy thú nhân thằn lằn tụm năm tụm bảy xuất hiện, dạo gần đây không thấy một ai.
Nhắc mãi thì đúng là ngày hôm sau hai người gặp được một nhóm thú nhân thật. Nhóm đó là những động vật cao lớn cõng đồ vật trên lưng đi trên cát, chính là phong cảnh thường thấy nhất trên những tấm ảnh chụp sa mạc.
"Là lạc đà hoang!" Tống Hứa reo hò.
"Thú nhân." Ô Mộc nói. Hắn chưa từng thấy lạc đà, đối với loài động vật đã từng được Tống Hứa nhắc tới, hắn cũng có chút hứng thú.
Tránh làm các thú nhân lạc đà sợ hãi khiến việc hỏi đường thất bại, Ô Mộc dừng lại cách đó một khoảng, Tống Hứa tự qua hỏi thăm. Đội thú nhân lạc đà kia trông thấy bán thú nhân rắn cách đó không xa, ngược lại không hề kinh hoảng.
Lão thú nhân Viên Khâu dẫn đầu đội ngũ đã từng đi qua rất nhiều nơi, kiến thức tương đối phong phú. Nàng cẩn thận quan sát Tống Hứa, phát hiện đây là một thú nhân sóc.
Thật lạ, nơi này của bọn họ không hề có thú nhân sóc sinh hoạt, cũng sẽ không có thú nhân sóc nào muốn chạy tới đây sống cả.
"Ốc đảo ư? Bọn ta cũng đang định tới đó, các ngươi có thể theo sau." Viên Khâu bình thản nói.
Nàng có đôi mắt to, lông mi dài, ở trạng thái thú hình còn đeo rất nhiều thứ trên lưng như tảng đá, da thú này nọ. Tống Hứa chưa nhìn kỹ đã bị những bình nước lớn bọn họ treo trên người thu hút, được tạo thành từ vỏ của loại quả cứng rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.