Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 66: Thù dai

Chu Vu

03/06/2022

Ưng bay mất, đại xà buông một phần thân khỏi cành cây, nửa thân trên nghiêng về phía trước hà hơi lên bầu trời.

Thân là người trong cuộc, Tống Hứa nhấp một ngụm sương mật hoa, nhảy lên nhánh cây bên cạnh Ô Mộc, thấy hắn còn há to miệng, nàng thuận tay nhét đóa hoa trên tay vào trong.

"Đừng giận, dù sao người ta cũng chưa đi săn thành công."

Những chuyện đột ngột như vậy phát sinh quá nhiều lần. Thế giới này tràn ngập nguy cơ, dù có bạn đồng hành là kẻ săn mồi đỉnh cấp như Ô Mộc bên cạnh thì nguy hiểm vẫn sẽ tới bất ngờ. Nàng phải có thân thủ nhanh nhẹn, cảm giác nhạy bén thì mới né tránh được nguy hiểm.

Hình như đại xà vẫn để bụng chuyện này, quấn trên nhánh cây một lát lại đột nhiên hà hơi ra không khí.

Tống Hứa ăn xong thì trực tiếp nằm trên tàng cây chợp mắt một lát, dưới thân là đuôi rắn mềm mại, bên cạnh là hoa thơm lay động, ăn chán chê rồi ngủ một giấc hưởng thụ cuộc sống.

Trong địa thế trập trùng, bụi cây và dây leo mọc thành cụm, trong cánh rừng dày đặc này có rất nhiều đại thụ cao gấp rưỡi những lùm cây bên cạnh, nhìn cây nào cũng dãi dầu sương gió, chúng trở thành điểm đặt chân tạm thời của hai người.

Tống Hứa nhìn ra xa, bỗng nhiên vỗ vỗ rắn bự bên cạnh:

"Ô Mộc, ngươi nhìn gốc cây kia kìa, thật là lạ, mấy cái cục cục đó là nhọt hả, trên nhánh cây không có cái lá nào."

"Chúng ta qua đó xem đi."

Nói xong Tống Hứa lao xuống, giẫm lên thân cây như đi trên đất bằng.

Cái cây bị Tống Hứa bảo lạ vô cùng cao, gần như gấp đôi cây vừa rồi hai người nghỉ tạm. Khi cả hai đến càng gần, hình dạng những cái 'nhọt' kia càng rõ ràng.



Tống Hứa dừng bước, vẫy tay gọi rắn bự đang ngóc đầu trườn phía dưới:

"Ngươi mau lên đây xem."

"Mấy cái đó có phải tổ chim không? Trên gốc cây bên kia toàn là tổ chim, vậy phải có bao nhiêu con chim chứ!"

Nàng nhớ có một loại chim xây tổ quần cư, cả một đàn xây tổ trên cùng một cái cây.

"Có thể tới gần hơn xem không?"

Tống Hứa hỏi như vậy có nghĩa là nàng thông báo sẽ tới xem.

Nhưng khi tới gần một chút, nàng ngửi thấy mùi của mấy con chim bên kia, lập tức phản ứng lại. Bên kia không phải là tổ chim quần cư phổ thông, mà là nơi ở của thú nhân chim.

"Thú nhân chim, ta còn chưa gặp lần nào." Tống Hứa nói thầm, nhìn sang đại xà bên cạnh.

Nếu nàng mang đại xà qua đó, thế nào cũng dính hiềm nghi giết chim đoạt trứng. Đến lúc đó nếu không phải thú nhân chim bên kia bị dọa chết thì chính là hai người bọn họ bị xem như kẻ ngoại lai xâm nhập.

Tống Hứa nhịn đau đè ép lòng hiếu kỳ của mình xuống, quyết định đứng xa xa nhìn là được, miễn cho xảy ra chiến tranh thế giới.

Nàng ở đây an ủi bản thân, đại xà lại không theo lẽ thường vượt lên hành động trước. Hắn lao về hướng mấy tổ chim, Tống Hứa trợn mắt há hốc mồm đứng sau duỗi móng vuốt:

"Ô Mộc…?"

Gọi không được đành phải chạy theo. Nhìn bộ dạng gấp rút của Ô Mộc, chẳng lẽ hắn đói bụng muốn ăn chim? Nhưng mà chim này không thể ăn bạn hiền ơi!



Bầy chim ồn ào nháo động, tiếng kêu như đại hợp xướng vang xa. Cách một khoảng mà Tống Hứa cảm giác như ai phát loa bên tai nàng.

Nàng thầm nghĩ Ô Mộc còn chưa tới bọn họ đã bắt đầu đưa ra cảnh cáo phòng không, bị phát hiện sớm quá.

Trong lúc chạy vội nàng ngẩng đầu lên trời nhìn một chút, lại phát hiện cảnh cáo kia không phải dành cho Ô Mộc, mà là nhắm vào chim ưng trên bầu trời.

Một con ưng khổng lồ bay lòng vòng trên đại thụ đầy tổ chim kia, thỉnh thoảng muốn thử tiếp cận tổ chim phía dưới. Nhưng có một đàn chim hình thể nhỏ vây quanh nó công kích, khiến nó không thể nào tiếp cận, đôi bên giằng co quyết liệt, bầy chim nhỏ dần rơi vào thế hạ phong.

Con ưng kia khá quen mắt, giống con buổi sáng vồ hụt nàng. Con ưng này đúng là không tầm thường. Thân là một con ưng phổ thông, mà nàng gặp nó hai lần, nó đều đang săn thú nhân, thật là có tiền đồ.

Lúc này đại xà tới gần đại thụ kia. Trên cây bị chim xây tổ kín đến mức không có chút màu xanh nào, tứ phía dưới gốc cũng không một ngọn cỏ, một mảnh đất phì nhiêu tản ra mùi chim nồng đậm.

Kẻ địch trên không còn chưa giải quyết xong lại phát hiện dưới gốc xuất hiện một kẻ săn mồi càng nguy hiểm hơn, tiếng chim kêu càng dữ dội hơn, quả thật muốn thủng màn nhĩ.

Không lẽ phương thức công kích của bọn họ là sóng siêu âm?! Tống Hứa bịt tai nhìn Ô Mộc thế như chẻ tre lách qua những tổ chim chi chít kia, lao thẳng lên ngọn cây. Trong quá trình này có vô số chim non kinh hoảng bay ra khỏi tổ. Chúng như những viên đạn nhỏ bắn ra không ngừng.

Chim non trên lưng mọc lông vũ vàng nhạt đứng đầy nhánh cây, hết chỗ thì bay loạn xung quanh cây, cảnh tượng hỗn loạn như tận thế.

Trên thực tế, tốc độ của Ô Mộc quá nhanh. Khi hắn xông vào cuộc chiến trên ngọn cây, cắn một phát vào con ưng đang bị bầy chim cuốn lấy, lại thẳng tay kéo nó xuống mang tới trước mặt Tống Hứa, bầy chim vẫn còn hốt hoảng, chưa hiểu xảy ra chuyện gì.

Con ưng khổng lồ như dị biến co rúm trong miệng rắn, Tống Hứa xác nhận đây chính là con buổi sáng muốn bắt nàng.

Thật bất ngờ, trí nhớ của rắn bự không tốt mà thù dai ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook