Chương 42: CHƯƠNG 42
Liêm Thập Lí
01/09/2020
Trịnh Phong nhìn địa chỉ trong tin nhắn điện thoại của mình, rồi gấp rút chạy đến đó.
Xưởng may Thành Hảo.
Rõ ràng từ tiệm trà sữa của Dương Kế Trầm tới đây chỉ mất khoảng một tiếng, nhưng Trịnh Phong không quen nơi này nên lại mất thêm một tiếng nữa. Vào những năm tháng không có dẫn đường trên điện thoại này thì việc tìm đường cũng là một trở ngại.
Xưởng may Thành Hảo nằm ở cuối đường Hạnh Hoa, dường như đi lên phía trước nữa cũng không có nhà nào nữa, mà nơi kia lại khuất sau một cây cầu nhỏ. Trịnh Phong không lái xe vào được nên đành phải quay đầu để đi qua một cây cầu khác tới xưởng may Thanh Hảo.
Trên đường nhỏ khúc khuỷu vẫn còn đống cát người ta xây nhà thừa lại, Trịnh Phong dừng xe bên cạnh cửa xưởng. Cánh cửa sắt đang khép hờ, ở giữa là tên của xưởng may. Diện tích của xưởng này không coi là nhỏ nhưng lại rất sâu, phải đi vào khá lâu sau đó mới thấy được đuôi xưởng. Trên nền đất xi măng ở giữa có một chiếc xe hơi, có lẽ là xe của ông chủ.
Mấy công nhân đi qua thấy có người nhìn quanh, lại bắt gặp người kia lái một chiếc xe tốt nên tưởng là bạn của ông chủ hoặc khách hàng, vì thế mới chào hỏi nhiệt tình: “Anh tìm ai à? Có phải tìm ông chủ của chúng tôi không, ông ấy đang ở tầng hai của tòa nhà kia.”
Trịnh Phong mặc âu phục chỉnh tề, ông khách khí nói: “Xin hỏi cô Giang Mi làm việc ở đây à?”
Tuy trên mặt công nhân kia vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt lại bắt đầu đánh giá, cuối cùng người đó chỉ vào xưởng bên phải: “Giang Mi ở xưởng thứ ba bên kia.”
“À được, cảm ơn, tôi có thể vào không?”
“Để tôi gọi giúp anh một tiếng.”
“Cảm ơn.”
Nắng tháng Tư sau buổi trưa đã bắt đầu hơi gắt, mặt trời lấp ló giữa tầng mây, Trịnh Phong nhìn trời, nhưng vì quá chói mắt nên phải nhíu mày lại. Ông run rẩy lấy một bao thuốc từ trong túi ra nhưng bật lửa mấy lần mà không châm được thuốc. Trịnh Phong ngẩn ra mà nhìn thuốc lá kẹp trên đầu ngón tay, sau đó lại nhìn về phía xưởng kia.
Trịnh Phong cũng không nhớ đây đã là năm thứ mấy rồi, có lẽ đã sắp 20 năm rồi.
Ông đưa điếu thuốc lá lên miệng, rồi cố khống chế tay run rẩy mà cuối cùng cũng châm được thuốc.
Rốt cuộc ông cũng nhớ ra, đây đã là năm thứ 18 rồi.
Ông và Giang Mi đã không gặp nhau 18 năm, nhưng tất cả lại như chuyện vừa mới thoáng qua. Trịnh Phong vẫn còn nhớ như in những hình ảnh kia, ông vẫn nhớ rõ vẻ mặt và giọng nói của Giang Mi. Nhưng thực chất trong 18 năm này, cả ông hay Giang Mi đều đã thay đổi rồi.
Lần ở thang máy bệnh viện kia là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ông gặp lại Giang Mi. Lúc đó có muốn trở tay cũng không kịp, mà việc xảy ra trong chớp mắt ấy vẫn khiến ông nghĩ rằng mình bị hoa mắt. Họ gặp lại ở một thành phố nhỏ xa lạ, chuyện ấy hoang đường và khó tưởng tượng biết bao? Nhưng ông nhớ rõ dáng vẻ và mặt mày của người phụ nữ trong thang máy kia. Đó chính là Giang Mi.
Đến bây giờ là hơn 2 tháng, ông cũng đã phái người tìm kiếm hơn hai tháng rồi, nhưng cái tên Giang Mi này quá phổ biến, ở thành phố này cũng là vừa nắm đã được một bó to. Mà ở bệnh viện kia càng không có ghi chép gì có liên quan tới Giang Mi.
Trịnh Phong thực sự không còn cách nào khác, vì thế ông vừa phải chờ tin vừa phải phái người canh chừng ở bệnh viện. Dù đây là mò kim đáy biển nhưng cuối cùng cũng đã mò được một lần.
Ngày đó Trịnh Phong đang tiếp một ông chủ đánh gôn thì nhận được điện thoại nói Giang Mi đang ở bệnh viện. Bên kia nói bà mới từ bên ngoài đến, thế là Trịnh Phong chào hỏi rồi tới đó ngay. Khi ấy chỉ cách xa chưa quá 20 phút, nhưng 20 phút ấy lại khiến ông sốt ruột đến mức muốn đập cả tay lái. Rồi sau khi đến nơi cũng chưa kịp thở hơi nào mà đã chạy ngay về khu nội trú của bệnh viện.
Trương Huy canh ở cổng khu nội trú rồi ấp a ấp úng mà cản Trịnh Phong.
Trịnh Phong nóng tính quát: “Cậu muốn nói gì thì nói luôn đi!”
Bảo vệ bên kia chỉ vào ông: “Anh này, anh yên lặng một chút.”
Trương Huy thở dài nói: “Chị dâu vừa đi ra, còn đỡ một bà cụ nữa. Bên cạnh chị ấy là một người đàn ông trung niên, hai người cười cười nói nói, hình như là người một nhà.”
Lúc đầu Trịnh Phong đổ mồ hôi cả người vì nóng, nhưng khoảnh khắc ấy sau lưng ông lại trở thành mồ hôi lạnh.
Trương Huy nói: “Nhưng cũng không chắc là vậy. Người còn chưa đi xa đâu, có lẽ là ra cổng bệnh viện đón xe, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”
Trịnh Phong váng vất chạy tới nhưng chỉ thấy được đuôi xe. Ông đưa mắt nhìn Giang Mi ngồi lên chiếc taxi màu vàng, còn người đàn ông kia lại thân thiết đóng cửa giúp bà, sau đó cũng ngồi vào ghế trước. Chiếc xe nghênh ngang rời đi, rồi rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng.
Dù là ai thấy cảnh ấy cũng sẽ cho là người một nhà.
Cả một khoảng thời gian dài sau đó Trịnh Phong đều ngủ không ngon, giống như có thứ gì đó hút đi sinh mệnh của ông vậy. Có một lần ông đi uống rượu cùng rồi còn say đến mức nói xằng nói bậy với Trương Huy. Mà đây cũng là lần đầu tiên Trương Huy thấy ông như vậy, huấn luyện Trịnh ngày thường nhanh nhạy mà phong độ, rất biết co biết giãn, không nghiện mà cũng không mê rượu. Dù đôi khi người này rất cố chấp, nhưng Trương Huy thấy ông đã thay đổi rất nhiều trong những năm nay rồi, có lẽ là bớt đi một chút khoa trương và ngang tàng của tuổi trẻ. Bây giờ người đã vào tuổi trung niên nên càng mềm tính và dễ nói chuyện hơn, hơn nữa cách nhìn và cách làm việc cũng đã dần khác xưa.
Trịnh Phong rượu vào rồi dễ lên mặt, ông vỗ bàn quán nướng kia rồi nói với Trương Huy: “Năm nay tôi 41, 23 tuổi đã đi đăng kí kết hôn với Giang Mi, 24 tuổi lấy nhau, mà bây giờ đã là bao nhiêu năm rồi? Đã bao năm rồi? Tôi không thể yêu cầu cô ấy không kết hôn, nhưng mà Trương Huy, tôi tìm cô ấy nhiều năm như thế rồi. Cậu không biết đâu, trước kia chúng tôi đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, khó khăn lắm mới được ở bên nhau. Việc này ai so ra cũng không bằng! Khi đó… do tôi không ra gì, nhưng sao cô ấy có thể nói đi là đi? Sao không thể chờ tôi…”
Trương Huy thấy ông lau mặt, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Về sau tỉnh táo lại, Trịnh Phong thấy mình nên đi tìm bà một lần nữa, chỉ cần nói được mấy câu cũng tốt rồi.
Thế là Trịnh Phong lại tìm người nghe ngóng tin tức của Giang Mi lần nữa, tới lúc có tin chính xác là vào hôm nay, cũng là cuộc điện thoại vừa rồi kia.
Nhưng tìm người là chuyện không dễ, nghe ngóng tin tức cũng giống như vậy, chung quy lại thì chỉ biết là ở xưởng may này thôi.
Đây là một xưởng may gia sản. Trịnh Phong nhìn quanh một vòng rồi nghĩ tiền lương tối đa một tháng có lẽ cũng chỉ 2000 tệ. Nhưng nhìn người đàn ông sáng láng hôm nay cũng khá có tiền, có lẽ những năm này bà sống cũng không quá tệ.
Trịnh Phong buông thõng mí mắt rồi thở ra một hơi khói thật dài. Lúc ông ngước mắt lên lần nữa thì đã thấy người phụ nữ mặc quần áo lao động màu lam đứng ở cổng. Mái tóc đen của bà được buộc lại, mặt mày thanh tú tuy không còn trẻ trung như 18 năm về trước nhưng vẫn đẹp như vậy. Vẻ thùy mị ấy vẫn vẹn nguyên là thế, bởi từ khi sinh ra tới giờ bà vẫn luôn là một mỹ nhân. Trước đây người theo đuổi Giang Mi chen nhau tới vỡ đầu, thế nhưng bà vẫn luôn chọn Trịnh Phong. Mà tới lúc sau cùng bà nói với ông: “Giang Mi tôi mù mắt mới chọn anh. Cũng do trước đây tôi quá cố chấp, nhưng bây giờ nhận ra vẫn chưa muộn. Trịnh Phong, tôi hối hận thật rồi.”
Đến bây giờ nhớ lại những lời kia vẫn luôn thật chua xót.
Giang Mi đứng ở cổng mà nhìn ông với vẻ mặt khó coi tới tận cùng. Bà không muốn đi tới chỗ ông chút nào, nhưng lại có quá nhiều người đứng sau lưng xem trò vui, mà bà lại chán ghét những lời đồn đại và tám nhảm đó.
Trịnh Phong vừa bước lên một bước, thì bà đã đi thẳng tới nhưng không dừng lại mà vượt qua ông, sau đó lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi.”
Ngày đó Giang Mi đón bà Tôn về thì trông thấy Trịnh Phong, bóng dáng ngây ra trong gương chiếu hậu taxi kia chính là ông.
Bà biết ông sẽ tìm đến, vì thế những ngày này mới ăn không ngon ngủ không yên. Mà việc khiến bà sầu não tới cùng kiệt ấy cuối cùng cũng xảy ra.
Giang Mi đi trước ông, bà nghe được tiếng giày da của Trịnh Phong giẫm trên nền đất xi măng, bóng dáng cao lớn của người đàn ông sau lưng cũng đang đổ nghiêng bên cạnh bà. Cả người Giang Mi đổ mồ hôi, rồi lại không nhịn được mà run lên. Đây là run lên vì lửa giận.
Giang Mi dẫn ông đến cửa bên ngoài, nơi có khúc ngoặt vào góc khuất, cạnh đó là ruộng lúa mạch của nhà nông.
Giang Mi khoanh tay mà chưa thèm liếc ông một cái, sau lại đánh mắt nhìn ruộng lúa mạch, môi hơi nhếch lên nhưng không nói gì.
Trịnh Phong ném thuốc đi rồi dùng chân dập tắt, nhưng trong chốc lát chính ông cũng không biết phải nói gì.
Ông tỉ mỉ đánh giá Giang Mi một lần. Đúng là bọn họ thay đổi cả rồi, cả hai đều già đi, mà những điều trong ánh mắt cũng không còn như trước nữa.
Trịnh Phong hít vào một hơi nhàn nhạt rồi nói: “Về sau em vẫn luôn ở đây à?”
Người này không mở miệng thì vẫn còn ổn, nhưng lời vừa nói ra đã khiến tức giận trong Giang Mi xông thẳng tới đỉnh đầu. Bà không trả lời câu hỏi của ông mà lạnh mặt thấp giọng cả giận: “Anh tới làm gì? Thấy tôi sống vui quá nên cố tình đến tra tấn đúng không? Trịnh Phong, đã 18 năm rồi, không có người chồng trước nào làm thế này hết, không còn nghĩa lý gì đâu.”
Không rõ tại sao Trịnh Phong lại thấy hơi vui mừng, dù sao phản ứng của Giang Mi vẫn tốt hơn nhiều so với vẻ buông bỏ mà bình bình đạm đạm. Dù có là hận thì như vậy tức là bà vẫn nhớ tới ông.
Trịnh Phong: “Anh đến tìm em chỉ vì muốn nói mấy câu thôi. Em nói 18 năm, đúng vậy, đã 18 năm rồi anh mới tìm được em. Tiểu Mi, khi đó…”
“Tôi không muốn nghe thứ gì liên quan đến việc năm đó nữa. Đã qua hết rồi.” Giang Mi cắn răng nói: “Tôi cũng từng nói không muốn tiếp tục gặp anh nữa. Coi như tôi cầu xin anh đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Tính em vẫn như vậy, anh chỉ muốn nói rõ vài chuyện với em mà thôi, như vậy anh mới yên lòng được. Đã sống qua nửa đời người rồi, không muốn ôm tiếc nuối mà xuống mồ nữa.”
“Anh cũng vẫn như thế, vẫn luôn ích kỷ như trước! Anh thế nào là chuyện của anh, tôi không cần phải nghe anh nói những chuyện đó làm gì. Tôi chỉ muốn nửa đời sau không gặp lại anh mà thôi.”
“Thật sự hận anh đến mức đó à?”
Giang Mi cố gắng kiềm nén chóp mũi chua xót mà không nói.
Trịnh Phong mềm giọng nói: “Anh biết khi đó là anh không đúng, anh không ra gì. Nhưng mà Tiểu Mi, đến bây giờ anh vẫn không kết hôn, em hiểu không?”
Giang Mi nắm hai tay thành quyền khiến móng tay cắm vào lòng bàn tay. Bà quay mặt đi nhìn nơi khác nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Trịnh Phong thấy cảm xúc của bà hơi hoãn xuống thì mới tiếp: “Nếu em rảnh thì tối mai anh qua đón em đi ăn cơm, có gì chúng ta từ từ nói chuyện. Đây là số điện thoại của anh.”
“Tôi không rảnh.” Giang Mi từ chối mà không cần suy nghĩ: “Trịnh Phong, đừng đến tìm tôi nữa.”
Giang Mi nói xong thì xoay người đi mất. Trịnh Phong không giữ bà lại mà chỉ thở dài một hơi, sau đó nhìn bóng Giang Mi đi vào xưởng. Nói chuyện mấy câu ngắn ngủi mà cũng không dễ dàng chút nào.
Trịnh Phong gửi danh thiếp cho công nhân ở đó để nhờ họ đưa lại cho Giang Mi, sau đó ngồi trong xe một tiếng rồi mới rời đi.
Khuôn mặt của bà, giọng nói của bà lại gợi về mọi những cảnh tượng lúc trước, mà tất cả đều rõ mồn một trước mắt.
Giang Mi là con gái của một gia đình tiên tiến, bà xinh đẹp, dáng vẻ cũng tốt. Bố mẹ Giang Mi từng học qua sách vở nên dạy dỗ bà trở thành một cô con gái ngoan. Nhưng bà không phải kiểu nhã nhặn trầm tính, mà lại luôn cong miệng cười tươi. Đôi con ngươi màu nâu nhạt kia luôn ánh lên tia sáng rất có sức sống.
Có điều ai chọc phải bà, bà cũng sẽ nhếch miệng đáp trả lại bằng được. Tính tình Giang Mi cũng hơi tùy hứng và cố chấp, còn khá nóng nảy nữa.
Lúc đó bà đi học ở một trường cấp ba cũ, sau khi tan học sẽ cùng đạp xe qua một con đê với các bạn mình. Mà nữ sinh thường yêu lãng mạn, khi hè tới, họ sẽ ngồi ngắm mặt trời lặn, sau đó trò chuyện về tình yêu được nhắc tới trong sách vở, rồi cũng ước ao gặp được một bạch mã hoàng tử.
Vào năm đó, vừa gặp đã yêu dường như là một chuyện rất phổ biến.
Trịnh Phong và Giang Mi gặp nhau cũng là rung động lòng người như thế. Ông cưỡi mô-tô second-hand sắp hỏng mà đắc ý hưởng thụ gió và tốc độ. Nhưng khi đang đi phía trước nữ sinh đạp xe thì lại đột nhiên phanh gấp, sau đó hai người cùng lăn theo mặt cỏ xuống dưới sườn núi.
Mô-tô lật vài lần rồi vỡ tan thành năm bảy mảnh, xe đạp của Giang Mi cũng nằm ngang trên đường, bánh xe thì vẫn không ngừng xoay tròn.
Trịnh Phong ôm chặt lấy bà, mà lúc dừng lại cả hai đều mặt đỏ tía tai. Lúc này Giang Mi cho ông một cái tát rồi nói: “Lưu manh!”
Trịnh Phong ôm lấy Giang Mi từ phía sau, nhưng tay từ hai bên lại vừa lúc nắm lấy nơi ấy. Mà con gái thời đó vẫn còn bảo thủ, như thế không phải lưu manh thì là gì!
Một cái tát này khiến ông nhớ thương ròng rã một tuần trời. Nhưng Trịnh Phong biết được bà tên Giang Mi, đang học cấp ba ở bên kia, bởi biển tên trên áo của bà có ghi như vậy.
Giang Mi, cái tên này hay đến mức nào chứ.
Trịnh Phong nằm trên giường nhỏ rồi bị muỗi đốt mà ngứa ngáy toàn thân, thế nhưng lúc này lòng ông còn ngứa ngáy hơn thế nhiều. Mà động lòng rồi chẳng bằng hành động ngay, thế là ngày hôm sau ông đã đến chờ ở cổng trường.
Cứ đến rồi lại đến như vậy, cuối cùng ngày nào ông cũng đón bà tan học. Mùa hè thì ngắm mặt trời lặn trên đê, mùa đông lại ăn khoai lang nướng ven đường.
Giang Mi rất yêu ông, bạn bè xung quanh bà đều biết đến điều ấy. Mỗi khi nhắc đến ông, mặt mày Giang Mi luôn sáng láng, trong mắt cũng chứa đầy ánh sao. Đúng là Trịnh Phong rất anh tuấn, trên người còn có vẻ phong lưu mà nữ sinh dễ cảm mến. Câu nói đàn ông không hư, phụ nữ không yêu quả thực là một chân lý.
Trịnh Phong tốt nghiệp cấp 2 xong thì không học lên nữa. Khi ấy trong nhà nghèo khó nên ông cũng đi làm công từ sớm, sau đó chạy theo lăn lộn với đám bạn bè ngoài xã hội. Đó là một thế giới Giang Mi chưa từng được tiếp xúc, mà khi ấy bà cũng lần đầu được cảm nhận cái gọi là tự do, nhất là khi ông chở bà đi xuyên qua những con hẻm nhỏ trên đường cái.
Cách ăn nói và cử chỉ của Giang Mi đều hào phóng vô cùng, Trịnh Phong cũng chưa từng được tiếp xúc với thế giới của bà. Sự tồn tại của người phụ nữ này giống như thục nữ danh môn với ông vậy, là người mà ông không thể đùa bỡn, cũng là người phải được nâng niu trên lòng bàn tay.
Sau khi quen Giang Mi, Trịnh Phong đã biết thêm rất nhiều chuyện khác nhau.
Mà chuyện kích thích nhất ông từng làm là nhảy cửa sổ vào phòng Giang Mi và nghe bà chơi dương cầm lúc bố mẹ bà vẫn đang ở nhà. Bà có đôi tay đẹp và tinh tế có thể chơi mọi khổ nhạc trên đời.
Giang Mi nói về sau bà muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại, tiếc là không thể ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu vì trong nhà không chi trả nổi.
Trịnh Phong nằm trên giường bà rồi vỗ ngực: “Chuyện đó thì có là gì, về sau anh tạo điều kiện cho em đi.”
Giang Mi vui mừng nói: “Thật ạ?”
“Thật!”
Giang Mi vui mừng cực độ mà chạy tới, sau đó cúi người hôn xuống trán ông. Có điều dù bà lớn gan đến đâu thì mặt đã đỏ bừng, mà đến cả Trịnh Phong cũng lắp bắp không thành lời. Bọn họ chỉ thường nắm tay, thế nhưng số lần nắm tay cũng rất ít, chứ đừng nói đến hôn môi.
Mà đàn ông lại dễ xúc động, thế là ông kéo Giang Mi qua rồi đè bà xuống giường, sau đó nóng nảy hôn lên môi người kia. Một nụ hôn tìm tòi ấy khiến cả hai người đổ mồ hôi, tới lúc mở mắt ra lần nữa thì quần áo của họ đã xốc xếch cả rồi.
Xưởng may Thành Hảo.
Rõ ràng từ tiệm trà sữa của Dương Kế Trầm tới đây chỉ mất khoảng một tiếng, nhưng Trịnh Phong không quen nơi này nên lại mất thêm một tiếng nữa. Vào những năm tháng không có dẫn đường trên điện thoại này thì việc tìm đường cũng là một trở ngại.
Xưởng may Thành Hảo nằm ở cuối đường Hạnh Hoa, dường như đi lên phía trước nữa cũng không có nhà nào nữa, mà nơi kia lại khuất sau một cây cầu nhỏ. Trịnh Phong không lái xe vào được nên đành phải quay đầu để đi qua một cây cầu khác tới xưởng may Thanh Hảo.
Trên đường nhỏ khúc khuỷu vẫn còn đống cát người ta xây nhà thừa lại, Trịnh Phong dừng xe bên cạnh cửa xưởng. Cánh cửa sắt đang khép hờ, ở giữa là tên của xưởng may. Diện tích của xưởng này không coi là nhỏ nhưng lại rất sâu, phải đi vào khá lâu sau đó mới thấy được đuôi xưởng. Trên nền đất xi măng ở giữa có một chiếc xe hơi, có lẽ là xe của ông chủ.
Mấy công nhân đi qua thấy có người nhìn quanh, lại bắt gặp người kia lái một chiếc xe tốt nên tưởng là bạn của ông chủ hoặc khách hàng, vì thế mới chào hỏi nhiệt tình: “Anh tìm ai à? Có phải tìm ông chủ của chúng tôi không, ông ấy đang ở tầng hai của tòa nhà kia.”
Trịnh Phong mặc âu phục chỉnh tề, ông khách khí nói: “Xin hỏi cô Giang Mi làm việc ở đây à?”
Tuy trên mặt công nhân kia vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt lại bắt đầu đánh giá, cuối cùng người đó chỉ vào xưởng bên phải: “Giang Mi ở xưởng thứ ba bên kia.”
“À được, cảm ơn, tôi có thể vào không?”
“Để tôi gọi giúp anh một tiếng.”
“Cảm ơn.”
Nắng tháng Tư sau buổi trưa đã bắt đầu hơi gắt, mặt trời lấp ló giữa tầng mây, Trịnh Phong nhìn trời, nhưng vì quá chói mắt nên phải nhíu mày lại. Ông run rẩy lấy một bao thuốc từ trong túi ra nhưng bật lửa mấy lần mà không châm được thuốc. Trịnh Phong ngẩn ra mà nhìn thuốc lá kẹp trên đầu ngón tay, sau đó lại nhìn về phía xưởng kia.
Trịnh Phong cũng không nhớ đây đã là năm thứ mấy rồi, có lẽ đã sắp 20 năm rồi.
Ông đưa điếu thuốc lá lên miệng, rồi cố khống chế tay run rẩy mà cuối cùng cũng châm được thuốc.
Rốt cuộc ông cũng nhớ ra, đây đã là năm thứ 18 rồi.
Ông và Giang Mi đã không gặp nhau 18 năm, nhưng tất cả lại như chuyện vừa mới thoáng qua. Trịnh Phong vẫn còn nhớ như in những hình ảnh kia, ông vẫn nhớ rõ vẻ mặt và giọng nói của Giang Mi. Nhưng thực chất trong 18 năm này, cả ông hay Giang Mi đều đã thay đổi rồi.
Lần ở thang máy bệnh viện kia là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ông gặp lại Giang Mi. Lúc đó có muốn trở tay cũng không kịp, mà việc xảy ra trong chớp mắt ấy vẫn khiến ông nghĩ rằng mình bị hoa mắt. Họ gặp lại ở một thành phố nhỏ xa lạ, chuyện ấy hoang đường và khó tưởng tượng biết bao? Nhưng ông nhớ rõ dáng vẻ và mặt mày của người phụ nữ trong thang máy kia. Đó chính là Giang Mi.
Đến bây giờ là hơn 2 tháng, ông cũng đã phái người tìm kiếm hơn hai tháng rồi, nhưng cái tên Giang Mi này quá phổ biến, ở thành phố này cũng là vừa nắm đã được một bó to. Mà ở bệnh viện kia càng không có ghi chép gì có liên quan tới Giang Mi.
Trịnh Phong thực sự không còn cách nào khác, vì thế ông vừa phải chờ tin vừa phải phái người canh chừng ở bệnh viện. Dù đây là mò kim đáy biển nhưng cuối cùng cũng đã mò được một lần.
Ngày đó Trịnh Phong đang tiếp một ông chủ đánh gôn thì nhận được điện thoại nói Giang Mi đang ở bệnh viện. Bên kia nói bà mới từ bên ngoài đến, thế là Trịnh Phong chào hỏi rồi tới đó ngay. Khi ấy chỉ cách xa chưa quá 20 phút, nhưng 20 phút ấy lại khiến ông sốt ruột đến mức muốn đập cả tay lái. Rồi sau khi đến nơi cũng chưa kịp thở hơi nào mà đã chạy ngay về khu nội trú của bệnh viện.
Trương Huy canh ở cổng khu nội trú rồi ấp a ấp úng mà cản Trịnh Phong.
Trịnh Phong nóng tính quát: “Cậu muốn nói gì thì nói luôn đi!”
Bảo vệ bên kia chỉ vào ông: “Anh này, anh yên lặng một chút.”
Trương Huy thở dài nói: “Chị dâu vừa đi ra, còn đỡ một bà cụ nữa. Bên cạnh chị ấy là một người đàn ông trung niên, hai người cười cười nói nói, hình như là người một nhà.”
Lúc đầu Trịnh Phong đổ mồ hôi cả người vì nóng, nhưng khoảnh khắc ấy sau lưng ông lại trở thành mồ hôi lạnh.
Trương Huy nói: “Nhưng cũng không chắc là vậy. Người còn chưa đi xa đâu, có lẽ là ra cổng bệnh viện đón xe, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”
Trịnh Phong váng vất chạy tới nhưng chỉ thấy được đuôi xe. Ông đưa mắt nhìn Giang Mi ngồi lên chiếc taxi màu vàng, còn người đàn ông kia lại thân thiết đóng cửa giúp bà, sau đó cũng ngồi vào ghế trước. Chiếc xe nghênh ngang rời đi, rồi rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng.
Dù là ai thấy cảnh ấy cũng sẽ cho là người một nhà.
Cả một khoảng thời gian dài sau đó Trịnh Phong đều ngủ không ngon, giống như có thứ gì đó hút đi sinh mệnh của ông vậy. Có một lần ông đi uống rượu cùng rồi còn say đến mức nói xằng nói bậy với Trương Huy. Mà đây cũng là lần đầu tiên Trương Huy thấy ông như vậy, huấn luyện Trịnh ngày thường nhanh nhạy mà phong độ, rất biết co biết giãn, không nghiện mà cũng không mê rượu. Dù đôi khi người này rất cố chấp, nhưng Trương Huy thấy ông đã thay đổi rất nhiều trong những năm nay rồi, có lẽ là bớt đi một chút khoa trương và ngang tàng của tuổi trẻ. Bây giờ người đã vào tuổi trung niên nên càng mềm tính và dễ nói chuyện hơn, hơn nữa cách nhìn và cách làm việc cũng đã dần khác xưa.
Trịnh Phong rượu vào rồi dễ lên mặt, ông vỗ bàn quán nướng kia rồi nói với Trương Huy: “Năm nay tôi 41, 23 tuổi đã đi đăng kí kết hôn với Giang Mi, 24 tuổi lấy nhau, mà bây giờ đã là bao nhiêu năm rồi? Đã bao năm rồi? Tôi không thể yêu cầu cô ấy không kết hôn, nhưng mà Trương Huy, tôi tìm cô ấy nhiều năm như thế rồi. Cậu không biết đâu, trước kia chúng tôi đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, khó khăn lắm mới được ở bên nhau. Việc này ai so ra cũng không bằng! Khi đó… do tôi không ra gì, nhưng sao cô ấy có thể nói đi là đi? Sao không thể chờ tôi…”
Trương Huy thấy ông lau mặt, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Về sau tỉnh táo lại, Trịnh Phong thấy mình nên đi tìm bà một lần nữa, chỉ cần nói được mấy câu cũng tốt rồi.
Thế là Trịnh Phong lại tìm người nghe ngóng tin tức của Giang Mi lần nữa, tới lúc có tin chính xác là vào hôm nay, cũng là cuộc điện thoại vừa rồi kia.
Nhưng tìm người là chuyện không dễ, nghe ngóng tin tức cũng giống như vậy, chung quy lại thì chỉ biết là ở xưởng may này thôi.
Đây là một xưởng may gia sản. Trịnh Phong nhìn quanh một vòng rồi nghĩ tiền lương tối đa một tháng có lẽ cũng chỉ 2000 tệ. Nhưng nhìn người đàn ông sáng láng hôm nay cũng khá có tiền, có lẽ những năm này bà sống cũng không quá tệ.
Trịnh Phong buông thõng mí mắt rồi thở ra một hơi khói thật dài. Lúc ông ngước mắt lên lần nữa thì đã thấy người phụ nữ mặc quần áo lao động màu lam đứng ở cổng. Mái tóc đen của bà được buộc lại, mặt mày thanh tú tuy không còn trẻ trung như 18 năm về trước nhưng vẫn đẹp như vậy. Vẻ thùy mị ấy vẫn vẹn nguyên là thế, bởi từ khi sinh ra tới giờ bà vẫn luôn là một mỹ nhân. Trước đây người theo đuổi Giang Mi chen nhau tới vỡ đầu, thế nhưng bà vẫn luôn chọn Trịnh Phong. Mà tới lúc sau cùng bà nói với ông: “Giang Mi tôi mù mắt mới chọn anh. Cũng do trước đây tôi quá cố chấp, nhưng bây giờ nhận ra vẫn chưa muộn. Trịnh Phong, tôi hối hận thật rồi.”
Đến bây giờ nhớ lại những lời kia vẫn luôn thật chua xót.
Giang Mi đứng ở cổng mà nhìn ông với vẻ mặt khó coi tới tận cùng. Bà không muốn đi tới chỗ ông chút nào, nhưng lại có quá nhiều người đứng sau lưng xem trò vui, mà bà lại chán ghét những lời đồn đại và tám nhảm đó.
Trịnh Phong vừa bước lên một bước, thì bà đã đi thẳng tới nhưng không dừng lại mà vượt qua ông, sau đó lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi.”
Ngày đó Giang Mi đón bà Tôn về thì trông thấy Trịnh Phong, bóng dáng ngây ra trong gương chiếu hậu taxi kia chính là ông.
Bà biết ông sẽ tìm đến, vì thế những ngày này mới ăn không ngon ngủ không yên. Mà việc khiến bà sầu não tới cùng kiệt ấy cuối cùng cũng xảy ra.
Giang Mi đi trước ông, bà nghe được tiếng giày da của Trịnh Phong giẫm trên nền đất xi măng, bóng dáng cao lớn của người đàn ông sau lưng cũng đang đổ nghiêng bên cạnh bà. Cả người Giang Mi đổ mồ hôi, rồi lại không nhịn được mà run lên. Đây là run lên vì lửa giận.
Giang Mi dẫn ông đến cửa bên ngoài, nơi có khúc ngoặt vào góc khuất, cạnh đó là ruộng lúa mạch của nhà nông.
Giang Mi khoanh tay mà chưa thèm liếc ông một cái, sau lại đánh mắt nhìn ruộng lúa mạch, môi hơi nhếch lên nhưng không nói gì.
Trịnh Phong ném thuốc đi rồi dùng chân dập tắt, nhưng trong chốc lát chính ông cũng không biết phải nói gì.
Ông tỉ mỉ đánh giá Giang Mi một lần. Đúng là bọn họ thay đổi cả rồi, cả hai đều già đi, mà những điều trong ánh mắt cũng không còn như trước nữa.
Trịnh Phong hít vào một hơi nhàn nhạt rồi nói: “Về sau em vẫn luôn ở đây à?”
Người này không mở miệng thì vẫn còn ổn, nhưng lời vừa nói ra đã khiến tức giận trong Giang Mi xông thẳng tới đỉnh đầu. Bà không trả lời câu hỏi của ông mà lạnh mặt thấp giọng cả giận: “Anh tới làm gì? Thấy tôi sống vui quá nên cố tình đến tra tấn đúng không? Trịnh Phong, đã 18 năm rồi, không có người chồng trước nào làm thế này hết, không còn nghĩa lý gì đâu.”
Không rõ tại sao Trịnh Phong lại thấy hơi vui mừng, dù sao phản ứng của Giang Mi vẫn tốt hơn nhiều so với vẻ buông bỏ mà bình bình đạm đạm. Dù có là hận thì như vậy tức là bà vẫn nhớ tới ông.
Trịnh Phong: “Anh đến tìm em chỉ vì muốn nói mấy câu thôi. Em nói 18 năm, đúng vậy, đã 18 năm rồi anh mới tìm được em. Tiểu Mi, khi đó…”
“Tôi không muốn nghe thứ gì liên quan đến việc năm đó nữa. Đã qua hết rồi.” Giang Mi cắn răng nói: “Tôi cũng từng nói không muốn tiếp tục gặp anh nữa. Coi như tôi cầu xin anh đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Tính em vẫn như vậy, anh chỉ muốn nói rõ vài chuyện với em mà thôi, như vậy anh mới yên lòng được. Đã sống qua nửa đời người rồi, không muốn ôm tiếc nuối mà xuống mồ nữa.”
“Anh cũng vẫn như thế, vẫn luôn ích kỷ như trước! Anh thế nào là chuyện của anh, tôi không cần phải nghe anh nói những chuyện đó làm gì. Tôi chỉ muốn nửa đời sau không gặp lại anh mà thôi.”
“Thật sự hận anh đến mức đó à?”
Giang Mi cố gắng kiềm nén chóp mũi chua xót mà không nói.
Trịnh Phong mềm giọng nói: “Anh biết khi đó là anh không đúng, anh không ra gì. Nhưng mà Tiểu Mi, đến bây giờ anh vẫn không kết hôn, em hiểu không?”
Giang Mi nắm hai tay thành quyền khiến móng tay cắm vào lòng bàn tay. Bà quay mặt đi nhìn nơi khác nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Trịnh Phong thấy cảm xúc của bà hơi hoãn xuống thì mới tiếp: “Nếu em rảnh thì tối mai anh qua đón em đi ăn cơm, có gì chúng ta từ từ nói chuyện. Đây là số điện thoại của anh.”
“Tôi không rảnh.” Giang Mi từ chối mà không cần suy nghĩ: “Trịnh Phong, đừng đến tìm tôi nữa.”
Giang Mi nói xong thì xoay người đi mất. Trịnh Phong không giữ bà lại mà chỉ thở dài một hơi, sau đó nhìn bóng Giang Mi đi vào xưởng. Nói chuyện mấy câu ngắn ngủi mà cũng không dễ dàng chút nào.
Trịnh Phong gửi danh thiếp cho công nhân ở đó để nhờ họ đưa lại cho Giang Mi, sau đó ngồi trong xe một tiếng rồi mới rời đi.
Khuôn mặt của bà, giọng nói của bà lại gợi về mọi những cảnh tượng lúc trước, mà tất cả đều rõ mồn một trước mắt.
Giang Mi là con gái của một gia đình tiên tiến, bà xinh đẹp, dáng vẻ cũng tốt. Bố mẹ Giang Mi từng học qua sách vở nên dạy dỗ bà trở thành một cô con gái ngoan. Nhưng bà không phải kiểu nhã nhặn trầm tính, mà lại luôn cong miệng cười tươi. Đôi con ngươi màu nâu nhạt kia luôn ánh lên tia sáng rất có sức sống.
Có điều ai chọc phải bà, bà cũng sẽ nhếch miệng đáp trả lại bằng được. Tính tình Giang Mi cũng hơi tùy hứng và cố chấp, còn khá nóng nảy nữa.
Lúc đó bà đi học ở một trường cấp ba cũ, sau khi tan học sẽ cùng đạp xe qua một con đê với các bạn mình. Mà nữ sinh thường yêu lãng mạn, khi hè tới, họ sẽ ngồi ngắm mặt trời lặn, sau đó trò chuyện về tình yêu được nhắc tới trong sách vở, rồi cũng ước ao gặp được một bạch mã hoàng tử.
Vào năm đó, vừa gặp đã yêu dường như là một chuyện rất phổ biến.
Trịnh Phong và Giang Mi gặp nhau cũng là rung động lòng người như thế. Ông cưỡi mô-tô second-hand sắp hỏng mà đắc ý hưởng thụ gió và tốc độ. Nhưng khi đang đi phía trước nữ sinh đạp xe thì lại đột nhiên phanh gấp, sau đó hai người cùng lăn theo mặt cỏ xuống dưới sườn núi.
Mô-tô lật vài lần rồi vỡ tan thành năm bảy mảnh, xe đạp của Giang Mi cũng nằm ngang trên đường, bánh xe thì vẫn không ngừng xoay tròn.
Trịnh Phong ôm chặt lấy bà, mà lúc dừng lại cả hai đều mặt đỏ tía tai. Lúc này Giang Mi cho ông một cái tát rồi nói: “Lưu manh!”
Trịnh Phong ôm lấy Giang Mi từ phía sau, nhưng tay từ hai bên lại vừa lúc nắm lấy nơi ấy. Mà con gái thời đó vẫn còn bảo thủ, như thế không phải lưu manh thì là gì!
Một cái tát này khiến ông nhớ thương ròng rã một tuần trời. Nhưng Trịnh Phong biết được bà tên Giang Mi, đang học cấp ba ở bên kia, bởi biển tên trên áo của bà có ghi như vậy.
Giang Mi, cái tên này hay đến mức nào chứ.
Trịnh Phong nằm trên giường nhỏ rồi bị muỗi đốt mà ngứa ngáy toàn thân, thế nhưng lúc này lòng ông còn ngứa ngáy hơn thế nhiều. Mà động lòng rồi chẳng bằng hành động ngay, thế là ngày hôm sau ông đã đến chờ ở cổng trường.
Cứ đến rồi lại đến như vậy, cuối cùng ngày nào ông cũng đón bà tan học. Mùa hè thì ngắm mặt trời lặn trên đê, mùa đông lại ăn khoai lang nướng ven đường.
Giang Mi rất yêu ông, bạn bè xung quanh bà đều biết đến điều ấy. Mỗi khi nhắc đến ông, mặt mày Giang Mi luôn sáng láng, trong mắt cũng chứa đầy ánh sao. Đúng là Trịnh Phong rất anh tuấn, trên người còn có vẻ phong lưu mà nữ sinh dễ cảm mến. Câu nói đàn ông không hư, phụ nữ không yêu quả thực là một chân lý.
Trịnh Phong tốt nghiệp cấp 2 xong thì không học lên nữa. Khi ấy trong nhà nghèo khó nên ông cũng đi làm công từ sớm, sau đó chạy theo lăn lộn với đám bạn bè ngoài xã hội. Đó là một thế giới Giang Mi chưa từng được tiếp xúc, mà khi ấy bà cũng lần đầu được cảm nhận cái gọi là tự do, nhất là khi ông chở bà đi xuyên qua những con hẻm nhỏ trên đường cái.
Cách ăn nói và cử chỉ của Giang Mi đều hào phóng vô cùng, Trịnh Phong cũng chưa từng được tiếp xúc với thế giới của bà. Sự tồn tại của người phụ nữ này giống như thục nữ danh môn với ông vậy, là người mà ông không thể đùa bỡn, cũng là người phải được nâng niu trên lòng bàn tay.
Sau khi quen Giang Mi, Trịnh Phong đã biết thêm rất nhiều chuyện khác nhau.
Mà chuyện kích thích nhất ông từng làm là nhảy cửa sổ vào phòng Giang Mi và nghe bà chơi dương cầm lúc bố mẹ bà vẫn đang ở nhà. Bà có đôi tay đẹp và tinh tế có thể chơi mọi khổ nhạc trên đời.
Giang Mi nói về sau bà muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại, tiếc là không thể ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu vì trong nhà không chi trả nổi.
Trịnh Phong nằm trên giường bà rồi vỗ ngực: “Chuyện đó thì có là gì, về sau anh tạo điều kiện cho em đi.”
Giang Mi vui mừng nói: “Thật ạ?”
“Thật!”
Giang Mi vui mừng cực độ mà chạy tới, sau đó cúi người hôn xuống trán ông. Có điều dù bà lớn gan đến đâu thì mặt đã đỏ bừng, mà đến cả Trịnh Phong cũng lắp bắp không thành lời. Bọn họ chỉ thường nắm tay, thế nhưng số lần nắm tay cũng rất ít, chứ đừng nói đến hôn môi.
Mà đàn ông lại dễ xúc động, thế là ông kéo Giang Mi qua rồi đè bà xuống giường, sau đó nóng nảy hôn lên môi người kia. Một nụ hôn tìm tòi ấy khiến cả hai người đổ mồ hôi, tới lúc mở mắt ra lần nữa thì quần áo của họ đã xốc xếch cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.