Chương 6: Quay Trở Lại Trường Học
Moon Adela
13/08/2021
Hôm sau, Tô Đóa đi vào phòng Hạ Tĩnh gọi cô dậy, Hạ Tĩnh ngồi dậy trên giường, đôi mắt cô vẫn còn hiện lên sự ngái ngủ, bàn tay nhỏ của cô đưa lên dụi dụi mắt. Rồi cô bước chân xuống giường, như một thói quen lại đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, bước ra ngoài. Cô chầm chậm liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, là 6 giờ sáng. Hôm nay cô đi học lại rồi, coi như là bắt đầu một ngày mới vậy! Việc đầu tiên mà cô nghĩ sau khi tỉnh lại ngày hôm nay đó là nhớ lại những cảnh tượng ở trường học cấp 3, không rõ cô còn nhớ hết tên các bạn học không nữa, còn lớp học của cô nữa? chỗ ngồi của cô nữa?. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, thậm chí cô cũng từng học xong đại học và cũng từng làm một người trưởng thành rồi nên có lẽ hôm nay-ngày đi học đầu tiên kể từ khi cô trọng sinh đến giờ trở thành một ngày có chút xa lạ lại có chút thân quen, chí ít thì cô cũng cảm thấy trong mình có một chút cảm giác hồi hộp khó tả
Lắc lắc mạnh đầu, Hạ Tĩnh bắt mình quay lại trạng thái tỉnh táo nhất, nội tâm thì tự an ủi bản thân không sao đâu!
Đi đến gần chiếc tủ quần áo, đưa hai tay mở tủ ra lấy bộ đồng phục của trường. Bộ đồng phục trường cô được thiết kế hai màu chủ đạo là trắng và xanh dương, khi cô mặc lên người trông rất hài hòa, chuẩn mực với phong cách học sinh. Nhưng không hiểu tại sao khi nhìn mình trong gương, cô lại phì cười, có lẽ là do cô hôm trước cô vẫn đang là một người trưởng thành 25 tuổi mà đột nhiên hôm nay lại phải khoác lại đồng phục cấp 3 để chuẩn bị đến trường, dù sao thì chuyện này xảy ra, cô cũng phải chấp nhận mà thích nghi thôi!
Ngắm nghía trong gương xong, Hạ Tĩnh chậm rãi xoay người đi xuống dưới nhà.
Bố Mẹ cô đã ngồi sẵn ở bàn ăn, cô cầm chiếc cặp để sang ghế bên cạnh rồi ăn bữa sáng của mình. Bữa ăn sáng hôm nay của cô là món bánh mì cà chua cùng nấm áp chảo còn nóng thơm phức làm hấp dẫn toàn giác con người thích ăn như cô, cô cầm lên cắn một miếng, nấm thật thơm, bánh cũng rất thơm. Món mẹ cô làm vừa đủ để lấp đầy cái bụng trống rỗng buổi sáng của cô đây mà
Tô Đóa nhắc nhở: ''Ăn từ từ thôi! Có ai giành của con đâu? Bây giờ cũng đâu có muộn học đâu?''
Cô nghe mẹ nhắc nhở, chỉ gật đầu rồi quay sang nhìn thấy mẹ cô đang ăn một món mới, món này trang trí rất đơn giản nhưng cũng rất đẹp, cô hỏi: "Mẹ đang ăn món gì vậy ạ?''
"À! Là món Bánh mì bơ trứng. Mẹ mới học được sáng nay lúc nấu ăn, món này đơn giản nhưng có bơ ăn rất tốt! Nếu muốn ăn, mẹ sẽ làm cho con tối nay nhé!''
"Vâng!" Giọng cô vẫn có một chút ngái ngủ, buổi sáng nhất là lúc vừa mới thức dậy là lúc cô ít nói nhất. Nhưng cô vẫn luôn lắng nghe mẹ nói, cô biết mẹ rất thích nấu ăn, mỗi ngày mẹ đều sẽ tìm hiểu những món ăn chay mới trên mạng để thử làm. Nhưng có điều không thể phủ nhận, đó là mẹ cô nấu ăn rất ngon!
Mẹ là người rất thích học những cái mới mẻ. Có lẽ cô cũng nên học hỏi nhiều hơn mới được. Nghĩ đến trình độ học vấn của mình, Hạ Tĩnh đột nhiên khẽ thở dài
Hạ Hoằng Hải đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn con gái: "Học mệt lắm sao con? Nếu mệt thì phải nói với bố mẹ đấy nhé!"
"À, con không sao đâu ạ!"
"Ừm, nếu không sao thì ăn sáng nhanh rồi chuẩn bị đi học đi nhé!"
Vừa lúc, cô cũng ăn xong! Liếc nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đúng lúc đến giờ xuất phát. Hạ Tĩnh nhanh nhẹn cầm chiếc cặp lên đeo vào người rồi bye bye ba mẹ để đi học.
Con đường đến trường này thật sự rất đáng nhớ, cây xanh bên đường, con người, cảnh quang xung quanh vẫn như vậy! Thậm chí, chiếc xe đạp hôm nay cô dùng để đi học cũng vẫn dùng rất tốt. Chiếc xe đạp này là bố mua cho cô khi sinh nhật cô năm 14 tuổi, tính đến thời điểm hiện tại chiếc xe này dùng cũng được khoảng gần 2 năm! Có lẽ là do cô bảo quản rất tốt nên chiếc xe này trông như mới vậy.
Đi một đoạn đường dài, đến cổng trường rồi rẽ vào trong khuôn viên trường, dựng xe ở khu để xe. Cô quay người, đi về phía lớp học.....Nhưng, cô không còn nhớ lớp mình học ở đâu nữa!?
Cô cắn môi, thầm mắng một câu! Cô không ngờ bản thân đến cả lớp mình học cũng không nhớ nữa rồi! Trời ạ! Thật là rắc rối mà!
Trong lúc Hạ Tĩnh còn đang đứng chôn chân một chỗ đăm chiêu suy nghĩ xem mình học lớp nào thì một tiếng hét từ đằng sau lưng khiến cô giật mình kinh hãi: "Hạ Tĩnh A!!!! Cậu đến trường thật rồi này!!! Huhu, cậu nghỉ học 2 ngày rồi, tớ ở lớp không có ai tâm sự chán muốn chết luôn a~"
Cũng may cô vẫn còn nhớ tên cô bạn thân này! Cô bạn này chính là bạn thân nhất của cô thời cấp 3, lúc nào hai đứa cũng dính chặt lấy nhau. Kiếp trước, nhà cô sa sút nên phải chuyển trường, lúc đó cô bạn này khóc rất nhiều! Hai đứa hẹn sau này gặp lại nhưng rồi cuối cùng mãi về sau cô vẫn không có cơ hội được gặp lại cô bạn nhỏ này: "Phương Huyền, Cậu không cần hét to vậy đâu! Suýt nữa thì tớ giật bắn cả người đây này! Cậu nói bình thường tớ vẫn nghe thấy mà!"
"Hihi! Sorry nhớ! Tớ chỉ là hơi nhớ cậu thôi a! Cậu không biết đâu! Hai hôm cậu nghỉ ốm mà ông anh trai của tớ cứ đến lớp bắt nạt tớ hoài á!" Phương Huyền khoác cánh tay của cô rồi nói một tràng.
"Anh Phương Lâm sao đột nhiên đến lớp chúng ta vậy?" Hạ Tĩnh ngạc nhiên, bình thường anh trai của Huyền rất ít khi chạm mặt với cô, lại càng chẳng bao giờ đến lớp khu lớp của cô. Trong ký ức của cô, chỉ có đúng một lần cô mới chạm mặt Phương Lâm là vào một lần Huyền rủ cô đến nhà học chung, lần đó cô thấy Phương Lâm thì ấn tượng đầu tiên mà cô nghĩ đến trong đầu đó là hình ảnh anh chàng Thư sinh ôn nhu học bá giỏi giang thân thiện. Nhưng nghe Phương Huyền mới biết, Phương Lâm có tính cách trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài, anh rất ít nói thậm chí là lạnh lùng, học tập hay làm việc đều phải có tiêu chuẩn nhất định, khi dạy học cho Huyền, anh cũng cực kỳ nghiêm khắc nhưng lại là học sinh xuất sắc của toàn trường. Còn Huyền, tính tình của cô bạn này có chút bướng bỉnh, cô cũng hay càm ràm với Hạ Tĩnh về ông anh trai cứng nhắc của cô.
Dần dần, ấn tượng về Phương Lâm của Hạ Tĩnh đều được phác họa bởi lời nói của Huyền! Nhưng suy cho cùng, Hạ Tĩnh cô cũng không quan tâm lắm! Hiện tại, cô phải thật cố gắng học mới được! Phải thật quyết tâm mới được.
"Này! này, Tĩnh Tĩnh, cậu có nghe tớ nói gì nãy giờ không vậy?" Huyền giật giật tay áo của cô
"À! ừ, tớ vẫn đang nghe đây! Chúng ta vào lớp nhanh thôi! Sắp vào học rồi đó!" Hạ Tĩnh giật mình, đáp
"Hả!? Gì cơ! Còn tận 30 phút nữa mới vào lớp cơ mà! Cậu có gì vội sao?"
"Không có gì! Tớ chỉ là muốn vào lớp sớm chút thôi! Tớ còn phải xem bài hôm nay học nữa!"
"À! Tớ cũng vậy! Huhu, tớ dốt môn Tiếng Anh lắm ý! Mà sao lần nào giờ tiếng anh thầy cũng gọi tớ vậy trời! Không được, hôm nay tớ phải xem lại bài trước mới được" Huyền chớp chớp hai đôi mắt rồi gật gật đầu tỏ vẻ quyết tâm.
" Do cậu học không tốt môn đó ấy chứ! Thôi, đừng nói nữa, mau về chỗ ngồi đi! Tớ và cậu cùng ôn bài, môn Anh tớ học khá tốt! Có thể giúp cậu"
Huyền hớn hở: "Hihi, Cảm ơn nhé! Hạ tiên sinh"
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, bước ra ngoài. Cô chầm chậm liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, là 6 giờ sáng. Hôm nay cô đi học lại rồi, coi như là bắt đầu một ngày mới vậy! Việc đầu tiên mà cô nghĩ sau khi tỉnh lại ngày hôm nay đó là nhớ lại những cảnh tượng ở trường học cấp 3, không rõ cô còn nhớ hết tên các bạn học không nữa, còn lớp học của cô nữa? chỗ ngồi của cô nữa?. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, thậm chí cô cũng từng học xong đại học và cũng từng làm một người trưởng thành rồi nên có lẽ hôm nay-ngày đi học đầu tiên kể từ khi cô trọng sinh đến giờ trở thành một ngày có chút xa lạ lại có chút thân quen, chí ít thì cô cũng cảm thấy trong mình có một chút cảm giác hồi hộp khó tả
Lắc lắc mạnh đầu, Hạ Tĩnh bắt mình quay lại trạng thái tỉnh táo nhất, nội tâm thì tự an ủi bản thân không sao đâu!
Đi đến gần chiếc tủ quần áo, đưa hai tay mở tủ ra lấy bộ đồng phục của trường. Bộ đồng phục trường cô được thiết kế hai màu chủ đạo là trắng và xanh dương, khi cô mặc lên người trông rất hài hòa, chuẩn mực với phong cách học sinh. Nhưng không hiểu tại sao khi nhìn mình trong gương, cô lại phì cười, có lẽ là do cô hôm trước cô vẫn đang là một người trưởng thành 25 tuổi mà đột nhiên hôm nay lại phải khoác lại đồng phục cấp 3 để chuẩn bị đến trường, dù sao thì chuyện này xảy ra, cô cũng phải chấp nhận mà thích nghi thôi!
Ngắm nghía trong gương xong, Hạ Tĩnh chậm rãi xoay người đi xuống dưới nhà.
Bố Mẹ cô đã ngồi sẵn ở bàn ăn, cô cầm chiếc cặp để sang ghế bên cạnh rồi ăn bữa sáng của mình. Bữa ăn sáng hôm nay của cô là món bánh mì cà chua cùng nấm áp chảo còn nóng thơm phức làm hấp dẫn toàn giác con người thích ăn như cô, cô cầm lên cắn một miếng, nấm thật thơm, bánh cũng rất thơm. Món mẹ cô làm vừa đủ để lấp đầy cái bụng trống rỗng buổi sáng của cô đây mà
Tô Đóa nhắc nhở: ''Ăn từ từ thôi! Có ai giành của con đâu? Bây giờ cũng đâu có muộn học đâu?''
Cô nghe mẹ nhắc nhở, chỉ gật đầu rồi quay sang nhìn thấy mẹ cô đang ăn một món mới, món này trang trí rất đơn giản nhưng cũng rất đẹp, cô hỏi: "Mẹ đang ăn món gì vậy ạ?''
"À! Là món Bánh mì bơ trứng. Mẹ mới học được sáng nay lúc nấu ăn, món này đơn giản nhưng có bơ ăn rất tốt! Nếu muốn ăn, mẹ sẽ làm cho con tối nay nhé!''
"Vâng!" Giọng cô vẫn có một chút ngái ngủ, buổi sáng nhất là lúc vừa mới thức dậy là lúc cô ít nói nhất. Nhưng cô vẫn luôn lắng nghe mẹ nói, cô biết mẹ rất thích nấu ăn, mỗi ngày mẹ đều sẽ tìm hiểu những món ăn chay mới trên mạng để thử làm. Nhưng có điều không thể phủ nhận, đó là mẹ cô nấu ăn rất ngon!
Mẹ là người rất thích học những cái mới mẻ. Có lẽ cô cũng nên học hỏi nhiều hơn mới được. Nghĩ đến trình độ học vấn của mình, Hạ Tĩnh đột nhiên khẽ thở dài
Hạ Hoằng Hải đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn con gái: "Học mệt lắm sao con? Nếu mệt thì phải nói với bố mẹ đấy nhé!"
"À, con không sao đâu ạ!"
"Ừm, nếu không sao thì ăn sáng nhanh rồi chuẩn bị đi học đi nhé!"
Vừa lúc, cô cũng ăn xong! Liếc nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đúng lúc đến giờ xuất phát. Hạ Tĩnh nhanh nhẹn cầm chiếc cặp lên đeo vào người rồi bye bye ba mẹ để đi học.
Con đường đến trường này thật sự rất đáng nhớ, cây xanh bên đường, con người, cảnh quang xung quanh vẫn như vậy! Thậm chí, chiếc xe đạp hôm nay cô dùng để đi học cũng vẫn dùng rất tốt. Chiếc xe đạp này là bố mua cho cô khi sinh nhật cô năm 14 tuổi, tính đến thời điểm hiện tại chiếc xe này dùng cũng được khoảng gần 2 năm! Có lẽ là do cô bảo quản rất tốt nên chiếc xe này trông như mới vậy.
Đi một đoạn đường dài, đến cổng trường rồi rẽ vào trong khuôn viên trường, dựng xe ở khu để xe. Cô quay người, đi về phía lớp học.....Nhưng, cô không còn nhớ lớp mình học ở đâu nữa!?
Cô cắn môi, thầm mắng một câu! Cô không ngờ bản thân đến cả lớp mình học cũng không nhớ nữa rồi! Trời ạ! Thật là rắc rối mà!
Trong lúc Hạ Tĩnh còn đang đứng chôn chân một chỗ đăm chiêu suy nghĩ xem mình học lớp nào thì một tiếng hét từ đằng sau lưng khiến cô giật mình kinh hãi: "Hạ Tĩnh A!!!! Cậu đến trường thật rồi này!!! Huhu, cậu nghỉ học 2 ngày rồi, tớ ở lớp không có ai tâm sự chán muốn chết luôn a~"
Cũng may cô vẫn còn nhớ tên cô bạn thân này! Cô bạn này chính là bạn thân nhất của cô thời cấp 3, lúc nào hai đứa cũng dính chặt lấy nhau. Kiếp trước, nhà cô sa sút nên phải chuyển trường, lúc đó cô bạn này khóc rất nhiều! Hai đứa hẹn sau này gặp lại nhưng rồi cuối cùng mãi về sau cô vẫn không có cơ hội được gặp lại cô bạn nhỏ này: "Phương Huyền, Cậu không cần hét to vậy đâu! Suýt nữa thì tớ giật bắn cả người đây này! Cậu nói bình thường tớ vẫn nghe thấy mà!"
"Hihi! Sorry nhớ! Tớ chỉ là hơi nhớ cậu thôi a! Cậu không biết đâu! Hai hôm cậu nghỉ ốm mà ông anh trai của tớ cứ đến lớp bắt nạt tớ hoài á!" Phương Huyền khoác cánh tay của cô rồi nói một tràng.
"Anh Phương Lâm sao đột nhiên đến lớp chúng ta vậy?" Hạ Tĩnh ngạc nhiên, bình thường anh trai của Huyền rất ít khi chạm mặt với cô, lại càng chẳng bao giờ đến lớp khu lớp của cô. Trong ký ức của cô, chỉ có đúng một lần cô mới chạm mặt Phương Lâm là vào một lần Huyền rủ cô đến nhà học chung, lần đó cô thấy Phương Lâm thì ấn tượng đầu tiên mà cô nghĩ đến trong đầu đó là hình ảnh anh chàng Thư sinh ôn nhu học bá giỏi giang thân thiện. Nhưng nghe Phương Huyền mới biết, Phương Lâm có tính cách trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài, anh rất ít nói thậm chí là lạnh lùng, học tập hay làm việc đều phải có tiêu chuẩn nhất định, khi dạy học cho Huyền, anh cũng cực kỳ nghiêm khắc nhưng lại là học sinh xuất sắc của toàn trường. Còn Huyền, tính tình của cô bạn này có chút bướng bỉnh, cô cũng hay càm ràm với Hạ Tĩnh về ông anh trai cứng nhắc của cô.
Dần dần, ấn tượng về Phương Lâm của Hạ Tĩnh đều được phác họa bởi lời nói của Huyền! Nhưng suy cho cùng, Hạ Tĩnh cô cũng không quan tâm lắm! Hiện tại, cô phải thật cố gắng học mới được! Phải thật quyết tâm mới được.
"Này! này, Tĩnh Tĩnh, cậu có nghe tớ nói gì nãy giờ không vậy?" Huyền giật giật tay áo của cô
"À! ừ, tớ vẫn đang nghe đây! Chúng ta vào lớp nhanh thôi! Sắp vào học rồi đó!" Hạ Tĩnh giật mình, đáp
"Hả!? Gì cơ! Còn tận 30 phút nữa mới vào lớp cơ mà! Cậu có gì vội sao?"
"Không có gì! Tớ chỉ là muốn vào lớp sớm chút thôi! Tớ còn phải xem bài hôm nay học nữa!"
"À! Tớ cũng vậy! Huhu, tớ dốt môn Tiếng Anh lắm ý! Mà sao lần nào giờ tiếng anh thầy cũng gọi tớ vậy trời! Không được, hôm nay tớ phải xem lại bài trước mới được" Huyền chớp chớp hai đôi mắt rồi gật gật đầu tỏ vẻ quyết tâm.
" Do cậu học không tốt môn đó ấy chứ! Thôi, đừng nói nữa, mau về chỗ ngồi đi! Tớ và cậu cùng ôn bài, môn Anh tớ học khá tốt! Có thể giúp cậu"
Huyền hớn hở: "Hihi, Cảm ơn nhé! Hạ tiên sinh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.