Chương 3
Vua Đà Điểu vẫn là điểu
01/04/2014
“ Làm mà nửa đêm không ngủ, chị định dọa ai à?” dứt lời nhìn theo ánh đèn hành lang thấy hai mắt sưng đỏ của Tiểu Nha, Sở Thiên Kỳ hít một ngụm khí lạnh “ Trời ơi, sao chị lại khóc thành như vậy? Em và cậu sẽ không đuổi chị đi đâu, yên tâm đi”
“ Chị không sợ”
Chính xác hiện giờ Tiểu Nha chẳng sợ gì hết, còn có cái gì có thể so với tình yêu bị người ta lừa gạt đây?
“ Vậy chị....” Sở Thiên Kỳ nhìn cô, ngay cả bị đuổi đi cũng không sợ, thế chuyện gì có thể khiến cho cô có thể khóc thành như vậy?
“ Chị cùng người yêu chia tay”
“Ồ”. Sở Thiên Kỳ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một cái : “Đáng nhẽ nên chia tay sớm cái gã đàn ông tồi tệ đó”
“Sao em lại nói như vậy? Trẻ con thì biết cái gì?”
Tiểu Nha rất kích động, tuy rằng cô cũng hiểu được Cố Vĩnh Vĩ làm như thế là không đúng, nhưng mà... nhưng mà cô lại không thể tha thứ được anh ta lại có người phụ nữ khác. Dù sao đi nữa, Cố Vĩnh Vĩ cũng từng là người cô yêu duy nhất, cũng là niềm tin của cô.
“Ngoài việc anh ta nhờ chị giúp hắn tăng ca ra có khi nào hắn chủ động để ý đến chị không? Rõ ràng anh ta chỉ tìm người giúp việc miễn phí!”
Từng lời nói của Sở Thiên Kỳ khiến Tiểu Nha vô cùng khổ sở, nó nói rất đúng, gần một năm nay hai người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn đều do cô chủ động yêu cầu mang cơm trưa đến công ty hoặc giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, Cố Vĩnh Vĩ có chủ động gọi điện cho cô chỉ có một lần nhờ sửa lại tài liệu (BN: Haiz chị ơi tên tiếng Nhật của chị có phải là Oshin ko vậy?)
Tất cả chuyện này đều là thật, trước sau đều làm Tiểu Nha rất đau lòng. Mình tại sao lại ngu ngốc như vậy, lâu như thế mà không nhận thấy đối phương thay đổi? Chính là....
“ Làm sao em biết chuyện đó”
Bây giờ, đầu óc Tiểu Nha cứ loạn cả lên, không còn suy nghĩ được việc gì.
“Hừ, mỗi lần anh ta gọi điện đến, chị đều giục em đi ngủ sớm, sau đó sáng hôm sau chắc chắn là không dậy nổi làm bữa sáng cho em rồi”
Tiểu Nha quay đầu lại thấy bóng người.
Là ai?
“Đi thôi, nhanh đi ngủ, không thì ngày mai chị lại không dẩy nổi làm bữa sáng cho em đâu”
Mơ mơ màng màng, Tiểu Nha theo sát Sở Thiên Kỳ , nhìn nó vào phòng một lúc, Tiểu Nha ở lại trong hành lang sửng sốt một chút rồi mới đi vào phòng
Mối tình đầu cứ như vậy coi như không? Ba năm tình cảm như nước chảy về biển Đông sao?
Tiểu Nha ở trên giường mở to hai mắt, trong bóng tối nhìn chằm chằm lên trần nhà đến gần sáng rồi mới ngủ.
“Uỳnh, uỳnh” dồn dập tiếng đập cửa đã đánh thức Tiểu Nha, cổ họng phát ra một tiếng: “ Ai thế?”
Có người đẩy cửa tiến vào đến bên cạnh cô, là Sở Thiên Kỳ.
“ Chú Thẩm và cậu đều đã đi làm”
“Ừ” Tiểu Nha nhắm mắt lại, thật ra nàng cũng mở mắt nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì khác, mắt cũng sưng to lên.
Sở Thiên kỳ đặt tay lên trán cô, bĩu môi, miễn cưỡng nói: “Được rồi, xem chị thất tình đến mức này, hôm nay em đã làm bữa sáng cho chị rồi đó”. Dứt lời, nó đóng cửa đi ra ngoài
Tiểu Nha lại mơ màng ngủ thẳng tới chiều
Sở Thiên Kỳ ngoan ngoãn là bài tập ở thư phòng, Tiểu Nha rót cốc nước chuẩn bị đi thu dọn tàn cục của nó, không biết vì sự hiếu kỳ hay sức sáng tạo kinh người của Sở Thiên Kỳ làm cho cô hoảng sợ. Nhìn thấy phòng bếp sạch sẽ, Tiểu Nha không thể tin vào mắt mình, tên tiểu tử này quá ngoan không có chút phiền toái nào?
Cuối cùng, cô cũng tìm thấy “chứng cứ phạm tội” của Sở Thiên Kỳ, một đống bánh mì nướng hỗn độn được gói vào trong túi còn có cả cơm mua bên ngoài nữa.
Tiểu Nha thở phào một tiếng, may mắn vẫn còn mấy thứ này.
Thật ra Tiểu Nha cũng chẳng cần làm gì, Dì Vương giới thiệu cô đến Sở gia cũng là để hưởng phúc đi, nếu bỏ việc ở Sở gia thì cũng chẳng có việc gì làm vì thế Tiểu Nha “bảo mẫu cao cấp” gánh vác trách nhiệm chăm sóc Sở gia. Tiền lương trả cao như vậy làm cho Tiểu Nha cũng có chút không cam lòng mà bỏ việc.
Sở Thiên Kỳ ngồi đối diện làm bài tập, ánh mắt Tiểu Nha nhìn chằm chằm vào một thứ rất lâu, lúc lúc lại xuất thần.
“Này, chia tay thì chia tay chứ sao”
“ Này, chị đã nói gì với em đâu”
“Lệnh Hồ Tiểu Nha”
Sở Thiên Kỳ tức điên lên, Tiểu Nha quay đầu lại nhìn nó rồi thở dài “đã tới lúc làm cơm chiểu ”
Sở Thiên kỳ bất đắc dĩ thở dài, vô cùng thương xót: “ Hỏi thế gian tình là chi, ai....Ngay cả Lệnh Hồ Tiểu Nha ngốc nghếch mà cũng không may mắn thoát khỏi”
Dưới tầng một trận “ Đinh, leng keng” vang lên, làm Sở Thiên Kỳ giật mình, không phải Tiểu Nha đang ở phòng khách sao? Lại một hồi “Đinh, leng keng”, nó bỏ bút xuống chạy vọt xuống, thấy nồi liêu thì ngổn ngang, bát đĩa vỡ tan thành những mảnh nhỏ. Đương sự là Tiểu Nha thì quả nhiên đang ngây người.
“Này, chị đang làm gì thế?”
Bị Sở thiên Kỳ hỏi, Tiểu Nha mới hoàn hồn, nhìn thấy một đống hỗn độn nên vội vàng thu dọn, cũng không quan tâm đến mảnh nhỏ đâm vào tay bị thương, cũng không đeo găng tay, cũng chẳng dùng chổi mà trực tiếp dùng tay của mình. Không ngoài dự đoán, tay Tiểu Nha bị thương máu chảy ra đầm đìa mà vẫn tiếp tục cầm lấy mảnh nhỏ. Sở Thiên Kỳ không chịu được nữa, cầm lấy tay cô, kéo lấy hòm thuốc.
“ Chị thật là ngu ngốc mà, lại tự làm mình bị thương, em chẳng biết nên làm như thế nào mới phải”, vừa nói xong thì có tiếng mở cửa là Thẩm Giai Kỳ và Sở Triêu Dương đã quay trở về.
“ Cậu, chú Thẩm”
Nhìn thấy Tiểu Nha hồn phiêu phách lạc, Thẩm Giai Kỳ thấy rất kỳ quái lại tưởng Tiểu Nha vì chuyện hôm qua mà sợ bị đuổi, quay lại an ủi vài câu nhìn thấy Sở Triêu Dương lắc đầu thở dài.
“ Hay là cậu biết chuyện gì hả?”
Sở Triêu Dương nhún vai, trực tiếp đi lên lầu, đi qua nhà bếp anh nhìn thoáng qua, dừng lại nhăn mặt nhíu mày, nhưng cũng chẳng nói gì
Điều này lại càng làm cho Thẩm Giai Kỳ càng thấy kỳ quái. Anh ta có bệnh sạch sẽ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiểu Nha muốn làm gì thì làm với nhà bếp của hắn? Chẳng nhẽ lúc đó hai người này xảy ra chuyện gì mà anh không biết nhỉ? Là một người nhiều chuyện như Thẩm Giai Kỳ thì anh ta muốn hỏi đến tận cùng nhưng vừa mở miệng thì bị Sở Triêu Dương chuyển hướng
“Đã lâu không được thưởng thức tài nấu nướng của cậu, cơm chiều hôm nay phải phiền cậu rồi”
“ Thì tiểu Nha muốn nấu cơm mà”
“ Tay cô ấy không phải bị thương sao?”
Thẩm Giai Kỳ cũng bắt chước hắn nhún vai quay người đi. Sở Triêu Dương nhíu mày cuối cùng cũng nhịn xuống xoay người trở về thư phòng. Anh ta ngủ ở thư phòng tầng ba, Thẩm Giai Kỳ ngủ ở phòng khách. Tối hôm qua, lúc anh đi uống nước thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tiểu Nha và Thiên kỳ, biết cô đang thất tình.
Sở Triêu Dương cảm thấy người đàn ông kia thật không có mắt, Tiểu Nha là cô gái đơn thuần, khéo léo, đảm đang tuy rằng dáng người thì không có gì để nói nhưng khuôn mặt coi như xinh đẹp để ở nhà làm vợ cũng không tệ.( BN: Đúng, đúng anh lấy chị ấy đi)Đương nhiên, anh lại không biết rằng bạn trai trước của Tiểu Nha cũng chính là tên cấp dưới làm cho anh đau đầu Cỗ Vĩnh Vĩ.
Tiểu Nha trong lúc đang thất tình đi làm bữa tối, chính xác chỉ có thể dùng bốn chữ “ Vô cùng thê thảm” để hình dung, đồng thời cũng là bốn chữ bây giờ hiện trên khuôn mặt cô.
". . . . . . Ăn cơm đi. . . . . ."
Thẩm Giai Kỳ nghe thấy, nhìn vào mấy món ăn đen xì trên bàn, giơ đũa lên mà không biết làm thế nào cho phải.
“ Hay chúng ta kêu thức ăn ngoài đi.....”
Hai người kia cũng không có động đũa, Thẩm Giai Kỳ mắt đờ đẫn nhìn đĩa rau của Tiểu Nha nhỏ giọng đề nghị.
Sở Thiên Kỳ cầm đũa cũng không nói chuyện, quay đầu nhìn cậu thấy Sở Triêu Dương gắp một miếng rau bỏ vào miệng, nhai cũng không nhai liền nuốt xuống.
“ Khụ, ăn cơm đi thôi”
Thẩm Giai Kỳ cùng Sở Thiên Kỳ không biết Sở Triêu Dương bị làm sao mà đối với Tiểu Nha đầy lòng khoan dung như thế? Bình thường anh ta sẽ nổi khùng lên hôm nay thế nào lại còn ăn cả thức ăn chưa nấu chín kia sao?
Tiểu Nha cuối cùng bị nghẹn vì thức ăn chưa nấu chín, ghé sát vào bàn mà ho không ngừng. Thẩm Giai Kỳ đem thức ăn trên bàn dọn sạch sẽ rồi gọi thức ăn ngoài. Tiểu Nha lẳng lặng nhìn, nghe thấy âm thanh bát đũa chạm vào nhau mà đầu óc bỗng thanh tỉnh dần, nhanh nhẹn thu dọn bữa tối vô cùng thê thảm trên bàn, sau đó hỏi một câu:
“ Mọi người ăn no rồi à?”
Sở Triêu Dương không nói câu nào, Thẩm Giai Kỳ cùng Sở Thiên Kỳ liếc nhau một cái không biết trả lời cô thế nào, Tiểu Nha đành nhìn bọn họ ăn no, nói vài câu ngượng ngùng rồi đi lên lầu.
Thẩm Giai Kỳ nhìn Sở Triêu Dương cùng Sở Thiên kỳ, anh không tin bọn họ không biết cái gì?
"Cô ấy làm sao vậy?"
Khẳng định chị là con cháu của Lệnh Hồ Xung! Đến thất tình cũng giống nhau l! Anh Lệnh Hồ Xung thì khi biết chị Nhạc Linh San theo trai thì cũng đơ đơ y như chị Tiểu Nha vậy! Hic hic!
Anh Dương bao giờ anh mới ra tay lừa chị Tiểu Nha làm vợ đây hả! Haiz cứ để chị ấy như vậy tội quá đi mất! Mong anh Dương trả thù cho Tiểu Nha, tên kia là cấp dưới của anh mà!
“ Chị không sợ”
Chính xác hiện giờ Tiểu Nha chẳng sợ gì hết, còn có cái gì có thể so với tình yêu bị người ta lừa gạt đây?
“ Vậy chị....” Sở Thiên Kỳ nhìn cô, ngay cả bị đuổi đi cũng không sợ, thế chuyện gì có thể khiến cho cô có thể khóc thành như vậy?
“ Chị cùng người yêu chia tay”
“Ồ”. Sở Thiên Kỳ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một cái : “Đáng nhẽ nên chia tay sớm cái gã đàn ông tồi tệ đó”
“Sao em lại nói như vậy? Trẻ con thì biết cái gì?”
Tiểu Nha rất kích động, tuy rằng cô cũng hiểu được Cố Vĩnh Vĩ làm như thế là không đúng, nhưng mà... nhưng mà cô lại không thể tha thứ được anh ta lại có người phụ nữ khác. Dù sao đi nữa, Cố Vĩnh Vĩ cũng từng là người cô yêu duy nhất, cũng là niềm tin của cô.
“Ngoài việc anh ta nhờ chị giúp hắn tăng ca ra có khi nào hắn chủ động để ý đến chị không? Rõ ràng anh ta chỉ tìm người giúp việc miễn phí!”
Từng lời nói của Sở Thiên Kỳ khiến Tiểu Nha vô cùng khổ sở, nó nói rất đúng, gần một năm nay hai người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn đều do cô chủ động yêu cầu mang cơm trưa đến công ty hoặc giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, Cố Vĩnh Vĩ có chủ động gọi điện cho cô chỉ có một lần nhờ sửa lại tài liệu (BN: Haiz chị ơi tên tiếng Nhật của chị có phải là Oshin ko vậy?)
Tất cả chuyện này đều là thật, trước sau đều làm Tiểu Nha rất đau lòng. Mình tại sao lại ngu ngốc như vậy, lâu như thế mà không nhận thấy đối phương thay đổi? Chính là....
“ Làm sao em biết chuyện đó”
Bây giờ, đầu óc Tiểu Nha cứ loạn cả lên, không còn suy nghĩ được việc gì.
“Hừ, mỗi lần anh ta gọi điện đến, chị đều giục em đi ngủ sớm, sau đó sáng hôm sau chắc chắn là không dậy nổi làm bữa sáng cho em rồi”
Tiểu Nha quay đầu lại thấy bóng người.
Là ai?
“Đi thôi, nhanh đi ngủ, không thì ngày mai chị lại không dẩy nổi làm bữa sáng cho em đâu”
Mơ mơ màng màng, Tiểu Nha theo sát Sở Thiên Kỳ , nhìn nó vào phòng một lúc, Tiểu Nha ở lại trong hành lang sửng sốt một chút rồi mới đi vào phòng
Mối tình đầu cứ như vậy coi như không? Ba năm tình cảm như nước chảy về biển Đông sao?
Tiểu Nha ở trên giường mở to hai mắt, trong bóng tối nhìn chằm chằm lên trần nhà đến gần sáng rồi mới ngủ.
“Uỳnh, uỳnh” dồn dập tiếng đập cửa đã đánh thức Tiểu Nha, cổ họng phát ra một tiếng: “ Ai thế?”
Có người đẩy cửa tiến vào đến bên cạnh cô, là Sở Thiên Kỳ.
“ Chú Thẩm và cậu đều đã đi làm”
“Ừ” Tiểu Nha nhắm mắt lại, thật ra nàng cũng mở mắt nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì khác, mắt cũng sưng to lên.
Sở Thiên kỳ đặt tay lên trán cô, bĩu môi, miễn cưỡng nói: “Được rồi, xem chị thất tình đến mức này, hôm nay em đã làm bữa sáng cho chị rồi đó”. Dứt lời, nó đóng cửa đi ra ngoài
Tiểu Nha lại mơ màng ngủ thẳng tới chiều
Sở Thiên Kỳ ngoan ngoãn là bài tập ở thư phòng, Tiểu Nha rót cốc nước chuẩn bị đi thu dọn tàn cục của nó, không biết vì sự hiếu kỳ hay sức sáng tạo kinh người của Sở Thiên Kỳ làm cho cô hoảng sợ. Nhìn thấy phòng bếp sạch sẽ, Tiểu Nha không thể tin vào mắt mình, tên tiểu tử này quá ngoan không có chút phiền toái nào?
Cuối cùng, cô cũng tìm thấy “chứng cứ phạm tội” của Sở Thiên Kỳ, một đống bánh mì nướng hỗn độn được gói vào trong túi còn có cả cơm mua bên ngoài nữa.
Tiểu Nha thở phào một tiếng, may mắn vẫn còn mấy thứ này.
Thật ra Tiểu Nha cũng chẳng cần làm gì, Dì Vương giới thiệu cô đến Sở gia cũng là để hưởng phúc đi, nếu bỏ việc ở Sở gia thì cũng chẳng có việc gì làm vì thế Tiểu Nha “bảo mẫu cao cấp” gánh vác trách nhiệm chăm sóc Sở gia. Tiền lương trả cao như vậy làm cho Tiểu Nha cũng có chút không cam lòng mà bỏ việc.
Sở Thiên Kỳ ngồi đối diện làm bài tập, ánh mắt Tiểu Nha nhìn chằm chằm vào một thứ rất lâu, lúc lúc lại xuất thần.
“Này, chia tay thì chia tay chứ sao”
“ Này, chị đã nói gì với em đâu”
“Lệnh Hồ Tiểu Nha”
Sở Thiên Kỳ tức điên lên, Tiểu Nha quay đầu lại nhìn nó rồi thở dài “đã tới lúc làm cơm chiểu ”
Sở Thiên kỳ bất đắc dĩ thở dài, vô cùng thương xót: “ Hỏi thế gian tình là chi, ai....Ngay cả Lệnh Hồ Tiểu Nha ngốc nghếch mà cũng không may mắn thoát khỏi”
Dưới tầng một trận “ Đinh, leng keng” vang lên, làm Sở Thiên Kỳ giật mình, không phải Tiểu Nha đang ở phòng khách sao? Lại một hồi “Đinh, leng keng”, nó bỏ bút xuống chạy vọt xuống, thấy nồi liêu thì ngổn ngang, bát đĩa vỡ tan thành những mảnh nhỏ. Đương sự là Tiểu Nha thì quả nhiên đang ngây người.
“Này, chị đang làm gì thế?”
Bị Sở thiên Kỳ hỏi, Tiểu Nha mới hoàn hồn, nhìn thấy một đống hỗn độn nên vội vàng thu dọn, cũng không quan tâm đến mảnh nhỏ đâm vào tay bị thương, cũng không đeo găng tay, cũng chẳng dùng chổi mà trực tiếp dùng tay của mình. Không ngoài dự đoán, tay Tiểu Nha bị thương máu chảy ra đầm đìa mà vẫn tiếp tục cầm lấy mảnh nhỏ. Sở Thiên Kỳ không chịu được nữa, cầm lấy tay cô, kéo lấy hòm thuốc.
“ Chị thật là ngu ngốc mà, lại tự làm mình bị thương, em chẳng biết nên làm như thế nào mới phải”, vừa nói xong thì có tiếng mở cửa là Thẩm Giai Kỳ và Sở Triêu Dương đã quay trở về.
“ Cậu, chú Thẩm”
Nhìn thấy Tiểu Nha hồn phiêu phách lạc, Thẩm Giai Kỳ thấy rất kỳ quái lại tưởng Tiểu Nha vì chuyện hôm qua mà sợ bị đuổi, quay lại an ủi vài câu nhìn thấy Sở Triêu Dương lắc đầu thở dài.
“ Hay là cậu biết chuyện gì hả?”
Sở Triêu Dương nhún vai, trực tiếp đi lên lầu, đi qua nhà bếp anh nhìn thoáng qua, dừng lại nhăn mặt nhíu mày, nhưng cũng chẳng nói gì
Điều này lại càng làm cho Thẩm Giai Kỳ càng thấy kỳ quái. Anh ta có bệnh sạch sẽ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiểu Nha muốn làm gì thì làm với nhà bếp của hắn? Chẳng nhẽ lúc đó hai người này xảy ra chuyện gì mà anh không biết nhỉ? Là một người nhiều chuyện như Thẩm Giai Kỳ thì anh ta muốn hỏi đến tận cùng nhưng vừa mở miệng thì bị Sở Triêu Dương chuyển hướng
“Đã lâu không được thưởng thức tài nấu nướng của cậu, cơm chiều hôm nay phải phiền cậu rồi”
“ Thì tiểu Nha muốn nấu cơm mà”
“ Tay cô ấy không phải bị thương sao?”
Thẩm Giai Kỳ cũng bắt chước hắn nhún vai quay người đi. Sở Triêu Dương nhíu mày cuối cùng cũng nhịn xuống xoay người trở về thư phòng. Anh ta ngủ ở thư phòng tầng ba, Thẩm Giai Kỳ ngủ ở phòng khách. Tối hôm qua, lúc anh đi uống nước thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tiểu Nha và Thiên kỳ, biết cô đang thất tình.
Sở Triêu Dương cảm thấy người đàn ông kia thật không có mắt, Tiểu Nha là cô gái đơn thuần, khéo léo, đảm đang tuy rằng dáng người thì không có gì để nói nhưng khuôn mặt coi như xinh đẹp để ở nhà làm vợ cũng không tệ.( BN: Đúng, đúng anh lấy chị ấy đi)Đương nhiên, anh lại không biết rằng bạn trai trước của Tiểu Nha cũng chính là tên cấp dưới làm cho anh đau đầu Cỗ Vĩnh Vĩ.
Tiểu Nha trong lúc đang thất tình đi làm bữa tối, chính xác chỉ có thể dùng bốn chữ “ Vô cùng thê thảm” để hình dung, đồng thời cũng là bốn chữ bây giờ hiện trên khuôn mặt cô.
". . . . . . Ăn cơm đi. . . . . ."
Thẩm Giai Kỳ nghe thấy, nhìn vào mấy món ăn đen xì trên bàn, giơ đũa lên mà không biết làm thế nào cho phải.
“ Hay chúng ta kêu thức ăn ngoài đi.....”
Hai người kia cũng không có động đũa, Thẩm Giai Kỳ mắt đờ đẫn nhìn đĩa rau của Tiểu Nha nhỏ giọng đề nghị.
Sở Thiên Kỳ cầm đũa cũng không nói chuyện, quay đầu nhìn cậu thấy Sở Triêu Dương gắp một miếng rau bỏ vào miệng, nhai cũng không nhai liền nuốt xuống.
“ Khụ, ăn cơm đi thôi”
Thẩm Giai Kỳ cùng Sở Thiên Kỳ không biết Sở Triêu Dương bị làm sao mà đối với Tiểu Nha đầy lòng khoan dung như thế? Bình thường anh ta sẽ nổi khùng lên hôm nay thế nào lại còn ăn cả thức ăn chưa nấu chín kia sao?
Tiểu Nha cuối cùng bị nghẹn vì thức ăn chưa nấu chín, ghé sát vào bàn mà ho không ngừng. Thẩm Giai Kỳ đem thức ăn trên bàn dọn sạch sẽ rồi gọi thức ăn ngoài. Tiểu Nha lẳng lặng nhìn, nghe thấy âm thanh bát đũa chạm vào nhau mà đầu óc bỗng thanh tỉnh dần, nhanh nhẹn thu dọn bữa tối vô cùng thê thảm trên bàn, sau đó hỏi một câu:
“ Mọi người ăn no rồi à?”
Sở Triêu Dương không nói câu nào, Thẩm Giai Kỳ cùng Sở Thiên Kỳ liếc nhau một cái không biết trả lời cô thế nào, Tiểu Nha đành nhìn bọn họ ăn no, nói vài câu ngượng ngùng rồi đi lên lầu.
Thẩm Giai Kỳ nhìn Sở Triêu Dương cùng Sở Thiên kỳ, anh không tin bọn họ không biết cái gì?
"Cô ấy làm sao vậy?"
Khẳng định chị là con cháu của Lệnh Hồ Xung! Đến thất tình cũng giống nhau l! Anh Lệnh Hồ Xung thì khi biết chị Nhạc Linh San theo trai thì cũng đơ đơ y như chị Tiểu Nha vậy! Hic hic!
Anh Dương bao giờ anh mới ra tay lừa chị Tiểu Nha làm vợ đây hả! Haiz cứ để chị ấy như vậy tội quá đi mất! Mong anh Dương trả thù cho Tiểu Nha, tên kia là cấp dưới của anh mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.