Chương 12
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
06/03/2024
Ngụy Cô mẫu khoé miệng hơi giật giật, tạm thời chưa nhiều lời với Lại Vân Yên, mà đôi mắt nhìn về phía Ngụy mẫu.
Ngụy mẫu liếc mắt nhìn bà ta một cái, làm bộ không chút để ý rũ mắt, cầm ly trà trên bàn lên nhẹ nhấp một ngụm.
Ngụy cô mẫu trong lòng hiểu rõ, nhìn bộ dạng của Ngụy mẫu sẽ không mở miệng giúp bà ta đòi xin đồ trang sức, thu hồi ánh mắt, qua một hồi liền ngẩng đầu bàn chuyện bà mối.
Lại Vân Yên vẫn luôn ý cười ngâm ngâm nghe các bà trò chuyện, Ngụy mẫu không mở miệng bảo nàng nói chuyện, nàng liền đôi mắt nhìn Ngụy mẫu, bộ dáng tùy Ngụy mẫu Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Đây không thể nghi ngờ là lấy lòng Ngụy mẫu, Ngụy mẫu nói vài câu đều sẽ vỗ nhẹ tay nàng.
Vu Ngọc Châu cập kê vẫn còn chưa đính thân, không phải chưa có người tới cửa làm mai, Vu gia dòng dõi không kém, mà Ngụy cô mẫu là tiểu thư Ngụy gia gả ra ngoài, sau lưng còn có gia thế của Ngụy gia chống lưng, luận về những gia đình có gia thế thấp hơn, có rất nhiều gia đình muốn tới cửa bàn việc hôn nhân này.
Nhưng Vu Ngọc Châu muốn gả cho gia đình dòng dõi cao lại không dễ dàng, đặc biệt chín đại gia tộc ở kinh thành, phu nhân hậu trạch nào mà hỏi thăm không ra diện mạo của nàng ta?
Bộ dáng không lên được mặt bàng, dòng dõi tốt không nhà nào muốn cưới.
Ngụy cô mẫu vẫn giống như kiếp trước, vẫn muốn tìm trong chín đại gia tộc một nam nhân, không phải đích trưởng tử cũng được.
“Nghĩ đến, so với dòng dõi của nhà chúng ta cũng không tính là trèo cao, tẩu tử ngài nói có phải không?” Ngụy Cô mẫu cười hỏi Ngụy mẫu.
"Con trai thứ hai của Chúc gia tam lão gia?” Ngụy cố nhớ người mà Ngụy cô mẫu đang đề cập đến, nghiêng đầu ôn hòa hỏi Lại Vân Yên đang ngồi bên cạnh: “Ta nhớ rõ vị tiểu công tử này, trước kia hắn từng đi theo huynh trưởng ngươi tới bái kiến, tên là Tiểu Hậu phải không?”
“Ách……” Lại Vân Yên lấy khăn che miệng, chần chờ một tiếng.
“Làm sao?” Ngụy mẫu nhìn nàng.
“Việc này hài nhi không biết.” Lại Vân Yên vội lắc đầu, buông khăn xin lỗi Ngụy mẫu.
“Vân Yên, ngươi biết được cái gì, hãy cứ nói với cô mẫu đừng ngại " Ngụy Cô mẫu vội nói.
Đời trước, Lại Vân Yên cảm thấy tiếc cho Tiểu Hậu ca ca, người hay tìm mấy thứ kỳ trân dị thảo dỗ nàng vui vẻ bị Vu Ngọc Châu hủy hoại. Đời này, Vu Ngọc Châu và Ngụy cô mẫu đừng hòng động đến một đầu ngón tay của hắn.
“Vân Yên thật không biết.” Lại Vân Yên vẫn lắc đầu.
“Này……” Ngụy Cô mẫu do dự nhìn Ngụy mẫu, muốn để Ngụy mẫu lệnh Lại Vân Yên nói ra.
Nguỵ mẫu nhìn tức phụ đang vô tội ỷ lại nhìn bà, không muốn vì cô em chồng mà bắt ép tức phụ của mình, bèn đạm nhiên nói: "Vân Yên không biết chính là không biết, trước khi nàng gả vào Ngụy gia là một tiểu thư khuê các cực kỳ thủ lễ, nào biết được nhiều chuyện như vậy. Việc này nếu ngươi muốn biết, qua mấy ngày nữa ta đến thăm Chúc gia tìm hiểu cho ngươi."
“Đa tạ tẩu tử.” Ngụy Cô mẫu cũng coi như nghe được một câu bảo đảm của Ngụy mẫu, tươi cười cảm tạ.
Vu Ngọc Châu lúc này còn nhìn kim thoa trên đầu Lại Vân Yên, Ngụy cô mẫu quay sang kéo nàng ta bảo nàng ta tạ ơn Ngụy mẫu, đem nàng ta kéo tỉnh, nàng ta liền thốt ra lời trong lòng với Lại Vân Yên: "Biểu tẩu, trâm cài trên đầu ngươi đẹp cực kỳ, có thể đưa cho muội muội nhìn một cái không?"
Vân Yên nghe vậy kinh ngạc lấy khăn che miệng, nhìn Vu Ngọc Châu cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt của Ngụy cô mẫu ở một bên cứng đờ khó coi đến cực điểm. Nàng ngẩng đầu chạm chạm vào trâm thỏa trên đầu mình, nhỏ giọng nói: "Muội muội, sợ là ta không tháo xuống được, cây trâm này một khi tháo xuống tóc của biểu tẩu sợ sẽ bị tán loạn, ngồi trên chính đường, trong mắt của trưởng bối, chuyện này không hợp lễ nghi cho lắm."
“Ngươi nha đầu này!” Ngụy Cô mẫu vừa nghe Lại Vân Yên nói mấy lời hàm ý, lập tức nổi bão, vung tay lên hung hăng tát vào mặt Vu Ngọc Châu: "Tát chết ngươi, ngươi đúng là thứ không biết lễ nghĩa!”
Dứt lời, lại tát vào mặt nữ nhi một cái nữa, Vu Ngọc Châu kêu la khóc thảm, lớn giọng khóc gọi nương, Ngụy mẫu vội kêu nha hoàn: “Mau mau ngăn lại.”
“Tú Oánh, Tú Oánh……” Bà ta lại lên tiếng quát bảo Ngụy cô mẫu dừng lại.
Ngụy Cô mẹ đang cực kỳ bực bội, bắt lấy cánh tay nữ nhi, bắt đầu đánh lên người nàng ta: “Dạy ngươi nhiều lễ nghĩa như vậy, một chút cũng không học được, ngươi sinh ra đúng là cục nợ của ta, đến lúc đó gả không được, ta dứt khoát chết trước mặt ngươi.”
Dứt lời liền khóc rống lên, Ngụy mẫu cũng chỉ đứng dậy an ủi bà ta.
Lại Vân Yên vội đi theo phía sau Ngụy mẫu, đầu cúi thấp hết mức có thể, mới không để lộ ra khoé miệng đang mỉm cười của nàng.
Nhìn đi, không cần nàng làm ra động tác gì quá lớn Ngụy Cô mẫu này liền tự đào mồ chôn mình.
Nữ nhân này đời trước hưởng lợi từ nàng, ở sau lưng thọc dao nhỏ với nàng, còn cùng Ngụy mẫu hợp mưu chiếm đoạt của hồi môn của nàng, tuy nói đời trước nàng cũng không khiến Ngụy cô mẫu được sống yên, bất quá đời nay, ngay từ đầu Ngụy cô mẫu cũng đừng mơ dính dáng gì đến Lại Vân Yên nàng.
Nàng không làm gì cả, nàng chỉ đứng nhìn thôi là đủ rồi.
**
Lại Vân Yên ở lại ăn tối với Ngụy mẫu rồi mới trở về, trước khi đi nàng đấm vai cho Ngụy mẫu một lát, để Ngụy mẫu có thể thả lỏng đau nhức một chút.
Nàng đi rồi, Ngụy mẫu cười nói với Cát bà bà bên cạnh: “Cũng là một đứa trẻ thông tuệ.”
Cát bà bà cười nói: "Không phải sao, nàng chính là trưởng tức của ngài, là chính thê của đại công tử chúng ta, nàng có thể không thông tuệ sao?”
“Trước kia cũng không nghe nói nàng luyến tiếc vật chất gì, trước kia không phải đã tặng Ngọc Châu hai cây trâm sao?” Ngụy mẫu nhàn nhạt hỏi.
“Trước kia còn chưa gả vào, có thể không hào phóng thể hiện trước thân thích nhà chúng ta sao?” Cát bà bà ở bên tai Ngụy mẫu nói nhỏ, lại cười hai tiếng nói: “Nói đi cũng phải nói lại, ngài ngẫm lại, về sau không phải đều là của cháu trai cháu trái ngài sao?”
Ngụy mẫu cũng nở nụ cười, liếc nhìn bà ta một cái nói: "Ngươi đương nhiên nói thế.”
“Không phải nô tỳ tự nói, mà cái lý đã như vậy.” Cát bà bà cười nói, lại xoa bóp vai cho Ngụy mẫu.
Ngụy mẫu nhắm mắt lại trầm tư một hồi mới mở miệng hỏi: “Nàng không phải cùng mấy tiểu thư Chúc gia kia chơi rất thân sao?”
“Nàng và tiểu thư của mấy nhà giao tình đều không tồi, đều khá tốt.” Cát bà bà trả lời.
“Vậy ngươi xem, nàng định nói lại thôi, là không muốn……”
“Phu nhân,” Cát bà bà đấm đấm vai bà ta, nhẹ giọng mà nói: “Loại sự tình này, nàng là một tân tức phụ mới gả vào Ngụy gia làm sao mở miệng được? Theo nô tỳ thấy đại thiếu phu nhân là người hiểu lễ nghĩa, vạn sự đều lấy ngàI làm đầu.”
“Ngươi cái gì cũng nói thay cho nàng.” Ngụy mẫu buồn cười.
“Nô tỳ a, ngài thích ai, nô tỳ liền vì người đó nói chuyện.” Cát bà bà nửa cong eo, cầm lấy cây búa nhỏ mát xa chân cho Ngụy mẫu.
"Được, được, lấy cái ghế lại đây ngồi xuống.” Trung phó tuổi cũng lớn, Ngụy mẫu cũng luyến tiếc bà ta mệt, vội nói.
"Vâng ạ.” Cát bà bà liền cười, xoay người đi dọn ghế lại đây hầu hạ.
**
Ngày hôm nay, buổi sáng nàng gặp huynh trưởng, buổi chiều nàng ở trong phòng treo gương mặt tươi cười bồi Ngụy mẫu. Đến tối Lại Vân Yên về lại sân viện, sai nha hoàn đóng cửa bảo nha hoàn khi nào đại công tử về thì vào nhà đánh thức nàng, theo vào tháo trâm trên đầu nàng xuống, múc nước rửa mặt sau đó đi ngủ.
Nàng mới vừa ngủ gật, đã bị đẩy một chút, nàng lập tức mở mắt ra, nhìn Lê Hoa hỏi: "Mấy giờ rồi?”
"Đã đến giờ Hợi.” Lê Hoa nhẹ giọng đáp.
“Đại công tử đã trở lại?” Lại Vân Yên duỗi tay che ngáp, hỏi.
"Dạ đúng vậy.”
“Bên ngoài rửa mặt?”
"Vâng ạ.” Lê Hoa giúp Lại Vân Yên chải làn tóc dài đen nhánh của nàng.
Lại Vân Yên chỉ vào áo ngoài: "Giúp ta mặc vào.”
"Vâng.” Lê Hoa buông lược trong tay,, giúp Lại Vân Yênxiêm y, vào,có chút nhịn không được hỏi, “Đại công tử còn muốn cùng ngài phân giường ngủ sao?”
Lại Vân Yên vỗ vỗ tay nàng, đạm nhiên nói: “Phân chứ.”
Lê Hoa nghe nàng dứt khoát trả lời, lại thấy trên mặt nàng một chút bi thương cũng không, cũng không rõ trong lòng tiểu thư đang suy nghĩ thế nào, chỉ có thể thầm thở dài, nghe Lại Vân Yên phân phó lui xuống.
Lê Hoa đi rồi, Lại Vân Yên nhẹ tựa lên giường, cầm sách lật xem.
Ngụy Cẩn Hoằng tiến vào vẫn luôn không phát ra tiếng động, một lát sau hắn đã mở miệng hỏi: “Còn chưa ngủ?”
Lại Vân Yên ngẩng đầu, cười cười, hỏi, “Thiếp muốn hỏi Ngụy đại nhân một chút việc có được không?”
“Nói đi.”
“Chúng ta phải ở chung một phòng sao?”
"Ừ.”
Lại Vân Yên nghe vậy cười khẽ một tiếng, đôi mắt dời về phía ngọn nến, nhẹ giọng cười nói: "Cứ nghĩ tạm vậy đi."
Mới đầu nói một hai ngày, sau đó nói mấy ngày nữa sẽ dọn ra, bây giờ lại muốn ở chung, Ngụy đại nhân vẫn lợi hại như xưa, cứ khiến người ta phải chiều theo ý hắn
Kiếp trước nàng có thể tưởng tượng pháp xoay chuyển tình thế, nhưng này thế, liền không như vậy hảo xoay lâu.
Nguy đại nhân tung ra mấy chiêu ngon ngọt, thật sự quá vừa ý nàng.
Nàng cũng chỉ có thể tạm thời đi một bước tính một bước.
Nàng dứt lời, chủ động đứng dậy dập ánh nến.
Ngày mai hắn muốn mang huynh trưởng của nàng đến gặp mặt Thiện Ngộ, hắt bánh ít trao đi thì nàng cũng bánh quy trao lại.
Lại Vân Yên nàng từ trước đến nay đều thức thời, Ngụy đại nhân hắn cũng đã rõ ràng.
Mà đây cũng là nguyên nhân hắn muốn nàng lưu lại Ngụy gia đúng không?
**
Sáng hôm hôm nay lúc thỉnh an, Lại Vân Yên đã đem hai mươi gã sai vặt giao ra mười lăm gã.
Lại Vân Yên cười nói. "Hài nhi cũng không cần nhiều gã sai vặt đến vậy, trong viện cũng không có nhiều việc cho họ làm, hài nhi nghĩ cũng khiến họ nhàn rỗi, không bằng giao cho quản gia, để họ giúp một số việc trong phủ, ngài xem có được không?"
"Cái này……” Ngụy mẫu do dự một chút.
“Nương, ngài đáp ứng ta nhé.” Lại Vân Yên lôi kéo cánh tay của bà ta làm nũng.
Ngụy mẫu vừa nghe lập tức cười đáp: "Được, được, được.”
Chờ sau khi bà ta quay đầu lại nghe báo tin, mười mấy tráng đinh kia vẫn lãnh bạc từ chỗ Lại Vân Yên, một đồng cũng không cần Ngụy phủ xuất bạc, Ngụy mẫu không khỏi cười cười.
"Ngài xem xem, tiểu thư của Lại gia so với Khổng gia hào phóng hơn nhiều." Cát bà bà thấy chủ nhân vui vẻ, không khỏi cũng cười bồi thêm mấy câu.
Năm đó công tử vừa tròn mười ba đã có người đến cửa làm mai, Khổng gia đưa tin tới muốn làm mai, nhà trai chưa đề cập mà nhà gái đã đưa ra ý tứ trước, đối với Ngụy gia mà nói chính là chuyện rất có mặt mũi.
Tuy nói đại công tử và tiểu thư Lại gia tương đối thân cận, nhưng gia thế Khổng gia so với Lại gia không hề thua kém, Lại gia là Công Bộ thượng thư, nhưng Khổng gia là Lại Bộ thượng thư, lục bộ đứng đầu, gia thế còn hơn một chút.
Sau này định việc thông với Lại gia, cũng chính là nhà mẹ đẻ của Đại thiếu phu nhân, hiện nay xác thực lựa chọn Lại gia cũng không tồi.
Tiền tài và quyền thế của Khổng gia cũng chưa chắc đã chịu xuất ra như Lại gia.
"Vẫn phải quan sát về lâu về dài mới biết.” Ngụy mẫu cười cười nói.
"Đúng vậy, giống như ngài nói vậy, lâu ngày mới biết nhân tâm a.” Cát bà bà gật đầu phụ hoạ.
Ngụy mẫu cười mà không nói, tương lai còn dài, tức phụ có tốt hay không, cũng không phải cứ hai ba ngày nay là nhìn ra được.
Ngụy mẫu liếc mắt nhìn bà ta một cái, làm bộ không chút để ý rũ mắt, cầm ly trà trên bàn lên nhẹ nhấp một ngụm.
Ngụy cô mẫu trong lòng hiểu rõ, nhìn bộ dạng của Ngụy mẫu sẽ không mở miệng giúp bà ta đòi xin đồ trang sức, thu hồi ánh mắt, qua một hồi liền ngẩng đầu bàn chuyện bà mối.
Lại Vân Yên vẫn luôn ý cười ngâm ngâm nghe các bà trò chuyện, Ngụy mẫu không mở miệng bảo nàng nói chuyện, nàng liền đôi mắt nhìn Ngụy mẫu, bộ dáng tùy Ngụy mẫu Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Đây không thể nghi ngờ là lấy lòng Ngụy mẫu, Ngụy mẫu nói vài câu đều sẽ vỗ nhẹ tay nàng.
Vu Ngọc Châu cập kê vẫn còn chưa đính thân, không phải chưa có người tới cửa làm mai, Vu gia dòng dõi không kém, mà Ngụy cô mẫu là tiểu thư Ngụy gia gả ra ngoài, sau lưng còn có gia thế của Ngụy gia chống lưng, luận về những gia đình có gia thế thấp hơn, có rất nhiều gia đình muốn tới cửa bàn việc hôn nhân này.
Nhưng Vu Ngọc Châu muốn gả cho gia đình dòng dõi cao lại không dễ dàng, đặc biệt chín đại gia tộc ở kinh thành, phu nhân hậu trạch nào mà hỏi thăm không ra diện mạo của nàng ta?
Bộ dáng không lên được mặt bàng, dòng dõi tốt không nhà nào muốn cưới.
Ngụy cô mẫu vẫn giống như kiếp trước, vẫn muốn tìm trong chín đại gia tộc một nam nhân, không phải đích trưởng tử cũng được.
“Nghĩ đến, so với dòng dõi của nhà chúng ta cũng không tính là trèo cao, tẩu tử ngài nói có phải không?” Ngụy Cô mẫu cười hỏi Ngụy mẫu.
"Con trai thứ hai của Chúc gia tam lão gia?” Ngụy cố nhớ người mà Ngụy cô mẫu đang đề cập đến, nghiêng đầu ôn hòa hỏi Lại Vân Yên đang ngồi bên cạnh: “Ta nhớ rõ vị tiểu công tử này, trước kia hắn từng đi theo huynh trưởng ngươi tới bái kiến, tên là Tiểu Hậu phải không?”
“Ách……” Lại Vân Yên lấy khăn che miệng, chần chờ một tiếng.
“Làm sao?” Ngụy mẫu nhìn nàng.
“Việc này hài nhi không biết.” Lại Vân Yên vội lắc đầu, buông khăn xin lỗi Ngụy mẫu.
“Vân Yên, ngươi biết được cái gì, hãy cứ nói với cô mẫu đừng ngại " Ngụy Cô mẫu vội nói.
Đời trước, Lại Vân Yên cảm thấy tiếc cho Tiểu Hậu ca ca, người hay tìm mấy thứ kỳ trân dị thảo dỗ nàng vui vẻ bị Vu Ngọc Châu hủy hoại. Đời này, Vu Ngọc Châu và Ngụy cô mẫu đừng hòng động đến một đầu ngón tay của hắn.
“Vân Yên thật không biết.” Lại Vân Yên vẫn lắc đầu.
“Này……” Ngụy Cô mẫu do dự nhìn Ngụy mẫu, muốn để Ngụy mẫu lệnh Lại Vân Yên nói ra.
Nguỵ mẫu nhìn tức phụ đang vô tội ỷ lại nhìn bà, không muốn vì cô em chồng mà bắt ép tức phụ của mình, bèn đạm nhiên nói: "Vân Yên không biết chính là không biết, trước khi nàng gả vào Ngụy gia là một tiểu thư khuê các cực kỳ thủ lễ, nào biết được nhiều chuyện như vậy. Việc này nếu ngươi muốn biết, qua mấy ngày nữa ta đến thăm Chúc gia tìm hiểu cho ngươi."
“Đa tạ tẩu tử.” Ngụy Cô mẫu cũng coi như nghe được một câu bảo đảm của Ngụy mẫu, tươi cười cảm tạ.
Vu Ngọc Châu lúc này còn nhìn kim thoa trên đầu Lại Vân Yên, Ngụy cô mẫu quay sang kéo nàng ta bảo nàng ta tạ ơn Ngụy mẫu, đem nàng ta kéo tỉnh, nàng ta liền thốt ra lời trong lòng với Lại Vân Yên: "Biểu tẩu, trâm cài trên đầu ngươi đẹp cực kỳ, có thể đưa cho muội muội nhìn một cái không?"
Vân Yên nghe vậy kinh ngạc lấy khăn che miệng, nhìn Vu Ngọc Châu cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt của Ngụy cô mẫu ở một bên cứng đờ khó coi đến cực điểm. Nàng ngẩng đầu chạm chạm vào trâm thỏa trên đầu mình, nhỏ giọng nói: "Muội muội, sợ là ta không tháo xuống được, cây trâm này một khi tháo xuống tóc của biểu tẩu sợ sẽ bị tán loạn, ngồi trên chính đường, trong mắt của trưởng bối, chuyện này không hợp lễ nghi cho lắm."
“Ngươi nha đầu này!” Ngụy Cô mẫu vừa nghe Lại Vân Yên nói mấy lời hàm ý, lập tức nổi bão, vung tay lên hung hăng tát vào mặt Vu Ngọc Châu: "Tát chết ngươi, ngươi đúng là thứ không biết lễ nghĩa!”
Dứt lời, lại tát vào mặt nữ nhi một cái nữa, Vu Ngọc Châu kêu la khóc thảm, lớn giọng khóc gọi nương, Ngụy mẫu vội kêu nha hoàn: “Mau mau ngăn lại.”
“Tú Oánh, Tú Oánh……” Bà ta lại lên tiếng quát bảo Ngụy cô mẫu dừng lại.
Ngụy Cô mẹ đang cực kỳ bực bội, bắt lấy cánh tay nữ nhi, bắt đầu đánh lên người nàng ta: “Dạy ngươi nhiều lễ nghĩa như vậy, một chút cũng không học được, ngươi sinh ra đúng là cục nợ của ta, đến lúc đó gả không được, ta dứt khoát chết trước mặt ngươi.”
Dứt lời liền khóc rống lên, Ngụy mẫu cũng chỉ đứng dậy an ủi bà ta.
Lại Vân Yên vội đi theo phía sau Ngụy mẫu, đầu cúi thấp hết mức có thể, mới không để lộ ra khoé miệng đang mỉm cười của nàng.
Nhìn đi, không cần nàng làm ra động tác gì quá lớn Ngụy Cô mẫu này liền tự đào mồ chôn mình.
Nữ nhân này đời trước hưởng lợi từ nàng, ở sau lưng thọc dao nhỏ với nàng, còn cùng Ngụy mẫu hợp mưu chiếm đoạt của hồi môn của nàng, tuy nói đời trước nàng cũng không khiến Ngụy cô mẫu được sống yên, bất quá đời nay, ngay từ đầu Ngụy cô mẫu cũng đừng mơ dính dáng gì đến Lại Vân Yên nàng.
Nàng không làm gì cả, nàng chỉ đứng nhìn thôi là đủ rồi.
**
Lại Vân Yên ở lại ăn tối với Ngụy mẫu rồi mới trở về, trước khi đi nàng đấm vai cho Ngụy mẫu một lát, để Ngụy mẫu có thể thả lỏng đau nhức một chút.
Nàng đi rồi, Ngụy mẫu cười nói với Cát bà bà bên cạnh: “Cũng là một đứa trẻ thông tuệ.”
Cát bà bà cười nói: "Không phải sao, nàng chính là trưởng tức của ngài, là chính thê của đại công tử chúng ta, nàng có thể không thông tuệ sao?”
“Trước kia cũng không nghe nói nàng luyến tiếc vật chất gì, trước kia không phải đã tặng Ngọc Châu hai cây trâm sao?” Ngụy mẫu nhàn nhạt hỏi.
“Trước kia còn chưa gả vào, có thể không hào phóng thể hiện trước thân thích nhà chúng ta sao?” Cát bà bà ở bên tai Ngụy mẫu nói nhỏ, lại cười hai tiếng nói: “Nói đi cũng phải nói lại, ngài ngẫm lại, về sau không phải đều là của cháu trai cháu trái ngài sao?”
Ngụy mẫu cũng nở nụ cười, liếc nhìn bà ta một cái nói: "Ngươi đương nhiên nói thế.”
“Không phải nô tỳ tự nói, mà cái lý đã như vậy.” Cát bà bà cười nói, lại xoa bóp vai cho Ngụy mẫu.
Ngụy mẫu nhắm mắt lại trầm tư một hồi mới mở miệng hỏi: “Nàng không phải cùng mấy tiểu thư Chúc gia kia chơi rất thân sao?”
“Nàng và tiểu thư của mấy nhà giao tình đều không tồi, đều khá tốt.” Cát bà bà trả lời.
“Vậy ngươi xem, nàng định nói lại thôi, là không muốn……”
“Phu nhân,” Cát bà bà đấm đấm vai bà ta, nhẹ giọng mà nói: “Loại sự tình này, nàng là một tân tức phụ mới gả vào Ngụy gia làm sao mở miệng được? Theo nô tỳ thấy đại thiếu phu nhân là người hiểu lễ nghĩa, vạn sự đều lấy ngàI làm đầu.”
“Ngươi cái gì cũng nói thay cho nàng.” Ngụy mẫu buồn cười.
“Nô tỳ a, ngài thích ai, nô tỳ liền vì người đó nói chuyện.” Cát bà bà nửa cong eo, cầm lấy cây búa nhỏ mát xa chân cho Ngụy mẫu.
"Được, được, lấy cái ghế lại đây ngồi xuống.” Trung phó tuổi cũng lớn, Ngụy mẫu cũng luyến tiếc bà ta mệt, vội nói.
"Vâng ạ.” Cát bà bà liền cười, xoay người đi dọn ghế lại đây hầu hạ.
**
Ngày hôm nay, buổi sáng nàng gặp huynh trưởng, buổi chiều nàng ở trong phòng treo gương mặt tươi cười bồi Ngụy mẫu. Đến tối Lại Vân Yên về lại sân viện, sai nha hoàn đóng cửa bảo nha hoàn khi nào đại công tử về thì vào nhà đánh thức nàng, theo vào tháo trâm trên đầu nàng xuống, múc nước rửa mặt sau đó đi ngủ.
Nàng mới vừa ngủ gật, đã bị đẩy một chút, nàng lập tức mở mắt ra, nhìn Lê Hoa hỏi: "Mấy giờ rồi?”
"Đã đến giờ Hợi.” Lê Hoa nhẹ giọng đáp.
“Đại công tử đã trở lại?” Lại Vân Yên duỗi tay che ngáp, hỏi.
"Dạ đúng vậy.”
“Bên ngoài rửa mặt?”
"Vâng ạ.” Lê Hoa giúp Lại Vân Yên chải làn tóc dài đen nhánh của nàng.
Lại Vân Yên chỉ vào áo ngoài: "Giúp ta mặc vào.”
"Vâng.” Lê Hoa buông lược trong tay,, giúp Lại Vân Yênxiêm y, vào,có chút nhịn không được hỏi, “Đại công tử còn muốn cùng ngài phân giường ngủ sao?”
Lại Vân Yên vỗ vỗ tay nàng, đạm nhiên nói: “Phân chứ.”
Lê Hoa nghe nàng dứt khoát trả lời, lại thấy trên mặt nàng một chút bi thương cũng không, cũng không rõ trong lòng tiểu thư đang suy nghĩ thế nào, chỉ có thể thầm thở dài, nghe Lại Vân Yên phân phó lui xuống.
Lê Hoa đi rồi, Lại Vân Yên nhẹ tựa lên giường, cầm sách lật xem.
Ngụy Cẩn Hoằng tiến vào vẫn luôn không phát ra tiếng động, một lát sau hắn đã mở miệng hỏi: “Còn chưa ngủ?”
Lại Vân Yên ngẩng đầu, cười cười, hỏi, “Thiếp muốn hỏi Ngụy đại nhân một chút việc có được không?”
“Nói đi.”
“Chúng ta phải ở chung một phòng sao?”
"Ừ.”
Lại Vân Yên nghe vậy cười khẽ một tiếng, đôi mắt dời về phía ngọn nến, nhẹ giọng cười nói: "Cứ nghĩ tạm vậy đi."
Mới đầu nói một hai ngày, sau đó nói mấy ngày nữa sẽ dọn ra, bây giờ lại muốn ở chung, Ngụy đại nhân vẫn lợi hại như xưa, cứ khiến người ta phải chiều theo ý hắn
Kiếp trước nàng có thể tưởng tượng pháp xoay chuyển tình thế, nhưng này thế, liền không như vậy hảo xoay lâu.
Nguy đại nhân tung ra mấy chiêu ngon ngọt, thật sự quá vừa ý nàng.
Nàng cũng chỉ có thể tạm thời đi một bước tính một bước.
Nàng dứt lời, chủ động đứng dậy dập ánh nến.
Ngày mai hắn muốn mang huynh trưởng của nàng đến gặp mặt Thiện Ngộ, hắt bánh ít trao đi thì nàng cũng bánh quy trao lại.
Lại Vân Yên nàng từ trước đến nay đều thức thời, Ngụy đại nhân hắn cũng đã rõ ràng.
Mà đây cũng là nguyên nhân hắn muốn nàng lưu lại Ngụy gia đúng không?
**
Sáng hôm hôm nay lúc thỉnh an, Lại Vân Yên đã đem hai mươi gã sai vặt giao ra mười lăm gã.
Lại Vân Yên cười nói. "Hài nhi cũng không cần nhiều gã sai vặt đến vậy, trong viện cũng không có nhiều việc cho họ làm, hài nhi nghĩ cũng khiến họ nhàn rỗi, không bằng giao cho quản gia, để họ giúp một số việc trong phủ, ngài xem có được không?"
"Cái này……” Ngụy mẫu do dự một chút.
“Nương, ngài đáp ứng ta nhé.” Lại Vân Yên lôi kéo cánh tay của bà ta làm nũng.
Ngụy mẫu vừa nghe lập tức cười đáp: "Được, được, được.”
Chờ sau khi bà ta quay đầu lại nghe báo tin, mười mấy tráng đinh kia vẫn lãnh bạc từ chỗ Lại Vân Yên, một đồng cũng không cần Ngụy phủ xuất bạc, Ngụy mẫu không khỏi cười cười.
"Ngài xem xem, tiểu thư của Lại gia so với Khổng gia hào phóng hơn nhiều." Cát bà bà thấy chủ nhân vui vẻ, không khỏi cũng cười bồi thêm mấy câu.
Năm đó công tử vừa tròn mười ba đã có người đến cửa làm mai, Khổng gia đưa tin tới muốn làm mai, nhà trai chưa đề cập mà nhà gái đã đưa ra ý tứ trước, đối với Ngụy gia mà nói chính là chuyện rất có mặt mũi.
Tuy nói đại công tử và tiểu thư Lại gia tương đối thân cận, nhưng gia thế Khổng gia so với Lại gia không hề thua kém, Lại gia là Công Bộ thượng thư, nhưng Khổng gia là Lại Bộ thượng thư, lục bộ đứng đầu, gia thế còn hơn một chút.
Sau này định việc thông với Lại gia, cũng chính là nhà mẹ đẻ của Đại thiếu phu nhân, hiện nay xác thực lựa chọn Lại gia cũng không tồi.
Tiền tài và quyền thế của Khổng gia cũng chưa chắc đã chịu xuất ra như Lại gia.
"Vẫn phải quan sát về lâu về dài mới biết.” Ngụy mẫu cười cười nói.
"Đúng vậy, giống như ngài nói vậy, lâu ngày mới biết nhân tâm a.” Cát bà bà gật đầu phụ hoạ.
Ngụy mẫu cười mà không nói, tương lai còn dài, tức phụ có tốt hay không, cũng không phải cứ hai ba ngày nay là nhìn ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.