Chương 32
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
31/03/2024
Trước khi Nhậm Kim Bảo rời kinh có sắp xếp đến Ngụy phủ thăm Lại Vân Yên một lần.
Ông được mời vào ngồi đợi ở chính đường, sau khi Lại Vân Yên đến, ông nhìn ngoại nữ chất nhi từ trên xuống dưới, đau lòng than: "Sụt cân rồi.”
Lại Vân Yên cười, tiến đến đỡ ông ngồi xuống: "Ngài lo lắng cho ta đến nỗi mỗi ngày ăn hơn năm cân thịt đúng không?”
"Đâu có nhiều đến vậy!” Nhậm Kim Bảo trừng mắt, đôi mắt nhỏ khi trừng lên trông rất có thần.
"Vậy tổng cộng bao nhiêu?"
“Hai cân, sầu đến chỉ có thể ăn bao nhiêu đó thôi.”
Lại Vân Yên cười ra tiếng.
Nhậm Kim Bảo cũng hắc hắc cười theo hai tiếng, lúc này nha hoàn dâng trà, sau khi lui ra, ông lại cẩn thận quan sát ngoại nữ chất nhi, thấy mặt mày nàng không để lại dấu sẹo nào, lúc này mới thật sự an tâm.
Ngay sau đó ông mở túi tiền lấy ra một xấp ngân phiếu, nói: “Cũng không biết ngươi thích cái gì, cho ngươi tiền bạc tự mình mua.”
Lại Vân Yên tiếp nhận ngân phiếu lật lại, thấy là một số bạc lớn, bèn cắn môi cười xấu xa với ông: “Cữu cữu không tiếc bạc của mình sao?”
“Đừng nói nữa, mau mau cất vào.” Nhậm Kim Bảo sợ chính mình không nhịn được cướp về, mắt không ngừng nhìn ngân phiếu trong tay nàng, vô cùng đau lòng mà hối thúc.
“Aiz.” Lại Vân Yên vội lên tiếng, sợ ông đoạt lại nên vội vàng nhét vào tay áo của mình, cũng không dám thách thức vị cữu cữu quỷ hẹp hòi chấp nhất tiền bạc này.
Số bạc này rất có ích đối với nàng.
Giống như cữu cữu đã từng nói với nàng, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, huống chi là con người.
"Ta sẽ xuất phát ngay bây giờ.”
Khoé miệng đang cười của Lại Vân Yên liền ảm đạm xuống.
“Cũng không biết làm sao, ta chỉ gặp ngươi hai lần, mỗi lần đều đều chỉ gặp trong chốc lát, lần này tới, tại sao lại có cảm giác như quen biết đã lâu nhỉ?” Nhậm Kim Bảo có chút kỳ quái lẩm bẩm tự hỏi.
Cữu cữu trời sinh trực giác mạnh hơn người bình thường, năm đó khi bọn họ gặp nạn ở tái bắc, cũng ít nhiều nhờ vào trực giác của ông họ mới giữ được mạng trở về. Còn về phần Ngụy Cẩn Hoằng, đời trước cữu cữu vừa gặp mặt hắn sau đó lại trốn tránh, đời này cũng giống y như vậy, cho nên Lại Vân Yên thật không dám xem thường loại trực giác này, vội cắt ngang lời ông: “Đó là do ngoài phụ thân ra, ta và huynh trưởng chỉ còn người thân cận nhất là ngài, ta không lấy lòng ngài, ai cho ta tiền bạc tiêu xài thoải mái đây?”
Nhậm Kim Bảo vừa nghe, sờ sờ bụng, thò tay vào tay áo rà soát rồi móc ra một túi tiền, cẩn thận mở miệng túi lấy ra một thỏi vàng, đặt vào lòng bàn tay nàng, thở dài một hơi, nâng tay lau mồ hôi trên đầu nói: "Không được nói mấy lời êm tai thế này nữa, ta không có nhiều tiền để cho ngươi đâu.”
Lại Vân Yên tay cầm thỏi vàng, cười đến mức sắp nghẹt thở.
**
Cữu cữu đi rồi, người vừa mới khỏi bệnh là Lại Vân Yên bắt đầu bận rộn.
Chuyện của Thôi Đồng thị cũng dễ giải quyết, trong chín đại gia tộc Lại Vân Yên và tiểu thư, phu nhân của bốn gia tộc Chúc, Khi, Tào, Thái có giao tình rất tốt, có các nàng giật dây, nàng mang theo Thôi Đồng thị đi gặp không ít người.
Điều này xác thật có lợi cho Thôi gia, Ngụy mẫu cũng chịu đựng Ngụy Cảnh Trọng răn dạy trách cứ, tuy trong lòng âm thầm chán ghét Lại Vân Yên, nhưng bởi vì chuyện này mà đối xử với nàng coi như cũng nhượng bộ hơn.
Ngụy mẫu suy nghĩ như thế nào, Lại Vân Yên không quan tâm, lần sau nếu bà ta lại bắt nạt lên đầu nàng, nàng ắt có biện pháp giải quyết của riêng mình.
Lúc này, trong kinh thành rộ tin, Sầm Nam Vương đến cửa cầu thân với Chúc gia, đối tượng cầu thân tất nhiên là Chúc Tuệ Phương.
Lại Vân Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cùng thời điểm, vụ Dục Nam án đã tra xét được nữa chặng đường thì có chuyện bất ngờ xảy ra, Lại Chấn Nghiêm đột bị thích khách đâm bị thương.
Lại Vân Yên vội vàng đuổi trở về mới biết được, hôm qua huynh trưởng đã được điều đến Hình Bộ, đảm nhiệm chức vụ quan chủ sự, tình cờ phụ trách vụ Dục Nam án.
Trong Lại phủ, tẩu tẩu tân hôn mới một tháng nhìn huynh trưởng ngủ yên trên giường không tiếng động mà rớt nước mắt, nàng ấy khóc đến nỗi trong lòng Lại Vân Yên thắt lại.
Sau khi trở về, nàng đợi hai ngày, chờ đến khi Ngụy Cẩn Hoằng về đến huyện Thông.
Lại Vân Yên bảo nha hoàn đi thỉnh người, Hạnh Vũ trở về báo cáo lại, đại công tử sẽ lập tức tới.
“Đi pha ấm trà nóng mang lên.”
"Vâng ạ.”
Trà còn còn chưa kịp mang lên, Ngụy Cẩn Hoằng đã tới rồi, quan phục Hàn Lâm Viện mặc trên người hãy còn chưa thay.
“Đại công tử, thỉnh.” Lại Vân Yên duỗi tay, thủ thế mời hắn ngồi xuống.
"Ừ.” Ngụy Cẩn Hoằng xốc bào ngồi xếp bằng trước án làm bằng gỗ đàn hương.
Lại Vân Yên cũng ngồi xuống theo.
Lúc này nha hoàn dâng trà lên, chờ sau khi các nàng sắp xếp xong, Lại Vân Yên dặn dò: “Các ngươi đều lui xuống hết đi.”
"Vâng ạ.”
Nhóm nha hoàn lui xuống, Lại Vân Yên rót trà cho Ngụy Cẩn Hoằng.
Đợi nàng rót trà xong, Ngụy Cẩn Hoằng giơ tay lấy chén trà uống một ngụm, nàng cũng nhẹ nhấp một ngụm, mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề: "Chuyện Hình bộ là ý của huynh trưởng hay là ý của ngài?"
“Ngươi chưa hỏi?” Ngụy Cẩn Hoằng giương ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
“Chưa hỏi.”
"Theo kiến của Tô đại nhân, trong lục bộ Chấn Nghiêm huynh ít nhất phải tuần tra qua 3 bộ, mà Hình bộ vừa lúc còn trống một vị trí, cho nên Chấn Nghiêm huynh được thay thế vào."
*六部 lục bộ: sáu cơ quan chức năng cao cấp trong bộ máy nhà nước phong kiến tập quyền xưa. Gồm: Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ. (吏部、户部、礼部、兵部、刑部、工部)
"Đều phục vụ cho việc tra xét vụ Dục Nam án sao?”
Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu.
“Ngài biết rõ mà vẫn để yên cho ngài ấy làm việc.”
Ngụy Cẩn Hoằng cong cong khóe miệng: “Ta có thể chắn con đường sự nghiệp phía trước của Chấn Nghiêm huynh không?”
Huynh trưởng nàng là người nào, nàng tất nhiên rõ ràng.
“Ngụy đại nhân.”
"Đây.”
“Ngài lúc trước không ngờ ta nhúng tay vào đúng không?”
“Ngươi muốn nhúng tay?” Ngụy Cẩn Hoằng nhàn nhạt nhìn nàng.
"Giống như ngài vậy, khi cần thiết ta cũng sẽ làm.” Lại Vân Yên thản nhiên nhìn lại hắn.
Hắn tính kế để huynh trưởng nàng tiến vào Hình bộ, một phần trong đó cũng do huynh trưởng nàng có dã tâm này, Lại Vân Yên cũng không định đổ hết lên đầu hắn.
Chuyện nàng có khả nằn cũng chỉ là đứng đằng sau hỗ trợ một phen.
“Ngươi muốn nhúng tay bằng cách nào?”
"Chuyện triều đình, ta là một hạng nữ lưu, tất nhiên không thể công khai chen chân vào, nhưng Ngụy đại nhân, trong chuyện này có không ít quan viên tham gia, huống chi ngài còn được hoàng đế ban cho chức vụ quan chủ sự?"
Ngụy Cẩn Hoằng sờ sờ cánh tay, thầm nghĩ được nàng cảm kích nhiều ít.
“Ta sẽ tìm biện pháp thay ngài đi Dục Nam áp giải tòng phạm an toàn về thượng kinh chịu thẩm vấn, ngài nghĩ thế nào?”
“Ngươi lại muốn tìm Hoàng các lão làm việc này?” Ngụy Cẩn Hoằng hỏi.
Hoàng các lão, là một người chỉ nhận tiền làm việc, chỉ nghe qua danh tiếng của người này chứ chưa bao giờ lộ mặt.
Từ giải quyết mâu thuẫn giữa bọn lưu manh đầu đường xó chợ, đến ám sát mệnh quan triều đình, chỉ cần cái giá thích hợp, hắn ta đều tiếp cả.
Hắn đời trước tra xét thông tin của người này cả đời.
Người nào họ Hoàng trên dưới triều đình, ngay cả những mật thám hắn cũng đã từng tra xét qua, nhưng vẫn không có được thông tin của Hoàng các lão.
Đến những hoàng thân quốc thích, hắn cũng điều tra qua một lần, cũng vẫn chưa tra ra người này là ai.
“Ta tìm ai không quan trọng, quan trọng là Ngụy đại nhân có đạt được mục đích mà ngài muốn hay không, huynh trưởng ta có thể đạt được mục đích mà ngài ấy muốn hay không thôi.” Lại Vân Yên cảm thấy Ngụy Cẩn Hoằng tốt nhất vẫn nên thấy chuyển biến tốt thì thu tay, nàng đã tự động cắn câu mà hắn còn có ý định lần cho ra danh tính Hoàng các lão.
Đời trước hắn tra không ra, đời này hắn cũng đừng mong biết được.
“Nếu ta không chấp nhận kết quả này thì sao?”
“Ngài không muốn chấp nhận?”
Ngụy Cẩn Hoằng lúc này nhìn thẳng Lại Vân Yên, nhàn nhạt cười: “Ta không muốn.”
Hắn nhìn nàng sắc mặt đại biến, khoé miệng hắn ý cười càng sâu.
Tươi cười qua đi, hắn nhìn nàng mặt mày trở nên lạnh băng, đỡ bàn đứng dậy, nói với nàng: “Ngẫm lại chuyện hài tử đi.”
Nàng muốn hắn nâng đỡ Lại Chấn Nghiêm, vậy giữa bọn họ tốt nhất nên có hài tử mang giọt máu của hai dòng họ, bằng không cả hai bên đều chẳng ai tin tưởng ai.
Ngụy Cẩn Hoằng dưới ánh mắt dò xét của nàng bước ra khỏi cửa, đi tới phòng của chính mình, lắc lắc cánh tay đau nhức.
“Công tử.” Yến Nhạn mang theo một phong thư tiến vào.
"Có chuyện gì?” Ngụy Cẩn Hoằng buông lỏng tay ngữ khí vững vàng.
“Nhận được tin từ núi Hồng Phong đưa tới.”
"Trong đó nói gì?”
"Theo nguồn tin Giang Trấn Viễn đã xuất phát theo quan đạo, thẳng tiến đến kinh thành."
Ngụy Cẩn Hoằng giương mắt chậm rãi nhìn về phía hắn, Yến Nhạn rũ mắt, không dám nhìn thẳng.
"Đưa đây.” Ngụy Cẩn Hoằng đột nhiên lên tiếng.
"Vâng.”
Ngụy Cẩn Hoằng mở thư, sau khi đọc qua một lượt, nụ cười ấm áp bên khoé miệng dần lịm đi.
“Công tử.” Thúy Bách ở ngoài cửa thưa một tiếng.
"Ừ.”
“Phù Tang nói, nàng ta được phu nhân dặn dò mang canh bổ đến cho ngài."
Cái gì nên đến thì không bao giờ đến, cái gì không nên đến vẫn cứ trái ý mà đến.
“Không cần.”
“Nàng ta nói hôm nay công tử không muốn nhận, nàng ta không mặt mũi nào nhìn phu nhân, chỉ có thể quỳ chết trước viện.” Thúy Bách căng da đầu bẩm lại.
"Vậy bảo nàng ta cứ quỳ.” Ngụy Cẩn Hoằng lại lật thư đọc từ đầu đến cuối lần nữa.
“Công tử.” Yến Nhạn quỳ trước người hắn, chần chờ mà gọi hắn một câu.
“Nói.” Nếu gã ta nửa đường không thay đổi lộ trình, một đường cứ nhằm đại lộ mà đi, nhiều lắm hai tháng sau, gã ta sẽ vào kinh, Ngụy Cẩn Hoằng nắm chặt tờ giấy viết thư, trong miệng không chút để ý trả lời.
"Miệng vết thương của ngài, hay là băng bó lại một chút nhé?” Nhìn máu chảy thấm qua y phục màu đen thành một vùng sậm màu, Yến Nhạn cúi đầu chắp tay hỏi ý kiến.
Ngụy Cẩn Hoằng đảo mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay một cái: "Xuân Huy đâu, gọi hắn lại đây.”
Người này, không thể thượng kinh.
Cho dù hắn có chết đi chăng nữa, cả đời này nàng cũng đừng mong tình chàng ý thiếp với gã kia.
“Công tử……” Lúc này Thương Tùng bưng thuốc trị thương tiến vào.
Ngụy Cẩn Hoằng nhìn thoáng qua thuốc trị thương, nói: “Đổi vải băng bó, không cần đắp thuốc.”
“Công tử.” Thương Tùng quỳ xuống, “Ngài vẫn nên đắp thuốc đi!”
"Đừng để ta lặp lại lần nữa.” Ngụy Cẩn Hoằng muốn đọc lá thư đó lần nữa, nhưng hắn vẫn khắc chế loại xúc động này xuống, châm một mồi lửa, mồi đốt lá thư.
Lá thư bị thiêu rụi phút chốc chỉ còn nhúm tro tàn, Ngụy Cẩn Hoằng dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Xiêm y bị cắt ra, Thương Tùng thay băng vạ băng vết thương rất nhẹ nhàng.
Thương Tùng từ trước đến nay đối với hắn trung thành, là một người tâm giao tốt, ngày hắn chết đi, Ngụy Cẩn Hoằng vừa qua tuổi 40 không bao lâu, lại cảm thấy bản thân đã già.
Từ đó trở đi, hắn luôn già cỗi cho đến hiện tại.
Bị ám ảnh bởi sự sống, bị ám ảnh bởi cái chết, trong lòng không chút niềm vui nào cả.
Nghĩ lại thì thời gian hắn vui vẻ nhất, lại là mấy năm đó khi được ở bên cạnh nàng.
Nàng từng nói qua, trái tim con người rất mềm yếu, nếu đã từng có cảm tình với nhau, chỉ cần còn sống trên đời, thì sẽ không mai một, tất cả sẽ lưu giữ lại dấu vết trong lòng.
Khi nàng nói câu đó, hắn chỉ tùy tiện gật đầu, trong lòng thầm nghĩ ngày mai thượng triều nên bẩm tấu sự vụ nào.
Rất nhiều năm sau, nhớ đến câu nói nàng từng nói kia, lúc này mới bỗng nhiên cảm thấy Lại Vân Yên của quá khứ đã không còn nữa.
Nàng trở thành kẻ thù của hắn, và đó là kết thúc cuối cùng của bọn họ, chứ không phải là bên nhau suốt đời như ban đầu họ nói.
Nàng cả đời tính tình rõ ràng, vui thì cười, đau lòng liền khóc, nhìn thấy người nàng yêu thích, ánh mắt nàng dịu dàng như nước, tươi cười ngọt ngào như mật, giống như nàng đã sở hữu được hết thảy những gì nàng muốn trên đời.
Hắn cho rằng nàng thay đổi, nhưng thật ra nàng vẫn luôn chưa hề thay đổi, nàng chỉ thay đổi đối với một mình hắn mà thôi.
Ông được mời vào ngồi đợi ở chính đường, sau khi Lại Vân Yên đến, ông nhìn ngoại nữ chất nhi từ trên xuống dưới, đau lòng than: "Sụt cân rồi.”
Lại Vân Yên cười, tiến đến đỡ ông ngồi xuống: "Ngài lo lắng cho ta đến nỗi mỗi ngày ăn hơn năm cân thịt đúng không?”
"Đâu có nhiều đến vậy!” Nhậm Kim Bảo trừng mắt, đôi mắt nhỏ khi trừng lên trông rất có thần.
"Vậy tổng cộng bao nhiêu?"
“Hai cân, sầu đến chỉ có thể ăn bao nhiêu đó thôi.”
Lại Vân Yên cười ra tiếng.
Nhậm Kim Bảo cũng hắc hắc cười theo hai tiếng, lúc này nha hoàn dâng trà, sau khi lui ra, ông lại cẩn thận quan sát ngoại nữ chất nhi, thấy mặt mày nàng không để lại dấu sẹo nào, lúc này mới thật sự an tâm.
Ngay sau đó ông mở túi tiền lấy ra một xấp ngân phiếu, nói: “Cũng không biết ngươi thích cái gì, cho ngươi tiền bạc tự mình mua.”
Lại Vân Yên tiếp nhận ngân phiếu lật lại, thấy là một số bạc lớn, bèn cắn môi cười xấu xa với ông: “Cữu cữu không tiếc bạc của mình sao?”
“Đừng nói nữa, mau mau cất vào.” Nhậm Kim Bảo sợ chính mình không nhịn được cướp về, mắt không ngừng nhìn ngân phiếu trong tay nàng, vô cùng đau lòng mà hối thúc.
“Aiz.” Lại Vân Yên vội lên tiếng, sợ ông đoạt lại nên vội vàng nhét vào tay áo của mình, cũng không dám thách thức vị cữu cữu quỷ hẹp hòi chấp nhất tiền bạc này.
Số bạc này rất có ích đối với nàng.
Giống như cữu cữu đã từng nói với nàng, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, huống chi là con người.
"Ta sẽ xuất phát ngay bây giờ.”
Khoé miệng đang cười của Lại Vân Yên liền ảm đạm xuống.
“Cũng không biết làm sao, ta chỉ gặp ngươi hai lần, mỗi lần đều đều chỉ gặp trong chốc lát, lần này tới, tại sao lại có cảm giác như quen biết đã lâu nhỉ?” Nhậm Kim Bảo có chút kỳ quái lẩm bẩm tự hỏi.
Cữu cữu trời sinh trực giác mạnh hơn người bình thường, năm đó khi bọn họ gặp nạn ở tái bắc, cũng ít nhiều nhờ vào trực giác của ông họ mới giữ được mạng trở về. Còn về phần Ngụy Cẩn Hoằng, đời trước cữu cữu vừa gặp mặt hắn sau đó lại trốn tránh, đời này cũng giống y như vậy, cho nên Lại Vân Yên thật không dám xem thường loại trực giác này, vội cắt ngang lời ông: “Đó là do ngoài phụ thân ra, ta và huynh trưởng chỉ còn người thân cận nhất là ngài, ta không lấy lòng ngài, ai cho ta tiền bạc tiêu xài thoải mái đây?”
Nhậm Kim Bảo vừa nghe, sờ sờ bụng, thò tay vào tay áo rà soát rồi móc ra một túi tiền, cẩn thận mở miệng túi lấy ra một thỏi vàng, đặt vào lòng bàn tay nàng, thở dài một hơi, nâng tay lau mồ hôi trên đầu nói: "Không được nói mấy lời êm tai thế này nữa, ta không có nhiều tiền để cho ngươi đâu.”
Lại Vân Yên tay cầm thỏi vàng, cười đến mức sắp nghẹt thở.
**
Cữu cữu đi rồi, người vừa mới khỏi bệnh là Lại Vân Yên bắt đầu bận rộn.
Chuyện của Thôi Đồng thị cũng dễ giải quyết, trong chín đại gia tộc Lại Vân Yên và tiểu thư, phu nhân của bốn gia tộc Chúc, Khi, Tào, Thái có giao tình rất tốt, có các nàng giật dây, nàng mang theo Thôi Đồng thị đi gặp không ít người.
Điều này xác thật có lợi cho Thôi gia, Ngụy mẫu cũng chịu đựng Ngụy Cảnh Trọng răn dạy trách cứ, tuy trong lòng âm thầm chán ghét Lại Vân Yên, nhưng bởi vì chuyện này mà đối xử với nàng coi như cũng nhượng bộ hơn.
Ngụy mẫu suy nghĩ như thế nào, Lại Vân Yên không quan tâm, lần sau nếu bà ta lại bắt nạt lên đầu nàng, nàng ắt có biện pháp giải quyết của riêng mình.
Lúc này, trong kinh thành rộ tin, Sầm Nam Vương đến cửa cầu thân với Chúc gia, đối tượng cầu thân tất nhiên là Chúc Tuệ Phương.
Lại Vân Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cùng thời điểm, vụ Dục Nam án đã tra xét được nữa chặng đường thì có chuyện bất ngờ xảy ra, Lại Chấn Nghiêm đột bị thích khách đâm bị thương.
Lại Vân Yên vội vàng đuổi trở về mới biết được, hôm qua huynh trưởng đã được điều đến Hình Bộ, đảm nhiệm chức vụ quan chủ sự, tình cờ phụ trách vụ Dục Nam án.
Trong Lại phủ, tẩu tẩu tân hôn mới một tháng nhìn huynh trưởng ngủ yên trên giường không tiếng động mà rớt nước mắt, nàng ấy khóc đến nỗi trong lòng Lại Vân Yên thắt lại.
Sau khi trở về, nàng đợi hai ngày, chờ đến khi Ngụy Cẩn Hoằng về đến huyện Thông.
Lại Vân Yên bảo nha hoàn đi thỉnh người, Hạnh Vũ trở về báo cáo lại, đại công tử sẽ lập tức tới.
“Đi pha ấm trà nóng mang lên.”
"Vâng ạ.”
Trà còn còn chưa kịp mang lên, Ngụy Cẩn Hoằng đã tới rồi, quan phục Hàn Lâm Viện mặc trên người hãy còn chưa thay.
“Đại công tử, thỉnh.” Lại Vân Yên duỗi tay, thủ thế mời hắn ngồi xuống.
"Ừ.” Ngụy Cẩn Hoằng xốc bào ngồi xếp bằng trước án làm bằng gỗ đàn hương.
Lại Vân Yên cũng ngồi xuống theo.
Lúc này nha hoàn dâng trà lên, chờ sau khi các nàng sắp xếp xong, Lại Vân Yên dặn dò: “Các ngươi đều lui xuống hết đi.”
"Vâng ạ.”
Nhóm nha hoàn lui xuống, Lại Vân Yên rót trà cho Ngụy Cẩn Hoằng.
Đợi nàng rót trà xong, Ngụy Cẩn Hoằng giơ tay lấy chén trà uống một ngụm, nàng cũng nhẹ nhấp một ngụm, mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề: "Chuyện Hình bộ là ý của huynh trưởng hay là ý của ngài?"
“Ngươi chưa hỏi?” Ngụy Cẩn Hoằng giương ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
“Chưa hỏi.”
"Theo kiến của Tô đại nhân, trong lục bộ Chấn Nghiêm huynh ít nhất phải tuần tra qua 3 bộ, mà Hình bộ vừa lúc còn trống một vị trí, cho nên Chấn Nghiêm huynh được thay thế vào."
*六部 lục bộ: sáu cơ quan chức năng cao cấp trong bộ máy nhà nước phong kiến tập quyền xưa. Gồm: Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ. (吏部、户部、礼部、兵部、刑部、工部)
"Đều phục vụ cho việc tra xét vụ Dục Nam án sao?”
Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu.
“Ngài biết rõ mà vẫn để yên cho ngài ấy làm việc.”
Ngụy Cẩn Hoằng cong cong khóe miệng: “Ta có thể chắn con đường sự nghiệp phía trước của Chấn Nghiêm huynh không?”
Huynh trưởng nàng là người nào, nàng tất nhiên rõ ràng.
“Ngụy đại nhân.”
"Đây.”
“Ngài lúc trước không ngờ ta nhúng tay vào đúng không?”
“Ngươi muốn nhúng tay?” Ngụy Cẩn Hoằng nhàn nhạt nhìn nàng.
"Giống như ngài vậy, khi cần thiết ta cũng sẽ làm.” Lại Vân Yên thản nhiên nhìn lại hắn.
Hắn tính kế để huynh trưởng nàng tiến vào Hình bộ, một phần trong đó cũng do huynh trưởng nàng có dã tâm này, Lại Vân Yên cũng không định đổ hết lên đầu hắn.
Chuyện nàng có khả nằn cũng chỉ là đứng đằng sau hỗ trợ một phen.
“Ngươi muốn nhúng tay bằng cách nào?”
"Chuyện triều đình, ta là một hạng nữ lưu, tất nhiên không thể công khai chen chân vào, nhưng Ngụy đại nhân, trong chuyện này có không ít quan viên tham gia, huống chi ngài còn được hoàng đế ban cho chức vụ quan chủ sự?"
Ngụy Cẩn Hoằng sờ sờ cánh tay, thầm nghĩ được nàng cảm kích nhiều ít.
“Ta sẽ tìm biện pháp thay ngài đi Dục Nam áp giải tòng phạm an toàn về thượng kinh chịu thẩm vấn, ngài nghĩ thế nào?”
“Ngươi lại muốn tìm Hoàng các lão làm việc này?” Ngụy Cẩn Hoằng hỏi.
Hoàng các lão, là một người chỉ nhận tiền làm việc, chỉ nghe qua danh tiếng của người này chứ chưa bao giờ lộ mặt.
Từ giải quyết mâu thuẫn giữa bọn lưu manh đầu đường xó chợ, đến ám sát mệnh quan triều đình, chỉ cần cái giá thích hợp, hắn ta đều tiếp cả.
Hắn đời trước tra xét thông tin của người này cả đời.
Người nào họ Hoàng trên dưới triều đình, ngay cả những mật thám hắn cũng đã từng tra xét qua, nhưng vẫn không có được thông tin của Hoàng các lão.
Đến những hoàng thân quốc thích, hắn cũng điều tra qua một lần, cũng vẫn chưa tra ra người này là ai.
“Ta tìm ai không quan trọng, quan trọng là Ngụy đại nhân có đạt được mục đích mà ngài muốn hay không, huynh trưởng ta có thể đạt được mục đích mà ngài ấy muốn hay không thôi.” Lại Vân Yên cảm thấy Ngụy Cẩn Hoằng tốt nhất vẫn nên thấy chuyển biến tốt thì thu tay, nàng đã tự động cắn câu mà hắn còn có ý định lần cho ra danh tính Hoàng các lão.
Đời trước hắn tra không ra, đời này hắn cũng đừng mong biết được.
“Nếu ta không chấp nhận kết quả này thì sao?”
“Ngài không muốn chấp nhận?”
Ngụy Cẩn Hoằng lúc này nhìn thẳng Lại Vân Yên, nhàn nhạt cười: “Ta không muốn.”
Hắn nhìn nàng sắc mặt đại biến, khoé miệng hắn ý cười càng sâu.
Tươi cười qua đi, hắn nhìn nàng mặt mày trở nên lạnh băng, đỡ bàn đứng dậy, nói với nàng: “Ngẫm lại chuyện hài tử đi.”
Nàng muốn hắn nâng đỡ Lại Chấn Nghiêm, vậy giữa bọn họ tốt nhất nên có hài tử mang giọt máu của hai dòng họ, bằng không cả hai bên đều chẳng ai tin tưởng ai.
Ngụy Cẩn Hoằng dưới ánh mắt dò xét của nàng bước ra khỏi cửa, đi tới phòng của chính mình, lắc lắc cánh tay đau nhức.
“Công tử.” Yến Nhạn mang theo một phong thư tiến vào.
"Có chuyện gì?” Ngụy Cẩn Hoằng buông lỏng tay ngữ khí vững vàng.
“Nhận được tin từ núi Hồng Phong đưa tới.”
"Trong đó nói gì?”
"Theo nguồn tin Giang Trấn Viễn đã xuất phát theo quan đạo, thẳng tiến đến kinh thành."
Ngụy Cẩn Hoằng giương mắt chậm rãi nhìn về phía hắn, Yến Nhạn rũ mắt, không dám nhìn thẳng.
"Đưa đây.” Ngụy Cẩn Hoằng đột nhiên lên tiếng.
"Vâng.”
Ngụy Cẩn Hoằng mở thư, sau khi đọc qua một lượt, nụ cười ấm áp bên khoé miệng dần lịm đi.
“Công tử.” Thúy Bách ở ngoài cửa thưa một tiếng.
"Ừ.”
“Phù Tang nói, nàng ta được phu nhân dặn dò mang canh bổ đến cho ngài."
Cái gì nên đến thì không bao giờ đến, cái gì không nên đến vẫn cứ trái ý mà đến.
“Không cần.”
“Nàng ta nói hôm nay công tử không muốn nhận, nàng ta không mặt mũi nào nhìn phu nhân, chỉ có thể quỳ chết trước viện.” Thúy Bách căng da đầu bẩm lại.
"Vậy bảo nàng ta cứ quỳ.” Ngụy Cẩn Hoằng lại lật thư đọc từ đầu đến cuối lần nữa.
“Công tử.” Yến Nhạn quỳ trước người hắn, chần chờ mà gọi hắn một câu.
“Nói.” Nếu gã ta nửa đường không thay đổi lộ trình, một đường cứ nhằm đại lộ mà đi, nhiều lắm hai tháng sau, gã ta sẽ vào kinh, Ngụy Cẩn Hoằng nắm chặt tờ giấy viết thư, trong miệng không chút để ý trả lời.
"Miệng vết thương của ngài, hay là băng bó lại một chút nhé?” Nhìn máu chảy thấm qua y phục màu đen thành một vùng sậm màu, Yến Nhạn cúi đầu chắp tay hỏi ý kiến.
Ngụy Cẩn Hoằng đảo mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay một cái: "Xuân Huy đâu, gọi hắn lại đây.”
Người này, không thể thượng kinh.
Cho dù hắn có chết đi chăng nữa, cả đời này nàng cũng đừng mong tình chàng ý thiếp với gã kia.
“Công tử……” Lúc này Thương Tùng bưng thuốc trị thương tiến vào.
Ngụy Cẩn Hoằng nhìn thoáng qua thuốc trị thương, nói: “Đổi vải băng bó, không cần đắp thuốc.”
“Công tử.” Thương Tùng quỳ xuống, “Ngài vẫn nên đắp thuốc đi!”
"Đừng để ta lặp lại lần nữa.” Ngụy Cẩn Hoằng muốn đọc lá thư đó lần nữa, nhưng hắn vẫn khắc chế loại xúc động này xuống, châm một mồi lửa, mồi đốt lá thư.
Lá thư bị thiêu rụi phút chốc chỉ còn nhúm tro tàn, Ngụy Cẩn Hoằng dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Xiêm y bị cắt ra, Thương Tùng thay băng vạ băng vết thương rất nhẹ nhàng.
Thương Tùng từ trước đến nay đối với hắn trung thành, là một người tâm giao tốt, ngày hắn chết đi, Ngụy Cẩn Hoằng vừa qua tuổi 40 không bao lâu, lại cảm thấy bản thân đã già.
Từ đó trở đi, hắn luôn già cỗi cho đến hiện tại.
Bị ám ảnh bởi sự sống, bị ám ảnh bởi cái chết, trong lòng không chút niềm vui nào cả.
Nghĩ lại thì thời gian hắn vui vẻ nhất, lại là mấy năm đó khi được ở bên cạnh nàng.
Nàng từng nói qua, trái tim con người rất mềm yếu, nếu đã từng có cảm tình với nhau, chỉ cần còn sống trên đời, thì sẽ không mai một, tất cả sẽ lưu giữ lại dấu vết trong lòng.
Khi nàng nói câu đó, hắn chỉ tùy tiện gật đầu, trong lòng thầm nghĩ ngày mai thượng triều nên bẩm tấu sự vụ nào.
Rất nhiều năm sau, nhớ đến câu nói nàng từng nói kia, lúc này mới bỗng nhiên cảm thấy Lại Vân Yên của quá khứ đã không còn nữa.
Nàng trở thành kẻ thù của hắn, và đó là kết thúc cuối cùng của bọn họ, chứ không phải là bên nhau suốt đời như ban đầu họ nói.
Nàng cả đời tính tình rõ ràng, vui thì cười, đau lòng liền khóc, nhìn thấy người nàng yêu thích, ánh mắt nàng dịu dàng như nước, tươi cười ngọt ngào như mật, giống như nàng đã sở hữu được hết thảy những gì nàng muốn trên đời.
Hắn cho rằng nàng thay đổi, nhưng thật ra nàng vẫn luôn chưa hề thay đổi, nàng chỉ thay đổi đối với một mình hắn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.