Chương 40
Trang Ruby
21/12/2021
Ngô Hải Nam lúc này cũng đuổi kịp tới, anh vội vàng bước xuống xe đập nhẹ tay vào cửa kính xe ô tô của Thanh Vy.
- Vy, xuống xe anh bảo đã.
Thanh Vy vẫn im lặng không trả lời, một lát sau cô nhận được điện thoại của quản gia Kim.
- Thiếu phu nhân, tôi vừa ra ngoài về, tôi thấy em gái thiếu phu nhân đang ở trong phòng với thiếu gia. Cô về nhà luôn nhé, tôi thì không được khéo tuỳ ý vào phòng.
Thanh Vy nghe xong như một tin sét đánh giữa bầu trời quang đãng. Cô không dám hình dung ra những suy nghĩ trong đầu, với tâm trạng hiện giờ, cô cũng sợ mình không đủ lý trí để lái xe. Cô vội vàng mở cửa xe bước xuống, viền mắt đỏ hoe nói:
- Anh Nam…đưa em về nhà em. Gấp lắm anh.
- Có chuyện gì thế Vy?
- Đưa em về nhà em đi mà, em xin anh đấy.
- Được rồi, được rồi. Em lên xe đi. Còn xe em để đó, anh gọi An An tới.
Về đến nhà, quản gia Kim đưa cho cô chìa khoá, cô chạy thẳng lên phòng. Cửa phòng lập tức mở ra…
Thanh Vy siết chặt nắm cửa, tim bắt đầu đập thình thịch, phải mất một lúc rất lâu cô mới dám xoay nắm cửa. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, vừa bước vào phòng, đột nhiên cô dừng bước. Ngay sau đó, toàn thân Thanh Vy run rẩy.
Cô sững sờ,không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Ở trên giường, chồng cô, em gái cô, hai người đang ôm nhau ngủ như thể quên trời quên đất. Toàn thân cô như bị một con dao lớn không ngừng đâm vào, trong nháy mắt cô cảm thấy trời đất như quay cuồng, đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Người đàn ông này đã từng thề non hẹn biển với mình, vậy mà giờ đây lại tay trong tay với người phụ nữ khác. Có thực là Trịnh Minh Đăng, chồng của cô sao? Thanh Vy đứng chết trân một chỗ, cô muốn hét lên một tiếng nhưng lại phát hiện ra bản thân không đủ sức lực làm việc đó.
Giá như, người đàn ông này không phải chồng cô. Giá như, người phụ phũ này không phải em gái cô. Giá như, hai người này chỉ là hai kẻ xa lạ. Giá như, cô không phải chứng kiến cảnh này…Nhưng đáng tiếc, cuộc sống này không hề có giá như. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống như mưa, chảy thẳng xuống nền đất lạnh lẽo biến mất như chưa từng tồn tại.
Khi Thanh Vy đang chuẩn bị lên tiếng thì bất ngờ một tiếng nói lớn đầy tức giận vâng lên:
- Hai người đang làm gì thế kia?
Rất nhanh, Thanh Hạ có phản ứng vơ vội lấy tấm chăn che người. Còn Trịnh Minh Đăng? Không biết là do anh đã quá mệt sau màn hoan ái vừa rồi hay là vì một lý do nào khác mà anh vẫn bất tỉnh một chỗ, phải cho tới khi mẹ chồng cô tiến tới lôi anh dậy. Ánh mắt của anh lúc này là vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đặc biệt là khi thấy Thanh Hạ nằm bên cạnh mình, anh hoảng loạn hỏi:
- Cô làm gì trên giường tôi thế này?
- Anh Đăng…anh không nhớ gì sao?
- Nhớ gì?
- Chúng ta đã…
Nói tới đây Thanh Hạ bật khóc nức nở, Trịnh Minh Đăng lắc đầu.
- Khômg, tôi không nhớ gì mình đã làm gì cô cả. Nhất định là không có chuyện đó xảy ra.
Thanh Hạ nghe vậy lại càng khóc lớn, mẹ chồng cô phẫn nộ quát:
- Câm miệng.
Thanh Vy từng bước chân tiến về phía Thanh Hạ, Thanh Hạ ngước mắt nhìn cô, khàn khàn giọng nói:
- Chị…sáng nay mẹ kêu em tiện đường mang cho chị ít đồ ăn sáng. Lúc em tới…lúc em tới không thấy chị dưới nhà nên em có lên phòng tìm. Em không ngờ là vừa bước vào tới phòng anh Đăng đã kéo em rồi….
Chưa để Thanh Hạ nói hết, Trịnh Minh Đăng đã nhíu mày nói:
- Cô nói dối!
- Anh không tin thì xem camera phòng.
- Từ ngày chúng tôi lấy nhau, cô biết thừa phòng tôi tháo camera rồi mà. ( Thanh Vy chậm rãi lên tiếng)
- Chị…em…
Thanh Vy nhìn Thanh Hạ, trong nháy mắt cô trở nên vô cùng bình tĩnh, sắc mặt so với trước kia có phần tỉnh táo hơn. Tâm tư của cô đã sớm đau đến tê dại, hoá ra cảm giác trái tim đã chết chính là đây.
Ngay sau đó, “ bốp” âm thanh của một tiếng bạt tai vang lên khiến bầu không khí trở nên lặng ngắt.
Là Thanh Vy, chính Thanh Vy đã giáng cho Thanh Hạ một cái tát thẳng vào mặt. Ngón tay của cô lập tức trở nên tê dại, mà gương mặt lúc này cũng đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Cái tát này dường như mang tất cả những đè nén trong lòng cô phát ra ngoài.
Thanh Hạ đưa tay ôm lấy một bên mặt đỏ ửng, không thể tin nổi mình vừa bị tát.
- Chị….
- Câm miệng, tao không phải chị mày. Nhà tao không có thứ khốn nạn như mày. Mày muốn cướp chồng tao, mày phản nội công ty nhà tao, có phải mày đã giúp phó giám đốc Từ lấy vân tay của bố tao đúng không?
- Chị…em…em không phải.
- Gỡ bỏ cái bộ mặt giả dối của mày xuống đi.
Nói xong Thanh Vy xông tới túm tóc Thanh Hạ, mẹ chồng cô sợ cô mất sức vì loại người không đánh liền tới can ngăn lại. Thanh Vy trong tay cầm những sợi tóc của Thanh Hạ, lạnh lùng nói:
- Biến, biến khỏi nhà tao.
Thanh Hạ kinh ngạc nhìn Thanh Vy, uất ức khiến cô nóng râm ran cả đỉnh đầu nhưng trước mặt Trịnh Minh Đăng và mẹ anh nên cô ta không dám làm gì. Lặng lẽ bước xuống giường, rời khỏi căn phòng.
Sau khi cô ta đi rồi, Thanh Vy mới liếc mắt nhìn chồng mình, cô thấy ánh mắt anh bối rối, có lẽ đây là cái bẫy do Thanh Hạ bày ra. Biết là vậy nhưng cớ sao trái tim cô như bị thiêu huỷ bởi từng ngọn lửa đang bùng cháy. Cô đau lắm, đau không tả nổi. Nếu thực sự anh chưa làm gì Thanh Hạ như lời anh nói thì không sao, ngộ nhỡ hai người đã trải qua chuyện đó rồi thì cô biết sống sao với nỗi đau này. Thời gian qua, cô mạnh mẽ chống chọi với mọi thứ, dù mệt mỏi không còn chút sức lực nào nhưng vẫn luôn tự động viên mình cố lên, rồi anh tỉnh dậy, rồi anh sẽ nhớ lại và khi đó mọi thứ lại tốt đẹp như xưa thôi. Chỉ cần nghĩ vậy là dù có thế nào đi nữa cô cũng vượt qua được.
Cùng một buổi sáng, đối diện với hai chuyện không thể nào đau khổ hơn được nữa, Thanh Vy thực sự không chấp nhận được, không chịu đựng được. Cuối cùng mệt quá, cô buông thõng bản thân để bản thân muốn ra sao thì ra. Hai mắt cô bỗng chốc hoa lên, nhìn cái gì cũng không rõ nữa,cuối cùng trước mặt tối sàm chỉ còn lại màu đen lạnh lẽo. Đến khi cô tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh có một bác sĩ riêng của gia đình và từng giọt nước từ bình truyền đang nhỏ tí tách chảy vào tay cô.
- Thiếu phu nhân, cô thấy sao rồi?
- Tóc, tóc ở tay tôi đâu bác sĩ?
- À tôi thấy cô nắm chặt quá nên nghĩ vậy quan trọng, bởi vậy đã cất vào cho cô một túi ni lông rồi.
- Cảm ơn bác sĩ. Mà bây giờ mấy giờ rồi.
- 4 giờ chiều rồi.
- Vậy là tôi đã ngủ 5 tiếng rồi sao?
- Vâng. Cơ thể thiếu phu nhân suy nhược nặng lắm, cô cần phải nghỉ ngơi tẩm bổ nhiều vào.
- Dạ vâng.
- Tôi ra ngoài lấy bình dịch khác.
Thanh Vy khẽ gật đầu, bác sĩ vừa đi khỏi thì mẹ chồng cô từ ngoài đi vào, trên tay bà cầm theo bát cháo nói:
- Con tỉnh rồi à? Cháo mẹ nấu xong rồi, mẹ xúc con ăn nhé.
- Con vẫn cảm thấy đắng miệng, chưa muốn ăn mẹ ạ.
- con không muốn ăn cũng phải ráng giữ sức mà ăn cho nhanh khỏe con à.
Bà phải nói mãi thì cuối cùng cô mới chịu gật đầu ăn hết nửa bát cháo. Ăn tới đâu, cổ họng cô đắng nghẹn tới đó,nhưng cứ phải cố để có tí sức mà sống. Hai viền mắt bà đỏ hoe nhìn cô, nghẹn ngào nói:
- Vy, mẹ xin lỗi!
- Mẹ, mẹ đừng nói vậy, mẹ có lỗi gì đâu mà xin ạ?
- Xin lỗi vì thằng con của mẹ đã khiến con phải vất vả và buồn lòng.
- Mẹ, dù sao đây cũng là chuyện không ai muốn, cũng chỉ là một tai nạn thôi mà. Mẹ đừng như vậy.
- Từ trưa đến giờ thằng Đăng nó nhốt mình ở trong phòng suy nghĩ, thỉnh thoảng mẹ nghe thấy tiếng nó hét lên cơn đau đầu. Chắc là nó đang cố nhớ.
- Mẹ, mẹ bảo anh ấy đừng làm vậy.
- nó đối xử với con như vậy mà con vẫn còn quan tâm nó sao?
- Mẹ, thực ra…con có cảm giác vẫn tin anh Đăng.
Bà thở dài gật đầu:
- Mẹ không phải bênh con trai mình đâu, nhưng mà thằng Đăng nó không dễ dãi như vậy đâu.
- Vợ chồng con đã để mẹ phiền lòng rồi.
- Con bé này, lúc nào cũng nói mấy lời khách sáo thôi. À chuyện công ty con, mẹ đã nghe bố con nói qua, đừng lo, bố con sẽ giúp con.
- Dạ vâng ạ.
Nói xong bà mỉm cười nắm tay cô, vỗ về vài cái:
- Ráng lên, con phải nghỉ ngơi vài ngày chăm sóc sức khỏe cho mình. Rồi ít nữa thằng Đăng nhớ lại, hai đứa phải sinh cho bố mẹ vài đứa cháu cho bõ công bố mẹ lo lắng cho hai đứa đấy.
“Sinh vài đứa”, nghe thì đơn giản với những người phụ nữ khác, vậy mà với cô lúc này sao lại thấy khó hơn cả hái sao trời thế này. Cô tha thẩn suy nghĩ một lát rồi gật đầu cười trừ.
- Dạ vâng.
Thời gian sau đó, Trịnh Minh Đăng cũng đã đi làm trở lại. Mà mấy ngày này hai người chưa hề nói chuyện với nhau, anh cũng không giải thích cho cô về chuyện hôm đó với Thanh Hạ. Nhìn người chồng mình mới tháng trước thôi, đêm nào cũng hôn lên trán vợ chúc vợ ngủ ngon rồi mới đi ngủ, cưng vợ hơn cưng trứng, vậy mà bây giờ lạnh lùng xa cách, còn không nhớ ra mình là ai, thậm chí để vợ chứng kiến cảnh mình với một người phụ nữ khác còn không buồn giải thích. Anh đã thay đổi, thay đổi đến mức khiến cô không thích ứng kịp, không chấp nhận nổi.
Thế nhưng, cuối cùng vì tình yêu, vì sự lo lắng cho sức khỏe của anh, cô đã mở miệng nói trước:
- anh đã khỏe chưa mà đi làm rồi?
Trịnh Minh Đăng nhìn cô một hồi, nhàn nhạt cất lời:
- Tôi tự biết lo cho mình.
Ở công ty, vì phó giám đốc Từ đang giữ số cổ phần lớn nhất trong công ty nên ông ta đã đường hoàng nên chức chủ tịch. Còn Thanh Hạ cũng đã rời khỏi nhà cô, nhưng cô ta vẫn tiếp tục làm việc tại công ty, ngược lại còn được làm kế toán trưởng của công ty. Cái cảm giác của cô khi nhìn thấy hai người họ, muôn phần cay đắng nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn tìm bằng chứng, chứng minh giấy tờ kia là giả.
Hôm nay, cầm kết quả xét nghiệm ADN chính xác của bố mình và Thanh Hạ, kết quả là không có quan hệ huyết thống, Thanh Vy mới bàng hoàng tròn xoe mắt thẫn thờ một lúc rất lâu. Sau đó, cô trực tiếp hẹn gặp Thanh Hạ ra một quán cafe gần đó.
Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn Thanh Vy, cười khẩy một cái rồi lên tiếng:
- Có chuyện gì chị nói luôn đi.
Thanh Vy đập tay xuống bàn tờ giấy kết quả ADN. Trái với suy nghĩ của cô, Thanh Hạ dửng dưng như đã biết hết thảy mọi chuyện.
- Gọi tôi đến để xem cái vô nghĩa này sao?
- Vậy là cô đã biết bản thân mình không có quan hệ cha con với bố tôi?
- Ừ đấy thì sao?
Nghe đến đây, Thanh Vy giận run lên, bực lắm nhưng sợ thể hiện ra mặt cô ta lại đắc ý, thế nên vẫn phải cố gắng giả vờ mình vẫn bình tĩnh.
- Tại sao cô làm vậy?
- Tại vì tiền.
- Cô và mẹ cô giỏi lắm, dám lừa bố tôi.
- Ai bảo bố cô ngu. Mang tiếng là doanh nhân cơ đấy. Thôi nhân tiện cô biết rồi thì tôi cũng nói luôn, thực ra người ngủ với mẹ tôi năm đó phải là lái xe cũ của bố cô. Nhưng mà bố cô ngu, thì ráng chịu.
- Chứ không phải là mẹ cô cáo già nên đẻ ra hồ ly tinh chín đuôi là cô.
Thanh Hạ thấy thái độ hững hờ của Thanh Vy, không vui nói:
- Hồ ly thì sao? Miễn là có được thứ mình muốn. Bây giờ, ngay cả chồng chị cũng thuộc về tôi rồi. Tôi khuyên chị, biết nhục thì sớm mà rút lui đi. Đừng để có lúc bị đuổi ra khỏi nhà.
Nói xong cô ta cười phá lên. Nhắc tới chuyện kia, trong lòng Thanh Vy mới tràn ngập cảm giác khó chịu tột cùng, ruột gan như đang bị phá hủy, cảm giác bức bối ngột ngạt không sao tả được.
- Tôi không ngờ cô lại đê tiện tới mức vậy. Cái loại không có liêm sỉ đến mức dùng thủ đoạn để cướp chồng người khác, thật không xứng đáng làm con người.
- Tôi không xứng đáng làm con người thì giờ tôi cũng đang mang thai con của chồng chị.
Nói xong Thanh Hạ lôi trong túi ra một chiếc que thử thai hai vạch đẩy tới trước mặt Thanh Vy. Thanh Vy vừa nhìn thấy, Không biết có phải là sự thật hay không nhưng một cảm giác mất mát nhanh chóng lan tỏa toàn thân cô, len lỏi tận sâu con tim.
- Tôi và chồng chị cũng phát sinh quan hệ được 1 tháng rồi. Chị là phụ nữ, chắc chị sẽ hiểu cái này chứ.
Thanh Vy cảm thấy như bị sét đánh, lời nói của cô ta giống như một quả bom, khi phát nổ đem luôn cả ý thức của cô phá tan tành. Cô cảm thấy toàn thân nổi lên một hồi tê dại, tê dại đến cực điểm.
- Cô tưởng tôi sẽ tin loại người như cô sao?
- không tin cũng được, đẻ ra khắc biết.
Phải mất một lúc rất lâu sau, cô mới khôi phục lại tinh thần, bình tĩnh nhớ đến mục đích khi tới đây là gì.
- Cứ cho là tôi đã thua cô đi, nhưng tại sao cô lại làm vậy với bố tôi? Ông ấy cũng đối xử với cô rất tốt mà.
Thanh Hạ đang trên niềm vui chiến thắng khi nhìn thấy Thanh Vy đau khổ, cô ta không ngần ngại đáp:
- Ý cô nói tới dấu Vân tay và chữ ký bán cổ phần công ty?
- Phải, tại sao cô lại làm vậy?
- Ồ, chuyện đó thì cô phải trách phó giám đốc Từ, tôi chỉ được ông ta thuê làm vậy thôi. Haha.
Nói tới đây, Thanh Vy đã có câu trả lời mong muốn của mình. Dù nơi ngực đang có tảng đá lớn đè nặng nhưng cô vẫn bình tĩnh đứng dậy chỉ tay nói:
- Cô cút, cút khuất mắt tôi ngay.
- Cô tưởng tôi muốn ngồi đây nhìn bản mặt cô lắm à. Tôi khuyên cô, sớm ly hôn với anh Đăng đi, dù
cho mẹ anh ấy có không thích tôi nhưng mà chắc không nỡ lòng nào cự tuyệt đứa cháu này đâu.
Nói xong Thanh Hạ cầm túi xách bước đi. Trái tim Thanh Vy lại bắt đầu nổi lên một hồi đau đớn, đau đến tê dại, đến mất đi tri giác. Có thể cô thua cô ta thật rồi, dù đứa bé kia có là con của cô ta với người đàn ông nào đi nữa thì cô cũng thua, thua ở khả năng làm mẹ.
Cô hít một hơi thật sâu, định bụng lái xe tới bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe và bệnh tình thì bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ cô gọi tới.
-Vy à, bố con đã cử động ngón tay được rồi. Con tới luôn nhé.
- Thật hả mẹ? Con tới luôn đây.
Bước đến cửa nhà, cô lại tiếp tục trưng bộ mặt tươi cười để đối diện với mẹ. Chuyện của công ty hay chuyện chồng cô mất trí nhớ, bà vẫn chưa hề hay biết. Bố cô cũng đã có tiến triển tốt, bác sĩ cũng nói nếu gia đình có điều kiện thử đưa ông sang Singarbo, ở bên đó máy móc hiện đại sẽ tốt cho việc điều trị của ông hơn.
Tuần nay, Thanh Vy lên mạng rồi tham gia vào group “Những người bị ung thư cổ tử cung”, qua tìm hiểu, bệnh tình này cũng đáng sợ nhưng đáng sợ nhất vẫn là bản thân mất đi quyền làm mẹ. Suy nghĩ suốt mấy ngày mấy đêm, cuối cùng, Thanh Vy quyết định soạn một lá đơn ly hôn nhân lúc Trịnh Minh Đăng chưa nhớ lại. Soạn đơn tới đâu, nước mắt cô rơi tới đó, lồng ngực như bị ai đó bóp chặt lại, đau đến nhức nhối khiến cả đêm đó cô quằn quại không ngủ được.
Sáng hôm đó, Trịnh Minh Đăng vừa ngồi xuống bàn ăn sáng thì Thanh Vy đi tới đặt lá đơn xuống trước mặt anh. Anh ngước mắt nhìn cô, sững sờ hỏi:
- đây là gì?
- Anh đọc đi khắc biết.
- Tôi không thích đọc.
- Đơn ly hôn, anh ký đi.
- Vì gì?
- Tôi và anh không hợp nhau.
- Còn sao nữa?
Thanh Vy hít một hơi thật sâu, từ từ nói;
- Anh nói đúng, tôi không yêu anh. Người tôi yêu là Ngô Hải Nam.
Nghe tới đây, Trịnh Minh Đăng trợn tròn mắt nhìn cô, anh không nói gì, đứng phắt dậy cầm lá đơn trên tay rồi bước đi.
Thế rồi, ba ngày liên tiếp Trịnh Minh Đăng và cô dường như không gặp mặt nhau. Anh đi sớm về khuya, làm gì cô cũng không rõ. Đơn ly hôn anh đã ký chưa, cô cũng không biết. Mấy ngày nay Thanh Vy đã tạm thời bàn giao việc công ty cho một người chú ruột bên Mỹ của cô vừa mới trở về Việt Nam. Về năng lực của chú mình, cô rất là yên tâm. Và cô cũng đã đặt lịch tới Singarbo. Cho tới tối hôm sau, Trịnh Minh Đăng chủ động gõ cửa phòng cô, anh đặt đơn ly hôn xuống trước mặt cô, cũng đã đầy đủ chữ ký, anh nói:
- Tôi ký rồi.
Rõ ràng anh đã làm như cô mong muốn, vậy mà vô tình chạm vào ánh mắt của anh, trái tim cô lại như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Lồng ngực cô như có ai đó bóp chặt, đến thở cũng không thở nổi. Cô muốn bật khóc nhưng lại phải cố gắng nuốt ngược nước mắt trở lại. Đúng là, giọt nước mắt chảy ngược lúc nào cũng đau gấp vạn giọt nước mắt chảy xuôi. Đơn ly hôn cũng ký rồi, người ta cũng buông tay mình thật rồi, vậy là từ nay chúng ta sẽ như hai kẻ xa lạ, mãi mãi chẳng thể nào bước chung trên một con đường.
Trên thế gian này, không có gì là thiên ý. Trong vạn chữ tình, chẳng có tình nào là mãi mãi. Cho dù yêu thương đầu đời có sâu sắc đến đâu, cuối cùng vẫn không tránh khỏi thăng trầm bấp bênh mà rạn nứt.
Nỗi đau tưởng chừng thấu tận tâm can, cứ nghĩ nó sẽ khoét sâu vào xương tuỷ mà lở loét, nhưng mài mòn của thời gian rồi cũng sẽ chấm dứt.
Chỉ là….nuối tiếc 1 đời đã từng thương, từng yêu đến vậy. Có nỡ hay không?
- Vy, xuống xe anh bảo đã.
Thanh Vy vẫn im lặng không trả lời, một lát sau cô nhận được điện thoại của quản gia Kim.
- Thiếu phu nhân, tôi vừa ra ngoài về, tôi thấy em gái thiếu phu nhân đang ở trong phòng với thiếu gia. Cô về nhà luôn nhé, tôi thì không được khéo tuỳ ý vào phòng.
Thanh Vy nghe xong như một tin sét đánh giữa bầu trời quang đãng. Cô không dám hình dung ra những suy nghĩ trong đầu, với tâm trạng hiện giờ, cô cũng sợ mình không đủ lý trí để lái xe. Cô vội vàng mở cửa xe bước xuống, viền mắt đỏ hoe nói:
- Anh Nam…đưa em về nhà em. Gấp lắm anh.
- Có chuyện gì thế Vy?
- Đưa em về nhà em đi mà, em xin anh đấy.
- Được rồi, được rồi. Em lên xe đi. Còn xe em để đó, anh gọi An An tới.
Về đến nhà, quản gia Kim đưa cho cô chìa khoá, cô chạy thẳng lên phòng. Cửa phòng lập tức mở ra…
Thanh Vy siết chặt nắm cửa, tim bắt đầu đập thình thịch, phải mất một lúc rất lâu cô mới dám xoay nắm cửa. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, vừa bước vào phòng, đột nhiên cô dừng bước. Ngay sau đó, toàn thân Thanh Vy run rẩy.
Cô sững sờ,không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Ở trên giường, chồng cô, em gái cô, hai người đang ôm nhau ngủ như thể quên trời quên đất. Toàn thân cô như bị một con dao lớn không ngừng đâm vào, trong nháy mắt cô cảm thấy trời đất như quay cuồng, đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Người đàn ông này đã từng thề non hẹn biển với mình, vậy mà giờ đây lại tay trong tay với người phụ nữ khác. Có thực là Trịnh Minh Đăng, chồng của cô sao? Thanh Vy đứng chết trân một chỗ, cô muốn hét lên một tiếng nhưng lại phát hiện ra bản thân không đủ sức lực làm việc đó.
Giá như, người đàn ông này không phải chồng cô. Giá như, người phụ phũ này không phải em gái cô. Giá như, hai người này chỉ là hai kẻ xa lạ. Giá như, cô không phải chứng kiến cảnh này…Nhưng đáng tiếc, cuộc sống này không hề có giá như. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống như mưa, chảy thẳng xuống nền đất lạnh lẽo biến mất như chưa từng tồn tại.
Khi Thanh Vy đang chuẩn bị lên tiếng thì bất ngờ một tiếng nói lớn đầy tức giận vâng lên:
- Hai người đang làm gì thế kia?
Rất nhanh, Thanh Hạ có phản ứng vơ vội lấy tấm chăn che người. Còn Trịnh Minh Đăng? Không biết là do anh đã quá mệt sau màn hoan ái vừa rồi hay là vì một lý do nào khác mà anh vẫn bất tỉnh một chỗ, phải cho tới khi mẹ chồng cô tiến tới lôi anh dậy. Ánh mắt của anh lúc này là vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đặc biệt là khi thấy Thanh Hạ nằm bên cạnh mình, anh hoảng loạn hỏi:
- Cô làm gì trên giường tôi thế này?
- Anh Đăng…anh không nhớ gì sao?
- Nhớ gì?
- Chúng ta đã…
Nói tới đây Thanh Hạ bật khóc nức nở, Trịnh Minh Đăng lắc đầu.
- Khômg, tôi không nhớ gì mình đã làm gì cô cả. Nhất định là không có chuyện đó xảy ra.
Thanh Hạ nghe vậy lại càng khóc lớn, mẹ chồng cô phẫn nộ quát:
- Câm miệng.
Thanh Vy từng bước chân tiến về phía Thanh Hạ, Thanh Hạ ngước mắt nhìn cô, khàn khàn giọng nói:
- Chị…sáng nay mẹ kêu em tiện đường mang cho chị ít đồ ăn sáng. Lúc em tới…lúc em tới không thấy chị dưới nhà nên em có lên phòng tìm. Em không ngờ là vừa bước vào tới phòng anh Đăng đã kéo em rồi….
Chưa để Thanh Hạ nói hết, Trịnh Minh Đăng đã nhíu mày nói:
- Cô nói dối!
- Anh không tin thì xem camera phòng.
- Từ ngày chúng tôi lấy nhau, cô biết thừa phòng tôi tháo camera rồi mà. ( Thanh Vy chậm rãi lên tiếng)
- Chị…em…
Thanh Vy nhìn Thanh Hạ, trong nháy mắt cô trở nên vô cùng bình tĩnh, sắc mặt so với trước kia có phần tỉnh táo hơn. Tâm tư của cô đã sớm đau đến tê dại, hoá ra cảm giác trái tim đã chết chính là đây.
Ngay sau đó, “ bốp” âm thanh của một tiếng bạt tai vang lên khiến bầu không khí trở nên lặng ngắt.
Là Thanh Vy, chính Thanh Vy đã giáng cho Thanh Hạ một cái tát thẳng vào mặt. Ngón tay của cô lập tức trở nên tê dại, mà gương mặt lúc này cũng đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Cái tát này dường như mang tất cả những đè nén trong lòng cô phát ra ngoài.
Thanh Hạ đưa tay ôm lấy một bên mặt đỏ ửng, không thể tin nổi mình vừa bị tát.
- Chị….
- Câm miệng, tao không phải chị mày. Nhà tao không có thứ khốn nạn như mày. Mày muốn cướp chồng tao, mày phản nội công ty nhà tao, có phải mày đã giúp phó giám đốc Từ lấy vân tay của bố tao đúng không?
- Chị…em…em không phải.
- Gỡ bỏ cái bộ mặt giả dối của mày xuống đi.
Nói xong Thanh Vy xông tới túm tóc Thanh Hạ, mẹ chồng cô sợ cô mất sức vì loại người không đánh liền tới can ngăn lại. Thanh Vy trong tay cầm những sợi tóc của Thanh Hạ, lạnh lùng nói:
- Biến, biến khỏi nhà tao.
Thanh Hạ kinh ngạc nhìn Thanh Vy, uất ức khiến cô nóng râm ran cả đỉnh đầu nhưng trước mặt Trịnh Minh Đăng và mẹ anh nên cô ta không dám làm gì. Lặng lẽ bước xuống giường, rời khỏi căn phòng.
Sau khi cô ta đi rồi, Thanh Vy mới liếc mắt nhìn chồng mình, cô thấy ánh mắt anh bối rối, có lẽ đây là cái bẫy do Thanh Hạ bày ra. Biết là vậy nhưng cớ sao trái tim cô như bị thiêu huỷ bởi từng ngọn lửa đang bùng cháy. Cô đau lắm, đau không tả nổi. Nếu thực sự anh chưa làm gì Thanh Hạ như lời anh nói thì không sao, ngộ nhỡ hai người đã trải qua chuyện đó rồi thì cô biết sống sao với nỗi đau này. Thời gian qua, cô mạnh mẽ chống chọi với mọi thứ, dù mệt mỏi không còn chút sức lực nào nhưng vẫn luôn tự động viên mình cố lên, rồi anh tỉnh dậy, rồi anh sẽ nhớ lại và khi đó mọi thứ lại tốt đẹp như xưa thôi. Chỉ cần nghĩ vậy là dù có thế nào đi nữa cô cũng vượt qua được.
Cùng một buổi sáng, đối diện với hai chuyện không thể nào đau khổ hơn được nữa, Thanh Vy thực sự không chấp nhận được, không chịu đựng được. Cuối cùng mệt quá, cô buông thõng bản thân để bản thân muốn ra sao thì ra. Hai mắt cô bỗng chốc hoa lên, nhìn cái gì cũng không rõ nữa,cuối cùng trước mặt tối sàm chỉ còn lại màu đen lạnh lẽo. Đến khi cô tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh có một bác sĩ riêng của gia đình và từng giọt nước từ bình truyền đang nhỏ tí tách chảy vào tay cô.
- Thiếu phu nhân, cô thấy sao rồi?
- Tóc, tóc ở tay tôi đâu bác sĩ?
- À tôi thấy cô nắm chặt quá nên nghĩ vậy quan trọng, bởi vậy đã cất vào cho cô một túi ni lông rồi.
- Cảm ơn bác sĩ. Mà bây giờ mấy giờ rồi.
- 4 giờ chiều rồi.
- Vậy là tôi đã ngủ 5 tiếng rồi sao?
- Vâng. Cơ thể thiếu phu nhân suy nhược nặng lắm, cô cần phải nghỉ ngơi tẩm bổ nhiều vào.
- Dạ vâng.
- Tôi ra ngoài lấy bình dịch khác.
Thanh Vy khẽ gật đầu, bác sĩ vừa đi khỏi thì mẹ chồng cô từ ngoài đi vào, trên tay bà cầm theo bát cháo nói:
- Con tỉnh rồi à? Cháo mẹ nấu xong rồi, mẹ xúc con ăn nhé.
- Con vẫn cảm thấy đắng miệng, chưa muốn ăn mẹ ạ.
- con không muốn ăn cũng phải ráng giữ sức mà ăn cho nhanh khỏe con à.
Bà phải nói mãi thì cuối cùng cô mới chịu gật đầu ăn hết nửa bát cháo. Ăn tới đâu, cổ họng cô đắng nghẹn tới đó,nhưng cứ phải cố để có tí sức mà sống. Hai viền mắt bà đỏ hoe nhìn cô, nghẹn ngào nói:
- Vy, mẹ xin lỗi!
- Mẹ, mẹ đừng nói vậy, mẹ có lỗi gì đâu mà xin ạ?
- Xin lỗi vì thằng con của mẹ đã khiến con phải vất vả và buồn lòng.
- Mẹ, dù sao đây cũng là chuyện không ai muốn, cũng chỉ là một tai nạn thôi mà. Mẹ đừng như vậy.
- Từ trưa đến giờ thằng Đăng nó nhốt mình ở trong phòng suy nghĩ, thỉnh thoảng mẹ nghe thấy tiếng nó hét lên cơn đau đầu. Chắc là nó đang cố nhớ.
- Mẹ, mẹ bảo anh ấy đừng làm vậy.
- nó đối xử với con như vậy mà con vẫn còn quan tâm nó sao?
- Mẹ, thực ra…con có cảm giác vẫn tin anh Đăng.
Bà thở dài gật đầu:
- Mẹ không phải bênh con trai mình đâu, nhưng mà thằng Đăng nó không dễ dãi như vậy đâu.
- Vợ chồng con đã để mẹ phiền lòng rồi.
- Con bé này, lúc nào cũng nói mấy lời khách sáo thôi. À chuyện công ty con, mẹ đã nghe bố con nói qua, đừng lo, bố con sẽ giúp con.
- Dạ vâng ạ.
Nói xong bà mỉm cười nắm tay cô, vỗ về vài cái:
- Ráng lên, con phải nghỉ ngơi vài ngày chăm sóc sức khỏe cho mình. Rồi ít nữa thằng Đăng nhớ lại, hai đứa phải sinh cho bố mẹ vài đứa cháu cho bõ công bố mẹ lo lắng cho hai đứa đấy.
“Sinh vài đứa”, nghe thì đơn giản với những người phụ nữ khác, vậy mà với cô lúc này sao lại thấy khó hơn cả hái sao trời thế này. Cô tha thẩn suy nghĩ một lát rồi gật đầu cười trừ.
- Dạ vâng.
Thời gian sau đó, Trịnh Minh Đăng cũng đã đi làm trở lại. Mà mấy ngày này hai người chưa hề nói chuyện với nhau, anh cũng không giải thích cho cô về chuyện hôm đó với Thanh Hạ. Nhìn người chồng mình mới tháng trước thôi, đêm nào cũng hôn lên trán vợ chúc vợ ngủ ngon rồi mới đi ngủ, cưng vợ hơn cưng trứng, vậy mà bây giờ lạnh lùng xa cách, còn không nhớ ra mình là ai, thậm chí để vợ chứng kiến cảnh mình với một người phụ nữ khác còn không buồn giải thích. Anh đã thay đổi, thay đổi đến mức khiến cô không thích ứng kịp, không chấp nhận nổi.
Thế nhưng, cuối cùng vì tình yêu, vì sự lo lắng cho sức khỏe của anh, cô đã mở miệng nói trước:
- anh đã khỏe chưa mà đi làm rồi?
Trịnh Minh Đăng nhìn cô một hồi, nhàn nhạt cất lời:
- Tôi tự biết lo cho mình.
Ở công ty, vì phó giám đốc Từ đang giữ số cổ phần lớn nhất trong công ty nên ông ta đã đường hoàng nên chức chủ tịch. Còn Thanh Hạ cũng đã rời khỏi nhà cô, nhưng cô ta vẫn tiếp tục làm việc tại công ty, ngược lại còn được làm kế toán trưởng của công ty. Cái cảm giác của cô khi nhìn thấy hai người họ, muôn phần cay đắng nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn tìm bằng chứng, chứng minh giấy tờ kia là giả.
Hôm nay, cầm kết quả xét nghiệm ADN chính xác của bố mình và Thanh Hạ, kết quả là không có quan hệ huyết thống, Thanh Vy mới bàng hoàng tròn xoe mắt thẫn thờ một lúc rất lâu. Sau đó, cô trực tiếp hẹn gặp Thanh Hạ ra một quán cafe gần đó.
Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn Thanh Vy, cười khẩy một cái rồi lên tiếng:
- Có chuyện gì chị nói luôn đi.
Thanh Vy đập tay xuống bàn tờ giấy kết quả ADN. Trái với suy nghĩ của cô, Thanh Hạ dửng dưng như đã biết hết thảy mọi chuyện.
- Gọi tôi đến để xem cái vô nghĩa này sao?
- Vậy là cô đã biết bản thân mình không có quan hệ cha con với bố tôi?
- Ừ đấy thì sao?
Nghe đến đây, Thanh Vy giận run lên, bực lắm nhưng sợ thể hiện ra mặt cô ta lại đắc ý, thế nên vẫn phải cố gắng giả vờ mình vẫn bình tĩnh.
- Tại sao cô làm vậy?
- Tại vì tiền.
- Cô và mẹ cô giỏi lắm, dám lừa bố tôi.
- Ai bảo bố cô ngu. Mang tiếng là doanh nhân cơ đấy. Thôi nhân tiện cô biết rồi thì tôi cũng nói luôn, thực ra người ngủ với mẹ tôi năm đó phải là lái xe cũ của bố cô. Nhưng mà bố cô ngu, thì ráng chịu.
- Chứ không phải là mẹ cô cáo già nên đẻ ra hồ ly tinh chín đuôi là cô.
Thanh Hạ thấy thái độ hững hờ của Thanh Vy, không vui nói:
- Hồ ly thì sao? Miễn là có được thứ mình muốn. Bây giờ, ngay cả chồng chị cũng thuộc về tôi rồi. Tôi khuyên chị, biết nhục thì sớm mà rút lui đi. Đừng để có lúc bị đuổi ra khỏi nhà.
Nói xong cô ta cười phá lên. Nhắc tới chuyện kia, trong lòng Thanh Vy mới tràn ngập cảm giác khó chịu tột cùng, ruột gan như đang bị phá hủy, cảm giác bức bối ngột ngạt không sao tả được.
- Tôi không ngờ cô lại đê tiện tới mức vậy. Cái loại không có liêm sỉ đến mức dùng thủ đoạn để cướp chồng người khác, thật không xứng đáng làm con người.
- Tôi không xứng đáng làm con người thì giờ tôi cũng đang mang thai con của chồng chị.
Nói xong Thanh Hạ lôi trong túi ra một chiếc que thử thai hai vạch đẩy tới trước mặt Thanh Vy. Thanh Vy vừa nhìn thấy, Không biết có phải là sự thật hay không nhưng một cảm giác mất mát nhanh chóng lan tỏa toàn thân cô, len lỏi tận sâu con tim.
- Tôi và chồng chị cũng phát sinh quan hệ được 1 tháng rồi. Chị là phụ nữ, chắc chị sẽ hiểu cái này chứ.
Thanh Vy cảm thấy như bị sét đánh, lời nói của cô ta giống như một quả bom, khi phát nổ đem luôn cả ý thức của cô phá tan tành. Cô cảm thấy toàn thân nổi lên một hồi tê dại, tê dại đến cực điểm.
- Cô tưởng tôi sẽ tin loại người như cô sao?
- không tin cũng được, đẻ ra khắc biết.
Phải mất một lúc rất lâu sau, cô mới khôi phục lại tinh thần, bình tĩnh nhớ đến mục đích khi tới đây là gì.
- Cứ cho là tôi đã thua cô đi, nhưng tại sao cô lại làm vậy với bố tôi? Ông ấy cũng đối xử với cô rất tốt mà.
Thanh Hạ đang trên niềm vui chiến thắng khi nhìn thấy Thanh Vy đau khổ, cô ta không ngần ngại đáp:
- Ý cô nói tới dấu Vân tay và chữ ký bán cổ phần công ty?
- Phải, tại sao cô lại làm vậy?
- Ồ, chuyện đó thì cô phải trách phó giám đốc Từ, tôi chỉ được ông ta thuê làm vậy thôi. Haha.
Nói tới đây, Thanh Vy đã có câu trả lời mong muốn của mình. Dù nơi ngực đang có tảng đá lớn đè nặng nhưng cô vẫn bình tĩnh đứng dậy chỉ tay nói:
- Cô cút, cút khuất mắt tôi ngay.
- Cô tưởng tôi muốn ngồi đây nhìn bản mặt cô lắm à. Tôi khuyên cô, sớm ly hôn với anh Đăng đi, dù
cho mẹ anh ấy có không thích tôi nhưng mà chắc không nỡ lòng nào cự tuyệt đứa cháu này đâu.
Nói xong Thanh Hạ cầm túi xách bước đi. Trái tim Thanh Vy lại bắt đầu nổi lên một hồi đau đớn, đau đến tê dại, đến mất đi tri giác. Có thể cô thua cô ta thật rồi, dù đứa bé kia có là con của cô ta với người đàn ông nào đi nữa thì cô cũng thua, thua ở khả năng làm mẹ.
Cô hít một hơi thật sâu, định bụng lái xe tới bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe và bệnh tình thì bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ cô gọi tới.
-Vy à, bố con đã cử động ngón tay được rồi. Con tới luôn nhé.
- Thật hả mẹ? Con tới luôn đây.
Bước đến cửa nhà, cô lại tiếp tục trưng bộ mặt tươi cười để đối diện với mẹ. Chuyện của công ty hay chuyện chồng cô mất trí nhớ, bà vẫn chưa hề hay biết. Bố cô cũng đã có tiến triển tốt, bác sĩ cũng nói nếu gia đình có điều kiện thử đưa ông sang Singarbo, ở bên đó máy móc hiện đại sẽ tốt cho việc điều trị của ông hơn.
Tuần nay, Thanh Vy lên mạng rồi tham gia vào group “Những người bị ung thư cổ tử cung”, qua tìm hiểu, bệnh tình này cũng đáng sợ nhưng đáng sợ nhất vẫn là bản thân mất đi quyền làm mẹ. Suy nghĩ suốt mấy ngày mấy đêm, cuối cùng, Thanh Vy quyết định soạn một lá đơn ly hôn nhân lúc Trịnh Minh Đăng chưa nhớ lại. Soạn đơn tới đâu, nước mắt cô rơi tới đó, lồng ngực như bị ai đó bóp chặt lại, đau đến nhức nhối khiến cả đêm đó cô quằn quại không ngủ được.
Sáng hôm đó, Trịnh Minh Đăng vừa ngồi xuống bàn ăn sáng thì Thanh Vy đi tới đặt lá đơn xuống trước mặt anh. Anh ngước mắt nhìn cô, sững sờ hỏi:
- đây là gì?
- Anh đọc đi khắc biết.
- Tôi không thích đọc.
- Đơn ly hôn, anh ký đi.
- Vì gì?
- Tôi và anh không hợp nhau.
- Còn sao nữa?
Thanh Vy hít một hơi thật sâu, từ từ nói;
- Anh nói đúng, tôi không yêu anh. Người tôi yêu là Ngô Hải Nam.
Nghe tới đây, Trịnh Minh Đăng trợn tròn mắt nhìn cô, anh không nói gì, đứng phắt dậy cầm lá đơn trên tay rồi bước đi.
Thế rồi, ba ngày liên tiếp Trịnh Minh Đăng và cô dường như không gặp mặt nhau. Anh đi sớm về khuya, làm gì cô cũng không rõ. Đơn ly hôn anh đã ký chưa, cô cũng không biết. Mấy ngày nay Thanh Vy đã tạm thời bàn giao việc công ty cho một người chú ruột bên Mỹ của cô vừa mới trở về Việt Nam. Về năng lực của chú mình, cô rất là yên tâm. Và cô cũng đã đặt lịch tới Singarbo. Cho tới tối hôm sau, Trịnh Minh Đăng chủ động gõ cửa phòng cô, anh đặt đơn ly hôn xuống trước mặt cô, cũng đã đầy đủ chữ ký, anh nói:
- Tôi ký rồi.
Rõ ràng anh đã làm như cô mong muốn, vậy mà vô tình chạm vào ánh mắt của anh, trái tim cô lại như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Lồng ngực cô như có ai đó bóp chặt, đến thở cũng không thở nổi. Cô muốn bật khóc nhưng lại phải cố gắng nuốt ngược nước mắt trở lại. Đúng là, giọt nước mắt chảy ngược lúc nào cũng đau gấp vạn giọt nước mắt chảy xuôi. Đơn ly hôn cũng ký rồi, người ta cũng buông tay mình thật rồi, vậy là từ nay chúng ta sẽ như hai kẻ xa lạ, mãi mãi chẳng thể nào bước chung trên một con đường.
Trên thế gian này, không có gì là thiên ý. Trong vạn chữ tình, chẳng có tình nào là mãi mãi. Cho dù yêu thương đầu đời có sâu sắc đến đâu, cuối cùng vẫn không tránh khỏi thăng trầm bấp bênh mà rạn nứt.
Nỗi đau tưởng chừng thấu tận tâm can, cứ nghĩ nó sẽ khoét sâu vào xương tuỷ mà lở loét, nhưng mài mòn của thời gian rồi cũng sẽ chấm dứt.
Chỉ là….nuối tiếc 1 đời đã từng thương, từng yêu đến vậy. Có nỡ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.