Chương 4
Trang Ruby
21/12/2021
Một tuần trôi qua, Thanh Vy cũng đã dần quen với cuộc sống sau khi kết
hôn. Mà tuần này Trịnh Minh Đăng cũng ít về nhà nên cô cũng không gặp
chút phiền phức nào từ phía anh. Cả ngày cô nằm nhà đọc sách, vẽ bản
thiết kế cho trang phục thu đông rồi lại đi shopping với An An, mọi thứ
như trở lại cuộc sống bình thường trước kia.
Hôm nay, Thanh Vy chính thức đi làm tại công ty của bố mình, theo đúng chuyên ngành thiết kế kế trời trang cô theo học. Một ngày mười hai tiếng vùi đầu vào công việc, tối đến quay về trở thành người vợ bất đắc dĩ.
Tối đó Thanh Vy vừa hoàn thành xong bản thiết kế thì nghe thấy tiếng quản gia chào Trịnh Minh Đăng phía dưới. Tự nhiên cô thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, cái cảm giác này là muốn né tránh hay gì cô cũng chẳng rõ. Cô nghe giọng anh liền vội vàng chạy đóng sập cửa lại. Đúng 5 phút sau thì anh có mặt, vô thức cô cầm vội quyển sách bên cạnh lên tay.
“Huỳnh Thanh Vy”
“ Tôi không rảnh” cô giơ cao quyển sách, che mặt
“ Nhưng...”
“ Đừng làm phiền tôi”
“ Tôi muốn nói là...”
“ Anh phiền phức quá, không thấy tôi đang đọc sách à”
Trịnh Minh Đăng nhếch môi cười đáp.
- Tôi chỉ muốn nhắc là cô cầm ngược sách rồi.
Cô nghe anh nói xong liền cúi đầu nhăn mặt rồi ngẩng lên trợn mắt nhìn anh, phồng má, không nói lên lời.
Biểu hiện này của cô khiến anh bật cười.
- Anh cười cái gì mà cười?
- Này, cô có thấy mình vô lý không? Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cô mà.
- Ai mượn anh?
Trịnh Minh Đăng không thèm nói nữa, thản nhiên cởi từng chiếc cúc áo sơ mi bước qua trước mặt cô. Khi anh bước đến cửa nhà tắm thì bất ngờ anh quay đầu lại, hỏi lớn.
- Muốn tắm chung không?
- Đồ khùng.
- Nghiện còn ngại.
Nói xong cánh cửa nhà tắm đóng sập lại. Trước đây, Thanh Vy thực không thích nhìn thẳng anh, bởi vì cô cảm giác, ánh mắt sắc bén của anh có thể xuyên thấu lòng người. Cho dù cô không nói gì, dường như anh cũng có thể dễ dàng vạch trần tâm tư của cô. Nhưng giờ khắc đối diện với anh, cô không thể không liếc mắt nhìn anh. Vừa rồi chỉ là vô tình lướt qua thân hình anh, cũng đủ để làm tâm tình của cô nổi lên một hồi khẩn trương. Thật lòng mà nói, thân hình của anh quá đẹp, tạm không nói đến chiều cao 1m84 lý tưởng, mà mỗi cơ bắp trên người đều toát ra mị lực không thua kém bất kỳ người mẫu hàng đầu nào.
Lúc sau, giọng nói của Trịnh Minh Đăng vọng ra từ trong phòng tắm lại khiến cô không khỏi giật mình.
- Huỳnh Thanh Vy!
- Cái gì?
- Lấy giúp tôi bộ quần áo.
- Anh đùa tôi à?
- Cô nghe giọng tôi giống đùa sao? Nếu cô không lấy thì tôi sẽ khoả thân bước ra trước mặt cô đấy.
- Stop! Anh đứng yên trong đó cho tôi nhờ. Quần áo của anh ở đâu?
- Trong phòng thay đồ.
Thanh Vy một lời không nói, xoay người đi vào phòng để trang phục. Lúc cô trở về đã thấy Trịnh Minh Đăng đứng lù lù trong phòng, quần áo trên người cũng đã mặc chỉnh tề. Cô tức tối quăng bộ quần áo trên tay mình xuống, lớn giọng nói.
- Trịnh Minh Đăng! Anh chơi tôi đó à?
- Cô có biết bộ quần áo cô vừa vất xuống đất trị giá bao nhiêu không hả?
- Tôi không cần biết.
- Làm gì mà phải tức tối thế? Tôi chỉ cho cô nếm thử cảm giác của một người làm vợ thôi. Nên cứ từ từ mà thưởng thức.
Thanh Vy nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Đây là phương pháp mà giáo viên yoga của cô đã dạy. Vốn là bài tập điều hoà hô hấp để tạo sự cân bằng cho cơ thể nhưng cô lại phát hiện, chiêu này dùng để áp chế lửa giận thực sự rất hữu ích.
*******
Sáng hôm nay lúc cô thức dậy thì đã thấy mẹ chồng mình ở dưới nhà. Bà vừa thấy cô liền nói.
- Con dậy rồi à? Mẹ tranh thủ qua thăm hai đứa rồi trưa nay bố mẹ phải có việc qua Mỹ.
- Dạ, sao bố mẹ đi Mỹ đốt xuất vậy ạ?
- Ừ, bố mẹ đi có việc nên cũng chưa biết bao giờ về.
- Dạ vâng ạ. Thế mẹ ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn sáng cùng con và Trịnh....
Nói tới đây cô mới chợt nhớ ra mọi chuyện, mỉm cười nói tiếp.
- Ăn sáng cùng con và chồng con ạ.
- À thôi hai đứa ăn đi, mẹ ăn rồi.
Bà vừa dứt lời thì Trịnh Minh Đăng cũng từ trên tầng đi xuống.
- Có chuyện gì mà mẹ qua đây sáng sớm vậy?
- Mẹ qua thăm con dâu mẹ chứ đâu thăm anh.
- Rồi, có con dâu quên luôn thằng con trai này.
Bà và cô tủm tỉm cười nhìn nhau. Bà hỏi:
- Nay con có đi làm không Vy?
- Dạ con có ạ.
- Ừ thế ăn sáng đi rồi đi làm.
Trịnh Minh Đăng nói với cô.
- Tôi đi làm trước nhé. Lát cô tự lái xe đi hoặc là bảo bác Tài đưa cô đi.
- Dạ vâng.
Bà đứng đó nhíu mày nhìn con trai mình, không hài lòng thở dài.
- Khoan đã.
- Sao nữa mẹ?
- Con xem con kìa, đường đường là tổng giám đốc mà thắt cà vạt cũng không cẩn thận. Vy, con thắt lại cà vạt cho chồng con đi.
Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn bà rồi lại nhìn sang anh, dù bản thân không hề muốn nhưng chẳng lẽ mẹ chồng nói vậy rồi cô lại trái lời. Cô gượng gạo đi tới trước mặt anh, do anh khá cao lớn nên ánh mắt ấm ức của cô chỉ tập trung vào phần cổ của anh. Không cần nghĩ cũng biết, giờ khắc này, ánh mắt của anh có mấy phần bỡn cợt với cô.
Nhìn vẻ mặt ấm ức mà vẫn phải cười của Thanh Vy, nụ cười trên môi Trịnh Minh Đăng càng lúc càng nồng đậm, anh nhàn nhã hưởng thụ cái cảm giác được cô tự tay thắt cà vạt cho mình. Khuôn mặt Trịnh Minh Đăng góc cạnh rõ ràng, nét mặt cương nghị tràn đầy khí thế, thân hình cao lớn hệt như một vị thần toả ánh hào quang xung quanh cô. Mà cô, gương mặt vốn trắng trẻo giờ lại đang ánh lên sắc hồng thẹn thùng. Hai người họ chỉ riêng mới nhìn dáng đã thấy vô cùng hài hoà, thân hình to lớn của anh bên cạnh thân thể nhỏ xinh của cô, hài hoà đến hoàn mỹ.
Hơi thở của Trịnh Minh Đăng vất vưởng tưởng chừng như thấm vào tận xương tủy khiến đầu ngón tay của Thanh Vy có chút luống cuống. Sau một hồi cô mới thở phào nhẹ nhõm nói.
- Xong rồi!
- Cảm ơn.
Trịnh Minh Đăng vừa dứt lời thì mẹ anh lên tiếng.
- Đàn ông không nên cảm ơn suông như vậy. Đằng nào con cũng tiện đường đi qua công ty của Vy làm đúng không Đăng?
- Dạ vâng.
- Vậy thì hai đứa cùng ngồi xuống ăn sáng xong rồi con chở con bé đi làm cho tình cảm. Dẫu sao cũng là vợ chồng mới cưới, mọi người sẽ nhìn và đánh giá nhiều ấy.
Trịnh Minh Đăng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
- Vậy thôi hai đứa ăn sáng đi. Mẹ phải về nhà chuẩn bị một số thứ.
- Dạ vâng. Mẹ đi đường cẩn thận.
Bà vừa đi khỏi thì hai người cũng quay qua nhìn nhau rồi lườm nhau một cái mới bước vào bàn ăn. Trong bữa ăn, cả hai im lặng một hồi rất lâu thì Trịnh Minh Đăng lên tiếng.
- Công việc của cô ở công ty thế nào?
- Tôi mới về nước cũng chưa quen lắm. Nhưng cũng gọi là ổn.
- Tôi nghe nói cô sắp ra mắt thương hiệu mới.
- Được tổng giám đốc tập đoàn World quan tâm thế này tôi có nên vui mừng không nhỉ?
- So với việc được tôi quan tâm thì việc cô được làm vợ tôi còn hãnh diện hơn nhiều.
- Anh tưởng tôi cần cái hãnh diện lắm ấy chắc. Thôi tôi ăn no rồi. Tôi lên phòng thay đồ.
- Ừ.
*******
Cứ như thế một tuần tiếp theo trôi qua, khi Thanh Vy vừa kết thúc cuộc họp ở công ty thì nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi đến là một số không được lưu tên, tuy nhiên dãy số này vừa nhìn đã thấy quen thuộc, đó chính là số của Trịnh Minh Đăng.
Cô không chần chừ bấm nút nghe máy, nói “ Alo” một tiếng. Đầu dây bên kia, thanh âm của Trịnh Minh Đăng lạnh lẽo truyền tới:
- Đang làm gì?
Lần nào cũng vậy, Trịnh Minh Đăng gọi tới cũng chỉ nhả ra được vài từ rất tiết kiệm. Thanh Vy đang bù đầu với công việc còn bị Trịnh Minh Đăng chọc tới phát điên, cô nghiến răng gằn lên từng chữ:
- Này Trịnh Minh Đăng, anh đường đường là CEO tập đoàn lớn, năm nay cũng ngoài 30 tuổi rồi, anh không thể nói lịch sự với tôi một chút sao? Dù gì tôi cũng là vợ anh đó.
- Ồ cô cũng nhớ mình là vợ tôi cơ đấy ( Trịnh Minh Đăng cười nhạt đáp lời)
- Anh gọi tôi có chuyện gì không?
- Chiều tan làm ở yên công ty, tôi đến đón cô.
Nói xong, tiếng tút tút điện thoại lại vang lên, lần nào cũng vậy, chưa bao giờ Trịnh Minh Đăng để cô có cơ hội từ chối hay là đồng ý. Cô bực bội ném điện thoại xuống ghế sofa, lẩm bẩm rủa thầm:
“ Cái đồ độc tài bá đạo, anh tưởng là chồng tôi mà nói gì tôi cũng phải nghe á. Bà đây cũng là thiên kim đại tiểu thư, cũng còn trăm công nghìn việc, tên khốn nhà anh, tôi cóc thèm chờ “
******
Tầng trên cùng của tập đoàn World
Bàn làm việc màu đen của một nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp, sàn đá cẩm thạch đen, thiết kế nội thất lấy 2 gam màu đen trắng làm chủ đạo. Trịnh Minh Đăng đứng bên cửa sổ. Bên dưới xe chạy dưới đường nườm nượp, trên gương mặt điển trai tuấn tú của anh khẽ ánh lên một nụ cười. Lát sau, bên ngoài phòng làm việc của anh vang lên mấy tiếng gõ cửa. Trịnh Minh Đăng trở lại gương mặt lạnh tanh không một cảm xúc, dứt khoát nói:
- Vào đi!
Vũ Hà My đẩy cửa bước vào, nhìn bóng lưng cao lớn của Trịnh Minh Đăng từ phía sau khiến cô hơi khựng lại. Anh không thèm quay mặt lại nhìn, cũng không nói năng gì, Vũ Hà My đứng yên một lát xem Trịnh Minh Đăng có hào phóng tặng cho mình một ánh nhìn không, sau khi thấy anh không động tĩnh gì mới nói:
- Em đến thông báo với anh, những công ty chuyên về vật liệu xây dựng đã nộp hồ sơ mong tập đoàn mình hợp tác mua vật liệu bên họ. Hồ sơ em để trên bàn, lát anh rảnh hãy xem qua.
- Ừ. Tôi biết rồi.
Vũ Hà My chần chừ muốn nói vài điều nhưng lại không dám lên tiếng. Lúc sau Trịnh Minh Đăng mới xoay người lại hỏi.
- Còn việc gì nữa không?
- Dạ...không ạ.
- Ừ, vậy em ra ngoài làm việc tiếp đi.
- Vâng.
- À quên, My này.
Vũ Hà My nghe thấy Trịnh Minh Đăng gọi tên mình, hai mắt sáng lên như sao đêm, tuy nhiên cô vì được dạy dỗ trong một gia đình gia giáo nên năng lực kiềm chế rất tốt.
- Vâng, anh còn gì muốn nói với em?
- Ngày mai cậu Duy đi làm rồi, em sẽ không cần làm thư ký cho tôi nữa. Tôi sẽ điều em xuống phòng Marketing.
- Sao em nghe nói anh Duy xin phép nghỉ 1tháng cơ mà.
- Việc riêng cậu ấy đã giải quyết xong. Cái này em không cần bận tâm, cứ chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
- Dạ vâng anh ( Vũ Hà My buồn rầu đáp)
Mấy năm nay, Vũ Hà My đều một lòng một dạ thương thầm Trịnh Minh Đăng. Cô xuất thân cũng trong một gia đình khá giả, nhà cũng có một công ty thời trang nhỏ, nhưng mà cô lại chọn cách làm nhân viên của Trịnh Minh Đăng chỉ để hi vọng được thấy anh mỗi ngày. Người đời thường nói anh rất đào hoa, Vũ Hà My đã từng hy vọng mình sẽ được là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh, dù chỉ một đêm thôi cũng được. Nhưng đáng tiếc với Vũ Hà My, Trịnh Minh Đăng lúc nào cũng hết sức nghiêm túc và dè chừng, cũng có lẽ anh không muốn làm tổn thương một người như Vũ Hà My, và cũng có lẽ Vũ Hà My là chị gái của Vũ Hà Trâm, người con gái từng là một khoảng ký ức trong anh.
Buổi tối, đúng 6 giờ 30 phút, Thanh Vy mới làm xong công việc, lúc cô xuống tới cổng công ty đã thấy chiếc xe Audi đen của Trịnh Minh Đăng đậu sẵn ở đó. Thấy Thanh Vy, Trịnh Minh Đăng chủ động bước xuống mở cửa xe cho cô, anh nói:
- Cô còn đứng ngây người ở đó, lên xe!
- Tôi mượn anh tới đón tôi à?
Trịnh Minh Đăng cũng không thèm trả lời cô, trực tiếp tống cổ cô thẳng vào trong chiếc xe rồi đóng sập cửa lại. Cô lẩm nhầm trong miệng:
- Cái tên bệnh thần thần kinh này!
- Thần kinh thì cũng đang là chồng cô đấy.
Cuối cùng, Thanh Vy cũng phải chào thua độ mặt dày vô sỉ của Trịnh Minh Đăng. Anh ta đúng là ngông cuồng hết thuốc chữa!!!
- Được rồi, sao hôm nay lại cao hứng đến đón tôi thế?
- Vợ chồng với nhau cũng ngót nghét nửa tháng rồi, tôi muốn cùng cô tới nhà bố mẹ cô dùng một bữa cơm với ông bà.
- Hử? Đến nhà tôi á?
- Sao? Không được à?
- Được...tất nhiên là được!!!
Thanh Vy ngạc nhiên nhìn Trịnh Minh Đăng, cô nhớ lại cuộc gọi điện thoại của mình với bố mình tối hôm qua.
“ Bố, bố gọi con có việc sao”
“ Thanh Vy à, mai về ăn cơm với bố mẹ một bữa nhé”
“ Đấy, bố mẹ nhớ con rồi đúng không? Vậy mà cứ muốn gả con đi, tống cổ con rõ sớm, rồi giờ phải nhớ con”
“ Thôi đi cô nương, lại bắt đầu rồi đấy. Mai con sắp xếp, hai vợ chồng cùng về nhé. Bố cúp máy đây”
- Alo alo bố....
Thanh Vy còn chưa kịp nói gì thì bố cô đã nhanh chóng cúp máy đi. Lúc đó cô quay sang nhìn phòng làm việc thấy anh vẫn mải mê với đống giấy tờ nên cũng quên không nói chuyện lại. Thật không ngờ, hôm nay anh chủ động đề nghị, bất giác cô rùng mình, cô không biết anh ta là người hay thần mà có thể nhìn thấu tâm tư người khác như vậy.
Chiếc xe vừa tiến tới cổng nhà, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc của bố mẹ mình bước ra. Giống như biết trước cô đến nên cùng lúc ra đón cô sao? Buổi tối gió mạnh luồn vào cơ thể có chút lành lạnh vậy mà nhìn bố mẹ mình từ trong đi ra vội vã đợi mình vào nhà khiến trái tim cô ấm lên một cách kỳ lạ. Tình thân chính là như vậy đó, dù có đi khắp đất trời, đến những nơi xa hoa lộng lẫy cũng không bằng nhà mình.
- Hai đứa về rồi, mau vào nhà chuẩn bị dùng bữa không đói.
Mẹ cô lên tiếng, Trịnh Minh Đăng cũng lịch sự cúi đầu chào.
- Con chào bố mẹ ạ.
- Ừm, mau vào nhà đi con. Mẹ con hôm nay đích thân vào bếp nấu cho vợ chồng con đấy.
- Ủa sao bố mẹ biết vợ chồng con sẽ về ạ ?
Cô lên tiếng hỏi, ông cười cười đáp.
- Thì chồng con gọi điện trước cho bố mẹ mà.
Thanh Vy khẽ liếc mắt nhìn Trịnh Minh Đăng, quả thực vẫn chưa thể tin nổi. Nhưng dù sao cũng vui vì anh rất tôn trọng và lịch sự với bố mẹ mình.
Trong bữa ăn cơm, vì Thanh Vy luôn gắp thức bỏ vào bát bố mẹ mình mà cố tình ngó lơ anh nên bố cô phải dùng ánh mắt không hài lòng nhìn cô.
- Vy, còn chồng con bên cạnh nữa.
- Anh ta thích ăn gì tự gắp được mà bố.
- Không được, con đã làm vợ rồi đấy.
Trịnh Minh Đăng cười xoà đáp.
- Không sao đâu bố ạ.
Nói xong, anh lại thuận tay bóc một con tôm bỏ vào bát của cô.
- Em ăn đi.
Câu nói nhẹ nhàng duy nhất mà anh dành cho cô từ lúc lấy nhau tới giờ có lẽ là đây. Tự nhiên cô thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc lạ kỳ.
Ăn tối xong thì hai người ngồi nói chuyện với bố mẹ một lúc tới 9 giờ mới trở về nhà. Lúc hai người vừa bước chân tới cửa thì quản gia Kim đã đi tới nói:
- Thưa thiếu gia, cô Hà Trâm đợi cậu trong nhà được 2 giờ đồng hồ rồi ạ.
Hôm nay, Thanh Vy chính thức đi làm tại công ty của bố mình, theo đúng chuyên ngành thiết kế kế trời trang cô theo học. Một ngày mười hai tiếng vùi đầu vào công việc, tối đến quay về trở thành người vợ bất đắc dĩ.
Tối đó Thanh Vy vừa hoàn thành xong bản thiết kế thì nghe thấy tiếng quản gia chào Trịnh Minh Đăng phía dưới. Tự nhiên cô thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, cái cảm giác này là muốn né tránh hay gì cô cũng chẳng rõ. Cô nghe giọng anh liền vội vàng chạy đóng sập cửa lại. Đúng 5 phút sau thì anh có mặt, vô thức cô cầm vội quyển sách bên cạnh lên tay.
“Huỳnh Thanh Vy”
“ Tôi không rảnh” cô giơ cao quyển sách, che mặt
“ Nhưng...”
“ Đừng làm phiền tôi”
“ Tôi muốn nói là...”
“ Anh phiền phức quá, không thấy tôi đang đọc sách à”
Trịnh Minh Đăng nhếch môi cười đáp.
- Tôi chỉ muốn nhắc là cô cầm ngược sách rồi.
Cô nghe anh nói xong liền cúi đầu nhăn mặt rồi ngẩng lên trợn mắt nhìn anh, phồng má, không nói lên lời.
Biểu hiện này của cô khiến anh bật cười.
- Anh cười cái gì mà cười?
- Này, cô có thấy mình vô lý không? Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cô mà.
- Ai mượn anh?
Trịnh Minh Đăng không thèm nói nữa, thản nhiên cởi từng chiếc cúc áo sơ mi bước qua trước mặt cô. Khi anh bước đến cửa nhà tắm thì bất ngờ anh quay đầu lại, hỏi lớn.
- Muốn tắm chung không?
- Đồ khùng.
- Nghiện còn ngại.
Nói xong cánh cửa nhà tắm đóng sập lại. Trước đây, Thanh Vy thực không thích nhìn thẳng anh, bởi vì cô cảm giác, ánh mắt sắc bén của anh có thể xuyên thấu lòng người. Cho dù cô không nói gì, dường như anh cũng có thể dễ dàng vạch trần tâm tư của cô. Nhưng giờ khắc đối diện với anh, cô không thể không liếc mắt nhìn anh. Vừa rồi chỉ là vô tình lướt qua thân hình anh, cũng đủ để làm tâm tình của cô nổi lên một hồi khẩn trương. Thật lòng mà nói, thân hình của anh quá đẹp, tạm không nói đến chiều cao 1m84 lý tưởng, mà mỗi cơ bắp trên người đều toát ra mị lực không thua kém bất kỳ người mẫu hàng đầu nào.
Lúc sau, giọng nói của Trịnh Minh Đăng vọng ra từ trong phòng tắm lại khiến cô không khỏi giật mình.
- Huỳnh Thanh Vy!
- Cái gì?
- Lấy giúp tôi bộ quần áo.
- Anh đùa tôi à?
- Cô nghe giọng tôi giống đùa sao? Nếu cô không lấy thì tôi sẽ khoả thân bước ra trước mặt cô đấy.
- Stop! Anh đứng yên trong đó cho tôi nhờ. Quần áo của anh ở đâu?
- Trong phòng thay đồ.
Thanh Vy một lời không nói, xoay người đi vào phòng để trang phục. Lúc cô trở về đã thấy Trịnh Minh Đăng đứng lù lù trong phòng, quần áo trên người cũng đã mặc chỉnh tề. Cô tức tối quăng bộ quần áo trên tay mình xuống, lớn giọng nói.
- Trịnh Minh Đăng! Anh chơi tôi đó à?
- Cô có biết bộ quần áo cô vừa vất xuống đất trị giá bao nhiêu không hả?
- Tôi không cần biết.
- Làm gì mà phải tức tối thế? Tôi chỉ cho cô nếm thử cảm giác của một người làm vợ thôi. Nên cứ từ từ mà thưởng thức.
Thanh Vy nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Đây là phương pháp mà giáo viên yoga của cô đã dạy. Vốn là bài tập điều hoà hô hấp để tạo sự cân bằng cho cơ thể nhưng cô lại phát hiện, chiêu này dùng để áp chế lửa giận thực sự rất hữu ích.
*******
Sáng hôm nay lúc cô thức dậy thì đã thấy mẹ chồng mình ở dưới nhà. Bà vừa thấy cô liền nói.
- Con dậy rồi à? Mẹ tranh thủ qua thăm hai đứa rồi trưa nay bố mẹ phải có việc qua Mỹ.
- Dạ, sao bố mẹ đi Mỹ đốt xuất vậy ạ?
- Ừ, bố mẹ đi có việc nên cũng chưa biết bao giờ về.
- Dạ vâng ạ. Thế mẹ ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn sáng cùng con và Trịnh....
Nói tới đây cô mới chợt nhớ ra mọi chuyện, mỉm cười nói tiếp.
- Ăn sáng cùng con và chồng con ạ.
- À thôi hai đứa ăn đi, mẹ ăn rồi.
Bà vừa dứt lời thì Trịnh Minh Đăng cũng từ trên tầng đi xuống.
- Có chuyện gì mà mẹ qua đây sáng sớm vậy?
- Mẹ qua thăm con dâu mẹ chứ đâu thăm anh.
- Rồi, có con dâu quên luôn thằng con trai này.
Bà và cô tủm tỉm cười nhìn nhau. Bà hỏi:
- Nay con có đi làm không Vy?
- Dạ con có ạ.
- Ừ thế ăn sáng đi rồi đi làm.
Trịnh Minh Đăng nói với cô.
- Tôi đi làm trước nhé. Lát cô tự lái xe đi hoặc là bảo bác Tài đưa cô đi.
- Dạ vâng.
Bà đứng đó nhíu mày nhìn con trai mình, không hài lòng thở dài.
- Khoan đã.
- Sao nữa mẹ?
- Con xem con kìa, đường đường là tổng giám đốc mà thắt cà vạt cũng không cẩn thận. Vy, con thắt lại cà vạt cho chồng con đi.
Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn bà rồi lại nhìn sang anh, dù bản thân không hề muốn nhưng chẳng lẽ mẹ chồng nói vậy rồi cô lại trái lời. Cô gượng gạo đi tới trước mặt anh, do anh khá cao lớn nên ánh mắt ấm ức của cô chỉ tập trung vào phần cổ của anh. Không cần nghĩ cũng biết, giờ khắc này, ánh mắt của anh có mấy phần bỡn cợt với cô.
Nhìn vẻ mặt ấm ức mà vẫn phải cười của Thanh Vy, nụ cười trên môi Trịnh Minh Đăng càng lúc càng nồng đậm, anh nhàn nhã hưởng thụ cái cảm giác được cô tự tay thắt cà vạt cho mình. Khuôn mặt Trịnh Minh Đăng góc cạnh rõ ràng, nét mặt cương nghị tràn đầy khí thế, thân hình cao lớn hệt như một vị thần toả ánh hào quang xung quanh cô. Mà cô, gương mặt vốn trắng trẻo giờ lại đang ánh lên sắc hồng thẹn thùng. Hai người họ chỉ riêng mới nhìn dáng đã thấy vô cùng hài hoà, thân hình to lớn của anh bên cạnh thân thể nhỏ xinh của cô, hài hoà đến hoàn mỹ.
Hơi thở của Trịnh Minh Đăng vất vưởng tưởng chừng như thấm vào tận xương tủy khiến đầu ngón tay của Thanh Vy có chút luống cuống. Sau một hồi cô mới thở phào nhẹ nhõm nói.
- Xong rồi!
- Cảm ơn.
Trịnh Minh Đăng vừa dứt lời thì mẹ anh lên tiếng.
- Đàn ông không nên cảm ơn suông như vậy. Đằng nào con cũng tiện đường đi qua công ty của Vy làm đúng không Đăng?
- Dạ vâng.
- Vậy thì hai đứa cùng ngồi xuống ăn sáng xong rồi con chở con bé đi làm cho tình cảm. Dẫu sao cũng là vợ chồng mới cưới, mọi người sẽ nhìn và đánh giá nhiều ấy.
Trịnh Minh Đăng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
- Vậy thôi hai đứa ăn sáng đi. Mẹ phải về nhà chuẩn bị một số thứ.
- Dạ vâng. Mẹ đi đường cẩn thận.
Bà vừa đi khỏi thì hai người cũng quay qua nhìn nhau rồi lườm nhau một cái mới bước vào bàn ăn. Trong bữa ăn, cả hai im lặng một hồi rất lâu thì Trịnh Minh Đăng lên tiếng.
- Công việc của cô ở công ty thế nào?
- Tôi mới về nước cũng chưa quen lắm. Nhưng cũng gọi là ổn.
- Tôi nghe nói cô sắp ra mắt thương hiệu mới.
- Được tổng giám đốc tập đoàn World quan tâm thế này tôi có nên vui mừng không nhỉ?
- So với việc được tôi quan tâm thì việc cô được làm vợ tôi còn hãnh diện hơn nhiều.
- Anh tưởng tôi cần cái hãnh diện lắm ấy chắc. Thôi tôi ăn no rồi. Tôi lên phòng thay đồ.
- Ừ.
*******
Cứ như thế một tuần tiếp theo trôi qua, khi Thanh Vy vừa kết thúc cuộc họp ở công ty thì nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi đến là một số không được lưu tên, tuy nhiên dãy số này vừa nhìn đã thấy quen thuộc, đó chính là số của Trịnh Minh Đăng.
Cô không chần chừ bấm nút nghe máy, nói “ Alo” một tiếng. Đầu dây bên kia, thanh âm của Trịnh Minh Đăng lạnh lẽo truyền tới:
- Đang làm gì?
Lần nào cũng vậy, Trịnh Minh Đăng gọi tới cũng chỉ nhả ra được vài từ rất tiết kiệm. Thanh Vy đang bù đầu với công việc còn bị Trịnh Minh Đăng chọc tới phát điên, cô nghiến răng gằn lên từng chữ:
- Này Trịnh Minh Đăng, anh đường đường là CEO tập đoàn lớn, năm nay cũng ngoài 30 tuổi rồi, anh không thể nói lịch sự với tôi một chút sao? Dù gì tôi cũng là vợ anh đó.
- Ồ cô cũng nhớ mình là vợ tôi cơ đấy ( Trịnh Minh Đăng cười nhạt đáp lời)
- Anh gọi tôi có chuyện gì không?
- Chiều tan làm ở yên công ty, tôi đến đón cô.
Nói xong, tiếng tút tút điện thoại lại vang lên, lần nào cũng vậy, chưa bao giờ Trịnh Minh Đăng để cô có cơ hội từ chối hay là đồng ý. Cô bực bội ném điện thoại xuống ghế sofa, lẩm bẩm rủa thầm:
“ Cái đồ độc tài bá đạo, anh tưởng là chồng tôi mà nói gì tôi cũng phải nghe á. Bà đây cũng là thiên kim đại tiểu thư, cũng còn trăm công nghìn việc, tên khốn nhà anh, tôi cóc thèm chờ “
******
Tầng trên cùng của tập đoàn World
Bàn làm việc màu đen của một nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp, sàn đá cẩm thạch đen, thiết kế nội thất lấy 2 gam màu đen trắng làm chủ đạo. Trịnh Minh Đăng đứng bên cửa sổ. Bên dưới xe chạy dưới đường nườm nượp, trên gương mặt điển trai tuấn tú của anh khẽ ánh lên một nụ cười. Lát sau, bên ngoài phòng làm việc của anh vang lên mấy tiếng gõ cửa. Trịnh Minh Đăng trở lại gương mặt lạnh tanh không một cảm xúc, dứt khoát nói:
- Vào đi!
Vũ Hà My đẩy cửa bước vào, nhìn bóng lưng cao lớn của Trịnh Minh Đăng từ phía sau khiến cô hơi khựng lại. Anh không thèm quay mặt lại nhìn, cũng không nói năng gì, Vũ Hà My đứng yên một lát xem Trịnh Minh Đăng có hào phóng tặng cho mình một ánh nhìn không, sau khi thấy anh không động tĩnh gì mới nói:
- Em đến thông báo với anh, những công ty chuyên về vật liệu xây dựng đã nộp hồ sơ mong tập đoàn mình hợp tác mua vật liệu bên họ. Hồ sơ em để trên bàn, lát anh rảnh hãy xem qua.
- Ừ. Tôi biết rồi.
Vũ Hà My chần chừ muốn nói vài điều nhưng lại không dám lên tiếng. Lúc sau Trịnh Minh Đăng mới xoay người lại hỏi.
- Còn việc gì nữa không?
- Dạ...không ạ.
- Ừ, vậy em ra ngoài làm việc tiếp đi.
- Vâng.
- À quên, My này.
Vũ Hà My nghe thấy Trịnh Minh Đăng gọi tên mình, hai mắt sáng lên như sao đêm, tuy nhiên cô vì được dạy dỗ trong một gia đình gia giáo nên năng lực kiềm chế rất tốt.
- Vâng, anh còn gì muốn nói với em?
- Ngày mai cậu Duy đi làm rồi, em sẽ không cần làm thư ký cho tôi nữa. Tôi sẽ điều em xuống phòng Marketing.
- Sao em nghe nói anh Duy xin phép nghỉ 1tháng cơ mà.
- Việc riêng cậu ấy đã giải quyết xong. Cái này em không cần bận tâm, cứ chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
- Dạ vâng anh ( Vũ Hà My buồn rầu đáp)
Mấy năm nay, Vũ Hà My đều một lòng một dạ thương thầm Trịnh Minh Đăng. Cô xuất thân cũng trong một gia đình khá giả, nhà cũng có một công ty thời trang nhỏ, nhưng mà cô lại chọn cách làm nhân viên của Trịnh Minh Đăng chỉ để hi vọng được thấy anh mỗi ngày. Người đời thường nói anh rất đào hoa, Vũ Hà My đã từng hy vọng mình sẽ được là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh, dù chỉ một đêm thôi cũng được. Nhưng đáng tiếc với Vũ Hà My, Trịnh Minh Đăng lúc nào cũng hết sức nghiêm túc và dè chừng, cũng có lẽ anh không muốn làm tổn thương một người như Vũ Hà My, và cũng có lẽ Vũ Hà My là chị gái của Vũ Hà Trâm, người con gái từng là một khoảng ký ức trong anh.
Buổi tối, đúng 6 giờ 30 phút, Thanh Vy mới làm xong công việc, lúc cô xuống tới cổng công ty đã thấy chiếc xe Audi đen của Trịnh Minh Đăng đậu sẵn ở đó. Thấy Thanh Vy, Trịnh Minh Đăng chủ động bước xuống mở cửa xe cho cô, anh nói:
- Cô còn đứng ngây người ở đó, lên xe!
- Tôi mượn anh tới đón tôi à?
Trịnh Minh Đăng cũng không thèm trả lời cô, trực tiếp tống cổ cô thẳng vào trong chiếc xe rồi đóng sập cửa lại. Cô lẩm nhầm trong miệng:
- Cái tên bệnh thần thần kinh này!
- Thần kinh thì cũng đang là chồng cô đấy.
Cuối cùng, Thanh Vy cũng phải chào thua độ mặt dày vô sỉ của Trịnh Minh Đăng. Anh ta đúng là ngông cuồng hết thuốc chữa!!!
- Được rồi, sao hôm nay lại cao hứng đến đón tôi thế?
- Vợ chồng với nhau cũng ngót nghét nửa tháng rồi, tôi muốn cùng cô tới nhà bố mẹ cô dùng một bữa cơm với ông bà.
- Hử? Đến nhà tôi á?
- Sao? Không được à?
- Được...tất nhiên là được!!!
Thanh Vy ngạc nhiên nhìn Trịnh Minh Đăng, cô nhớ lại cuộc gọi điện thoại của mình với bố mình tối hôm qua.
“ Bố, bố gọi con có việc sao”
“ Thanh Vy à, mai về ăn cơm với bố mẹ một bữa nhé”
“ Đấy, bố mẹ nhớ con rồi đúng không? Vậy mà cứ muốn gả con đi, tống cổ con rõ sớm, rồi giờ phải nhớ con”
“ Thôi đi cô nương, lại bắt đầu rồi đấy. Mai con sắp xếp, hai vợ chồng cùng về nhé. Bố cúp máy đây”
- Alo alo bố....
Thanh Vy còn chưa kịp nói gì thì bố cô đã nhanh chóng cúp máy đi. Lúc đó cô quay sang nhìn phòng làm việc thấy anh vẫn mải mê với đống giấy tờ nên cũng quên không nói chuyện lại. Thật không ngờ, hôm nay anh chủ động đề nghị, bất giác cô rùng mình, cô không biết anh ta là người hay thần mà có thể nhìn thấu tâm tư người khác như vậy.
Chiếc xe vừa tiến tới cổng nhà, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc của bố mẹ mình bước ra. Giống như biết trước cô đến nên cùng lúc ra đón cô sao? Buổi tối gió mạnh luồn vào cơ thể có chút lành lạnh vậy mà nhìn bố mẹ mình từ trong đi ra vội vã đợi mình vào nhà khiến trái tim cô ấm lên một cách kỳ lạ. Tình thân chính là như vậy đó, dù có đi khắp đất trời, đến những nơi xa hoa lộng lẫy cũng không bằng nhà mình.
- Hai đứa về rồi, mau vào nhà chuẩn bị dùng bữa không đói.
Mẹ cô lên tiếng, Trịnh Minh Đăng cũng lịch sự cúi đầu chào.
- Con chào bố mẹ ạ.
- Ừm, mau vào nhà đi con. Mẹ con hôm nay đích thân vào bếp nấu cho vợ chồng con đấy.
- Ủa sao bố mẹ biết vợ chồng con sẽ về ạ ?
Cô lên tiếng hỏi, ông cười cười đáp.
- Thì chồng con gọi điện trước cho bố mẹ mà.
Thanh Vy khẽ liếc mắt nhìn Trịnh Minh Đăng, quả thực vẫn chưa thể tin nổi. Nhưng dù sao cũng vui vì anh rất tôn trọng và lịch sự với bố mẹ mình.
Trong bữa ăn cơm, vì Thanh Vy luôn gắp thức bỏ vào bát bố mẹ mình mà cố tình ngó lơ anh nên bố cô phải dùng ánh mắt không hài lòng nhìn cô.
- Vy, còn chồng con bên cạnh nữa.
- Anh ta thích ăn gì tự gắp được mà bố.
- Không được, con đã làm vợ rồi đấy.
Trịnh Minh Đăng cười xoà đáp.
- Không sao đâu bố ạ.
Nói xong, anh lại thuận tay bóc một con tôm bỏ vào bát của cô.
- Em ăn đi.
Câu nói nhẹ nhàng duy nhất mà anh dành cho cô từ lúc lấy nhau tới giờ có lẽ là đây. Tự nhiên cô thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc lạ kỳ.
Ăn tối xong thì hai người ngồi nói chuyện với bố mẹ một lúc tới 9 giờ mới trở về nhà. Lúc hai người vừa bước chân tới cửa thì quản gia Kim đã đi tới nói:
- Thưa thiếu gia, cô Hà Trâm đợi cậu trong nhà được 2 giờ đồng hồ rồi ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.