Oan Gia Là Tổng Tài

Chương 15:

Nguyễn Phạm Quỳnh Giang

04/01/2021

"Bảo bối. Em xem. Mới đó mà đã ướt thế này rồi."

Hắn giơ ngón tay đã thấm ướt dịch nhờn, bật lên nụ cười trầm thấp khiến cô đỏ mặt. Cô chỉ biết cơ thể cô bây giờ nóng như lửa đốt, chỉ muốn bàn tay hắn cứ như lúc nãy khuấy đảo nơi đó của cô.

Hắn nhìn dáng vẻ động tình của cô gái trên giường, không thể đợi thêm được nữa. Vật nam tính của hắn đã đứng lên từ lâu, cứng đến trướng đau. Hắn cởi bỏ nhanh bộ quần áo trên người rồi cởi bỏ cả quần lót. Vật nam tính được trả tự do lập tức ngẩng cao đầu, to lớn ngang tàng.

Cô nhìn thấy hạ bộ gân guốc to lớn của hắn mà đầu óc mụ mị được kéo lại phần nào. Hít một hơi khí lạnh nhìn thứ dũng mãnh đó, sẽ đau đớn thế nào khi cho vào người cô.

"Anh... lớn quá."

Hắn kéo bàn tay cô đặt lên vật nam tính nóng bỏng của hắn. Sức nóng cùng sự cứng rắn gân guốc làm cô vô thức rụt tay về. Hắn ôn nhu cầm lấy tay cô đặt lên tiểu đệ của mình, dạy cô cách vuốt ve nó.

"Bảo bối, ngoan, nắm lấy nó. Di chuyển như thế này... Giỏi lắm."

Hắn thở ra một hơi thỏa mãn. Cô gái nhỏ của hắn đang nắm tiểu đệ của hắn, bàn tay trúc trắc lên xuống như hắn chỉ dạy. Hắn chỉ cảm thấy khoái cảm tăng vọt, cô gái này, chỉ cần là cô thì hắn lập tức có phản ứng.

Hắn cúi người hôn lên môi cô, tách hai chân cô ra đặt trên hông hắn, thắt lưng hắn đẩy tới đặt vật nóng bỏng lên hạ thân của cô. Dừng trước huyệt đạo nhỏ hẹp, hắn chậm rãi đẩy đưa hạ bộ ma sát với đùi non của cô. Huyệt đạo cô nhỏ hẹp, sau lần lên đỉnh thì ướt nhẹp. Được hắn ma sát thế này, cơ thể cô lại nóng lên, bất giác vặn vẹo thân thể.

"Bảo bối. Muốn sao?"

"Ưmm...."

Hắn đẩy thắt lưng, vật to lớn lập tức chui vào khe nhỏ hẹp của cô. Cô hét lên, nơi đó bị một vật lớn xâm chiếm đau như muốn xé toạc ra. Cô rơi nước mắt, lắc đầu nhìn hắn.

"Anh... không được... lớn quá.... sẽ hỏng mất."

Hắn từ từ đưa vật to lớn ấy vào huyệt đạo cô. Chỉ mới vào được một nửa đã thấy nơi đó của cô khít chặt khiến hắn tê rần. Bàn tay vươn lên lau nước mắt cho cô, miệng an ủi chầm chậm.

"Bảo bối. Thả lỏng. Hơi đau một chút nhưng rất nhanh sẽ không đau nữa. Tin anh được không?"

Cô vô thức gật đầu. Hắn động thân dưới một cái, vật to lớn chui hết vào vùng cấm địa chặt khít của cô. Hắn hít sâu một hơi, nhìn nơi đó chảy ra dịch nhờn cùng một ít máu chứng tỏ sự trong trắng của cô đã thuộc về hắn. Hắn chậm rãi động thân, vật to lớn chậm chạp đưa ra đẩy vào ma sát với huyệt đạo của cô.

Cô níu chặt drap giường, tiếng nức nở càng lớn. Của hắn lớn như vậy, tiến vào trong cơ thể cô như muốn rách toạc ra.

"Bảo bối, anh yêu em."



"Ưm... Dực... nhẹ một chút."

Hắn gia tăng vận tốc, mỗi lần động thân, vật nam tính lại ma sát với huyệt đạo ẩm ướt của cô tạo nên tiếng nước nhấp mờ ám. Tiếng nức nở của cô hóa thành tiếng rên rỉ yêu kiều. Hắn hôn lên nước mắt của cô, hôn lên đôi môi cô. Bàn tay không rảnh rỗi nắm lấy hai bên ngực cô điên cuồng mà xoa nắn. Căn phòng ngập tràn mùi vị tình ái, tiếng rên yêu kiều cùng tiếng thở dốc của đàn ông như một bản sênh ca giữa buổi sáng.

"Ưmm... Aaa.... Dực, nhẹ một chút..."

"Phong Dực... Tên khốn nhà anh... nhẹ một chút... chết em mất..."

Đau đớn dần hóa thành khoái lạc, cô cứ thế đê mê mà sa thân vào khoái cảm cùng hắn. Cảm giác trước nay chưa từng có, đầu óc cô trắng xóa, chỉ có duy nhất hình ảnh người đàn ông đang ở trên cô động thân.

"Bảo bối... nói yêu tôi..."

"Em... yêu anh."

"Gọi tên tôi..."

"Ưm... Phong Dực... Aaaa... ưmm... Dực."

Hắn điên cuồng động thân, mang cô gái dưới thân lên cao trào không biết bao nhiêu lần. Hắn chợt gia tăng vận tốc, đem hết tinh hoa phóng vào người cô. Bụng dưới cô ấm nóng, cảm giác được chất dịch sềnh sệt chảy trong nơi sâu kín. 

Hắn nằm trên người cô, ôm cô vào lòng hôn lên tóc, lên mắt, lên môi cô, nhẹ nhàng kéo chăn phủ lên hai thân ảnh trần, hắn hài lòng nhắm mắt, trên ngực là cô đang hít thở dần đều.

Được một lúc lâu, sau khi đoán rằng cô đã lấy lại sức, hắn ngồi dậy ôm cô vào phòng tắm.

Đặt cô vào bồn tắm, xả ít nước ấm vào bồn. Hắn cũng bước vào, kéo cô dựa vào lồng ngực hắn. Cô gái nhỏ dễ chịu thả lỏng chân mày, dụi đầu vào ngực hắn.

"Mệt không?"

"Ưmm."

Hắn bật cười xoa xoa hai cầu vai của cô. Hắn thực ra còn chưa thỏa mãn nhưng hắn sợ cô gái của hắn mới là lần đầu lại còn chưa thích ứng với sự to lớn của hắn nên đành nhịn. Nhìn cơ thể trắng như ngọc trong lòng hắn nay đã thêm vài vết đỏ ám muội. Hắn hài lòng ôm chặt cô.

Bế cô về giường, hắn kéo chăn phủ lên người cô. Cô gái nhỏ giờ đây đang mở mắt nhìn hắn, sau một hồi mây mưa khiến cô trở nên quyến rũ bội phần. Hắn nằm xuống bên cạnh, đem cô ôm vào trong lòng.

"Em ngủ một chút đi."



"Anh sẽ không đi chứ?"

"Anh đi đâu?"

"Phong Dực. Đừng rời xa em, được không?"

"Bảo bối, anh nghĩ mọi cách đem em về với anh, tại sao lại rời xa em?"

"Phong Dực. Em yêu anh..."

"Trầm Giai Lạc. Anh yêu em..."

Hắn hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của cô. Hạnh phúc ôm lấy cô trong lòng, vuốt ve tấm lưng trần chỉ thuộc về hắn.

Điện thoại vang lên cắt ngang mạch cảm xúc của hắn. Hắn trở nên âm trầm, tên nào dám phá hỏng giây phút hắn đang âu yếm bảo bối của mình? Mặc kệ, bảo bối là nhất, không nghe điện thoại.

"Anh không nghe điện thoại hả?"

"Không. Anh thích em hơn."

"Nghe điện thoại đi. Biết đâu là chuyện gấp."

Hắn luyến tiếc rời xa cơ thể mềm mại của cô, cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường. Là Trầm Quân, hắn bật cười, tên em vợ này xem ra khẩn trương đòi chị gái mình rồi.

"Ai vậy?"

Cô cuộn mình trong chăn ngước lên nhìn hắn. Hắn lại không tự chủ được kéo cô lên ngồi trên người mình, lại hôn lên môi cô, ý cười đùa lan tràn khóe mắt. Cô đẩy đầu hắn ra khẽ nhăn mặt.

"Sao không trả lời em."

"Em vợ anh gọi điện đòi người."

"Hả?"

"Là Trầm Quân."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Là Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook