Chương 6:
Nguyễn Phạm Quỳnh Giang
04/01/2021
Trầm Giai Lạc mệt mỏi ném túi xách lên ghế sofa, uể oải rót một cốc nước lọc. Ngày đầu đi làm đã bị xoay như chong chóng, tập đoàn càng lớn càng lắm rắc rối. Cả ngày phải ngồi tổng hợp xử lý các vụ kiện tụng lớn nhỏ, đã vậy còn bị tên tổng tài đáng chết kia hành đến mụ mị đầu óc. Đang day thái dương mệt mỏi, Trầm Quân từ phòng bước ra ngồi xuống sofa bên cạnh.
"Chị! Về trễ vậy? Ai đưa chị về? Chị ăn tối chưa?"
"Có nhiều công việc quá. Chị không muốn ăn đâu"
"Đừng làm việc quá sức. Bây giờ không phải em không thể nuôi chị."
"Chị chỉ cần cậu mau chóng có vợ đi thôi."
"Em mới 23 tuổi, đã bắt lập gia đình sớm. Sao chị cổ hủ vậy hả? Chị đã 25 tuổi rồi sao còn không chịu tìm bạn trai?"
"Này này rốt cuộc Liễu Tuệ Thanh mới là chị gái cậu đúng không hả? Sao các người giống nhau từ câu nói đến suy nghĩ vậy?"
"Là người thân với nhau cả. Em cũng mong chị tìm được ý trung nhân đi nha. Kẻo vài năm nữa lại thành bà cô già ế chồng"
"Chị chả quan tâm."
"À chị. Nghe mọi người đồn chị với chủ tịch có gì hả?"
Nụ cười trên mặt Trầm Giai Lạc tắt ngấm. Cô vội tránh mặt sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của em trai. Trầm Quân không ngốc để hiểu biểu hiện của chị gái mình. Cậu âm trầm dang tay ôm lấy vai chị.
"Chị đừng giấu em chuyện gì được không? Chị và chủ tịch thật sự có gì đó phải không?"
"Trầm Quân, chị không giấu em. Chị đã gặp anh ta trước đó, ở hộp đêm anh ta giải vây giúp chị. Giữa bọn chị không có bất cứ liên can nào."
"Lúc chiều em thấy chị ra khỏi phòng chủ tịch, bộ dạng không tốt lắm. Nói cho em nghe anh ta làm gì chị?"
"Chị đã trưởng thành nên biết chuyện gì đáng để quan tâm. Đúng là lúc chiều chị và anh ta có hôn nhau. Đúng. Là hôn. Nhưng em yên tâm, sẽ không có bất cứ chuyện gì sau đó. Chị cũng sẽ quên chuyện này thôi."
Nói rồi Trầm Giai Lạc bỏ về phòng. Trầm Quân đánh mắt nhìn theo hướng chị. Chị là người cậu yêu thương nhất, tất nhiên chị phải có cuộc sống cậu an tâm nhất. Nhưng phải làm sao khi chị cậu và chủ tịch lại không rõ ràng.
Chủ tịch là một người đàn ông xuất sắc, chị cậu lại là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng không có kinh nghiệm yêu đương. Trầm Quân khẽ thở dài, chỉ mong chị cậu đủ lý trí khi tìm tình yêu của mình.
Trầm Giai Lạc ngâm mình trong bồn tắm, lấy chút tinh dầu thoa nhẹ mát xa vùng gáy. Không phải cô không hiểu Trầm Quân là đang lo lắng cho cô, nhưng cô không còn cách nào khác phải cứng rắn với em trai mình. Cô không muốn nó vì mình đắc tội tên tổng tài đó mà đánh mất việc làm đáng mơ ước của nó.
Nói cô quên nụ hôn kia là chuyện không thể. Bởi đến bây giờ khi nhớ lại chuyện đó, môi cô như vẫn còn vương chút hơi thở trầm ổn của người đàn ông đó. Mặc bộ quần áo ngủ rộng rãi, Trầm Giai Lạc nhìn khuôn mặt mình trong gương. Khuôn mặt mới tắm xong còn hơi ửng hồng, cánh môi hơi hé mở. Bàn tay không tự chủ vuốt nhẹ nơi cánh môi rồi mỉm cười dịu dàng. Hơi thở hắn như vẫn đang vây hãm xung quanh cô bất giác làm cô nhớ lại lần triền miên lúc chiều, tim không khỏi đập mạnh. Hắn là một người đàn ông tuấn mỹ đến yêu nghiệt, hắn mạnh mẽ, tất nhiên rất nhiều người si mê. Nhưng cô biết hắn là trêu đùa cô, xung quanh hắn thiếu gì phụ nữ tự động hiến thân. Cô chẳng qua chỉ vô tình va vào đời hắn, hơi khác biệt khiến hắn nảy sinh cảm giác muốn nắm bắt. Trầm Giai Lạc cười khổ. Sao vậy chứ, cô lại hụt hẫng khi nghĩ về hắn, về nụ hôn triền miên của hắn, rồi lại nghĩ hắn cũng cùng những người phụ nữ khác dây dưa như thế, trái tim cô chợt chùng xuống. Cô không hiểu cảm giác này là gì, chỉ biết rằng khi ánh mắt cô và hắn chạm nhau, tim cô lại vô cớ đập loạn xạ. Yêu ư? Không phải, chắc chắn không. Tại sao cô có thể yêu một người đàn ông một cách chóng vánh vậy được? Tại sao cô có thể yêu hắn?
Cũng ở một biệt thự xa hoa nào đó, một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang cầm một ly rượu đỏ, ánh mắt âm trầm nhìn vào màn hình máy tính trước mặt. Toàn bộ là hình ảnh một cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ, có tấm xõa tóc, tấm lại buộc tóc. Cô gái ấy xinh đẹp động lòng người, nụ cười như nắng xuân ấm áp, ánh mắt hút hồn. Hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn như vậy, bất giác lại nhớ về lúc ban chiều cô cùng hắn hôn nhau. Hắn vẫn nhớ như in cô gái ôn nhu, mềm mại như nước trong lòng mình. Khoang miệng cô thơm ngọt, mùi hương của cô dịu nhẹ, thanh mát. Thân thể áp sát vào lồng ngực hắn, có thể cảm nhận được sự mềm mại từ nơi đầy đặn nhô cao của cô. Hắn không phủ nhận, hắn là vì muốn chơi đùa với cô. Nhưng không hiểu sao khi biết cô là một đại luật sư nổi tiếng, khi lần đầu nghe tiếng cô cất lên giữa phòng họp, hắn lại lạc lối. Hắn không làm chủ bản thân mà hôn cô cuồng nhiệt, suýt nữa phá bỏ tôn nghiêm của cô.
Hắn trước giờ là người muốn gì được nấy, nhưng hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại lo lắng cho bản thân sẽ làm cô sợ hãi mà không hung hăng muốn cô ngay tại văn phòng. Nhìn vào rất nhiều hình ảnh của một cô gái trên màn hình, hắn bất chợt nở nụ cười. Ai biết được Phong Dực hắn ở thành C một tay che trời nhưng lại thua dưới một cô gái hắn chỉ gặp qua 2 lần.
"A Trình! Gọi điện cho Lâm Khải, nói tôi muốn gặp cậu ta"
"Chị! Về trễ vậy? Ai đưa chị về? Chị ăn tối chưa?"
"Có nhiều công việc quá. Chị không muốn ăn đâu"
"Đừng làm việc quá sức. Bây giờ không phải em không thể nuôi chị."
"Chị chỉ cần cậu mau chóng có vợ đi thôi."
"Em mới 23 tuổi, đã bắt lập gia đình sớm. Sao chị cổ hủ vậy hả? Chị đã 25 tuổi rồi sao còn không chịu tìm bạn trai?"
"Này này rốt cuộc Liễu Tuệ Thanh mới là chị gái cậu đúng không hả? Sao các người giống nhau từ câu nói đến suy nghĩ vậy?"
"Là người thân với nhau cả. Em cũng mong chị tìm được ý trung nhân đi nha. Kẻo vài năm nữa lại thành bà cô già ế chồng"
"Chị chả quan tâm."
"À chị. Nghe mọi người đồn chị với chủ tịch có gì hả?"
Nụ cười trên mặt Trầm Giai Lạc tắt ngấm. Cô vội tránh mặt sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của em trai. Trầm Quân không ngốc để hiểu biểu hiện của chị gái mình. Cậu âm trầm dang tay ôm lấy vai chị.
"Chị đừng giấu em chuyện gì được không? Chị và chủ tịch thật sự có gì đó phải không?"
"Trầm Quân, chị không giấu em. Chị đã gặp anh ta trước đó, ở hộp đêm anh ta giải vây giúp chị. Giữa bọn chị không có bất cứ liên can nào."
"Lúc chiều em thấy chị ra khỏi phòng chủ tịch, bộ dạng không tốt lắm. Nói cho em nghe anh ta làm gì chị?"
"Chị đã trưởng thành nên biết chuyện gì đáng để quan tâm. Đúng là lúc chiều chị và anh ta có hôn nhau. Đúng. Là hôn. Nhưng em yên tâm, sẽ không có bất cứ chuyện gì sau đó. Chị cũng sẽ quên chuyện này thôi."
Nói rồi Trầm Giai Lạc bỏ về phòng. Trầm Quân đánh mắt nhìn theo hướng chị. Chị là người cậu yêu thương nhất, tất nhiên chị phải có cuộc sống cậu an tâm nhất. Nhưng phải làm sao khi chị cậu và chủ tịch lại không rõ ràng.
Chủ tịch là một người đàn ông xuất sắc, chị cậu lại là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng không có kinh nghiệm yêu đương. Trầm Quân khẽ thở dài, chỉ mong chị cậu đủ lý trí khi tìm tình yêu của mình.
Trầm Giai Lạc ngâm mình trong bồn tắm, lấy chút tinh dầu thoa nhẹ mát xa vùng gáy. Không phải cô không hiểu Trầm Quân là đang lo lắng cho cô, nhưng cô không còn cách nào khác phải cứng rắn với em trai mình. Cô không muốn nó vì mình đắc tội tên tổng tài đó mà đánh mất việc làm đáng mơ ước của nó.
Nói cô quên nụ hôn kia là chuyện không thể. Bởi đến bây giờ khi nhớ lại chuyện đó, môi cô như vẫn còn vương chút hơi thở trầm ổn của người đàn ông đó. Mặc bộ quần áo ngủ rộng rãi, Trầm Giai Lạc nhìn khuôn mặt mình trong gương. Khuôn mặt mới tắm xong còn hơi ửng hồng, cánh môi hơi hé mở. Bàn tay không tự chủ vuốt nhẹ nơi cánh môi rồi mỉm cười dịu dàng. Hơi thở hắn như vẫn đang vây hãm xung quanh cô bất giác làm cô nhớ lại lần triền miên lúc chiều, tim không khỏi đập mạnh. Hắn là một người đàn ông tuấn mỹ đến yêu nghiệt, hắn mạnh mẽ, tất nhiên rất nhiều người si mê. Nhưng cô biết hắn là trêu đùa cô, xung quanh hắn thiếu gì phụ nữ tự động hiến thân. Cô chẳng qua chỉ vô tình va vào đời hắn, hơi khác biệt khiến hắn nảy sinh cảm giác muốn nắm bắt. Trầm Giai Lạc cười khổ. Sao vậy chứ, cô lại hụt hẫng khi nghĩ về hắn, về nụ hôn triền miên của hắn, rồi lại nghĩ hắn cũng cùng những người phụ nữ khác dây dưa như thế, trái tim cô chợt chùng xuống. Cô không hiểu cảm giác này là gì, chỉ biết rằng khi ánh mắt cô và hắn chạm nhau, tim cô lại vô cớ đập loạn xạ. Yêu ư? Không phải, chắc chắn không. Tại sao cô có thể yêu một người đàn ông một cách chóng vánh vậy được? Tại sao cô có thể yêu hắn?
Cũng ở một biệt thự xa hoa nào đó, một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang cầm một ly rượu đỏ, ánh mắt âm trầm nhìn vào màn hình máy tính trước mặt. Toàn bộ là hình ảnh một cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ, có tấm xõa tóc, tấm lại buộc tóc. Cô gái ấy xinh đẹp động lòng người, nụ cười như nắng xuân ấm áp, ánh mắt hút hồn. Hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn như vậy, bất giác lại nhớ về lúc ban chiều cô cùng hắn hôn nhau. Hắn vẫn nhớ như in cô gái ôn nhu, mềm mại như nước trong lòng mình. Khoang miệng cô thơm ngọt, mùi hương của cô dịu nhẹ, thanh mát. Thân thể áp sát vào lồng ngực hắn, có thể cảm nhận được sự mềm mại từ nơi đầy đặn nhô cao của cô. Hắn không phủ nhận, hắn là vì muốn chơi đùa với cô. Nhưng không hiểu sao khi biết cô là một đại luật sư nổi tiếng, khi lần đầu nghe tiếng cô cất lên giữa phòng họp, hắn lại lạc lối. Hắn không làm chủ bản thân mà hôn cô cuồng nhiệt, suýt nữa phá bỏ tôn nghiêm của cô.
Hắn trước giờ là người muốn gì được nấy, nhưng hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại lo lắng cho bản thân sẽ làm cô sợ hãi mà không hung hăng muốn cô ngay tại văn phòng. Nhìn vào rất nhiều hình ảnh của một cô gái trên màn hình, hắn bất chợt nở nụ cười. Ai biết được Phong Dực hắn ở thành C một tay che trời nhưng lại thua dưới một cô gái hắn chỉ gặp qua 2 lần.
"A Trình! Gọi điện cho Lâm Khải, nói tôi muốn gặp cậu ta"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.