Chương 68: Anh đừng quan tâm tôi nữa được không?
Hoanciara
10/02/2018
Nó nhìn vào mắt cậu. Một màu nâu đầy quyến rũ. Trái hẳn với màu mắt của
Dương Hàn Phong, Lâm Thiên Khánh mang một vẻ cao ngạo nhưng lại ấm áp,
nóng bỏng chứ không lạnh giá quanh năm như hắn. Nó nhìn sâu vào đôi mắt
ấy, không có chỗ nào để thoát ra.
Cậu cũng nhìn nó, tim bỗng đập nhanh một cách không thể kìm hãm được. Mắt nó đen láy, một màu đen huyền bí và thuần khiết...
Định thần lại, nó quay đầu nhìn sang hướng khác. Cậu cũng thôi nhìn nó. Không khí tự nhiên nặng nề lạ, đến cả hơi thở gấp rút của hai người cũng hòa vào không gian, tai người này có thể nghe thấy nhịp thở và nhịp tim của người kia.
Nó ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Hôm nay, mặt trời nhỏ bé đến bất ngờ. Dường như chẳng có ánh nắng mặt trời xuyên qua tầng lá dày ấy khiến đôi mắt nó càng thêm trong veo.
- Cậu nói xem, tôi có thể vượt qua kì thi học kì I không hả?
Nó lẩm bẩm nói, quay sang nhìn Lâm Thiên Khánh.
Cậu bật cười:
- Cậu là học sinh A1, lo gì việc thi học kì chứ?
- Đó là trước kia thôi. Bây giờ việc học của tôi kém như vậy, e là...- Nó cười khổ.
- Trước kia hay bây giờ sẽ vẫn như vậy. Chẳng phải cậu đã có tôi hay sao? Cậu nghĩ tôi sẽ để chúng ta thua vụ cá cược này à? - Lâm Thiên Khánh cười nham hiểm.
Nó nham nhở nhìn cậu:
- Cá cược?
- Lúc nãy ở trên lớp, những lời tôi nói với bà cô đó giống như một vụ cá cược. Cậu nhất định sẽ phải tiến bộ hơn, thể hiện trong điểm số của học kì này. Như vậy, chẳng phải bà ta thua đậm hay sao? Lúc ấy không cần đuổi, bà ta cũng sẽ tự quắp đuôi rời khỏi trường này thôi.
Miệng cậu nở một nụ cười thật gian manh. Còn nó, mắt tròn mồm há mà nhìn cậu như một cao nhân hạ phàm :
- Woa...cậu thật cao tay, cao tay!
Lâm Thiên Khánh chỉ cười, không nói gì thêm nữa. Ánh mắt cậu nhìn ra xa, không còn nhìn nó nữa. Nó cũng buồn ngủ rồi, nhanh chóng thiếp đi.
Cả buổi học hôm ấy, nó dành thời gian để ngủ. Bên cạnh là đại ca Lâm Thiên Khánh.
Trưa, mặt trời chói chang lên nhiều. Tán lá bạch đàn rộng là thế nhưng cũng đã bị ánh sáng xuyên thủng, lọt vào trong, chiếu lên khuôn mặt nó. Lâm Thiên Khánh lay nó dậy:
- Dậy đi, người đâu mà như lợn thế hả. Trưa đến nơi rồi.
Nó dịu dụi mắt để thích nghi với ánh nắng bên ngoài. Lim dim nhìn bản mặt phóng to của cậu, giật mình lùi ra xa:
- Aaaa...Lâm Thiên Khánh, cậu...haiz...làm tôi tưởng ma xó ở đâu chui ra chứ. Hết hồn.
- Ma cái đầu cậu. Đứng lên, đi về.
Lâm Thiên Khánh đỡ nó dậy, khoác cặp lên vai rồi đi trước. Nó cũng lẳng lặng đi theo. Đi đoạn, cậu quay lại nói với nó:
- Để không thua vụ cá cược này thì ngay lập tức cậu phải dìm đầu vào học cho tôi. Chiều nay, đến nhà tôi. OK?
Nó lắc đầu :
- Đến nhà cậu làm gì?
- Học.
- Cũng không nhất thiết phải nhanh vậy chứ. - Nó nhăn nhó.
- Vậy cậu định đến khi trượt tốt nghiệp thì mới là không nhanh à? - Lâm Thiên Khánh quắc mắt làm nó rợn cả tóc gáy.
- Thì...- Nó e dè.
- Không nói nhiều. Chiều nay, 2 giờ. Nếu có thể, tôi sẽ miễn cưỡng đến đón cậu.
Lâm Thiên Khánh khẽ cười, chủ yếu là cậu muốn biết nhà nó thôi, chứ dùng hai từ MIỄN CƯỠNG là hơi quá.
- À, không cần miễn cưỡng, không cần miễn cưỡng. Đưa tôi địa chỉ nhà cậu, tôi sẽ tự mò đến!
Nó cười, xua xua tay. Bây giờ mà để người trong trường phát hiện nó ở chung một nhà với Dương Hàn Phong thì đời nó coi như nát hơn tương băm.
- Được rồi.
Cậu đưa cho nó một mảnh giấy nhỏ, ghi địa chỉ lên đó rồi dặn nó lại một lần nữa. Nó ậm ừ rồi cút thẳng.
Về nhà, cái thứ nó nhìn thấy đầu tiên là bản mặt nhăn nhó dữ dằn của hắn. Hắn đang ngồi vắt chân lên bàn, mắt cắm vào TV. Nó nhân lúc hắn không để ý thì rón rén đi nhè nhẹ, chạy lên tầng. Chưa được ba bước thì đã bị giọng nói của hắn làm cho gãy xương sườn :
- Đi đâu về?
Nó nhe răng cười:
- Đi...đi học chứ đi đâu.
- Ở lớp không thấy. - Hắn đều giọng.
- Ờ...thì...ra sau trường thư giãn chút! - Nó vặn não kiếm cớ.
- Thư giãn mất cả buổi sáng? - Hắn nói tiếp, lại vừa rời khỏi ghế sofa, tiến dần về phía nó.
- Anh...theo dõi tôi? - Nó sân si nhìn hắn, trong ánh mắt có một sự nguy hiểm không hề nhẹ.
Đôi mắt xám khói của hắn ánh lên sự bối rối nhẹ, nhưng một giây sau đó đã biến mất theo cái chớp mắt đầy uy quyền. Hắn túm lấy cổ áo nó bằng hai ngón tay :
- Bùng tiết? Vì lí do gì chứ?
Nó căn môi suy nghĩ. Có nên nói cho hắn biết không nhỉ?? Lỡ hắn lại làm lớn chuyện lên như đợt thầy dạy Ngữ Văn thì sao? Thầy ấy bây giờ cũng đã đủ thảm rồi, nếu nói cho hắn biết chuyện lần này nữa thì...
- Không gì. Thấy chán quá thôi.
Nó nuốt nước bọt, nhưng mỗi lần nói dối, tai và má nó lại đỏ cả lên. Tim đập mạnh như muốn xổ ra ngoài. Hắn buông cổ áo nó ra, ánh mắt như muốn dìm nó xuống đất:
- Nói thật đi. Cho nói lại.
- Thật mà. Sao anh lại có vẻ thích xen vào chuyện của người khác vậy nhỉ? - Nó thắc mắc, nhưng ai ngờ lại là gián tiếp châm ngòi cho cơn giận trong hắn bùng phát.
Hắn như tức lên:
- Bởi vì trách nhiệm, em có biết đánh vần hai chữ trách nhiệm không? Thành tích học tập của em tụt dốc, tôi là người gánh hậu quả đó, em hiểu không hả?
Nó cảm thấy hơi đau ở lồng ngực. Hóa ra...hắn quan tâm nó cũng chỉ vì chữ “trách nhiệm” mà hắn tự gán cho mình. Thì ra, vốn dĩ những điều hắn làm cho nó trước giờ cũng chỉ vì “trách nhiệm”. À, nó hiểu rồi.
Nó cười như không, cố cất giọng nói với hắn:
- Vậy thì anh đừng mãi đeo bên mình hai chữ đó nữa. Tôi cũng đâu có bắt anh giữ trách nhiệm gì với tôi đâu? Việc học của tôi có ra sao, anh cũng không cần bận tâm.
- Em...đừng phát biểu ngông cuồng. Tôi không nhịn em đâu!
Trái tim hắn nghẹn lại, cơn đau truyền từ não bộ xuống khắp cơ thể. Không cần hắn bận tâm? Hắn không bận tâm chuyện của nó thì bận tâm chuyện của ai đây? Rốt cuộc hắn là gì trong mắt nó vậy ? Nó ăn nói như thế mà coi được sao? Hoàng Yến hồi còn sống...sẽ không bao giờ ăn nói lung tung như nó đâu.
Hắn bắt đầu vô thức nhớ về Hoàng Yến. Hắn cũng không biết tại sao.
Nó cũng tức giận không kém, cổ họng như ngập nước. Chịu đựng hai cú sốc trong một ngày là quá sức đối với nó. Tay nó như lạnh đi:
- Căn bản là tước giờ tôi chưa từng kêu anh nhịn. Anh làm ơn, đừng quan tâm đến tôi nữa được không?
Hắn nắm chặt tay như muốn bóp chết người con gái trước mặt. Hắn biết nó rất bướng, bướng kiểu nhiệt tình chứ không phải dạng bình thường. Thế nhưng, cách ăn nói liều lĩnh của nó khiến hấn thật sự khó chịu. Hắn không thích cái tính này của nó tẹo nào.
- Em...được lắm. Nếu em muốn, tôi sẽ cho em toại nguyện. Từ bây giờ việc của em, tôi sẽ không quan tâm đến nữa. Hài lòng chưa?
Hắn nói xong, lập tức lên phòng. Tiếng cửa đập mạnh khiến nó giật mình.
Nó...có nói hơi quá không nhỉ? Nghĩ lại, thấy những lời mình nói có hơi nặng. Nhưng...tại hắn trước. Tại hắn không coi nó ra gì trước nên chuyện này không phải lỗi của nó. Nó cắn răng, bỏ lên phòng.
Bà Vân Thư nãy giờ ở dưới bếp đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Bà lắc đầu:
- Haizzz...lại cắn nhau nữa rồi. Bọn trẻ thời này đúng là...
Hai căn phòng sát nhau, hai con người đang theo đuổi hai ý nghĩ khác nhau. Trong lòng ai cũng tràn đầy lửa giận. Nhất là hắn.
Cậu cũng nhìn nó, tim bỗng đập nhanh một cách không thể kìm hãm được. Mắt nó đen láy, một màu đen huyền bí và thuần khiết...
Định thần lại, nó quay đầu nhìn sang hướng khác. Cậu cũng thôi nhìn nó. Không khí tự nhiên nặng nề lạ, đến cả hơi thở gấp rút của hai người cũng hòa vào không gian, tai người này có thể nghe thấy nhịp thở và nhịp tim của người kia.
Nó ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Hôm nay, mặt trời nhỏ bé đến bất ngờ. Dường như chẳng có ánh nắng mặt trời xuyên qua tầng lá dày ấy khiến đôi mắt nó càng thêm trong veo.
- Cậu nói xem, tôi có thể vượt qua kì thi học kì I không hả?
Nó lẩm bẩm nói, quay sang nhìn Lâm Thiên Khánh.
Cậu bật cười:
- Cậu là học sinh A1, lo gì việc thi học kì chứ?
- Đó là trước kia thôi. Bây giờ việc học của tôi kém như vậy, e là...- Nó cười khổ.
- Trước kia hay bây giờ sẽ vẫn như vậy. Chẳng phải cậu đã có tôi hay sao? Cậu nghĩ tôi sẽ để chúng ta thua vụ cá cược này à? - Lâm Thiên Khánh cười nham hiểm.
Nó nham nhở nhìn cậu:
- Cá cược?
- Lúc nãy ở trên lớp, những lời tôi nói với bà cô đó giống như một vụ cá cược. Cậu nhất định sẽ phải tiến bộ hơn, thể hiện trong điểm số của học kì này. Như vậy, chẳng phải bà ta thua đậm hay sao? Lúc ấy không cần đuổi, bà ta cũng sẽ tự quắp đuôi rời khỏi trường này thôi.
Miệng cậu nở một nụ cười thật gian manh. Còn nó, mắt tròn mồm há mà nhìn cậu như một cao nhân hạ phàm :
- Woa...cậu thật cao tay, cao tay!
Lâm Thiên Khánh chỉ cười, không nói gì thêm nữa. Ánh mắt cậu nhìn ra xa, không còn nhìn nó nữa. Nó cũng buồn ngủ rồi, nhanh chóng thiếp đi.
Cả buổi học hôm ấy, nó dành thời gian để ngủ. Bên cạnh là đại ca Lâm Thiên Khánh.
Trưa, mặt trời chói chang lên nhiều. Tán lá bạch đàn rộng là thế nhưng cũng đã bị ánh sáng xuyên thủng, lọt vào trong, chiếu lên khuôn mặt nó. Lâm Thiên Khánh lay nó dậy:
- Dậy đi, người đâu mà như lợn thế hả. Trưa đến nơi rồi.
Nó dịu dụi mắt để thích nghi với ánh nắng bên ngoài. Lim dim nhìn bản mặt phóng to của cậu, giật mình lùi ra xa:
- Aaaa...Lâm Thiên Khánh, cậu...haiz...làm tôi tưởng ma xó ở đâu chui ra chứ. Hết hồn.
- Ma cái đầu cậu. Đứng lên, đi về.
Lâm Thiên Khánh đỡ nó dậy, khoác cặp lên vai rồi đi trước. Nó cũng lẳng lặng đi theo. Đi đoạn, cậu quay lại nói với nó:
- Để không thua vụ cá cược này thì ngay lập tức cậu phải dìm đầu vào học cho tôi. Chiều nay, đến nhà tôi. OK?
Nó lắc đầu :
- Đến nhà cậu làm gì?
- Học.
- Cũng không nhất thiết phải nhanh vậy chứ. - Nó nhăn nhó.
- Vậy cậu định đến khi trượt tốt nghiệp thì mới là không nhanh à? - Lâm Thiên Khánh quắc mắt làm nó rợn cả tóc gáy.
- Thì...- Nó e dè.
- Không nói nhiều. Chiều nay, 2 giờ. Nếu có thể, tôi sẽ miễn cưỡng đến đón cậu.
Lâm Thiên Khánh khẽ cười, chủ yếu là cậu muốn biết nhà nó thôi, chứ dùng hai từ MIỄN CƯỠNG là hơi quá.
- À, không cần miễn cưỡng, không cần miễn cưỡng. Đưa tôi địa chỉ nhà cậu, tôi sẽ tự mò đến!
Nó cười, xua xua tay. Bây giờ mà để người trong trường phát hiện nó ở chung một nhà với Dương Hàn Phong thì đời nó coi như nát hơn tương băm.
- Được rồi.
Cậu đưa cho nó một mảnh giấy nhỏ, ghi địa chỉ lên đó rồi dặn nó lại một lần nữa. Nó ậm ừ rồi cút thẳng.
Về nhà, cái thứ nó nhìn thấy đầu tiên là bản mặt nhăn nhó dữ dằn của hắn. Hắn đang ngồi vắt chân lên bàn, mắt cắm vào TV. Nó nhân lúc hắn không để ý thì rón rén đi nhè nhẹ, chạy lên tầng. Chưa được ba bước thì đã bị giọng nói của hắn làm cho gãy xương sườn :
- Đi đâu về?
Nó nhe răng cười:
- Đi...đi học chứ đi đâu.
- Ở lớp không thấy. - Hắn đều giọng.
- Ờ...thì...ra sau trường thư giãn chút! - Nó vặn não kiếm cớ.
- Thư giãn mất cả buổi sáng? - Hắn nói tiếp, lại vừa rời khỏi ghế sofa, tiến dần về phía nó.
- Anh...theo dõi tôi? - Nó sân si nhìn hắn, trong ánh mắt có một sự nguy hiểm không hề nhẹ.
Đôi mắt xám khói của hắn ánh lên sự bối rối nhẹ, nhưng một giây sau đó đã biến mất theo cái chớp mắt đầy uy quyền. Hắn túm lấy cổ áo nó bằng hai ngón tay :
- Bùng tiết? Vì lí do gì chứ?
Nó căn môi suy nghĩ. Có nên nói cho hắn biết không nhỉ?? Lỡ hắn lại làm lớn chuyện lên như đợt thầy dạy Ngữ Văn thì sao? Thầy ấy bây giờ cũng đã đủ thảm rồi, nếu nói cho hắn biết chuyện lần này nữa thì...
- Không gì. Thấy chán quá thôi.
Nó nuốt nước bọt, nhưng mỗi lần nói dối, tai và má nó lại đỏ cả lên. Tim đập mạnh như muốn xổ ra ngoài. Hắn buông cổ áo nó ra, ánh mắt như muốn dìm nó xuống đất:
- Nói thật đi. Cho nói lại.
- Thật mà. Sao anh lại có vẻ thích xen vào chuyện của người khác vậy nhỉ? - Nó thắc mắc, nhưng ai ngờ lại là gián tiếp châm ngòi cho cơn giận trong hắn bùng phát.
Hắn như tức lên:
- Bởi vì trách nhiệm, em có biết đánh vần hai chữ trách nhiệm không? Thành tích học tập của em tụt dốc, tôi là người gánh hậu quả đó, em hiểu không hả?
Nó cảm thấy hơi đau ở lồng ngực. Hóa ra...hắn quan tâm nó cũng chỉ vì chữ “trách nhiệm” mà hắn tự gán cho mình. Thì ra, vốn dĩ những điều hắn làm cho nó trước giờ cũng chỉ vì “trách nhiệm”. À, nó hiểu rồi.
Nó cười như không, cố cất giọng nói với hắn:
- Vậy thì anh đừng mãi đeo bên mình hai chữ đó nữa. Tôi cũng đâu có bắt anh giữ trách nhiệm gì với tôi đâu? Việc học của tôi có ra sao, anh cũng không cần bận tâm.
- Em...đừng phát biểu ngông cuồng. Tôi không nhịn em đâu!
Trái tim hắn nghẹn lại, cơn đau truyền từ não bộ xuống khắp cơ thể. Không cần hắn bận tâm? Hắn không bận tâm chuyện của nó thì bận tâm chuyện của ai đây? Rốt cuộc hắn là gì trong mắt nó vậy ? Nó ăn nói như thế mà coi được sao? Hoàng Yến hồi còn sống...sẽ không bao giờ ăn nói lung tung như nó đâu.
Hắn bắt đầu vô thức nhớ về Hoàng Yến. Hắn cũng không biết tại sao.
Nó cũng tức giận không kém, cổ họng như ngập nước. Chịu đựng hai cú sốc trong một ngày là quá sức đối với nó. Tay nó như lạnh đi:
- Căn bản là tước giờ tôi chưa từng kêu anh nhịn. Anh làm ơn, đừng quan tâm đến tôi nữa được không?
Hắn nắm chặt tay như muốn bóp chết người con gái trước mặt. Hắn biết nó rất bướng, bướng kiểu nhiệt tình chứ không phải dạng bình thường. Thế nhưng, cách ăn nói liều lĩnh của nó khiến hấn thật sự khó chịu. Hắn không thích cái tính này của nó tẹo nào.
- Em...được lắm. Nếu em muốn, tôi sẽ cho em toại nguyện. Từ bây giờ việc của em, tôi sẽ không quan tâm đến nữa. Hài lòng chưa?
Hắn nói xong, lập tức lên phòng. Tiếng cửa đập mạnh khiến nó giật mình.
Nó...có nói hơi quá không nhỉ? Nghĩ lại, thấy những lời mình nói có hơi nặng. Nhưng...tại hắn trước. Tại hắn không coi nó ra gì trước nên chuyện này không phải lỗi của nó. Nó cắn răng, bỏ lên phòng.
Bà Vân Thư nãy giờ ở dưới bếp đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Bà lắc đầu:
- Haizzz...lại cắn nhau nữa rồi. Bọn trẻ thời này đúng là...
Hai căn phòng sát nhau, hai con người đang theo đuổi hai ý nghĩ khác nhau. Trong lòng ai cũng tràn đầy lửa giận. Nhất là hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.