Chương 154: Cầu hôn
Hoanciara
30/05/2019
Dương Hàn Phong bế nó lên phòng, đặt xuống giường. Hắn chần chừ một lúc, sau đó ngập ngừng hỏi:
- Vy Khánh...em...có phải không thích Hoàng Yến không?
Nó nhăn trán, quay sang nhìn hắn:
- Anh có ý gì?
- Không, anh không có ý gì cả. Anh chỉ thấy...việc em ghét Hoàng Yến không đáng...
- Tức là anh muốn em dĩ hòa vi quý với chị ta chứ gì?
- Không, anh...anh cảm thấy em nên suy nghĩ lại đi. Hoàng Yến là một cô gái tốt...
- Chị ấy tốt như thế nào, em cũng đã lĩnh hội được hết rồi. Anh chẳng cần nhắc lại, nhưng mà, không phải ai chị ấy cũng tốt như đối với anh đâu.
- Nhưng mà...
- Nếu như anh còn muốn tẩy trắng cho chị ấy nữa thì thôi, em không cần. Anh về phòng đi, em muốn dưỡng thương. - Nó khó chịu nói.
Dương Hàn Phong mang vẻ mặt hối lỗi đi ra phía cửa, mở cửa xong, hắn quay lại nói:
- Xin lỗi em, coi như anh chưa nói gì nhé!
Hắn đã về phòng, nó lăn lộn trên giường ấm ức. Coi như hắn chưa nói gì à? Anh có ngon thì nuốt hết mấy lời vừa nói vào lại mồm đi!
*
Dương Hàn Phong thả mình xuống giường, khẽ thở dài. Hắn mở điện thoại lên, chợt giật mình: Hôm nay là 7/9, còn hai ngày nữa là đến sinh nhật Vy Khánh rồi.
Awwww...
*
Sáng 8/9...
Cả đám hội anh em cây khế nhà Dương Hàn Phong tụ họp trên phòng hội trưởng với lý do duy nhất: Ngày mai là sinh nhật Vy Khánh!
Minh Khang gãi cằm suy nghĩ, sau đó gật đầu:
- Tao nghĩ nên tổ chức ở nhà, vừa lãng mạn vừa ấm cúng.
- Thế mày không nghĩ đến việc Hoàng Yến lại “đến thăm” à? - Hạo Thiên vẫn là biết suy nghĩ hơn.
- Thế mày định không cho đứa đấy tham dự cùng à? - Minh Khang hỏi.
- Thế mày định cho nó tham dự chắc? - Hạo Thiên đáp.
Dương Hàn Phong từ nãy đế giờ đã đau hết cả đầu, đập bàn binh một tiếng:
- Thôi!
Sau khi xem xét kĩ lưỡng thì hắn đã ra quyết định: Buổi chiều tại quán Coffee ngày đầu hẹn hò. Còn việc dụ nó đến đó thì...phải nhờ đến hội kia rồi.
*
Lâm Thiên Khánh cũng đau đầu không kém vì khâu chọn quà. Cậu biết thế nào đám Dương Hàn Phong sẽ tổ chức riêng cho nó một bữa tiệc, tất nhiên hắn chẳng chập mạch mà mời cậu đến.
Thôi, tặng quà thôi cũng được.
Nhưng tặng quà gì thì cậu không biết.
Hoàng Nhật vẫn là quân sư quạt mo cho Lâm Thiên Khánh, dịp đặc biệt này đương nhiên vẫn đảm nhiệm chuyện tư vấn quà.
Chọn mất hơn ba tiếng đồng hồ, Lâm Thiên Khánh đột nhiên đơ ra như đứt dây cót, sau đó khuôn mặt chuẩn tỉ lệ vàng của cậu nhăn lại, kêu rống lên:
- Trời ơi, có vậy mà cũng quên!
Cậu bò từ trên giường xuống, lăn đến ngăn bàn, mò ra một tập giấy. Trong đó có bản thiết kế cậu ưng ý nhất từ bấy lâu nay.
Bản thiết kế đó cậu đã dốc hết công sức và hi vọng, nhưng chưa dám đem làm ra bản thật.
Hôm nay chính là lúc để cậu thực hiện ước mơ.
Lâm Thiên Khánh ngờ nghệch trước bản thiết kế hồi lâu, thấy vậy Hoàng Nhật cũng bò đến xem sao. Cậu ngỡ ngàng:
- Cậu định đem cả bầu trời tâm huyết của mình để tặng Vy Khánh sao?
Hoàng Nhật đương nhiên biết rõ Lâm Thiên Khánh thích Vy Khánh đế mức nào, nhưng phải hi sinh nhiều như vậy, cậu cảm thấy không nỡ. Mạch Vy Khánh hoàn toàn không xứng với tình cảm của người bạn này của cậu. Nó hoàn toàn không xứng để Lâm Thiên Khánh hi sinh nhiều đến thế...
Thế nhưng, Lâm Thiên Khánh chỉ cười trừ:
- Đúng vậy. Vì cậu ấy xứng đáng.
Hoàng Nhật chỉ thở dài, cầu mong tấm lòng của Lâm Thiên Khánh sẽ được đền đáp.
Ngay sau đó, Lâm Thiên Khánh tức tốc chạy đến chi nhánh của công ty, đặt may một bộ váy đặc biệt nhất thế giới, dành cho người đặc biệt nhất thế giới.
Phải đến ba giờ sáng hôm sau, chiếc váy mới được hoàn thành giống y bản thiết kế.
*
Ngày 9 tháng 9, tan học.
- Vy Khánh, em đi theo anh một chút!
Chuông vừa reo Hạo Thiên đã nhảy xuống tầng dưới kéo một cô gái chạy thục mạng ra phía cổng. Nó lơ ngơ chạy rút theo sau, Lâm Thiên Khánh không nhanh bằng, quay đi quay lại đã thấy Vy Khánh biến mất.
Chạy được một đoạn nữa thì Hạo Thiên dừng lại, thở hồng hộc. Nó thì như sắp chết đến nơi, giật tay ra khỏi tay anh:
- Anh...làm gì mà kéo em...như chạy loạn thế...
- Anh sợ nếu không bắt em đi thì em sẽ bị người khác bắt mất. - Hạo Thiên vừa thở vừa cười.
- Ai dám bắt mà bắt, chứ giờ anh định đưa em đi đâu?
- 1991 Coffee.
Địa danh này...
Là nơi đầu tiên hắn và nó hẹn hò...
Cũng là nơi hắn hay dụ nó ra lúc nó giận dỗi.
Hồi tưởng một lát, nó chống nạnh hỏi:
- Kế hoạch của Dương Hàn Phong đúng không?
Như bị dẫm vào đuôi, Hạo Thiên chỉ biết cười trừ:
- Haha, bị em phát hiện rồi. Thôi, chúng ta đến đó đi.
Nó gật đầu, ngoan ngoãn theo anh đến 1991 Coffee.
Đến nơi, cảnh tượng trước mắt là một căn phòng với tông màu hồng lung linh sáng choang, mọi thiết kế trang trí đều vô cùng hoàn hảo. Dòng chữ “Happy Birthday Vy Khanh” sáng rực xung quanh những ngôi sao xanh rực rỡ. Bên này, Nhật Huy, Minh Khang, Tuệ San, Hạo Thiên, Lệ Anh...tất cả đều nhìn nó với ánh mắt dịu dàng, ngân nga hát mừng sinh nhật.
Nó cảm kích muốn khóc, dạo này có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ khiến nó quên mất cả sinh nhật của chính mình.
- Em cảm ơn mọi người. - Nó khóc thút thít.
Lệ Anh cười trêu chọc, ôm lấy nó và xoa đầu:
- Lớn đùng rồi vẫn còn khóc nhè à?
- Em...- Nó khóc trong hạnh phúc.
Huỳnh Lệ Anh cười to hơn, xoa đầu nó dịu dàng hơn nhưng chân mày đã nhăn lại, Dương Hàn Phong, sao giờ này anh còn chưa tới?
*
Dương Hàn Phong vừa rời cửa hàng hoa, trên tay cầm bó 17 bông hồng đỏ rực rỡ. Hôm nay hắn ăn mặc vô cùng chỉnh tề, mặc nguyên một bộ vest đen lãnh đạm làm như hôm nay hắn sẽ kết hôn không bằng.
Ngồi trên xe mà tim hắn cứ nhảy tưng tưng, hết nhìn bó hoa hồng bên cạnh, hắn lại nhìn sang chiếc nhẫn trong hộp. Dương Hàn Phong thấy hơi kì quặc khi tặng nhẫn với hoa, vậy khác nào là cầu hôn chứ.
Nhưng kệ, mục đích duy nhất vẫn là để đánh dấu chủ quyền.
Chuông điện thoại hắn reo lên, hắn giật mình, nhìn lên màn hình. Màn hình hiện rõ cái tên Hoàng Yến, đột nhiên hắn chẳng muốn bắt máy.
Cứ để chuông reo như vậy thì cũng chẳng hay ho gì, hắn miễn cưỡng cầm điện thoại lên, áp lên tai, bên kia truyền tới tiếng khóc tức tưởi của một người con gái.
- Hức...Hàn Phong...
- Hoàng Yến, em sao vậy? - Dương Hàn Phong cảm thấy có điều chẳng lành.
- Hàn Phong...hức...anh về nhà đi, có được không? Hức...- Hoàng Yến càng nói càng tức tưởi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tút tút tút...
Tắt máy, Dương Hàn Phong không biết là chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Yến, cũng chẳng rõ hiện giờ cô ấy ra sao. Nhưng mà cứ để cô kích động như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Vy Khánh, xin lỗi em!
Trên đường quốc lộ, một chiếc xe nào đó đang đi thẳng bỗng đi chầm chậm và quay xe lại, phóng vèo vèo về hướng ngược lại lộ trình vừa nãy.
- Vy Khánh...em...có phải không thích Hoàng Yến không?
Nó nhăn trán, quay sang nhìn hắn:
- Anh có ý gì?
- Không, anh không có ý gì cả. Anh chỉ thấy...việc em ghét Hoàng Yến không đáng...
- Tức là anh muốn em dĩ hòa vi quý với chị ta chứ gì?
- Không, anh...anh cảm thấy em nên suy nghĩ lại đi. Hoàng Yến là một cô gái tốt...
- Chị ấy tốt như thế nào, em cũng đã lĩnh hội được hết rồi. Anh chẳng cần nhắc lại, nhưng mà, không phải ai chị ấy cũng tốt như đối với anh đâu.
- Nhưng mà...
- Nếu như anh còn muốn tẩy trắng cho chị ấy nữa thì thôi, em không cần. Anh về phòng đi, em muốn dưỡng thương. - Nó khó chịu nói.
Dương Hàn Phong mang vẻ mặt hối lỗi đi ra phía cửa, mở cửa xong, hắn quay lại nói:
- Xin lỗi em, coi như anh chưa nói gì nhé!
Hắn đã về phòng, nó lăn lộn trên giường ấm ức. Coi như hắn chưa nói gì à? Anh có ngon thì nuốt hết mấy lời vừa nói vào lại mồm đi!
*
Dương Hàn Phong thả mình xuống giường, khẽ thở dài. Hắn mở điện thoại lên, chợt giật mình: Hôm nay là 7/9, còn hai ngày nữa là đến sinh nhật Vy Khánh rồi.
Awwww...
*
Sáng 8/9...
Cả đám hội anh em cây khế nhà Dương Hàn Phong tụ họp trên phòng hội trưởng với lý do duy nhất: Ngày mai là sinh nhật Vy Khánh!
Minh Khang gãi cằm suy nghĩ, sau đó gật đầu:
- Tao nghĩ nên tổ chức ở nhà, vừa lãng mạn vừa ấm cúng.
- Thế mày không nghĩ đến việc Hoàng Yến lại “đến thăm” à? - Hạo Thiên vẫn là biết suy nghĩ hơn.
- Thế mày định không cho đứa đấy tham dự cùng à? - Minh Khang hỏi.
- Thế mày định cho nó tham dự chắc? - Hạo Thiên đáp.
Dương Hàn Phong từ nãy đế giờ đã đau hết cả đầu, đập bàn binh một tiếng:
- Thôi!
Sau khi xem xét kĩ lưỡng thì hắn đã ra quyết định: Buổi chiều tại quán Coffee ngày đầu hẹn hò. Còn việc dụ nó đến đó thì...phải nhờ đến hội kia rồi.
*
Lâm Thiên Khánh cũng đau đầu không kém vì khâu chọn quà. Cậu biết thế nào đám Dương Hàn Phong sẽ tổ chức riêng cho nó một bữa tiệc, tất nhiên hắn chẳng chập mạch mà mời cậu đến.
Thôi, tặng quà thôi cũng được.
Nhưng tặng quà gì thì cậu không biết.
Hoàng Nhật vẫn là quân sư quạt mo cho Lâm Thiên Khánh, dịp đặc biệt này đương nhiên vẫn đảm nhiệm chuyện tư vấn quà.
Chọn mất hơn ba tiếng đồng hồ, Lâm Thiên Khánh đột nhiên đơ ra như đứt dây cót, sau đó khuôn mặt chuẩn tỉ lệ vàng của cậu nhăn lại, kêu rống lên:
- Trời ơi, có vậy mà cũng quên!
Cậu bò từ trên giường xuống, lăn đến ngăn bàn, mò ra một tập giấy. Trong đó có bản thiết kế cậu ưng ý nhất từ bấy lâu nay.
Bản thiết kế đó cậu đã dốc hết công sức và hi vọng, nhưng chưa dám đem làm ra bản thật.
Hôm nay chính là lúc để cậu thực hiện ước mơ.
Lâm Thiên Khánh ngờ nghệch trước bản thiết kế hồi lâu, thấy vậy Hoàng Nhật cũng bò đến xem sao. Cậu ngỡ ngàng:
- Cậu định đem cả bầu trời tâm huyết của mình để tặng Vy Khánh sao?
Hoàng Nhật đương nhiên biết rõ Lâm Thiên Khánh thích Vy Khánh đế mức nào, nhưng phải hi sinh nhiều như vậy, cậu cảm thấy không nỡ. Mạch Vy Khánh hoàn toàn không xứng với tình cảm của người bạn này của cậu. Nó hoàn toàn không xứng để Lâm Thiên Khánh hi sinh nhiều đến thế...
Thế nhưng, Lâm Thiên Khánh chỉ cười trừ:
- Đúng vậy. Vì cậu ấy xứng đáng.
Hoàng Nhật chỉ thở dài, cầu mong tấm lòng của Lâm Thiên Khánh sẽ được đền đáp.
Ngay sau đó, Lâm Thiên Khánh tức tốc chạy đến chi nhánh của công ty, đặt may một bộ váy đặc biệt nhất thế giới, dành cho người đặc biệt nhất thế giới.
Phải đến ba giờ sáng hôm sau, chiếc váy mới được hoàn thành giống y bản thiết kế.
*
Ngày 9 tháng 9, tan học.
- Vy Khánh, em đi theo anh một chút!
Chuông vừa reo Hạo Thiên đã nhảy xuống tầng dưới kéo một cô gái chạy thục mạng ra phía cổng. Nó lơ ngơ chạy rút theo sau, Lâm Thiên Khánh không nhanh bằng, quay đi quay lại đã thấy Vy Khánh biến mất.
Chạy được một đoạn nữa thì Hạo Thiên dừng lại, thở hồng hộc. Nó thì như sắp chết đến nơi, giật tay ra khỏi tay anh:
- Anh...làm gì mà kéo em...như chạy loạn thế...
- Anh sợ nếu không bắt em đi thì em sẽ bị người khác bắt mất. - Hạo Thiên vừa thở vừa cười.
- Ai dám bắt mà bắt, chứ giờ anh định đưa em đi đâu?
- 1991 Coffee.
Địa danh này...
Là nơi đầu tiên hắn và nó hẹn hò...
Cũng là nơi hắn hay dụ nó ra lúc nó giận dỗi.
Hồi tưởng một lát, nó chống nạnh hỏi:
- Kế hoạch của Dương Hàn Phong đúng không?
Như bị dẫm vào đuôi, Hạo Thiên chỉ biết cười trừ:
- Haha, bị em phát hiện rồi. Thôi, chúng ta đến đó đi.
Nó gật đầu, ngoan ngoãn theo anh đến 1991 Coffee.
Đến nơi, cảnh tượng trước mắt là một căn phòng với tông màu hồng lung linh sáng choang, mọi thiết kế trang trí đều vô cùng hoàn hảo. Dòng chữ “Happy Birthday Vy Khanh” sáng rực xung quanh những ngôi sao xanh rực rỡ. Bên này, Nhật Huy, Minh Khang, Tuệ San, Hạo Thiên, Lệ Anh...tất cả đều nhìn nó với ánh mắt dịu dàng, ngân nga hát mừng sinh nhật.
Nó cảm kích muốn khóc, dạo này có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ khiến nó quên mất cả sinh nhật của chính mình.
- Em cảm ơn mọi người. - Nó khóc thút thít.
Lệ Anh cười trêu chọc, ôm lấy nó và xoa đầu:
- Lớn đùng rồi vẫn còn khóc nhè à?
- Em...- Nó khóc trong hạnh phúc.
Huỳnh Lệ Anh cười to hơn, xoa đầu nó dịu dàng hơn nhưng chân mày đã nhăn lại, Dương Hàn Phong, sao giờ này anh còn chưa tới?
*
Dương Hàn Phong vừa rời cửa hàng hoa, trên tay cầm bó 17 bông hồng đỏ rực rỡ. Hôm nay hắn ăn mặc vô cùng chỉnh tề, mặc nguyên một bộ vest đen lãnh đạm làm như hôm nay hắn sẽ kết hôn không bằng.
Ngồi trên xe mà tim hắn cứ nhảy tưng tưng, hết nhìn bó hoa hồng bên cạnh, hắn lại nhìn sang chiếc nhẫn trong hộp. Dương Hàn Phong thấy hơi kì quặc khi tặng nhẫn với hoa, vậy khác nào là cầu hôn chứ.
Nhưng kệ, mục đích duy nhất vẫn là để đánh dấu chủ quyền.
Chuông điện thoại hắn reo lên, hắn giật mình, nhìn lên màn hình. Màn hình hiện rõ cái tên Hoàng Yến, đột nhiên hắn chẳng muốn bắt máy.
Cứ để chuông reo như vậy thì cũng chẳng hay ho gì, hắn miễn cưỡng cầm điện thoại lên, áp lên tai, bên kia truyền tới tiếng khóc tức tưởi của một người con gái.
- Hức...Hàn Phong...
- Hoàng Yến, em sao vậy? - Dương Hàn Phong cảm thấy có điều chẳng lành.
- Hàn Phong...hức...anh về nhà đi, có được không? Hức...- Hoàng Yến càng nói càng tức tưởi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tút tút tút...
Tắt máy, Dương Hàn Phong không biết là chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Yến, cũng chẳng rõ hiện giờ cô ấy ra sao. Nhưng mà cứ để cô kích động như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Vy Khánh, xin lỗi em!
Trên đường quốc lộ, một chiếc xe nào đó đang đi thẳng bỗng đi chầm chậm và quay xe lại, phóng vèo vèo về hướng ngược lại lộ trình vừa nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.