Chương 158: Dương Hàn Phong, mãi mãi là của tao
Hoanciara
14/06/2019
Lâm Thiên Khánh sau khi ra khỏi phòng hội trưởng liền đưa nó ngay lập
tức về nhà. Học sinh A3 ai nấy đều rất ủng hộ công cuộc cướp dâu này,
đồng thời nhìn Dương Hàn Phong với ánh mắt ghê tởm.
Ra chơi tiết 2, Dương Hàn Phong mới mở mắt dậy. Hắn có ý định đi tìm nó, bèn lật đật chạy lên tầng 2 của tòa nhà bên kia. Hoàng Yến chợp mắt được không lâu, thấy có tiếng động liền lập tức tỉnh dậy, đi theo Dương Hàn Phong.
Hắn vẫn lãnh đạm đi trên đường như mọi khi, những ánh mắt ngưỡng mộ vẫn dõi theo như lúc trước, nhưng khi đứng trước cửa lớp 11A3, mọi người đều nhìn hắn như kiểu có thù từ rất lâu rồi - tất nhiên là trừ mấy fangirl lâu năm của hắn ra.
- Cho anh hỏi...các em có thấy Vy Khánh đâu không?
Đám đông xì xầm to nhỏ.
- Lên tận lớp tìm rồi kìa.
- Vy Khánh đâu rồi nhỉ?
- Không hiểu sao còn lên đây tìm người cho được.
Mai Anh đang ngồi trong đám đông bỗng đứng bật lên, cười nhạt nhìn hắn:
- Hội trưởng yêu quý, anh tìm Vy Khánh nhà chúng tôi có việc gì à?
Hắn trầm tĩnh đáp:
- Bạn gái tôi, tôi tìm cô ấy phải có lý do sao?
Cùng lúc ấy, phía sau hắn xuất hiện một bóng đen. Hoàng Yến ngơ ngác trồi lên, ngây thơ hỏi:
- Hàn Phong, anh lên đây làm gì thế?
- Ồooooooo...- Tiếng đồng thanh vang lên đến nhức tai, máu của một số đã dồn lên tận tai. Đám đông lại tiếp tục xì xầm lớn hơn:
- Đã làm thế rồi mà không buông tha cho người ta.
- Hội trưởng gì chứ...
- Không ngờ luôn đấy...
Mai Anh cố kìm cơn nóng giận đang trào lên cổ, mỉa mai:
- Bạn gái anh? Chẳng phải cô ta đang đứng ngay cạnh anh đấy à?
Hai bàn tay hắn nắm chặt như muốn bóp chết những con người trước mặt, hắn gầm lên:
- Nói nhiều, Vy Khánh đâu?
- Có không giữ, mất đừng tìm. Lew lew...
Mai Anh cười to, cả đám đông cũng cười ồ lên theo. Dương Hàn Phong mất mặt không ít, đoán chắc là Lâm Thiên Khánh đã đưa nó đi đâu đó, bèn hậm hực trở về phòng hội trưởng.
Hắn bực tức ngồi phịch xuống ghế, hai tay chống lên trán. Hoàng Yến khe khẽ ngồi bên cạnh, mắt long lanh sờ nhẹ lên đầu hắn.
Hắn bật dậy, lớn tiếng:
- Tại sao em lại đi theo anh làm gì?
Hoàng Yến bất ngờ run run, cô cúi đầu xuống, ra vẻ biết lỗi:
- Em...em...em chỉ bất giác đi theo anh...em không ngờ anh lại lên lớp tìm Vy Khánh...em xin lỗi...
Thấy nhịp thở của Hoàng Yến bắt đầu không ổn định, hắn lại phải đè cơn nóng giận xuống, nhẹ nhàng vỗ về:
- Haizz, không sao, nhưng em đừng làm như thế nữa, chuyện của anh với Vy Khánh đủ tệ lắm rồi.
- Vậy...anh có định...làm lành với cô ấy không?
- Chẳng lẽ nào anh không muốn? Lỗi là lỗi của anh, nhưng giờ nói gì em ấy cũng không nghe nữa rồi...- Hắn gục đầu xuống.
Hoàng Yến im lặng nhìn hắn. Đến nước này mà hắn vẫn còn muốn làm lành với nó, đúng là không biết suy nghĩ. Hắn có một lần nhìn đến cô bên cạnh hắn không? Hắn có bao giờ quan tâm đến cô một cách thật lòng không?
Nhưng...vốn dĩ Dương Hàn Phong là của cô, nếu không vì Mạch Vy Khánh đột ngột xuất hiện, thì Dương Hàn Phong vẫn mãi mãi thuộc về cô...
Nếu mà...bây giờ Mạch Vy Khánh biến mất...
Đúng rồi, chỉ cần Vy Khánh đó biến mất, Hàn Phong sẽ lại như lúc xưa, lại sẽ yêu thương cô, đúng vậy...
- Em hơi mệt, em về nhà trước nhé. Phiền anh xin nghỉ tiết hộ em...
- Ừ, em về nghỉ đi. - Dương Hàn Phong không ngẩng đầu lên.
Hoàng Yến bắt taxi về nhà, trong đầu cô như bị những suy nghĩ vừa rồi lấn át.
*
Lâm Thiên Khánh đưa nó về nhà cậu. Pha cho nó một ly sữa nóng, cậu hỏi:
- Vậy bây giờ cậu định ở đâu?
- Chắc là...căn nhà cũ của tôi lúc trước. Chiều phải về đó lấy chìa khóa đã. - Nó thất thần đáp. Thực sự nghĩ đến chuyện rời xa nơi đó, rời xa con người đó, nó không hề dễ chịu chút nào.
- Hay là thôi đi, mất công cậu lại phải về đó lần nữa. Cậu cứ ở nhà tôi cũng được. - Lâm Thiên Khánh nhìn nó, có ý không hề muốn để nó gần Dương Hàn Phong thêm một phút giây nào nữa.
- Không cần đâu, tôi có nhà cơ mà. - Nó cười toe.
- Đừng cố cười gượng gạo như thế nữa, tôi đau tim lắm. - Lâm Thiên Khánh lẩm bẩm, cậu chẳng thích nó cứ cười như thế này. Thà nó khóc một trận lớn rồi trở lại bình thường còn hơn cố tỏ ra mạnh mẽ, gồng gánh hết những nỗi đau trên vai như thế.
- Tôi cười thật mà.
Lâm Thiên Khánh lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp lớn, để lên bàn, nói:
- Quà sinh nhật cho cậu đấy, vốn định hôm qua tặng nhưng cậu lại xảy ra chuyện.
Nó cười tít mắt mở hộp quà ra, phía trong là một bộ váy dài đến đầu gối với những đường nét tinh xảo, mọi đường chỉ đều vô cùng hoàn hảo. Nó tròn mắt nhìn, trời ơi, chưa bao giờ thấy một bộ váy đẹp đến thế này...
- Waaaaww Lâm Thiên Khánh ơi, đẹp chết mất, yêu cậu yêu cậu! - Nó nhảy cẫng lên. - Mà xem ra nó cũng đắt lắm, tôi không...
- Nó là do chính tay tôi thiết kế, cũng là một tay tôi tự may ra. Không mất đồng nào cả. - Cậu cười.
- Trời ơi giỏi thế, tôi hiểu tấm lòng của cậu rồi, cảm động quá. - Nó đặt tay lên hai má của cậu, lắc lắc.
- Cậu thích là tốt rồi, uống hết sữa rồi nghỉ đi. Tôi đi nấu chút gì cho cậu ăn.
Nó gật đầu, thực sự có người bạn như Lâm Thiên Khánh, chắc kiếp trước nó đã giải cứu được dải Ngân Hà.
*
Bầu trời hôm nay không có nắng, âm u mù mịt. Bốn giờ chiều, nó ngồi trên taxi trở về nhà Dương Hàn Phong. Có lẽ đây là lần cuối cùng nó được đặt chân vào căn nhà đó.
Cạch...
Tiếng mở cửa quen thuộc vang bên tai. Trong nhà vắng lặng, đúng rồi, giờ này lớp 12 vẫn còn phải ở trường. Ra đi lặng lẽ thế này...cũng tốt.
Nó trèo lên tầng, mở cửa phòng. Mọi thứ quen thuộc xung quanh bỗng trở nên lạ lẫm. Nó vẫn không tin được, nó với Dương Hàn Phong chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc...
Khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh hắn là khoảng thời gian vui vẻ nhất...cũng đau khổ nhất...
Mọi việc làm của nó đều thu vào màn hình máy tính. Lâm Thiên Khánh ngồi gõ móng tay lên mặt bàn, đôi mắt dịu dàng nhìn khung cảnh phía ngoài phòng nó.
Lâm Thiên Khánh từ lần thứ hai đến nhà Dương Hàn Phong đã bí mật cài một cái camera mini giấu trong đám hoa trang trí ngoài cửa phòng nó. Chiếc camera hướng thẳng ra phía cầu thang và ngoài cửa. Cậu đương nhiên không dám đặt trong phòng nó, lỡ mà bị phát hiện thì cạch mặt suốt đời.
Nó lặng lẽ dọn đồ, quần áo ở đây cũng không nhiều, chủ yếu toàn đồ Dương Hàn Phong mua cho nên nó sẽ để lại. Sách vở cũng chẳng có bao nhiêu nên nhanh chóng đã xong xuôi. Nó để vali trong phòng, định xuống phòng khách uống chút nước.
Bước tới cầu thang, giọng của Hoàng Yến phía sau làm nó giật mình:
- Vy Khánh, em định đi đâu vậy?
Nó không quay đầu lại, lại tiếp tục bước xuống cầu thang. Hoàng Yến khẽ nhếch môi, bước thêm hai bước nữa:
- Này, đối với tiền bối như vậy có phải là quá hỗn xược không?
Nó cười nhạt quay đầu lại, dùng ánh mắt chẳng mấy thân thiện nhìn chị ta:
- Xin lỗi, trước giờ tôi chưa từng coi chị là tiền bối.
Hoàng Yến khoanh tay cười phá lên, được, rất cứng họng.
- Sao em lại kiểu ghét chị vậy nhờ? Chị đâu có làm gì em đâu?
- Tôi thích. - Nó cũng cười đáp lại, đôi mắt sâu xoáy vào người đối diện.
Nụ cười trên môi Hoàng Yến tắt ngấm, cô tiến lại gần nó, đôi mắt ánh lên sự hận thù và sát khí:
- Nếu đã vậy...thì chị cũng nói cho em biết. Một năm qua em ở bên Hàn Phong là quá đủ, bây giờ chị về rồi, em trả anh ấy cho chị đi!
Trơ trẽn, Hồ Hoàng Yến không ngờ lại trơ trẽn như vậy. Nhưng nếu không cầu xin nó trả hắn cho cô thì cô vẫn cướp lại thôi. Nói cũng như không.
Nó đơ ra một lúc rồi cười lăn cười bò, khiến Hoàng Yến nhíu mày khó chịu. Nó cười xong ho khan vài tiếng, nói như chế nhạo:
- Đây là chị cầu xin tôi đấy à? Có phải thảm quá rồi không?
- Đừng nói vòng vo. - Hoàng Yến lạnh lùng.
- Vậy tôi cũng nói cho chị biết, chị không bao giờ có được trái tim của Dương Hàn Phong đâu.
Như lường trước được nó sẽ nói câu này, Hoàng Yến chỉ nhếch môi cười nhạt:
- Em ngây thơ quá rồi cô bé. Tình cảm của chị với Hàn Phong hơn mười năm, một đứa con gái anh ấy quen biết được một năm thì làm được gì chứ? Em còn Lâm Thiên Khánh, sao em không tận hưởng mà cứ đi tranh giành Hàn Phong với chị vậy?
- Cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi à? Ngày nào cũng phải diễn như chị hơi mệt nhỉ?
- Không biết là diễn hay thật, nhưng như em đã thấy rồi đấy, hôm qua anh ấy còn rất hưởng thụ nụ hôn của chị...
Đến nước này thì nó thật không chịu được nữa:
- Chị không thấy mọi việc anh ấy làm cho chị đều là vì thương hại à?
- Câm miệng! - Hoàng Yến nổi giận tát nó một tát. - Nếu mày không xuất hiện thì anh Hàn Phong vẫn mãi yêu tao, vẫn mãi là của tao. Tất cả là do mày, mày phải biến mất!
Nó cũng không vừa, Hoàng Yến vừa dứt mồm nó đã vả lại một cái khiến đầu cô ta vểnh hẳn về một bên. Hoàng Yến bàng hoàng...nó thế mà dám đánh cô, thế mà cũng dám đánh cô!
Gân mặt nó nổi lên, đánh nó mà tưởng nó để yên chắc. Trước giờ nó chưa từng để ai bắt nạt, cũng chưa từng ghi hận trong lòng.
- Mày dám! - Những tia máu đỏ trong mắt Hoàng Yến nổi lên như mạng nhện. Cô nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Sao tôi lại không dám? Đánh tôi thì tôi đánh lại, cô lạ lắm à? - Nó dùng ngón trỏ đẩy Hoàng Yến ra một cách nhẹ nhàng.
- Mày...
Lâm Thiên Khánh gắt gao nhìn vào màn hình, chỗ nó và Hoàng Yến gây gổ cũng đúng là chỗ camera hướng thẳng tới. Ngón tay cậu rung rung nhanh hơn, lúc nãy thấy nó bị đánh như vậy, cậu chỉ muốn lao vào xé xác Hồ Hoàng Yến ra. Nhưng nó đã mạnh mẽ tát lại. Đúng là hả lòng hả dạ.
Hoàng Yến điều chỉnh lại nhịp thở, hai mắt nhắm lại để không chóng mặt. Tiếng đỗ xe vang lên ngoài cổng, biết là Dương Hàn Phong đã về. Thời cơ đã đến, Hoàng Yến bèn lao tới cầm lấy tay nó, đặt lên ngực mình, cười thỏa mãn:
- Dương Hàn Phong, mãi mãi là của tao.
Tiếng cởi giày ngoài cửa đã dứt, thời điểm quan trọng nhất đã đến. Hoàng Yến ngả người về phía sau, hét lên:
- Vy Khánh, đừng!!!
Dương Hàn Phong mở cửa vừa kịp nhìn thấy Hoàng Yến ngã lăn từ trên tầng hai xuống, mà cánh tay nó vẫn giơ lên trên không trung. Hắn chạy đến như tên bắn, hét lên:
- HOÀNG YẾNNNN!
Ra chơi tiết 2, Dương Hàn Phong mới mở mắt dậy. Hắn có ý định đi tìm nó, bèn lật đật chạy lên tầng 2 của tòa nhà bên kia. Hoàng Yến chợp mắt được không lâu, thấy có tiếng động liền lập tức tỉnh dậy, đi theo Dương Hàn Phong.
Hắn vẫn lãnh đạm đi trên đường như mọi khi, những ánh mắt ngưỡng mộ vẫn dõi theo như lúc trước, nhưng khi đứng trước cửa lớp 11A3, mọi người đều nhìn hắn như kiểu có thù từ rất lâu rồi - tất nhiên là trừ mấy fangirl lâu năm của hắn ra.
- Cho anh hỏi...các em có thấy Vy Khánh đâu không?
Đám đông xì xầm to nhỏ.
- Lên tận lớp tìm rồi kìa.
- Vy Khánh đâu rồi nhỉ?
- Không hiểu sao còn lên đây tìm người cho được.
Mai Anh đang ngồi trong đám đông bỗng đứng bật lên, cười nhạt nhìn hắn:
- Hội trưởng yêu quý, anh tìm Vy Khánh nhà chúng tôi có việc gì à?
Hắn trầm tĩnh đáp:
- Bạn gái tôi, tôi tìm cô ấy phải có lý do sao?
Cùng lúc ấy, phía sau hắn xuất hiện một bóng đen. Hoàng Yến ngơ ngác trồi lên, ngây thơ hỏi:
- Hàn Phong, anh lên đây làm gì thế?
- Ồooooooo...- Tiếng đồng thanh vang lên đến nhức tai, máu của một số đã dồn lên tận tai. Đám đông lại tiếp tục xì xầm lớn hơn:
- Đã làm thế rồi mà không buông tha cho người ta.
- Hội trưởng gì chứ...
- Không ngờ luôn đấy...
Mai Anh cố kìm cơn nóng giận đang trào lên cổ, mỉa mai:
- Bạn gái anh? Chẳng phải cô ta đang đứng ngay cạnh anh đấy à?
Hai bàn tay hắn nắm chặt như muốn bóp chết những con người trước mặt, hắn gầm lên:
- Nói nhiều, Vy Khánh đâu?
- Có không giữ, mất đừng tìm. Lew lew...
Mai Anh cười to, cả đám đông cũng cười ồ lên theo. Dương Hàn Phong mất mặt không ít, đoán chắc là Lâm Thiên Khánh đã đưa nó đi đâu đó, bèn hậm hực trở về phòng hội trưởng.
Hắn bực tức ngồi phịch xuống ghế, hai tay chống lên trán. Hoàng Yến khe khẽ ngồi bên cạnh, mắt long lanh sờ nhẹ lên đầu hắn.
Hắn bật dậy, lớn tiếng:
- Tại sao em lại đi theo anh làm gì?
Hoàng Yến bất ngờ run run, cô cúi đầu xuống, ra vẻ biết lỗi:
- Em...em...em chỉ bất giác đi theo anh...em không ngờ anh lại lên lớp tìm Vy Khánh...em xin lỗi...
Thấy nhịp thở của Hoàng Yến bắt đầu không ổn định, hắn lại phải đè cơn nóng giận xuống, nhẹ nhàng vỗ về:
- Haizz, không sao, nhưng em đừng làm như thế nữa, chuyện của anh với Vy Khánh đủ tệ lắm rồi.
- Vậy...anh có định...làm lành với cô ấy không?
- Chẳng lẽ nào anh không muốn? Lỗi là lỗi của anh, nhưng giờ nói gì em ấy cũng không nghe nữa rồi...- Hắn gục đầu xuống.
Hoàng Yến im lặng nhìn hắn. Đến nước này mà hắn vẫn còn muốn làm lành với nó, đúng là không biết suy nghĩ. Hắn có một lần nhìn đến cô bên cạnh hắn không? Hắn có bao giờ quan tâm đến cô một cách thật lòng không?
Nhưng...vốn dĩ Dương Hàn Phong là của cô, nếu không vì Mạch Vy Khánh đột ngột xuất hiện, thì Dương Hàn Phong vẫn mãi mãi thuộc về cô...
Nếu mà...bây giờ Mạch Vy Khánh biến mất...
Đúng rồi, chỉ cần Vy Khánh đó biến mất, Hàn Phong sẽ lại như lúc xưa, lại sẽ yêu thương cô, đúng vậy...
- Em hơi mệt, em về nhà trước nhé. Phiền anh xin nghỉ tiết hộ em...
- Ừ, em về nghỉ đi. - Dương Hàn Phong không ngẩng đầu lên.
Hoàng Yến bắt taxi về nhà, trong đầu cô như bị những suy nghĩ vừa rồi lấn át.
*
Lâm Thiên Khánh đưa nó về nhà cậu. Pha cho nó một ly sữa nóng, cậu hỏi:
- Vậy bây giờ cậu định ở đâu?
- Chắc là...căn nhà cũ của tôi lúc trước. Chiều phải về đó lấy chìa khóa đã. - Nó thất thần đáp. Thực sự nghĩ đến chuyện rời xa nơi đó, rời xa con người đó, nó không hề dễ chịu chút nào.
- Hay là thôi đi, mất công cậu lại phải về đó lần nữa. Cậu cứ ở nhà tôi cũng được. - Lâm Thiên Khánh nhìn nó, có ý không hề muốn để nó gần Dương Hàn Phong thêm một phút giây nào nữa.
- Không cần đâu, tôi có nhà cơ mà. - Nó cười toe.
- Đừng cố cười gượng gạo như thế nữa, tôi đau tim lắm. - Lâm Thiên Khánh lẩm bẩm, cậu chẳng thích nó cứ cười như thế này. Thà nó khóc một trận lớn rồi trở lại bình thường còn hơn cố tỏ ra mạnh mẽ, gồng gánh hết những nỗi đau trên vai như thế.
- Tôi cười thật mà.
Lâm Thiên Khánh lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp lớn, để lên bàn, nói:
- Quà sinh nhật cho cậu đấy, vốn định hôm qua tặng nhưng cậu lại xảy ra chuyện.
Nó cười tít mắt mở hộp quà ra, phía trong là một bộ váy dài đến đầu gối với những đường nét tinh xảo, mọi đường chỉ đều vô cùng hoàn hảo. Nó tròn mắt nhìn, trời ơi, chưa bao giờ thấy một bộ váy đẹp đến thế này...
- Waaaaww Lâm Thiên Khánh ơi, đẹp chết mất, yêu cậu yêu cậu! - Nó nhảy cẫng lên. - Mà xem ra nó cũng đắt lắm, tôi không...
- Nó là do chính tay tôi thiết kế, cũng là một tay tôi tự may ra. Không mất đồng nào cả. - Cậu cười.
- Trời ơi giỏi thế, tôi hiểu tấm lòng của cậu rồi, cảm động quá. - Nó đặt tay lên hai má của cậu, lắc lắc.
- Cậu thích là tốt rồi, uống hết sữa rồi nghỉ đi. Tôi đi nấu chút gì cho cậu ăn.
Nó gật đầu, thực sự có người bạn như Lâm Thiên Khánh, chắc kiếp trước nó đã giải cứu được dải Ngân Hà.
*
Bầu trời hôm nay không có nắng, âm u mù mịt. Bốn giờ chiều, nó ngồi trên taxi trở về nhà Dương Hàn Phong. Có lẽ đây là lần cuối cùng nó được đặt chân vào căn nhà đó.
Cạch...
Tiếng mở cửa quen thuộc vang bên tai. Trong nhà vắng lặng, đúng rồi, giờ này lớp 12 vẫn còn phải ở trường. Ra đi lặng lẽ thế này...cũng tốt.
Nó trèo lên tầng, mở cửa phòng. Mọi thứ quen thuộc xung quanh bỗng trở nên lạ lẫm. Nó vẫn không tin được, nó với Dương Hàn Phong chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc...
Khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh hắn là khoảng thời gian vui vẻ nhất...cũng đau khổ nhất...
Mọi việc làm của nó đều thu vào màn hình máy tính. Lâm Thiên Khánh ngồi gõ móng tay lên mặt bàn, đôi mắt dịu dàng nhìn khung cảnh phía ngoài phòng nó.
Lâm Thiên Khánh từ lần thứ hai đến nhà Dương Hàn Phong đã bí mật cài một cái camera mini giấu trong đám hoa trang trí ngoài cửa phòng nó. Chiếc camera hướng thẳng ra phía cầu thang và ngoài cửa. Cậu đương nhiên không dám đặt trong phòng nó, lỡ mà bị phát hiện thì cạch mặt suốt đời.
Nó lặng lẽ dọn đồ, quần áo ở đây cũng không nhiều, chủ yếu toàn đồ Dương Hàn Phong mua cho nên nó sẽ để lại. Sách vở cũng chẳng có bao nhiêu nên nhanh chóng đã xong xuôi. Nó để vali trong phòng, định xuống phòng khách uống chút nước.
Bước tới cầu thang, giọng của Hoàng Yến phía sau làm nó giật mình:
- Vy Khánh, em định đi đâu vậy?
Nó không quay đầu lại, lại tiếp tục bước xuống cầu thang. Hoàng Yến khẽ nhếch môi, bước thêm hai bước nữa:
- Này, đối với tiền bối như vậy có phải là quá hỗn xược không?
Nó cười nhạt quay đầu lại, dùng ánh mắt chẳng mấy thân thiện nhìn chị ta:
- Xin lỗi, trước giờ tôi chưa từng coi chị là tiền bối.
Hoàng Yến khoanh tay cười phá lên, được, rất cứng họng.
- Sao em lại kiểu ghét chị vậy nhờ? Chị đâu có làm gì em đâu?
- Tôi thích. - Nó cũng cười đáp lại, đôi mắt sâu xoáy vào người đối diện.
Nụ cười trên môi Hoàng Yến tắt ngấm, cô tiến lại gần nó, đôi mắt ánh lên sự hận thù và sát khí:
- Nếu đã vậy...thì chị cũng nói cho em biết. Một năm qua em ở bên Hàn Phong là quá đủ, bây giờ chị về rồi, em trả anh ấy cho chị đi!
Trơ trẽn, Hồ Hoàng Yến không ngờ lại trơ trẽn như vậy. Nhưng nếu không cầu xin nó trả hắn cho cô thì cô vẫn cướp lại thôi. Nói cũng như không.
Nó đơ ra một lúc rồi cười lăn cười bò, khiến Hoàng Yến nhíu mày khó chịu. Nó cười xong ho khan vài tiếng, nói như chế nhạo:
- Đây là chị cầu xin tôi đấy à? Có phải thảm quá rồi không?
- Đừng nói vòng vo. - Hoàng Yến lạnh lùng.
- Vậy tôi cũng nói cho chị biết, chị không bao giờ có được trái tim của Dương Hàn Phong đâu.
Như lường trước được nó sẽ nói câu này, Hoàng Yến chỉ nhếch môi cười nhạt:
- Em ngây thơ quá rồi cô bé. Tình cảm của chị với Hàn Phong hơn mười năm, một đứa con gái anh ấy quen biết được một năm thì làm được gì chứ? Em còn Lâm Thiên Khánh, sao em không tận hưởng mà cứ đi tranh giành Hàn Phong với chị vậy?
- Cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi à? Ngày nào cũng phải diễn như chị hơi mệt nhỉ?
- Không biết là diễn hay thật, nhưng như em đã thấy rồi đấy, hôm qua anh ấy còn rất hưởng thụ nụ hôn của chị...
Đến nước này thì nó thật không chịu được nữa:
- Chị không thấy mọi việc anh ấy làm cho chị đều là vì thương hại à?
- Câm miệng! - Hoàng Yến nổi giận tát nó một tát. - Nếu mày không xuất hiện thì anh Hàn Phong vẫn mãi yêu tao, vẫn mãi là của tao. Tất cả là do mày, mày phải biến mất!
Nó cũng không vừa, Hoàng Yến vừa dứt mồm nó đã vả lại một cái khiến đầu cô ta vểnh hẳn về một bên. Hoàng Yến bàng hoàng...nó thế mà dám đánh cô, thế mà cũng dám đánh cô!
Gân mặt nó nổi lên, đánh nó mà tưởng nó để yên chắc. Trước giờ nó chưa từng để ai bắt nạt, cũng chưa từng ghi hận trong lòng.
- Mày dám! - Những tia máu đỏ trong mắt Hoàng Yến nổi lên như mạng nhện. Cô nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Sao tôi lại không dám? Đánh tôi thì tôi đánh lại, cô lạ lắm à? - Nó dùng ngón trỏ đẩy Hoàng Yến ra một cách nhẹ nhàng.
- Mày...
Lâm Thiên Khánh gắt gao nhìn vào màn hình, chỗ nó và Hoàng Yến gây gổ cũng đúng là chỗ camera hướng thẳng tới. Ngón tay cậu rung rung nhanh hơn, lúc nãy thấy nó bị đánh như vậy, cậu chỉ muốn lao vào xé xác Hồ Hoàng Yến ra. Nhưng nó đã mạnh mẽ tát lại. Đúng là hả lòng hả dạ.
Hoàng Yến điều chỉnh lại nhịp thở, hai mắt nhắm lại để không chóng mặt. Tiếng đỗ xe vang lên ngoài cổng, biết là Dương Hàn Phong đã về. Thời cơ đã đến, Hoàng Yến bèn lao tới cầm lấy tay nó, đặt lên ngực mình, cười thỏa mãn:
- Dương Hàn Phong, mãi mãi là của tao.
Tiếng cởi giày ngoài cửa đã dứt, thời điểm quan trọng nhất đã đến. Hoàng Yến ngả người về phía sau, hét lên:
- Vy Khánh, đừng!!!
Dương Hàn Phong mở cửa vừa kịp nhìn thấy Hoàng Yến ngã lăn từ trên tầng hai xuống, mà cánh tay nó vẫn giơ lên trên không trung. Hắn chạy đến như tên bắn, hét lên:
- HOÀNG YẾNNNN!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.