Chương 214: Em bé của em
Hoanciara
24/03/2023
Hàn Thiếu Vy đờ đẫn dựa người ngoài cửa. Lâm Dương và anh trai cô đang bí
mật thực hiện một âm mưu gì đó mà không hề cho cô biết. Gì chứ, đính
hôn? Việc này ngoài sức tưởng tượng của cô rồi.
Lâm Dương chỉ ngồi cười, nhìn Hàn Thiếu Nghi, hai má cũng đã hơi hồng hồng lên.
- Anh đừng chọc em, à mà, anh định bao giờ cho cô ấy biết?
- Không cần biết sớm quá, tính con bé hay sốc nổi, giải quyết êm đẹp tên Dương Hàn Phong kia trước đã. Cậu nghĩ xem, nếu con bé nhớ lại hết mọi chuyện trong quá khứ thì nó sẽ thế nào? – Hàn Thiếu Nghi bặm bặm môi, vắt chân chữ ngũ, bàn tay thon dài gõ gõ lên thành ghế.
Lâm Dương cũng chưa tưởng tượng ra ngày cô nhớ ra mọi chuyện thì sẽ thế nào…
- Lần này đi công tác, tôi vô tình phát hiện ra…bố mẹ ruột của em ấy đang sống ở Đức, là cậu sắp xếp à? - Hàn Thiếu Nghi hỏi.
Lâm Dương hơi ngớ ra, sau đó đành thừa nhận:
- Vâng, vì em trai cậu ấy đang du học và chuẩn bị tốt nghiệp nên họ định cư ngắn hạn tại đó, cũng được 3, 4 năm rồi. Hiện tại cuộc sống của họ cũng coi như khá dư giả, bù đắp được phần nào mất mát khi mất đi con gái của họ năm đó…
Đùng!
Một tiếng nổ lớn vang trong đầu Hàn Thiếu Vy, bố mẹ ruột…
Là thế nào?
Hàn Thiếu Vy mắt ngấn lệ, nếu đây là sự thật thì cú sốc này quá lớn đối với cô. Cô không đứng dậy nổi, vô tình chạm tay vào cánh cửa, gây ra tiếng động. Hai người trong phòng giật mình nhìn ra, Hàn Thiếu Vy nhanh chóng chạy vào phòng mình.
Hàn Thiếu Nghi đứng dậy ra ngoài, lúc mở cửa thì thấy ông nội đang đi ngang qua. Anh thở phào. Ông nội thấy anh có vẻ hốt hoảng, nhìn anh, hỏi:
- Sao thế?
- Dạ, không có gì ạ.
- Ừm. Hai đứa đang nói chuyện gì à? Trông bí mật quá. – Thực ra Hàn Tùng An không chuyện gì là không biết, kể cả việc Hàn Thiếu Nghi bí mật tính đến chuyện đính hôn cho Hàn Thiếu Vy và Lâm Dương. Ông không nói gì, nhưng lúc nãy thấy cô cháu gái chạy vụt qua phòng ông, hình như đang khóc, ông mới nghĩ rằng chắc hẳn Hàn Thiếu Vy đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
- Ummm, dạ, thưa ông, ông vào phòng cháu nói chuyện một chút được không ạ? Vì việc này cũng là việc lớn, phải có sự đồng ý của người lớn trong nhà nữa ạ.
Hàn Tùng An đồng ý. Vào phòng, anh mới thú nhận rằng anh đã có ý định đính hôn cho em gái mình và Lâm Dương.
Ông nội chỉ cười, nhìn chằm chằm Lâm Dương. Ánh mắt này khiến ai cũng không khỏi rùng mình. Lâm Dương biết ông nội coi cậu như con cháu trong nhà, việc cậu trở thành cháu rể ông cũng chẳng phải tốt quá sao? Hàn Tùng An cũng nghĩ vậy. Ông là người rất ít khi trọng dụng và tin tưởng người ngoài, nhưng với cậu trai trẻ Lâm Dương này, ông rất an tâm giao cháu gái cho cậu. Nhưng mà, cháu gái ông có đồng ý không?
Nói gì thì nói, ông vẫn đặt hạnh phúc của Hàn Thiếu Vy lên đầu. Từ ngày Hàn Thiếu Nghi đưa con bé về nhà, ông dường như thấy được hơi ấm từ cô, hơi ấm từ cái gọi là “người nhà”. Dường như có một sợi dây kết nối giữa ông và con bé mà không thể diễn tả bằng lời.
Nhiều lúc ông cũng ao ước giá như cô là cháu gái ruột của mình thì hay biết mấy.
- Các cháu nói chuyện này với Thiếu Vy chưa?
- Cháu…chưa nói ạ. – Hàn Thiếu Nghi ngập ngừng.
- Sao cháu có thể dám chắc rằng con bé không có ý kiến gì đối với việc này? Dù sao đây cũng là chuyện hạnh phúc cả đời, ta nghĩ cháu nên nói rõ với nó.. – Ông nội nhẹ nhàng nói, nhưng gai ốc hai chàng trai cứ nổi hết lên. Hai người không biết nói thế nào với cô, đột nhiên như vậy, cô khó có thể chấp nhận.
Trong phòng mình, Hàn Thiếu Vy ôm mặt khóc một trận lớn. Có quá nhiều thứ ngoài tưởng tượng đã phát sinh trong thời gian này. Cuộc nói chuyện đó của hai người cô nghe chữ được chữ mất, nhưng ba chữ bố mẹ ruột thì cô nghe rất rõ. Chẳng lẽ…cô không phải em gái ruột của Hàn Thiếu Nghi? Cũng không có máu mủ gì với Hàn gia?
Tại sao lại như vậy? Nếu thế thì tại sao cô lại ở đây?
Cũng có thể là cô đã nghe nhầm rồi hiểu lầm họ, đúng rồi, mọi chuyện có lẽ không như cô nghĩ.
Bình tĩnh lại một chút, Hàn Thiếu Vy run run nhìn lại bản thân mình trong gương. Gương mặt này, dáng vóc này…hình như đúng là không khớp tí nào với gen của Hàn gia.
Cô vuốt lại tóc, lau đi những giọt nước mắt vương trên mi. Có vài sợi tóc rơi xuống đất, Hàn Thiếu Vy ngẩn người. Đúng rồi, chỉ cần giám định DNA thôi, mọi việc sẽ rõ, cô cũng không cần khổ tâm như thế nữa.
Chiều hôm ấy, Hàn Thiếu Vy không gấp gáp việc lấy mẫu xét nghiệm. Cô vẫn cười cười nói nói bình thường với mọi người, tối vẫn đi xem phim với Lâm Dương và Hàn Thiếu Nghi. Hai anh em lâu ngày không gặp có bao nhiêu chuyện để nói, để hàn huyên. Lâm Dương thấy cô vui vẻ như thế thì cũng yên tâm hơn nhiều.
Hi vọng những ngày tháng sau này, cô vẫn luôn tươi cười như thế.
Sáng hôm sau, trên khắp các mặt báo, tin tức Hàn Thiếu Vy đính hôn cùng nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Lâm Dương đã lan ra khắp. Những cảnh tình tứ của hai người tại sân bay sáng hôm qua được chụp rất chuẩn góc khiến mọi người đều tấm tắc khen ngợi cặp đôi trời ban này cuối cùng cũng về một nhà. Cảnh Lâm Dương đi cùng ba người nhà họ Hàn cũng được post lên khắp mặt trận khiến dân tình chắc mẩm họ có khi đã định ngày kết hôn luôn rồi.
Lần này nhìn thấy mấy mặt báo đó, Hàn Thiếu Vy không còn giãy nảy lên chửi nhà báo viết nhảm nữa. Cô chỉ trầm ngâm nhìn kĩ những tấm ảnh đó, lại suy nghĩ về chuyện hôm qua, trong lòng là một mớ hỗn độn.
Lâm Dương cầm tờ báo lên, nhìn Hàn Thiếu Vy, sau đó cười cười:
- Đúng như cậu đoán luôn này, thật là…
Cô nhìn chằm chằm Lâm Dương, rõ ràng cậu biết mà còn giả vờ như chưa biết gì. Cô không biết nên nhìn cậu bằng ánh mắt gì nữa…
- Cậu cũng không mấy ngạc nhiên mà. – Bỗng dưng, cô ngẩng đầu lên, nói một câu như trách móc với Lâm Dương.
Cậu dường như cũng cảm thấy sự lạ lùng của cô, cười nhạt hỏi:
- Sao cậu lại nói thế?
- Không phải sao? – Ánh mắt Hàn Thiếu Vy nhìn cậu có chút trách móc. – Thôi tôi lên phòng trước, hôm nay cậu về nhà đi.
- Ơ…
Lâm Dương ngẩn người nhìn cô lên phòng. Sao lần này cô lại phản ứng lạ vậy? Chuyện này không phải đã xảy ra lặp đi lặp lại suốt mấy năm nay rồi hay sao? Đây cũng đâu phải lần đầu?
Dương Hàn Phong nhìn tờ báo, hai tai bắt đầu đỏ hết lên. Nhìn hai người họ tình tứ quá, một tháng không gặp hắn, hai người đó lại ở cùng nhau, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Hắn hết vò nát tờ báo rồi lại vò đầu bứt tai. Trời ơi, nếu một tháng đó Lâm Dương tranh thủ làm gì cô, thì…
Eo ơi điên à, sao có thể nghĩ thế?
Nhưng mà những tấm hình họ ôm nhau ngoài sân bay? Lại còn những tấm ảnh bốn người một gia đình đó nữa?
Trong một khắc hắn chợt nhận ra, mình chẳng là cái gì cả. Nếu đột nhiên bây giờ Hàn Thiếu Vy cắt đứt liên lạc với hắn, thì việc hắn tồn tại ở thành phố rộng lớn xa hoa này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đang chìm trong những ý nghĩ tối tăm thì điện thoại Dương Hàn Phong reo lên. Hắn bắt máy, là cô.
- Chắc anh cũng thấy mấy tờ báo đấy rồi hả? – Không chào hỏi, cô đi thẳng vào vấn đề như xát muối vào tim hắn.
Hắn đứng hình, cuộc gọi này…không phải là để kết thúc mọi chuyện với hắn chứ?
Miệng hắn tê đi, không thể nói thêm một câu nào nữa. Nước trong khóe mắt bắt đầu dâng lên, chỉ trực trào ra. Sao lại muốn khóc thế…
- Ủa? Alo? Có nghe thấy gì không đấy? – Hàn Thiếu Vy thấy đầu dây bên kia không trả lời gì bèn nói to.
- Hic…- Hắn suỵt soạt. Hàn Thiếu Vy giật mình, hắn đang khóc à?
- Ơ này, Dương Hàn Phong, anh sao thế?
- Hàn Thiếu Vy, em…em có em bé rồi đúng không? – Hắn òa lên khóc như đứa trẻ bị giật mất kẹo.
Mọi thứ xung quanh cô như đổ sập xuống. Wtf? Cái đầu heo của hắn đang nghĩ gì thế?
- Anh bị điên đấy à? Em bé ở đâu ra? – Cô cáu lên.
- Hả? Không…không có à? Thế em định nói gì? – Hắn tạm ngưng sụt sịt, lau lau mắt.
- Tôi hỏi anh nhìn thấy tờ báo của tôi và Lâm Dương rồi chứ gì?
- Anh thấy rồi, hai người…
- Thấy rồi thì đừng nghĩ nhiều, tin nhảm thôi. Lần nào tôi xuất hiện với Lâm Dương đều xảy ra chuyện như thế. – Cô chán nản nói, nói với hắn lúc này cứ như đang đi dỗ trẻ con.
- Hiểu…hiểu lầm sao? Hai người rõ ràng rất…còn ôm nhau nữa… – Hắn mếu máo.
- Phải, sự cố thôi. Có người đụng trúng tôi khiến tôi ngã vào cậu ấy, được chưa?
Chính Hàn Thiếu Vy cũng không hiểu sao mình phải đi giải thích với hắn thế này, cô đâu có nhiệm vụ đó? Nhưng mà nghĩ nếu hắn nhìn thấy mà cô không nói với hắn lời nào, ắt hẳn hắn sẽ tổn thương lắm…
- Hiccc, Hàn Thiếu Vy, em làm anh sợ lắm đấy…- Hắn òa lên, phòng ngập nước mắt.
Tên chó lợn Dương Hàn Phong, từ bao giờ lại thành trẻ con mít ướt thế này?
- Anh động kinh vừa thôi, khóc lóc cái gì chứ? Lại còn em bé, khiếp, trong đầu anh chứa cái gì vậy? – Cô nổi quạo, hắn không phải đang nghĩ cô có em bé với Lâm Dương nên vội vã đính hôn đấy chứ?
Bên kia, Dương Hàn Phong vừa khóc vừa cười kích động nhảy cẫng lên, lại lăn xuống giường. Hắn cười, mồm ngoác tới tận mang tai.
Hàn Thiếu Vy chán chường thở dài. Cô không dám nói cho hắn biết kế hoạch của anh trai cô. Việc cô và Lâm Dương trên báo có thể là giả, nhưng việc đính hôn…có lẽ là thật đấy.
Chính bản thân cô cũng không biết mình nên làm thế nào. Quyết liệt phản đối sao? Làm cách nào đây?
Lâm Dương chỉ ngồi cười, nhìn Hàn Thiếu Nghi, hai má cũng đã hơi hồng hồng lên.
- Anh đừng chọc em, à mà, anh định bao giờ cho cô ấy biết?
- Không cần biết sớm quá, tính con bé hay sốc nổi, giải quyết êm đẹp tên Dương Hàn Phong kia trước đã. Cậu nghĩ xem, nếu con bé nhớ lại hết mọi chuyện trong quá khứ thì nó sẽ thế nào? – Hàn Thiếu Nghi bặm bặm môi, vắt chân chữ ngũ, bàn tay thon dài gõ gõ lên thành ghế.
Lâm Dương cũng chưa tưởng tượng ra ngày cô nhớ ra mọi chuyện thì sẽ thế nào…
- Lần này đi công tác, tôi vô tình phát hiện ra…bố mẹ ruột của em ấy đang sống ở Đức, là cậu sắp xếp à? - Hàn Thiếu Nghi hỏi.
Lâm Dương hơi ngớ ra, sau đó đành thừa nhận:
- Vâng, vì em trai cậu ấy đang du học và chuẩn bị tốt nghiệp nên họ định cư ngắn hạn tại đó, cũng được 3, 4 năm rồi. Hiện tại cuộc sống của họ cũng coi như khá dư giả, bù đắp được phần nào mất mát khi mất đi con gái của họ năm đó…
Đùng!
Một tiếng nổ lớn vang trong đầu Hàn Thiếu Vy, bố mẹ ruột…
Là thế nào?
Hàn Thiếu Vy mắt ngấn lệ, nếu đây là sự thật thì cú sốc này quá lớn đối với cô. Cô không đứng dậy nổi, vô tình chạm tay vào cánh cửa, gây ra tiếng động. Hai người trong phòng giật mình nhìn ra, Hàn Thiếu Vy nhanh chóng chạy vào phòng mình.
Hàn Thiếu Nghi đứng dậy ra ngoài, lúc mở cửa thì thấy ông nội đang đi ngang qua. Anh thở phào. Ông nội thấy anh có vẻ hốt hoảng, nhìn anh, hỏi:
- Sao thế?
- Dạ, không có gì ạ.
- Ừm. Hai đứa đang nói chuyện gì à? Trông bí mật quá. – Thực ra Hàn Tùng An không chuyện gì là không biết, kể cả việc Hàn Thiếu Nghi bí mật tính đến chuyện đính hôn cho Hàn Thiếu Vy và Lâm Dương. Ông không nói gì, nhưng lúc nãy thấy cô cháu gái chạy vụt qua phòng ông, hình như đang khóc, ông mới nghĩ rằng chắc hẳn Hàn Thiếu Vy đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
- Ummm, dạ, thưa ông, ông vào phòng cháu nói chuyện một chút được không ạ? Vì việc này cũng là việc lớn, phải có sự đồng ý của người lớn trong nhà nữa ạ.
Hàn Tùng An đồng ý. Vào phòng, anh mới thú nhận rằng anh đã có ý định đính hôn cho em gái mình và Lâm Dương.
Ông nội chỉ cười, nhìn chằm chằm Lâm Dương. Ánh mắt này khiến ai cũng không khỏi rùng mình. Lâm Dương biết ông nội coi cậu như con cháu trong nhà, việc cậu trở thành cháu rể ông cũng chẳng phải tốt quá sao? Hàn Tùng An cũng nghĩ vậy. Ông là người rất ít khi trọng dụng và tin tưởng người ngoài, nhưng với cậu trai trẻ Lâm Dương này, ông rất an tâm giao cháu gái cho cậu. Nhưng mà, cháu gái ông có đồng ý không?
Nói gì thì nói, ông vẫn đặt hạnh phúc của Hàn Thiếu Vy lên đầu. Từ ngày Hàn Thiếu Nghi đưa con bé về nhà, ông dường như thấy được hơi ấm từ cô, hơi ấm từ cái gọi là “người nhà”. Dường như có một sợi dây kết nối giữa ông và con bé mà không thể diễn tả bằng lời.
Nhiều lúc ông cũng ao ước giá như cô là cháu gái ruột của mình thì hay biết mấy.
- Các cháu nói chuyện này với Thiếu Vy chưa?
- Cháu…chưa nói ạ. – Hàn Thiếu Nghi ngập ngừng.
- Sao cháu có thể dám chắc rằng con bé không có ý kiến gì đối với việc này? Dù sao đây cũng là chuyện hạnh phúc cả đời, ta nghĩ cháu nên nói rõ với nó.. – Ông nội nhẹ nhàng nói, nhưng gai ốc hai chàng trai cứ nổi hết lên. Hai người không biết nói thế nào với cô, đột nhiên như vậy, cô khó có thể chấp nhận.
Trong phòng mình, Hàn Thiếu Vy ôm mặt khóc một trận lớn. Có quá nhiều thứ ngoài tưởng tượng đã phát sinh trong thời gian này. Cuộc nói chuyện đó của hai người cô nghe chữ được chữ mất, nhưng ba chữ bố mẹ ruột thì cô nghe rất rõ. Chẳng lẽ…cô không phải em gái ruột của Hàn Thiếu Nghi? Cũng không có máu mủ gì với Hàn gia?
Tại sao lại như vậy? Nếu thế thì tại sao cô lại ở đây?
Cũng có thể là cô đã nghe nhầm rồi hiểu lầm họ, đúng rồi, mọi chuyện có lẽ không như cô nghĩ.
Bình tĩnh lại một chút, Hàn Thiếu Vy run run nhìn lại bản thân mình trong gương. Gương mặt này, dáng vóc này…hình như đúng là không khớp tí nào với gen của Hàn gia.
Cô vuốt lại tóc, lau đi những giọt nước mắt vương trên mi. Có vài sợi tóc rơi xuống đất, Hàn Thiếu Vy ngẩn người. Đúng rồi, chỉ cần giám định DNA thôi, mọi việc sẽ rõ, cô cũng không cần khổ tâm như thế nữa.
Chiều hôm ấy, Hàn Thiếu Vy không gấp gáp việc lấy mẫu xét nghiệm. Cô vẫn cười cười nói nói bình thường với mọi người, tối vẫn đi xem phim với Lâm Dương và Hàn Thiếu Nghi. Hai anh em lâu ngày không gặp có bao nhiêu chuyện để nói, để hàn huyên. Lâm Dương thấy cô vui vẻ như thế thì cũng yên tâm hơn nhiều.
Hi vọng những ngày tháng sau này, cô vẫn luôn tươi cười như thế.
Sáng hôm sau, trên khắp các mặt báo, tin tức Hàn Thiếu Vy đính hôn cùng nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Lâm Dương đã lan ra khắp. Những cảnh tình tứ của hai người tại sân bay sáng hôm qua được chụp rất chuẩn góc khiến mọi người đều tấm tắc khen ngợi cặp đôi trời ban này cuối cùng cũng về một nhà. Cảnh Lâm Dương đi cùng ba người nhà họ Hàn cũng được post lên khắp mặt trận khiến dân tình chắc mẩm họ có khi đã định ngày kết hôn luôn rồi.
Lần này nhìn thấy mấy mặt báo đó, Hàn Thiếu Vy không còn giãy nảy lên chửi nhà báo viết nhảm nữa. Cô chỉ trầm ngâm nhìn kĩ những tấm ảnh đó, lại suy nghĩ về chuyện hôm qua, trong lòng là một mớ hỗn độn.
Lâm Dương cầm tờ báo lên, nhìn Hàn Thiếu Vy, sau đó cười cười:
- Đúng như cậu đoán luôn này, thật là…
Cô nhìn chằm chằm Lâm Dương, rõ ràng cậu biết mà còn giả vờ như chưa biết gì. Cô không biết nên nhìn cậu bằng ánh mắt gì nữa…
- Cậu cũng không mấy ngạc nhiên mà. – Bỗng dưng, cô ngẩng đầu lên, nói một câu như trách móc với Lâm Dương.
Cậu dường như cũng cảm thấy sự lạ lùng của cô, cười nhạt hỏi:
- Sao cậu lại nói thế?
- Không phải sao? – Ánh mắt Hàn Thiếu Vy nhìn cậu có chút trách móc. – Thôi tôi lên phòng trước, hôm nay cậu về nhà đi.
- Ơ…
Lâm Dương ngẩn người nhìn cô lên phòng. Sao lần này cô lại phản ứng lạ vậy? Chuyện này không phải đã xảy ra lặp đi lặp lại suốt mấy năm nay rồi hay sao? Đây cũng đâu phải lần đầu?
Dương Hàn Phong nhìn tờ báo, hai tai bắt đầu đỏ hết lên. Nhìn hai người họ tình tứ quá, một tháng không gặp hắn, hai người đó lại ở cùng nhau, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Hắn hết vò nát tờ báo rồi lại vò đầu bứt tai. Trời ơi, nếu một tháng đó Lâm Dương tranh thủ làm gì cô, thì…
Eo ơi điên à, sao có thể nghĩ thế?
Nhưng mà những tấm hình họ ôm nhau ngoài sân bay? Lại còn những tấm ảnh bốn người một gia đình đó nữa?
Trong một khắc hắn chợt nhận ra, mình chẳng là cái gì cả. Nếu đột nhiên bây giờ Hàn Thiếu Vy cắt đứt liên lạc với hắn, thì việc hắn tồn tại ở thành phố rộng lớn xa hoa này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đang chìm trong những ý nghĩ tối tăm thì điện thoại Dương Hàn Phong reo lên. Hắn bắt máy, là cô.
- Chắc anh cũng thấy mấy tờ báo đấy rồi hả? – Không chào hỏi, cô đi thẳng vào vấn đề như xát muối vào tim hắn.
Hắn đứng hình, cuộc gọi này…không phải là để kết thúc mọi chuyện với hắn chứ?
Miệng hắn tê đi, không thể nói thêm một câu nào nữa. Nước trong khóe mắt bắt đầu dâng lên, chỉ trực trào ra. Sao lại muốn khóc thế…
- Ủa? Alo? Có nghe thấy gì không đấy? – Hàn Thiếu Vy thấy đầu dây bên kia không trả lời gì bèn nói to.
- Hic…- Hắn suỵt soạt. Hàn Thiếu Vy giật mình, hắn đang khóc à?
- Ơ này, Dương Hàn Phong, anh sao thế?
- Hàn Thiếu Vy, em…em có em bé rồi đúng không? – Hắn òa lên khóc như đứa trẻ bị giật mất kẹo.
Mọi thứ xung quanh cô như đổ sập xuống. Wtf? Cái đầu heo của hắn đang nghĩ gì thế?
- Anh bị điên đấy à? Em bé ở đâu ra? – Cô cáu lên.
- Hả? Không…không có à? Thế em định nói gì? – Hắn tạm ngưng sụt sịt, lau lau mắt.
- Tôi hỏi anh nhìn thấy tờ báo của tôi và Lâm Dương rồi chứ gì?
- Anh thấy rồi, hai người…
- Thấy rồi thì đừng nghĩ nhiều, tin nhảm thôi. Lần nào tôi xuất hiện với Lâm Dương đều xảy ra chuyện như thế. – Cô chán nản nói, nói với hắn lúc này cứ như đang đi dỗ trẻ con.
- Hiểu…hiểu lầm sao? Hai người rõ ràng rất…còn ôm nhau nữa… – Hắn mếu máo.
- Phải, sự cố thôi. Có người đụng trúng tôi khiến tôi ngã vào cậu ấy, được chưa?
Chính Hàn Thiếu Vy cũng không hiểu sao mình phải đi giải thích với hắn thế này, cô đâu có nhiệm vụ đó? Nhưng mà nghĩ nếu hắn nhìn thấy mà cô không nói với hắn lời nào, ắt hẳn hắn sẽ tổn thương lắm…
- Hiccc, Hàn Thiếu Vy, em làm anh sợ lắm đấy…- Hắn òa lên, phòng ngập nước mắt.
Tên chó lợn Dương Hàn Phong, từ bao giờ lại thành trẻ con mít ướt thế này?
- Anh động kinh vừa thôi, khóc lóc cái gì chứ? Lại còn em bé, khiếp, trong đầu anh chứa cái gì vậy? – Cô nổi quạo, hắn không phải đang nghĩ cô có em bé với Lâm Dương nên vội vã đính hôn đấy chứ?
Bên kia, Dương Hàn Phong vừa khóc vừa cười kích động nhảy cẫng lên, lại lăn xuống giường. Hắn cười, mồm ngoác tới tận mang tai.
Hàn Thiếu Vy chán chường thở dài. Cô không dám nói cho hắn biết kế hoạch của anh trai cô. Việc cô và Lâm Dương trên báo có thể là giả, nhưng việc đính hôn…có lẽ là thật đấy.
Chính bản thân cô cũng không biết mình nên làm thế nào. Quyết liệt phản đối sao? Làm cách nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.