Chương 55: Gặp lại người cũ
Hoanciara
28/01/2018
Sáng hôm ấy, 7h 30 Minh Khang bắt đầu bay. Mặc dù biết hôm nay òa ngày
chuyển sang lớp mới, nhưng nó vẫn nằng nặc đòi đi tiễn anh cho bằng
được.
Sân bay quốc tế Nội Bài...
- Tạm biệt nhé! Hẹn ngày gặp lại! - Minh Khang mỉm cười vẫy tay chào ba con người đang thất thần trước mặt. Anh chạy lại nói từng người một, đầu tiên là Hàn Phong với lời nhắc đừng có nhớ anh quá mà bay sang Mĩ làm gì. Ngay lập tức đã bị hắn cho một cước suýt ngã. Tiếp theo là Hạo Thiên. Cuối cùng, nhìn nó, đổi nhiên, anh dang tay ôm chặt lấy nó vào lòng.
Nó hơi bất ngờ, nhưng cũng bất giác đưa tay lên, ôm lấy anh. Nó khóc rồi.
Trong cái se se lạnh của đầu đông xứ Hà Thành, lại nghe đâu có mùi dấm chua loen loét. Quay đầu lại mới biết Hạo Thiên và Hàn Phong đang nhìn hai người kia với ánh mắt tòe lửa.
Minh Khang ghé tai nó, nói nhỏ:
- Thật ra, tối qua, anh nói thật đấy!
Cũng chỉ đủ cho nó nghe được.
Nó hơi hoang mang, nhưng rồi lại mỉm cười buông anh ra. Tạm biệt anh, hẹn ngày gặp lại!
Máy bay từ từ cất cánh...
Trên máy bay, một người con trai không ngừng dõi theo bóng dáng bé nhỏ của một cô gái đang xa dần, trên môi khẽ nở nụ cười chua chát.
- Nhóc con, anh biết tình cảm em dành cho anh là gì. Kể cả hai thằng kia cũng vậy. Nhưng chắc...người có thể cho em hạnh phúc lại không phải là anh. Nữ chính cuộc đời này là em, nhưng tiếc rằng, anh không phải nam chính. Với tư cách là một người anh trai, anh thật lòng chúc em hạnh phúc. Nhưng nếu một trong hai thằng kia làm tổn thương em, anh nhất định sẽ quay lại theo đuổi em, với một thân phận khác, không phải là anh trai!
_____
Trường học. Chuông vào lớp đã điểm được hơn một tiếng, nó cũng bọn hắn mới đến trường. Khoác ba lô trên vai, nó hít thở thật sâu, nhìn lên phòng học có ghi rõ A3. Sau này, căn phòng đó sẽ là tổ ấm của nó, nó sẽ phải có cuộc sống mới thôi.
Đến cửa phòng, nó rón rén ở ngoài cửa lớp. Cô chủ nhiệm đã nhận ra nó, vui vẻ đón nhận nó như một người đã quen lâu năm:
- Vào lớp đi em!
Học sinh A3 nổi tiếng là chúa soi mói, nên vụ có học sinh mới chuyển đến không thể qua mắt được bọn họ. Từ sáng đến giờ, lớp cứ ồn ào như chợ vỡ, tò mò nhìn mặt thành viên mới.
- Các em chào mừng thành viên mới của lớp chúng ta nào! - Cô chủ nhiệm cười tươi.
Nó bước vào, hàng trăm con mắt đổ dồn lên người nó. “ Người chứ có phải khủng long đâu mà nhìn ghê thế? Có tin tôi móc mắt mấy người ra không? ” Nó thầm nghĩ.
Nó nhẹ nhàng cúi xuống, lễ phép chào hỏi ra dáng một cô gái ngoan hiền:
- Chào các bạn. Mình tên là Mạch Vy Khánh, chuyển từ A1 xuống đây. Mong các bạn giúp đỡ.
Đám con trai hò reo ầm ĩ :
- Được!
- Dễ thương thế ?!
- Thiên thần của tao đây rồi!!!
..........
Nó chọn cho mình một chỗ ngồi ở góc khuất của căn phòng. Lập tức, những ánh mắt hiền lành trước kia liền biến thành ghê tợn, nhắm thẳng vào nó mà bắn. Chỗ này tuy hơi khó nhìn một chút nhưng cũng đỡ hơn là ngồi dưới cái nhìn soi mói đầy hung tợn của đám con gái trong lớp. Lát sau, vì đây là mộ Ngữ Văn nên nó nhanh chóng ngủ gà ngủ gật.
Bóng dáng một người con trai cao lớn bước vào lớp...
Trong lớp nổi lên những tiếng xì xào không hề nhỏ, làm cho nó kể cả lúc ngủ vẫn hơi bị khó chịu.
- Lâm Thiên Khánh! Em lại đi học muộn nữa. Em...
Tiếng cô chủ nhiệm hơi khó chịu một chút.
- Có liên quan đến cô không? - Chàng trai tên Lâm Thiên Khánh kia nhếch mép trả lời, lại tạo cơ hội cho đám nữ hò hét ầm ĩ lên.
Nó khẽ lắc đầu, ngủ tiếp.
Cô chủ nhiệm tức đến nỗi không nói được gì, bèn tiếp tục quay lên bảng lảm nhảm một mình. Lâm Thiên Khánh nhíu mày khi thấy chỗ ngồi thường ngày của mình lại bị lấp trống bởi một cô gái lạ hoắc lạ huơ. Cậu từ từ tiến lại bàn của mình, chống hai tay lên mặt bàn, nhìn rõ khuôn mặt của người con gái đó. Rõ ràng trong cái lớp này, cô giáo chủ nhiệm tên gì cậu cũng chẳng biết đừng nói đến cái mặt của từng người trong lớp, nhưng tại sao khi nhìn thấy cô gái này, cậu lại có một cảm giác vô cùng thân thuộc.
Trực giác không lành, nó liền mở mắt ra. Đập vào mắt nó là một cậu bạn vô cùng đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Nó nhìn chằm chằm vào cậu, lập tức, nó nhận ra, cậu bạn này...là...
Cũng một giây sau đó, cậu bạn kia cũng hét lên:
- Là cô/anh ?
______
Có mem nào đoán được Lâm Thiên Khánh là ai không nè? Có quà nha!!
Quà tinh thần vui vẻ nè. Chứ nay bạn tác giả buồn quá, không viết được nữa.
Sân bay quốc tế Nội Bài...
- Tạm biệt nhé! Hẹn ngày gặp lại! - Minh Khang mỉm cười vẫy tay chào ba con người đang thất thần trước mặt. Anh chạy lại nói từng người một, đầu tiên là Hàn Phong với lời nhắc đừng có nhớ anh quá mà bay sang Mĩ làm gì. Ngay lập tức đã bị hắn cho một cước suýt ngã. Tiếp theo là Hạo Thiên. Cuối cùng, nhìn nó, đổi nhiên, anh dang tay ôm chặt lấy nó vào lòng.
Nó hơi bất ngờ, nhưng cũng bất giác đưa tay lên, ôm lấy anh. Nó khóc rồi.
Trong cái se se lạnh của đầu đông xứ Hà Thành, lại nghe đâu có mùi dấm chua loen loét. Quay đầu lại mới biết Hạo Thiên và Hàn Phong đang nhìn hai người kia với ánh mắt tòe lửa.
Minh Khang ghé tai nó, nói nhỏ:
- Thật ra, tối qua, anh nói thật đấy!
Cũng chỉ đủ cho nó nghe được.
Nó hơi hoang mang, nhưng rồi lại mỉm cười buông anh ra. Tạm biệt anh, hẹn ngày gặp lại!
Máy bay từ từ cất cánh...
Trên máy bay, một người con trai không ngừng dõi theo bóng dáng bé nhỏ của một cô gái đang xa dần, trên môi khẽ nở nụ cười chua chát.
- Nhóc con, anh biết tình cảm em dành cho anh là gì. Kể cả hai thằng kia cũng vậy. Nhưng chắc...người có thể cho em hạnh phúc lại không phải là anh. Nữ chính cuộc đời này là em, nhưng tiếc rằng, anh không phải nam chính. Với tư cách là một người anh trai, anh thật lòng chúc em hạnh phúc. Nhưng nếu một trong hai thằng kia làm tổn thương em, anh nhất định sẽ quay lại theo đuổi em, với một thân phận khác, không phải là anh trai!
_____
Trường học. Chuông vào lớp đã điểm được hơn một tiếng, nó cũng bọn hắn mới đến trường. Khoác ba lô trên vai, nó hít thở thật sâu, nhìn lên phòng học có ghi rõ A3. Sau này, căn phòng đó sẽ là tổ ấm của nó, nó sẽ phải có cuộc sống mới thôi.
Đến cửa phòng, nó rón rén ở ngoài cửa lớp. Cô chủ nhiệm đã nhận ra nó, vui vẻ đón nhận nó như một người đã quen lâu năm:
- Vào lớp đi em!
Học sinh A3 nổi tiếng là chúa soi mói, nên vụ có học sinh mới chuyển đến không thể qua mắt được bọn họ. Từ sáng đến giờ, lớp cứ ồn ào như chợ vỡ, tò mò nhìn mặt thành viên mới.
- Các em chào mừng thành viên mới của lớp chúng ta nào! - Cô chủ nhiệm cười tươi.
Nó bước vào, hàng trăm con mắt đổ dồn lên người nó. “ Người chứ có phải khủng long đâu mà nhìn ghê thế? Có tin tôi móc mắt mấy người ra không? ” Nó thầm nghĩ.
Nó nhẹ nhàng cúi xuống, lễ phép chào hỏi ra dáng một cô gái ngoan hiền:
- Chào các bạn. Mình tên là Mạch Vy Khánh, chuyển từ A1 xuống đây. Mong các bạn giúp đỡ.
Đám con trai hò reo ầm ĩ :
- Được!
- Dễ thương thế ?!
- Thiên thần của tao đây rồi!!!
..........
Nó chọn cho mình một chỗ ngồi ở góc khuất của căn phòng. Lập tức, những ánh mắt hiền lành trước kia liền biến thành ghê tợn, nhắm thẳng vào nó mà bắn. Chỗ này tuy hơi khó nhìn một chút nhưng cũng đỡ hơn là ngồi dưới cái nhìn soi mói đầy hung tợn của đám con gái trong lớp. Lát sau, vì đây là mộ Ngữ Văn nên nó nhanh chóng ngủ gà ngủ gật.
Bóng dáng một người con trai cao lớn bước vào lớp...
Trong lớp nổi lên những tiếng xì xào không hề nhỏ, làm cho nó kể cả lúc ngủ vẫn hơi bị khó chịu.
- Lâm Thiên Khánh! Em lại đi học muộn nữa. Em...
Tiếng cô chủ nhiệm hơi khó chịu một chút.
- Có liên quan đến cô không? - Chàng trai tên Lâm Thiên Khánh kia nhếch mép trả lời, lại tạo cơ hội cho đám nữ hò hét ầm ĩ lên.
Nó khẽ lắc đầu, ngủ tiếp.
Cô chủ nhiệm tức đến nỗi không nói được gì, bèn tiếp tục quay lên bảng lảm nhảm một mình. Lâm Thiên Khánh nhíu mày khi thấy chỗ ngồi thường ngày của mình lại bị lấp trống bởi một cô gái lạ hoắc lạ huơ. Cậu từ từ tiến lại bàn của mình, chống hai tay lên mặt bàn, nhìn rõ khuôn mặt của người con gái đó. Rõ ràng trong cái lớp này, cô giáo chủ nhiệm tên gì cậu cũng chẳng biết đừng nói đến cái mặt của từng người trong lớp, nhưng tại sao khi nhìn thấy cô gái này, cậu lại có một cảm giác vô cùng thân thuộc.
Trực giác không lành, nó liền mở mắt ra. Đập vào mắt nó là một cậu bạn vô cùng đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Nó nhìn chằm chằm vào cậu, lập tức, nó nhận ra, cậu bạn này...là...
Cũng một giây sau đó, cậu bạn kia cũng hét lên:
- Là cô/anh ?
______
Có mem nào đoán được Lâm Thiên Khánh là ai không nè? Có quà nha!!
Quà tinh thần vui vẻ nè. Chứ nay bạn tác giả buồn quá, không viết được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.