Chương 134: Hi vọng cái gì?
Hoanciara
16/01/2019
Nó kéo Dương Hàn Phong ra một góc, lớn tiếng nạt nộ:
- Anh bị điên à? Tự nhiên lên lớp nói linh tinh, sáng mai làm sao em nói chuyện với bọn họ.
- Cuối cùng cũng chịu gọi anh xưng em rồi đấy. - Hắn cười tít mắt.
Nó bặm môi:
- Anh có nghe em nói gì không thế?
- Có, anh nghe mà. Anh cũng chỉ là...muốn công khai mối quan hệ này thôi mà.
- Công khai cái đầu nhà anh. - Nó xì một tiếng dài, tỏ vẻ không thích thú gì lắm.
Hắn cười nhẹ rồi vòng tay ôm lấy nó từ phía sau cổ, thì thầm:
- Anh muốn cả thế giới biết, anh thích em.
Nó toát mồ hôi, hơi hé mắt nhìn hắn. Nó dễ giận thật đấy, nhưng muốn dụ dỗ nó thì dễ như trở bàn tay.
*
Chiều hôm ấy, nó và hắn về nhà hơi muộn. Vì muốn kỉ niệm ngày hắn tỏ tình mà hắn bao cả một quán coffee nổi tiếng. Chiếc lắc tay bằng bạc, ở giữa có một viên kim cương 1.5 được hắn đeo lên tay nó. Vì tay bên trái đang đeo vòng của Nhật Huy nên nó để hắn đeo vào tay phải.
- Thích không? - Hắn hồi hộp hỏi.
- Uhm...thực ra anh không cần tốn kém như vậy đâu. Ăn một chầu kem là được mà. - Nó hơi ngại nhìn hắn.
- Có thích không? - Hắn hỏi lại.
-...Thích...
- Vậy tốt rồi. Ăn đi. - Hắn đẩy ly kem sang cho nó, không quên rằng nó không ăn được dâu và matcha.
Đang ăn, nó thấy ánh mắt của hắn cứ dán chặt lên người mình, không chịu nổi nữa, hỏi:
- Anh nhìn gì ghê vậy?
Hắn cười tủm tỉm:
- Phu nhân à, em có biết anh đợi ngày này lâu lâm rồi không?
Nó cười ngờ nghệch:
- Hả?
- Em thích anh từ lúc nào thế? - Hắn háo hức hỏi.
- Sao anh lại hỏi thế?
- Trả lời mau. - Hắn nhìn nó chằm chằm.
- Em cũng có biết đâu. Nhưng mà em thề em không hề có ý định thích anh. Thật đấy. - Nó thanh minh. Haizz, thích cũng thích rồi, biện minh cái gì nữa chứ.
- Ghê không. Thế mà bây giờ cũng chịu theo cái bình hoa di động này rồi đây. - Hắn bâng quơ nghĩ lại chuyện cũ. Nhanh thật đấy, thời gian trôi qua cũng nhanh, thời gian để hắn thích cô gái này cũng nhanh. Thoáng cái đã nửa năm rồi.
- Còn anh thì sao? Đừng nói là anh thích em từ cái nhìn đầu tiên nha! - Nó tít mắt châm chọc.
- Khụ khụ...trí tưởng tượng của em cũng không tồi đâu. - Hắn cười sặc sụa.
- Hmm...- Nó nhìn hắn với ánh mắt phun ra lửa.
- Rồi...rồi...- Nhìn ánh mắt kia, hắn lại trở về trạng thái nghiêm túc. - Thực ra thì có rất nhiều giai đoạn, từ lúc đi chơi ở công viên Super Star cũng hơi có chút rung động, càng ngày thính của em lại càng độc, ai ngờ đến cả anh cũng bị dính.
- Em thả thính hồi nào chứ? Có mà anh thả ý! - Nó phản bác.
- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh đây là ví dụ điển hình! - Hắn cười sằng sặc.
- Anh hùng cái gì chứ, khùng thì có...- Nó lẩm bẩm.
- Haha, thôi, muộn rồi. Ăn nhanh về nhà, chúng ta nói chuyện tiếp.
Dương Hàn Phong nói rồi đẩy đĩa kem hoa quả sang cho nó.
*
Hắn dắt tay nó về nhà, đám Hạo Thiên đang lăn lê bò toài trên ghế sô pha, chờ đợi. Khi chưa thấy người mà đã thấy hai cái tay đang nắm chặt kia, mọi người đã không khỏi ồ lên kinh ngạc.
- Ghê nha ghê nha, cầm tay cầm chân nha. - Nhật Huy cười ha hả.
- Mày được lắm đấy Phong. - Minh Khang cười hê hế.
- Aizzz, tao hết cơ hội rồi. - Hạo Thiên mếu máo.
- Cuối cùng thì hai người cũng...- Tuệ San cười tủm tỉm nhìn Vy Khánh. Nó chạm phải ánh nhìn của Tuệ San, vội vàng lảng tránh, má ửng đỏ.
Nhật Huy mon men đến gần Dương Hàn Phong, vỗ vai hắn:
- Ra tay bất ngờ vậy? Sao không báo cho mọi người biết trước?
- Làm người, ta phải biết nắm bắt thời cơ. - Dương Hàn Phong vung tay cốc đầu cậu một cái.
- Ghê gớm, thời cơ, thời cơ gì thế?
Dương Hàn Phong cười, kéo Nhật Huy đến gần, nói nhỏ:
- Thời cơ...còn lâu đã cho chú biết.
Nhật Huy phụng phịu dẫm chân bình bịch, nó cười ngặt nghẽo. Dương Hàn Phong xoa đầu nó:
- Lên phòng tắm đi. Lát xuống ăn cơm.
- Có cần em giúp gì không? - Nó hỏi. Òa, cảm giác ngọt ngào chính là đây:))
- Không cần đâu.
Nó tung tăng chạy lên tầng trước. Để lại Dương Hàn Phong đang đối mặt với mấy con mắt của cẩu FA.
- Đừng có quá đáng nha đại ca. - Nhật Huy lườm nguýt.
- Hơ, kệ chú. - Dương Hàn Phong thong thả đi lên phòng. Đang đi đến bậc cầu thang thì dừng lại, quay sang:
- Hai thằng kia, tối nay chúng mày có ở đây ăn ké không thế?
Minh Khang ngồi rung đùi:
- Có chứ.
Hạo Thiên bĩu môi:
- Tối nay đuổi tao cũng không về đâu. Hứ.
Hắn cười sảng khoái:
- Thế thì bữa tối nhờ chúng mày nhé. Tao đi nghỉ chút đây. Rước phu nhân về team mệt quá.
Dương Hàn Phong đi lên phòng, ba thằng con trai đừng nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Tuệ San. Thấy cô nàng mắt long lanh nhìn lại, cả ba trút một hơi thở dài rồi đồng loạt đứng dậy, đi vào trong bếp.
*
Nó vứt chiếc cặp xuống đất, thả mình trên chiếc giường êm ái thì điện thoại rung lên một cái. Tin nhắn đến, là của Lâm Thiên Khánh.
“Hôm nay Dương Hàn Phong kéo cậu đi là thế nào vậy?”
Lâm Thiên Khánh khẽ nhấp gửi tin nhắn đi, môi nhâm nhi ly cà phê đắng. Mặc dù sự thật đã rõ mười mươi, thế nhưng cậu vẫn còn chút hi vọng, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.
Nó lặng im trước màn hình điện thoại một lúc lâu, không biết đáp lại cậu như thế nào. Dương Hàn Phong thấy cửa mở, tự nhiên vào, nhìn thấy luôn cả tin nhắn kia, thấy cả ánh mắt bối rối của nó, tính chiếm hữu lại nổi lên. Hắn giành lấy chiếc điện thoại trên tay nó, viết gọn mấy chữ:
“Tôi là Dương Hàn Phong.”
Nó giành lại điện thoại của mình, thấy hắn nhắn lại như thế, đồng tử nó có hơi co lại, rồi giãn ra.
Lâm Thiên Khánh ngồi đơ trước màn hình laptop, ly cà phê đã trở nên nguội ngắt. Chưa bao giờ cậu thấy vị cà phê lại đắng như thế này.
Cậu run run gõ lại mấy chữ:
“Sao anh lại cầm máy của Vy Khánh?”
Ngón tay thon dài định nhấn gửi, nhưng rồi lại nhìn sang ly cà phê, cười nhạt, cuối cùng lại xóa đi. Sự thật đã rành rành, họ thật sự đã ở bên nhau rồi. Còn cậu, vẫn như một thằng ngốc lặng im chờ đợi.
- Lâm Thiên Khánh, rốt cuộc mày còn đang hi vọng cái gì?
- Anh bị điên à? Tự nhiên lên lớp nói linh tinh, sáng mai làm sao em nói chuyện với bọn họ.
- Cuối cùng cũng chịu gọi anh xưng em rồi đấy. - Hắn cười tít mắt.
Nó bặm môi:
- Anh có nghe em nói gì không thế?
- Có, anh nghe mà. Anh cũng chỉ là...muốn công khai mối quan hệ này thôi mà.
- Công khai cái đầu nhà anh. - Nó xì một tiếng dài, tỏ vẻ không thích thú gì lắm.
Hắn cười nhẹ rồi vòng tay ôm lấy nó từ phía sau cổ, thì thầm:
- Anh muốn cả thế giới biết, anh thích em.
Nó toát mồ hôi, hơi hé mắt nhìn hắn. Nó dễ giận thật đấy, nhưng muốn dụ dỗ nó thì dễ như trở bàn tay.
*
Chiều hôm ấy, nó và hắn về nhà hơi muộn. Vì muốn kỉ niệm ngày hắn tỏ tình mà hắn bao cả một quán coffee nổi tiếng. Chiếc lắc tay bằng bạc, ở giữa có một viên kim cương 1.5 được hắn đeo lên tay nó. Vì tay bên trái đang đeo vòng của Nhật Huy nên nó để hắn đeo vào tay phải.
- Thích không? - Hắn hồi hộp hỏi.
- Uhm...thực ra anh không cần tốn kém như vậy đâu. Ăn một chầu kem là được mà. - Nó hơi ngại nhìn hắn.
- Có thích không? - Hắn hỏi lại.
-...Thích...
- Vậy tốt rồi. Ăn đi. - Hắn đẩy ly kem sang cho nó, không quên rằng nó không ăn được dâu và matcha.
Đang ăn, nó thấy ánh mắt của hắn cứ dán chặt lên người mình, không chịu nổi nữa, hỏi:
- Anh nhìn gì ghê vậy?
Hắn cười tủm tỉm:
- Phu nhân à, em có biết anh đợi ngày này lâu lâm rồi không?
Nó cười ngờ nghệch:
- Hả?
- Em thích anh từ lúc nào thế? - Hắn háo hức hỏi.
- Sao anh lại hỏi thế?
- Trả lời mau. - Hắn nhìn nó chằm chằm.
- Em cũng có biết đâu. Nhưng mà em thề em không hề có ý định thích anh. Thật đấy. - Nó thanh minh. Haizz, thích cũng thích rồi, biện minh cái gì nữa chứ.
- Ghê không. Thế mà bây giờ cũng chịu theo cái bình hoa di động này rồi đây. - Hắn bâng quơ nghĩ lại chuyện cũ. Nhanh thật đấy, thời gian trôi qua cũng nhanh, thời gian để hắn thích cô gái này cũng nhanh. Thoáng cái đã nửa năm rồi.
- Còn anh thì sao? Đừng nói là anh thích em từ cái nhìn đầu tiên nha! - Nó tít mắt châm chọc.
- Khụ khụ...trí tưởng tượng của em cũng không tồi đâu. - Hắn cười sặc sụa.
- Hmm...- Nó nhìn hắn với ánh mắt phun ra lửa.
- Rồi...rồi...- Nhìn ánh mắt kia, hắn lại trở về trạng thái nghiêm túc. - Thực ra thì có rất nhiều giai đoạn, từ lúc đi chơi ở công viên Super Star cũng hơi có chút rung động, càng ngày thính của em lại càng độc, ai ngờ đến cả anh cũng bị dính.
- Em thả thính hồi nào chứ? Có mà anh thả ý! - Nó phản bác.
- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh đây là ví dụ điển hình! - Hắn cười sằng sặc.
- Anh hùng cái gì chứ, khùng thì có...- Nó lẩm bẩm.
- Haha, thôi, muộn rồi. Ăn nhanh về nhà, chúng ta nói chuyện tiếp.
Dương Hàn Phong nói rồi đẩy đĩa kem hoa quả sang cho nó.
*
Hắn dắt tay nó về nhà, đám Hạo Thiên đang lăn lê bò toài trên ghế sô pha, chờ đợi. Khi chưa thấy người mà đã thấy hai cái tay đang nắm chặt kia, mọi người đã không khỏi ồ lên kinh ngạc.
- Ghê nha ghê nha, cầm tay cầm chân nha. - Nhật Huy cười ha hả.
- Mày được lắm đấy Phong. - Minh Khang cười hê hế.
- Aizzz, tao hết cơ hội rồi. - Hạo Thiên mếu máo.
- Cuối cùng thì hai người cũng...- Tuệ San cười tủm tỉm nhìn Vy Khánh. Nó chạm phải ánh nhìn của Tuệ San, vội vàng lảng tránh, má ửng đỏ.
Nhật Huy mon men đến gần Dương Hàn Phong, vỗ vai hắn:
- Ra tay bất ngờ vậy? Sao không báo cho mọi người biết trước?
- Làm người, ta phải biết nắm bắt thời cơ. - Dương Hàn Phong vung tay cốc đầu cậu một cái.
- Ghê gớm, thời cơ, thời cơ gì thế?
Dương Hàn Phong cười, kéo Nhật Huy đến gần, nói nhỏ:
- Thời cơ...còn lâu đã cho chú biết.
Nhật Huy phụng phịu dẫm chân bình bịch, nó cười ngặt nghẽo. Dương Hàn Phong xoa đầu nó:
- Lên phòng tắm đi. Lát xuống ăn cơm.
- Có cần em giúp gì không? - Nó hỏi. Òa, cảm giác ngọt ngào chính là đây:))
- Không cần đâu.
Nó tung tăng chạy lên tầng trước. Để lại Dương Hàn Phong đang đối mặt với mấy con mắt của cẩu FA.
- Đừng có quá đáng nha đại ca. - Nhật Huy lườm nguýt.
- Hơ, kệ chú. - Dương Hàn Phong thong thả đi lên phòng. Đang đi đến bậc cầu thang thì dừng lại, quay sang:
- Hai thằng kia, tối nay chúng mày có ở đây ăn ké không thế?
Minh Khang ngồi rung đùi:
- Có chứ.
Hạo Thiên bĩu môi:
- Tối nay đuổi tao cũng không về đâu. Hứ.
Hắn cười sảng khoái:
- Thế thì bữa tối nhờ chúng mày nhé. Tao đi nghỉ chút đây. Rước phu nhân về team mệt quá.
Dương Hàn Phong đi lên phòng, ba thằng con trai đừng nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Tuệ San. Thấy cô nàng mắt long lanh nhìn lại, cả ba trút một hơi thở dài rồi đồng loạt đứng dậy, đi vào trong bếp.
*
Nó vứt chiếc cặp xuống đất, thả mình trên chiếc giường êm ái thì điện thoại rung lên một cái. Tin nhắn đến, là của Lâm Thiên Khánh.
“Hôm nay Dương Hàn Phong kéo cậu đi là thế nào vậy?”
Lâm Thiên Khánh khẽ nhấp gửi tin nhắn đi, môi nhâm nhi ly cà phê đắng. Mặc dù sự thật đã rõ mười mươi, thế nhưng cậu vẫn còn chút hi vọng, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.
Nó lặng im trước màn hình điện thoại một lúc lâu, không biết đáp lại cậu như thế nào. Dương Hàn Phong thấy cửa mở, tự nhiên vào, nhìn thấy luôn cả tin nhắn kia, thấy cả ánh mắt bối rối của nó, tính chiếm hữu lại nổi lên. Hắn giành lấy chiếc điện thoại trên tay nó, viết gọn mấy chữ:
“Tôi là Dương Hàn Phong.”
Nó giành lại điện thoại của mình, thấy hắn nhắn lại như thế, đồng tử nó có hơi co lại, rồi giãn ra.
Lâm Thiên Khánh ngồi đơ trước màn hình laptop, ly cà phê đã trở nên nguội ngắt. Chưa bao giờ cậu thấy vị cà phê lại đắng như thế này.
Cậu run run gõ lại mấy chữ:
“Sao anh lại cầm máy của Vy Khánh?”
Ngón tay thon dài định nhấn gửi, nhưng rồi lại nhìn sang ly cà phê, cười nhạt, cuối cùng lại xóa đi. Sự thật đã rành rành, họ thật sự đã ở bên nhau rồi. Còn cậu, vẫn như một thằng ngốc lặng im chờ đợi.
- Lâm Thiên Khánh, rốt cuộc mày còn đang hi vọng cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.