Chương 126: Là tôi
Hoanciara
07/12/2018
Trở về với nhịp điệu học hành tấp nập, thời gian nó ở nhà cũng không còn nhiều như trước. Đi học gần hết tuần, chiều rảnh lại sang nhà Lâm Thiên Khánh nhờ cậu chỉ bài. Dương Hàn Phong ra Tết cũng bận bù đầu với đống
tài liệu học sinh lớp 12 chờ xử lý. Nhật Huy dạo này rất ngoan, ngoan
đến nỗi hắn không tìm ra một điểm nào để bắt cậu làm việc thay cho mình.
Một tháng sau...
Buổi chiều nắng nhẹ tại trường trung học nào đó...
- Phù...tưởng chết rồi chứ! - Dương Hàn Phong ngả người ra phía sau, đắc ý nhìn chồng tài liệu đã xử lý hết nằm trên bàn. Hắn không tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi, cũng không tham gia vào CLB thể thao nên ngoài thời gian trên lớp ra thì hắn rất rảnh. Nhưng thời gian rảnh đấy hắn đổ hết vào công việc của trường, giờ mới được “rảnh thật” nên rất hí hửng móc điện thoại ra, gọi cho nó.
- Vy Khánh...! - Giọng hắn uể oải bên kia đầu dây.
- Sao? - Nó hỏi.
- Em đang ở đâu vậy?
- Nhà Lâm Thiên Khánh, có gì không?
- Em sang bên này được không?
- Tôi bận rồi, để mai nhé! Anh đi nghỉ đi. - Nó nói xong rồi cúp máy.
Hắn thở dài, nhìn vào màn hình một lúc lâu. Đau đầu quá...
Lâm Thiên Khánh cầm ly sữa đặt lên bàn, mỉm cười hỏi:
- Ai vậy?
- Dương Hàn Phong, không biết anh ta làm cái gì mà nghe giọng uể oải lắm.
Nó không giấu nổi sự lo lắng trong lòng.
- Sao cậu không sang bên đó với anh ta? - Lâm Thiên Khánh cười cho có lệ.
- Tôi...sợ phiền anh ấy nghỉ ngơi...
Lâm Thiên Khánh liền quay mặt ra phía cửa, giấu đi sự đau lòng đang hiện rõ trong đôi mắt. Cậu ghen tị, ghen tị với Dương Hàn Phong.
***
Sáng hôm sau...
Trên lớp 10A3, hai con khủng long bạo chúa đang rầm rầm đuổi nhau. Mai Anh cầm nguyên đôi tông lào không biết của đứa nào, chạy đi rượt đuổi Hoàng Nhật. Cậu chàng vừa chạy vừa cầm ly trà sữa, vẻ mặt thay đổi đến buồn cười.
Cả lớp nhìn hai đứa, lắc đầu chán nản. Hôm nào cũng gây nhau, đến chịu.
- Thằng kia! Trả trà sữa cho tao! - Mai Anh gào lên.
- Không trả, làm gì nhau! - Hoàng Nhật lè lưỡi.
Hoàng Mai Anh khẽ gừ lên một tiếng, chạy với tốc độ ánh sáng, chẳng mấy chốc đã bắt được Hoàng Nhật. Cậu chàng giãy giụa kiểu gì làm rơi ly trà sữa xuống đất.
Tim Mai Anh cũng theo nó mà rơi bọp xuống sàn nhà...
- Hoàng...Nhật!!!- Tiếng hét của Mai Anh có sức công phá đến nỗi, chiếc rèm cửa đang lặng gió tự nhiên bay phấp phới như gặp cuồng phong.
- Mai Anh...tôi xin lỗi mà! - Hoàng Nhật cố gắng xin lỗi nhưng vô tác dụng.
- Cậu thích gà luộc hay chuối xanh? - Mai Anh trợn mắt lên, chuẩn bị cho một cơn thịnh nộ đổ xuống người Hoàng Nhật.
- Tôi thích cậu. - Hoàng Nhật hồn nhiên trả lời.
-!!! - Quái, cơn giận bay đâu mất tiêu rồi?
Mai Anh bỏ cổ áo cậu chàng ra, đỏ mặt quay đi thẳng.
Nó cười thầm, dễ thương thể không biết!
Ra về, loa phát thanh của lớp - cũng chính là cô nàng vừa đỏ mặt ngại ngùng kia - chạy như ma đuổi từ dưới văn phòng lên, hớt hải:
- Drama cực mạnh mọi người ơi!
Cả lớp xôn xao:
- Chuyện gì cơ?
- Trường Chiêu Thánh vừa gửi thư thách đấu bóng rổ. Ba ngày nữa tại sân vận động trường mình. Bây giờ họ đang thử sân ở dưới kia kìa!
Cái gì cơ?
Chiêu Thánh?
Bóng rổ?
Tim nó đập ngày một nhanh, hơi thở càng lúc càng ngắt quãng. Mọi người đã đổ xô xuống dưới sân bóng xem, chỉ còn nó và Lâm Thiên Khánh vẫn đứng im một chỗ.
- Cậu sao thế? - Lâm Thiên Khánh nhăn trán hỏi.
- Không. - Nó dứt khoát.
- Có lẽ sẽ gặp lại người cũ đấy. - Lâm Thiên Khánh bất ngờ cong môi đầy quỷ dị.
- Ai cơ? - Nó tưởng chỉ mình nó gặp lại người cũ cơ chứ?
- Bạch Lăng Tiêu.
Ừ nhỉ, tại sao nó lại quên khuấy đi mất cái tên này.
- Cậu ở đây nhé. Tôi về trước. - Lâm Thiên Khánh nhẹ nhàng xoa đầu nó. Cậu lại cúp học chiều nữa rồi...
- Ừm. - Nó cười.
Lâm Thiên Khánh đi khỏi, nó đi đi lại lại trong phòng với vẻ mặt rầu rĩ. Bóng rổ là môn thể thao yêu thích nhất của người đó. Lần này trường cậu ta thách đấu bóng rổ, khả năng cao là người đó cũng sẽ tham gia.
Nó xách cặp đi xuống Canteen mua vài thứ ăn vặt thì vô tình đụng phải một người. Người đó vừa nhìn thấy dáng vẻ của nó thì bất ngờ lên giọng:
- Ê, con lùn kia. Mày không có mắt à?
- Tôi xin lỗi. - Nó cúi đầu.
- Ha, tưởng thế nào. Gái trường Hoàng Kỳ cũng chỉ đến thế này thôi à? - Cô ta cười khẩy. Nó khẽ liếc thấy bộ đồng phục của Chiêu Thánh.
- Chú ý tôn trọng. - Nó đanh thép nói.
- Mắt đã không ra mắt lại còn đòi người khác tôn trọng. - Cô ta cắn một miếng khoai tây, vừa nhai nhai vừa nhìn nó với nửa con mắt.
Đúng lúc đó, một dáng người con trai cao ráo lướt đến từ phía sau. Mùi hương quen thuộc đến cay mũi cứ thế mà xộc thẳng lên não nó.
- Anh...- Vừa nhìn thấy người con trai kia, cô nàng hotgirl liền nũng nịu gọi.
- Có chuyện gì vậy? - Vừa âu yếm nhìn cô gái, chàng trai cũng quay mặt lại nhìn nó. Khoảng khắc ấy, cả hai trái tim đều như ngừng thở.
Tay nó bắt đầu run lên, ánh mắt vốn rất đanh thép nhìn cô gái đột nhiên mềm nhũn. Con người này...lâu lắm rồi nó không gặp. Mùi hương này, lâu lắm rồi nó không ngửi qua. Ánh mắt dịu dàng kia, đã lâu rồi nó chưa được nhìn thấy...
Tất cả, đều xa lạ đến rùng mình.
- Vũ...Minh Huy...- Nó bất giác gọi tên người kia.
Người kia cũng chẳng ái ngại gì, ánh mắt nhìn nó hờ hững, chứa đựng một chút coi thường:
- Phải. Là tôi. Lâu rồi không gặp.
Một tháng sau...
Buổi chiều nắng nhẹ tại trường trung học nào đó...
- Phù...tưởng chết rồi chứ! - Dương Hàn Phong ngả người ra phía sau, đắc ý nhìn chồng tài liệu đã xử lý hết nằm trên bàn. Hắn không tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi, cũng không tham gia vào CLB thể thao nên ngoài thời gian trên lớp ra thì hắn rất rảnh. Nhưng thời gian rảnh đấy hắn đổ hết vào công việc của trường, giờ mới được “rảnh thật” nên rất hí hửng móc điện thoại ra, gọi cho nó.
- Vy Khánh...! - Giọng hắn uể oải bên kia đầu dây.
- Sao? - Nó hỏi.
- Em đang ở đâu vậy?
- Nhà Lâm Thiên Khánh, có gì không?
- Em sang bên này được không?
- Tôi bận rồi, để mai nhé! Anh đi nghỉ đi. - Nó nói xong rồi cúp máy.
Hắn thở dài, nhìn vào màn hình một lúc lâu. Đau đầu quá...
Lâm Thiên Khánh cầm ly sữa đặt lên bàn, mỉm cười hỏi:
- Ai vậy?
- Dương Hàn Phong, không biết anh ta làm cái gì mà nghe giọng uể oải lắm.
Nó không giấu nổi sự lo lắng trong lòng.
- Sao cậu không sang bên đó với anh ta? - Lâm Thiên Khánh cười cho có lệ.
- Tôi...sợ phiền anh ấy nghỉ ngơi...
Lâm Thiên Khánh liền quay mặt ra phía cửa, giấu đi sự đau lòng đang hiện rõ trong đôi mắt. Cậu ghen tị, ghen tị với Dương Hàn Phong.
***
Sáng hôm sau...
Trên lớp 10A3, hai con khủng long bạo chúa đang rầm rầm đuổi nhau. Mai Anh cầm nguyên đôi tông lào không biết của đứa nào, chạy đi rượt đuổi Hoàng Nhật. Cậu chàng vừa chạy vừa cầm ly trà sữa, vẻ mặt thay đổi đến buồn cười.
Cả lớp nhìn hai đứa, lắc đầu chán nản. Hôm nào cũng gây nhau, đến chịu.
- Thằng kia! Trả trà sữa cho tao! - Mai Anh gào lên.
- Không trả, làm gì nhau! - Hoàng Nhật lè lưỡi.
Hoàng Mai Anh khẽ gừ lên một tiếng, chạy với tốc độ ánh sáng, chẳng mấy chốc đã bắt được Hoàng Nhật. Cậu chàng giãy giụa kiểu gì làm rơi ly trà sữa xuống đất.
Tim Mai Anh cũng theo nó mà rơi bọp xuống sàn nhà...
- Hoàng...Nhật!!!- Tiếng hét của Mai Anh có sức công phá đến nỗi, chiếc rèm cửa đang lặng gió tự nhiên bay phấp phới như gặp cuồng phong.
- Mai Anh...tôi xin lỗi mà! - Hoàng Nhật cố gắng xin lỗi nhưng vô tác dụng.
- Cậu thích gà luộc hay chuối xanh? - Mai Anh trợn mắt lên, chuẩn bị cho một cơn thịnh nộ đổ xuống người Hoàng Nhật.
- Tôi thích cậu. - Hoàng Nhật hồn nhiên trả lời.
-!!! - Quái, cơn giận bay đâu mất tiêu rồi?
Mai Anh bỏ cổ áo cậu chàng ra, đỏ mặt quay đi thẳng.
Nó cười thầm, dễ thương thể không biết!
Ra về, loa phát thanh của lớp - cũng chính là cô nàng vừa đỏ mặt ngại ngùng kia - chạy như ma đuổi từ dưới văn phòng lên, hớt hải:
- Drama cực mạnh mọi người ơi!
Cả lớp xôn xao:
- Chuyện gì cơ?
- Trường Chiêu Thánh vừa gửi thư thách đấu bóng rổ. Ba ngày nữa tại sân vận động trường mình. Bây giờ họ đang thử sân ở dưới kia kìa!
Cái gì cơ?
Chiêu Thánh?
Bóng rổ?
Tim nó đập ngày một nhanh, hơi thở càng lúc càng ngắt quãng. Mọi người đã đổ xô xuống dưới sân bóng xem, chỉ còn nó và Lâm Thiên Khánh vẫn đứng im một chỗ.
- Cậu sao thế? - Lâm Thiên Khánh nhăn trán hỏi.
- Không. - Nó dứt khoát.
- Có lẽ sẽ gặp lại người cũ đấy. - Lâm Thiên Khánh bất ngờ cong môi đầy quỷ dị.
- Ai cơ? - Nó tưởng chỉ mình nó gặp lại người cũ cơ chứ?
- Bạch Lăng Tiêu.
Ừ nhỉ, tại sao nó lại quên khuấy đi mất cái tên này.
- Cậu ở đây nhé. Tôi về trước. - Lâm Thiên Khánh nhẹ nhàng xoa đầu nó. Cậu lại cúp học chiều nữa rồi...
- Ừm. - Nó cười.
Lâm Thiên Khánh đi khỏi, nó đi đi lại lại trong phòng với vẻ mặt rầu rĩ. Bóng rổ là môn thể thao yêu thích nhất của người đó. Lần này trường cậu ta thách đấu bóng rổ, khả năng cao là người đó cũng sẽ tham gia.
Nó xách cặp đi xuống Canteen mua vài thứ ăn vặt thì vô tình đụng phải một người. Người đó vừa nhìn thấy dáng vẻ của nó thì bất ngờ lên giọng:
- Ê, con lùn kia. Mày không có mắt à?
- Tôi xin lỗi. - Nó cúi đầu.
- Ha, tưởng thế nào. Gái trường Hoàng Kỳ cũng chỉ đến thế này thôi à? - Cô ta cười khẩy. Nó khẽ liếc thấy bộ đồng phục của Chiêu Thánh.
- Chú ý tôn trọng. - Nó đanh thép nói.
- Mắt đã không ra mắt lại còn đòi người khác tôn trọng. - Cô ta cắn một miếng khoai tây, vừa nhai nhai vừa nhìn nó với nửa con mắt.
Đúng lúc đó, một dáng người con trai cao ráo lướt đến từ phía sau. Mùi hương quen thuộc đến cay mũi cứ thế mà xộc thẳng lên não nó.
- Anh...- Vừa nhìn thấy người con trai kia, cô nàng hotgirl liền nũng nịu gọi.
- Có chuyện gì vậy? - Vừa âu yếm nhìn cô gái, chàng trai cũng quay mặt lại nhìn nó. Khoảng khắc ấy, cả hai trái tim đều như ngừng thở.
Tay nó bắt đầu run lên, ánh mắt vốn rất đanh thép nhìn cô gái đột nhiên mềm nhũn. Con người này...lâu lắm rồi nó không gặp. Mùi hương này, lâu lắm rồi nó không ngửi qua. Ánh mắt dịu dàng kia, đã lâu rồi nó chưa được nhìn thấy...
Tất cả, đều xa lạ đến rùng mình.
- Vũ...Minh Huy...- Nó bất giác gọi tên người kia.
Người kia cũng chẳng ái ngại gì, ánh mắt nhìn nó hờ hững, chứa đựng một chút coi thường:
- Phải. Là tôi. Lâu rồi không gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.