Chương 70: Lạnh lẽo
Hoanciara
11/02/2018
Về đến nhà, lại không như nó tưởng tượng...
Căn nhà sáng trưng, nhưng không có ai ở phòng khách cả. Nó tự cười bản thân mình, lại quá ảo tưởng rồi. Nó cứ nghĩ rằng hắn đang ở trong phòng khách đợi nó. Nhưng không phải.
Nó bước lên bậc cầu thang, tiếng giày vang xa đến lạ. Chưa bao giờ nó có cảm giác trống vắng như thế này.
Tối, lúc ăn cơm, hắn cũng không xuống ăn cùng. Bà Vân Thư bèn lấy một phần cơm cho hắn, bảo nó đem lên.
Nó cũng không muốn đi cho lắm:
- Thôi ạ, tốt nhất bác nên đem lên cho anh ta.
- Hai con đã xảy ra chuyện gì à?
Bà Vân Thư cũng đã biết mọi chuyện, nhưng bà không ngờ lại đến mức này. Con trai bà chưa bao giờ giận mấy cái chuyện vu vơ lung tung đó. Hôm nay lại vì lời nói lúc ngông cuồng mà giận dỗi cả ngày.
- Không ạ. - Nó ủ dột trả lời.
- Vậy thì con đem cơm cho nó đi.
Bà đưa cho nó phần cơm, nó miễn cưỡng phải lên phòng hắn.
Đứng trước cửa, nó không biết làm cách nào. Lúng túng một lúc, nó mới gõ cửa.
Cộc...cộc...cộc...
- Ai? - Tiếng hắn trong phòng vang ra.
- Mẹ anh đem cơm lên cho anh này, tôi để ngoài cửa, anh ra lấy mà ăn đi.
Nó trầm ngâm nói.
Hắn lại vọng ra:
- Đem đi.
Nó không nói gì, lẳng lặng quay về phòng, không cả ăn uống gì nữa. Nó mệt mỏi lắm rồi, đau lắm rồi. Lúc này, hắn chẳng muốn gặp nó, thì nó cũng chẳng buồn gặp ai cả.
Giá mà có Hạo Thiên hay Minh Khang ở đây thì tốt.
Hắn đang chăm chú vào màn hình laptop, khi nghe nó nói thì không thể chú tâm vào cái gì được nữa. Bực qua hắn bèn mở cửa ra ngoài. Mấy giây sau, nhìn thấy khay thức ăn được để gọn một góc.
- Con bé này...
Hắn cầm khay thức ăn xuống nhà. Bà Vân Thư vẫn đang ăn. Thấy mẹ, hắn liền hỏi:
- Con bé kia đâu rồi mẹ?
- Trên phòng ý. - Bà trả lời
- Ăn uống gì chưa? - Hắn cộc lốc hỏi.
- Chưa thấy ăn gì cả. Bữa trưa cũng vậy.
Hắn hét toáng lên:
- Bình thường thì...sáng nó không ăn, hôm nay lại còn cả trưa cả tối không ăn gì nữa, con bé đó muốn chết hả??
Bà nhún vai:
- Lỗi tại ai??
Nói xong, bà ngúng nguẩy đi vào trong phòng, gọi người làm từ nhà dưới lên dọn. Hắn cứ đứng đơ ở đó...
Hắn chẳng hiểu mình sai ở đâu. Phải, hắn không sai. Hắn không sai!
Cho nên, nếu nó không ăn cả ngày hôm nay, thì cũng chẳng phải lỗi của hắn.
Hắn chẳng xin lỗi đâu, cái “tôi” của hắn lớn lắm. Nhưng lần này là do nó to tiếng trước, phải cho nó một bài học.
Cho nên...cứ để nó như vậy đi.
Hắn cũng bỏ bữa, lên phòng.
Sáng hôm sau...
Nó thức dậy trong sự tự giác, hắn hôm nay cũng không gọi nó dậy. Nó cũng đã đoán được mà.
Hắn thực sự...không quan tâm đến chuyện của nó nữa rồi.
Đó là đề nghị của nó, nhưng tại sao...nó lại thấy đau như thế này??
Xuống nhà, bà Vân Thư nói hắn đã đi học từ sớm, lòng nó càng nặng trĩu. Chắc là hắn không muốn nhìn thấy nó nữa.
Nó chào bà rồi khoác cặp đi học, không ăn uống gì luôn.
Bà Vân Thư nhìn theo, lắc đầu ngán ngẩm :
- Haiz, hai cái đứa này, giận dai thế không biết.
Đến trường, không khí vẫn như thế, vẫn như hôm qua, hôm kia thôi mà sao giữa nó và hắn lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Nó hít sâu một hơi, bước vào lớp. Lâm Thiên Khánh nhìn ra, kéo nó xuống canteen.
Ngồi trên bàn ăn ở canteen, nó ủ dột, mắt cụp xuống. Lâm Thiên Khánh bắt đầu thấy lạ, hỏi:
- Hôm nay cậu sao thế?
- Không sao.
- Hay là hôm qua tôi ép học quá à?
- Không phải.
- Cậu...làm sao thế ?
- Không có gì.
Những câu phủ nhận được nó đem đi trả lời. Nó chỉ ăn một cái bánh mì và uống một hộp sữa, rồi thất thần về lớp.
Lâm Thiên Khánh nhìn theo, cuối cùng không hiểu gì cũng chạy về lớp.
Trên tầng hai, phòng hội trưởng, có một bóng hình đang nhìn nó không rời mắt.
Hắn mệt mỏi tựa lưng ra sau ghế, tay xoa xoa thái dương. Hắn cũng chẳng thích sự thờ ơ này chút nào. Hắn cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của nó nữa, nhưng lại không làm được. Hắn vẫn dõi theo nó.
- Mình làm như thế có quá đáng rồi không?
Trong sự ủ dột của cả hai bên, nhưng có một phần tử rất vui khi thấy cảnh này. Đó là nhóm Huỳnh Lệ Anh. Cô ta đắc ý xoay xoay cái điện thoại, cười nhếch mép :
- Haha... anh Hàn Phong không còn quan tâm đến con nhỏ đó nữa, thời cơ của chúng ta đã đến...
Nó gạt đi hình ảnh hắn ở trong đầu, chú tâm vào việc học. Nhưng cũng không gạt được nỗi buồn đang chìm sâu trong đôi mắt nó.
Gặp hắn ở canteen, nó cũng quay đầu đi về hướng khác. Tạm thời hắn chưa muốn gặp nó, cho nên, nó giành cho mình thế chủ động.
Hắn nhìn theo, đau lòng thật đấy.
Trong đầu hắn chợt lóe ra một ý nghĩ “Hay là mình nên xin lỗi trước?”
Chứ cứ kiểu này, hắn không sống được.
Rồi lại bị hắn dập đi không thương tiếc. Phải, hắn không được mềm lòng, phải cho nó biết, hắn KHÔNG QUAN TÂM đến chuyện của nó nữa, phải cho nó một bài học.
Cả hai đều tránh mặt nhau suốt ba ngày sau đó. Nó muốn tránh hắn, để giành thế chủ động trong đợt chiến tranh lạnh này. Còn hắn muốn tránh nó, là vì muốn dạy cho nó một bài học.
Thế nhưng, chẳng biết nó có được bài học nào không, nhưng hắn thì được nhiều rồi đây. Mấy ngày nay không nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của nó, làm hắn nhớ đến phát điên lên được. Không có nó ngày ngày mè nheo ở bên cạnh, hắn cảm thấy trống vắng như thiếu mất một thứ gì đó rất quan trọng.
Hắn chẳng thích chiến thắng như vậy chút nào. Hắn biết mình thắng rồi đấy, không quan tâm nó nữa là thắng rồi. Nhưng hắn...bây giờ lại...muốn thua hơn.
Hắn tự nhiên lại nghĩ đến lời xin lỗi...
Về phía nó, ba ngày nay luôn đến nhà Lâm Thiên Khánh. Vừa để học, vừa để tránh mặt hắn. Cái tôi của nó không lớn, nhưng nếu không tránh mặt, thì lỡ như gặp nhau ở đâu đó, lại bị hắn lạnh nhạt nói “ Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa ”. Thì nó không chịu được.
Lâm Thiên Khánh cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, suốt ngày chỉ cố sức làm nó cười lên một tẹo, nhưng cũng vô ích.
Ngày thứ tư...
Nó vẫn một mình đến trường như mọi ngày, nhưng hôm nay, những ánh mắt kia không còn nhìn nó như xưa nữa. Mọi người khinh bỉ nhìn nó, xì xào:
- Hình như anh Hàn Phong đá nhỏ kia rồi hay sao ấy.
- Anh ấy có quen nhỏ đó bao giờ mà bảo đá. Là con nhỏ đó đắc tội với anh ấy nên bị đuổi việc rồi chứ gì?
- Thấy chưa, tao đã bảo con nhỏ thư kí này chẳng được lâu đâu.
- Chị Lệ Anh cũng sắp làm gì con này rồi hay sao ấy, đáng đời.
- ...
Nó cắn môi, chạy về lớp. Chưa đi được bao nhiêu thì lại đụng trúng nhóm Huỳnh Lệ Anh. Một con bé mặt mũi hung hãn như chó săn, tóc nhuộm bảy màu như cầu vồng tiến lên, chua ngoa nói:
- Con nhỏ kia, mày không có mắt à? Đi trúng bọn tao rồi ngẩn mặt ra như thế hả?
- Là mấy người đụng tôi trước. - Nó lạnh lùng trả lời.
- Mày...- Ả ra đưa tay lên.
Huỳnh Lệ Anh tiến lên, nắm lấy tay của đàn em:
- Thôi nào, Như Quỳnh, dù gì chị cũng có việc tìm nó.
Con bé tên Như Quỳnh đó lùi xuống, đắc chí cười lệch.
Huỳnh Lệ Anh đến gần nó, cười khẩy :
- Bị anh Phong hắt hủi rồi mà vẫn có thể kiêu căng như thế cơ à?
- Gì cơ? - Nó hỏi.
Huỳnh Lệ Anh khoanh tay, đi vòng vòng quanh nó:
- Ngày trước ve vãn, tán tỉnh anh Phong, ăn may được anh ấy cho làm thư ký hội học sinh nên vênh váo trong trường. Bây giờ bị đuổi rồi mà vẫn mặt dày như vậy à?
Nó cười nhếch môi:
- Ai ve vãn ai? Chị ăn nói cho cẩn thận. Không phải ai cũng như chị, chỉ có ve vãn, tán tỉnh mới kiêu căng. Và nhắc lại cho chị nhớ, tôi luôn vênh váo như vậy, nhất là đối với loại người như chị.
- Mày...
Huỳnh Lệ Anh tức tối đưa cánh tay lên, định tát nó một cái, nhưng lại bị bàn tay của ai kia giữ lại, đẩy mạnh ra...
______
Tác giả không biết cho Hàn Phong cứu nó hay Thiên Khánh cứu nó nữa. Hoang mang quá...
Căn nhà sáng trưng, nhưng không có ai ở phòng khách cả. Nó tự cười bản thân mình, lại quá ảo tưởng rồi. Nó cứ nghĩ rằng hắn đang ở trong phòng khách đợi nó. Nhưng không phải.
Nó bước lên bậc cầu thang, tiếng giày vang xa đến lạ. Chưa bao giờ nó có cảm giác trống vắng như thế này.
Tối, lúc ăn cơm, hắn cũng không xuống ăn cùng. Bà Vân Thư bèn lấy một phần cơm cho hắn, bảo nó đem lên.
Nó cũng không muốn đi cho lắm:
- Thôi ạ, tốt nhất bác nên đem lên cho anh ta.
- Hai con đã xảy ra chuyện gì à?
Bà Vân Thư cũng đã biết mọi chuyện, nhưng bà không ngờ lại đến mức này. Con trai bà chưa bao giờ giận mấy cái chuyện vu vơ lung tung đó. Hôm nay lại vì lời nói lúc ngông cuồng mà giận dỗi cả ngày.
- Không ạ. - Nó ủ dột trả lời.
- Vậy thì con đem cơm cho nó đi.
Bà đưa cho nó phần cơm, nó miễn cưỡng phải lên phòng hắn.
Đứng trước cửa, nó không biết làm cách nào. Lúng túng một lúc, nó mới gõ cửa.
Cộc...cộc...cộc...
- Ai? - Tiếng hắn trong phòng vang ra.
- Mẹ anh đem cơm lên cho anh này, tôi để ngoài cửa, anh ra lấy mà ăn đi.
Nó trầm ngâm nói.
Hắn lại vọng ra:
- Đem đi.
Nó không nói gì, lẳng lặng quay về phòng, không cả ăn uống gì nữa. Nó mệt mỏi lắm rồi, đau lắm rồi. Lúc này, hắn chẳng muốn gặp nó, thì nó cũng chẳng buồn gặp ai cả.
Giá mà có Hạo Thiên hay Minh Khang ở đây thì tốt.
Hắn đang chăm chú vào màn hình laptop, khi nghe nó nói thì không thể chú tâm vào cái gì được nữa. Bực qua hắn bèn mở cửa ra ngoài. Mấy giây sau, nhìn thấy khay thức ăn được để gọn một góc.
- Con bé này...
Hắn cầm khay thức ăn xuống nhà. Bà Vân Thư vẫn đang ăn. Thấy mẹ, hắn liền hỏi:
- Con bé kia đâu rồi mẹ?
- Trên phòng ý. - Bà trả lời
- Ăn uống gì chưa? - Hắn cộc lốc hỏi.
- Chưa thấy ăn gì cả. Bữa trưa cũng vậy.
Hắn hét toáng lên:
- Bình thường thì...sáng nó không ăn, hôm nay lại còn cả trưa cả tối không ăn gì nữa, con bé đó muốn chết hả??
Bà nhún vai:
- Lỗi tại ai??
Nói xong, bà ngúng nguẩy đi vào trong phòng, gọi người làm từ nhà dưới lên dọn. Hắn cứ đứng đơ ở đó...
Hắn chẳng hiểu mình sai ở đâu. Phải, hắn không sai. Hắn không sai!
Cho nên, nếu nó không ăn cả ngày hôm nay, thì cũng chẳng phải lỗi của hắn.
Hắn chẳng xin lỗi đâu, cái “tôi” của hắn lớn lắm. Nhưng lần này là do nó to tiếng trước, phải cho nó một bài học.
Cho nên...cứ để nó như vậy đi.
Hắn cũng bỏ bữa, lên phòng.
Sáng hôm sau...
Nó thức dậy trong sự tự giác, hắn hôm nay cũng không gọi nó dậy. Nó cũng đã đoán được mà.
Hắn thực sự...không quan tâm đến chuyện của nó nữa rồi.
Đó là đề nghị của nó, nhưng tại sao...nó lại thấy đau như thế này??
Xuống nhà, bà Vân Thư nói hắn đã đi học từ sớm, lòng nó càng nặng trĩu. Chắc là hắn không muốn nhìn thấy nó nữa.
Nó chào bà rồi khoác cặp đi học, không ăn uống gì luôn.
Bà Vân Thư nhìn theo, lắc đầu ngán ngẩm :
- Haiz, hai cái đứa này, giận dai thế không biết.
Đến trường, không khí vẫn như thế, vẫn như hôm qua, hôm kia thôi mà sao giữa nó và hắn lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Nó hít sâu một hơi, bước vào lớp. Lâm Thiên Khánh nhìn ra, kéo nó xuống canteen.
Ngồi trên bàn ăn ở canteen, nó ủ dột, mắt cụp xuống. Lâm Thiên Khánh bắt đầu thấy lạ, hỏi:
- Hôm nay cậu sao thế?
- Không sao.
- Hay là hôm qua tôi ép học quá à?
- Không phải.
- Cậu...làm sao thế ?
- Không có gì.
Những câu phủ nhận được nó đem đi trả lời. Nó chỉ ăn một cái bánh mì và uống một hộp sữa, rồi thất thần về lớp.
Lâm Thiên Khánh nhìn theo, cuối cùng không hiểu gì cũng chạy về lớp.
Trên tầng hai, phòng hội trưởng, có một bóng hình đang nhìn nó không rời mắt.
Hắn mệt mỏi tựa lưng ra sau ghế, tay xoa xoa thái dương. Hắn cũng chẳng thích sự thờ ơ này chút nào. Hắn cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của nó nữa, nhưng lại không làm được. Hắn vẫn dõi theo nó.
- Mình làm như thế có quá đáng rồi không?
Trong sự ủ dột của cả hai bên, nhưng có một phần tử rất vui khi thấy cảnh này. Đó là nhóm Huỳnh Lệ Anh. Cô ta đắc ý xoay xoay cái điện thoại, cười nhếch mép :
- Haha... anh Hàn Phong không còn quan tâm đến con nhỏ đó nữa, thời cơ của chúng ta đã đến...
Nó gạt đi hình ảnh hắn ở trong đầu, chú tâm vào việc học. Nhưng cũng không gạt được nỗi buồn đang chìm sâu trong đôi mắt nó.
Gặp hắn ở canteen, nó cũng quay đầu đi về hướng khác. Tạm thời hắn chưa muốn gặp nó, cho nên, nó giành cho mình thế chủ động.
Hắn nhìn theo, đau lòng thật đấy.
Trong đầu hắn chợt lóe ra một ý nghĩ “Hay là mình nên xin lỗi trước?”
Chứ cứ kiểu này, hắn không sống được.
Rồi lại bị hắn dập đi không thương tiếc. Phải, hắn không được mềm lòng, phải cho nó biết, hắn KHÔNG QUAN TÂM đến chuyện của nó nữa, phải cho nó một bài học.
Cả hai đều tránh mặt nhau suốt ba ngày sau đó. Nó muốn tránh hắn, để giành thế chủ động trong đợt chiến tranh lạnh này. Còn hắn muốn tránh nó, là vì muốn dạy cho nó một bài học.
Thế nhưng, chẳng biết nó có được bài học nào không, nhưng hắn thì được nhiều rồi đây. Mấy ngày nay không nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của nó, làm hắn nhớ đến phát điên lên được. Không có nó ngày ngày mè nheo ở bên cạnh, hắn cảm thấy trống vắng như thiếu mất một thứ gì đó rất quan trọng.
Hắn chẳng thích chiến thắng như vậy chút nào. Hắn biết mình thắng rồi đấy, không quan tâm nó nữa là thắng rồi. Nhưng hắn...bây giờ lại...muốn thua hơn.
Hắn tự nhiên lại nghĩ đến lời xin lỗi...
Về phía nó, ba ngày nay luôn đến nhà Lâm Thiên Khánh. Vừa để học, vừa để tránh mặt hắn. Cái tôi của nó không lớn, nhưng nếu không tránh mặt, thì lỡ như gặp nhau ở đâu đó, lại bị hắn lạnh nhạt nói “ Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa ”. Thì nó không chịu được.
Lâm Thiên Khánh cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, suốt ngày chỉ cố sức làm nó cười lên một tẹo, nhưng cũng vô ích.
Ngày thứ tư...
Nó vẫn một mình đến trường như mọi ngày, nhưng hôm nay, những ánh mắt kia không còn nhìn nó như xưa nữa. Mọi người khinh bỉ nhìn nó, xì xào:
- Hình như anh Hàn Phong đá nhỏ kia rồi hay sao ấy.
- Anh ấy có quen nhỏ đó bao giờ mà bảo đá. Là con nhỏ đó đắc tội với anh ấy nên bị đuổi việc rồi chứ gì?
- Thấy chưa, tao đã bảo con nhỏ thư kí này chẳng được lâu đâu.
- Chị Lệ Anh cũng sắp làm gì con này rồi hay sao ấy, đáng đời.
- ...
Nó cắn môi, chạy về lớp. Chưa đi được bao nhiêu thì lại đụng trúng nhóm Huỳnh Lệ Anh. Một con bé mặt mũi hung hãn như chó săn, tóc nhuộm bảy màu như cầu vồng tiến lên, chua ngoa nói:
- Con nhỏ kia, mày không có mắt à? Đi trúng bọn tao rồi ngẩn mặt ra như thế hả?
- Là mấy người đụng tôi trước. - Nó lạnh lùng trả lời.
- Mày...- Ả ra đưa tay lên.
Huỳnh Lệ Anh tiến lên, nắm lấy tay của đàn em:
- Thôi nào, Như Quỳnh, dù gì chị cũng có việc tìm nó.
Con bé tên Như Quỳnh đó lùi xuống, đắc chí cười lệch.
Huỳnh Lệ Anh đến gần nó, cười khẩy :
- Bị anh Phong hắt hủi rồi mà vẫn có thể kiêu căng như thế cơ à?
- Gì cơ? - Nó hỏi.
Huỳnh Lệ Anh khoanh tay, đi vòng vòng quanh nó:
- Ngày trước ve vãn, tán tỉnh anh Phong, ăn may được anh ấy cho làm thư ký hội học sinh nên vênh váo trong trường. Bây giờ bị đuổi rồi mà vẫn mặt dày như vậy à?
Nó cười nhếch môi:
- Ai ve vãn ai? Chị ăn nói cho cẩn thận. Không phải ai cũng như chị, chỉ có ve vãn, tán tỉnh mới kiêu căng. Và nhắc lại cho chị nhớ, tôi luôn vênh váo như vậy, nhất là đối với loại người như chị.
- Mày...
Huỳnh Lệ Anh tức tối đưa cánh tay lên, định tát nó một cái, nhưng lại bị bàn tay của ai kia giữ lại, đẩy mạnh ra...
______
Tác giả không biết cho Hàn Phong cứu nó hay Thiên Khánh cứu nó nữa. Hoang mang quá...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.