Chương 223: Sự hoài nghi của ông nội
Hoanciara
24/03/2023
Hàn Tùng An từ đầu đến giờ chỉ nói duy nhất một câu nhưng bệnh tim của ông
lại tái phát, ông ôm ngực trái, khẽ kêu lên vài tiếng hừ hừ dọa các cháu sợ mất vía:
- Ông nội!
- Ông ơi, ông đừng dọa cháu, ông ơi!
Thế là, Hàn Thiếu Vy lóc cóc theo anh trai và Lâm Dương đến bệnh viện một lần nữa. Cô lại khóc, việc của cô ảnh hưởng đến nhiều người quá, đến cả ông nội cũng vì cô mà đổ bệnh. Hình như trước giờ cô chẳng làm được cái gì nên hồn, toàn gây phiền phức cho người khác.
Ting ting ting…
Tiếng điện thoại Hàn Thiếu Vy reo lên, cô lau nước mắt lấy điện thoại ra. Hàn Thiếu Nghi đang lái xe còn Lâm Dương đang đỡ ông nội nên cô nghĩ chẳng có ai quan tâm đến cuộc gọi này liền bắt máy.
May mắn là không phải Dương Hàn Phong.
- Alo, cô Hàn Thiếu Vy phải không? Có kết quả xét nghiệm rồi ạ, cô có thể đến bệnh viện lấy.
Trái tim Hàn Thiếu Vy hẫng một nhịp:
- Bây giờ tôi không tiện lắm. Tôi có thể nhờ người đến lấy được không?
- Chuyện này…- Anh bác sĩ hơi ngần ngại. – Vì liên quan đến tính bảo mật của bệnh nhân nên việc này hơi khó với chúng tôi…
- Tôi có thể chỉ định người, cô ấy tên là Phương Viên Viên. Anh có thể kiểm tra chứng minh nhân dân của cô ấy. Việc này do tôi quyết định mà, mọi rủi ro tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Vậy thì…được thôi. Cô sắp xếp nói cô ấy đến lấy sớm nhé.
- Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn anh.
Hàn Thiếu Nghi nghe thấy có nhắc đến cô thư ký bé nhỏ của mình liền quay lại hỏi:
- Em nhờ gì Phương Viên Viên đấy?
- Em chỉ nhờ chị ấy lấy chút đồ riêng tư thôi. Đồ của con gái ấy. Anh đừng có mà hỏi kẻo chị ấy lại ngại. – Hàn Thiếu Vy hình như đã học được cách nói dối, cô nói dối mà mặt không đỏ, tim không nhanh.
- Các em thân thiết nhanh nhỉ? – Hàn Thiếu Nghi không hề nghi ngờ lấy nửa câu, anh còn đang bận đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh tượng hôm qua.
Còn một đoạn đường ngắn nữa là đến bệnh viện, trong lòng tràn ngập lo lắng, Hàn Thiếu Vy lén nhắn tin cho Lục Vân Trung.
“Bác sĩ Lục, đừng nói với người nhà tôi nếu lấy cục máu đông ra thì trí nhớ của tôi được hồi phục. Cầu xin ông đấy.”
Đến bệnh viện, ông nội được đưa đến khoa tim mạch, Lâm Dương đi theo để theo dõi và chăm sóc. Còn hai anh em Hàn Thiếu Vy thì đi đến phòng làm việc của bác sĩ Lục.
Nhìn thấy cô đi cùng một người đàn ông đến, Lục Vân Trung kinh ngạc. Cô gái này làm việc cũng nhanh quá, mới đó mà đã mời được người nhà đến rồi. Lúc đọc tin nhắn của cô, ông còn tưởng 1,2 ngày nữa mới đến chứ.
Mà chàng trai kia ông nhìn quen mắt ghê.
- Cô Hàn, cô đến rồi à. Vị này là? – Lục Vân Trung nhìn Hàn Thiếu Nghi. Anh hắng giọng, lịch sự trả lời:
- Chào bác sĩ, tôi là Hàn Thiếu Nghi, anh trai của con bé.
“Hàn Thiếu Nghi…
Cái tên này cũng quen quá. Hẳn cũng là một nhân vật tầm cỡ.” – Lục Vân Trung trộm nghĩ.
- Chào cậu, chúng ta trao đổi một chút về bệnh tình của cô nhà nhé.
Hàn Thiếu Nghi và bác sĩ nói chuyện một hồi lâu, Hàn Thiếu Vy thở phào nhìn Lục Vân Trung với ánh mắt biết ơn. Ông đã làm theo lời cô nói, hoàn toàn không đề cập gì đến vấn đề trí nhớ của cô.
- Có thể phẫu thuật sớm nhất vào lúc nào?
- Chúng tôi luôn sẵn sàng, ngày mai cũng được.
- Vậy ngày mai hãy tiến hành phẫu thuật luôn. Giờ tôi sẽ đi làm thủ tục.
- Vậy…cậu ra ngoài làm thủ tục và kí giấy chấp nhận rủi ro đi. Chúng tôi sẽ sắp xếp đội ngũ chất lượng nhất để tiến hành phẫu thuật.
Hàn Thiếu Nghi ra ngoài rồi, cô mới rớm nước mắt, cảm ơn Lục Vân Trung:
- Cảm ơn ông rất nhiều. Cảm ơn đã giúp tôi.
- Tuy không biết mục đích cô giấu người nhà cô là gì nhưng chắc chắn cô có nỗi khổ riêng. Tôi hiểu mà.
Nói xong, bác sĩ Lục lại trầm ngâm một lúc, sau đó lại vu vơ nói:
- Có vẻ như cậu ấy rất quen thuộc với những quy tắc phẫu thuật thì phải.
Câu nói này làm Hàn Thiếu Vy suy nghĩ rất nhiều.
Bên kia, tình hình ông nội cũng đã ổn định hơn. Ông chỉ cần nằm viện theo dõi vài ngày là hồi phục. Còn Hàn Thiếu Vy, cô phải ở lại bệnh viện từ chiều hôm nay để theo dõi tình hình, ngày mai mới có thể phẫu thuật.
Mở điện thoại lên, cô nhắn tin cho Phương Viên Viên.
“Chị Viên Viên ơiiii…”
Hôm nay là cuối tuần, Phương Viên Viên đang ở nhà làm bánh thì thấy chuông điện thoại reo. Vốn đang hơi bực mình vì đang chuyên tâm làm bánh thì bị làm phiền, sự buồn bực của cô bỗng tiêu tan khi thấy màn hình hiện lên ba chữ “Hàn Thiếu Vy”.
Cô nhanh chóng trả lời:
“Sao thế Hàn tiểu thư?”
“Ayza đừng gọi em là Hàn tiểu thư nữa, nghe xa cách lắm. Gọi em là Tiểu Vy như anh em cũng được.”
“Như…như vậy có tiện không?”
“Không có gì là không tiện hết á chị dâu.”
“Chị dâu…” hai từ này vừa thốt khỏi miệng Hàn Thiếu Vy đã làm Phương Viên Viên ngượng chín mặt “Hàn tiểu thư, cô đừng gọi tôi là chị dâu gì đó nữa, tôi cảm thấy không thoải mái lắm.”
“Em bảo chị đừng gọi em là Hàn tiểu thư nữa mà.” – Hàn Thiếu Vy mỉm cười gõ cạch cạch vào màn hình điện thoại “Thực ra em muốn nhờ chị một việc.”
“Việc gì thế?”
“Ngày mai đi làm, chị có thể đến bệnh viện B gần Hàn Thị nhất để lấy giúp em một mẫu xét nghiệm không?”
“Được chứ.” – Phương Viên Viên cũng biết ý, không hỏi cô là mẫu xét nghiệm gì. Một cô gái tốt nghiệp Thạc sĩ kế toán như cô biết rất rõ thế nào là bảo mật. Cũng chính vì tính không tọc mạch, tò mò về đời tư của người khác nên Phương Viên Viên được phần lớn người trong công ty yêu quý.
“Chị đừng nói gì cho anh em biết về việc hôm nay nha, nếu anh em có hỏi thì chị bảo, chỉ là đồ của con gái thôi. Được không ạ, xin chị đó.”
“Được mà, được mà.” – Phương Viên Viên mỉm cười. “Vậy tôi sẽ đưa cho cô bằng cách nào?”
“Cứ khi nào chị gặp em thì đưa cho em cũng được. Cảm ơn chị dâu nhiều…”
“Hàn tiểu…” – Phương Viên Viên khựng lại. – “Tiểu Vy! Gọi chị là Viên Viên đi.”. Hic, đừng gọi cô bằng hai từ đó nữa, nó to quá, cô gánh không nổi đâu.
“Dạ dạ được rồi, không chọc nữa, chị Viên Viên, em cảm ơn chị trước nhé.”
“Không có gì đâu. À, Tiểu Vy, em ăn bánh ngọt không, vừa hay chị đang làm một mẻ, cũng sắp chín rồi!”
“Có ạ! Em thích bánh ngọt nhất.” – Hàn Thiếu Vy sung sướng reo lên mà quên mất mình đang ở đâu. – “Nhưng mà bây giờ em đang phải ở bệnh viện theo dõi sức khỏe, chắc là không ăn được rồi…”
“Em không khỏe sao? Vậy em nghỉ ngơi cho tốt nhé, khi nào xuất viện chị làm bánh cho em.”
“OK yêu chị a~ ”
Cúp máy, Hàn Thiếu Vy nghĩ bụng, hmmm, chị dâu này cô thích quá, nói chuyện cũng dễ chịu, lại dịu dàng với cô thế này. Anh trai cô mà không chịu vợt về nhà thì cô sẽ lăn đùng ngã ngửa ra ăn vạ cho mà xem.
Về chuyện phẫu thuật lần này, cô không hề nói gì với Dương Hàn Phong. Hàn Thiếu Vy khóa máy, tắt nguồn rồi vứt sang một xó. Bây giờ cô cần tĩnh tâm để có một tinh thần thoải mái nhất. Đã ba giờ chiều rồi, đếm ngược chỉ còn hơn 15 tiếng đồng hồ nữa cô sẽ phải đối mặt với cuộc chiến không biết sống hay chết.
Dương Hàn Phong hôm nay cuối tuần, tiệm trà đông khách hơn bình thường nên hắn mệt bở cả hơi tai. Từ sáng đến giờ mới có một lúc được đứng lại thở một hơi, vội vàng kiểm tra điện thoại. Hắn luôn sợ nhỡ cô gọi cho hắn mà hắn lại đang bận, nhưng không, từ sáng đến giờ Hàn Thiếu Vy không gọi cho hắn.
Hmm, chắc cô ấy mệt, hắn gọi trước vậy.
Tút…tút…tút…
Máy bận, Dương Hàn Phong hơi ngơ ngác. Cô ấy đi đâu mà khóa máy nhỉ?
- Tiểu Hàn, một trà táo đỏ hoa cúc bàn 3 nhé.
- Vâng.
Cất điện thoại, hắn gác lại ưu tư qua một bên chạy đi làm việc. Tối qua bố hắn vừa gọi điện, không lâu nữa hắn sẽ phải về nước một thời gian. Việc này hắn chưa kịp báo cho cô biết.
5 giờ chiều, Hàn Thiếu Vy tỉnh lại. Cô không kiềm được bèn lấy điện thoại ra. Cô sợ nếu không báo tin gì cho hắn, nhớ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hắn sẽ không chịu nổi mất.
Mở điện thoại lên, quả nhiên thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ hắn thật. Hàn Thiếu Vy mỉm cười, gọi lại.
“Alo, sao anh gọi em không nghe máy?” – Rất nhanh, Dương Hàn Phong nghe điện thoại như thể mình ngồi canh từ sáng tới giờ.
“Dương Hàn Phong, em đang ở sân bay.”
“Hả? Sao lại ở sân bay?”
“Em phải đi Đức một thời gian, cho nên anh ở nhà phải ngoan nhé, đừng gây sự với các bạn nhỏ khác đấy.” – Hàn Thiếu Vy nửa đùa nửa thật.
“Khoan khoan khoan, sao đi gấp vậy?” – Dương Hàn Phong ngơ ngác. “Mà đi bao lâu?”
“Khoảng ba bốn tháng gì đó, gia đình em có công việc ý, vừa mới quyết định hồi sáng nay thôi.”
“Lâu như vậy sao…” – Dương Hàn Phong tiếc nuối. “Nếu thế thì anh cũng về nước xem tình hình của Nhật Hàn thế nào, cắm rễ ở đây lâu quá, bố anh ngày nào cũng gọi giục.”
“Vậy được. Cũng tốt.” – Hàn Thiếu Vy như trút bỏ được nỗi lo trong lòng. Dương Hàn Phong về nước rồi, cô cũng không cần lo việc ở đây sẽ bị phát hiện.
“Vậy là mấy tháng nữa không được gặp em…” – Dương Hàn Phong bắt đầu hóa thành chó con. “Anh ngày nào cũng sẽ gọi cho em đấy.”
“Em có trả lời hay không thì phải tùy đấy~.”
“Em phải trả lời.”
Hàn Thiếu Vy cười, sau cuộc phẫu thuật ngày mai, cô còn không biết mình có thể sống để trả lời điện thoại hắn hay không.
Dương Hàn Phong hứa với cô, thời gian đầu sẽ cố gắng không làm phiền cô nữa. Nhưng kể từ tháng thứ 2, cô phải gọi cho hắn, nhất là phải thông báo cho hắn biết khi nào cô về.
Cô đồng ý.
Tầm 7 giờ tối, ông Hàn Tùng An đã đỡ hơn nhiều. Lâm Dương dìu ông sang phòng bệnh của Hàn Thiếu Vy thăm cô. Lúc này, cô vừa truyền nước, quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.
Ông Hàn Tùng An nhìn thấy cô cháu gái bé nhỏ mang trong người không biết bao nhiêu loại bệnh, hết năm này qua năm khác không nằm viện thì phải uống thuốc khiến người cô gầy rộc. Huệ Mai của ông cũng thế, bà ấy rất hay ốm, dáng người cũng nhỏ con như vậy. Không hiểu sao dạo này ông rất hay nhớ đến bà ấy. Cũng năm mươi năm có lẻ rồi, không biết bà ấy ra sao rồi, còn sống hay...đã chết...
- Ông ơi, chúng ta về phòng thôi ạ, để cậu ấy tỉnh rồi chúng ta sang thăm sau.
- Ừm, về thôi.
Lâm Dương lại dìu ông về phòng. Hàn Thiếu Nghi đến công ty thu xếp công việc, giao lại phần việc ngày mai cho cấp dưới. Hàn Tùng An ngồi trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn nói gì đó. Lâm Dương hình như cũng cảm nhận được điều này, kiên nhẫn ngồi xuống chờ đợi. Một lúc rất rất lâu sau, cậu mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hàn Tùng An:
- Lâm Dương, ta thấy Tiểu Vy càng ngày càng giống máu mủ ruột thịt của ta…
Cậu hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi rất nhanh đã trở lại bình thường. Cũng đúng, chung sống với nhau gần 8 năm trời, ai mà không có tình cảm cho được. Hàn Thiếu Nghi sớm đã coi Hàn Thiếu Vy như em gái ruột của mình, hết lòng hết dạ bảo vệ cô khiến Lâm Dương đôi lúc còn quên mất năm đó cậu và Hàn Thiếu Vy được anh ấy "nhặt" về, còn có khi nghi ngờ liệu cô có thật là không có liên quan gì đến Hàn gia hay không…?
Lâm Dương trầm mặc mất mấy phút rồi cũng trả lời ông, với một giọng điệu rất bông đùa:
- Cháu cũng cảm thấy vậy, có khi cậu ấy là cháu gái thất lạc thật của ông cũng nên. – Cậu nhoẻn miệng cười, rồi lắc đầu.
Thực sự, sau khi nói xong câu này, Lâm Dương chỉ có suy nghĩ muốn đùa một chút. Nhưng mà đối với Hàn Tùng An, có câu “người nói vô tâm, người nghe hữu ý”, ông vì câu nói này mà suy nghĩ rất nhiều. Ông cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn cơ mặt căng như thế kia có vẻ ông không coi lời cậu nói chỉ là đùa đâu.
Nghĩ mình bị vạ miệng rồi, Lâm Dương vội huơ huơ tay, cười xuề xòa:
- Cháu, cháu…chỉ đùa thôi ạ. Tiểu Vy cậu ấy…làm sao có thể…
Làm sao có thể là cháu của ông được. Cô ấy sinh ra, lớn lên ở Việt Nam, bố mẹ cũng là người Việt Nam. Cậu đã từng gặp bố mẹ ruột cô ấy rồi, Tiểu Vy có đôi mắt giống mẹ y như đúc và cặp chân mày đen nhánh, cong đẹp hoàn hảo được thừa kế từ bố mình, là kiểu nhìn vào gia đình họ, nếu đem đi xét nghiệm ADN bác sĩ còn đánh cho, hoàn toàn không thể là con nuôi được.
Với lại, trước vụ tai nạn đó, Tiểu Vy không hề có bất kì liên hệ gì với Hàn Gia, chỉ là vô tình được Hàn Thiếu Nghi cứu sống rồi đem về. Chỉ thế thôi, cậu nghĩ, mối liên hệ giữa cô và Hàn Gia cũng chỉ đến thế.
- Muốn biết thì chỉ cần xét nghiệm ADN thôi.
Hàn Tùng An nói rồi bứt một cọng tóc xuống. Lâm Dương chết sững tại chỗ, cậu-chỉ-đùa-thôi-mà!!!
- Ông ơi không…không cần phải thế đâu, cháu chỉ đùa thôi, cháu nghĩ cảm giác thân thuộc đó chỉ là do ông chung sống với cô ấy đã lâu, ông lại có một cô cháu gái đã…
Lâm Dương khựng lại, cậu không muốn nhắc đến vị tiểu thư đã chết yểu do tai nạn máy bay kia.
- Nói chung là, cháu chắc chắn Tiểu Vy không phải cháu nội của ông đâu.
Hàn Tùng An nhìn cậu, ánh mắt hơi chùng xuống. Mắt ông thoáng đỏ. Lâm Dương nói cũng đúng, có thể là do thời gian chung sống quá lâu, ông đã bắt đầu lầm tưởng rằng cô chính là cháu gái của mình thật.
Lâm Dương nhìn ông, lông mày hơi nhíu lại. Cậu từ từ đi lại gần giường của ông, ngả chiếc giường xuống. Lấy thuốc sẵn để lên bàn.
- Ông nghỉ ngơi rồi uống thuốc đi ạ. Nếu cần thì cứ ấn nút này, cháu sẽ đến ngay.
Hàn Tùng An chỉ gật đầu.
Lâm Dương ra khỏi phòng, đóng cửa thật khẽ. Cậu bắt đầu nghi ngờ chính mình, thuyết phục ông nội như vậy mà đến cậu giờ lại bị sự hoài nghi từ ông nội xâm chiếm trí óc. Cậu từ từ đi về phía phòng bệnh của Hàn Thiếu Vy, một lát sau lại đi ra.
- Ông nội!
- Ông ơi, ông đừng dọa cháu, ông ơi!
Thế là, Hàn Thiếu Vy lóc cóc theo anh trai và Lâm Dương đến bệnh viện một lần nữa. Cô lại khóc, việc của cô ảnh hưởng đến nhiều người quá, đến cả ông nội cũng vì cô mà đổ bệnh. Hình như trước giờ cô chẳng làm được cái gì nên hồn, toàn gây phiền phức cho người khác.
Ting ting ting…
Tiếng điện thoại Hàn Thiếu Vy reo lên, cô lau nước mắt lấy điện thoại ra. Hàn Thiếu Nghi đang lái xe còn Lâm Dương đang đỡ ông nội nên cô nghĩ chẳng có ai quan tâm đến cuộc gọi này liền bắt máy.
May mắn là không phải Dương Hàn Phong.
- Alo, cô Hàn Thiếu Vy phải không? Có kết quả xét nghiệm rồi ạ, cô có thể đến bệnh viện lấy.
Trái tim Hàn Thiếu Vy hẫng một nhịp:
- Bây giờ tôi không tiện lắm. Tôi có thể nhờ người đến lấy được không?
- Chuyện này…- Anh bác sĩ hơi ngần ngại. – Vì liên quan đến tính bảo mật của bệnh nhân nên việc này hơi khó với chúng tôi…
- Tôi có thể chỉ định người, cô ấy tên là Phương Viên Viên. Anh có thể kiểm tra chứng minh nhân dân của cô ấy. Việc này do tôi quyết định mà, mọi rủi ro tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Vậy thì…được thôi. Cô sắp xếp nói cô ấy đến lấy sớm nhé.
- Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn anh.
Hàn Thiếu Nghi nghe thấy có nhắc đến cô thư ký bé nhỏ của mình liền quay lại hỏi:
- Em nhờ gì Phương Viên Viên đấy?
- Em chỉ nhờ chị ấy lấy chút đồ riêng tư thôi. Đồ của con gái ấy. Anh đừng có mà hỏi kẻo chị ấy lại ngại. – Hàn Thiếu Vy hình như đã học được cách nói dối, cô nói dối mà mặt không đỏ, tim không nhanh.
- Các em thân thiết nhanh nhỉ? – Hàn Thiếu Nghi không hề nghi ngờ lấy nửa câu, anh còn đang bận đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh tượng hôm qua.
Còn một đoạn đường ngắn nữa là đến bệnh viện, trong lòng tràn ngập lo lắng, Hàn Thiếu Vy lén nhắn tin cho Lục Vân Trung.
“Bác sĩ Lục, đừng nói với người nhà tôi nếu lấy cục máu đông ra thì trí nhớ của tôi được hồi phục. Cầu xin ông đấy.”
Đến bệnh viện, ông nội được đưa đến khoa tim mạch, Lâm Dương đi theo để theo dõi và chăm sóc. Còn hai anh em Hàn Thiếu Vy thì đi đến phòng làm việc của bác sĩ Lục.
Nhìn thấy cô đi cùng một người đàn ông đến, Lục Vân Trung kinh ngạc. Cô gái này làm việc cũng nhanh quá, mới đó mà đã mời được người nhà đến rồi. Lúc đọc tin nhắn của cô, ông còn tưởng 1,2 ngày nữa mới đến chứ.
Mà chàng trai kia ông nhìn quen mắt ghê.
- Cô Hàn, cô đến rồi à. Vị này là? – Lục Vân Trung nhìn Hàn Thiếu Nghi. Anh hắng giọng, lịch sự trả lời:
- Chào bác sĩ, tôi là Hàn Thiếu Nghi, anh trai của con bé.
“Hàn Thiếu Nghi…
Cái tên này cũng quen quá. Hẳn cũng là một nhân vật tầm cỡ.” – Lục Vân Trung trộm nghĩ.
- Chào cậu, chúng ta trao đổi một chút về bệnh tình của cô nhà nhé.
Hàn Thiếu Nghi và bác sĩ nói chuyện một hồi lâu, Hàn Thiếu Vy thở phào nhìn Lục Vân Trung với ánh mắt biết ơn. Ông đã làm theo lời cô nói, hoàn toàn không đề cập gì đến vấn đề trí nhớ của cô.
- Có thể phẫu thuật sớm nhất vào lúc nào?
- Chúng tôi luôn sẵn sàng, ngày mai cũng được.
- Vậy ngày mai hãy tiến hành phẫu thuật luôn. Giờ tôi sẽ đi làm thủ tục.
- Vậy…cậu ra ngoài làm thủ tục và kí giấy chấp nhận rủi ro đi. Chúng tôi sẽ sắp xếp đội ngũ chất lượng nhất để tiến hành phẫu thuật.
Hàn Thiếu Nghi ra ngoài rồi, cô mới rớm nước mắt, cảm ơn Lục Vân Trung:
- Cảm ơn ông rất nhiều. Cảm ơn đã giúp tôi.
- Tuy không biết mục đích cô giấu người nhà cô là gì nhưng chắc chắn cô có nỗi khổ riêng. Tôi hiểu mà.
Nói xong, bác sĩ Lục lại trầm ngâm một lúc, sau đó lại vu vơ nói:
- Có vẻ như cậu ấy rất quen thuộc với những quy tắc phẫu thuật thì phải.
Câu nói này làm Hàn Thiếu Vy suy nghĩ rất nhiều.
Bên kia, tình hình ông nội cũng đã ổn định hơn. Ông chỉ cần nằm viện theo dõi vài ngày là hồi phục. Còn Hàn Thiếu Vy, cô phải ở lại bệnh viện từ chiều hôm nay để theo dõi tình hình, ngày mai mới có thể phẫu thuật.
Mở điện thoại lên, cô nhắn tin cho Phương Viên Viên.
“Chị Viên Viên ơiiii…”
Hôm nay là cuối tuần, Phương Viên Viên đang ở nhà làm bánh thì thấy chuông điện thoại reo. Vốn đang hơi bực mình vì đang chuyên tâm làm bánh thì bị làm phiền, sự buồn bực của cô bỗng tiêu tan khi thấy màn hình hiện lên ba chữ “Hàn Thiếu Vy”.
Cô nhanh chóng trả lời:
“Sao thế Hàn tiểu thư?”
“Ayza đừng gọi em là Hàn tiểu thư nữa, nghe xa cách lắm. Gọi em là Tiểu Vy như anh em cũng được.”
“Như…như vậy có tiện không?”
“Không có gì là không tiện hết á chị dâu.”
“Chị dâu…” hai từ này vừa thốt khỏi miệng Hàn Thiếu Vy đã làm Phương Viên Viên ngượng chín mặt “Hàn tiểu thư, cô đừng gọi tôi là chị dâu gì đó nữa, tôi cảm thấy không thoải mái lắm.”
“Em bảo chị đừng gọi em là Hàn tiểu thư nữa mà.” – Hàn Thiếu Vy mỉm cười gõ cạch cạch vào màn hình điện thoại “Thực ra em muốn nhờ chị một việc.”
“Việc gì thế?”
“Ngày mai đi làm, chị có thể đến bệnh viện B gần Hàn Thị nhất để lấy giúp em một mẫu xét nghiệm không?”
“Được chứ.” – Phương Viên Viên cũng biết ý, không hỏi cô là mẫu xét nghiệm gì. Một cô gái tốt nghiệp Thạc sĩ kế toán như cô biết rất rõ thế nào là bảo mật. Cũng chính vì tính không tọc mạch, tò mò về đời tư của người khác nên Phương Viên Viên được phần lớn người trong công ty yêu quý.
“Chị đừng nói gì cho anh em biết về việc hôm nay nha, nếu anh em có hỏi thì chị bảo, chỉ là đồ của con gái thôi. Được không ạ, xin chị đó.”
“Được mà, được mà.” – Phương Viên Viên mỉm cười. “Vậy tôi sẽ đưa cho cô bằng cách nào?”
“Cứ khi nào chị gặp em thì đưa cho em cũng được. Cảm ơn chị dâu nhiều…”
“Hàn tiểu…” – Phương Viên Viên khựng lại. – “Tiểu Vy! Gọi chị là Viên Viên đi.”. Hic, đừng gọi cô bằng hai từ đó nữa, nó to quá, cô gánh không nổi đâu.
“Dạ dạ được rồi, không chọc nữa, chị Viên Viên, em cảm ơn chị trước nhé.”
“Không có gì đâu. À, Tiểu Vy, em ăn bánh ngọt không, vừa hay chị đang làm một mẻ, cũng sắp chín rồi!”
“Có ạ! Em thích bánh ngọt nhất.” – Hàn Thiếu Vy sung sướng reo lên mà quên mất mình đang ở đâu. – “Nhưng mà bây giờ em đang phải ở bệnh viện theo dõi sức khỏe, chắc là không ăn được rồi…”
“Em không khỏe sao? Vậy em nghỉ ngơi cho tốt nhé, khi nào xuất viện chị làm bánh cho em.”
“OK yêu chị a~ ”
Cúp máy, Hàn Thiếu Vy nghĩ bụng, hmmm, chị dâu này cô thích quá, nói chuyện cũng dễ chịu, lại dịu dàng với cô thế này. Anh trai cô mà không chịu vợt về nhà thì cô sẽ lăn đùng ngã ngửa ra ăn vạ cho mà xem.
Về chuyện phẫu thuật lần này, cô không hề nói gì với Dương Hàn Phong. Hàn Thiếu Vy khóa máy, tắt nguồn rồi vứt sang một xó. Bây giờ cô cần tĩnh tâm để có một tinh thần thoải mái nhất. Đã ba giờ chiều rồi, đếm ngược chỉ còn hơn 15 tiếng đồng hồ nữa cô sẽ phải đối mặt với cuộc chiến không biết sống hay chết.
Dương Hàn Phong hôm nay cuối tuần, tiệm trà đông khách hơn bình thường nên hắn mệt bở cả hơi tai. Từ sáng đến giờ mới có một lúc được đứng lại thở một hơi, vội vàng kiểm tra điện thoại. Hắn luôn sợ nhỡ cô gọi cho hắn mà hắn lại đang bận, nhưng không, từ sáng đến giờ Hàn Thiếu Vy không gọi cho hắn.
Hmm, chắc cô ấy mệt, hắn gọi trước vậy.
Tút…tút…tút…
Máy bận, Dương Hàn Phong hơi ngơ ngác. Cô ấy đi đâu mà khóa máy nhỉ?
- Tiểu Hàn, một trà táo đỏ hoa cúc bàn 3 nhé.
- Vâng.
Cất điện thoại, hắn gác lại ưu tư qua một bên chạy đi làm việc. Tối qua bố hắn vừa gọi điện, không lâu nữa hắn sẽ phải về nước một thời gian. Việc này hắn chưa kịp báo cho cô biết.
5 giờ chiều, Hàn Thiếu Vy tỉnh lại. Cô không kiềm được bèn lấy điện thoại ra. Cô sợ nếu không báo tin gì cho hắn, nhớ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hắn sẽ không chịu nổi mất.
Mở điện thoại lên, quả nhiên thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ hắn thật. Hàn Thiếu Vy mỉm cười, gọi lại.
“Alo, sao anh gọi em không nghe máy?” – Rất nhanh, Dương Hàn Phong nghe điện thoại như thể mình ngồi canh từ sáng tới giờ.
“Dương Hàn Phong, em đang ở sân bay.”
“Hả? Sao lại ở sân bay?”
“Em phải đi Đức một thời gian, cho nên anh ở nhà phải ngoan nhé, đừng gây sự với các bạn nhỏ khác đấy.” – Hàn Thiếu Vy nửa đùa nửa thật.
“Khoan khoan khoan, sao đi gấp vậy?” – Dương Hàn Phong ngơ ngác. “Mà đi bao lâu?”
“Khoảng ba bốn tháng gì đó, gia đình em có công việc ý, vừa mới quyết định hồi sáng nay thôi.”
“Lâu như vậy sao…” – Dương Hàn Phong tiếc nuối. “Nếu thế thì anh cũng về nước xem tình hình của Nhật Hàn thế nào, cắm rễ ở đây lâu quá, bố anh ngày nào cũng gọi giục.”
“Vậy được. Cũng tốt.” – Hàn Thiếu Vy như trút bỏ được nỗi lo trong lòng. Dương Hàn Phong về nước rồi, cô cũng không cần lo việc ở đây sẽ bị phát hiện.
“Vậy là mấy tháng nữa không được gặp em…” – Dương Hàn Phong bắt đầu hóa thành chó con. “Anh ngày nào cũng sẽ gọi cho em đấy.”
“Em có trả lời hay không thì phải tùy đấy~.”
“Em phải trả lời.”
Hàn Thiếu Vy cười, sau cuộc phẫu thuật ngày mai, cô còn không biết mình có thể sống để trả lời điện thoại hắn hay không.
Dương Hàn Phong hứa với cô, thời gian đầu sẽ cố gắng không làm phiền cô nữa. Nhưng kể từ tháng thứ 2, cô phải gọi cho hắn, nhất là phải thông báo cho hắn biết khi nào cô về.
Cô đồng ý.
Tầm 7 giờ tối, ông Hàn Tùng An đã đỡ hơn nhiều. Lâm Dương dìu ông sang phòng bệnh của Hàn Thiếu Vy thăm cô. Lúc này, cô vừa truyền nước, quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.
Ông Hàn Tùng An nhìn thấy cô cháu gái bé nhỏ mang trong người không biết bao nhiêu loại bệnh, hết năm này qua năm khác không nằm viện thì phải uống thuốc khiến người cô gầy rộc. Huệ Mai của ông cũng thế, bà ấy rất hay ốm, dáng người cũng nhỏ con như vậy. Không hiểu sao dạo này ông rất hay nhớ đến bà ấy. Cũng năm mươi năm có lẻ rồi, không biết bà ấy ra sao rồi, còn sống hay...đã chết...
- Ông ơi, chúng ta về phòng thôi ạ, để cậu ấy tỉnh rồi chúng ta sang thăm sau.
- Ừm, về thôi.
Lâm Dương lại dìu ông về phòng. Hàn Thiếu Nghi đến công ty thu xếp công việc, giao lại phần việc ngày mai cho cấp dưới. Hàn Tùng An ngồi trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn nói gì đó. Lâm Dương hình như cũng cảm nhận được điều này, kiên nhẫn ngồi xuống chờ đợi. Một lúc rất rất lâu sau, cậu mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hàn Tùng An:
- Lâm Dương, ta thấy Tiểu Vy càng ngày càng giống máu mủ ruột thịt của ta…
Cậu hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi rất nhanh đã trở lại bình thường. Cũng đúng, chung sống với nhau gần 8 năm trời, ai mà không có tình cảm cho được. Hàn Thiếu Nghi sớm đã coi Hàn Thiếu Vy như em gái ruột của mình, hết lòng hết dạ bảo vệ cô khiến Lâm Dương đôi lúc còn quên mất năm đó cậu và Hàn Thiếu Vy được anh ấy "nhặt" về, còn có khi nghi ngờ liệu cô có thật là không có liên quan gì đến Hàn gia hay không…?
Lâm Dương trầm mặc mất mấy phút rồi cũng trả lời ông, với một giọng điệu rất bông đùa:
- Cháu cũng cảm thấy vậy, có khi cậu ấy là cháu gái thất lạc thật của ông cũng nên. – Cậu nhoẻn miệng cười, rồi lắc đầu.
Thực sự, sau khi nói xong câu này, Lâm Dương chỉ có suy nghĩ muốn đùa một chút. Nhưng mà đối với Hàn Tùng An, có câu “người nói vô tâm, người nghe hữu ý”, ông vì câu nói này mà suy nghĩ rất nhiều. Ông cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn cơ mặt căng như thế kia có vẻ ông không coi lời cậu nói chỉ là đùa đâu.
Nghĩ mình bị vạ miệng rồi, Lâm Dương vội huơ huơ tay, cười xuề xòa:
- Cháu, cháu…chỉ đùa thôi ạ. Tiểu Vy cậu ấy…làm sao có thể…
Làm sao có thể là cháu của ông được. Cô ấy sinh ra, lớn lên ở Việt Nam, bố mẹ cũng là người Việt Nam. Cậu đã từng gặp bố mẹ ruột cô ấy rồi, Tiểu Vy có đôi mắt giống mẹ y như đúc và cặp chân mày đen nhánh, cong đẹp hoàn hảo được thừa kế từ bố mình, là kiểu nhìn vào gia đình họ, nếu đem đi xét nghiệm ADN bác sĩ còn đánh cho, hoàn toàn không thể là con nuôi được.
Với lại, trước vụ tai nạn đó, Tiểu Vy không hề có bất kì liên hệ gì với Hàn Gia, chỉ là vô tình được Hàn Thiếu Nghi cứu sống rồi đem về. Chỉ thế thôi, cậu nghĩ, mối liên hệ giữa cô và Hàn Gia cũng chỉ đến thế.
- Muốn biết thì chỉ cần xét nghiệm ADN thôi.
Hàn Tùng An nói rồi bứt một cọng tóc xuống. Lâm Dương chết sững tại chỗ, cậu-chỉ-đùa-thôi-mà!!!
- Ông ơi không…không cần phải thế đâu, cháu chỉ đùa thôi, cháu nghĩ cảm giác thân thuộc đó chỉ là do ông chung sống với cô ấy đã lâu, ông lại có một cô cháu gái đã…
Lâm Dương khựng lại, cậu không muốn nhắc đến vị tiểu thư đã chết yểu do tai nạn máy bay kia.
- Nói chung là, cháu chắc chắn Tiểu Vy không phải cháu nội của ông đâu.
Hàn Tùng An nhìn cậu, ánh mắt hơi chùng xuống. Mắt ông thoáng đỏ. Lâm Dương nói cũng đúng, có thể là do thời gian chung sống quá lâu, ông đã bắt đầu lầm tưởng rằng cô chính là cháu gái của mình thật.
Lâm Dương nhìn ông, lông mày hơi nhíu lại. Cậu từ từ đi lại gần giường của ông, ngả chiếc giường xuống. Lấy thuốc sẵn để lên bàn.
- Ông nghỉ ngơi rồi uống thuốc đi ạ. Nếu cần thì cứ ấn nút này, cháu sẽ đến ngay.
Hàn Tùng An chỉ gật đầu.
Lâm Dương ra khỏi phòng, đóng cửa thật khẽ. Cậu bắt đầu nghi ngờ chính mình, thuyết phục ông nội như vậy mà đến cậu giờ lại bị sự hoài nghi từ ông nội xâm chiếm trí óc. Cậu từ từ đi về phía phòng bệnh của Hàn Thiếu Vy, một lát sau lại đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.